Bên ngoài trời đã tối, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống.
Chu Trừng đứng trong phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn, anh mở vòi sen lên, nước lạnh ào ạt xối lên người.
Anh cau mày khoá vòi lại, dùng khăn lông tùy ý xoa xoa đầu rồi rời khỏi phòng tắm, không nghĩ tới có một người đứng ở ngoài cửa, yên lặng nhìn anh.
Chu Trừng giật mình hỏi: “Muộn như vậy còn chưa đi ngủ?”
Chu Triệt uể oải ngáp một cái nói: “Anh, tiếng động của anh quá lớn nên đánh thức em… Anh đang làm gì vậy?”
Chu Trừng mặt không chút thay đổi, nhẹ giọng bâng quơ nói: “Không có gì, chỉ là nóng quá, đi tắm nước lạnh.”
Chu Triệt nói: “Ồ, đừng để bị cảm lạnh.”
“Anh biết.” Chu Trừng gượng gạo đưa tầm mắt nhìn em trai mình, “Em ngủ sớm đi, ngày mai còn có bài kiểm tra.”
Bên kia, em trai giả bộ buồn ngủ, nhưng ánh mắt lại tỉnh veo, không hề có chút buồn ngủ, đôi mắt cậu lặng lẽ quét qua, nhìn những giọt nước nhỏ giọt từ đầu tóc của anh trai xuống eo rồi chảy xuống bụng anh.
Yết hầu của Chu Triệt di chuyển lên xuống. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Trong phòng ngủ có giường tầng nhưng hai anh em nằm vắt vẻo bên dưới.
Chu Trừng đá đá em trai: “Em quay lại giường đi.”
Chu Triệt uất ức nói: “Anh rõ ràng đã nói sẽ ngủ với em, hơn nữa, trước đây chúng ta cũng ngủ chung mà.”
Chu Trừng sững sờ, trong lòng mềm nhũn, vốn định thay đổi chủ ý, nhưng nghĩ đến việc chạm vào thân thể em trai, trong lòng lại cảm thấy bồn chồn, anh đành phải mạnh miệng nói: “Hôm nay không được.”
Chu Triệt chưa từ bỏ ý định nói: “Anh cũng không phải là phụ nữ, hôm nay và ngày mai có gì khác nhau? Có phải em chiếm chỗ của anh không, em đảm bảo em sẽ ngoan ngoãn chỉ dựa cạnh anh, không lấn sang bên anh, xin anh đấy, anh trai~”
Chu Trừng nhất thời không chịu nổi hành vi của Chu Triệt, trong lòng lại bắt đầu đấu tranh.
Thấy Chu Trừng hồi lâu không có đáp lại, Chu Triệt tiến lên nắm tay anh: “Này…”
Chu Trừng như chạm phải khoai lang nóng vội vàng vung tay ra, vừa ngẩng đầu liền thấy trong mắt em trai hiện lên nét bi thương cùng khó hiểu: “Vậy được, nhưng mà cách xa một chút, nóng nực lắm.”
Sau đó, một người quay mặt sang trái và một người quay mặt sang phải, cùng đắp một chiếc chăn mỏng.
Đầu Chu Trừng rất loạn, anh biết rằng với tư cách một người anh trai, nghĩ đến em trai mình trước tiên là điều bình thường
Muốn che chở cho em trai trong mọi việc là điều rất bình thường.
Mơ thấy em trai là chuyện bình thường.
Mơ thấy mình cưỡng hôn em trai, rất bình…
Cơ thể và khuôn mặt của em trai quả thực rất thẳng, nhưng điều này không phải là bình thường.
Anh che kín mặt nằm liệt trên giường, cảnh tượng trong mơ ập đến rõ ràng như vừa mới xảy ra: Anh đè em trai ở trên giường, hung hăng che kín môi Chu Triệt mặc kệ cậu giãy giụa, mặc kệ nước mắt sinh lý em trai đang tuôn trào, bắt lấy tay cậu, ấn vào thằng cu em của mình để phát tiết vọng điên cuồng của bản thân…
Mẹ nó, bây giờ nghĩ đến chữ Chu Triệt thôi, cả người anh đều chấn động.
