Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 183




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Tất nhiên không phải để mua thức ăn, A Điêu cảm thấy mình vẫn phân biệt được rõ chính và thứ, ăn uống gì đó chỉ là cách cô điều hòa cuộc sống... Tâm trạng xấu thì cứ ăn ăn một lần là tốt lên.

“Cái này, cái này, còn cái này và cái kia nữa, tôi muốn tất.”

A Điêu gọi một đống đồ ăn vặt, quay đầu nhìn Lý Thương Tuyết, tiện thể đưa cho người ta hai túi đồ ăn.

Lý Thương Tuyết rất ngạc nhiên, cảm thấy được người ta quan tâm mà lo sợ.

“Cho tôi?”

“Còn có cái chị bên người cô nữa.”

Dám chắc là cái đùi ôm. Hâm mộ mấy người Lý Thương Tuyết có đùi ôm trong nhà ghê, đâu so được với nhà cô, cụ tổ tiên toi đời thì thôi đi còn lưu lại nguyền rủa làm của để lại, tức ghê!

Lý Thương Tuyết nhìn ánh mắt của cô Thủ khoa này mà thấy như thể bản thân quay lại cái ngày người này hiền lành tốt bụng nhắc mình đã trả sách… Cô ta để mắt đến chính mình vì mình có giá trị lợi dụng, vậy giờ đây dù có ra sao người bị nhìn chằm chằm sẽ không là mình.

“Đây là dì nhỏ của tôi.”

A Điêu: “Xin chào dì nhỏ.”

Lý Thương Tuyết: “...”

Dì nhỏ ở bên cạnh im lặng một lát mới bảo: “Xin chào.”

Âm thanh sao mà lạnh quá, lạnh hơn cả tảng băng trôi.

A Điêu thiếu điều bị lạnh đến run rẩy, lại nhìn người ta có dung mạo bình thường nhưng khó che giấu nổi phong thái siêu phàm. Ấy vậy nhưng cô không dám dò xét, chỉ mau chóng cố ra vẻ phong độ rời đi.

Cô vừa đi, Lý Thương Tuyết không khỏi hỏi người bên cạnh: “Dì nhỏ, dì thấy cô Thủ khoa này thế nào? Xem ra cô ta đã kiểm soát bốn người kia từ sớm?”

“Không rõ.” Cô ấy không giải thích vì không cảm nhận được năng lượng của Trần A Điêu.

Kiểm soát, sức kiểm soát này xuất phát từ kỹ năng kiểm soát thần sầu, hoặc bởi vì - mức năng lượng của cô ta nằm ở cấp cực cao, mật độ quá mạnh.

Nhưng... Cô ấy nhanh chóng nghe thấy một cuộc trò chuyện thế này trong con hẻm Trần A Điêu đi vào.

“Quay xong chưa?”

“Được rồi được rồi, như vậy được không?”

“Cứt, cảnh tôi ném nón đẹp trai đâu? Đây là động tác mà tôi cố tình thiết kế.”

“Quay rồi quay rồi, bản đầy đủ đằng sau có…”

Dì nhỏ: “...”

(P1)

Trong con hẻm, A Điêu vừa hưng phấn xem video vừa mỉa Hạ Tam Lộc cúp học tới giúp cô quay MV. Cô cảm thấy cậu ta phải đi luyện kỹ thuật quay phim một chút.

“Biết biết, Thủ khoa yên tâm, chỉ cần cô phân phó là tôi nhất định sẽ quay cô làm sao cho thật xinh đẹp. Có cần hiệu ứng gì đặc biệt không?”

Thêm cứt ấy, chúng la là người tu linh, thêm hiệu ứng đặc biệt gì nữa!

Trong lòng A Điêu chửi bới là thế nhưng ngoài miệng đã bảo: “Vậy thì cho đại chút hiệu ứng hoa anh đào bay đi, mà còn phải quay cận cảnh nữa, làm sao cho tươi mát tự nhiên không nhìn ra có thêm vào hiệu ứng; muốn để người ta cảm thấy tôi chính là người phong nhã tài hoa phong tình một đời chỉ một không hai.”

Hạ Tam Lộc: “...”

