Edit: Mều.
“Em chắc chứ?” Ôn Dao hỏi lại. “Háo hức cả quãng đường, nói muốn tham quan quanh trường trước khi về mà?”
“Dù sao nếu em thi đậu thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội, sẽ không tiếc ngày hôm nay đâu,” Thẩm Từ ôm cánh tay anh, lôi kéo anh lên xe, “Chúng ta về nhà đi.”
“Được, về thôi.”
Thẩm Từ khăng khăng phải về nhà, Ôn Dao cũng không nói thêm gì nữa. Trên đường về có đi ngang qua tiệm bánh ngọt, Thẩm Từ lại rất vui vẻ tung tăng đi mua đồ ăn.
Bọn họ về tới nhà lúc hơn mười một giờ trưa, cũng gần tới giờ ăn cơm, nhưng Thẩm Từ lại không thấy bóng dáng ai đó ở phòng ăn, chỉ nghe mùi thơm đồ ăn trong bếp.
Hỏi quản gia, thì ông nói đợi thêm một lát bởi vì Tần Ức đang ở trong phòng phục hồi chức năng.
Nếu đã nói là tạo bất ngờ cho Tần Ức thì đương nhiên không thể để hắn biết cậu đã về được, vì vậy Thẩm Từ lén lút đi tới phòng phục hồi chức năng.
Có lẽ là do ý trời, trùng hợp thay hôm nay Tần Ức quên không khóa cửa, Thẩm Từ thật là cẩn thận vặn tay nắm cửa, lanh lẹ lách mình vào trong.
Có trách cũng nên trách cách âm của biệt thự quá tốt, từ lúc Thẩm Từ vào cửa đến khi nói chuyện với quản gia ở phòng ăn, ở trong phòng phục hồi chức năng cũng không nghe thấy.
Cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, Tần Ức mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Thẩm Từ vừa mới chạy vào.
Tần Ức vốn đang đứng cạnh thanh cân bằng*, lúc thấy Thẩm Từ thì ngạc nhiên đến nỗi quên duy trì lực chống đỡ ở hai cánh tay, đến khi phản ứng được thì đã trễ, thân thể mất đi chống đỡ lập tức ngã quỳ xuống đất.
“Anh!” Thẩm Từ cũng bị tình huống bất ngờ làm cho hoảng sợ, quăng luôn bánh ngọt trên tay xuống, tiến lên muốn đỡ hắn dậy.
Ai ngờ cậu chưa kịp làm gì đã nghe giọng Tần Ức mang theo tiếng thở dốc mà quát lớn: “Ai cho em vào đây?”
Tay Thẩm Từ khựng lại giây lát, lúng túng dừng ở không trung: “Em không được vào đây ư?”
Tần Ức cau mày, mồ hôi theo thái dương chảy xuống cằm, giọng khàn khàn: “Ai đưa chìa khóa cho em, quản gia à?”
“Chìa khóa gì cơ?” Thẩm Từ sững sờ, “Em không dùng chìa khóa, không phải cửa vẫn mở sao?”
Tần Ức: “...”
Hắn quên khóa thật sao?
Tại sao Thẩm Từ cứ phải về nhà đúng lúc hắn quên khóa cửa?
Nhìn thấy phản ứng kì lạ của hắn, cậu như chợt nhận ra điều gì đó: “Khoan đã, bình thường lúc anh tập phục hồi cũng khóa cửa phòng à?”
Tần Ức không lên tiếng.
“Không cho ở cạnh lúc tập, đã vậy còn khóa cửa lại nữa?” Thẩm Từ kinh hãi, “Vậy nếu lỡ anh có chuyện gì thì phải làm sao? Giống như bây giờ, nếu không phải em trùng hợp đi vào thì ai đỡ anh dậy?”
“Nếu không phải do em đi vào, anh đâu có bị ngã.” Tần Ức nói, “Không cần em giúp, anh cũng có thể tự đứng dậy.”
Thẩm Từ nghe xong lời này có hơi tức giận, cũng không tới đỡ hắn dậy thật: “Vậy anh đứng dậy nhanh đi.”
Tần Ức mím môi, không đứng dậy luôn mà chỉ khó nhọc điều chỉnh tư thế, từ quỳ đổi thành ngồi, tháo bao tay bảo hộ ra rồi lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt.
