Sau Khi Kết Hôn Với Nhà Giàu Lắm Quyền, Tôi Bỗng Nổi Đình Nổi Đám

Chương 36: 36: Thử Vai




Tối Tạ Tỉ ngủ sớm, hiển nhiên sáng hôm sau cũng dậy sớm.

Cậu vừa mở mắt ra thì trời cũng vừa sáng, ngồi xếp bằng luyện tinh thần lực, cảm thấy tràn đầy năng lượng mới duỗi người xuống giường, trước đó còn thuận tay vuốt cún con một cái.

Thật ra cún con cũng đã tỉnh, chỉ là đang nhắm mắt mà thôi, đột nhiên bị sờ nên mở mắt ra: Cậu rảnh quá phổng?

Tạ Tỉ nhếch miệng, tâm trạng rất tốt, sao nó biết cậu rảnh nhờ?

Nếu nhóc con đồng ý, cậu có thể cưng nựng nó cả ngày.

Tạ Tỉ tắm rửa xong, thuận tay cầm điện thoại lên xem, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn Wechat.

Tạ Tỉ mở ra, người nhắn tin và gọi là cùng một người.

Đạo diễn Hầu: Cậu Tạ, bên lão Chu sửa thể lệ buổi thử vai, bọn họ muốn livestream, cậu ổn chứ?

Tạ Tỉ gọi cho đạo diễn Hầu, đạo diễn Hầu bắt máy ngay tức khắc, có lẽ ông cũng mới dậy tắm táp xong xuôi: "Cậu Tạ đi chưa?"

Tạ Tỉ "Ừ" một câu rồi mới hỏi: "Vẫn chưa đi.



Chuyện thử vai là sao thế ạ?"

Đạo diễn Hầu bên kia vỗ đầu: "Lúc trước tôi gửi số điện thoại của cậu cho lão Chu, để lão ấy thông báo địa chỉ thử vai cho cậu, ai dè gần đây lão Chu bận quá nên không chú ý đến tin tức trên mạng, sau khi sửa thể lệ buổi thử vai lại, sau đó bảo ê-kíp của mình đi thông báo trực tiếp cho mọi người đến thử vai."

Ê-kíp của đạo diễn Chu vội vã thống kê, dùng công ty làm đơn vị, trực tiếp thông báo cho người đại diện, để người đại diện tự thông báo cho nghệ sĩ của mình.

Nhưng bây giờ Tạ Tỉ đã hủy hợp đồng, do thời gian quá ngắn, đạo diễn Chu chưa kịp cập nhật nên vẫn gửi về công ty của Tạ Tỉ giống những người khác.

Lữ Phong nghỉ việc, không còn ai thông báo cho Tạ Tỉ.

Tối hôm qua đạo diễn Hầu gọi cho đạo diễn Chu, nhờ ông "nhẹ nhàng" một chút trong buổi thử vai, đạo diễn Hầu nghĩ Tạ Tỉ là người mới, tuy không mở cửa sau nhưng cũng đừng thẳng thừng quá, dù gì cậu cũng là ân nhân của ông.

Thế nhưng trò chuyện một hồi đạo diễn Hầu mới biết bộ phim này của đạo diễn Chu vừa muốn sản xuất hoành tráng vừa muốn giật giải nên không đủ tài chính.

Show livestream đạo diễn Hầu mới quay nổi rần rần, nhà đầu tư phát hiện cơ hội, dứt khoát tìm đạo diễn Chu, muốn ông livestream buổi thử vai trên kênh của mình để mượn chút danh tiếng.

Nếu là bình thường, chắc chắn đạo diễn Chu không làm, nhưng....

Đạo diễn Hầu hắng giọng: "Nhưng nhà đầu tư thêm tiền quá nhiều, tận năm trăm ngàn, nên đạo diễn Chu đồng ý."

Đặc biệt khi đây là một vụ làm ăn một vốn bốn lời.

Diễn viên được đạo diễn Chu mời đến thử vai cho dù có nổi hay không thì cũng đã từng nhận giải, chưa cần nói đến lượng fan.

Hiện tại chỉ mới thử vai, rất nhiều người sẽ đến, đặc biệt là nam chính nữ chính đều là ảnh đế ảnh hậu, không thì cũng là tiểu hoa tiểu sinh, khỏi đoán cũng biết sẽ có bao nhiêu người xem livestream.

Tạ Tỉ thông cảm: "Nếu bên đạo diễn Chu đã không có ý kiến thì tôi cũng không có ý kiến." Cậu đoán được sơ sơ lý do đạo diễn Hầu gọi điện cho mình, "Tạ Tỉ" mang danh tuyến 18 cũng nhờ nhan sắc tạo được tiếng vang nhưng lại không có nhiều danh tiếng, cũng chỉ đóng vai phụ nhỏ nhỏ, có mấy cái còn bị hậu kỳ cắt sạch, cho nên đạo diễn Hầu không rõ diễn xuất của Tạ Tỉ.

Ban đầu ông mặt dày xin đạo diễn Chu cơ hội này, thứ nhất là muốn cho Tạ Tỉ cơ hội, thứ hai cũng do đạo diễn Chu muốn xóa bỏ phạm vi của mình, trước đây vì muốn tuyên truyền nên "chơi chiêu", đắp nặn ông thành người chỉ tuyển diễn viên đã giật giải, khi ấy ông không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, đến khi truyền ra lại thành ông chỉ chọn người cầm cúp, tuy nó khiến danh tiếng ông đi lên rất nhiều, nhưng cũng tạo thành hạn chế khá lớn.

Đạo diễn Chu muốn mượn danh phần thưởng để mời Tạ Tỉ đến phá vỡ hạn chế này của mình, dù sao cũng chỉ là cho cơ hội, có thành công hay không phải xem thực lực của Tạ Tỉ.

Không có thực lực thì rớt, có thực lực thì đậu.

Đạo diễn Chu không có vấn đề gì với nó, nhưng đạo diễn Hầu muốn Tạ Tỉ giành được cơ hội này, tranh thủ đổ dầu vào lửa, đẩy danh tiếng lên cao hơn, cho nên vừa nghe Tạ Tỉ không được thông báo bèn sợ diễn xuất của Tạ Tỉ không đủ, phát ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến cậu, khiến các fans mới thất vọng vì diễn xuất không đủ tốt.