Một nhóm người đang học lớp hướng làm pháp nhanh chóng biết được chuyện tầng thứ nhất, lúc ấy tâm trạng của bọn họ thật khó tả. Và rồi rất nhanh, ai nấy nhìn thấy Hạ Tam Lộc cố ý dùng giọng tán thưởng của |an não tàn gửi video lên vòng bạn bè.

Ra vành ra vẻ, xốc nổi, nhưng thật sự... Thẩm Họa Kính nhìn video, không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Thủ khoa đại nhân của chúng ta ăn ảnh ghê.”

Đâu chỉ ăn ảnh, hoa đào lả lướt, thật là tài hoa thanh tú nha.

Chẳng qua mấy người Lam Dực thảm ghê, quá ư là thảm.

.....

A Điêu dựa vào một đoạn video đã cho nổ tới 300-400 tỷ, trong lòng cô vui muốn chết, đến khi cô ra khỏi sân lật lại danh sách thì phát hiện đã có tên của hai người sớm nhất.

Đạo Quang Tĩnh Từ, Đàm Đài Nghiệp.

Cả hai đều nổ tung năng lực niệm trước khi cô phát video.

Một người là Quốc hậu, một người… là Thái tử.

“Chẳng lẽ hai người này... đều tới Lộc Sơn?

(P2)

A Điêu ngạc nhiên, trùng hợp thế này hay… Mẹ kế đi cùng Thái tử?

Không có khả năng, vương tộc không cách gì để cho hai người đi ra ngoài với nhau.

Tư duy văn chương ngồi trụy ngay lập tức quay cuồng trong đầu A Điêu, song, cô vẫn đi tới văn phòng Vực Ma Quỷ tại tầng thứ nhất theo kế hoạch ban đầu.

Nhận nhiệm vụ!

Sảnh lớn có rất nhiều người, A Điêu đi vào là tìm ngay máy móc tìm kiếm sàng lọc nhiệm vụ. Chẳng bao lâu sau, cô tập trung vào một số nhiệm vụ hiện đang được đánh dấu bằng đường màu đỏ.

Cô cần tích lũy đổi tài liệu tiến hành công thức Tiềm Long kế tiếp, cũng cần rất nhiều linh hạch đi làm bùa chú, tổng hợp lại, hiển nhiên cô phải tới Vực Ma Quỷ.

Đao sẽ cùn nếu không ra khỏi vỏ.

Hơn một nửa các nhiệm vụ trước mắt này liên quan đến mấy thành phố biên giới, nhất là thành phố chính mang tên thành Khí Huyết nằm ngay biên giới phía Bắc.

Điều này cho thấy Lộc Sơn hiện đang nhận định các khu vực này hung hiểm tột cùng.

A Điêu nhìn một lát, nhận hai nhiệm vụ.

Thứ nhất, đánh chết môn chủ phái Ma Âm Môn tà giáo mới nổi ở tại Thành Khí Huyết, điểm thưởng là 5,000.

Thứ hai, giế t chết một yêu vương cấp 12 trong hố đất, điểm thưởng là 5,000.

A Điêu nhanh chóng rời đi khi đã nhận hai nhiệm vụ này.

Nhưng ngay sau khi cô rời đi, thông tin của cô bị người ta nhìn lén từ trong nội bộ hệ thống Vực Ma Quỷ, truyền đến vương tộc.

“Nó muốn ra khỏi Lộc Sơn, mục tiêu là thành Khí Huyết? Anh trai Trần Tốn của nó ở thành phố kia?”

“Không đúng, không thể nào nó đoán không ra chúng ta đang ngó chừng nó. Công khai xuất hiện để nhận nhiệm vụ như vậy tương đương với cho chúng ta biết dấu vết của mình.”

“Rất có thể mục tiêu của nó không phải là thành Khí Huyết, tiếp tục chú ý.”

Mà A Điêu vừa rời khỏi tầng thứ nhất, Thái tử Đàm Đài Nghiệp đi ra khỏi một lầu gác nằm ngay góc ven sông nơi cô gây chuyện trước đó, nhìn bộ dáng cô và Hạ Tam Lộc rời đi trong náo loạn mà hơi thất thần.