Bao tay bảo hộ là loại chống trượt, có thể bảo vệ tay trong lúc tập trên thanh thăng bằng, hiện tại hắn tháo ra chắc có lẽ là không có ý định tập tiếp, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thẩm Từ thấy đã lâu rồi mà chưa đứng dậy, đành phải ngồi xổm xuống: “Không phải anh nói có thể tự đứng dậy à, sao lại ngồi yên không nhúc nhích gì thế?”
“Nghỉ một lát.”
“Được thôi,” Thẩm Từ lười vạch trần, “Em chờ anh vậy, đến giờ ăn cơm rồi, nghỉ ngơi xong thì đứng dậy đi.”
Tần Ức không nhìn cậu, chậm rãi tháo miếng đệm bảo vệ đầu gối lẫn mắt cá chân ra, còn thò tay qua lấy cái điều khiển từ xa trên cái bàn nhỏ, bật điều hòa lên.
Trong biệt thự đúng là có mở máy sưởi nhiệt độ khá cao, nhưng mùa đông mà mở điều hòa thì không bình thường.
Thẩm Từ nhịn không nổi mà hỏi: “Anh không sợ bị xong lại bị đau thần kinh sao?”
Tần Ức thờ ơ nói: “Không.”
Hắn cứ như là nóng thật, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi tay ngắn đã bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa, sắc mặt bởi thân nhiệt cao hơn bình thường mà có chút hồng phơn phớt, không thấy đeo dây chuyền trên cổ, chắc có lẽ sợ mồ hôi tiết ra trong lúc tập làm dơ nên tháo ra.
Thẩm Từ quét mắt nhìn khăn lông với chiếc điều khiển từ xa đặt trên cái bàn nhỏ, là một cái bàn chân thấp. Những lúc bình thường thì phải cúi người xuống mới lấy được đồ, nhưng nếu trong trường hợp ngồi dưới đất thì độ cao này lại phù hợp nhất.
Xem ra, Tần thiếu ngồi ở đây không ít, hoặc là nói có vẻ như việc hắn bị ngã từ thanh thăng bằng là chuyện thường xuyên.
Thẩm Từ lại nhìn miếng bao bảo hộ đầu gối với mắt cá chân bị quăng ở bên cạnh, thầm nghĩ chẳng trách thời gian gần đây không thấy trên chân hắn có thêm vết thương nào nữa, là do đã tăng thêm biện pháp bảo hộ.
Đồng ý chuyện không để bị té ngã nữa là giả, ngược lại hoặc bị té nhưng không bị thương, hoặc bị thương nhưng không bị cậu phát hiện mới là thật.
Thẩm Từ nghĩ đến đây càng thêm tức giận, cậu biết bị té ngã trong quá trình tập phục hồi là việc không tránh khỏi, nhưng cậu giận là bởi vì hắn không cho ai hỗ trợ bên cạnh thì thôi đi, đằng này còn khóa cả cửa. Cứ cho là đã bảo hộ mấy khớp xương quan trọng, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra thì sao?
Lỡ như lúc té đập đầu hoặc đụng phải vật gì khi lỡ chân vấp té thì sao?
Cậu nhìn Tần Ức, sắc mặt càng ngày càng đen, không biết là hắn thấy hay giả vờ không thấy, nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống, cậu tắt điều hòa đi.
Âm thanh hỗn tạp khi máy điều hòa hoạt động lập tức biến mất, phòng tập trở nên đặc biệt yên tĩnh, sắc mặt Thẩm Từ nghiêm nghị, giọng điệu cứng rắn, ra lệnh cho hắn: “Đứng dậy nhanh lên.”
“Em ra ngoài trước đi.”
“Em ở đây thì anh không đứng dậy được sao?” Thẩm Từ càng giận thêm khi hắn cố ý kéo dài thời gian, “Có phải không muốn người khác thấy được bộ dạng chật vật của anh không, cái này còn quan trọng hơn an toàn của bản thân anh sao? Đã lúc nào rồi mà còn mặt với chả mũi?”
Đồng Tử Tần Ức co rút lại, tựa như bị câu hỏi chỉ trích bén nhọn đâm vào, một lúc lâu mới khó khăn nuốt khan một cái: “Không phải.”
