Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 119




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Hàn Trạc nghe tiếng bèn ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy sau khi quyền trượng đen kịt trong tay Triệu Nhật Thiên xoay tròn, nguyên tố hệ mộc trong hải đảo tuôn ra như một dòng sông dài mờ ảo.

Khi quyền trượng của cô xẹt qua các nơi, nguyên tố lửa và nguyên tố mộc đang phun trào đã hội tụ.

Đầu ngón tay chụm vào, đạo pháp bắt đầu.

Ai nấy toàn là thiên tài chất lượng cao, Hàn Trạc chỉ cần một giây đã đọc ra A Điêu muốn làm gì, thế là một tay hắn cầm quyền trượng, đầu ngón tay chỉ về trước mặt.

Một vòng lửa máu lao xuống nước lại không làm tan mặt băng, cứ thế đốt Cá Voi Đá Ngầm đã lao nửa người vào vùng biển.

Lửa máu này ghê gớm lắm, thậm chí còn mang theo độc, nó còn làm A Điêu thấy đôi phần khiếp đởm nên chẳng cần bàn tới Cá Voi Đá Ngầm. Con cá voi đâu ngó lơ cho được, cứ thế gào thét làm dậy sóng tạo thủy triều trên mặt biển và đưa nó vọt lên không trung.

Khoảnh khắc cá voi nhảy, một làn sóng ánh sáng được giải phóng.

Nơi tầng ánh sáng này đi qua, cỏ cây ngay lập tức bị nghiền nát...

Hai người A Điêu mang theo lực sát thương khủng khiếp là thế mà giáp chắn rung rẩy ken két, mặt ngoài vỡ vụn...

Chống lại nó! Tiếp đó giết nó!

Đầu ngón tay của A Điêu đã tung ra thuật Ánh Sáng.

“Khói lửa sơn lâm, đốt!”

Đạo thuật cao cấp dung hợp hai thuộc tính.

Đi!

Đây là một con trăn lửa rừng đốt cháy, dài gần một trăm mét, nó gầm gừ nhào vào con cá voi lớn, quấn quanh cơ thể con cá.

Cá Voi Đá Ngầm khổng lồ sao lại bị một con trăn lửa siết cổ cho được? Bề mặt cơ thể tràn ngập sóng nước, cô lập những ngọn lửa này bên ngoài cơ thể một cách vững vàng. Song khi bàn tay của A Điêu xoay chuyển, toàn thân con trăn lửa dùng sức.

Phừng!

Cơ thể con cá voi bị cưỡng ép vặn vẹo...

Hàn Trạc đã tế ra năm Thực Thể Gieo Linh, khóa chặt, bùng nổ!

Chùm sáng tiếp cận...

Người Cá Voi Đá Ngầm run rẩy, phát ra tiếng la hét thống thiết thật chói tai.

Đúng vậy, đánh vào hoa cúc của nó.

Dù gì bấy giờ Hàn Trạc đã là vò mẻ không sợ rơi — đây là chủ ý của tên điên cuồng mặt dạn mày dày họ Triệu này, còn hắn chỉ phối hợp, phối hợp mà thôi!

Con cá voi đau thấu trời, máu chảy như suối, nhưng nó vẫn nện vỡ con trăn lửa, tia lửa bắn tung tóe. A Điêu bị cắn trả, thiếu điều phun ra một búm máu nóng, cô nuốt xuống, thuận thế lui về sau và nhảy lên không trung.

Hàn Trạc thì nhân cơ hội rơi xuống nước, mượn mặt nước ngăn cản tầng thương tổn này.

Trên mặt nước có hàng trăm lớp sóng quét qua, hắn bị sóng đánh đến nôn ra máu, đành dùng sự che chở của năm Thực Thể Gieo Linh để thoát khỏi mặt nước. Chẳng qua nơi mặt nước đã bị con cá voi kiểm soát, cứ hệt cái lồ ng giam, vô số xúc tu chộp tới từ sau hắn… đồng thời chộp về cả phía A Điêu.