Đạo diễn Hầu lo lắng hỏi: "Lần này cậu cứ cố gắng phát huy hết sức, nếu nam phụ không được thì khách mời cũng không sao.



Lão Chu dễ nói chuyện lắm."

Tạ Tỉ biết đạo diễn Hầu thật lòng quan tâm mình nên an ủi ông vài câu, sau đó cúp máy trong lo lắng của đạo diễn Hầu.

Tạ Tỉ thật sự không lo lắng, dù sau.....!trước khi tận thế đến ở kiếp trước, cậu đã là diễn viên nổi tiếng, thứ duy nhất không lo chính là diễn xuất.

Bởi vì nơi thử vai tốt xấu lẫn lộn nên cậu không thể dắt cún con theo, phòng ngừa việc cún con bị ai đó đụng phải hay bị bắt mất, mà Tạ Tỉ cũng không có ý định dắt cún con theo.

Tạ Tỉ chuẩn bị bữa trưa cho nó rồi mới rời khỏi khách sạn, đến nơi thử vai.

Nơi thử vai cách khách sạn cậu đang ở không xa, tầm nửa tiếng đi xe.

Buổi thử vai bắt đầu lúc chín giờ, tám giờ Tạ Tỉ đã đến nơi.

Do bây giờ còn khá sớm nên bên ngoài nhà hát khá trống, chỉ có hai nhân viên đứng canh trước cửa.

Địa điểm ban đầu đạo diễn Chu thuê để thử vai là một căn tứ hợp viện, nhưng nhà đầu tư vung tay muốn kiếm chút đỉnh nên sao có thể keo kiệt, đầu tư thêm năm trăm ngàn rồi, còn thiếu chút tiền thuê chỗ à?

Cho nên bao nguyên một nhà hát với sức chứa mấy trăm người.

Còn thuê một đội livestream chuyên nghiệp đến dựng máy quay 360 độ để có thể quay từ mọi phía, màn tuyên truyền này thật sự lợi hơn mua hot search?

Nhưng bọn họ không cho phóng viên biết chuyện livestream này, chờ đến chín giờ, sau khi tất cả người được mời đến thử vai đến thì đóng cửa lớn, chỉ có kênh của bọn họ được quyền livestream buổi thử vai này mà thôi.

Hai nhân viên mời Tạ Tỉ cho bọn họ xem thư mời trên điện thoại, sau khi nhìn thấy tấm card rồi xác nhận thân phận mới đưa thẻ nhân viên tạm thời cho Tạ Tỉ để cậu đi vào, bên trên có ghi thời gian thử vai và nhân vật.

Tạ Tỉ vừa bước vào đã bị một luồng khí lạnh ùa đến, cả nhà hát lớn trống trải, bên trong là nhân viên đang bận rộn đi ra đi vào, không ai chú ý đến Tạ Tỉ vừa xuất hiện.

Tạ Tỉ bước vào cánh cửa được ghi trên thẻ nhân viên tạm thời, sau khi xốc tấm rèm vải nặng nề lên, cả nhà hát sáng như ban ngày xuất hiện trước mặt cậu, trên sân khấu có một người đàn ông trung niên mặc vest màu xám đang cầm loa cầm tay chỉ huy mọi người dựng bối cảnh.

Tai Tạ Tỉ rất thính, cậu nghe các nhân viên khác gọi người đàn ông ấy là đạo diễn Chu.



Tạ Tỉ vừa đến đã có nhân viên chú ý đến cậu, nhìn thấy tên trên thẻ nhân viên thì dắt cậu đến một căn phòng trang điểm.

Trước cửa dán tờ giấy [Dành cho nam phụ], bởi vì Tạ Tỉ đến sớm nên bốn cái ghế trong phòng không có ai ngồi.

Tạ Tỉ nhướn mày, bất ngờ vô cùng, không ngờ thử vai thôi cũng phải trang điểm.

Chuyên viên trang điểm nghe tin đẩy cửa đi vào theo nhân viên, vừa thấy Tạ Tỉ đã bất ngờ: "Không biết thầy đây là?"

Tạ Tỉ tháo khẩu trang: "Tạ Tỉ."

Hai mắt chuyên viên trang điểm sáng lên, lập tức đi qua, khách sáo bắt tay với cậu: "Thầy Tạ còn đẹp hơn trong livestream nữa, da cũng đẹp." Thậm chí anh còn thấy cậu rất hợp với hình tượng nhân vật, hèn gì đạo diễn Hầu nhiệt tình đề cử Tạ Tỉ với đạo diễn Chu đến vậy.

Hy vọng diễn xuất của thầy Tạ kha khá, nếu không cho dù có phù hợp cũng bị loại.

Dù sao ba thầy thử vai nam phụ còn lại tuy không hợp hình tượng nhân vật nhưng diễn xuất thượng thừa, ai cũng từng ẵm cúp.

Tạ Tỉ mỉm cười, khách sáo bắt tay lại.

Chuyên viên trang điểm không chậm trễ nữa, bảo nhân viên dắt Tạ Tỉ đi thay phục trang.

Đến bây giờ Tạ Tỉ vẫn chưa biết mình thử vai gì, diễn cái gì, thiết lập nhân vật ra sao, nhưng hiển nhiên cậu không phải người duy nhất, rất có thể đạo diễn Chu không nói cho ai cả.

Tạ Tỉ không nói gì, bình tĩnh đến phòng thay đồ bên sau cánh cửa hông với nhân viên đoàn phim, bên trong đã đặt bốn bộ quần áo y chang nhau được may theo số đo cả bốn.

Nhân viên đưa Tạ Tỉ bộ thứ tư, sau đó rời khỏi phòng.

Đây là một bộ quần áo cổ trang, có ba lớp cả thảy, lớp đầu tiên bên trong làm bằng vải gấm đen in hoa văn chìm, lớp ở giữa trắng tinh, lớp ngoài cùng lại là vải gấm với hoa văn chìm màu xám, cả ba lớp phục trang đều giống nhau, nhưng làm vội làm vàng mà được thế này đã không tệ, huống chi cái này chỉ dùng để thử vai chứ không phải dùng để đóng phim.