(P3)

Lão thái giám phía sau đi theo nói khàn khàn: “Điện hạ, chớ ngỗ nghịch chuyện bên Vương thượng muốn ngài làm, nếu không...”

Thái tử không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn sợi dây đỏ buộc trên cổ tay.

Nến đỏ đẫm máu và nước mắt, Thái tử phi yếu đuối dịu dàng năm đó đỏ mặt cột món này vào tay y, nhưng sau đó... cô ấy chết rồi.

Chết thảm như vậy.

Người cha ngồi tít trên cao nói cho y hay linh khí đã sống lại, ông ta cần một Thái tử phi mới, tốt nhất là từ nhà họ Đoan Mộc, còn cái người kia đã cũ, là một người cha ông ta sẽ thay y xử lý.

Hít sâu một hơi, Thái tử tiết chế ánh mắt, ôn hòa đầy u buồn.

“Được.”

Linh khí sống lại, y là Thái tử mà không đủ tố chất, từ đầu đã là con châu chấu nhảy múa trên lưỡi đao.

.....

A Điêu hối hả cùng Hạ Tam Lộc trước sau trở về lớp học, khéo sao là lúc nghỉ giữa tiết. Do cô là người tới cuối cùng nên chỉ có bên cạnh Thương Ngô là có chỗ. Thế là… Hạ Tam Lộc vui vẻ ngồi bên cạnh Thương Ngô, mà đương nhiên A Điêu ngồi ở vị trí Thủ khoa trước nhất rồi.

Có điều Hạ Tam Lộc biết Thương Ngô là bạn cùng nhà với A Điêu, cũng ở Viện Lang Gia, thành ra ánh mắt cậu ta lập tức sai trái ngay.

“Xin chào anh Thương Ngô, em là Hạ Tam Lộc, sau này chăm sóc tới nhau nhiều hơn ạ.”

Tào Quyện Chi cũng đong đưa tự tiện chớp lấy thời cô: “Xin chào Thiếu quân Thương Ngô, tôi là... Sau này xin hãy chăm sóc nhiều hơn.”

Thương Ngô: “?”

Cảm thấy họ cứ như tới ra mắt sếp lớn hoặc là lập nhóm vậy, và cách họ nhìn anh cũng bất thường.

Mơ hồ cạnh tranh, thăm dò, lấy lòng?

Thật kỳ lạ.

Mà trong mắt đám người Hàm Đan Cực Đạo, ba người bọn họ hồn nhiên là... ba lốp xe, hoặc là ba đứa trai bao.

(P4)

.....

Sau giờ học, A Điêu và Thương Ngô vừa trở về Viện Lang Gia đã gặp được khách.

Nói chính xác thì chị Quân hậu đến.

Mục đích của cô ta rất rõ ràng.

“Thủ khoa A Điêu, có thể nói chuyện được không?”

Thương Ngô không quấy rầy các cô, ngoảnh đầu bảo đi sang phòng bếp. Hai người vừa ngồi xuống, A Điêu mang bề ngoài cung kính đang cân nhắc ý đồ của đối phương, còn Đạo Quang Tĩnh Từ lại đi thẳng vào vấn đề.

“Một đạo bia tiểu Linh Vương đổi lấy nguyên lý chế tác huyết thống của cô.”

Mở miệng là không chừa chỗ trống cho A Điêu từ chối.

A Điêu khiếp sợ nhưng ngoài miệng vẫn phun ra đáp án tiêu chuẩn: “Điện hạ, dù gì ngài cũng là người tộc Thiên Linh, chỉ sợ không cần cái này đâu.”

Thực chất có nghĩa là: Cô thuộc tộc Thiên Linh, tôi bán bí mật này cho cô khác nào gián tiếp phản bội tộc Người?

Tôi thì không sao cả, có điều tôi mà bị bắt và có cái mũ chụp xuống xem như tôi căn cứt, có là Lộc Sơn cũng không gánh giúp tôi nổi.

Đạo Quang Tĩnh Từ nghiêng người dựa vào ghế dài mềm, ở tư thái không vịn lý do, đối mặt với A Điêu hết sức khiêm tốn không cưỡng ép sốt ruột, dùng một thái độ bình tĩnh thong dong bày tỏ.

