Editor: Nguyệt Tịnh Quân.
______
Thẩm Từ toàn thân cứng đờ, hai giây sau mới có phản ứng, cậu như bị điện giật rút tay về.
Tần Ức cầm bản phổ cầm kia lên, mắt lướt qua nội dung trên tờ giấy, trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ giương mắt nhìn về phía thiếu niên, giọng khàn khàn:
"Cậu viết?"
Thẩm Từ bối rối ứng thanh một tiếng.
Toang rồi Thẩm ơi là Từ.
Bản phổ cầm này là do nguyên chủ sao chép, nội dung giống như bản nhạc đã bán giá cao hơm trăm triệu tệ của Tần Ức, bản âm thanh thì được người sưu tầm ngoại quốc lưu trữ, còn bản gốc căn bản chưa từng công khai ra ngoài, nhưng lại có nghệ sĩ dương cầm diễn tấu, nguyên chủ liền căn cứ theo hiểu biết của mình mà viết ra nó, nhưng cậu ta ngũ âm không đủ, khẳng định là nghe không chuẩn, bản nhạc viết ra hẳn là không chỗ nào không có lỗi.
Như nào lại lòi ra bản phổ cầm này để Tần Ức phát hiện hả hả?
Quả nhiên, Tần Ức cầm tập giấy trả lại cho cậu, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ: "Không có chỗ nào đúng."
Thẩm Từ: "..."
Thân thể cậu có chút cứng đờ, hai má phút chốc đỏ bừng.
Vừa gặp mặt cứ phải công khai lấy cổ mình mài dao sao?
Thẩm Từ muốn tìm cái khe nứt an nghỉ cho xong, vội vàng nhét sấp giấy vào lại kẹp văn kiện, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì Tần Ức đã đi đến cọng lông cũng không còn, chỉ nghe được tiếng đóng cửa vang lên, xem ra là đã về phòng của mình rồi.
"Ể..."
Cứ như vậy mà đi mất hử?
Chẳng qua ngẫm lại thấy cũng đúng, nguyên chủ lấy nhạc của người ta viết sai đến bết nhè như vậy, dù là ai cũng giống như nuốt phải mìn, với cái nết trời đánh của Tần Ức không cho cậu tắm nước bọt thì tính tình đang còn tốt chán.
Không thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương, Thẩm Từ cả người ủ rũ, quản gia ở bên cạnh an ủi cậu, nói: "Thẩm tiểu thiếu gia không cần để ý, Tần Thiếu từ trước đến nay vui buồn thất thường, luôn bạo phát nóng nảy —— cậu vừa nãy không bị thương ở đâu chứ?"
Thẩm Từ lắc đầu, cái ly thủy tinh kia cũng không có đập trúng cậu, cậu quay đầu nhìn thoáng qua mãnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà: "Có điều, mọi người sao không thay mấy thứ dễ vỡ này đi? Để như vậy không phải rất nguy hiểm sao?"
Quản gia: "Tần thiếu không cho chúng tôi động đến đồ trong biệt thự, chúng tôi chỉ có thể quét dọn hằng ngày, trừ khi cậu ấy vô ý làm vỡ đồ, thì lúc đó mới được phép đổi cái mới. Kể cả bên ngoài biệt thự lúc cậu đến đã nhìn thấy, cũng là cậu chủ không cho động, mới tàn tạ tả tơi thành như vậy."
Thẩm Từ sững sờ.
Đây là mắc cái chứng gì rứa?
"Thẩm tiểu thiếu gia mời đi bên này theo tôi, " quản gia hướng cậu làm thủ thế "Mời": "Tôi đưa cậu đến phòng của cậu."
Biệt thự thực sự là rất lớn, trên dưới có ba tầng, Tần Ức bởi vì hành động bất tiện, chỉ có thể hoạt động ở lầu một, phòng Thẩm Từ ở được sắp xếp ở tầng hai, quản gia giúp cậu xếp cất đồ vào trong tủ quần áo, xong xuôi liền đóng cửa lại.