Tạ Tỉ lần lượt mặc từng lớp vào theo thứ tự, sau khi mặc xong, cậu nhìn chàng trai mặc áo bào xám trong gương, vẻ mặt bình tĩnh, cho dù đang mặc một màu xám xịt vẫn không giấu được vẻ đẹp của cậu, khí chất ưu tú khiến người khác tự giác ngó lơ áo bào màu tro đang mặc đi, chỉ cho là thiếu gia kiêu căng nhà nào đó.

Tạ Tỉ cầm ba chiếc đai lưng bên cạnh, bắt đầu thắt từ ngoài vào trong, cậu đoán được đại khái nhân vật thử vai lần này rồi, hẳn là ba giai đoạn, một bình phàm, hai giàu sang, ba sa cơ.



Lúc Tạ Tỉ mặc phục trang xong ra khỏi phòng thay đồ, chuyên viên trang điểm và nhân viên nhìn sang theo phản xạ, ai cũng ngây người khi thấy Tạ Tỉ trong bộ dạng này, nếu không phải phòng trang điểm bừa bộn nhắc nhở hai cô, chắc chắn họ sẽ nghĩ đây là quý công tử nhà nào đó.

Chuyên viên trang điểm lấy lại tinh thần ngay, vội vàng chạy đến dẫn Tạ Tỉ qua ghế, nhìn anh chàng dù chỉ mặc áo bào màu tro nhưng nhan sắc vẫn động lòng người trong gương, thầm tiếc nuối, xong rồi, đẹp quá đi mất, nhưng hình tượng này của Tạ Tỉ nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng thấy chỉ phù hợp với giai đoạn thứ hai, không hề thấy được sự hèn nhát trong giai đoạn đầu, thế này.....!chắc không đậu rồi.

Nhưng không thể không nói, hình tượng này.....!thật sự khiến người khác nhớ mãi không quên.

Nhất là khi đeo tóc giả lên, chuyên viên trang điểm búi tóc xong xuôi lại càng đau đớn hơn nữa: Đây chắc chắn là tác phẩm tuyệt vời nhất cuộc đời này của cô.

Nghĩ đến tính của đạo diễn Chu, chắc chắc ông sẽ không bao giờ vì nhan sắc mà bỏ qua diễn xuất.

Chuyên viên trang điểm thở dài, trước khi Tạ Tỉ rời khỏi phòng trang điểm với nhân viên để sang phòng chuẩn bị thử vai, cô đột nhiên nói: "Thầy Tạ, chúng ta chụp chung một tấm được chứ?"

Tạ Tỉ không ý kiến, chụp một tấm với chuyên viên trang điểm.

Nhân viên dẫn Tạ Tỉ sang phòng chuẩn bị thử vai quay lại, vừa vào cửa đã thấy chuyên viên trang điểm thở dài bèn khó hiểu hỏi: "Không phải hình tượng này của thầy Tạ khá tốt à? Cô sao thế?"

Chuyên viên trang điểm lắc đầu: "Cô không hiểu...." Cũng vì quá đẹp, không phù hợp với giai đoạn đầu của nam phụ, nhưng cô không được để lộ chuyện này.

Tạ Tỉ đến phòng chuẩn bị, tìm vị trí tốt nhất để ngồi, nhìn đồng hồ thì thấy mới tám rưỡi, còn rất sớm.

Lúc trước thông báo chín giờ bắt đầu thử vai nhưng chưa tính thời gian trang điểm, hiện tại xem ra, chắc thời gian thử vai phải trễ hơn một chút.

Tạ Tỉ đoán không sai, thời gian thông báo là chín giờ, nhưng cậu ngồi trong phòng chuẩn bị nghe ngóng thì ba nam phụ được mời đến thử vai chín giờ kém mới đến, không trễ nhưng cũng không gọi là sớm.

Hẳn đạo diễn Chu cũng nghĩ đến chuyện này nên ngay khi đồng hồ điểm chín giờ bèn dùng loa trong nhà hát thông báo đúng mười giờ bắt đầu thử vai.

Không chỉ như thế, đạo diễn Chu còn chuẩn bị một cái màn hình lớn ở mỗi phòng chuẩn bị, chiếu những gì đang livestream cho tất cả cùng xem.

Chờ thông báo đến ai thì đi ra là được.

Cùng lúc đó, kịch bản thử vai cũng được gửi đến điện thoại, một tiếng thêm ra này cũng là thời gian để họ nghiên cứu nhân vật mình sắp thử vai.

Tạ Tỉ nhận được kịch bản điện tử, có tổng cộng hai phần, một phần là của riêng nam phụ, phần còn lại là kịch bản của cả bộ phim.

Tạ Tỉ rảnh rỗi nên quyết đọc cả hai.

Ba người bên ngoài bắt đầu trang điểm, chỉ là hình như họ không có ý định nghỉ ngơi, chắc cũng có quen biết nhau, cho nên trang điểm xong cũng không đến phòng chờ, đến tận mười giờ, căn phòng này vẫn chỉ có mỗi Tạ Tỉ.

Mười giờ vừa đến, đèn phòng chuẩn bị lập tức tối đi, màn hình được chuẩn bị cũng tối đen.

Ngay sau đó, màn hình lóe lên, bắt đầu chiếu livestream.


Phòng livestream chính là account chính thức của nhãn hiệu trang sức bên đầu tư, bình thường đều livestream bán trang sức của quý công ty, bởi vì trang sức vừa đẹp vừa bền nên không ít người đăng ký, nhưng cũng không có nghĩa là nhiều.

Khoảng mấy chục ngàn người.

Streamer trên màn hình còn đang giới thiệu trang sức nhà mình, đột nhiên cười với camera: "Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ trang sức của công ty thời gian qua, cho nên.......!công ty mới tranh thủ được phúc lợi cho cả nhà đây, chắc chắn sẽ khiến cả nhà bất ngờ."

[Phúc lợi? Chẳng lẽ sale mạnh? Giá gốc 888 nhưng sale sập sàn còn 88.8?]

[Ha ha bạn trên làm tui cười chớt, nếu thật sự lợi đến vậy, bọn họ dám bán thì bạn dám mua à?]

[Dám chứ tội tình gì không.



Bọn họ dám bán hàng giả thì bắt họ một đền mười, như vậy một món sẽ là 8.8, tuyệt zời!]

Phòng livestream sôi động hẳn lên, streamer nhìn làn đạn, nở nụ cười thần bí: "Hôm nay chúng ta không bán trang sức."

