Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 167




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Ở điểm dịch chuyển số 4, điện bên chiếm diện tích không nhỏ, đâu đó ngàn mẫu đất. Dưới sự dò xét, A Điêu hối hả tập trung vào đám ma quỷ phân bố rất rộng tại điện bên, có từ cấp 5 cấp 6 tới cấp 7.

Chẳng khác nào cần đạt tới ít nhất hạ Vi Quang mới xử lý được đám ma quỷ.

Có thể thấy Lộc Sơn biết trong đống thí sinh này có khá nhiều Vi Quang.

Có khả năng cấp Ly Trần là nghèo sức nhất.

A Điêu không cảm thấy bất ngờ, dựa theo dự đoán của mình đối với Lộc Sơn, cô ước tính 15 điểm dịch chuyển sẽ phân bố tới 15 điện bên, hợp lý né được tình trạng đánh nhau hỗn loạn khi một đám người vừa dịch chuyển đến, cho nên nhất định bốn khu vực còn lại sẽ phân bố ma quỷ cao cấp hơn.

Dám cá có cấp 8 và cấp 9, tuy nhiên A Điêu muốn ma quỷ cấp cao hơn nữa.

Bồn Cầu: “Giả dụ trong các thí sinh không chỉ có 1 người cấp Sao Trời, vậy có khi có luôn cả ma quỷ cấp 12.”

A Điêu muốn tìm ma quỷ cấp 12, thành thử cô nhanh chóng rời khỏi điện bên, thậm chí không thèm ngó tới điện bên ở các khu vực khác.

Bồn Cầu: “Cô không đánh lén họ, cố gắng giết một số người, để tránh sau này bị họ bao vây mình à?”

A Điêu: “Giết họ rồi thì tôi lấy đâu ra điểm? Hiện tại tôi đang vội vàng lùng sục ma quỷ, không có thời gian kiếm điểm. Suy nghĩ của cậu quá hạn chế, hẹp hòi!”

Ừ… cô nói cũng đúng, là tôi hẹp hòi.

.....

Thật chất tinh thần lực bấy giờ của A Điêu đã có thể bì với Tông Sư, cộng thêm sợi tơ tinh thần và tinh thần công kích từ đạo bia, trên lý thuyết cô chẳng cần né tránh bất kỳ thí sinh nào. Song cô vẫn cẩn thận khôn xiết vì suy đoán hai thí sinh lợi hại còn lại đều là dị tộc, trời mới hay họ có thiên phú gì.

Vậy là A Điêu cẩn thận tìm tòi bốn khu vực lớn khác, giữa chừng thuận tay đánh một ít ma quỷ, từ từ tăng điểm lên.

Trong quá trình này, cô thấy thứ hạng của những người khác đang tăng.

Hạng nhất là Đàm Đài Kha.

Sợ là vương tộc có ám ảnh gì đó với hạng nhất, họ phản chứng hoàn toàn cho điều này thật mạnh mẽ.

Phải biết rằng một con ma quỷ cấp 5 mới được 1 điểm, cấp 6 là 10 điểm, cấp 7 là 50 điểm, về phần cấp 8 thì không biết. Bấy giờ A Điêu đều xẵng tiện xử cấp 7 trở xuống, gặp phải cấp 8 thì tạm thời vòng qua.

Bồn Cầu nghĩ rằng người này cố ý.

(P1)

.....

Đàm Đài Dụ nhìn thấy xếp hạng của A Điêu bò lên 30 là biết ngay người này đang đánh tích điểm, hơn nữa thông qua biên độ gia tăng điểm để phán đoán đẳng cấp ma quỷ bị cô ta tấn công.

Cao nhất là cấp 7.

“Cấp 7? Cấp hạ Vi Quang? Trong một thời gian ngắn gi ết chết Khúc Hãn Xuyên và một đám người đến vậy chứng tỏ cấp trung Vi Quang chưa chắc đã cản được cô ta.”

“Vẫn còn ngụy trang sức chiến đấu.”

Đàm Đài Dụ cười khẩy, nhanh chóng lẻn vào rừng, dùng thuật truy tìm dấu vết đuổi theo A Điêu.

.....

Nếu vương tộc đã có thể điều khiển Đàm Đài Dụ, buộc hắn phải bỏ qua Đàm Đài Kha, chứng tỏ bọn Đàm Đài Kha rất hung hãng, tất nhiên có khá nhiều người tụ họp đằng sau.

Cho nên, Tào Quyện Chi đã ở dưới trướng Đàm Đài Kha, tách ra độc lập với hoàng tử Đàm Đài Thịnh, để Đàm Đài Thịnh cố gắng tự đánh dã ngoại.

Đàm Đài Kha nhìn thoáng qua bảng xếp hạng, cũng thấy được ngụy trang của A Điêu.

Người này xưa nay am hiểu mê hoặc lòng người, lợi dụng người khác đạt được mục đích. Chỉ sợ cô ta chuẩn bị xong chuyện lợi dụng ước muốn giết cô ta của bọn y, kế đó gài bẫy giết bọn y trên diện rộng nhằm thu hoạch điểm kếch xù.

Đi đường tắt.

Đàm Đài Kha không cho rằng đáng để giễu cợt, trái lại còn suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng quyết định: “Trước tiên đánh lấy điểm tích lũy đã, mặc kệ cô ta. Tập hợp thành viên, khoảng cách cả đoàn thể không được vượt quá ngàn mét, tránh bị cô ta ám sát. Đã có thể dễ dàng giết Khúc Hãn Xuyên và nhiều người như vậy tức sức chiến đấu của cô ta không chỉ nằm ở cấp hạ Vi Quang, có cấp trung sẽ chính xác hơn nhưng cứ lấy cấp thượng để dự đoán. Mọi người chú ý một chút.”

“Giả thử cô muốn giết người, chẳng hạn như ra tay nhanh chóng, vậy thì mấy người đừng mong có cả cơ hội rời khỏi.”

Hiện tại xem ra Trần A Điêu vẫn có lòng đắn đo. Cô ta đã là kẻ địch sống còn với nhà họ Khúc, không quan trọng có lòng oán hận hay không, những người bị cô ta xử lý đều là con cháu giới nhà giàu quyền thế đang phụ thuộc nhà họ Khúc, có thể xem như cô ta đuổi tận giết tuyệt. Tuy nhiên lúc cô ta gặp những người khác lại nhẹ tay.

Tính cách thế này mới rắc rối.

Sẽ không mất kiểm soát.

Thì ra Đàm Đài Kha còn muốn lợi dụng cái chết của Khúc Giang Nam, buộc A Điêu mất kiểm soát cứ thế giết người trên diện rộng, còn giờ xem ra cô ta không bị lừa.

Vậy thì phải đi theo con đường khác.

Y không nhắc tới cô ta là ai nhưng những người có mặt vừa nghe đã hiểu. Đáy mắt Tào Quyện Chi khá nặng nề, thầm nghĩ với sự hiểu biết của mình về người con gái ấy, Trần A Điêu tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ đối với cái chết của Khúc Giang Nam: vừa bắt đầu đã giế t chết Khúc Hãn Xuyên chứng tỏ cô ta nắm chắc lấy được thứ hạng cực tốt để vào Lộc Sơn đầy hiên ngang, được Lộc Sơn giúp sức, về sau không sợ nhà họ Khúc.

Nhưng phía nhà họ Khúc lại có chuyện gì đó sai sai.

Hôm qua con chó Khúc Hãn Xuyên đến liên lạc với y, giọng điệu hãy còn lớn lối, kêu y gia nhập phe của mình.

Điên rồi.

Ban đầu Tào Quyện Chi cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó cảm thấy không hợp lý, đợi tới hôm nay thì thấy Khúc Giang Nam bị giết... Nghe được lời Giang Chu nói, y hiểu ngay.

(P2)

Nhà họ Khúc này đáng gờm, đi trước một bước. Giả như thật sự có lão tổ tiên thức tỉnh từ lâu, vậy 4 phủ công-hầu của bọn y sẽ lâm vào cảnh ngộ cực kỳ hung hiểm. Khốn nỗi phiền toái ở chỗ có vương tộc chèn ép phía trên, tiếp tục gây hấn với Trần A Điêu không đây?

Và rồi hiển nhiên nhà họ Tào của y đã đưa ra quyết định — phối hợp với vương tộc.

Tại sao? Bởi vì hôm nay xu thế nhà họ Khúc nổi lên, bọn y đành phải phối hợp với vương tộc, nếu không dưới sự hãm hại của nhà họ Khúc...

Nhưng sao mà lão tổ nhà họ Khúc thức tỉnh từ sớm được? Mỗi phủ Quốc công đều có phương pháp kỹ thuật, tuy nhiên tuyệt đối không thể nhanh như vậy.

Có thủ đoạn đặc biệt nào chăng?

Tào Quyện Chi đang nghĩ ngợi, chợt phát hiện Đàm Đài Kha đã bố trí thành viên đánh xuyên bầy ma quỷ của các khu, chinh phục từng vùng từng vùng.

Y muốn xưng bá trung viện-điện Vạn Ma.

Nhưng gần điện Vạn Ma có một nhóm phù thủy, rất khó đối phó.

.....

Con số đếm ngược thời gian thi trên đồng hồ đã đi được một phần.

Sáu tiếng sau, cuối cùng A Điêu đã xác định bốn khu vực còn lại đều có ma quỷ cấp 12.

Bồn Cầu biết A Điêu cần ma quỷ làm gì: “Yêu vương Mắt Biếc bên rừng tre tiền viện, ma đầu Phù Thủy Tát Mãn Ba Đầu trong điện Vạn Ma trung viện, Tiểu Thanh Loan trong khu vườn hậu viện, Người Cá Sấu Giáp Xanh dưới hồ nước ngay thác nước sau núi, cô chọn cái nào?”

“Có ba ngày thi võ, thời gian gấp gáp, cô chuẩn bị lúc nào xuống tay?”