Thẩm Từ nhìn ngó xung quanh, căn phòng này sáng sủa sạch sẽ, có thể là căn phòng duy nhất không bị dây thường xuân leo đầy cửa sổ, diện tích có khi lớn gấp hai lần căn phòng của cậu ở Thẩm gia, mặc dù mọi thứ cần có đều đầy đủ, nhưng căn phòng lại quá rộng nên nhìn sao cũng có vẻ hơi trống trải.
"Nếu như cậu cần mua thêm cái gì, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào." Quản gia nói, "còn có, tôi nghĩ cần nói cho cậu biết rõ về bệnh tình của Tần thiếu, là hôn phu của Tần thiếu cậu có quyền được biết về chuyện này."
Nghe ông nói tới chuyện này, Thẩm Từ không nhìn lung tung nữa, quay đầu:
"Chú cứ nói đi ạ."
"Tâm thần Tần Thiếu bị tổn thương là do ảnh hưởng di truyền từ mẹ, đã được chẩn đoán lúc còn rất nhỏ, cái này chắc cậu đã có nghe qua. Mười mấy năm qua bệnh được kiểm soát rất tốt, chúng tôi ngỡ là cậu ấy đã khỏi hẳn, nhưng vì tai nạn giao thông vừa rồi khiến cho bệnh tình càng nặng thêm, chúng tôi không biết liệu cậu ấy có thể bình phục hay không, cho nên trước khi hai người lĩnh chứng, nếu cậu ấy vẫn không thể khôi phục, cậu có thể lựa chọn giải trừ hôn ước với Tần Thiếu."
Ông dừng một chút, lại bổ sung: "Vô luận có giải trừ hôn ước hay không, chúng tôi cũng sẽ không trừ bỏ việc cung cấp tài chính cho công ty của Thẩm gia."
Thẩm Từ cũng không quan tâm đến tài chính công ty gì đó của Thẩm gia, dù sao vị cha khốn nạn kia sống hay chết cũng không liên quan gì đến cậu, cái cậu để ý là chuyện khác cơ: "Khi nào thì lĩnh chứng ạ?"
"Cậu còn chưa tới tuổi kết hôn đâu nha, " quản gia nở nụ cười, "Pháp luật quy định, nếu như kết hôn cùng giới, tuổi phù hợp kết hôn ít nhất phải 20 tuổi, nói cách khác, sớm nhất cũng phải hai năm sau."
Thẩm Từ: "Hể?"
Còn phải độc thân lâu như vậy sao!
"Có điều, nếu như cậu nguyện ý, có thể đính hôn trước cũng được."
Thẩm Từ nghĩ nghĩ, cảm thấy tình trạng Tần Ức hiện tại cũng không thể cùng cậu cử hành nghi thức đính hôn, liền bỏ qua cái đề tài này: "Chú cứ nói tiếp đi."
"Về phần tình trạng cơ thể Tần thiếu..." Quản gia thở dài thườn thượt một hơi, "Từ khi bị tai nạn đến nay đã năm tháng, mặc dù chúng tôi mời bác sĩ giỏi nhất cho cậu ấy, dùng thuốc tốt nhất, nhưng khôi phục lại được như cũ thì không mấy khả quan, chúng tôi không xác định cậu ấy còn có thể đứng lên được hay không, nếu như không thể, cậu ấy từ nay trở về sau không thể đánh đàn."
Thẩm Từ trầm mặc.
Trong nguyên tác, Tần Ức xác thực không thể đứng lên, cũng chính là thời khắc huy hoàng của thiên tài dương cầm tàn lụi.
"Trong thời gian cậu ở Tần gia chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn của cậu, " quản gia còn nói, "cậu có thể đi tham quan biệt thự, nếu như không muốn tiếp xúc với Tần Thiếu, thì đừng tới phòng cậu ấy là được, phần lớn thời gian thiếu gia đều tự giam mình trong phòng, rất ít khi ra ngoài. Nếu như cậu sợ thì có thể không xuống lầu một, dù sao... cậu ấy cũng không thể tự mình lên lầu hai được."