[Không bán trang sức? Thế bán gì? Sắc à?]



[Ha ha quản trị phòng livestream muốn khóa acc bạn lắm òi á!]

Streamer lại đứng lên, nói một câu hẹn gặp lại rồi khom lưng chào khán giả, ngay sau đó, mọi người chỉ thấy màn hình lóe lên một cái, đen rồi lại sáng, sáng rồi nhưng vẫn tối thui tối hù.

Chỉ có một không gian rộng lớn, hình như là nhà hát lớn, rất nhiều ghế ngồi, còn có một sân khấu đang thả rèm.

Ngay sau đó, bóng đèn được bật lên, máy quay cũng tiến lên phía trước, lướt qua những chỗ ngồi trống không, chỉ có hàng ghế đầu tiên có vài người ngồi, chờ máy quay lại gần thêm chút nữa, đầu tiên là quay gáy của người đó trước, sau đó mới tiếp tục tiến lên phía trước.

Khán giả lập tức thấy được gương mặt mấy người đang ngồi như giám khảo một cuộc thi, nhất là người chính giữa, trông quen quen.

[? Sao tôi thấy chú chính giữa này giông giống vị đạo diễn nức tiếng gần xa kia vậy?]

[Tự tin lên em, xóa dấu chấm hỏi đi.]

[Chời đất ơi? Thật sự là đạo diễn Chu Hải Sinh đó? Không bán trang sức thiệt á hả? Chỗ nào đây, nhìn như nhà hát lớn á?]

[.....! Khoan nè, đột nhiên tôi nghĩ đến một khả năng! Ai có xem show livestream gì đó của đạo diễn Hầu là biết giải thưởng lớn thứ hai, không phải anh 10 lấy được một slot thử vai nam phụ trong phim của đạo diễn Chu hả? Chẳng lẽ....]

[Không thể nào? Sao có thể? Thử vai mà sao công khai được?]

[Không nghe streamer nói à? Đây là phúc lợi bất ngờ, cho nên.....!nhãn hàng sử dụng sức mạnh của đồng tiền rồi.]

[Chời đìu, vậy chẳng lẽ tui có thể được nhìn thật nhiều ảnh đến ảnh hậu PK tranh nhân vật à?]

Mấy chục ngàn người trong phòng livestream lập tức sôi trào, dù sao bình thường họ cũng chỉ có thể nhìn thấy nam thần nữ thần nhà mình trên TV, nhưng lần này có thể xem livestream thế này, thậm chí còn có thể nhìn thấy ảnh đế ảnh hậu ẵm giải cực nhọc thử vai, quá kích thích.

Fans nghe tin đến cộng thêm người qua đường tò mò ùa vào phòng livestream, nháy mắt đẩy số lượng người xem từ mấy chục ngàn người đến mấy trăm ngàn người, còn có xu hướng tiếp tục tăng lên.

Tạ Tỉ nhìn màn hình, cũng tò mò lần này có ai đến thử vai.

MC cầm mic: "Bây giờ xin mời cô Hứa Mạn Hi thử vai nữ chính lên sân khấu."

Một phút sau, tấm màn lớn trên sân khấu được kéo ra, đứng chính giữa là một thiếu nữ mặc quần áo cổ trang với mái tóc được búi hai bên, nom rất ngây thơ hồn nhiên.

[Trâu bò thế, Hứa Mạn Hi chuẩn bị quay phim mới? Giấu kỹ thật á.]

[Ôi nhìn phục trang với trang điểm đi, ai nhìn ra Hứa Mạn Hi 25 rồi? Nhân vật này chắc mới mười lăm mười sáu thôi đúng không?]

[Thiếu nữ này đẹp quá....]

[Này có khả năng nè, tạm thời bỏ qua diễn xuất, dù sao cũng mới nhận vai diễn viên phụ xuất sắc nhất, tuy không phải ảnh hậu nhưng diễn xuất cũng rất đáng giá để thưởng thức.]

Chỉ là câu này vừa gõ xong, bên cạnh phòng livestream đột nhiên xuất hiện một cái cửa sổ.

[Ai là nữ chính tốt nhất trong lòng bạn?]

[1: Hứa Mạn Hi; 2: Du Tư Bội; 3: Ngũ Kỳ; 4: Đàm Giai Giai]

Cửa sổ này vừa xuất hiện, làn đạn lặng đi một giây, ngay sau đó là đủ mọi bình luận gào thét xuất hiện.

[Chời má ơi, ngầu gì ngầu thế, nãy còn thấy Hứa Mạn Hi ổn, kết quả là mặt sưng vù rồi!]

[Ha ha không hổ là đạo diễn Chu, bốn người này người sau còn trâu bò hơn người trước.]

123 không nói, tất cả đều từng ẵm giải diễn viên phụ xuất sắc nhất, Đàm Giai Giai còn là ảnh hậu.

Nhưng mà....

[Tuổi Đàm Giai Giai có phải hơi không hợp không?]

[Bạn trên nghĩ nhiều quá rồi đúng không? Tuy nữ thần Giai Giai của tôi nổi tiếng sớm, nhưng chị ấy bây giờ có 28 chứ mấy, chỉ lớn hơn Hứa Mạn Hi có ba tuổi, tại sao bạn biết nữ thần Giai Giai nhà tôi không đóng được vai thiếu nữ.]


[Đúng vậy á, cái bạn bảo tuổi nữ thần nhà tui không hợp là bạn kia đúng không? Xưng tên đi!]

Còn chưa bắt đầu diễn mà các fans đã cãi nhau ỏm tỏi, nhưng cũng vì thế mà khiến phòng livestream càng ngày càng hot.

Đạo diễn Chu ra hiệu cho số một diễn cảnh 3 chương I, là nữ chính lúc còn trẻ, ngây thơ hồn nhiên pha lẫn không rành thế sự, lần đầu xuống núi gặp yêu thú, tuy bất an nhưng không hoảng sợ.

Hứa Mạn Hi diễn không tệ, dù sao cũng từng đoạt giải, kiểm soát vô cùng dễ dàng, rất có cảm giác thiếu nữ, tiếp theo là cảnh 23, nữ chính đã trưởng thành hơn, có ý tốt cứu người, cuối cùng bị người ta lấy oán báo ân, bởi vì không có ai đối diễn, mà Hứa Mạn Hi phải diễn cảnh nhân vật độc thoại nội tâm, thậm chí còn có một đoạn hồi ức, lời thoại rất nhiều.