A Điêu: “Bọn Đàm Đài Kha ở điện Vạn Ma, Nhiếp Viên Viên ở khu rừng hậu viện, sợ là bọn họ đã ghé mắt tới hai địa bàn này. Ma quỷ cấp 12 tương đương với Boss ở các khu vực, tỷ lệ điểm rất lớn, bọn họ sẽ không bỏ cuộc.”

Vì vậy cô sẽ từ bỏ hai khu vực đó? Bọn Đoan Mộc Thanh Ương ở phía rừng tre tiền viện, mà đám người Tống Linh còn đang ở khu điện bên, thế nên cô muốn tới rừng tre tiền viện?

(P3)

Không phải tất cả mọi người sẽ dựa vào người khác, Ôn Thược Dược và Yến Phong Bạch cực kỳ tự do, không thích dây dưa với người khác. Tương tự còn có hai người Thẩm Họa Kính và Hùng Trữ Mặc. Bốn người gặp nhau ở khu vực rừng tre, còn chưa thấy rõ đối phương.

Xoạt!

Yến Phong Bạch đột nhiên rút kiếm ra, trăm kiếm bay đi, còn anh ta thì nhảy lên công cụ bay hình kiếm, điều khiển trăm kiếm đâm xuyên tới.

Tốc độ thật nhanh!

Tinh thần lực của Thẩm Họa Kính quá mạnh, nhìn sang sẽ thấy ngay bí thuật tâm linh!

Đám tre đã có tính linh từ sớm ở xung quanh nhanh chóng phóng ra cả vùng lá tre…

Chặn lại!

Xoát xoát xoát, hàng ngàn lá tre bị nghiền nát, còn trăm kiếm bay đi đầy ngang ngược, lao thẳng về phía mặt hai người. Tuy nhiên Thẩm Họa Kính đã ẩn mình núp đi. Còn Hùng Trữ Mặc, cu cậu thiếu ý chí tiến thủ đầy thiện lành tại hai cửa thi trước đó, bỗng đâu nện một cú xuống đất.

Khi trăm kiếm đâm xuyên tới trước mặt, một bức tường nguyên tố đất khổng lồ được nện ra đầy đáng sợ chợt dựng lên.

Phụp phụp phụp!

Ánh kiếm xuyên qua bức tường đất, cơ thể chính của Hùng Trữ Mặc tan mất, hóa thành một… linh hồn khổng lồ với nguyên tố đất tràn đầy.

Cậu ta gầm gừ, núi rừng chấn động.

Thật mạnh!

Cái tên bạc nhược này mạnh tới thế, chắc là thượng Vi Quang rồi!

Xoạt!

Yến Phong Bạch điều khiển phi kiếm quay lại vỏ, quyết đoán để cơ thể chính hóa thành kiếm… Tại khoảnh khắc anh ta hóa kiếm, Hùng Trữ Mặc vỗ xuống một chưởng.

Bàn tay khổng lồ mang đường kính năm mét tạo ra một dấu tay sâu một mét trên mặt đất, ấy vậy nhưng Yến Phong Bạch đã biến thành tia sáng và biến mất.

Ở phía bên, Thẩm Họa Kính lộ ra.

(P4)

Hùng Trữ Mặc trở về cơ thể chính, vô cùng ảo não: “Tức quá, tốc độ chơi kiếm này nhanh quá, tôi hoàn toàn không đuổi kịp!”

Cậu ta có thiên phú hệ thổ, thiên phú rất mạnh, có đủ cả công lẫn thủ. Chỉ cần cắm rễ trên mặt đất, cậu ta sẽ có năng lực chịu đựng tót vời, song cũng có điểm yếu.

“Kiếm tu vốn đã vậy, nhưng tôi cũng không đuổi kịp Ôn Thược Dược, cô ta rất lợi hại.”

“Hả?”

“Thiên phú của cô ta là hòa nhập vào thiên nhiên, nhờ vào tính linh của tre linh trong rừng tre này ẩn thân, tôi không tài nào tìm ra.”

Thẩm Họa Kính khẽ thở dài nhưng không thấy thất vọng: “Vốn mọi người đều ở cùng một vòng tròn thực lực. Ngoại trừ những người như Đàm Đài Kha có thể áp chế hoàn toàn, mấy người chúng ta gặp nhau ít nhiều gì cũng có chút bản lĩnh giữ mạng, không cần sốt ruột.”

Hùng Trữ Mặc gật đầu, nhưng cũng kinh ngạc: “Kính Kính, hồi trước cậu nói tám chín phần hai cao thủ ẩn giấu đi ra từ nhóm đại học, hoặc là người nào đó trong hai người này hoặc Hàm Đan Cực Đạo. Bây giờ tôi thấy hai người này không phải thế đâu, cũng không giống dị tộc, khác cả cấp Sao Trời, bằng không tụi mình gần như hoàn toàn đánh không lại.”

Trước đây thi xong tố chất rồi, hai người đã phân tích dám chắc lúc thi võ sẽ đánh nhau hỗn loạn, tìm được hai cao thủ ẩn giấu là có thể tránh sờ trúng bom mìn.

Hiện tại điểm tích lũy của hai người bọn họ đã đánh tới hơn một ngàn, cộng lại sẽ là ba ngàn điểm, trông cũng mẫm bóng đấy. Giả dụ người ta thật sự là cao thủ cùng cấp với Đàm Đài Kha, vì sao không xuống tay?

Tố chất còn chưa biến đổi thành thực lực? Cùng dạng giống Trần A Điêu?

“Đúng là khác thật. Đã thi võ âu không cần nhẹ tay, có thể không phải họ, hiềm nghi của người khác cao hơn.”

Thẩm Họa Kính vừa dùng tinh thần quật tới làm choáng váng một con ma quỷ Tre Mị cấp 7. Còn Hùng Trữ Mặc vẫy tay, đất tụ lại... Thái Sơn áp đỉnh.

Tre Mị bị nện đến hộc máu trong vài phút.

Khi hai người phân tích, hình ảnh này cũng rơi vào mắt khán giả, ai nấy bàn tán xôn xao.

“Mẹ kiếp, hai người này tài ghê, Hùng Trữ Mặc có cấp trung Vi Quang, Thẩm Họa Kính có cấp hạ Vi Quang, nhưng hình như đều có sức chiến đấu vượt qua một đẳng cấp nhỏ.”

(P5)

“Tố chất của hai người từ đầu đã thuộc hàng top, không có gì lạ cả. Có điều tôi thấy đầy cạnh tranh khi không phải toàn bộ 20 người đầu tiên đều có tu vi Vi Quang. Tôi nghe nói những thiên tài như bọn họ đang mài giũa nền tảng ở giai đoạn đầu, họ không tích lũy tài nguyên để nâng cao trình độ tu luyện nên việc tu luyện là hoàn toàn vô nghĩa.”

“Nhưng Hàm Đan Cực Đạo kia quả là khả nghi nhất, rõ ràng kết quả thi trước đó không kém vậy mà về sau cứ khiêm tốn, không để lộ thành tích, quá bất thường, chưa kể màn hình rất ít khi quay cảnh của hắn. Có phải nó bị né tránh không?”

Gia tộc Đoan Mộc bên này cũng đang nghị luận ầm ã. Anh cả Đoan Mộc sờ cằm tự hỏi: Chả là mình cảm thấy Yến Phong Bạch kia cũng vô cùng khả nghi, nhưng thành tích của hai người đều trưng ra thế, chỉ ở vùng top 30, trông không có vẻ gì ưu tú đến trình độ đó, đúng là không phù hợp, giờ xem ra sức chiến đấu lại mạnh đến vậy. Chắc hẳn Yến Phong Bạch có truyền thừa kiếm tu chính thống, vừa rồi điều khiển trăm kiếm không chỉ lưu loát bình thường đâu.

Vậy là anh ta truyền âm hỏi Triệu Ý.

Nhà họ Triệu nhạy cảm cho nên chủ yếu có thiên phú bùa chú và đạo thuật, vậy mà Triệu Ý lại khác loài, là một kiếm tu.

Triệu Ý: “Cậu ta đi theo con đường phi kiếm còn tôi là kiếm thể, trường phái khác nhau. Tuy nhiên cậu ta cũng có thể vượt cấp chiến đấu, mỗi tội khi so với Hùng Trữ Mặc có lớp phòng ngự nặng lại không chiếm ưu thế. Hơn nữa còn có Thẩm Họa Kính quấy nhiễu, thành ra cậu ta tất thất bại và lui đi. Nhưng trước mắt xem ra cậu ta không phải một trong hai người ẩn nấp ở cửa thứ năm nọ.”

“So ra mà nói, bên đại học chỉ có ba người xuất sắc khiến tôi cảm thấy bất thường.”

Các thế lực của bọn họ cũng từng tính tìm hai người kia lôi kéo, đáng tiếc là không có manh mối.

Khủng khiếp thật, như thể không ai tìm ra được họ.

Tiêu Cận chống cằm như có điều suy nghĩ: “Coi vậy mà hai người Yến Phong Bạch này đọc được suy nghĩ của nhau. Ôn Thược Dược kia gần như bỏ chạy trước. Em còn tưởng cô ta sẽ phối hợp chém giết cùng với Yến Phong Bạch... Còn có Nguyệt Tinh Khê bên kia cũng có điều lạ. Cô ta ở chung với hai người Quan Sâm trốn đến là bình đẳng, giữa ba người không có lãnh đạo nhưng bọn họ lại phối hợp khăn khít, tuy nhiên chưa chắc là bạn tri kỷ. Thành thử đoan chắc phía trên có một ông lớn khiến ba người đều tin tưởng và phục tùng nghe theo. Hơn nữa người này từ đầu đến cuối đều cách xa quân lính tiên phong phía trước.”

“Tính ra thì anh càng tò mò hơn về những gì Trần A Điêu đang làm. Nó cũng có thể nhìn thấy khung cảnh cuộc thi, có lẽ sẽ nhanh chóng đánh giá ra danh tính chân chính của đối thủ.”

(P6)

Chú ấy liếc nhìn Triệu Nhật Thiên gặm đùi gà cách đó không xa.

Triệu Nhật Thiên nhìn thấy biểu hiện của những người này thật và không có phản ứng gì nhiều, chỉ cứ gặm đùi gà xong là đớp tiếp vịt quay.