Thẩm Từ ngẩng đầu, không hiểu cảm thấy có chút kỳ quái: "Chú nói như vậy, không sợ sau khi anh ấy biết sẽ tức giận sao?"
"Là Tần Thiếu căn dặn tôi nói với cậu."
Thẩm Từ nói không giật mình là giả.
Tần Ức dặn dò?
Cái này không đúng nha.
Nếu như hắn cả ngày tự giam mình trong phòng đóng cửa không ra, thậm chí không thể lên lầu, thì làm kiểu mợ nào tra tấn nhân vật chính thụ đến chết được?
Còn cố ý dặn dò để mình cách xa hắn chút.. Nguyên tác không hề có nội dung như vậy a.
Lại nói tiếp, nhân vật phản diện Tần Ức trong nguyên tác tâm tình bất định cứ như nằm trong bãi mìn cực kì đáng sợ, có đôi khi nhìn tới nhân vật chính thụ hắn liền có thể trong nháy mắt phát nổ liên hoàn, nhưng vừa nãy bọn họ chạm mặt, hắn rõ ràng đang lên cơn, đáng lý ra lúc nhìn thấy bản sao chép phổ cầm kia nên phát nổ nhân hai mới đúng, nhưng hắn chẳng những không có mắng mình, thậm chí biểu tình không chút biến đổi.
Người này....với cái người cậu đọc trong sách không có miếng nào giống nhau hết.
Chẳng lẽ hiện tại bệnh của hắn chưa quá nghiêm trọng, còn có lý trí? Điều đó có phải có nghĩa là cái nết trời đánh của người này còn có thể cứu?
Thẩm Từ trong lòng dấy lên một tia hi vọng, đợi đến khi quản gia rời đi, cậu đơn giản sắp xếp mấy món đồ dùng hằng ngày mang tới, lại lấy thuốc tiêu viêm mẹ kế đưa cho uống một viên.
Phổi vẫn không bớt khó chịu, không biết bị sặc nước thì mấy ngày mới khỏi hẳn.
Cậu ngã mình lên chiếc giường mềm mại, duỗi người ra —— cậu cho tới bây giờ chưa từng ngủ trên cái giường nào thoải mái như này, chưa từng ở qua một căn phòng nào rộng lớn đến vậy, cũng chưa từng sống qua một cuộc sống không cần lo đến cơm áo gạo tiền.
Cậu nhắm mắt lại, vô thức đưa tay sờ trước ngực.
Dây chuyền không còn.
Động tác sờ dây chuyền tựa như là kí ức cơ bắp của cơ thể này, sợi dây này đối với nguyên chủ vô cùng quan trọng, là di vật của mẹ ruột để lại. Theo nguyên tác miêu tả, mặt dây chuyền hình cầu chạm rỗng, bên trong đặt một viên ngọc lục bảo, lại nói viên ngọc này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với nguyên chủ, lúc nguyên chủ được sinh ra, mẹ của cậu ta cố ý chọn ngọc lục bảo, ý muốn nó bảo hộ con trai bình an cả đời.
Hiện tại cậu nghĩ nên lấy lại dây chuyền, nhưng thân thể đuối nước bị giày vò đến rã rời, cộng thêm hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến Tần gia, vẫn nên ít gây phiền toái ở ngoài thì hơn.
Kẻ đã cướp đi dây chuyền là bạn thân của nguyên chủ, nhiều lần mở miệng nói thích, chắc chỉ muốn chiếm làm của riêng, nói thế nào thì tên đó cũng không thiếu tiền, sẽ không có khả năng sẽ cầm đi bán.
Chỉ cần dây chuyền còn trong tay tên đó, cậu vẫn còn cơ hội đoạt về.
Thẩm Từ nghĩ như vậy, sức cùng lực kiệt mà thiếp đi.
*
Thẩm Từ có thói quen dậy sớm, sáng sáu giờ đã rời giường, do hôm qua ngủ sớm nên sáng nay chưa tới sáu giờ đã tỉnh giấc, cái bụng không chút tiết tháo mà kêu vang thúc dục cậu mau mau tìm đồ ăn lấp đầy, xuống tới lầu một cậu mới phát hiện —— người trong biệt thự một bóng cũng không có.