Ầm!!

(P1)

Cá Voi Đá Ngầm sắp rơi xuống nước, vết thương nơi hậu môn lộ ra dường như không thể nào bị thương nặng hơn nữa. Song ngay lúc này A Điêu đã trực tiếp bật chế độ tấn công hợp nhất của vật dẫn.

Sức mạnh phòng ngự cũng như tốc độ tăng hết lên… Đồng Tử Gió Mang Linh đã tăng tốc độ của cô tới mức tối đa.

Theo đà có bóng sáng lóe lên trong chớp mắt cô nhảy xuống ấy, trên đỉnh Nguyên Trượng ngưng tụ một tia sấm sét dẫn xuống từ trên trời.

“Một tia dẫn sấm! Rơi!”

Nguyên Trượng vung xuống... Rơi!

Ầm ầm!

Một tia sấm vặn vẹo bổ ra từ những đám mây trên bầu trời. Thấy nó sắp nện trúng hậu môn, Cá Voi Đá Ngầm vỗ đuôi.

Cứ thế mạnh mẽ xua đuổi ngăn cản tia sấm chớp này.

Tuy nhiên tại thời điểm này, Hàn Trạc và A Điêu đồng thời bước vào chế độ ẩn thân ẩn núp.

Con cá voi theo tiềm thức muốn bắt hai người, chẳng qua nó chỉ có thể chọn bắt một người, bắt cả hai đã không còn được nữa.

Nó chọn bắt A Điêu vì mơ hồ cảm thấy tên đàn ông mặc quần đùi này mạnh hơn.

Vì vậy Hàn Trạc đang ẩn thân tránh được cái đuôi cá voi đáng sợ, hắn ngưng tụ một khối lửa máu thành dịch thể và đưa vào chỗ lỗ đít nó…

Sau khi đuôi lớn ngăn chặn sấm sét, nó đã vỗ ngược lại để quất Hàn Trạc.

Hàn Trạc giẫm lên công cụ bay né ra cái vút. A Điêu phía bên kia đã bị nó nhìn ra chỗ trốn và cảm nhận được dây kéo đang xâm nhập vào phần tinh thần của cô.

Thật mạnh!

A Điêu cảm thụ được nỗi thống thiết khủng khiếp trong não bộ, đau đến nỗi cô suýt nữa không nắm được Nguyên Trượng. Tuy nhiên cô thấy Hàn Trạc đã đưa lửa máu đến miệng hậu môn trong khi bên miệng hậu môn lại có khối năng lượng phong tỏa, lửa máu vừa vào bị xoắn nát ngay.

Thế là…

A Điêu nhịn đau đớn kịch liệt, nhắm quyền trượng vào Cá Voi Đá Ngầm.

“Kim, ngưng! Ra!”

Nguyên tố kim?

Đúng rồi, trước đây trong người Cá Voi Đá Ngầm có một thanh kiếm được cô ngưng tụ từ nguyên tố kim, khi cô tấn công hoa cúc một đợt đã để lại trong cơ thể nó.

Ở lại trong cơ thể tốt vô cùng.

Mặc dù còn cách các yếu tố máu thịt làm cô khó lòng điều khiển nó được, song phần tinh thần của cô quá mạnh, cứ thế điều khiển nguyên tố kim một lần nữa.

Kiếm lớn từ kim loại ngưng tụ thêm lần nữa, đoạn đâm thật mạnh từ trong ra ngoài!!

Đâm thủng, lửa máu tiến vào.

Hàn Trạc lập tức toàn lực điều khiển lửa máu ăn mòn xung quanh, Cá Voi Đá Ngầm đâu chịu để lửa máu tới gần lớp da ngoài thì càng không có chuyện chịu đựng được khi lửa máu tàn sát trong cơ thể. Dưới sự đớn đau, nó dùng dây kéo điên cuồng tấn công phần tinh thần của hai người.