Chẳng qua việc làm Tiêu Khiết La kinh ngạc, cũng làm cho mọi người ngạc nhiên chính là — Hai người Thẩm Họa Kính mới vừa mới rời đi, màn hình đột nhiên chuyển cảnh.

Trong bóng tối của một khu rừng tre, có một bóng đen ngồi xổm trong một chỗ tối đầy quái đản và kinh khủng.

Cứ như vậy ngồi xổm nhìn bọn họ...

Không biết cái bóng ngồi xổm bao lâu, dù gì hai người vừa rời đi, cảnh vừa chuyển, khán giả không kịp đề phòng, thiếu thiều sợ tới mức nhồi máu cơ tim.

Phim kinh dị ha gì?

Nhìn kỹ hơn, sinh vật ngồi xổm dấm dúi này… đang tách măng, vừa tách vừa thò đầu nhìn lấm la lấm lét.

Không phải Trần A Điêu đấy sao?

“Con mụ chó chết này!”

“Éc!”

“Phải gió hay sao, hù chết người ta!”

“Nhìn xem cô ta muốn làm gì đã, đuổi giết bọn người? Xem chừng như điểm số trên người họ không thấp, mà cô ta thích nhất cướp của người khác làm giàu cho chính mình. Nhìn đi, chắc chắn cô ta sẽ làm gì đó.”

Mọi người vừa dấm dẳng vừa chờ mong, A Điêu giờ phút này thoạt trông đang có dáng vẻ suy tư gì đó.

Vừa suy tư vừa bẻ gãy đám măng giòn.

Bấy giờ cô suy nghĩ không khác gì Tiêu Cận, nhưng vì cơ thể chính ở ngay tại đây cho nên cô cảm nhận được nhiều hơn.

1. Yến Phong Bạch và Ôn Thược Dược thật sự phối hợp khăn khít, giữa đó không có truyền âm ám hiệu, bằng không sợi tơ tinh thần của cô sẽ cảm ứng được. Có vẻ hai người hầu như đọc được suy nghĩ của nhau.

2. Nhóm hai người Hùng Trữ Mặc có truyền âm, Thẩm Họa Kính che giấu thực lực. Cô ta vận dụng bí pháp tinh thần mà năng lượng của cơ thể chính lại không gợn sóng, làm cho người ta nhìn không ra rốt cuộc cô ta có tu vi gì. Có là gì thì phần tinh thần cô ta cũng cao, cho nên A Điêu không dò xét tu vi của cô ta bừa bãi.

3. Hình như bọn họ không phát hiện ra cô.

Tiếp đó một giây sau, A Điêu cất măng, tàng hình.

Lại mất tăm.

** má.

Cả mảng người chửi ỏm tỏi, còn đâu lòng yêu mến mỹ nhân tuyệt sắc.

Không yêu nổi đâu, quá kỳ lạ.

Đàm Đài Chúc Ảnh lau cà phê mình sặc, đột nhiên hiểu tại sao em trai mình nhắc đến người này luôn nhíu mày.

Khó trị đôi phần.

Đây là cá trạch tinh?

(P7)

.....

Nhưng bọn họ không biết sau khi Triệu Nhật Thiên ở bên ngoài xác định màn hình không theo dõi mình, A Điêu mới yên tâm chui vào sâu trong rừng tre.

Bồn Cầu có phần bối rối: “Coi như cô âm mưu gì, người bên ngoài thấy được thì có làm sao, đâu ảnh hưởng tới bố cục của cô. Sao cô cẩn thận như vậy?”

A Điêu: “Tôi có Triệu Nhật Thiên làm bug, ngộ nhỡ các thí sinh khác cũng có người ở bên ngoài là báo tin thì sao. Đương nhiên xác suất này không cao, bởi vì phân thân sẽ chia mất một phần thực lực, cũng phải tách tinh thần lực, không có lợi cho kỳ thi. Khốn nỗi họ vẫn có thủ đoạn khác, chẳng hạn như mắt nhìn thấu nhập dạng không gian; có đạo pháp cao cấp hơn Điểm Binh Triệu Tướng, dù cấp Vi Quang không điều khiển được nhưng cấp Sao Trời thì sao? Ít nhất, dám chắc bọn Đàm Đài Kha xử lý được, lỡ như trong nhóm bọn họ có người cũng mang linh đan mang không gian, vậy thì... toi đời.”

Chết thiệt!

Bồn Cầu suýt chút nữa quên mất còn có dạng kỹ thuật này, có lẽ vì nó có một bộ lọc xuất phát từ bản mệnh cho A Điêu nên cứ thấy người này mang thiên phú bẩm sinh quái dị, nhưng trên thực tế xưa nay dưới gầm trời này chưa bao giờ thiếu thiên tài.

Người này chắc chắn vẫn thận trọng như mọi khi, thành ra cố tình trồi lên mặt đất nhằm thăm dò thành quả bắt giữ hình ảnh của cô trên màn hình.

Kết quả thử nghiệm đã được đưa ra.

“Trí tuệ nhân tạo của kỳ thi này biết tất cả, chỉ cần nó muốn xem thì nghĩ tới xem ở đâu là ở đó sẽ được chiếu như Thượng Đế. Tuy nhiên nó cũng có sự chọn lọc. Như một đạo diễn cho một bộ phim kinh dị hồi hộp, nó chú ý đến cảm giác hồi hộp, thế nên tôi có làm gì đó thì giờ nó cũng không phát sóng. Ước chừng nó sẽ chờ tới bước cuối cùng mới vạch trần, khơi dậy cảm xúc của khán giả.”

A Điêu cảm thấy hệ thống của Lộc Sơn này bi3n thái dữ thần, chẳng qua tạm thời có lợi cho cô.

Kế đó cô xâm nhập sâu xuống lòng đất... Bắt đầu làm bậy làm bạ.

Bồn Cầu nhìn cô khuấy động trận pháp trước, rồi lấy ra trận bàn làm bằng vật liệu trị giá trăm tỷ trăm tỷ.

Một trận đã làm xong.

Làm cái tiếp theo.

Quá rườm rà, quá cao cấp, ngay cả bản thân cô còn phải cẩn thận.

Bồn Cầu có thể cảm giác được các thí sinh trong rừng tre phía trên đang ra sức chém giết, không chém giết ma quỷ thì cũng đuổi theo nhau chém giết; chỉ có con nhõi này thuần túy đi theo trường phái kỹ thuật.

Không biết có thể nhìn thấy cô giết người trên diện rộng trong trận thi võ này không.

Đợi lúc sau chót mới giết?

Tiêu Cận bỗng nhiên nhìn thấy Thiên Cẩu gửi tin nhắn, ở dưới đầu chó có một tin: Chị có hiểu rõ bí pháp nam nữ song tu không?

Tiêu Cận lườm Triệu Nhật Thiên: “...”

(P8)

Rồi cô ấy vẫn trả lời: “Em hỏi tôi với tư cách là Trần A Điêu hỏi hay là Triệu Nhật Thiên hỏi? Nếu Triệu Nhật Thiên hỏi tôi thì cũng có tí xứng đôi, còn giả là Trần A Điêu thì có lẽ hơi khó một chút.”

Mẹ kiếp! Bà dì này đang giỡn với mình à?

Thiên Cẩu: “Xin dì hãy tém lại, nghiêm túc đấy. Quên đi, chắc dì không biết rồi, để cháu hỏi anh Tiêu.”

Tiêu Khiết La đọc được tin nhắn thì thở không nổi, nhanh chóng nhìn Triệu Nhật Thiên trả lời: “Em nghi Yến Phong Bạch và Ôn Thược Dược có bí pháp song tu?”

A Điêu: “Nếu có, hai người này hợp lại sẽ sánh ngay Sao Trời, em phải đề phòng.”

Tiêu Khiết La châm chước, trả lời: “Tôi đã từng nghe nói một ít. Nếu như song tu chính thống thì loại bí pháp này đích xác có thể đọc được suy nghĩ của nhau, hơn nữa khi hợp sức có thể bùng nổ thực lực gấp đôi trở lên, hoàn toàn vững vàng đánh được một trận vượt cả một cấp lớn, ví dụ như Vi Quang đánh với Sao Trời. Ngặt nỗi tình cảm của hai người cùng với thể chất thậm chí thiên phú đều có yêu cầu cực đoan nghiêm khắc khôn cùng, chỉ riêng phương diện tình cảm trung trinh sâu nặng đã cản lại kha khá người. Thế nên có thể làm được đạo lữ song tu chính thống ở đời đầu tiên toàn hiếm như lá mùa thu, có khi còn hiếm hơn cực hạn Sao Trời.”

A Điêu: “Vậy thứ không chính thống thì có chỗ tốt gì không?”

Tiêu Khiết La: “...”

Thiên Cẩu: “OK, em đã hiểu. Anh thẹn cái gì chứ, anh đã một bó tuổi rồi, còn em dù mới 18 nhưng đã trưởng thành, thoải mái đi.”

Thiên Cẩu: “Nhưng vẫn cảm ơn anh Tiêu nha, moah… moah.”

Tiêu Khiết La bưng cà phê lên uống một hớp lớn.

Quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Cận cứ nín lặng, chú ấy tới gần xem thử, bên Rắn Bay của người ta cũng có tin nhắn.

Rắn Bay: “Khích tướng tôi? Tôi sẽ trúng kế? Hay đấy, tôi trúng kế rồi, tức là vầy…”

So với Tiêu Khiết La, hiển nhiên người làm tin tức như Tiêu Cận biết nhiều hơn, gửi một đoạn thông tin lớn như bài luận văn về song tu chính thống và không chính thống, thậm chí còn gửi luôn tên một số bí pháp song tu và tin tức đạo lữ đời đầu tiên.

Dịch vụ rất nice đấy.

Thiên Cẩu: “Dì giỏi ghê, biết nhiều quá! Cháu bội phục hâm mộ cùng cực, đâu có giống anh Tiêu gạt cháu như vậy…”

Thiên Cẩu: “Gói biểu tượng cảm xúc.ing”

Là bị một con rồng nhỏ phị mỡ ác độc lắc lư cái đuôi nháy mắt đầy sến súa với cô ấy.

