Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 181




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Hai nhà Trương Lâu bị diệt, thế lực còn sót lại của mấy trưởng lão khác cũng bị liên đới kéo ra.

Những gì các học sinh nhìn thấy là: một Thủ khoa thế hệ mới thật đê hèn trơ tráo bỉ ổi, thậm chí còn tàn bạo cùng cực, không ngần ngại lấy mình làm mồi nhử chỉ để tiêu diệt những người này...

Những trưởng lão còn lại bị kéo đến đọc sách chứ thật chất không tham gia vào việc trưởng lão nhà họ Trương Lâu gây chuyện nhìn thấy lại là: Sơn trưởng thật hèn hạ trơ tráo bỉ ổi, thậm chí còn tàn bạo cùng cực, không ngần ngại lấy đồ đệ mình làm mồi nhử chỉ để tiêu diệt những người này...

Nhưng cũng có thể là suy ngược lại, dù sao cuối cùng Trần A Điêu xem như cố định vững chắc ở thân phận Thủ khoa, ít nhất cô thật chuyên nghiệp trong chuyện đưa đao cho Sơn trưởng.

Tuy nhiên không ít người nhìn về phía nhà họ Giang và họ Dung, hai người này bị liên lụy vào nhưng Sơn trưởng không xuống tay chứng tỏ nền tảng bọn họ sạch sẽ.

Chung quy giờ phút này nhà họ Dung xem như điềm tĩnh, chẳng qua trong lòng có sợ hãi hay không thì chẳng biết.

Người ta đã chết rồi, mắc gì những người còn lại vẫn chưa ra ngoài?

Chạy mau chạy mau, Đội Kiểm tra của Viện Trưởng lão mới là lực lượng cao nhất và quân đội hung tàn nhất bởi lẽ nó chỉ nhấc dao mổ với người trong nội bộ, địa vị áp đảo ba đường.

Nhưng A Điêu bị chặn lại.

Sợ là có đứa nhóc con ông cháu cha nào đó là người duy nhất ở đây còn không sợ cô, cứ thế chống nạnh ưỡn ngực ngửa đầu. Lạc Bảo nhìn A Điêu hỏi: “Người thắng tôi ở Tàng Thư Các là chị?”

Lý Thương Tuyết và Giang Tĩnh Chiêu cách đó không xa đều theo bản năng nhìn qua. Lý Thương Tuyết liếc qua Thất hoàng tử cao sang anh tuấn đang sa sầm nét mặt, rồi lại liếc về phía Trần A Điêu với máu me khắp người nhưng vẫn lấy trà sữa ra uống.

Cho nên người tiếp xúc với cô ấy là Trần A Điêu này?

A Điêu bị ngăn lại, một tay ôm trà sữa, cúi đầu nhìn Quả Bí Lùn và lười biếng trả lời: “Nếu một bại tướng thua trận dưới tay tôi còn có thể thắng cậu, cậu xem thử tôi có thể nào tự hạ thấp địa vị để chú ý tới cậu?”

“Biến đi.”

Cô là hạng người gì cơ chứ, lúc trước bao nhiêu Sao Trời bị cô đè đến không thở nổi, sợ bị giết, thì cô há sẽ tiết chế sát khí chỉ vì một Quả Bí Lùn.

Ai có chỗ dựa vững chắc bằng cô?

(P1)

Lạc Bảo sợ hãi, theo bản năng tránh sang một bước, Bấy giờ A Điêu mới lười biếng rời đi.

Đại Tông Sư phía sau đi theo với bước chân vững vàng.

Mơ hồ còn nghe thấy giọng nói của đại Tông Sư.

“Không phải nói không tức giận không bị ảnh hưởng sao? Diễn xuất hôm nay của cô không cho thấy cô bình tĩnh là bao.”

Ông ta thấy cô nhắn tin cho mọi người lúc đang trên đường tới.

Tại sao người của lớp Càn lại giúp cô? Chỉ vì họ muốn có được vị trí xứng đáng, nhưng điều kiện tiên quyết phải là Thủ khoa này xứng đáng với địa vị đạt được.

Nào có sự thù địch tuyệt đối mà chỉ có lợi ích của bản thân, những người bên Hàm Đan Cực Đạo này rất thông minh.

Có thể quỳ trong giây là tuyệt đối không mập mờ, không đánh lại thì gia nhập.

Chả là nào có chuyện cô và Sơn trưởng móc nối, hai quái thai một lớn một nhỏ này hoàn toàn là hiểu hết trong tích tắc.

Nhưng cũng có thể thấy ngay từ đầu Trần A Điêu đã có lòng giết người, từ bận cô tìm Nhiếp Viên Viên tới hợp tác coi như tính xong hết chuyện dọn dẹp tàn cuộc hôm nay.

“Con đâu có tức giận, nhưng con không nói sẽ không làm cho người khác tức giận...”

“Cho nên?”

“Hy vọng sau này con có thể làm cho họ tức giận hơn.”

Lý Thương Tuyết thoáng nhìn, trông được trong một cái đình cách Kình Lâu không xa có mấy người hoặc ngồi hoặc dựa vào cột trụ.

Mặc dù không quá mức khí phái nhưng khí thế mạnh mẽ, một số người đi theo phía sau nhìn thấy những người này đã tức thì kinh động.

“Là bọn họ!”

“Họ đã trở lại...”

“Chỉ có hai người trở về, còn lại phỏng chừng vẫn còn ở Vực Ma Quỷ.”

“Nếu không trở về toàn bộ sân khấu sẽ bị người của lớp Càn giành… Em trai em gái nhà mình cũng bị đánh cho chết.”

(P2)

Một mình A Điêu thu hút sự chú ý của tất cả những người này, cô cũng nhìn vào bọn họ.