Hàn Trạc hết chịu nổi, ký tự xanh tối hắc ám trên trán lóe lên như thể đang nhắc nhở hắn phần não bộ gặp nguy hiểm, dù có thế nào thì hắn vẫn đang hộc máu điên cuồng như một người bệnh lao phổi… đồng thời mất đi sự kiểm soát với lửa máu.

(P2)

Khi sức sát thương từ lửa máu được nới lỏng, con cá voi điều khiển nước biển, làn sóng nước biển cực lớn ngưng tụ một bàn tay nước khổng lồ và đập mạnh vào A Điêu.

A Điêu: “???”

Má nó, người điều khiển lửa máu là hắn đó, sao mày chỉ tát tao?!!

Tuy nhiên bồn cầu cho rằng con cá voi lớn này thông minh khôn cùng. Đoan chắc nó đã phát hiện ra dây kéo của mình có hiệu quả chống lại cuộc tấn công của Hàn Trạc trong khi hiệu quả của cuộc tấn công vào A Điêu lại có hạn. Phần tinh thần của hai người lập tức được phân ra cao thấp ngay, hiển nhiên nó e dè A Điêu hơn.

Tập trung lực lượng giết cô trước rồi mới xử Hàn Trạc!

A Điêu cũng biết tình hình vô cùng bất ổn, con cá voi lớn này có sức chống lại các cuộc tấn công quá dữ, sức chống thuật pháp và cây máu dài cả một khoảng, người bình thường trúng một kiếm ngay cúc hoa đã không chịu nổi còn nó thì ngược lại…

Không được, đánh lâu tất thất bại! Cô còn có sức dây dưa với một con cá voi?

Giờ hoặc trốn đi hoặc là…

A Điêu nghiến răng, đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng… Cô chạy trốn sao?

Khi thấy tốc độ bùng nổ của A Điêu, Hàn Trạc còn cho rằng cô muốn trốn thoát, thế như hắn phát hiện ra cái tên này đang bay thẳng về phía vết thương chí mạng của cá voi.

Hả?

Dường như Cá Voi Đá Ngầm nhận ra mục đích của A Điêu, nó táng đởm, kêu to và dùng cái đuôi đập tới A Điêu. Nhưng cái đuôi cồng kềnh, làm sao bắt kịp tốc độ của cô. Bất đắc dĩ làm nó đành rút đi bằng sạch đám dây kéo, toàn lực tấn công phần tinh thần của A Điêu.

Lần này A Điêu chỉ cảm thấy bên trong phần tinh thần của mình hình như có phần rắn đang lắc lư.

Đau đớn đến nỗi trước mắt cô toàn là sao với sao, song cô vẫn không nề hà xông vào cái miệng máu đó.

Vừa vào gặp ngay dịch dạ dày đáng sợ đang sùng sục. Vút! A Điêu mang theo kỹ năng Bản thể kháng giáp cấp 16 cùng với không gian Thực Thể Gieo Linh... bay thẳng một mạch, đi thẳng đến trái tim tại vị trí trung tâm bên trong con cá voi!

Đánh vào tim?

Sao mà được, trước đây khi tìm kiếm lỗ đít, cả hai phát hiện ra rằng các cơ quan nội tạng của con cá voi lớn được bảo vệ bởi xương cá voi, xương cứng đến nỗi ước tính chỉ có ánh sáng dạng micro mới gây tổn thương tới nó được, còn bọn cô hoàn toàn không đánh nổi.

Vì vậy... A Điêu đang tìm kiếm phần tinh thần của nó.

Phần tinh thần không có cách gì dùng xương che chở, xương cá voi mạnh mẽ tới đâu vẫn vô dụng.

Mà khi nó dùng dây kéo quấn chặt lấy bọn A Điêu lại đâu có ngờ được cô cũng có thể men theo đường đi của dây kéo để tìm được vị trí phần tinh thần của nó.

Tìm được thì sẽ đánh vỡ nó!