Ô hay, nó lấy đâu ra nhiều biểu tượng cảm xúc đáng yêu như vậy? Trông cứ như vẽ tay.

Dù gì vẫn không có bản gốc từ nguồn nào khác, rất nhiều người trên mạng đều nói đây là gói biểu tượng cảm xúc được Trần A Điêu vẽ tay về chính bản thân, trông thật bốc lửa.

Nhưng... sự ngổ ngáo ấy vẫn thật đáng yêu.

Mỗi tội bắt cá hai tay trong cái hồ dầu hỏa thì không tốt cho lắm.

(P9)

Tiêu Cận bỗng nhiên bảo: “Anh này, tự nhiên em hiểu tại sao cái cô Trưởng công chúa kia thích tìm trai bao trẻ tuổi, cơ thể ngon, xinh đẹp đáng yêu lại nghe lời. Triệu Nhật Thiên trông cẩu thả, mồm mép tép nhảy, chứ bản thân nó…”

Tiêu Khiết La đen mặt: “Em đứng đắn một chút, người ta còn nhỏ.”

Tiêu Cận: “Em đâu thiếu đứng đắn gì, em sẽ để cho phân thân của nó biến thành một thiếu niên mười tám tuổi đi cùng em vài ngày. Bản thân nó đã không chịu thiệt thòi, có khi tinh thần nó cộng hưởng trong đó còn kiếm được lợi ích nữa, đâu quá phận đâu.”

Tiêu Khiết La: “...”

Nghiêm túc mà nói, nhóm người thuộc thế hệ Đường Tống trên dưới 30 tuổi này như Tiêu Cận, Khúc Giang Nam và còn có Tạ Kính Dư đều rất ưu tú.

Ưu tú tột cùng.

Như dây ruy băng buộc trên xà cao.

Chú ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy cô Trưởng công chúa Điện hạ vừa bị khịa mò tới phòng riêng hiệu trưởng có Giang Chu, lại bám lên lan can nhìn sang nhà họ Trần bên cạnh. Mặc dù cô ta còn chưa bắt đầu tiếp xúc nhưng những hiệu trưởng kia đã lộ vẻ mặt khiếp sợ.

Ánh mắt nhìn Trưởng công chúa như thấy súc sinh.

Tiêu Khiết La: “...”

Triệu Nhật Thiên không hề hay biết, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình và ăn khoai tây chiên.

Em chưa biết mẹ già với thằng em trai của mình bị người ta ngấp nghé rồi à?

.....

Có được tin tức về song tu rồi, A Điêu lén lút… biến mất, tuy nhiên chẳng bao lâu sau đã xuất hiện ở khu vực phía sau núi.

“Ai!!”

Yến Phong Bạch giật mình. Đến khi nhìn thấy A Điêu, anh ta và Ôn Thược Dược lại ngạc nhiên, vừa chuẩn bị lui đi vừa chuẩn bị chiến đấu. Vậy mà A Điêu đã cần kíp cho hay: “Hai người đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý, chỉ muốn hỏi có muốn hợp tác không.”

“Hợp tác? Phối hợp với cô đánh bọn Đàm Đài Kha? Có phải cô quá chú trọng chúng tôi không?”

(P10)

“Chính xác mà nói tôi cảm thấy bí thuật xong tu của hai người lợi hại, giả dụ hợp lại, nói không chừng còn giỏi như Sao Trời nữa.”

Biểu hiện của Yến Phong Bạch và Ôn Thược Dược lập tức trở nên khó xử.

Xấu hổ, bầu không khí không xấu hổ như bình thường.

Gi ết chết cuộc trò chuyện rồi.

Khán giả cảm thấy bầu không khí nghẹt thở.

May mắn thay, A Điêu chêm thêm một câu để làm dịu bầu không khí.

“Đúng rồi, có một câu hỏi bất lịch sự. Xin hỏi: Hai người song tu theo dạng chính thống hay không chính thống? Điều này có lợi cho tôi phán đoán thực lực của hai người.”

Chắc chắn là một một câu hỏi bất lịch sự.

Biểu hiện của cả hai như rỉ máu tới nơi.

Phán đoán thực lực? Thà cô cứ hỏi thẳng thì hơn!!

Cô là dạng bi3n thái gì vậy?

.....

Trong khán đài, Trần Tốn đỡ trán thở dài, vừa bất đắc dĩ, vừa cười cưng chiều.

Rõ ràng người anh thiên tài IQ cao thường ngày ăn nói thận trọng nhưng đối xử với mọi người rất hiền lành và rộng lượng đã bị em gái mình chọc cười.

Đồng nghiệp kế bên hỏi anh: “Là em gái cậu thật?”

Trần Tốn với làn da trắng nõn nhã nhặn đẩy kính xuống, nghiêm trang: “Có lẽ không phải, cha tôi không xứng.”

Đồng nghiệp: “...”

Lão khốn Trần Nhiên đúng là không xứng.

Nhưng hai người bỗng nhiên nghe thấy một cô gái cao lớn cách đó không xa cười khẽ.

Người đồng nghiệp không kiểm soát được con mắt mình bèn ngoái đầu nhìn sang, chỉ thấy một cô gái trẻ với vẻ ngoài và phong thái bình thường đang nhìn mình. Anh ta cúi đầu e ngại, có nỗi lo sợ bất an.

(P11)

Nhưng Trần Tốn không nhìn lại, đang tuân theo một loại nghi thức nào đó.

Người có chỉ số IQ và cách đối nhân xử thế kín kẽ không một lỗ hổng là thế mà chỉ hé tỏ sơ hở đối với cô em gái nhỏ.

Người con gái chống cằm nghiêng mặt, không nhìn anh nữa.

Tựa hồ không chú tâm lắm tới anh.

Trong màn ảnh, Yến Phong Bạch phải chủ động bỏ qua chủ đề này và hỏi A Điêu: “Cô có cách gì để tôi tin chúng ta có thể hưởng lợi từ đó mà không phải bị liên lụy?”

A Điêu kinh ngạc: “Bị tôi làm liên lụy? Chẳng lẽ anh cho rằng bọn Đàm Đài Kha sẽ buông tha cho hai người? Có điều tôi không chỉ lôi kéo hai người. Không nhắc tới nhóm Đoan Mộc Thanh Ương vì họ nhất định sẽ giúp tôi, dù gì so với nhóm Đàm Đài Kha, dám cá nhóm họ sẽ chọn tôi. Mà Tạ Tam thích chị tôi, Triệu Phật Thú thích bạn thân của tôi, Đoan Mộc Thanh Ương thích tôi, tất cả mọi người đều người một nhà, chẳng lẽ tôi không có ưu thế sao?”

Ôn Thược Dược: “ Sao? Không phải đâu, hình như Tạ Tam thích bạn thân của cô; Triệu Phật Thú thích chị gái của cô; về phần cô nương Đoan Mộc, chỉ sợ...”

A Điêu: “Hả? Không sao, đều như nhau cả, không cần lo bên Đoan Mộc. Cô xem đi tôi cướp người yêu của chị ấy mà chị ấy không hận tôi, thì đó chính là tình yêu rồi! Yêu tôi lúc tôi xấu xí, tôi phẫu thuật thẩm mỹ rồi chả lẽ chị ấy còn không yêu đến chết? Logic này rất rõ ràng!”

Ôn Thược Dược và Yến Phong Bạch: “...”

Khán giả: Vâng, hình như logic không có vấn đề.

Người nhà họ Đoan Mộc: “!!!

Mẹ kiếp!

Cái người quái đản này có kỹ thuật tẩy não như ma quỷ!

A Điêu tiếp tục: “Hơn nữa tôi nói cho hai người hay, hai người Thẩm Họa Kính cũng bị tôi thuyết phục rồi, sẽ giúp tôi.”

Hai người: “??? Thật sao?”

A Điêu: “Thật đấy, tôi thề với trời. Nếu tôi lừa hai người thì cha tôi sẽ bị thiên lôi đánh, vĩnh viễn không được siêu sinh, và hai người vợ tuyệt sắc của ông ta sẽ chạy trốn! Sau đó con trai út của ông ta thi cấp ba bị 0 điểm!”

Mọi người: “...”

Trần Tốn: “...”

Từ Đạo Quang Tĩnh Từ + 10 triệu!

Từ Trần Tốn + 7222222!

Từ Từ Chiêu Ẩn + 6666666!

Từ Tạ Ngọc Khanh +...

Từ Trần Dương +1 +1 +1 +1 +1 +1…

(P12)

.....

Trần A Điêu là một con quỷ, hơn nữa còn là tay bán hàng đa cấp chuyên nghiệp, lừa người ta tới nỗi chính bản thân cô còn tin. Bọn Thẩm Họa Kính bị thuyết phục từ khi nào?

Nhưng cô gái ma quỷ này lại ngớ người trong lòng tại giây phút này.

Cô cố tình cho nổ năng lực niệm vốn nhằm thăm dò 2 chuyện.

1. Hai người Yến-Ôn thật giả ra sao.

2. Dưới công việc của Trần Tốn, người có mặt tại đấy có phải là cái vị kia không.

Kết quả thăm dò đã có.

Giờ phút này không một ai trong hai người Yến Ôn cho cô năng lực niệm dao động.

Trước đây có, gần nhất lại không, vì họ đã cảnh giác với cô, vì vậy đã ổn định tâm tính thật hoàn hảo.

Hai người này sâu không lường được nhưng có vẻ không phù hợp với hai con vua cá, tạm thời xem như là quái thai đang ẩn giấu đi.

Nhưng điểm thứ hai cực kỳ quan trọng.

Đạo Quang Tĩnh Từ, cái người này… Quân hậu mới đang có mặt trên khán đài.

Mà còn bị cô chọc cười.

Bị chọc cười nào có phải vì tầm nhìn cô ta không đủ, mà chính vì cô ta không đặt kỳ thi Lộc Sơn trong lòng, hoặc là nói không đặt các thí sinh bọn cô trong lòng, chỉ tới xem trò hay mà thôi.