Một chút nhìn nhau, rõ rành cách một ít khoảng cách, vậy mà lại có cảm giác như lướt qua nhau.

Đi ngang qua rồi, A Điêu hỏi đại Tông Sư mấy anh em Hồ lô* này là ai? Cảm giác như họ cùng một thể, khí thế cũng mạnh mẽ, quan trọng nhất là hầu hết bọn họ ở cấp trung Sao Trời, một trong số đó mang cấp thượng Sao Trời. Nhưng bàn về cảm giác mang lại cho cô — còn dũng mãnh hơn anh em họ Giang nhiều, chực tướng hùng tắm máu đi ra, từng trải qua mài giũa, không thuộc một nhóm chày gỗ phía trước.

*Anh em Hồ lô (葫芦娃): một bộ phim hoạt hình Trung Quốc năm 1987. Mấy bạn cứ GG search là ra ngay, nhìn quen lắm.

Vệ sĩ đại Tông Sư: “Một số nhóm thế hệ trẻ chơi chung với nhau trong Lộc Sơn. Cô có thể nghĩ họ là thế hệ trẻ nhanh chóng nhận ra cơ hội sau khi linh khí sống lại nên tự chọn và tạo nhóm với nhau. Tuy nhiên vào thời điểm đó, có thể họ đã lớn tuổi hoặc từ lâu đã nhìn thấu sự kém cỏi về tâm tính của những người em bên dưới, cho nên bèn tìm kiếm những người cùng tuổi tức là từ 25-30, ngay từ đầu đã tập trung vào tới Vực Ma Quỷ để phát triển. Thật ra người trong Lộc Sơn đều gọi bọn họ là lớp Khôn Thượng, còn những người Dung Uyển thuộc lớp Khôn Hạ.”

“Lớp Khôn Thượng có tổng cộng tám người, bây giờ cô thấy được năm người, trong đó Lam Dực có cấp thượng Sao Trời. Thực chất còn có ba người khác chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn cậu ta.”

Thật ra A Điêu đã nhìn thấy hai người trong đó ở Tàng Thư Các, là thanh niên tóc đỏ và một người con gái khác.

Lớp Khôn lớn tuổi? Đoán chừng chạy nước rút tới viện Lang Gia sau thời kỳ người mới sẽ là những người này.

“Ghê thế ạ, vậy giờ con tới xin lỗi bọn họ thì có còn kịp không?”

A Điêu cảm thấy nhất định bây giờ mình không đánh lại.

Đại Tông Sư: “Không kịp, có vẻ vừa rồi anh nhà người ta đã thấy cô bắt nạt thằng em quý của mình.”

Anh trai của Lạc Bảo?

A Điêu nhất thời nhíu mũi, thở dài: “Đã như vậy, thế thì...”

Cô giơ tay về phía sau, bọn Lạc Bảo cũng như năm người thừa kế xuất sắc trong lớp Khôn Thượng đều nhìn thấy.

Thấy được một cử chỉ thanh lịch.

Ngón giữa chỉ lên trời.

Từ Lam Dực +12,000,0000!

Từ Đoan Thành +11,000,0000!

Từ...

(P3)

.....

A Điêu giả vờ xong này nọ đã chạy về ngay tầng trời thứ 6. Cô vừa quay về viện Lang Gia đã nóng lòng làm ngay hai công thức, thậm chí cô còn không nhìn lấy Thương Ngô đang tưới hoa trong sân.

Nửa tiếng sau, cô uống nước thuốc công thức cấp Giáp, ngâm mình trong cái ao đầy chất lỏng đỏ tía.

Cành Leo Long Vương đã biến thành một bóng rồng bơi trong chất lỏng từ lâu và mau chóng bám vào người A Điêu.

Đau đớn, quá đau đớn, vừa chịu đựng cơn đau vừa cảm nhận bóng rồng dây dưa với cảm giác của cơ thể…

A Điêu bất giác hỏi Bồn Cầu: “Tại sao lại rộn rạo thế này? Tôi sẽ mang thai?”

Biến rồng gì chứ, đâm khiến cô nhớ lại cảnh con yêu Thanh Xà bị một con trăn lớn nào đó quấn lấy trong một bộ phim cổ trang.

Má! Công thức quỷ gì thế này!

Vốn dĩ Bồn Cầu không nghĩ sâu xa: “?”

Nhưng nó nghe thấy tiếng A Điêu đau đớn nhưng vẫn nhẫn nhịn.

Một cái bồn cầu tốt như nó mà đã nghĩ lệch lạc mất rồi, không đúng, bây giờ nó không phải là bồn cầu nữa mà là một quả bóng.

A cái con nhỏ này… đủ rồi đấy!

Chuyện bên Lộc Sơn được vương tộc biết đến nhanh chóng.

Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử đợi một hồi, nhận được phản hồi bên kia — tạm thời bỏ qua Trần A Điêu, tập trung vào tu hành của bản thân.

Mặc dù ở những nơi khác nhau nhưng hai hoàng tử này lại có biểu cảm nhất trí: đầy nặng nề.

Tình hình đã đi theo hướng mà họ cho rằng bết bát nhất.

Thà rằng vương tộc tiếp tục yêu cầu bọn họ gây chuyện còn hơn hời hợi để cho bọn họ lo chuyện tu hành.

Vì muốn quan tâm tới việc tu hành trong tương lai của bọn họ sao?

Không, giống như từ bỏ và gác sang một bên hơn.

Thất hoàng tử còn tốt, còn Cửu hoàng tử không hiểu lắm. Nói kiểu gì y vẫn là người có thiên phú tu luyện nhất trong vương tộc, sao lại dễ dàng buông tha bực này. Trước mắt vương tộc vẫn chưa đưa tới chí bảo hạch tâm nhất trong nội bộ cho y để tăng lên vốn liếng, nếu không y đã dễ dàng vượt qua A Điêu.