Mấy cảnh khác Hứa Mạn Hi diễn rất tốt, chỉ là cảnh này quá nhiều thoại, vừa nói được phân nửa đã quên lời, sau đó nhịp diễn đảo lộn, không đủ hơi để đọc thoại.

Cảnh thứ ba cũng không tệ, chỉ là đạo diễn Chu không có biểu hiện gì sau khi cô diễn xong, chỉ bảo số hai lên sân khấu chuẩn bị.

Rất nhanh đã đến số ba, diễn xuất không tệ, rất đáng thưởng thức, nhưng không đột phá.

Tiếp theo là số bốn Đàm Giai Giai, trước khi cô lên sân khấu, tuy fan của cô cãi nhau thắng fan nhà người ta, nhưng cũng rất lo thần tượng nhà mình bình thường theo hình tượng nữ thần lạnh lùng diễn không ra thiếu nữ, thậm chí nhân vật này không phù hợp với hình tượng trước giờ của cô.

Nhưng khi Đàm Giai Giai mặc một bộ quần áo xanh lục xuất hiện, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, nếu không phải biết trước người này là Đàm Giai Giai, các fans đều nghĩ đây có thật sự là nữ thần nhà mình không?

[?? Không, không phải....!có phải tui xuyên không mất trí nhớ không? Đây thật sự là nữ thần lạnh lùng của tui?]

[Bạn trên xuyên thật rồi, bây giờ có ai không biết nữ thần Giai Giai là đồ ham ăn với hề hước đâu?]

Có lẽ do Đàm Giai Giai đã đeo mặt nạ ngay từ khi show bắt đầu, khiến cô thả lỏng bộc lộ bản tính thật sự của mình, sau đó bất chấp tất cả, cũng không thèm tiếp tục thiết lập không hợp tính kia ữa.

Trùng hợp đạo diễn Chu lại ném cành ôliu cho cô, Đàm Giai Giai muốn đột phá một chút, nên đến thử vai.

Đạo diễn Chu thấy Đàm Giai Giai thì sờ cằm, ông bị đạo diễn Hầu lừa đi xem show, lúc đầu cũng không nhận ra đây là Đàm Giai Giai, sau đó nghĩ lại thì thấy tính tình ham ăn này rất giống với nữ chính khi còn trẻ nên mời thử, không ngờ Đàm Giai Giai thật sự đến thử vai.



Diễn xuất của Đàm Giai Giai vốn không tệ, hơn nữa cô còn có tính tình hài hước, cho nên giai đoạn ngốc bạch ngọt ban đầu của nữ chính được cô diễn rất sống động.

Thiết lập công ty dành cho cô khi mới vào nghề là lạnh lùng kiêu ngạo, sau này công ty cảm thấy hình tượng này phát triển không tệ nên bảo cô duy trì.

Sau khi bốn cô thử vai xong, không có gì hồi hộp gay cấn, Đàm Giai Giai số bốn lấy được vai nữ chính với ưu thế tuyệt đối.

Nữ chính đã xong, tiếp theo là nữ phụ, sau khi chọn được diễn viên phù hợp của tất cả vai nữ mới bắt đầu thử vai nhân vật nam.

Rèm che lại kéo ra, người đầu tiên thử vai nam chính bước lên làm mọi người sửng sốt, hiển nhiên không ai ngờ người đến lại là Phó Hạc Hành.

Tạ Tỉ thấy Phó Hạc Hành lên sân khấu cũng ngồi thẳng dậy.

Tạ Tỉ không ngờ Phó Hạc Hành cũng đến thử vai phim của đạo diễn Chu, hơn nữa từ thứ tự trên bảng bình chọn, Phó Hạc Hành là người đầu tiên được mời đến thử vai nam chính.

Cậu mới xem làn đạn trong phòng livestream, Đàm Giai Giai được đoàn làm phim mời cuối cùng nên thứ tự mới cuối cùng.

Nhưng Phó Hạc Hành lại mang số thứ tự đầu tiên, tức là anh đã quyết định sẽ đến thử vai trước cả khi quay show kia.

Trong sách Phó Hạc Hành bỏ mạng vì sạt lở trong khi quay show nên mới không đến thử vai, sách cũng không nhắc đến chuyện này.

Có lẽ bộ phim này chưa quay xong hoặc chưa chiếu, bởi vì trong phim có nhắc đến việc Nghiêm Văn Đình vừa thoát khỏi vụ sạt lở đất xong thì đóng một bộ phim truyền hình, hai năm tiếp theo, dưới góc nhìn của Nghiêm Văn Đình, Tạ Tỉ không hề thấy bất kì từ nào liên quan đến phim đạo diễn Chu quay.

Cho nên không biết tại sao bộ phim này lại không quay được.

[Ngầu đét luôn, ảnh đế ảnh hậu đủ hết, tui chấm bộ phim này rồi đó, đu càng đến cùng!]

[Vậy phương diện diễn xuất được bảo đảm rồi, không biết chọn ai làm nam phụ đây, mong là không bị kéo chân.]

[Ha ha người khác tui không biết, nhưng anh 10 có slot vai nam phụ rồi đó.]

[Bạn trên bớt lại, nghĩ nhiều quá rồi, tuy Tạ Tỉ đẹp thật, phát huy không tệ trong show, nhưng diễn xuất....!thôi đừng nghĩ, nếu diễn xuất của cậu ta không tệ thì sẽ không đến mức vào nghề cả năm trời mà vẫn không thấy tung tích.



Nếu không phải màn giả ăn vạ cộng thêm đeo mặt nạ, chắc mọi người đã sớm quên có sự tồn tại của cậu ta.]

[Bạn trên ghét anh 10 của tôi đúng không, trước đây diễn toàn mấy vai xuất hiện chút xíu, nhìn ra diễn xuất bằng niềm tin à?]

[Vậy cá đi, đến lúc đó diễn xuất tệ hại bị người khác ngược thảm cũng đừng có khóc cho bọn tôi xem, nhục lắm.]

[Cá thì cá, thua thì bạn gào câu Tạ Tỉ là ba của tôi, tôi là con của ba cho cả xóm nghe nhé!]

[Được, tôi cược với bạn!]