Bồn Cầu: “Cô còn chưa chân chính điều khiển được sợi tơ tinh thần, như vậy rất mạo hiểm, sẽ bị cắn trả!”

(P3)

A Điêu: “Bất chấp thôi.”

Không xử được con cá voi, cô không còn cách nào rời khỏi vùng biển này!

Nói xong, A Điêu ngưng tụ hơn hai trăm sợi tơ tinh thần... điều khiển dựa theo phương pháp đã biết trước.

Thành bại ở trong hành động này!

....

Hàn Trạc nhìn thấy A Điêu đi vào, phản ứng đầu tiên là nghĩ cô chết chắc, phản ứng thứ hai là hắn trốn thoát được.

Tuy nhiên hắn còn chưa đưa ra quyết định bất thình lình cảm thấy dây kéo căng ra, dường như sẽ bộc phát một làn sóng tinh thần mạnh mẽ trong nháy mắt.

Hàn Trạc thống thiết đến mức nửa quỳ trên mặt nước, từng vòng từng vòng lửa máu thiêu đốt ra bên ngoài từ trong cơ thể, mi tâm hiện ra dòng khí lạnh xanh tối như ẩn như hiện.

A!

Hàn Trạc đau đớn quá độ phải kêu lên nhưng làn sóng tinh thần này đã biến mất nhanh chóng, toàn dây kéo đã mềm rũ.

Cơn đau giảm dần, Hàn Trạc tìm được thị giác, nhìn thấy thân thể cá voi khổng lồ nằm bất động nổi lềnh bềnh trên mặt nước… Không, phải nói bây giờ nên gọi nó là cái xác.

Nó chết rồi?

Hàn Trạc ngây người ba giây, bỗng nhiên xoay người bỏ chạy!

Nếu con cá voi lớn này chết đi, hẳn nó bị Triệu Nhật Thiên giết.

Người này quá đáng sợ, chắc mẩm sẽ trả thù hắn, thành ra…

Không thể không nói Hàn Trạc vẫn còn nhạy bén tột cùng, phản ứng đủ nhanh, đáng tiếc… Bấy giờ có một thứ gì đó bay ra khỏi lỗ đít của cá voi.

Nhìn kìa... nó hệt một cây búa.

Bồn cầu biến thành một cây búa nhỏ.

Ầm!

Một tiếng vang nặng nề thật lớn.

Đập mạnh vào gáy Hàn Trạc đang suy yếu.

Máu bắn tung tóe, Hàn Trạc kêu lên ngã xuống đất, hắn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng nói truyền đến từ phía sau.

“Người anh em chạy cái gì, phân chiến lợi phẩm đi nào.”

.....

Thi thể Cá Voi Đá Ngầm vẫn còn nóng, đầu Hàn Trạc đẫm máu. A Điêu ra khỏi miệng hoa cúc còn định giết luôn người này nhưng Hàn Trạc bỗng nhiên nhảy lên như xác chết vùng dậy, móc ra một thứ tại cách khoảng cách vài trăm mét với cô.

Hệt hoàng hoa khuê nữ* cầm kéo kề vào cổ mình uy hiếp thằng trộm tới d3 xồm trơ tráo: “Anh đừng đến đây, anh tới đây tôi sẽ tự sát!”

*Hoàng hoa khuê nữ: không chỉ nói rõ cô gái đó chưa lập gia đình mà còn biểu thị cô gái đó tâm linh thuần khiết, phẩm đức cao thượng.

Cương liệt lại kiên quyết.

Anh chàng đẹp trai tuyệt thế tóc tai bù xù, mặt toàn máu là máu, cả người thảm hại, trong tay cầm một tấm thẻ bài quay về hướng A Điêu nói lạnh căm: “Anh không thể giết tôi, tôi là Thiếu Hầu gia của tộc họ Hàn tại Hàn Châu, tổ tiên tôi từng là đại tông sư tại ở đời đầu tiên, hiện tại ông tôi là Đại Đô đốc của Hàn Châu, cha tôi là…”

“Anh dám giết tôi, tôi sẽ bóp nát nó, dịch chuyển ông nội tôi tới đây, anh chết chắc!”