Nhưng không có.

Cửu hoàng tử không dằn lòng nổi đã liên lạc với Đàm Đài Chúc Ảnh.

Ước chừng người này đang bận, tranh thủ thời giờ trả lời y, cổ họng cũng mang theo đôi phần khàn khàn.

“Một tháng sau là hôn lễ lớn của Đế-Hậu mà em còn không biết à, em trai tốt của chị.”

(P4)

Sâu trong Vực Ma Quỷ, một người chật vật trong vầng sáng đỏ như máu đang giẫm lên công cụ bay, bay đến trước một cái cửa hang trên vách đá dựng đứng và nhìn thấy hai người đang ở bên trong hầm súp gà trên đống lửa.

“Mấy cậu kết thúc nhanh vậy?”

“Vừa vặn gặp nhau nên liên thủ, tình huống của cậu không tốt lắm đấy.”

“Gần đây bên ngoài sào huyệt ma quỷ có gì đó không đúng, hơn nữa khi tôi làm nhiệm vụ có gặp phải tu sĩ khác, bọn họ nói cho tôi biết bên biên giới có chuyện không đúng, có vẻ bộ đội nước Liệt Tần không an phận — bọn họ đang cố ý xua đuổi ma quỷ đùm túm tại biên giới.”

“Xua đuổi?”

Ba người đàm luận một hồi về sào huyệt ma quỷ, cũng nhắc tới các chuyện quốc gia đại sự như hôn lễ lớn của Đế-Hậu sắp diễn ra bên triều đình...

Cuối cùng mới nhàn rỗi nhắc tới Thủ khoa.

“Một người rất giỏi, chưa tới 19 mà tâm tư quá xảo quyệt, đoán chừng chúng ta có tụ tập lại cũng không chơi lại, chung quy ánh mắt của Sơn trưởng không phải đáng sợ xoàng xoàng thôi đâu.”

“Có đôi khi cũng phải thừa nhận trên đời này đích xác có người gọi là quái thai vượt xa mình.”

Lòng người không thể tính theo tuổi tác.

Ngón tay của cô gái tóc đen đến eo cầm một nhành cây, khuôn mặt trắng trẻo như ẩn như hiện trong ánh lửa: “Cho nên cậu sẽ từ bỏ?”

“Không chỉ cảm thấy nó càng như vậy chúng ta càng phải đi theo con đường đơn giản - có thể không dựa vào đầu óc, cứ dùng vũ lực đối phó tuyệt đối.”

“Dẫu đã lớn tuổi cỡ này rồi mà làm thì trông như không biết ngại là gì, tuy nhiên viện Lang Gia thật sự quá trọng yếu, mọi người đều biết sau chót Thủ khoa phản công trong các đời trước có thành tựu gì.”

“Người sống một đời sao không thể tranh nhau.”

“Nửa tháng sau trở về đi, trước đó mọi người đến xem nhiệm vụ này. Biên giới, có đi không đây?”

.....

(P5)

Sơn trưởng g iết chết một đám người mà chính bản thân ông không có phản ứng gì, mãi đánh cờ với một quyển sách dạy đánh cờ đã hóa hình. Sau khi nghe được thân tín báo cáo xong, ông thong dong hỏi: “Có người sục sạo những bản gốc tại Tàng Thư Các?”

“Có, bí thuật gốc mà ‘Thất hoàng tử’ kia làm ra đều bị người ta đọc qua, số người lật xem vượt qua hai con số, đây là danh sách.”

Sơn trưởng mỉm cười, vẫy tay cho người ta ra ngoài.

Sách Dạy Đánh Cờ Cổ: “Lão tặc, ông lại đánh cờ, chẳng lẽ đồ đệ này là quân cờ mới của ông?”

Đầu ngón tay Sơn trưởng gắp một quân cờ lên, thong thả đáp lời: “Các đời Thủ khoa Lộc Sơn chưa bao giờ là quân cờ, nhất là nó.”

Trần A Điêu là người giỏi đi một bước nhìn mười bước, ông không phải, ông là một người thiện nhìn người.

“Nó tạo ra một huyết thống Ứng Long là thế, song có là những Linh Vương Lộc Sơn chúng ta hay những Linh Vương bên ngoài, chỉ e ai nấy đều tò mò huyết thống tổ tiên của nhà họ Trần, có lẽ rất nhanh sẽ có người tra ra được Trần Khuê.”

Sách Dạy Đánh Cờ Cổ: “Trần Khuê, đây không phải một tên đơn giản, đáng tiếc người hắn chọc phải còn kh ủng bố hơn.”

Nó đến từ đời đầu tiên, biết rất nhiều điều nhưng không đầy đủ cho nên không nói nhiều.

Sơn trưởng: “Đúng rồi, đó là lý do ta mới phát giác được nó có thể quật khởi thế này… Hiện tại chỉ e mộ tổ tiên nhà họ Trần đã bị đều bị điều tra mấy bận. Mỗi tội đoán chừng không ai ngờ được dù nó ngụy trang thành Thất hoàng tử nhưng nó vẫn không lấy bí pháp huyết thống mình am hiểu nhất để viết ra bí thuật gốc.”

Cấp bậc Linh Vương vừa liếc mắt đã nhìn thấu ván cờ này, tuy nhiên do có ông tham dự đã làm cho phần lớn người Lộc Sơn đều cho rằng ông là người gài bẫy mà thôi, có thể làm giảm đi cảm giác tồn tại của A Điêu. Ngặt nỗi những Linh Vương này nào quan tâm mấy người Lâu-Trương sống chết ra làm sao, chung quy vấn đề Lộc Sơn đã bày ngay đó, cạo xương chữa thương là điều bắt buộc. Vài người sẽ không phạm vào điều kỵ trong quy tắc thép này, người đời đầu tiên sống sót sẽ càng chú trọng lợi ích trước mắt.