Màn cá cược này vừa xuất hiện, lập tức được nhiều người cảm thấy Tạ Tỉ không thắng được sôi nổi cược chung, dù sao với đạo diễn Chu, vai chính vai phụ quan trọng phải từng ẵm giải, nam phụ chắc chắn phải từng lấy được ảnh đế hoặc giải thưởng liên quan đến diễn xuất nào đó, trước đây Tạ Tỉ chả quay gì, một người mới toanh như vậy sao có thể thắng được lão làng có trong tay ít nhất là một giải?

Có Phó Hạc Hành thử vai nam chính, giá trị nhan sắc cao ngất ngưởng cộng thêm diễn xuất xuất không tầm thường, anh nhẹ nhàng lấy được vai nam chính.

Tiếp theo chính là nam phụ, hôm nay Tạ Tỉ cần thử vai nhân vật này.

Rèm che được kéo ra, người đầu tiên thử vai nam phụ xuất hiện, Tạ Tỉ không có ấn tượng gì với người này, nhưng xem làn đạn cũng biết được đây là ai.

Người đầu tiên thử vai nam phụ tên Tuân Khản, là tiểu thịt tươi vừa đoạt giải người mới xuất sắc nhất, năm nay mới 21.


Tuân Khản vừa xuất hiện, làn đạn đã bị "anh ơi anh ới" bao phủ.

Tuân Khản rất đẹp trai, nước da trắng nõn, trẻ tuổi, mặc bộ quần áo cổ trang màu xám toát nên khí chất thiếu niên, cậu ta đứng đó mỉm cười, để lộ hai chiếc răng nanh, khiến làn đạn "A aaa" điên cuồng.

Chỉ có Tạ Tỉ nhíu mày nhìn gương mặt đang được máy quay zoom thẳng vào của Tuân Khản.

Ấn đường cậu ta biến đen, dính nợ đào hoa không nói, thậm chí giữa mày còn có lệ khí, hiển nhiên tính tình của cậu ta cũng không xán lạn như cậu ta thể hiện.

Nhưng đây không phải điểm trang trọng, quan trọng nhất vẫn là ấn đường mà biến đen, tức là sống không được bao lâu nữa.

Ra đi vì nợ đào hoa, một lần ba mạng.

Người trả thù Tuân Khản chính là bạn gái cũ bị cậu ta vứt bỏ, cô còn đang mang trong mình giọt máu của cậu ta, bởi vì vấn đề này nên sau buổi thử vai mới đến tìm Tuân Khản, kết quả bị đối phương chế giễu nên đẩy Tuân Khản một cái, làm cậu ta bị tông xe chết, bạn gái cũ thấy thế, hoảng hốt và nản lòng đập đầu vào tường tự tử.

Diễn xuất của Tuân Khản không tệ, cộng thêm có công ty nâng đỡ nên gần đây nổi như cồn, diễn xuất đã đạt, nhưng cậu ta diễn nam phụ thời trẻ cứ thiếu thiếu gì đó, đến giai đoạn thứ hai của nam phụ lại mất khí thế, đạo diễn Chu không nói gì, chỉ gọi số hai.

Lúc Tuân Khản xoay người xuống sân khấu, do có máy quay nên nụ cười của cậu ta vẫn tỏa nắng như cũ, nhưng vừa khuất máy, khóe miệng xệ xuống ngay tức khắc, hiển nhiên cũng tự cảm thấy bản thân hôm nay không phát huy tốt.

Đều do con mụ điên kia, chia tay nửa tháng rồi còn đến tìm cậu làm cái quái gì, bảo mình có thai? Có trời mới biết đứa nhỏ đó có phải con của cậu hay không.

Suy nghĩ nhiều cộng thêm hôm qua ngủ không ngon, chắc chắn tại thế nên cậu mới phát huy không tốt.

Tuân Khản bước xuống khỏi sân khấu, người thứ hai thử vai nam phụ lên sân, cũng là một diễn viên theo phái diễn xuất.

Số hai xuống sân khấu cũng rất nhanh, là phái diễn xuất nhưng tuổi đã quá 35, diễn không ra khí chất thiếu niên, vì thế nên chân mày của đạo diễn Chu cứ nhíu lại mãi.

Số ba xem tình huống trên điện thoại thì thở phào, xem ra hắn chỉ cần phát huy bình thường, hai vị trước không bằng hắn, còn Tạ Tỉ số bốn hoàn toàn không cần lo, mới toanh như thế không đáng để hắn xem là đối thủ.

Số ba vừa đi, nhân viên đã vào bảo Tạ Tỉ chuẩn bị lên sân khấu.

Cửa phòng chờ mở ra, Tạ Tỉ đứng dậy đi ra ngoài, Tuân Khản và số hai đúng lúc nhìn sang, ai cũng không quan tâm, bọn họ đều cho rằng Tạ Tỉ không có sức uy hiếp.

Nhưng đến khi quay đầu lại, hai người sững người, quên cả phản ứng.

Cho đến khi Tạ Tỉ gật đầu với bọn họ xem như chào hỏi rồi đi, hai người chợt nhìn ra cửa, trán đổ mồ hôi.

Trước khi đến, bọn họ chỉ liếc qua hot search, cảm thấy mấy tấm hình kia chắc chắc là do filter cộng thêm nhan sắc mới đạt được hiệu quả như thế, da người sao có thể đẹp đến vậy? Nghe nói Tạ Tỉ đã 23 rồi, làm sao có thể trông trẻ đến khó tin như vậy.

Ngoại hình chắc chắn chỉ bình bình, tất cả đều là làm quá.

Đến khi tận mắt nhìn thấy người, thậm chí còn chói mắt hơn khi ở trong máy quay, bọn họ cảm thấy uy hiếp khổng lồ bủa vây, bất an lo lắng nhưng vẫn cố gắng tự an ủi trong lòng, đẹp có làm nên cơm cháo gì đâu?


Đạo diễn Chu chỉ xem diễn xuất chứ không nhìn mặt, đẹp mà diễn dở thì cũng như không.

Huống chi, bọn họ xem kịch bản, nam phụ ban đầu là một thiếu niên hèn nhát, gương mặt này của Tạ Tỉ làm sao có thể diễn được bộ dạng chật vật dơ bẩn đang giãy giụa kéo dài hơi tàn?

Nhưng chẳng hiểu sao, ai cũng thấy bất an.....