Bốn phía yên tĩnh, cái biệt thự to chà bá mà chút âm thanh cũng không có, Thẩm Từ rón rén đi vào phòng ăn, vô cùng hối hận tối hôm qua chưa ăn cơm tối đã lăn ra ngủ, hiện tại đói đến mức tối hết cả mắt mũi.
Cậu vừa tới phòng ăn thì thấy trên bàn có vỏ chai rượu.
Lạ he, giờ còn sớm bảnh mắt, rõ ràng không một ma nào, vậy ai ở đây uống rượu xong không chịu dọn?
Cậu nhìn lướt qua cái tên tiếng tiếng Anh trên nhãn chai, đọc lên cảm giác giống như là Brandy, loại rượu tây đắt đỏ này không phải đồ vật cậu có thể chạm, cho dù là cái vỏ không cũng không dám tùy tiện sờ mó.
Cậu lấy một cái bánh mì từ trong tủ lạnh ra, lấp cái bao tử rớt tiết tháo kia trước rồi tính.
Đợi cậu ăn xong bánh mì, trong biệt thự rốt cuộc cũng có người tới, dì bảo mẫu thấy cậu khá kinh ngạc: "Thẩm tiểu thiếu gia sao lại dậy sớm như thế?"
"A..., do con đói quá ấy mà, nên xuống tìm chút gì ăn lấp dạ, " Thẩm Từ có chút đỏ mặt, "xin lỗi vì đã động đến đồ trong bếp."
"Tiểu thiếu gia khách khí quá rồi, cậu là vị hôn phu của Tần Thiếu, muốn ăn cái gì đương nhiên có thể tùy tiện lấy." Bảo mẫu thuận tay đem vỏ chai rượu ném vào thùng rác, "Xin lỗi cậu nhé, bởi vì Tần Thiếu dậy rất muộn, trước khi cậu đến, bọn dì đều là bảy giờ mới tới làm việc, về sau dì sẽ tới sớm hơn."
"Không cần không cần, con chỉ dậy sớm hôm nay thôi, mấy dì vẫn nên dựa theo giờ giấc làm việc trước nay đi ạ." Thẩm Từ nói xong, thăm dò hỏi, "Chai rượu kia.... có người dậy uống sớm sao ạ?"
"Là Tần Thiếu, " bảo mẫu giống như đã tập mãi thành thói quen, "Tần Thiếu thường xuyên đêm hôm khuya khoắt dậy uống rượu, cậu không cần để ý đâu."
Nửa đêm nửa hôm mọc dậy uống rượu?
Cái thói quen quằn què gì vậy?
Thẩm Từ nói ra nghi vấn trong lòng, bảo mẫu lắc đầu: "Cụ thể như nào thì dì cũng không biết, có thể là cậu ấy đêm ngủ không được đi, uống rượu giúp ngủ ngon?"
"Anh ấy ban ngày cũng uống sao?"
"Tùy à, đa số toàn uống đêm khuya—— cậu chờ một lát, dì chuẩn bị điểm tâm cho cậu."
Thẩm Từ nghi hoặc cực độ, thực sự không hiểu nỗi mấy hành động cổ quái của Tần Ức là có chuyện gì xảy ra.
Cậu ở phòng ăn ăn xong điểm tâm, cậu hiếu kì đi đến trước cửa phòng Tần Ức, do dự nghĩ không biết có nên gõ cửa hay không.
Vừa nãy bảo mẫu nói Tần Ức dậy muộn, hiện tại chắc còn đang ngủ, vẫn là không nên quấy rầy hắn mà tìm đường đến kho bom thì hơn.
Thẩm Từ nhẹ tay nhẹ chân rời đi, nhớ tới hôm qua quản gia nói cậu có thể tham quan biệt thự, bước chân xoay chuyển, đi đến gian phòng khác.
Sát bên phòng ngủ Tần Ức chính là phòng luyện đàn.