Ví dụ như bí thuật huyết thống mà Trần A Điêu nắm giữ, đích thật là một ý tưởng thiên tài, mặc dù không thể so sánh với sự đáng sợ của người sáng lập khi tạo ra đạo bia Lang Gia lúc ở cấp Sao Trời. Tuy nhiên với hoàn cảnh trưởng thành của nó, đã có thể thấy nó thần sầu.

(P6)

“Lỡ như bọn họ tra được Trần Khuê, biết Trần Khuê dính dáng đến những chuyện cũ ấy tại đời đầu tiên, biết nguyền rủa ghê gớm, sẽ càng cảm thấy hứng thú với thủ đoạn của nó.

Sách Dạy Đánh Cờ Cổ: “Ông không muốn cầm tới xem thử?”

Sơn trưởng cười: “Đã sống đến mức này, giả thử còn phải rình mò thủ đoạn từ trên người một con nhóc chứng tỏ bản thân không tự tin vào chính mìn. Cho nên bọn họ không phải Sơn trưởng, mà ta mới phải.”

Cộp! Chiếu tướng.

So với sự trưởng thành của Trần A Điêu, thực chất ông càng tò mò về chuyện tộc Thiên Linh muốn làm.

Vị Quân hậu kia cứ chịu dốc hết vốn liếng như vậy?

Một ông già bỉ ổi háo sắc ngần đó mà cô ta vẫn chịu đựng nổi? Giả như cô chịu đựng nổi vậy thì mới đáng sợ.

.....

Ba ngày sau, một đêm khuya, trăng sáng sao thưa, hoa cỏ trong sân tươi mát, Thương Ngô, người vừa mới tu luyện xong trở về nơi ở, đi ra sân sau, theo bản năng nhìn về phía phòng bên cạnh. Anh chỉ vô thức nhìn vậy mà đụng phải một loại dao động nào đấy.

Anh cảm nhận được.

Trong phòng ấy có một loại tính linh lớn mạnh nào đó đang sinh ra, cho dù cách lớp ngăn với hiệu ứng cô lập siêu mạnh của Viện Lang Gia nhưng vẫn tản ra một ít và anh cảm nhận được.

Cô... đột phá?

Thương Ngô rủ mi mắt, xoay chiếc nhẫn hộ tiễn trên ngón trỏ, xoay nửa vòng, cởi ra, đầu ngón tay búng lên không trung.

Nhẫn hộ tiễn bay ra, xoay tròn giữa không trung, nhanh chóng bành trướng biến thành một cái lồng hình khuyên với đường kính hàng trăm mé. Nó hoàn toàn trong suốt, chỉ có cấp Linh Vương nhẫn nại lắm mới có thể nhìn thấy hoa văn phượng hoàng ngăn cấm mở ảo. Đoạn, anh vén vạt áo bước lên bậc thang đi vào trong hành lang, trở về phòng của mình.

(P7)

Trong ao thuốc, A Điêu hiện ra từ trong dòng chất lỏng nay đã trong vắt, dòng nước chảy xuôi theo cơ thể cô, bóng rồng đã biến mất. Nhưng cô không kết thúc tu luyện, thay vào đó nhân cơ hội này tiêu thụ một lượng lớn di cốt, từ đó để năng lượng vào trong cơ thể...

Tính linh ra đời, với sự hỗ trợ của năng lượng, cô đã hướng dẫn những tính linh này tới nối cây cầu căn cơ đã từng bị gãy lúc trước và rồi được cô nối với mạch máu.

Thật khó để chữa trị, có điều một công thức Tiềm Long lại rèn luyện tinh thần và thể xác của cô với cường độ khủng khiếp, đồng thời cũng cho phép tinh thần và thể xác sản xuất tính linh mang sức sống mạnh mẽ, và A Điêu nhân cơ hội này để sử dụng những tính linh này.

Rít rít rít.

Cây cầu đang được chữa trị với hiệu quả gấp trăm lần so với hồ nuôi dưỡng trong kỳ thi Lộc Sơn ngày đó.

Tất nhiên đây cũng một quá trình đốt tiền.

Trong ba ngày này, khi cô hấp thụ tác dụng của hai công thức cũng là lúc đồng thời tiêu hao Sao Trời Tệ trong tay. Dù cho bấy giờ hiện tại cô không có cấp Sao Trời, hiệu quả chiết xuất Sao Trời Tệ chắc chắn không chuyên nghiệp và hiệu quả như tu sĩ cấp Sao Trời chân chính, nhưng điều cô muốn là đặt nền móng trước cấp Sao Trời.

Tài nguyên thì còn tranh đoạt được chứ cơ hội đặt nền móng trước này không phải cứ muốn là có.

Tại thời điểm này, năng lượng của di cốt vào cơ thể thúc đẩy toàn bộ cơ thể tiến vào trạng thái lột xác; còn dịch Sao Trời được tôi luyện từ Sao Trời Tệ xâm nhập khắp nơi trong máu thịt xương cốt, không bị tiêu hao mà còn được giữ lại, không chia cắt, tiếp tục trở thành một phần của cơ thể.

Cho dù đó là di cốt hay Sao Trời Tệ, ngay tại lúc tài sản trong tay A Điêu gần như khô kiệt, cuối cùng nó đã hoàn thành định hình ra hình thức ban đầu của cây cầu nối.

Cũng tại thời điểm đó, A Điêu cảm nhận được phản hồi mạnh mẽ nhất từ trình tự gen sâu trong cơ thể.

Lạch cạch lạch cạch.

Xương cốt và máu thịt như được tổ hợp một lần nữa bởi một lực lượng thần sầu đã thức tỉnh, và tính linh được sinh ra lần thứ hai.