Méc tổ tiên.

Cùng một hương vị, cùng một công thức.

A Điêu: “...”

(P4)

Bồn Cầu: Tôi nghĩ nếu không có những hành động lúc trước của cô, Hàn Trạc này chắc chắn sẽ vênh vang tới mức coi thường chuyện báo cho nhà biết, cũng coi thường chuyện dùng cái Bùa Dịch Chuyển này.

Nhưng kể từ khi tiếp xúc với cô, tam gian của hắn đã nát bét rồi.

Cô nhìn xem đi, nếp sống cái quái gì chứ, một thanh niên tuyệt thế âm độc lẳng lơ lạnh lùng cỡ nào lại bị cô biến thành phong thái thế này.

Xã hội ngày càng bại hoại, người ngày nay mất đi lòng trung hậu.

Nhưng gậy ông đập lưng ông chính là luật sắt.

.....

“Nhưng tôi cảm thấy cô vẫn giỏi hơn hắn. Dù sao luận về ba cái trò giả vờ X, lúc cô báo cáo gia phả đã hùng hồn, ngay cả chính bản thân cô thiếu điều tin tới nơi; còn gia phả của hắn là thật thế mà cay cú đầu xấu hổ khó lòng chịu đựng nổi. Chứng tỏ cô mạnh hơn hắn dữ lắm.”

Lời khen quái gở của bồn cầu khiến A Điêu vô cùng khó chịu: “Đừng nói là hận tôi vì biến cậu thành búa đó? Trách tôi à? Mẹ nó, trái lại tôi còn muốn tạo ra thứ gì đó thật phong độ, thế mà cậu lại nhắc tôi phải thu thêm năng lực niệm. Má, tôi muốn tích góp năng lực niệm dùng cho 404, không chi nổi mấy cái khác!”

Thế là cô xài hạn mức miễn phí đổi lấy cây búa.

Bồn cầu nhớ lại: Chó A Điêu, quỷ keo kiệt!

Sự khó chịu của A Điêu chủ yếu đến từ việc Hàn Trạc có một tấm thẻ Bùa Dịch Chuyển và còn dám uy hiếp cô.

Thật ra nếu không phải bản thân cô gặp hao tổn lớn, phần tinh thần có tổn thương kịch liệt, thật ra cô sẽ có biểu hiện hung hăng đầy hào nhoáng bên ngoài. Nếu hắn không bị đập chết bởi một cây búa, hiện tại cô toàn lực bùng nổ cũng có thể bắt được đối phương trong nháy mắt.

Chẳng qua giả như Bùa Dịch Chuyển này là thật, vậy giờ phút này cô lại mau chóng ra tay ắt người ta vẫn có thời gian bóp nát nó.

Trong lòng A Điêu cân nhắc còn ngoài miệng thì bảo: “Thì ra là cậu Hầu gia sao. Cậu đang uy hiếp tôi à? Chẳng lẽ cho rằng tôi sợ tộc họ Hàn của cậu?”

Máu trên khuôn mặt của Hàn Trạc ngưng tụ xuống vị trí cằm, tóc tóc nhỏ xuống, lộ ra màu da càng trắng ởn. Chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo mà rằng: “Trước đây anh đã nói rồi đấy, ai nấy đều ra ngoài rèn luyện, ai mà hở một tí gọi người nhà đến cứu mạng chứ. Chúng ta đâu phải học sinh tiểu học, còn muốn mặt mũi. Anh giết tôi không phải chỉ vì tiền sao mà còn sợ tôi mang đến phiền toái cho anh?”

“Giết tôi, tôi sẽ bóp nát Bùa Dịch Chuyển. Hiển nhiên nhà anh mạnh hơn xa tộc họ Hàn của tôi, chẳng qua chính anh cũng ở chỗ này, nếu ép buộc, nói không chừng bỏ luôn tính mạng thì sao? Về phần sau này tộc họ Hàn tôi có đốt chiến thuyền nhà họ Triệu nhà anh thành khói bụi hay không, vẫn không liên quan gì tới chuyện hai chúng ta chết.”