Mà loại khoái cảm cấm kỵ đó, sự cám dỗ khi được kiểm soát hoàn toàn người mình yêu khiến anh phát điên. Tựa như lúc trộm bảo vật quý giá, sự lên án của thế giới trở thành gánh nặng đè trên vai, nhưng lại vô cùng hấp dẫn lòng người, làm rung động lòng người, khiến anh vì thế mà trầm luân.
Chu Trừng cảm thấy áy náy và tội lỗi sâu sắc, nhưng anh vẫn hy vọng mỗi đêm đều mơ loại giấc mơ này, mơ giấc mơ tội lỗi đó, những cảm giác không thể tìm thấy trong thực tế, anh nguyện ý ở trong mộng không kiêng nể gì…
Suy nghĩ thoáng qua, anh lập tức dừng ngay những suy nghĩ lung tung của mình. Chẳng qua, dù thời gian suy nghĩ đó xuất hiện rất ngắn nhưng tần suất lại vô cùng cao.
Anh có thể tự thôi miên chính mình, lại không lừa được tâm của mình, càng khó dập tắt dục vọng đối với em trai.
Anh hoàn toàn không thể nghĩ tới thứ khác, đúng là gặp phải quỷ mà, trong đầu anh không còn chỗ trống, tất cả chỉ toàn là khuôn mặt của Chu Triệt, thân thể của Chu Triệt và mùi vị trên cơ thể của Chu Triệt.
Nhưng đó là em trai của anh, người mà anh đã thề sẽ bảo vệ cả đời, giờ đây người ấy bị anh hủy hoại như vậy, từ tinh thần đến xương cốt đều sẽ bị anh hủy hoại hoàn toàn không còn một mảnh. Anh đấm đấm đầu, lại tưởng nhớ đến mấy chuyện không đâu nữa rồi.
Trong lòng anh như có quỷ, trằn trọc loay hoay, không ngờ lại khiến Chu Triệt tỉnh dậy, còn sâu kín mà nói: “Anh, anh như thế này là không muốn ngủ cùng em sao?”
Chu Trừng thấy phiền, ngủ chung đối phương như vậy làm tâm thần anh không yên, anh hung tợn nói: “Ba giây, yên lặng nhắm mắt lại, nếu không ngủ thì lăn trở về giường em cho anh.”
Chu Triệt bĩu môi, thầm nghĩ tối nay vận khí không tốt, tính tình quá tệ, cậu quay mặt về phía Chu Trừng, cái mà cậu nhìn thấy là bóng lưng của Chu Trừng, bởi vì Chu Trừng đang quay mặt vào tường.
Cậu dùng đôi mắt lim dim nhìn cơ thể anh trai mình, từ vai, đến eo, rồi mông, chân.
Giống như một con sói trong đêm tối, dùng đôi mắt xanh đen nhìn con mồi không thể tránh thoát của mình.
Nửa đêm, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, để rồi sáng hôm sau tỉnh dậy hai người ngồi trên giường, mắt thâm quầng nhìn nhau.
Chu Trừng đang rửa mặt, Chu Triệt đi đổ rác, lúc quay lại nhìn lướt qua hộp thư, ngoài hai ba tờ quảng cáo còn có một bức thư xa lạ.
Trên bìa ghi địa chỉ, Chu Triệt không có kiên nhẫn nhìn, chỉ mơ hồ thấy một chữ “Cha.”
Cậu còn chưa đọc thư, chỉ vừa xé mở, Chu Trừng thò đầu ra nhìn cậu: “Có thư hả?”
Chu Triệt nói: “Không phải, là rác thôi.”
Bành Trạch đừng xe đạp gõ cửa nhà, sau khi nhìn thấy đôi mắt của hai người, nhịn không được cười nhạo hồi lâu.