Với xuất thân của mình, với thân phận tương lai của mình, cô ta có thể đứng ngang bằng với cái bệ Lộc Sơn này, không cần cảnh giác hoặc đánh giá cao.

Nhưng cũng để lộ một chuyện khác - chỉ mới bị chọc cười đã có thể cho nổ 10 triệu năng lực niệm, bản thân cô ta kinh khủng đến mức nào?

Bất kể là thực lực hay tố chất, chúng đều kinh khủng đến cực hạn.

Song một người kh ủng bố nhường này vẫn bị các thế lực ở Kinh Đô ám sát, chứng tỏ cô ta giấu đi vốn liếng, không bị bên ngoài sục sạo, có lẽ ngay cả vương tộc còn không biết. Đối ngoại, cô ta chỉ là Quân hậu mới đến từ tộc Thiên Linh tới làm đám hỏi, kế thừa sứ mệnh sinh ra Thái tử mạnh nhất cho hai tộc.

(P13)

Tuy nhiên, A Điêu vẫn thuyết phục được hai người Yến Ôn bởi vì có một điểm cô nói rất đúng.

Đàm Đài Kha quá mạnh, sẽ không bỏ qua cho họ.

Ba tiếng sau, lúc ba giờ chiều, khi vầng hồng chói chang.

Đám người Tống Linh đại khái đã dọn dẹp một ít sào huyệt ma quỷ của điện bên. Lúc nghỉ ngơi, Tống Linh nhìn thoáng qua bảng xếp hạng trên đồng hồ.

Nhìn chung thứ hạng vẫn dựa theo bảng tổng xếp hạng trước, tuy nhiên mạnh yếu ra sao đã rất khó để dùng tố chất phân chia bởi vì những người đuổi trước tài nguyên đã dùng thực lực so võ, thi giành cả thiên hạ.

Chí ít về mặt ngoài, tổ đại học ba người Nguyệt Tinh Khê đã lọt vào top 20.

Ít nhất cả ba đều là Vi Quang.

Cũng tài giỏi.

Mỗi tội thực lực bùng nổ mạnh nhất vẫn Hùng Trữ Mặc và Yến Phong Bạch. Hai người này đều lọt vào top 10, ngang hàng với Tào Quyện Chi và Đàm Đài Thịnh, có thể xưng là F4 Vi Quang mạnh nhất dưới hai người Đàm Đài Kha và Nhiếp Viên Viên.

Mà bên bọn Tống Linh vốn ở thế yếu, chỉ có Tống Linh và Từ Duệ giết vào top 30, những người còn lại toàn ở hạng sau 100.

Tuy nhiên người đáng sợ chính là Nhiếp Viên Viên và Đàm Đài Kha.

Tống Linh uống một hớp nước, vừa phân tích thực lực của những người này, vừa kiểm tra thứ hạng của A Điêu.

Đã 28.

Một mình đánh nơi hoang dã đã có thể đánh đến 28, có thể thấy ít nhất cậu ấy có sức chiến đấu ở Vi Quang.

Không mang dáng vẻ như phân tâm làm chuyện khác, nhưng chắc chắn không tính là cố gắng.

Có lẽ đang chờ gặt hái trái cây của người khác sau chót?

Nhưng trận chiến này khó đánh thật.

Vừa nuốt xuống một hớp nước, cô ấy nhận được một dòng tin nhắn bí mật.

Từ A Điêu.

“Ngứa tay không?”

Khóe miệng Tống Linh khẽ cong, trong mắt hiện lên niềm vui.

Ngứa tay?

Vốn đã một mực giết chóc, đánh với các thí sinh khác không dưới năm trận.

Nhưng vẫn khác.

(P14)

Không giống đánh nhau cùng một chỗ với Trần A Điêu.

“Đi thôi!”

Đôi mắt của cô ấy đảo qua hàng trăm người theo mình, đứng dậy, bắt đầu đưa những người khác đến 4 khu vực khác.

Cô ấy chọn rừng tre tiền viện, hiển nhiên đã dò xét động tĩnh của những người khác, tránh được nhóm Đàm Đài Kha và Nhiếp Viên.

Khốn nỗi khi bọn cô vừa di chuyển, một người trong số trăm người ấy cụp mắt, gửi một tin nhắn ra ngoài ngay.

Khu vực điện Vạn Ma.

Giơ tay, sấm sét điện bổ bay một con La Sát Linh cấp 8, Đàm Đài Kha nhìn thấy tin nhắn truyền tới trên kính bảo hộ là thế nhưng sức tung ra vẫn vững vàng khôn cùng.

Tiếp đó y truyền tin sang Qua Kiềm: “Cậu và Phục Giao đi tới rừng tre, phối hợp ám sát Tống Linh, ép Trần A Điêu ra tay. Cô ta đang đang dùng những người như Tống Linh để bày mưu, ta phải ở bên ngoài xem rừng tre có bị bố trí trận pháp hay không. Tuy nhiên Tống Linh này có phần tinh thần rất cao, dù cho tu vi không cao nhưng bí thuật tâm linh rất mạnh, cứ dùng lá bùa ta cho mọi người, tàng hình để tới gần.”

Khúc Giang Nam giỏi bày trận pháp tới vậy, ngay cả ba Sao Trời nhà họ Khúc còn bị giết, y không thể không đề phòng.

Qua Kiềm đồng ý, lặng lẽ rời đi với Phục Giao.

Tào Quyện Chi để ý tới, mắt sáng lên, bắt đầu rồi?

Đoạn, Đàm Đài Kha lại bí mật truyền tin nói chuyện riêng với Nhiếp Viên Viên: “Trần A Điêu hiện ra rồi, dựa theo kế hoạch ban đầu, giết cô ta trước, phỏng chừng hai người còn lại cũng sẽ đi ra. Cứ đào thải bọn họ đã rồi ta và cô tranh cao thấp.”

Nhiếp Viên Viên gửi tới cái icon OK. Thế nhưng trả lời Đàm Đài Kha xong xuôi, Nhiếp Viên Viên lại bấm đầu ngón tay, một con bướm trong suốt mang theo tin nhắn bay đi... trốn vào không gian biến mất không còn thấy đâu nữa.

Khán giả: “...”

Cảm giác những quái thai tâm cơ này đều giống như than tổ ong, cứ có từng vòng từng vòng, chả hay ai mới là con mồi của ai.

Giả chăng đang tính toán với nhau.

“Vốn tưởng thi võ là khi mọi người cứng rắn, hiện tại xem ra còn đang chơi mưu kế nữa.”

“Đầu óc tôi không đủ dùng nên cứ xem bọn họ đánh như thế nào, cuối cùng ai thắng là được rồi.”

Trong khán phòng, gia chủ chức Quốc công nhà họ Bách Lý liếc qua Khúc Chấn, ngón tay người này xoa lấy lan can, vẻ mặt bình tĩnh.

Nhà họ Khúc bây giờ đã bị loại bỏ mà sao trông cứ như không phải, cứ như đang trông chờ gì đó.

Như không đi thăm dò tình huống bên Điền Nam, thật làm người ta không cách gì lần mò ra nước cờ, nhưng chắc chắn đã khiến người ta run sợ trong lòng.

(P15)

.....

Tại khu vực rừng tre, Tống Linh vừa dẫn người vào là bọn Tạ Tam biết ngay. Tuy nhiên họ không cứ thế tụ họp mà cứ duy trì khoảng cách vừa phải.

Triệu Phật Thú: “Không đi giúp?”

Đoan Mộc Thanh Ương: “Nếu cần giúp đỡ chỉ có thể nói Đàm Đài Kha đến rồi, cậu đánh thắng được?”

Triệu Phật Thú: “Vì Tống Linh yêu quý, tôi bằng lòng liều mạng!”

Đoan Mộc Thanh Ương: “Lần trước người cậu tỏ tình là Từ Duệ, Tạ Tam mới là người tỏ tình với Tống Linh.”

Triệu Phật Thú: “Không sao, anh em tốt, không phân khác biệt!”

Tạ Tam: “Đúng vậy!”

Đoan Mộc Thanh Ương tỏ vẻ cạn lời, nhìn hai người hết sức ghét bỏ.

Khán giả đã bị chọc cười.

Chỉ cần viên ngọc Kinh Đô có một sự lựa chọn tốt hơn, cô ta sẽ không chọn hai tên cướp cạn này, cơ mà đã hết cách.

“Em gái trông cứ như đang thắp sáng kỹ năng bị động vĩnh viễn ‘bị cặn bã vây quanh’.” Anh cả Đoan Mộc chống trán thở dài.

Trong khi mọi người ở đây đang cười, bất thình lình có một tiếng nổ lớn từ khu vực phía Nam của rừng tre.

.....

Ba phút trước khi Tống Linh đi qua rừng tre, cô ấy dùng bí thuật tâm linh Mắt Thật đảo qua, thoáng thấy một số Con Mắt Quan Sát gắn trên ngọn tre cao.

Cao thủ hệ tâm linh bố trí.

Là Thẩm Họa Kính.

Tại bên khác cách bọn họ khoảng ba ngàn mét, Thẩm Họa Kính đang đánh Cá Chép Rồng Yêu cấp 8 ở trung tâm hồ nước trong rừng tre đã phát hiện: “Bọn Tống Linh tiến vào rồi. Đột ngột thế này có lẽ muốn gây sự. Tụi mình tránh né trước, tình huống không đúng thì chạy. Cậu béo, động tác chậm, nhớ nắm chặt bùa Tăng Tốc cấp 8 tôi đưa cho, đừng đến lúc đó lại không kịp. Có là gì thì ba tên lợi hại kia đều giết người không chớp mắt, không cho cậu cơ hội giữ mạng rời khỏi đâu.”

Thật chất Thẩm Họa Kính cảm thấy trái lại Trần A Điêu nọ có khả năng lưu lại tính mạng người khác, còn Nhiếp Viên Viên thì cô ta nhìn không rõ đang giấu cái gì. Trước đó mọi người ở cùng nhau vì đều là nhóm người bình thường, có lợi ích khi lập nhóm ở cùng trận doanh. Cơ mà đến khi thi võ rồi, cô ta không dám ở cùng một chỗ với bọn họ.