Lần tính linh đạt được khi trước là nhờ công thức Tiềm Long rèn luyện thể chất, lần thứ hai là phiên bản thuần khiết vì cô nhân cơ hội chữa trị hình thức ban đầu của cầu nối căn cơ.

Chỉ mới là hình thức ban đầu, chưa hoàn toàn chữa trị xong, song vẫn mạnh mẽ hơn một hai đường gân mạch tráng kiện trước đó gấp trăm lần.

Đây là tích lũy lâu dài sử dụng một lần, lại từ hiệu quả của công thức Tiềm Long một phát tới chỗ cần.

Chỉ trong nháy mắt cô cảm giác được ngay sức trấn áp của tầng trời thứ 6 trấn áp giảm đi một nửa.

Thật kinh khủng.

(P8)

Bản thân A Điêu cũng hãi hùng trước hiệu quả chữa trị.

“Thật kỳ lạ, theo lý thuyết cây cầu nối căn cơ này liên quan đến tố chất của tôi, tố chất không hoàn toàn đại diện cho tính linh sinh mạng. Cho nên về nguyên tắc ngay cả khi cây cầu được chữa trị, nó không có khả năng sinh ra một nhóm tính linh khác - trừ khi mức độ gen di truyền ban đầu của tôi có một lượng tính linh cơ sở nhất định, nhưng tình huống này thường tồn tại trong dị tộc.”

A Điêu là một người nhạy bén cỡ nào, chỉ dùng vài phút đã nghĩ đến trên đầu Trần Nhiên là cả bộ sưu tập sừng mọc.

Má ơi, Tạ Ngọc Khanh có thể làm được chuyện lớn ngần đó.

Đầu óc A Điêu lập tức lệch lạc nhưng cô đã mau chóng nghĩ đến lời nguyền.

Cô cũng dính nguyền rủa nhằm vào nhà họ Trần chứng minh Tạ Ngọc Khanh không có gì khác thường.

Vậy vấn đề nằm ở đâu?

“Chẳng lẽ có người trong tổ tiên nhà họ Trần mang huyết thống dị tộc? Còn mình thì kế thừa gen thiên về dị tộc này.”

Bởi vì có đám hỏi của Đế-Hậu ở phía trước chứng tỏ sự kết hợp giữa dị tộc và tộc Người là khả thi, hơn nữa hình như còn có nhiều chỗ tốt, bấy giờ A Điêu mới nghĩ đến phương diện này.

Mỗi tội không có manh mối nào khác để điều tra.

“Phỏng chừng sẽ có người giúp mình điều tra.” A Điêu nghĩ tới giờ lớn nhỏ gì mình cũng được coi như là nổi tiếng tại Đường Tống, dám chắc bất kể Lộc Sơn hay vương tộc đều sẽ tranh nhau giúp mình điều tra.

Có điều bây giờ tu luyện xong, hiệu quả trấn áp triệt tiêu hơn non nửa, cây cầu căn cơ được chữa trị ở hình thức ban đầu, mọi phương diện đã tăng lên, A Điêu thoáng cái cảm thấy sảng khoái ngay.

(P9)

“Đáng tiếc một lần dùng công thức Tiềm Long quá đắt.”

A Điêu đau khổ đi ra khỏi ao, đứng dưới vòi hoa sen rửa sạch thân thể. Lúc lơ đãng nhìn thấy mình trong gương, cô sửng sốt, không dằn lòng được đã tiến lại gần nhìn lần nữa.

“Công thức Tiềm Long này là công thức làm đẹp?”

A Điêu lẩm bẩm hỏi.

Bồn Cầu: “Vì chuyện căn cơ cầu nối của cô thì đúng hơn, tôi cảm thấy bây giờ cô có chỗ khác Tạ Ngọc Khanh.”

Là không được giống cho lắm.

Ngoại hình của một người thường sẽ có sự khác biệt lớn về mặt thị giác với chỉ chi tiết nhỏ nhất, huống chi ngoại hình của cô có rất nhiều chi tiết thay đổi.

A Điêu đăm chiêu, vừa thuận miệng nói chuyện phiếm với Bồn Cầu vài câu, vừa mau mắn thay quần áo chuẩn bị đi lấy lợi ích tài nguyên lớn nhất của Viện Lang Gia.

Thương Ngô trở lại phòng, đã tắm xong xuôi, lúc ra khỏi phòng tắm bèn nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Thế là anh đi qua mở cửa sổ, nhìn thấy có người dấm dúi lút chạy ra từ hành lang bên ngoài nối hai phòng.

Hình như nghe thấy tiếng kêu cọt kẹt của cửa sổ, người này ngẩng đầu nhìn lên.

Vừa khéo ánh trăng tỏ, sắc trắng như rắc bạc, khuôn mặt đối phương rành rành nơi ấy, nhìn thấy anh còn cười với anh.

Ánh sao rơi xuống đôi mắt của cô, lấp lánh tựa biển sao.

Vì đâu hình hài người này lại… thay đổi mấy phần.

Càng tiếp cận với cái đẹp làm thế nhân dễ bị mê hoặc hơn cả tộc phượng hoàng của bọn anh.

Thương Ngô ngạc nhiên, song anh tiết chế ánh mắt, gật đầu ra hiệu, sau đó đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi lại nghe người này hưng phấn nói: “Ôi này, anh Thương, xuống đây đi, chúng ta cùng nhau tu luyện thôi, như vậy làm ít công nhiều.”

Thương Ngô vốn định nói mình đã tìm hiểu xong, nhưng nghĩ đến gì đó thì đóng cửa sổ lại.