Lúc Tạ Tỉ ra cánh gà, hoàn toàn có thể nhìn thấy mọi thứ trên sân khấu từ cánh cửa gần đó.

Số ba đã diễn đến giai đoạn thứ hai, tu luyện ở môn phái mấy năm, thiếu niên tự ti hèn nhát ngày xưa đã thay đổi, cũng trưởng thành không ít, sự nhút nhát được tông môn mài giũa thành tự tin, cộng thêm dung mạo đệ nhất, tiên phong đạo cốt, không ai nghĩ cậu ta từng là một thiếu niên từng quỳ trước cầu thang lên núi cùng với bạn tốt để cầu đường sống.

Diễn xuất của số ba thiên về tự tin, không diễn được đệ tử kiêu ngạo lạnh lùng tiên khí đầy mình kia, cộng thêm đối diện với quá nhiều máy quay khiến hắn ta thấy lo lắng, rối loạn hết cả lên, đến lúc diễn giai đoạn hắc hóa còn loạn hơn nữa.

[Gòi xong, số ba dị là xong.]



[Dù sao cũng là người mới, mặc dù ăn hên lấy được cái giải, không ngờ lại không đủ kinh nghiệm.]

[Không thể không nói lúc diễn thiếu niên hơi bị ổn luôn, lúc đó cầm giải người mới xuất sắc nhất cũng do hợp hình tượng, nhưng nhiêu đó không đủ để diễn nhân vật tính cách phức tạp này.]

[Cũng do trẻ quá thôi, rèn luyện thêm hai năm nữa là được rồi.]

[Thế sẽ chọn số một và số hai à? Mọi người sẽ chọn anh đẹp trai Tưân Khản hay là Tuyên Đức Xương phái diễn xuất?]

[Tui cảm thấy là Tuân Khản đó, dù sao cậu ta cũng đủ trẻ, mặc dù Tuyên Đức Xương có trình độ diễn xuất không tệ nhưng tuổi lại không diễn được thời thiếu niên, nếu không phải tìm người khác diễn lúc trẻ, không thì....! khó.]

[Ủa khoan khoan, khoan đã, mọi người quên còn một người chưa thử vai à? Số ba vừa xong đã nhảy sang thảo luận ai được chọn luôn như đúng rồi vậy?]

[Cái này còn cần thử hả? Mặc dù Tuân Khản không đẹp bằng Tạ Tỉ nhưng người ta từng giật giải rồi, Tạ Tỉ chưa từng đóng phim, hiển nhiên không diễn được nhân vật phức tạp thế này, trình độ diễn xuất chắc chắn không lọt vào mắt đạo diễn Chu.



Chắc chắc tỉ lệ rớt còn lớn hơn cả Tuân Khản.]

Người này phân tích rất rõ ràng, nhưng ai xem Tuân Khản diễn rồi cũng thấy thiếu thiếu gì đó.

Mặc dù đối phương diễn thời niên thiếu rất có khí chất thiếu niên, diễn xuất không tệ, nhưng lại thiếu tiên phong đạo cốt cộng với lạnh lùng lãnh đạm.

Tuân Khản nhìn làn đạn mà thở phào, cậu ta thấy mình thắng chắc rồi.

Đúng lúc này, MC nói: "Bây giờ xin mời số bốn thử vai nam phụ, thầy Tạ lên sân khấu."

Rèm che được kéo ra, phòng livestream vốn còn đang náo nhiệt cứng người, sững sờ nhìn màn hình: "??"

Thật lâu sau đó mới tỉnh lại, bọn họ nuốt nước miếng, khó tin nhìn chàng trai mặc trường bào xám, tuấn tú lạnh lùng trong màn hình.

[Chết rồi....!tôi đột nhiên tưởng tượng quá chời, tôi thấy mình không phải người nữa, tôi thật sự muốn thoát khỏi suy nghĩ của mình.....]

[Có ai không tưởng tượng à? Ngon quá mà, ôi....!thơm thật đấy!]

[Với cái mặt này thôi....!cho dù diễn xuất tệ tôi cũng đồng ý! Đạo diễn Chu ơi, cho bọn tôi cơ hội ngắm người đẹp đi mà....!van xin ngài đó! Quỳ xuống xin ngài luôn!]

[Hu hu hu ai có thể không cảm thán vẻ đẹp này chứ! Cho dù đứng đó không nói gì cũng là cảnh đẹp ý vui rồi, chụp màn hình tấm nào cũng đẹp xỉu!]

[Cho dù là bình hoa cũng ok luôn! Đạo diễn Chu một người vì mọi người, cho bọn tôi cơ hội liếm cái nhan sắc này đi....!không đúng, cho chúng ta cơ hội xem phim của người trên tivi đi.]

[Người đẹp vậy ai không muốn...!khụ, ai không muốn nhìn thêm vài lần chứ?]

Các giám khảo cũng sững người nhìn Tạ Tỉ trên sân khấu, nhất là đạo diễn Chu, ông nhìn chằm chằm Tạ Tỉ, càng nhìn càng hưng phấn, cứ như nam phụ xé kịch bản chui ra vậy.

Lão Hầu không gạt ông, vốn ông chỉ thấy Tạ Tỉ phù hợp với hình tượng nhân vật, không ngờ thay phục trang lại biến thành nam phụ sống sờ sờ.

Đạo diễn Chu vội vàng tỉnh táo lại, nghĩ đến chuyện Tạ Tỉ là người mới, thậm chí lúc trước còn chưa từng đóng phim đàng hoàng lần nào, cũng không phải tốt nghiệp chuyên ngành, ánh mắt nhìn Tạ Tỉ chuyển sang đau lòng như vừa có ai tạt ông cả gáo nước lạnh.

Chẳng lẽ muốn ông chờ thêm mấy năm để Tạ Tỉ rèn luyện diễn xuất ư?

Đạo diễn Chu thở dài, vừa tức vừa không biết làm sao, lão Hầu giới thiệu cho ông là đúng rồi, vấn đề là...!người hợp đó, nhưng diễn xuất cũng phải hợp!

Đạo diễn Chu cắn răng....!không được, nếu không được thì chỉ cần diễn xuất ổn một tí, ông sẽ phá luật, đích thân dạy dỗ.