“Hai người chẳng lẽ đi quán bar chơi cả đêm sao? No, no, no, cái chỗ đó không phải học sinh ngoan nên đến đâu~” Bành Trạch không có ý tốt mà chế giễu.
Chu Triệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhưng cậu không nói gì.
Chu Trừng muốn hắn câm miệng, tối hôm qua còn náo nhiệt hơn cả đi bar.
Bành Trạch nói: “Đúng rồi, nhà hàng mới khai trương đang phát phiếu giảm giá. Lần trước là ngày sinh nhật của tôi, bố mẹ tôi…”
Ngay khi nhắc đến “bố mẹ”, Bành Trạch đột ngột dừng lại, gãi đầu xin lỗi: “Ngại quá, không phải cố ý đâu.”
Chu Trừng hờ hững xua tay: “Không sao. Chúng tôi không bận tâm, cậu tiếp tục đi.” Anh ôm lấy Chu Triệt, thổi khí vào tai cậu rồi nói, “Huống chi bây giờ tôi là ba ba của em ấy.”
Chu Triệt: “Cút đi.”
Bành Trạch yên tâm, hắn biết Chu Trừng muốn hắn không cần kiêng dè. Hắn chưa từng gặp bố mẹ của họ từ khi họ chuyển từ trường trung học cơ sở đến đây, lên cao trung cũng vậy, hắn luôn cảm thấy việc nhắc đến bố mẹ trước mặt họ thật không thích hợp.
Bành Trạch nói: “Chu Trừng, sinh nhật của cậu là ngày mấy vậy, tôi quên rồi.”
Chu Trừng: “Ngày 20 tháng 5.”
Bành Trạch quay đầu nhìn Chu Triệt bằng ánh mắt vô tội: “Còn cậu thì sao?”
Chu Triệt dùng ánh mắt yêu trẻ em: “Cậu đoán xem.”
Chu Trừng: “Em trai, đừng trêu chọc người ta nữa.”
Bành Trạch hối hận vì đã cho Chu Triệt cơ hội để vũ nhục chỉ số IQ của hắn.
Họ là anh em sinh đôi, được sinh ra bởi cùng một mẹ, vì thế họ trông giống nhau đến sáu, bảy phần.
Sau khi tan học, Chu Triệt đang thu dọn đồ đạc, Chu Trừng nói: “Chờ anh ở cửa, anh sẽ đi lấy xe đạp.”
Chu Triệt: “Dạ.”
Vừa Chu Trừng rời đi, Bành Trạch liền đi tới bên cạnh Chu Triệt, đặt một tay lên vai cậu: “Hehe, em trai Tiểu Triệt.”
Chu Triệt tránh hắn: “Đừng gọi tôi là em trai, tôi lớn hơn cậu – có chuyện vậy hả, em trai Tiểu Bành?”
Bành Trạch: “…”
Bành Trạch nói: “Là như thế này, chuyện sinh nhật sáng nay, tôi mới nhớ hai tuần sau là sinh nhật hoa khôi lớp, cô ấy nhờ tôi giúp cậu ấy tổ chức một cuộc hẹn, mời mọi người đến công viên chơi.”
Chu Triệt vô cảm: “Được thôi, tôi chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ, tôi về nhà đây.”
Bành Trạch vội vàng kéo cậu lại: “Đừng đi mà, chủ yếu là cô ấy nói…”
Chu Triệt: “Nói trọng điểm.”
Bành Trạch thỏa hiệp: “Anh trai của cậu có rảnh không?” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Chu Triệt cười, nghĩ nghĩ: “Chu Trừng không rảnh nhưng tôi rảnh, như vậy là xong rồi, tôi đi đây.”
Bành Trạch nóng lòng: “Hôm đó là cuối tuần. Hỏi lại lần nữa, thật sự rảnh không? Không thể đưa anh trai của cậu đến sao?”