“Thứ nhất, phương pháp này có yêu cầu quá cao về các mặt như tố chất, không phải ai cũng sử dụng được, thành thử chẳng có trợ giúp gì nhiều đối với tộc Thiên Linh ta.

Thứ hai, lão già vương tộc đã tìm được bí mật của tổ tiên Trần Khuê nhà họ Trần cô rồi.”

Trần Khuê?

Trong đầu A Điêu chắt lọc, chưa từng thấy bài vị này...

“Là quá khứ bị lịch sử chôn vùi, giống như chuyện của nhà họ Từ. Sau khi tai ách 300 năm trước qua đi, gia tộc bị chôn vùi hoặc tuyệt tự quá nhiều, không chỉ có mấy cô mà chính bên ta cũng thế. Thành ra trước kia không ai biết các cô là hậu duệ của Trần Khuê.”

A Điêu không khỏi hỏi: “Trần Rùa là ai? Rùa gì?”

“Khuê trong Ngọc Khuê.”

“Ồ... Vậy cái tên này hay đấy, tổ tiên tôi là một nhân vật rất lợi hại?”

“Đúng.”

(P5)

Đạo Quang Tĩnh Từ dùng mu bàn tay chống cằm: “Theo ta được biết năm đó thế giới chia làm ba phần. Thế giới mà ta nói là ba cõi ở cấp độ tầng không gian. Một tầng làm chủ thế giới chính là nhân gian chúng ta hiện tại, tầng hai là cõi trời, tầng ba là hang quỷ. Hang quỷ thì dễ hiểu, là vị trí của thế giới có Ma Vương và con cháu ma quỷ của chúng. Hoàn cảnh sinh tồn của hang quỷ là ác liệt nhất, không có bao nhiêu tài nguyên năng lượng, song chỗ đáng sợ của ma quỷ nằm ở khả năng sinh sản và sinh tồn của chúng. Cô có biết ban sơ bọn chúng trưởng thành và chém giết thế nào để thành Ma Vương không?”

A Điêu suy tư: “Nuôi cổ?”

“Đúng, không ngừng sinh sôi, thông qua năng lực sinh sôi này thai nghén ra các dạng sinh mệnh, sau đó thông qua sinh trưởng đơn giản nhất nhanh chóng thúc giục những ma quỷ này để chúng cắn nuốt lẫn nhau, trưởng thành ra ma quỷ càng ngày càng mạnh hơn. Đồng thời những ma quỷ này cũng liên tục lột xác biến dị thăng cấp gen, thai nghén ra tộc đàn ma quỷ khổng lồ đáng sợ hơn hẳn, cuối cùng trưởng thành ra một đời Ma Vương và vô số ma quỷ lớn mạnh.”

“Nhưng bọn chúng không hài lòng, tham lam là bản chất của sinh linh. Cho nên chúng mất vô số năm cuối cùng tìm thấy cách để mở cánh cửa ranh giới - cánh cửa ranh giới không gian của con người là yếu nhất, chưa kể khi đó đầu nguồn của linh khí nằm ở nhân gian. Thế là chúng đến nhân gian, bấy giờ mới có chuyện con người và ma quỷ chiến đấu không dứt qua các thế hệ.”

A Điêu khẽ cau mày, cô chưa từng đọc được lịch sử như vậy ở trong bất kỳ cuốn sách nào, theo lý thuyết chuyện như vậy nên trở thành kiến thức chung, hà cớ gì không cho công chúng biết đến?

“Nhưng vấn đề lớn nhất đến từ cõi trời?”

Đạo Quang Tĩnh Từ biết người này nhạy bén, không kinh ngạc, trả lời: “Đúng vậy, lúc ấy chúa tể trong gầm trời này nào có phải tộc Người, mà là tộc Trời trong cõi trời. Tộc Trời lớn mạnh... Cô có thể đối chiếu họ với Thần tộc toàn năng ngồi tuốt trên cao trong mấy thần thoại truyền thuyết của nhân loại đấy. Cũng có thể hiểu là dị tộc tôi là một dạng ở giữa tộc Người và tộc Trời.”

A Điêu nhướng mày, dạng ở giữa?

“Dị tộc của cô do tộc người và tộc Trời kết hợp lại?”