Phòng luyện đàn trong biệt thự không chỉ một gian, nhưng cách phòng Tần Ức gần nhất chắc chắn là phòng được dùng nhiều nhất cũng là căn phòng to nhất.
Thẩm Từ ló đầu vào bên trong thăm dò, liếc mắt liền thấy rõ toàn bộ phòng luyện đàn.
Trong phòng có tổng cộng có hai cái đàn, bề ngoài nhìn rất hợp mắt, phía trên bọc vải chống bụi, không biết đã bao lâu không ai sử dụng.
Tần Ức lâu rồi không đến đánh đàn.
Thẩm Từ rủ mắt xuống, trong lòng không hiểu sao lại có chút mất mát.
Dương cầm, là món đồ cậu đã từng tha thiết ước mơ, là món đồ đã từng cầu mà không được, hiện tại nó lại thật sự ở ngay trước mắt, nhưng cậu cảm giác rằng khát vọng của mình đối thứ này cũng không mãnh liệt như tưởng tượng, so với "có được dương cầm", cậu càng hi vọng Tần Ức sẽ lại có khả năng biểu diễn dương cầm hơn.
Không người đánh đàn, thứ này chẳng qua chỉ là một vật phẩm không có linh hồn.
Thẩm Từ vươn tay, muốn sờ sờ cây đàn "Tần Ức đã dùng qua", nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm đến, bỗng nhiên cậu dừng động tác, tay lấy tốc độ cực nhanh rụt lại.
Không được Tần Ức cho phép, cậu không nên sờ sờ chạm chạm lung tung thì hơn.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có giọng nói truyền đến: "Cậu đang làm gì ở đây?"
Thẩm Từ quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên khá quen mắt đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt không vui mà nhìn cậu.
"Ai cho phép cậu đụng đến đàn của Tần Thiếu hả?" Nam nhân tiến lên một bước, nhanh như chớp chế trụ cái tay ban nãy cậu muốn chạm vào đàn, "Ai cho phép cậu đến phòng đàn?"
"...Tôi không có đụng, " tay Thẩm Từ bị hắn nắm có chút đau, theo bản năng muốn tránh, "Cậu buông ra!"
Nam nhân dùng sức đem cậu đẩy ra, nổi giận nói: "Chạm hỏng rồi cậu bồi thường nổi sao!"
Thẩm Từ bị hắn đẩy ra lảo đảo hai bước, mới miễn cưỡng đứng vững, lông mày thanh tú không khỏi nhăn lại —— tên vịt đực này là ai vậy?
Vì cái mợ gì vừa tới liền nói cậu chạm hư đàn của Tần Ức, đã đẩy cậu còn mắng cậu, làm sao lại có địch ý lớn với cậu như vậy?
Nhìn cách ăn mặc không giống người làm trong nhà, cũng không giống quản gia gì sất.
Từ từ.
Cậu hình như nhớ ra... Tên này không phải là người hôm qua bị Tần Ức nả bom sao?
"Tần Thiếu không thích người khác đụng vào đồ của hắn, " nam nhân từ trên cao nhìn xuống cậu, "Cứ cho là cậu là vị hôn phu của hắn, cũng phải tuân thủ phép tắc Tần gia."
Thẩm Từ không làm sao hiểu nổi, mặc dù không biết người này đến cùng là ai, nhưng cậu mới tới Tần gia, không muốn cùng bất cứ kẻ nào sinh ra tranh chấp, cố gắng bình tĩnh giải thích nói: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự không có đụng vào đàn, là quản gia nói với tôi có thể tùy tiện đi thăm quan, cho nên tôi mới tới."
Ngữ khí của cậu đã đặc biệt lễ phép, ai ngờ nam nhân kia lại không cảm kích, rất không kiên nhẫn nhíu mày lại: "Cậu nghe không hiểu..."
Hắn ta nói được nửa câu liền tắt tiếng, ánh mắt dừng lại phía sau cậu, ngạo mạn trên mặt nháy mắt chuyển thành hoảng sợ, gần như bối rối mở to mắt: "Tần... Tần Thiếu."