(P16)

Đôi khi nhà nghèo quật khởi thì xuống tay càng tàn nhẫn vì không có đường lui và căn cơ. Thế là họ đành phải liên tục thông qua giết người đầy khát máu để gầy dựng bậc thang.

Chỉ cần có thể vào Lộc Sơn, trận doanh hay lung lạc gì đó toàn là hư cấu. Suy cho cùng họ trong sạch, đằng sau không có gia tộc bị liên lụy, không cần gìn giữ thế lực.

Cho nên Thẩm Họa Kính quyết đoán lựa chọn 2 người bọn cô sẽ đánh dã ngoại trơ một mình tại kỳ thi võ.

Trong tất cả mọi người, cô ta chỉ tin gã mập mạp này.

“Biết biết.” Hùng Trữ Mặc tò mò nhìn xuống hướng Nam của rừng tre.

“Không biết bọn họ đánh ra sao.”

Không cần phải hỏi, đã đánh nhau, một làn sóng ánh sáng năng lượng khủng khiếp quét qua, một vùng biển tre khu vực này dao động. Lá tre bay ào ào, trở mình quay cuồng về phía hồ nước.

Ngón tay cong lại, hơi nước trong hồ linh động, tạo thành gợn sóng vặn vẹo; lá tre sắc bén phân chia ra, không làm tổn thương mảy may gì tới Thẩm Họa Kính. Song, bỗng đâu ba con Cá Chép Rồng Yêu dưới đáy hồ cùng nhau tập kích!

Sóng cả hồ nước mãnh liệt.

Chúng nhanh chóng phát hiện hai người Thẩm Họa Kính đang ở dưới hồ nước... Cảnh phát sóng chuyển dời, sâu dưới nước, một bóng ma lén lút như ẩn như hiện.

Dưới sự truy bắt của ống kính, ống kính bắt được một con mụ tồi đang dụ dỗ Cá Chép Rồng Yêu bơi lên tấn công hai người Thẩm Họa Kính.

Ai nấy: “?”

Không phải chứ, cô kêu Tống Linh đi qua lôi kéo người ta còn tự mình thì ở chỗ này đuổi cá yêu tính kế hai người Thẩm Họa Kính? Nghĩ cái gì vậy?

Tuy nhiên dám cá tên bi3n thái này đang tính toán cái gì đó.

Mọi người lập tức phấn khởi, các gia chủ cũng vô thức đặt chén trà ly cà phê xuống, tránh cho mình lại phun ra.

Cơ mà màn hình thông minh đê tiện thật, hình ảnh lại biến mất, khán giả không thấy được bản thân A Điêu dịch chuyển biến mất dưới nước là thế, tuy nhiên cô vẫn thả một vài sợi tơ tinh thần vào sâu dưới nước...

Ông... Dưới sự dao động năng lượng, trong rừng tre phía Nam, lá bùa phòng ngự cấp 8 trên người Tống Lăng nổ tung khi bị tập kích. Nó ngăn chặn phần lớn lực tấn công nhưng cũng lập tức khiến tinh thần choáng váng.

Qua Kiềm có cấp hạ Vi Quang, còn hiện tại Tống Linh chỉ là cấp trung Ly Trần, tu vi chênh nhau lớn. Hên sao cô dùng tinh thần tấn công, không dắt dây với tu vi nhiều nhặn gì… Qua Kiềm bị choáng váng một giây, Hàn Trạc với cấp thượng Ly Trần đã triệu hoán Lửa Máu công kích Qua Kiềm trước tiên.

(P17)

Oanh, huyết thống Hàn Trạc rất mạnh, Lửa Máu độc ác, áo giáp lưng Qua Kiềm đang choáng váng bị ăn mòn một tầng lập tức. Lớp giáp chống suy yếu là thế mà gã đã mau chóng tỉnh táo lại, tay trái tạo ấn, dẫn dắt bí thuật rơi vào lên người Tống Linh, dính chặt lấy cô, tránh cho cô lợi dụng bí thuật tâm linh thoát đi và tàng hình. Đồng thời gã giơ tay vung quyền trượng.

Nguyên tố kim bạo động, hợp nhất thành trường kiếm kim cương, một kiếm chém Tống Linh.

Thật mạnh mẽ, cấp Vi Quang đã khác hẳn, tốc độ và giáp chống không mạnh như thông thường.

Hàn Trạc nhất thời ảo não vì chính mình còn chưa đến Vi Quang.

Thằng chó, không biết Đàm Đài Kha đã sử dụng bao nhiêu tài nguyên để nuôi những nanh vuốt này.

Trong một khoảnh khắc mạo hiểm, linh năng trong cơ thể Tống Linh xoay tròn, linh năng và tinh thần lực cùng phóng ta. Chỉ thấy mi tâm cô ấy hiện ra một chấm sáng hình đôi cá từ băng lửa thu nhỏ xoay tròn, tinh thần công kích dày đặc - là xoáy nước tinh thần.

Trong nháy mắt, Qua Kiềm chỉ cảm thấy phần tinh thần vừa khôi phục của mình bị kéo vào một vòng xoáy xoắn ốc.

Đâu chỉ choáng váng, quả thực là trời đất quay cuồng…

Mà đúng lúc này, hoa hồng và sương lạnh từ trên trời rơi xuống, một thanh trường thương tua đỏ trong nháy mắt xuyên qua không gian.

Đúng là cấp hạ Vi Quang, huyết thống bùng nổ tạo thương tổn... Ầm! Đầu thương đâm thủng.

Chỉ trong tích tắc, Qua Kiềm cảm thấy lớp giáp trên người mình nứt toác.

Nguy hiểm nguy hiểm!

Ầm ầm! Qua Kiềm bị một phát thương làm nổ tung, máu thịt tung tóe, bay thẳng ra xa mười mấy mét.

Không chết, nhưng bị thương nặng, mất đi sức chiến đấu.

Một thương KO?

Hai cô gái phối hợp hoàn hảo, nhưng đồng thời bên Tống Linh cũng gánh một kiếm của Qua Kiềm. Cơ mà chẳng sao cả, linh năng trên người cô được phóng ra dưới sự điều khiển của bản thân, tạo thành một gương tròn năng lượng phòng ngự xoay tròn trong suốt trước người.

A, tuyệt học Tộc họ Tạ! Cũng là bí thuật phòng ngự mà Tạ Kính Dư am hiểu nhất.

Chỉ qua một chút này mà một tu sĩ cấp trung Ly Trần lại đỡ được đòn tấn công của Qua Kiềm.

Khủng khiếp!

(P18)

Ngặt nỗi khi cả bọn cho rằng giết ngược lại thành công...

Trận đồ huyết thống đột ngột hiện ra, một con giao long đen hóa hình đột nhiên từ phía sau Tống Linh nhào tới!

Vuốt rồng tàn bạo, thẳng thừng vồ một phát đầy hung dữ vào phần lưng không phòng ngự của Tống Linh!

Chết?!!!

Bất thình lình một cái quan tài bí mật mang theo rất nhiều đòn tấn công... Ầm ầm!!

Móng vuốt của giao long đã bị chặn.

“Thằng chó, chờ mày từ lâu rồi!”

“Các anh em, hội đồng nó!”

Âm Thương Hạc và những người khác cùng tấn công sang, sức mạnh quần chúng rất lớn. Ngay cả cấp A còn e dè một đám quỷ Hà Máu, vậy thì hà cớ gì một Vi Quang sẽ không bị một đám Ly Trần đánh cho chết?

Lúc Phục Giao bị đánh bay, Từ Duệ rút ra một đường thương, ném tới đầy hùng dũng vào một tu sĩ kêu lời xúi giục trong nội bộ.

Người này là nội gián.

Đó là nội gián bị Đàm Đài Kha mua chuộc ở phía Nam.

Khi y gửi ra mật thư, Tống Linh đã biết ngay, thế là bọn cô có thể thông qua giám sát ngược lại tình huống của người này để phán đoán vị trí mai phục của hai người Phục Giao.

Giết hắn!

Lúc cây thương với tua rua đỏ lao tới, tốc độ nó quá nhanh, tu sĩ nội gián biến sắc... Hắn bị đánh chết tươi, thậm chí không có cả thời gian khởi động cơ chế bảo vệ rút lui.

Trong chuyện nhổ cỏ tận gốc, hai chị em được tổ truyền?

Có điều trong tích tắc ấy, dưới thân hắn bỗng đâu khởi động một Trận Dịch Chuyển.

Một người mang theo Trận Dịch Chuyển.

Ù, một người dịch chuyển tới, bàn tay mảnh khảnh và nhợt nhạt nắm cây thương dài ấy.

Con gái?

Không, là một tên đàn ông chỉ được cái mã.

Mặc Kì Kiến Ai đến đây, chưa kể vừa tới đã bùng nổ tu vi cấp thượng Vi Quang, ném một búa về hướng Từ Duệ từ giữa không trung!!

(P19)

Cảnh này quá khủng khiếp, hoàn toàn phản công.

Cơ thể chính Từ Duệ hóa thành hoa hồng, tuy nhiên cô ấy không hay liệu mình có may mắn mang năng lực trốn ra khỏi như khi gặp đạo thuật biến heo của Trần A Điêu?

Có vẻ là không.

Chênh lệch quá lớn.

Mặc Kì Kiến Ai này… quá ghê gớm.

Là sát nhân tàn bạo gần cấp Sao Trời, là vũ khí hàng loạt kh ủng bố ẩn nấp bên ngoài bốn người Tào Quyện Chi.

Hiển nhiên người này cũng phụ thuộc vào Đàm Đài Kha.

“Chết đi!”

Khi cây búa máu khổng lồ của Mặc Kì Kiến Ai sắp bổ chết Từ Duệ, Tạ Ngọc Khanh và Trần Dương sợ tới mức khóc lên, Từ Chiêu Ẩn thì nhíu mày.

Ôi, mỹ nhân rơi lệ, đáng thương quá.