A Điêu đang chờ người ta mở lời mời nay thấy người ta lạnh nhạt như vậy bèn trợn trắng mắt. Cô mở lớp ngăn cấm vào sân sau, dấm dẳng Bồn Cầu: “Bồn Cầu thối chết tiệt này, còn nói lần tẩy tủy này sẽ làm vẻ ngoài của tôi thay đổi đẹp lên, làm đàn ông mê mệt, cậu gạt tôi! Sao Thương Ngô này không có phản ứng?”

(P10)

Bồn Cầu: “Người ta có phải người bình thường đâu, là phượng hoàng đó. Hơn nữa cô nhìn xem người ta trông như thế nào, chị gái người ta trông ra làm sao, mấy cô gái khác nhìn thấy anh ta còn si mê. Cô thấy nhiều mỹ nhân từ lúc nhỏ đấy, giờ thấy anh ta rồi có si mê không?”

Lý lẽ này chính xác thật cơ mà A Điêu vẫn cảm thấy đen đủi.

Rốt cuộc cô đã chịu đựng nhiều ngày như vậy, hôm nay cuối cùng đã có thể dễ dàng chống lại sự trấn áp để đi tới tìm hiểu. Ban đầu cô còn nghĩ mình hợp tác với người ta sẽ có hiệu quả tốt hơn, kết quả là người ta phớt lờ cô.

Thật tức giận.

A Điêu tiến vào, tiện tay hái một trái sầu riêng, và rồi cảm giác được dao động trong lớp ngăn cấm. Cô vừa quay đầu đã thấy ngay Thương Ngô đi vào.

Hở?

Thương Ngô đã cất đi ngọc quan, chỉ dùng một món trang sức là cái vòng bằng ngọc mạ vàng để giữ mái tóc đen như mực của mình. Với chiếc áo choàng tím sẫm rộng rãi, anh đi xuống bậc thang mà rằng: “Ngày thứ mười đã đến, đây là ngày kết quả những gì tôi hiểu ra.”

Anh mở lòng bàn tay, có một viên ngọc ký ức trong suốt đang lơ lửng khẽ xoay tròn.

Điều này đâm khiến A Điêu lúng túng: “Anh cho em mà em không có gì cho anh.”

Thương Ngô: “Nợ.”

Được rồi, A Điêu quyết đoán cầm Ngọc Ký Ức: “Anh Thương thật sự hào sảng, từ nay về sau anh là anh ruột của em.”

Bàn về được đằng chân lân đằng đầu tới dựa hơi, kỹ thuật của người này đúng là hạng nhất. Có điều Thương Ngô chẳng nói chẳng rằng, vừa không đồng ý mà lại không từ chối, chỉ đi sang một bên ngồi xuống tìm hiểu.

A Điêu nhìn anh, nơi đáy mắt hiện ý cười.

Người này dễ mềm lòng và trong sáng hơn chị mình nhiều lắm, rõ rành đã tìm hiểu xong nhưng vẫn cân nhắc tới chuyện cô thiếu nhiều ngày như vậy bèn cố tình đến giúp cô.

Thực chất một người tiếp tục tìm hiểu sẽ mỏi mệt khôn cùng, chung quy phần tinh thần đâu phải vô tận.

Nhưng người ta đã có thiện ý thì A Điêu sẽ không từ chối thật đạo đức giả, về sau cô sẽ báo đáp một phần…

(P11)

Hai người đều không dông dài, A Điêu rất nhanh tiến vào trạng thái tìm hiểu. Lần này, hiệu quả tìm hiểu của cô tuyệt không thể so được với trước đây, ít nhất Thương Ngô nhạy cảm nhận ra sự thay đổi của người này. Sau khi hỗ trợ hình thành hoàn cảnh có sức mạnh âm dương tốt nhất, anh quay đầu quan sát A Điêu, phát hiện tính linh trên người người này mạnh hơn trước mấy chục lần, thậm chí có vẻ không bị trấn áp tầng thứ sáu ảnh hưởng.

Mới mấy ngày?

Nâng cao giá trị nhan sắc tót vời tỷ lệ thuận với tư chất tự nhiên thăng cấp?

Thương Ngô vô thức nghĩ đến, không phải vì có một ít suy nghĩ thô tục gì mà là bởi anh liên tưởng tới một ý nghĩ khác – biên độ biến hóa mạnh mẽ như vậy không giống như tộc Người bình thường.

Anh hay chuyện của nhà họ Trần nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hướng này.

Chẳng lẽ...

A Điêu sao lại không nhận ra ánh mắt của người này. Vốn cô cảm thấy Thương Ngô mang thong thái quân tử đoan chính, có thể phải từ phương diện trái ngược mới k ích thích ra năng lực niệm của anh, chinh phục tâm tính của anh, ví dự như làm mấy chuyện bạo loạn… Và thế là cô cô mở miệng.

“Anh Thương, coi như anh không dự tính tiếp tục tu luyện thì đừng cứ mãi nhìn em như vậy.”

“Em đã tắm rồi, không có nấm chân.”

Từ Thương Ngô +35,000,0000!

Mẹ kiếp?

Từ +1 +1 +1 đột nhiên nhảy lên 35 triệu, A Điêu đã sốc.

Bồn Cầu cũng ngỡ ngàng. Vật chủ của nó không xem bản thân là nữ, cũng không xem Thương Ngô là đàn ông. Nó còn tưởng chinh phục bằng bạo loạn tức là… đùa giỡn anh ta theo cách mờ ám giữa nam nữ.

Chứ đâu có nghĩ tới là bệnh nấm chân.

Sao cô không nói mình hôi nách luôn đi.

(P12)

Thương Ngô chuyển dời tầm nhìn, ngón tay bẻ lại vạt áo, nói: “Mặc dù danh tiếng bề ngoài có thể không quan trọng nhưng không đáng để một người như cô tự làm ảnh hưởng … Vì sao lại nói những lời như vậy?”