Chu Triệt âm thầm cười nhạo, cậu làm sao không hiểu ý của cô hoa khôi kia, đôi mắt to đáng thương như muốn dính vào người anh trai mình, nói dễ nghe một chút là tìm một nhóm người tổ chức tiệc, sau đó chỉ hẹn Chu Trừng, cuối cùng tiệc sinh nhật trở thành thế giới riêng của hai người họ.
Làm ơn, nếu loại phương thức vụng về này có thể tiếp cận anh trai, cậu đã có vô số chị dâu rồi, không đúng, là có thể tự xưng chị dâu.
Chu Triệt cao giọng: “Vậy thì cậu cứ hỏi anh trai tôi xem anh ấy có thời gian không, hỏi cuối tuần xem anh ấy có rảnh hay không.”
Chu Triệt một chút cũng không hề hoảng sợ, bởi vì cậu chính là quỷ thiếp chuyên chém gió bên gối anh trai cậu.
Chỉ cần cậu nói một câu với anh trai, anh ấy dù có chuyện lớn gì cũng sẽ vứt ra sau đầu, dù bận đến đâu cũng sẽ thành rảnh rỗi, ở trong nhà với cậu.
Bành Trạch nói: “Tôi có nói cũng vô ích, ai không biết anh trai cậu rất nghe lời cậu, xin ngài thương xót, tôi đã hứa với mọi người rồi, ‘Khu vui chơi SunshineLand’ không còn xa nữa, cậu nhìn này… “
Khu vui chơi Mặt Trời, Chu Triệt nhẩm nhẩm, hình như lúc trước Chu Trừng xem qua cái quảng cáo này, còn dừng lại vài giây, chẳng biết có phải anh có hứng thú với nó hay không.
Sở thích của người khác, cậu không quan tâm, nhưng Chu Trừng thì khác.
Nếu Chu Trừng muốn đi thì sao?
Vậy thì người đi cùng nhất định phải là cậu, những hồ ly tinh khác nghĩ cũng đừng nghĩ.
Chu Triệt chớp mắt, nói với Bành Trạch: “Tôi có thể hỏi lại với anh trai tôi một chút, nhưng tôi có điều kiện, cậu đi mời thêm năm nam sinh, thêm năm sáu nữ sinh, dù sao mọi người cũng mở một buổi tiệc, cậu hẹn nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.”
Bành Trạch không biết ý tứ hoa khôi thế nào, vui vẻ mà nói: “Một lời đã định, cậu mau đi nói chuyện với anh trai cậu.”
Hoàng hôn không đẹp, rất chói chang.
Chu Triệt ngồi trên yên sau xe đạp, một tay che mắt, tay kia vòng quanh eo Chu Trừng.
Chu Triệt trầm giọng nói: “Anh, cứng quá, khiến em khó chạm vào.”
Chu Trừng sợ đến mức bóp mạnh phang: “Em nói cái gì?”
Chu Triệt tựa vào lưng Chu Trừng, xoa xoa sống mũi, chua ngoa nói: “Em nói cơ bụng của anh cứng quá, chẳng trách có rất nhiều người muốn tìm anh.”
Chu Trừng không biết nên cười hay nên khóc, sờ mặt Chu Triệt: “Ai lại chọc em rồi?”
Chu Trừng: “Khu vui chơi SunshineLand? Đi cũng được, em đi cùng anh, đúng lúc ở đó có một nơi anh muốn dẫn em đi xem.”
Chu Triệt căn bản không nghe được Chu Trừng nói muốn dẫn cậu đi xem thứ gì, cậu đang bận nghĩ cách đắp chiếc chuông vàng cho anh trai để bảo vệ anh và khiến anh cách xa hoa khôi kia.
Trên đường gió lớn, cậu không nghe rõ, cho rằng Chu Trừng nghe được là hoạt động do hoa khôi lớp tổ chức nên mới đồng ý tham gia.
Cậu vung tay Chu Trừng ra, nói: “Này, sao anh lại dứt khoát đi dự tiệc của người khác như vậy, cái đó, hoa khôi lớp, cô ta…”
“Hoa khôi gì cơ?”