Dù sao với giá trị nhan sắc này của cậu ta, ông quay nhiều người rồi, ánh mắt rất chuẩn, ông biết gương mặt này sẽ tỏa sáng đến mức độ nào khi đứng trước máy quay.

Đạo diễn Chu thôi không nhìn, ông liếc sân khấu, im lặng thở dài: "Thầy Tạ, thầy cũng thử vai ba giai đoạn như ba thầy trước.



Giai đoạn đầu tiên, thử cảnh một đi."

Cảnh đầu tiên là hai năm sau, gia tộc của nam chính và nam phụ bị diệt, khiến cả hai chạy trốn khắp nơi, chịu khổ không biết bao nhiêu, hai người sống nương tựa lẫn nhau, vì sinh tồn mà đi hái linh thảo bán lấy tiền, vô tình gặp phải yêu thú, nam chính bất hạnh bị trọng thương, nam phụ vì cứu nam chính mà cõng hắn đi trăm dặm, đến sư môn tương lai, vừa quỳ vừa leo từng bậc lên núi.

Cảnh một này chính là cảnh tuyết rơi trắng trời, nam phụ còn là thiếu niên quỳ trước sư môn, cậu ta đã quỳ ba ngày ba đêm, cả cơ thể cứng đến mức như biến thành bức tượng, cậu cởi chiếc áo bông của mình đắp cho nam chính đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh.

Giai đoạn đầu tiên chính là cảnh nam phụ thời niên thiếu quỳ ở đó cầu môn phái cứu người.

Cũng không dễ diễn như tưởng tượng.

Dù sao chỉ mặc áo mỏng mà muốn diễn lạnh đến mức đã chết lặng, tuyệt vọng vì không biết phải cầu cứu ai, nhưng lại không cam lòng với những lời mắng mỏ rằng mình chỉ là một thằng chết nhát, cậu muốn sống, muốn người bạn tốt duy nhất sống, cho nên cậu chỉ có thể gõ cánh cửa chắn trước đường sống duy nhất của mình.

Đạo diễn Chu nói xong thì nhìn Tạ Tỉ, ông cắn răng, hay đối phương chỉ để lộ chút hèn yếu và không cam lòng thì ông sẽ miễn cưỡng cho cậu ta đậu?

Nếu vậy cũng không làm được nữa, ông chỉ có thể nhắm mắt cố gắng tìm nam phụ thích hợp, mấy người hôm nay không ai hợp ý ông, cũng chỉ có nhan sắc của Tạ Tỉ vượt quá mong đợi, đủ để bù thiếu sót trên mặt diễn xuất.

Đạo diễn Chu vừa nói xong, làn đạn trên phòng livestream lặng như tờ, nín thở tập trung nhìn màn hình, bọn họ chưa từ bỏ hy vọng, chỉ cần diễn xuất đạt tiêu chuẩn là được!

Nếu không bọn họ đồng ý cho đạo diễn Chu loại thẳng tay.

Bọn họ tập trung nhìn Tạ Tỉ bắt đầu đi về phía sân khấu trống rỗng để quỳ, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Mọi người: Hu hu hu đừng mà, cử động cái đi, đừng nói diễn tượng đá thật nha!

Ngay lúc mọi người tuyệt vọng, Tạ Tỉ vốn đang cúi đầu, mái tóc dài che nửa gương mặt đột nhiên ngẩng đầu, nhưng do giữ động tác cúi đầu quá lâu, khiến tất cả nghe rõ tiếng xương rắc rắc, giống như âm thanh khi cứng người quá lâu rồi lại đột nhiên cử động.

Tất cả:???

Ngay cả đôi mắt đang tối đi vì thất vọng của đạo diễn Chu cũng sáng lên:??

Mấy người đạo diễn Chu nhìn chằm chằm sân khấu, bọn họ nhìn người đang sợ run nhưng vẫn thẳng lưng đang quỳ trên sân khấu, mặc bộ quần áo tối tăm, đầu buông thõng để lộ trái tim tự tin không chắc chắn, nhưng sống lưng thẳng tắp lại cho thấy không cam lòng, cơ thể kia run nhẹ, là do quá lạnh, cậu ta không thể khống chế cũng không không thể phát hiện được cơ thể mình đang run, thậm chí những người xem nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện ra.

Chỉ nhìn được một bên má, cậu rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch, hàng mi run nhẹ, ngẩng đầu thật nhanh liếc phía trước, giống như sợ hãi rồi lại sợ mất đi cơ hội này, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng hứng gió lạnh quá lâu chỉ phát ra vài âm thanh ú ớ, vừa há miệng là gió tuyết đã thổi vào khiến răng của cậu không tự chủ được run lẩy bẩy, giọng càng run hơn.

Chỉ chút âm thanh bé nhỏ đấy thôi cũng khiến những người đang ngồi nghe nổi da gà, cứ như trước mặt họ thật sự xuất hiện một thiếu niên đang quỳ trong tuyết lạnh, không cam lòng nhưng lại vì cứu người nên cắn răng chịu khổ, khí phách nhưng lại không thể không chậm rãi cúi lưng về phía người đang đến: "Xin, xin....! ngài.....!cứu.......!cậu ấy....."

Càng khiến mọi người khó tin hơn là, giọng của Tạ Tỉ là giọng của thiếu niên, chất giọng trong trẻo chưa vỡ đặc trưng, khác hoàn toàn giọng người trưởng thành, làm đạo diễn Chu ngồi thẳng người, hưng phất siết chặt tay, muốn nói gì đó nhưng lại sợ phá vỡ khung cảnh trên sân khấu.

Không biết người đối diện đã nói gì, thiếu niên đột nhiên ngẩng cái đầu đã cứng đờ của mình lên, khó tin cộng thêm khuất phục nhìn đằng trước, một khắc cuối cùng, ánh mắt cô đơn tối sầm, chút xíu ánh sáng biến mất trong đôi mắt đó, đầu cậu từ từ trễ xuống, cứ như đã sắp mất đi tất cả, đến cuối cùng, ngay cả cơ thể cũng cong xuống, bò rạp ra đất, tuy không rõ biểu tình nhưng chỉ với bóng lưng ấy thôi cũng thấy được sự tuyệt vọng và bất lực của cậu.

Toàn bộ rạp hát như chết lặng, thứ phá vỡ bầu không khí này chính là đạo diễn Chu đột nhiên hưng phấn bật dậy.



.