Anh biết những gì cô nói nhất định phải có mục đích, và vai trò của anh đối với cô không gì khác hơn là...

“Có phải cô thiếu Sao Trời Tệ không?” Thương Ngô rất thẳng thắn.

Thẳng thắn đến nỗi làm cho A Điêu ngạc nhiên, thẳng tưng thế cơ à, cô nghĩ và hỏi ngược lại: “Anh trai, anh có đường luồn?”

“Tôi không quản lý chuyện trong tộc.”

Đó là từ chối, A Điêu thất vọng, cấp tốc đổi hướng: “Vậy chị anh…”

Cô cũng trực tiếp lắm, vừa thấy thằng em không có giá trị đã lập tức ngấp nghé tới cô chị gái.

Thương Ngô liếc mắt nhìn cô, khẽ mím môi: “Nhưng bản thân tôi có một mỏ.”

A Điêu lập tức lên tinh thần: “Chị anh có một người em trai như anh đúng là quá hạnh phúc, hâm mộ ghê. Em cũng rất muốn có người anh yêu thương mình như anh…”

Nếu Trần Tốn ở đây, phỏng chừng sẽ nổi đóa đến mức dỡ tường đi ra.

Bồn Cầu không đành lòng nhìn thẳng.

“Cô dùng gì giao dịch với tôi?” Trái lại Thương Ngô không vì vậy mà thay đổi, giọng điệu vẫn lạnh lùng.

A Điêu đã tính toán đâu ra đấy, nghe vậy thì cho hay: “Bùa chú.”

Đuôi lông mày Thương Ngô khẽ động.

A Điêu mỉm cười: “Tộc Thiên Linh của các anh đều dựa nhiều vào lực lượng bản thân, thể chất dũng mãnh, huyết thống siêu phàm, bẩm sinh giỏi điều khiển linh năng hơn so với tộc Người. Tuy nhiên nhược điểm lớn nhất của mọi người là thưa nhân số, thành thử các anh cần loại trang bị bên ngoài như Đồ Cấm Kỵ này tăng cường thực lực của mình. Ngược lại mà nói bùa chú cũng một loại tài nguyên bên ngoài, em có thể cung cấp bùa chú từ cấp 11 trở xuống với số lượng lớn — dùng để che chở tộc nhân từ cấp trung trở xuống của mấy anh.”

(P13)

Câu nói sau kia của cô làm cho đồng tử Thương Ngô khẽ thu lại: “Cô biết?”

A Điêu: “Tam Quốc đều lần lượt cưới nữ hậu duệ cao quý từ ba vương tộc dị tộc các anh trong khi các nước trong Tam Quốc có quan hệ đối lập với nhau, có thể thấy quan hệ giữa ba tộc các anh cũng mơ hồ rạn nứt, cùng lắm là đầu tư và ràng buộc lẫn nhau mà thôi. Như vậy hiển nhiên sẽ có người đi ám sát hậu duệ trong tộc các anh — đối với dị tộc sinh sôi nảy nở cực kỳ khó khăn mà nói, đánh chết đời sau có cái giá cao hơn gắng sức tiêu diệt cường giả trong bộ tộc.”

Thành thử tộc Thiên Linh hợp tác với Trần Tốn, vậy tự nhiên họ cũng có thể hợp tác với cô. Mà tộc nhân tộc Thiên Linh còn nhỏ yếu ắt cần bùa chú phòng thân của cô.

“Ừ, cô đoán đúng rồi.” Thương Ngô thừa nhận. Kế đó A Điêu đi thẳng vào vấn đề giao dịch mua bán bùa chú và Sao Trời Tệ. Nói xong rồi A Điêu một lần nữa tiến vào trạng thái tìm hiểu, không ngừng lĩnh độ ý nghĩa âm dương bên trong Lang Gia Bích.

Mà Thương Ngô thì ngồi dưới tàng cây sầu riêng đọc sách. Khi bình minh ló dạng, tia nắng ban mai đầu tiên rơi xuống, Thương Ngô đang dựa vào cây mở mắt ra, chợt nhận được tin của Đạo Quang Tĩnh Từ: Nói cho Trần A Điêu biết nghi ngờ biên giới sẽ có chiến sự, Trần Tốn làm Công bộ Thị lang bị cấp trên trong Công bộ Thị lang xa lánh, hôm nay phái hắn đến biên giới...

Thương Ngô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía A Điêu đang khổ tu, đang muốn chờ cô tu luyện chấm dứt đâu ra đó mới thông báo tình huống.

Đột nhiên.

Ù!

Anh thấy người này ra dấu ấn tay, đoạn, cơ thể của cô tuôn ra hai lực lượng nghịch nhau.

Xòe tay ra, một tia sấm sét hình rồng màu tím đen âm u vọt lên từ lòng bàn tay trái, một lưỡi kiếm không gian thứ nguyên lờ mờ phun ra nuốt vào ánh bạc b ắn ra từ lòng bàn tay phải.

Thương Ngô nhướng mày.

Đáng sợ, cô đã nắm vững tầng âm ý và dương ý đầu tiên.

Thẳng thừng đồng bộ hóa tốc độ với mình.

(P14)

Sau khi A Điêu chấm dứt tu luyện, Thương Ngô nói chuyện này cho cô, mỗi tội A Điêu không có phản ứng gì, chỉ à một tiếng, ghi kết quả tìm hiểu của mình vào trong Ngọc Ký Ức cho Thương Ngô, và rồi bắt đầu ăn sầu riêng. Kế tiếp toàn bộ quá trình chỉ là nói chuyện với anh về Lang Gia Bích, hoàn toàn không đề cập tới Trần Tốn.