“Bằng cách này để tôi trả lại nhẫn trữ đồ trước đó cho anh, theo thỏa thuận, anh và tôi xóa bỏ ân oán…”

(P5)

Người này cật sức thuyết phục cô bằng cách sử dụng chính luận điệu khi trước của A Điêu.

Tộc họ Hàn? Tất nhiên hiện tại cô không cách nào trêu chọc tộc này. Nhưng bấy giờ cô đang dùng thân phận giả, thân thế thật sự của cô hoàn toàn không dắt dây gì tới việc đây, cùng lắm thì sau khi giết người cứ đổi thân phận là được. Cho tới bây giờ A Điêu không thích lưu kẻ địch lại đến ngày mai mặc cho người tên Hàn Trạc này không uy hiếp cô quá lớn.

Song A Điêu vẫn âm thầm tích trữ khôi phục thực lực chờ một kích gi ết chết hắn, bên ngoài cô lại tỏ vẻ như đang suy tính: “Chỉ trả lại đồ tôi cho cậu trước đó? Em trai này biết làm ăn ghê đấy.”

Mặt Hàn Trạc chẳng thay đổi tí gì, chỉ tháo nhẫn của mình ra: “Cộng thêm của tôi nữa. Tài nghệ không bằng người, hao tài diệt tai họa, tôi tuyệt đối không oán hận một câu, sau này tuyệt đối không trả thù.”

A Điêu: “Thêm thắt lưng của cậu nữa.”

Hàn Trạc cắn răng, c ởi thắt lưng trữ đồ ra.

A Điêu: “Có vẻ ngọc bội của cậu cũng là trang bị trữ đồ đúng không?”

Hàn Trạc cắn môi, tháo ngọc bội xuống.

A Điêu: “Quần của cậu...”

Hàn Trạc hết chịu nổi: “Không ai luyện quần thành trang bị trữ đồ hết! Tôi đâu phải phường bi3n thái!”

A Điêu: “Cậu không phải là kẻ bi3n thái nhưng tôi thì phải, cởi ra!”

Hàn Trạc: “!!!”

Nhẫn nhịn được cái này sao? Dù có chết hắn vẫn…

.....

Năm giây sau, Hàn Trạc chỉ mặc một chiếc quần cộc đứng giữa không trung, một thân thể trắng như tuyết đầy cường tráng với cơ bụng tám múi …

A Điêu chỉ quan tâm đ ến những thứ trong tay hắn.

“Ném lại đây.”

Hàn Trạc: “Anh thề sẽ không giết tôi.”

A Điêu: “Được rồi, nếu Triệu Nhật Thiên dám giết cậu, tôi sẽ không có chú họa mi.”

Hàn Trạc: “Anh một mực thề thế này, tôi nghi anh không có thật.”

Ồ, cái này bị anh phát hiện rồi.

A Điêu: “Ủa, chứ cậu có không? Vừa rồi thiếu chút nữa không để ý.”

Cô cố tình nhìn xuống một vị trí nào đó.

Sau đó rất nhiều năm Hàn Trạc cứ nhớ mãi ánh mắt mập mờ của người đàn ông mặc quần đùi nhìn đăm chiêu vào một vị trí nào đó của mình.

Bi3n thái!

Hàn Trạc đang muốn để cô đưa ra một lời thề đứng đắn, tốt nhất là thiết lập lại một thỏa thuận mới, nhưng hắn đột nhiên nhận ra có thể thằng này đang kéo dài thời gian để khôi phục lại sức mạnh của mình, thế là hắn nói ngay: “Giờ tôi sẽ ném đồ qua, anh cầm lấy thì đi ngay, nếu không tôi sẽ bóp vỡ Bùa Dịch Chuyển ngay lập tức.”

