Dưới weibo chính thức của chương trình "Cuộc sống bình dị" nhanh chóng xuất hiện một mớ meme và biểu tượng cảm xúc.
Bởi vì quá nhiều cho nên những khán giả chưa kịp xem tập livestream hôm nay cực kì tò mò mớ meme này: Vụ gì đây?
Tất cả meme đều là hai người, một trái một phải.
Meme đầu tiên, người bên trái có số 9, gương mặt đeo mặt nạ của gã ngẩng cao, ai nhìn cũng biết đang nổi điên, trên đầu còn có dòng chữ: Bắt gà khó khiếp!!
Bên phải là số 10 đang nằm trên ghế nhàn nhã tận hưởng tháng ngày, trên đầu cũng có dòng chữ: Khó lắm ư?
Cách đó không xa là ba con gà lôi đang nằm.
Meme thứ hai, bên trái là số 9 đang bị ngỗng dí, nhếch nhác chạy như điên, trên đầu có dòng chữ: Đù! Có ngỗng lớn!
Bên phải vẫn là số 10 đang tận hưởng tháng ngày, hai mắt nhắm lại trên đầu cũng có dòng chữ: ZZZ
Meme thứ ba, bên trái là số 9 bị một con ngỗng ngoạm mông, người cap hình rất đỉnh, đây là khi số 9 nhảy lên né, tay chân vung vẩy khắp nơi, con ngỗng cũng nhảy lên theo, bên phải vẫn là ZZZ.
Còn rất nhiều meme khác tương tự vậy, đều là số 9 và số 10, một động một tĩnh, tương phản rõ ràng, làm nhiều người tò mò đi hỏi mấy meme này đâu ra, đến khi biết rồi đều mở livestream lên xem.
Rating bay thẳng lên cao làm ê-kíp chương trình vui như được mùa.
Mặc dù quá trình bắt thú của Tạ Đông Vũ rất khó khăn nhưng sau khi dùng đủ mọi thủ đoạn khác nhau, cuối cùng cũng bắt được một con vịt.
Năm người ai cũng te tua tơi tả chứ không phải riêng Tạ Đông Vũ, nhất là con ngỗng kia, không biết Tạ Đông Vũ ghẹo nó thế nào mà chỉ dí mỗi mình gã.
Sắc trời đã tối, đội xanh chỉ có thể cầm con vịt này về, nhưng một con vịt chắc chắn không đủ no, cho nên chỉ có thể cầm vịt đi đổi rau với vài nguyên liệu khác.
Chờ khi đội xanh cầm vịt về tới sân nhỏ cũng như đi đổi nguyên liệu, nấu nước nhặt củi các thứ, bốn người đội đỏ cũng đã về.
Hai con gà lôi đổi được hai rổ rau to vật vã, gừng hành tỏi rau cà rốt khoai tây cà chua gì cũng có, nếu không phải hai người Đàm Giai Giai bảo mình ăn không hết, dân làng còn nhiệt tình bí mật dúi vào tay họ nhiều hơn.
Phó Hạc Hành và Phù Hải Thần cũng gánh nước và củi quay lại.
Bốn người đội xanh và bốn người đội đỏ lại gặp nhau trước cửa vào sân, một bên thê thảm cầm mỗi con vịt, một bên tay xách nách mang.
[Phụt, không được rồi, tui cảm thấy ăn gà hầm khoai lúc này quá tội lỗi, đội xanh thảm thật, bữa tối nay ăn được hay không cũng là một vấn đề nan giải!]
[Ha ha ha đội đỏ đổi nguyên liệu với dân làng, dân làng nhiệt tình quá đi, cứ như hận không thể đưa cả ruộng rau cho họ á!]
[Dù sao cũng tận hai con gà, rất nhiều thịt! Cho dù không ăn để lại cũng có thể đẻ trứng.]
Phó Hạc Hành nhỏ giọng đằng hắng một cái, lịch sự một câu: "Về rồi à."
Nghiêm Văn Đình gật đầu trước, gã không đi bắt gà nên còn sạch sẽ tinh tươm lắm.
