Vân Thiên Nhận: "......"
Vân Thiên Nhận im lặng rũ mắt, bàn tay sau lưng âm thầm siết thành nắm đấm.
Kim Huân vẫn đang đổ thêm dầu vào lửa: "Sao? Chẳng phải anh vừa nói kết hợp à? Đến lúc kết hợp thân thể còn phải làm chuyện quá đáng hơn nữa đấy."
Vân Thiên Nhận: "Kết hợp đâu chỉ có kết hợp thân thể, kết hợp tinh thần cũng là......"
"Thôi đi." Kim Huân nóng nảy ngắt lời Vân Thiên Nhận, "Tôi tới đây không phải để nghe anh dạy đời, không chịu thì thôi, tôi đi đây." Hắn tặc lưỡi với vẻ ghét bỏ rồi quay người định đi.
Vân Thiên Nhận nghiến chặt răng, bàn tay khẽ run vì siết quá mạnh, anh thống khổ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt đầy vẻ kiên định, anh gọi: "Khoan đã, tôi đồng ý."
Kim Huân chỉ chờ mỗi câu này, vì vậy lúc nãy hắn mới giả bộ bỏ đi để ép Vân Thiên Nhận.
Kim Huân cười đắc ý đi đến trước mặt Vân Thiên Nhận, bóp hàm dưới bắt anh há to miệng, nhìn hàm răng trắng đều và đầu lưỡi đỏ hồng mềm mại của anh rồi nói giễu: "Đã làm cho ai chưa? Biết cách làm không? Đừng cắn tôi đấy nhé, không làm tôi sướng thì tôi không nhận lời anh đâu đấy."
Vân Thiên Nhận cố nén cơn phẫn nộ và buồn nôn, chụp lấy cổ tay Kim Huân đẩy ra.
Kim Huân thấy vẻ mặt Vân Thiên Nhận tràn đầy xấu hổ giận dữ và không cam tâm thì càng khát khao chà đạp anh, nôn nóng đưa tay tháo đai lưng rồi ra lệnh cho Vân Thiên Nhận: "Nào, mau quỳ xuống liếm tôi đi."
Nhưng Vân Thiên Nhận không làm theo ý muốn của Kim Huân mà lấy máy liên lạc ra mở hệ thống thông tin nhân sự, lục tìm tên Kim Huân rồi bảo hắn: "Lấy máy liên lạc của cậu ra đi, trước hết khóa lại với tôi để hợp tác, đánh dấu vào ô không được đơn phương mở khóa trong vòng một năm, sau đó tôi sẽ làm việc này."
Kim Huân khựng lại, ánh mắt lóe lên: "Tôi...... Tôi quên đem theo máy liên lạc, để ở ký túc xá rồi, anh làm cho tôi trước đi, làm xong tôi sẽ khóa lại với anh."
Vân Thiên Nhận lắc đầu: "Lính gác Kim Huân, tôi không tin cậu."
Kim Huân sầm mặt: "Anh đừng có không biết tốt xấu, với tỷ lệ khai thông 22% của anh thì chỉ có tôi thương hại anh thôi, chẳng lính gác nào chịu khóa lại với anh để hợp tác đâu, nếu không mau túm lấy cọng rơm cứu mạng là tôi thì anh sẽ bị đuổi ra khỏi tháp đấy!"
Vân Thiên Nhận nhíu mày, mặc dù đang cực kỳ tức giận nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh như cũ: "Lính gác Kim Huân, xin cậu hiểu rõ một điều, tôi không cần cậu thương hại, trước khi khóa lại với cậu để hợp tác thì tôi sẽ không làm bất cứ điều gì cho cậu cả."
Kim Huân nhất thời cảm thấy bồn chồn bứt rứt, đây là bệnh chung của lính gác, cảm xúc của quần thể này xưa nay luôn bất ổn, Kim Huân vốn đang háo hức chờ hưởng thụ, giờ đột nhiên xôi hỏng bỏng không làm hắn nổi đóa lên.
Sắc mặt Kim Huân càng ngày càng tối đi, hắn hung tợn trừng Vân Thiên Nhận, vô số ý nghĩ độc ác hiện ra.
Lẽ ra hắn không nên nhiều lời với Vân Thiên Nhận mà phải lập tức đè người xuống đất, đánh cho anh không cách nào phản kháng, bịt miệng anh rồi lột sạch quần áo, nghe anh thút thít rên rỉ xin tha......
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Kim Huân hành động ngay tức khắc.
Hắn tiến lên một bước bóp cổ Vân Thiên Nhận đè mạnh anh xuống đất làm bụi mù bốc lên.
Vân Thiên Nhận hoàn toàn không ngờ Kim Huân sẽ trực tiếp ra tay, chưa kịp đề phòng đã bị bóp chặt cổ đè nghiến xuống đất.
Cơn đau dữ dội và cảm giác ngạt thở truyền đến từ cổ họng, Vân Thiên Nhận cố nén hoảng sợ chụp lấy cổ tay Kim Huân, muốn gỡ ngón tay hắn ra để thoát thân.
Nhưng sức anh khó lòng địch nổi lính gác, phản kháng tựa như giọt nước nhỏ xuống ao, ngoại trừ khơi lên một gợn sóng nhỏ bé thì chẳng còn gì khác.
Kim Huân ngồi đè trên người Vân Thiên Nhận như ác thú hung hãn đè ép con mồi, hai mắt hắn đỏ ngầu, vì "đói" mà gần như đánh mất lý trí, bỗng nhiên đưa tay giật đứt đai lưng Vân Thiên Nhận.
Kim Huân cảm thấy tâm tình hết sức hỗn loạn, hắn không khống chế nổi hành động của mình, dục vọng đang kêu gào ầm ĩ trong cơ thể hắn, không cách nào ngăn cản không cách nào kiềm chế, hắn đang tuân theo bản năng thấp nhất để làm một việc mà chính hắn cũng biết là hoàn toàn sai trái.
Ánh đèn cầu thang lờ mờ lúc sáng lúc tối, lẳng lặng quan sát sự tàn bạo này.