“Vậy vì gì?”
“Anh mất mặt trước mặt em còn ít à,” Tần Ức rủ mắt, “Bỏ đi, không có gì.”
Hắn nói xong, từ từ chuyển động cơ thể, muốn quay lại xe lăn, nhưng xe lăn lại ở phía bên kia của thanh thăng bằng, muốn đi qua đó thì phải dùng cả tay lẫn chân, gần như là bò qua.
Cậu nhìn thấy Tần Ức quỳ trên mặt đất, khó khăn di chuyển về phía trước, giống như trẻ con đang học bò.
Chấn động thị giác nghiêm trọng như vậy khiến cho trái tim cậu co rút đau đớn, vô thức vươn tay nắm lấy tay hắn: “Tần Ức.”
Tần Ức dừng lại.
Thẩm Từ chui qua thanh thăng bằng, đến bên cạnh hắn, cậu hối hận, trái tim như bị thứ gì đó siết chặt, nói năng lộn xộn: “Xin lỗi, em nói sai rồi? Xin lỗi anh, em không phải thế…, em chỉ…”
“Em nói không sai,” Tần Ức không nhìn cậu, giọng điệu cũng không có gì thay đổi, “Bởi vì ‘còn sống’, đúng là nên từ bỏ mọi thứ, không có gì quan trọng hơn hai chữ này cả.”
Hắn nói xong, đưa tay nhẹ nhàng đẩy tay đối phương ra, ý như bảo cậu tránh qua một bên, định tiếp tục bò về phía trước.
Hắn càng bình tĩnh, trong lòng cậu càng dâng lên nỗi chua xót, không những không tránh mà còn ôm lấy hắn.
Mồ hôi trên người Tần Ức còn chưa khô hẳn, hắn không muốn bị cậu ôm chút nào, theo bản năng đẩy Thẩm Từ ra, nhưng cậu lại càng thêm dùng sức ôm lấy, khóa chặt hắn trong vòng tay.
Thẩm Từ dốc hết sức ôm lấy hắn, không ngại toàn thân toàn mồ hôi của Tần Ức, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Em xin lỗi, về sau em sẽ không nói như thế nữa.”
Không ai tình nguyện để người khác thấy được một mặt khó khăn của mình cả.
Kể cả đó là người mà mình thích.
Bởi vì là người mình thích, nên mới càng muốn cho người ấy thấy được nhiều mặt tốt của bản thân hơn.
Lúc cậu mới bước chân vào Tần gia, đã từng vì bị Tần Ức nhìn thấy tập cầm phổ đầy lỗi sai mà xấu hổ, đã từng sợ rằng bản thân đánh đàn không tốt sẽ bị ghét bỏ. Tâm lý của cậu lúc đó không khác gì với Tần Ức bây giờ cả, cậu có thể hiểu rõ, như thế lại càng không có tư cách trách móc đối phương.
Ngay lúc bản thân nhếch nhác nhất lại bị bắt gặp, chẳng khác nào đang tra tấn.
Cứ cho là giữa bọn họ không có chút riêng tư nào đi chăng nữa, thì cậu vẫn nên chừa lại chút tôn nghiêm cho người đàn ông này.
Mọi chuyện không nên thành ra thế này.
Nếu như không có vụ tai nạn đó, có lẽ hắn vẫn là trung tâm của vạn ánh nhìn, là con cưng của trời. Hắn từ trên cao ngã xuống, giống như bị gông cùm vây nhốt trong lồng sắt, bị bẻ gãy móng vuốt và buộc phải thỏa hiệp với hiện thực tàn khốc, kéo dài hơi tàn cho đến hiện tại, chỉ vì cơ hội sống mong manh phía trước.
Hắn không nên bị chê trách, càng không nên bị đối xử như một chú mèo nhà đã bị thuần hóa.
Với lời hứa của cậu Tần Ức không cho ý kiến, chỉ cau mày nói: “Buông tay ra, nóng.’’
Thẩm Từ lại ôm hắn thêm một lúc mới từ từ buông ra, cả người ủ rũ, chán nản quỳ trước mặt hắn, giống như chú cún con cụp tai chờ mắng: “Xin lỗi anh, em sai rồi.”
“Em không sai.”