Đàm Đài Chúc Ảnh hãy còn cười, liếc mắt một cái là thấy ngay bản chất tàn nhẫn của cô ta, bởi lẽ cô ta… hẳn cùng một thể với Đàm Đài Kha mà?

Ngặt nỗi... có chuyện bất ngờ.

Một cây chùy, một cây chùy sấm sét khổng lồ nặng 100 tấn xuất hiện từ hư không.

Tại sao lại bảo từ hư không? Vì nó vốn được giấu trong không gian.

Nó được sinh ra ở linh đan từ sấm sét và được bổ sung bởi linh đan từ không gian.

Cặp linh đan dung hợp + đạp pháp Sấm Giáng + Bồn Cầu hóa hình dung hợp vào + rút một trăm tỷ năng lực niệm, nhiều tầng năng lượng bùng nổ.

Một chùy hung bạo.

Thây kệ lưỡi búa ra làm sao, một chùy này dùng tốc độ không gian đánh thẳng vào trên người Mặc Kì Kiến Ai.

Cao thủ giết nhau cần gì tử chiến so chiêu tới lui.

Một chiêu mạnh nhất, đánh nổ mày khỏi thương lượng!

Mặc Kì Kiến Ai tính một hit giết luôn Từ Duệ ra làm sao, một chùy này trù tính cho hắn như thế đó.

Ầm!!

Toàn bộ rừng tre bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của cơn bão cấp 15 ở khu vực trung tâm phía Nam.

(P20)

Vô số cây tre bị nhổ gốc và uốn cong một đợt này?

Có là gì thì toàn bộ tre đã gãy bằng sạch trong phạm vi đường kính 500 mét.

100,000 cây tre đã gãy.

Mà Mặc Kì Kiến Ai cũng bị cây chuỳ nện lún xuống đất, bộ giáp hàng đầu trị giá hàng chục tỷ trên người gánh hơn phân nửa lực sát thương, giờ phút này nó còn đang cố gắng hấp thu năng lượng trong cơ thể hắn nhằm chữa trị chức năng chống tổn thương một lần nữa. Tuy nhiên dù gì bản thân hắn có cấp thượng Vi Quang, dẫu cho mấu thịt be bét và hộc cả máu như điên, hắn hãy còn sức gắng gượng đứng lên.

Vậy mà hắn nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn lên.

Xoạt! Bầu trời hiện ra A Điêu vận áo choàng bay múa, mặt ngọc lạnh lẽo, đầu ngón tay chỉ xuống.

“Biến heo!”

Ầm!

Rành rành có cấp thượng Vi Quang với giáp chống bị đánh hư phân nửa là thế, cuối cùng cũng đành bị đánh rơi giáp thẳng thừng.

Mẹ kiếp!

Mặc Kì Kiến Ai muốn giết sạch bọn A Điêu thì ắt sẽ điều tra tất cả tư liệu, cũng phòng ngừa tới kỹ năng biến heo này, khổ nổi bọn hắn cũng thấy được kỹ năng này có tiếng mà không được miếng — chỉ cần giáp chống vẹn đầy, nó sẽ không có tác dụng.

Khi đó hắn tuyệt đối không ngờ nổi mình rành rành có cấp thượng Vi Quang sẽ bị Trần A Điêu dùng một chiêu đánh nổ.

Rõ ràng ba giây trước suy nghĩ của hắn là Trần A Điêu ơi Trần A Điêu, ông muốn giết bạn thân và chị gái mày mà mày còn chưa nhảy ra? Thật ra mục tiêu chân chính của tao là mày đấy.

Nhưng ba giây sau, hắn biến thành heo.

Kh ủng bố, Trần A Điêu rất kh ủng bố.

“Lấy cấp Ly Trần đỉnh đánh nổ cấp thượng Vi Quang?”

“Thuộc tính năng lượng của cô ta không đúng, sao lại phức tạp như vậy? Mới dung hợp hoàn toàn…”

“Dung hợp?!”

“Mẹ kiếp, tôi bị mù à, sao cô ta có hai viên linh đan!!!”

Bên khán đài đều bồn chồn.

(P21)

Một nhóm gia chủ bất ngờ đứng dậy, suýt nữa lật đổ cả tách trà và ly cà phê.

“Hai viên linh đan? Không có khả năng, đời đầu tiên còn không có người như vậy!”

“Sao có thể!”

Biểu hiện của Khúc Chấn như ăn trúng phân, gấp gáp truyền tin ra ngoài.

Tin tức quá kinh dị, ông ta phải thông báo cho tổ tiên.

Bên Lộc Sơn, một nhóm giáo viên với vốn hiểu biết sâu rộng đều ngẩn ngơ.

Tất cả bọn họ đều biết chắc chắn những quái thai này có một ít tuyệt chiêu sau chót cũng như lá bài tẩy ẩn giấu, nhưng hai viên linh đan này hoàn toàn là đòn sát thủ thần sầu độc nhất.

“Hèn chi, hèn chi nó hãm hại lừa gạt đe dọa nơi nơi, cần nhiều tài nguyên đến vậy.”

“Bảo sao nó luôn có thể vượt qua một giai cấp lớn. Hai viên linh đan đấy, mà còn lại là tổ hợp siêu mạnh khi tấn công bằng loại sấm sét và không gian + tốc độ phối hợp hoàn mỹ.”

“Kinh khủng, quá kinh khủng!”

“Vậy khi nó đột phá Vi Quang rồi... có phải sẽ thẳng thừng bì được với cấp thượng Vi Quang? Kế đó tới thượng Vi Quang là sánh bằng cấp Sao Trời?”

“Mẹ nó ơi, đây là bug vĩnh viễn!”

Toàn bộ người dân trong quốc gia đều rúng động.

Phía Sơn trưởng ngạc nhiên, tuy nhiên ông ấy nhanh chóng hiểu ra.

“Căn cơ đứt gãy, đứt gãy? Ha ha, giỏi, giỏi thật, đứa nhỏ này thông minh quá.”

“Tu vi càng cao, hai viên linh đan càng không còn khả năng sáng tạo, thành thử tất nhiên nó đã hoàn thành thiết kế này khi sáng tạo khối tròn có linh. Dựa vào tình hình lúc ấy của nó, chính là lúc nó mới vào Học phủ Đam Châu đã giải quyết xong. Lúc ấy nó hoàn toàn không có bất kỳ sự giúp sức nào, nó dựa vào sức của chính bản thân.”

Với một cô bé vừa leo lên từ một nơi nhỏ, chuyện ấy cần đầu óc tính toán và quyết đoán cỡ nào?

Lúc trước nó vắt óc nghĩ cách chữa trị căn cơ trong kỳ thi tố chất làm bọn ông đều cho rằng căn cơ đứt gãy là nhược điểm lớn nhất của nó. Khốn nỗi dựa vào tình hình trước mắt mà xem, người ta đã lợi dụng căn cơ ấy biến thành hack lớn nhất từ lâu.

Cấp Ly Trần đỉnh nhưng nó còn có hai viên linh đan, do căn cơ kh ủng bố nên dung hợp xong sẽ sánh bằng cấp trung Vi Quang ngay trong nháy mắt. Đó là chưa kể cộng thêm các tuyệt chiêu tăng lên ở mỗi phương diện... thế là đánh ngã ngay cấp thượng Vi Quang.

“Bây giờ đã xử được thượng Vi Quang, vậy tới lúc nó lên Vi Quang thì sao? Hơn nữa nó còn không có huyết thống... Giả thử có huyết thống, chỉ e vừa rồi Mặc Kì Kiến Ai đã bị g iết chết ngay. Nhưng vì đâu nó không cần mình truyền cho huyết thống. Chẳng lẽ đứa nhỏ này còn bố trí gì nữa?” Sơn trưởng nheo mắt, lần đầu tiên có một thí sinh khiến ông ta sinh ra nhiều suy nghĩ như vậy.

“Vi Quang xử Sao Trời? Chỉ sợ chỉ có quái thai tuyệt thế đủ đếm trên hai bàn tay trong lịch sử đời đầu tiên mới làm nổi.”

Mà toàn bộ những người này không chết ắt sẽ thăng cấp tới đại Linh Vương, hơn nữa còn là người cầm cán trong đám đại Linh Vương.

Hai linh đan đấy, bug có một không hai trong lịch sử!

Ngay cả khi ai đấy có thì họ đều đã chết trong dòng sông lịch sử, còn người vẫn sống sót và được biết đến sẽ là một bá chủ phi thường trong một thế hệ!

(P22)

Đôi mắt Sơn trường lấp lánh, nhưng rồi ông ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Phải bảo vệ con người đặc biệt này, phải bảo vệ cho bằng được.

Đúng là đặc biệt tót vời.

So với nó, những thiên tài giẫm lên vai vương tộc lóng lánh như Đàm Đài Kha chính là thứ cặn bã!

.....

Cái thứ kỹ năng này không hoàn mỹ cũng chả sao, phát huy được tác dụng ngay thời điểm quan trọng là ok.

Cấp thượng Vi Quang + lớp giáp cao cấp tới hàng chục tỷ là thế mà muốn giết ngay cấp hạ Sao Trời lập tức cũng rất khó. A Điêu không bật hack, cho nên chỉ có thể cho người ta nổ tung trước, kế đó mới tháo giáp, cuối cùng...

A Điêu đang định tung ra cái chùy thứ hai, đột nhiên sắc mặt cô biến đổi, xoay người định bỏ chạy.

Cô trốn vào không gian, nhưng không gian... Bùm!

Vách ngăn không gian.

Một cái lồ ng không gian lập thể vuông vức bỗng đâu xuất hiện, niêm phong kiểm soát toàn bộ khu vực trong phạm vi ngàn mét.

Tiếp theo là không gian xé rách, Đàm Đài Dụ chợt xuất hiện, bản thể chính hóa thành một lưỡi dao đi xuyên qua được không gian thứ nguyên. Trong nháy mắt ấy, có là tinh thần lực của Tống Linh cũng hoàn toàn không nắm được quỹ tích của nó.

Nó xuất hiện không tích tắc và rồi găm thẳng vào cơ thể của A Điêu.