“Quên đi, không có gì.”
Dọc theo đường đi Chu Triệt không biết nói gì, trong lòng dần cáu kỉnh, thậm chí sức lực trong tay cũng tăng lên.
Chu Trừng nói: “Triệt, anh sắp bị em siết chết rồi.”
Chu Triệt như vừa tỉnh mộng, buông tay: “Ồ.” Chu Triệt càng nghĩ càng bực bội, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận, “Đi cũng có thể, nhưng anh cách xa hoa khôi lớp một chút.”
Chu Trừng lấy làm lạ hỏi: “Sinh nhật sẽ có rất nhiều người, sao anh phải tiếp cận cô ta?”
Chu Triệt khó chịu nói: “Anh biết anh có nhan sắc làm người khác thần hồn điên đảo không? Với bộ dạng mềm yếu kia của cô ta, ở công viên giải trí ngã về phía anh, anh liền đỡ, rồi hai người lại tán tỉnh nhau.” Chu Triệt cười lạnh: “Em không muốn anh mang về cho em một người chị dâu.”
Chu Trừng quả thực không biết Chu Triệt suy nghĩ gì: “Chị dâu???”
“Đúng, thì sao?”
“Cái gì thì sao, em đang nói gì? Tại sao giọng điệu hung hăng như vậy?” Chu Trừng cảm thấy mình đang đút lòng tốt cho chó ăn, anh đưa cậu tới một nơi thì liên quan gì đến hoa khôi?
Chu Triệt bực bội vì hoa khôi lớp, vì Chu Trừng dễ dàng đồng ý, nói chuyện một chút cũng không khách khí, Chu Trừng thành công bị giọng điệu đó làm cho nóng máu.
Chu Trừng cười gằn: “Anh dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận cô ta?”
Chu Triệt giễu cợt: “Ai mà biết anh nghĩ gì.”
Chu Trừng nói: “Em muốn anh có suy nghĩ gì, nắm tay cô ta thổ lộ?”
Chu Triệt không trả lời, ánh mắt tối lại.
Hai người có huyết thống giống nhau, tính cách ẩn giấu cũng giống nhau, Chu Trừng bị em trai của mình làm cho khó chịu, anh nhìn chằm chằm Chu Triệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nghe cho rõ đây, anh 100% sẽ không nói chuyện với những cô gái đó dù có chuyện gì xảy ra, bởi vì…”
Hai người hô hấp đan xen, Chu Trừng không có nói thêm gì nữa.
Chu Triệt khiêu khích mà cười cười: “Bởi vì cái gì? Anh nói đi chứ!”
Ở trong đầu Chu Triệt, các loại phỏng đoán ồ ạt mọc lên như nấm, cậu không phân biệt được đó là hy vọng, mong đợi, hay là vui mừng vì đã khiến Chu Trừng tức giận.
Có thể một lần, vì cậu mà anh trai không đụng chạm vào những khác─ Cậu buồn bã nghĩ, mặc dù đây chỉ là mong muốn xa xỉ của cậu.
Dù sao thì cậu cũng đã điên rồi, tham luyến anh trai từ lâu đã khiến cậu từ bỏ lý trí, cậu thừa nhận cậu là một đứa trẻ, mãi theo đuổi ánh trăng hư vô bằng đôi chân trần.
Không ai lên tiếng, Chu Trừng kiên quyết nhìn chằm chằm Chu Triệt, mà Chu Triệt cũng thế, không hề nao núng, giống như hai con sói đang đối mặt với nhau, đứng trong lãnh thổ của mình, cố gắng tìm ra khuyết điểm của người kia trong giây lát, sau đó vồ lấy cắn xé cổ họng đối phương.
Chu Trừng cố gắng hết sức để đè lại cơn giận, không nhìn cậu nữa, xoay người tiếp tục đạp xe.
Chu Triệt cũng quay đầu nhìn sang bên đường, sắc mặt vẫn như thường nhưng gân xanh trên cánh tay đã nổi lên.