Hắn nói xong đã ném đồ sang.

A Điêu nhìn mọi thứ bay qua, mỗi tội chúng tách ra theo các hướng và Hàn Trạc xoay người bỏ chạy!

Hoặc lấy những tài sản phân tán này hoặc đuổi theo hắn?

A Điêu, người đã tích trữ đủ sức lực, chuyển động cấp tốc, vòng tay xúc tu thò ra bắt được mấy thứ này cùng lúc muốn đuổi theo giết Hàn Trạc đầy mạnh mẽ.

(P6)

Hình ảnh trong một cái nháy mắt này đã thành trên vùng biển bát ngát, một anh chàng đẹp trai mặc đồ xộc xệch đầy cảnh xuân ngời ngời chạy đầy mỏi mệt ở phía trước, phía sau là anh trai mạnh mẽ mặc quần đùi hoa cầm búa truy sát.

Thật là một màn khủng khiếp.

Hàn Trạc biết mình không thoát khỏi, muốn bóp nát Bùa Dịch Chuyển, lại phát hiện cánh tay bị một chưởng mang theo bùa chú dán vào, là Bùa Sương Giá!

Một cánh tay đã đóng thành băng, không thể bóp nát Bùa Dịch Chuyển. Hắn muốn đổi tay nhưng đã muộn, A Điêu đã...

A Điêu toan giết Hàn Trạc, Nguyên Trượng đã giơ lên rồi, chợt da đầu cô tê dại, âm thanh gì thế này?

Chỉ thấy cách đó không xa, lớp vỏ đá ngầm trên lưng Cá Voi Đá Ngầm vốn gập ghềnh bỗng có một đám ký sinh trùng bay múa chui ra, và chúng còn lớn hơn gần trăm lần so với trước khi linh khí sống lại.

Bọn chúng ù ù rợp trời kín đất, bay về phía Hàn Trạc và A Điêu, cũng bao phủ luôn khu vực này.

“Hà* Máu!”

*Con hà thường sống ký sinh trên người cá heo cá voi, các bạn có thể gg để xem hình dạng của nó.

Hà Máu, ma quỷ cấp hai, đã mọc cánh và xúc tu, hàng chục ngàn con bay tới, nhìn thấy cấp thấp như vậy thôi nhưng số lượng rất lớn.

Hai người nhìn thấy cảnh tượng này đã sợ tới mức hồn muốn thoát ra khỏi người.

Trong thời kỳ đầu tiên, khá nhiều tu sĩ vượt biển nghe tới ma quỷ Hà Máu đã sợ mất mật. Đừng nhìn cấp bậc bình thường của nó mà lơ là, số lượng của nó quá kh ủng bố, quan trọng nhất là lực hấp thụ quá đáng sợ, cứ dây dưa một hồi để nó quấn chặt lấy thì tiếp đó nó sẽ liên tục hút máu và năng lượng. Bất kể đó là thân thể máu thịt, là vũ khí khoa học kỹ thuật mới, hoặc thậm chí Thực Thể Gieo Linh này nọ, chỉ cần vướng trúng thứ này sẽ bị tụi nó ăn tươi nuốt sống là chắc.

Phải biết rằng tộc đàn Hà Máu ma quỷ tại đời thứ nhất dễ dàng có tới hàng triệu con, thậm chí có vô cùng nhiều tộc đàn chứa cả trăm triệu, cho nên chúng được xưng là bầy quỷ vùng biển, gặp phải người là người hết đường sống.

Nếu A Điêu biết con cá voi lớn này có một bầy Hà Máu, có lẽ cô chả màng tới xác chết mà chạy mất từ lâu.

Tất nhiên bây giờ cũng giống vậy.

Má ơi!

A Điêu hơi đâu bận tâm tới Hàn Trạc nữa, cứ thế xoay người bỏ chạy. Chẳng qua cô không quên một chuyện, thế là nghiến răng, trái lại xông thẳng về bầy Hà Máu.