“Không phải.” Đạo Quang Tĩnh Từ phủ nhận, nhưng lại khó tả cho hay, “Tộc Trời có rào cản sinh sản so với các tộc đàn khác, bản thân không có khả năng thai nghén con nối dõi, chỉ đành sinh con trong nội bộ. Hơn nữa tựa như tương phản với ma quỷ, ma quỷ vừa sinh ra yếu ớt thấp kém nhưng tộc Trời vừa sinh ra đã cao quý, tộc Trời thuần huyết vừa ra đời đã có cấp Linh Vương, cô có thể tưởng tượng được không?”

(P6)

Biểu cảm của A Điêu toàn????.

Đạo Quang Tĩnh Từ cười khẽ: “Thật sự không mường tượng nổi? Nhưng sự thật là như vậy. Ngặt nỗi nhược điểm trí mạng của bọn họ cũng nằm ở phương diện này. Bọn họ rất khó để sinh sản, càng lớn mạnh càng không có khả năng sinh con nối dõi, cho nên số lượng rất ít. Khi tộc Người tính bằng đơn vị trăm triệu, ma quỷ tính bằng chục tỷ trăm tỷ, thì số lượng tộc Trời không vượt quá năm chữ số.”

A Điêu không thể không thở dài: Đây là quy luật vận hành cốt lõi của vũ trụ - cân bằng, nó sẽ không cung cấp tất cả mọi thứ tối cao và hoàn hảo cho một tộc đàn nào, bởi lẽ điều này sẽ làm cạn kiệt tài nguyên do bành trướng vô hạn.

“Lúc đầu tộc Người hèn yếu, gần như hoàn toàn không ngăn được ma quỷ giết chóc, tộc Trời sợ ma quỷ phá vỡ vách ngăn nhân gian chuyển hướng tiến công tộc Trời, vì thế ban cho tộc Người rất nhiều bí pháp tu luyện, trợ giúp tộc Người tu luyện. Đúng như dự đoán tộc Người dựa vào những bí pháp này để quật khởi, thành công cản lại ma quỷ. Song, cùng lúc tộc Người quật khởi cùng với thiên phú cân bằng của tộc Người đã vừa khéo phù hợp với phạm trù hạn chế của vũ trụ đối với sinh linh, có nghĩa là tộc Người rất có thể sẽ đạt được số vận của thời đại ấy. Vì thế tộc Trời ý thức được mối đe dọa, ôm ý đồ hủy diệt tộc Người, thành thử có tai ách sau này.”

A Điêu hơi ngẩn ra, cứ nói tai ách tai ách nhưng bởi vì tài liệu thiếu sót và lịch sử không có người truyền lại, cô vẫn cho rằng là tộc Người đấu đá nội bộ và chém giết với ma quỷ mới dẫn đến tai ách, cuối cùng còn làm linh khí đầu nguồn bị phá hủy.

Không ngờ được là do tộc Trời đổ vấy.

“Tộc Trời làm gì?”

Đạo Quang Tĩnh Từ: “Thì ra Tộc Trời có thể điều khiển linh khí đầu nguồn cũng là Cổng Linh Hồn đời thứ nhất mở ra và đóng lại. Khi đó tộc Trời làm hai việc, việc đầu tiên là mở cửa ma giới, thả ma quỷ nhập cõi người, chuyện thứ hai là đóng Cổng Linh Hồn.”

“Trận chiến đó nhân loại đánh vô cùng gian nan, hai mặt gặp địch, cuối cùng nghịch chuyển thế cục, vừa tiêu diệt tộc Trời, vừa xua đuổi ma quỷ, sau chót đặt vững vị trí bá chủ.”

Ồ, hóa ra là vậy.

A Điêu: “Vậy chuyện này có liên quan đến tổ tiên tên Rùa của tôi?”

Đạo Quang Tĩnh Từ: “...”

Ngay lập tức mắc kẹt vì một câu hỏi của cô.

Để ta suy nghĩ lại đã.

“Ông ta trà trộn vào tộc Trời, nhận được lòng tin từ đó có được bí mật, giúp tộc Người chuyển bại thành thắng.”

Trần Vĩnh Nhân trong phim Vô Gian Đạo?

A Điêu: “???”