“Em làm anh giận.”
“Anh không giận.”
“Anh mắng em đi mà.”
“...” Tần thiếu xém tí bị cậu chọc cười, bất đắc dĩ thở dài, “Em muốn làm gì nữa, muốn anh an ủi em à? Tránh ra xem nào, em không định đỡ anh dậy thật à, tính để anh quỳ đến bao giờ thế?”
Thẩm Từ nghe thấy chữ “Đỡ”, hai tai lập tức dựng lên, tựa như lấy lại tinh thần, cậu nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy đối phương ý muốn kéo hắn từ mặt đất đứng lên.
Nhưng dù sao thì vóc dáng hai người cũng chênh lệch nhau, lạc đà gầy hơn ngựa béo, để cậu nâng Tần Ức đứng lên thật sự rất khó, Tần Ức cũng phát hiện ra điều này, một tay ôm lấy cổ cậu, tay kia gắng sức chống lên thanh thăng bằng, rốt cuộc thì dưới sự nỗ lực của hai người cũng đứng dậy được.
Thẩm Từ gánh một phần trọng lượng, cũng biết được nếu không có ngoại lực giúp đỡ hắn sẽ rất khó khăn để tự đứng lên, miếng bảo hộ đầu gối và mắt cá chân hình như có tác dụng ổn định các khớp xương, nếu không mang thì khó mà giữ cân bằng được.
Cũng may khoảng cách không bao xa, Tần Ức gian nan bước vài bước, khó nhọc ngồi xuống xe lăn, sau đó thở ra một hơi, có chút mệt mỏi nói: “Em đừng quấy rối anh nữa, cũng không cần phải giúp anh cái gì cả, đừng thêm phiền cho anh.”
“Xin lỗi,” Thẩm Từ tự biết mình đuối lý, cúi đầu nghe hắn trách móc, nhỏ giọng nói: “Cho nên em mới nói để anh Ôn Dao…”
“Đừng nhắc tới anh ta,” Tần Ức nhíu mày, “Anh tự mình làm được, không cần.”
Thẩm Từ đành phải im lặng, không dám nói thêm gì nữa.
Cậu trộm nhìn đối phương—-- vậy mà trước kia không nhìn ra Tần Ức lại cao đến như vậy, chỉ thấy chân hắn dài, vừa rồi là lần đầu tiên cậu thấy Tần Ức đứng lên, do đầu gối không có lực nên khó đứng thẳng được, dù vậy cậu vẫn thấy được hắn cao hơn cậu nửa cái đầu.
Khi cậu đứng cạnh Ôn Dao chỉ đứng tới lông mày đối phương, ban nãy đỡ Tần Ức cũng giống thế không khác mấy, nói cách khác, nếu Tần Ức đứng thẳng hoàn toàn thì có lẽ cao hơn Ôn Dao.
Thân thể vốn dĩ gầy yếu, không đủ sức, cho nên cậu cứ khăng khăng muốn đỡ hắn đúng là thêm phiền cho đối phương thật.
Thẩm Từ có hơi thất vọng, không dám đi tới phía trước, hiếm khi giữ khoảng cách với hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh không giận thật à?”
“Anh vốn đâu có giận,” Tần Ức lấy ly nước bên cạnh uống vài ngụm, “Anh không yếu đuối đến mức không nghe nổi mấy lời đó.”
Dịch nghĩa câu này ra có nghĩa là “Vẫn trong phạm vi chấp nhận được, nhưng không muốn nghe”.
Thẩm Từ tiếp tục nhận sai: “Lần sau em vào nhất định sẽ gõ cửa.”
Tần Ức liếc cậu một cái: “Tùy em, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”
Hắn nói xong, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng tập hồi phục, để lại một câu: “Cũng không lần cuối cùng.”
Thẩm Từ nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt tràn đầy bối rối.
Lời này có ý gì? Đây đúng là lần đầu tiên cậu bước vào phòng tập phục hồi mà?
Hay là nói, không chỉ riêng chuyện này, mà là… “bị cậu bắt gặp những lúc chật vật nhất”?_______Mều: Edit cứ là lạ, mà không biết lạ chỗ nào, thấy khó chịu mà không biết vấn đề nằm ở đâu 🙉 dạo này tôi edit lạ quá!