Linh hoạt gọn gàng, không dằng dai dây dưa tí gì.

Xuyên thấu.

Lực sát thương cấp bậc Sao Trời, đánh chết ngay!

Cuối cùng tên sát thủ được vương tộc sắp xếp bên ngoài này vẫn lần theo dấu vết tìm được con mồi của mình.

Vừa ra tay chính là vua nổ.

Ngặt nỗi Trần A Điêu vừa bị gi ết chết ngay... đã thay đổi hình dạng khi rơi xuống đất.

Trở thành một con rối mặt troll Vương Ni Mã bỉ ổi cùng cực, nó đang phát ra âm thanh: “Cái thằng óc chó, mù à? Dám đánh cha mày.”

Đê tiện muốn chết!

** má! Thuật Con Rối!

(P23)

Đàm Đài Dụ tỏ vẻ cay nghiệt, bỗng nhiên tập trung vào một chỗ!

Nhưng công kích của hắn còn chưa tung ra, A Điêu đã di chuyển trong không gian, xuất hiện tại một ngọn tre cách đó 300 mét, chân giẫm lên thân tre, giơ tay điều khiển trận bàn...

Ù!!

Trận pháp cỡ lớn dưới lòng đất rừng tre trông như muốn khởi động...

Ầm!

Trận pháp nổ tung.

Chưa khởi động đã nổ tung.

Bị người ta đánh cho nổ từ trước.

Đoạn, Đàm Đài Dụ thả ra khối vách ngăn không gian hình lập phương, bỏ đám người Tào Quyện Chi vào.

Bọn Tống Linh cũng ở trong đó.

“Trần A Điêu, mày cứ tự cho mình là nhất.” Đàm Đài Dụ cười gằn với A Điêu bên ngoài thế thôi, thật chất vẫn e dè cô khôn cùng.

Hai viên linh đan, người này thật khủng khiếp, chỉ cần cô ta đột phá tới Vi Quang, tất cả bọn hắn đều phải chết!

Bao gồm cả cấp Sao Trời!

Hắn đang tập trung vào A Điêu, đang muốn bùng nổ tấn công thật mạnh mẽ, ngay cả bọn Tống Linh cũng bị đám người Tào Quyện Chi lớn mạnh hơn bao vây.

Không chỉ mạnh mẽ hơn mà còn nhiều người hơn.

Mặt mũi lớn ngần này, tụi này xứng được thế chăng?

Không, là Trần A Điêu xứng đáng.

Từ nãy giờ những người này đã bị chuyện A Điêu tung ra hai viên linh đan làm cho sợ hãi run rẩy, sợ chậm một bước sẽ làm cho người này đột phá Vi Quang.

Nhanh nha nhanh, giết sạch bọn chúng!

Nhưng ngay lúc này...

(P24)

A Điêu giơ tay lên, một cây quyền trượng bình thường hiện ra.

“Muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau? Rất tốt, Điểm Binh Triệu Tướng!”

“Tới cho bà!”

Mây đen bạo loạn trên trời, 3 ngàn tia sấm tung hoành và rơi xuống!

Rơi xuống đã thành tướng vàng giáp đen, trận bàn khổng lồ xoay tròn dưới mặt đất…

Ba ngàn mạch máu ánh vàng rậm rạp trong cơ thể cô hiện ra, dùng ba ngàn gân mạch điều khiển ba ngàn đại tướng.

Ba ngàn lận đó!

Năng lượng đến từ đâu?

Hai viên linh đan vẫn không đủ, nhưng cô còn có tới ba ngàn gân mạch đấy. Bên trong mỗi một cái gân mạch vốn chứa đựng rất nhiều linh lực. Bằng không đằng ấy cho rằng sau khi tu vi cô bị kẹt, trăm mấy hai trăm ngàn di cốt và năng lượng từ linh hạch đã được luyện tới chỗ nào?

Nhiều năng lượng ngần này có mà dùng để đẩy một cấp Sao Trời đỉnh cao lên tới mức no căng là quá đủ.

Người ta có nền tảng tốt đến mức thiên tài bình thường như đám người Đoan Mộc Thanh Ương chỉ có hơn một trăm gân mạch, Tào Quyện Chi nhiều hơn một ít nên đâu đó 300-400 cái, còn Đàm Đài Kha thì sao?

Một ngàn? Có là gì cũng không quá một ngàn hai.

Nhưng cô có tận 3,000!

Ba ngàn? Chắc chắn cô đã che giấu rất nhiều khi kiểm tra trình độ A B C.

Năm Quốc công đè con tim.

Trà đâu? Để ta bình tĩnh lại một chút.

Lần đầu tiên gia chủ Bách Lý cảm thấy con gái mình không có đầu óc.

Giả thử quái thai cỡ này mà biến thành chị dâu của nó là ổn, nó tội gì phải trêu chọc hung thần chỉ vì một Thôi Lương rác rưởi… Bằng không họ Bách Lý mình kiếm được một khoảng rất lớn dù đầu tư cực ít!

Còn không nữa ông ta đâu có từ chối để cho thằng anh nó đi ở rễ.

Nghĩ đến tương lai có đám cháu trai cháu gái kế thừa tố chất và đầu óc của mẹ ruột, vừa thông minh, xảo quyệt lại mạnh mẽ, lo liệu chuyện lớn tới phát điên… Ôi, ông ta có nằm mơ thôi cũng có thể cười tới mức tỉnh lại!

(P25)

.....

Một đội đại tướng giáp đen rậm rạp như thủy triều đánh thẳng tới.

Mấy trăm người vừa xông vào còn muốn vây giết bọn Tống Linh lúc ấy đã:??

Ầm!!

Tống Linh biết kế hoạch từ trước, thế là trực tiếp phối hợp với thuật giam cầm... Và rồi những người khác phối hợp với nhóm đại tướng, đánh sâu vào với quy mô lớn.

Nổ nổ nổ!

Rừng tre sụp đổ hơn một nửa... Hậu quả của việc giao chiến và tác động từ hai bên là ngoại trừ Tào Quyện Chi và một số ít người giết ra khỏi vòng vây, toàn bộ Vi Quang còn lại đều bị đánh cho nổ giáp chắn!

Mẹ ơi!

Và rồi... A Điêu, người có thể sử dụng đạo pháp ngay lập tức, chụm đầu các ngón tay trái lại, toan tung ra một đòn tấn công nguyền rủa.

Đàm Đài Dụ đến.

Ầm! Tiến công mạnh lên, giết cô ta, phải giết cô ta cho bằng được!

Đánh trúng đánh trúng, lại đánh trúng!

Kế đó... Người bị đánh trúng biến thành một cái bóng mờ đang vỡ vụn.

Đàm Đài Dụ: “???”

Khán giả: “???”

Nhưng Tiêu Cận và Tiêu Khiết La nở nụ cười.

Sao Trời? Sao Trời thì sao chứ?

Ba ngàn gân mạch + hai viên linh đan để cho cô có năng lượng dự trữ bì được với cấp thượng Vi Quang, hơn nữa cô đã nắm giữ đạo ý cấp Tông Sư từ lâu, có cả thiên phú không gian.

Bạn muốn giết cô làm sao?

Có muốn tập trung vào cũng trần ai.

Tâm trạng của Đàm Đài Dụ, người hai lần đánh hụt, đã tê dại. Mà khi hắn vừa sẩy tay, A Điêu dịch chuyển đi và chỉ quyền trượng.

Trời nện sấm sét.

Bí thuật đạo sấm sét: Thác Sấm!

Sấm sét và mưa rơi như thác nước, ầm ầm nện xuống, dày đặc cả một vùng.

Đương nhiên đám người Tào Quyện Chi không bị sao cả vì mục tiêu của A Điêu đánh cho nổ chính là người dưới Vi Quang...

(P26)

Vốn bị Điểm Binh Triệu Tướng làm giáp chắn gặp tổn hại nay lại có sấm sét cỡ này?

“Kháng ngự!”

Suy cho cùng cũng là nhóm mạnh nhất, một đám người khiêng lấy lá chắn phòng ngự cùng lúc….

Ầm ầm!! Giông bão nổ tung trên lá chắn phòng ngự.

Bọn họ chống đỡ, nhưng những lá chắn phòng ngự này cũng bị công kích của đám người Tống Linh tăng thêm Điểm Binh Triệu Tướng đánh bật ngay sau đó...

Vậy mà ngay lúc này, sức mạnh sấm sét vốn đã tiêu tán đã bị sợi tơ tinh thần điều khiển, ngưng tụ một lần nữa.

Một đợt bão thứ hai!

Mẹ kiếp!

Một nhóm người bị đánh cho bọc thép nổ bằng sạch, cả nhóm lập chiến thuật tính rút lui... Cùng lúc ấy có một Trận Dịch Chuyển khởi động sau lưng họ.

Nhóm ba người Đoan Mộc Thanh Ương mang theo một đám người xuất hiện, đánh bọc sườn từ phía sau.

Trong đó có cả hai cao thủ nhóm Yến Phong Bạch.

Nổ tung.

Thành viên tổ chức liên minh của Đàm Đài Kha đã bị người ta liên hiệp đánh bại.

Chiến thuật đáng sợ... Kết quả đáng sợ.

Khốn nỗi năng lượng trong cơ thể A Điêu đã bị vét sạch hơn non nửa, sợi tơ tinh thần đều kéo hết ra ngoài...

Tại thời điểm này, cuối cùng Đàm Đài Kha đã xuất hiện, rơi xuống từ bầu trời.

Vạn kiếm hợp nhất.

Diệt trừ Trần A Điêu!

Toan tính tất có tính toán, tính toán tất có chỗ nhẫn nại.

Y giấu mình sau lưng, thờ ơ nhìn Trần A Điêu dùng hết thủ đoạn, đánh nổ thành viên tổ chức y. Vậy mà y chẳng có tí dao động gì, không cho lấy một điểm năng lực niệm, cứ như vậy nhìn cô dùng sạch thủ đoạn.

Sau đó chọn trúng một thời cơ tốt nhất.

Giết cô!