Đây là quy tắc ngầm hiểu lẫn nhau của nhà họ Trần — ba anh em vĩnh viễn không xen vào việc tu luyện hoặc sự nghiệp của đối phương, anh cứu em em cứu chị thuần túy chỉ tốn thời gian và tinh lực của nhau, cũng kéo nhau xuống nước. Thay vì chờ đợi người khác cứu chi bằng đặt mình vào tình thế kiểm soát rủi ro mang lợi về mình ngay từ đầu.

Cho nên tới nay chưa bao giờ có chuyện giữa ba người sẽ có ai mạo hiểm cứu mạng ai, đa phần chỉ giúp một ít trên lập trường, bao gồm cả khi Từ Duệ ra tay mấy lần lúc thi.

Với tiền đề là A Điêu sẽ không rơi vào tình thế chết chắc nếu không có ai cứu.

Chưa kể… Trần Tốn cũng chưa bao giờ có hành vi này.

Đi tới biên giới à?

Có khi lại là muốn lập công xử lý Công bộ Thượng Thư để lên chức nữa là.

Đạo Quang Tĩnh Từ cố tình này nhắc nhở mình vì để mình đi cứu anh ta? Chắc chắn không, giống như nhắc nhở mình chuyện khác.

“Thánh địa bên nước Liệt Tần sắp tới rồi.”

Suy nghĩ cẩn thận rồi, A Điêu cau mày lẩm bẩm: “Nhanh như vậy, vội vã viếng mồ mả hay gì, thật đáng ghét.”

Vậy thì cô cũng phải tăng tốc độ tu luyện, tiến độ như bây giờ vẫn chưa đủ.

Bên Lang Gia Bích quá khó nhằn, đạo ý cơ sở của cô còn chưa đủ, chung quy vẫn khác với những người Lộc Sơn thuần huyết được hun đúc từ nhỏ này.

Tiếp theo là phương thuốc rèn luyện, A Điêu vừa ngụy trang lần lượt chạy tới Eo Đao Kính và Tàng Thư Các lấy điểm tích lũy, vừa dùng Huyệt Pháp Thông Mạch liên tục tăng cường rèn luyện tinh thần và thể xác.

Thời gian như nước chảy...

Hai tuần sau, vào một đêm khuya nào đó, ở tầng thứ 4, một trong tám người nào đó vừa trở về từ Eo Đao Kính đang định vào cửa viện của mình, bỗng đâu đồng hồ nhận được một lá thư mời.

Thư mời khiêu chiến.

Đồng tử người này khẽ run lên, là Trần A Điêu, nó chủ động khiêu chiến mình!

Nó không biết trong thời gian làm tân Thủ khoa, giả thử nó chủ động khiêu chiến người khác chẳng khác nào xóa bỏ thời kỳ người mới; một khi nó tỷ đấu thất bại, Viện Lang Gia thuộc về nó cũng sẽ nhường cho mình luôn sao?

Nó tự tin cứ vậy sẽ thắng được mình?

Xem ra là gặp phải vấn đề nan giải trong việc tìm hiểu Lang Gia Bích, muốn tích góp kinh nghiệm tìm hiểu đạo bia khác. Rất nhiều viện ở Lộc Sơn đều được trang bị đạo bia khác nhau, tám người bọn mình bán mạng cỡ đó mới đổi được chỗ ở như vậy. Nó muốn chặn ngang?

Chỉ bằng nó mới vào Lộc Sơn chưa tới một tháng, cho dù có tư chất tự nhiên quái thai cũng không có khả năng thắng được mình đâu.

Ôi!

Nhìn thấy thư khiêu chiến chỉ còn lại mười giây sau đó sẽ biến mất nếu không được xác nhận.

Người này nheo mắt, ngay lập tức nhấn ok.

Vừa mới xác định, bỗng nhiên gã mặt đối mặt với một lực niệm dữ dội ập vào tinh thần... Ầm!

(P15)

Giáp phòng thủ tinh thần trong não người này khởi động.

Thôi xong, nó ở đây! Là đánh lén!

Chống lại sức trùng kích của lực niệm vào tinh thần, đầu óc gã tê dại, gã lập tức muốn tạo ra lớp giáp, cũng lấy ra quyền trượng muốn phản kích... Nhưng không gian bí ẩn xé rách, A Điêu cầm quyền trượng giơ tay lên tạo một tia sấm chớp hình rồng bạo kích.

Với Vi Quang đỉnh cao dung hợp linh đan, trình độ năng lượng của cô chạy thẳng tới cấp trung Sao Trời.

Cùng tu vi, như vậy...

Toàn thân người này cháy đen, ngã xuống, còn bốc lên khói xì xì. Lúc ấy trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ: nó chỉ mới là Vi Quang đỉnh cao!!!

Bị đánh lén và thất bại trong giây lát.

Hoàn toàn không có gì hồi hộp.

Đạt được thắng lợi trong cuộc tranh tài, nhận được quyền sơ hữu của cái viện này, A Điêu thẳng thừng kéo ống quần của người này, lặng lẽ lôi người ta vào trong phòng …

Lấm la lấm lét hệt tên sát nhân điên cuồng trong bóng tối.

Chỉ một lát sau là người này tỉnh lại, phát hiện mình đang bị treo dưới xà nhà. Gã muốn làm gì đó nhưng lại nhận ra phần tinh thần của mình bị đóng một cái dấu gì đấy, không thể cử động được.

Trước mặt là người con gái khủng khiếp đang moi tủ lạnh của gã ăn uống thả cửa.

“Nhìn cái gì? Đây là nhà của tôi, hiển nhiên tất cả mọi thứ bên trong cũng là của tôi.”

Người con trai: “!!!!”

Đây là Thủ khoa qua các đời của Lộc Sơn?

Nó không biết xấu hổ, nó mặt dày, nó không phải là người!!