(P7)

“À ừ... Tộc Trời có thể tin tưởng ông ta?” A Điêu cảm thấy đầu óc tộc Trời úng nước hay sao, hay diễn xuất của ông tổ Rùa này cũng thuộc hạng lão làng, sức hấp dẫn vượt trội?

“Ông ta quyến rũ một cô gái tộc Trời.”

A Điêu: “!!!”

Tam quan của cô nứt ra, không khỏi yếu ớt hỏi một lần nữa: “Có thể hỏi kết quả của người phụ nữ tộc Trời đó như thế nào không? Phải chăng ông tổ Rùa của tôi có an ủi cô ấy lúc tiêu diệt tộc đàn của người ta, nói cho cô ấy biết mình không còn cách nào khác, cuối cùng làm tổng giám đốc bá đạo yêu cô ấy điên cuồng tới mức cô ấy không tha thứ cũng không sao, thẳng thừng làm cô ấy mất trí nhớ, sau đó để cho cô ấy mang thai, cuối cùng mang theo cô ấy lui về núi rừng ở ẩn?”

Cô hoàn toàn dùng tình tiết máu chó độc nhất trong phim thần tượng để suy đoán kết cục.

Đạo Quang Tĩnh Từ bặt thinh ba giây mới nói: “Giả dụ cô là Trần Khuê, có lẽ sẽ không có chuyện nhà họ Trần bị nguyền rủa.”

Cô đang khen tôi đó à? Sao nghe không giống vậy.

A Điêu ôm trán.

** má!

.....

“Khi cô ấy hồn phi phách tán, nguyền rủa do chính cô ấy làm. Huyết thống dòng chính tộc Trời không phải là chuyện đùa, khi đó cô ấy cũng là đại Linh Vương đỉnh cao, lúc sắp chết trận mới phát ra nguyền rủa... Tuy nhiên chủ yếu việc này cũng có liên quan đến Trần Khuê có vợ con trong tộc Người vào thời điểm đó.”

“Nguyền rủa vừa mới xuất hiện, người thân trực hệ của Trần Khuê đều chết thảm.”

A Điêu nơm nớp lo sợ: “Cái chết bi thảm ra làm sao?”

Đạo Quang Tĩnh Từ: “Xác thịt thối rữa, hồn phi phách tán.”

A Điêu: “...”

Tộc Trời, tộc Trời ơi, cô những tưởng rằng là kẻ thù nào đó, mẹ nó kết quả vượt thẳng qua giới hạn của nhân loại, vượt qua giới hạn chủng tộc.

Đại Linh Vương đỉnh cao!

Tổ tiên của tôi, ông là đồ chó má!

Hay cho một Lý Mạc Sầu tộc Trời.

A Điêu: “...”

Quả thực không nói nổi, cuối cùng cô chỉ thốt ra một câu: “Tuy rằng tộc Trời nên giết, nhưng vẫn phải nói một câu — đồ chó!”

Đạo Quang Tĩnh Từ: “Ai nói không phải.”

Thương Ngô đang bưng hoa quả tới: “...”

A Điêu vẫn còn có một câu hỏi: “Ông tổ Rùa của tôi trông như thế nào? Có thể mê hoặc thiên nữ như thế này... Cô có ảnh hay ảnh chân dung không?”

Đạo Quang Tĩnh Từ có thật.

Ngay sau khi bức chân dung mở ra, A Điêu nhìn thoáng qua, ngây người mấy giây, kế đó mới bảo: “Không chó chết cho lắm, trông như trai bao thôi.”

Nhã nhặn tuấn tú tót vời, phong độ ngời ngời, gầy yếu mà tài hoa, đoan trang mà quân tử.

Một tên trai bao vô song gì đây.

Đẹp trai bực này, đẹp nhất thế gian, đừng nói Thiên nữ, có là Thiên nam cũng không kham nổi đâu.

- -------------------

**Lưu ý: Ở các chương này và chương sau sẽ nhắc tới Thiên nữ và Thần nữ của tộc Trời, hai người này là khác nhau. Thiên nữ bị Trần Khuê dụ dỗ, còn Thần nữ là người đứng đầu tộc Trời khi đó liên quan tới các nhân vật khác. Mong mấy bạn đừng lầm hen.