Tạ Đông Vũ vì lấy lòng Nghiêm Văn Đình cũng như để lại ấn tượng tốt cho người xem nên mới tích cực chủ động đi bắt gà, vì thế màn kia mới xuất hiện.
Đội xanh quá thảm chỉ có mỗi con gà nên không dám chần chờ, vội vã chia việc rời sân.
Chẳng qua trước khi Nghiêm Văn Đình rời khỏi, ánh mắt không nhịn được liếc về phía Tạ Tỉ vài lần, Tạ Tỉ đang đeo mặt nạ nên không rõ biểu cảm, không biết ngủ thật hay vờ ngủ, dù sao cũng không nhìn được.
[Sao tôi cảm thấy số 6 mới nhìn trộm số 10 vậy?]
[Tự tin lên, đừng cảm thấy.]
[Hai người biết hả? Nhưng ý của anh ta là gì chứ, đừng nói là nghĩ rằng số 10 sẽ cho họ một con gà nha?]
Tạ Tỉ biết thừa Nghiêm Văn Đình đang nghĩ gì trong lòng, cậu đã tỉnh lại từ lúc nghe tiếng đồng đội mình quay về, vừa mở mắt ra đã cảm nhận được ánh mắt của Nghiêm Văn Đình, nhưng không phản ứng gì.
Nghiêm Văn Đình thật sự muốn Tạ Tỉ chủ động tặng mình con gà cậu bắt được.
Giống hồi cấp ba, Nghiêm Văn Đình học cùng lớp với "Tạ Tỉ", "Tạ Tỉ" khi đó là Tạ đại thiếu gia, tiền tài dư dả, sau khi Nghiêm Văn Đình làm bạn với cậu, chỉ cần gã nhìn thế này, không cần nói gì là "Tạ Tỉ" sẽ mua rồi tặng cho gã.
Nghiêm Văn Đình còn cho rằng không phải gã muốn mà là Tạ Tỉ chủ động tặng.
Giờ vẫn còn mặt dày muốn dùng chiêu này à?
Đội xanh vừa rời đi, trong sân chỉ còn năm người đội đỏ, mọi người nhanh chóng đổ nước vào lu, củi thì bỏ vào bếp.
Đội xanh không có mặt, bọn họ có thể xài nhà bếp nấu bữa tối trước, nhưng quan trọng là ai nấu giờ?
Đàm Giai Giai và Đổng Ny Ny chưa nấu cơm bao giờ, trước đó cũng đã nói, lúc này chỉ đành nhỏ giọng ho khan: "Bọn tôi chỉ có thể sơ chế nguyên liệu mà thôi."
Bảo hai cô xào rau, sợ là hai cô đốt luôn nhà bếp.
Phó Hạc Hành cũng không biết nấu, hơi lo.
Phù Hải Thần nhìn gà đã sơ chế và một đống nguyên liệu, nhắm mắt cắn răng, tự tin nói: "Để tôi!" Dù sao anh cũng là người đàn ông biết nấu trứng xào cà chua.
[Ha ha ha không được òi số 7 tự tin quá, tôi thấy trước sau gì cũng lật xe.]
[Số 7: Hỡi các huynh đệ tỷ muội, tin tôi, tôi có thể nấu một món siêu đỉnh mang tên trứng xào cà chua! Một món mà chỉ đầu bếp chuyên nghiệp mới có thể nấu! Tôi sẽ cho mọi người bữa tối nóng hầm hập! Một tiếng sau, đội đỏ: Than gì đây?]
[Cười chết tôi rồi, bạn trên chắc chắn là nhà tiên tri.]
[Không ấy số 7 bỏ đi được không, lỡ phá hư giang sơn anh 10 của tôi gầy dựng thì sao?]
[Xong rồi, nguyên liệu nấu ăn thì có, nhưng đầu bếp thì không.]
Tạ Tỉ đã đi theo họ từ lúc mọi người vào nhà bếp, nhìn dáng vẻ tự tin của Phù Hải Thần, bèn nghĩ: "Sao không cho anh ta cơ hội biểu diễn? Dù sao trong mớ đồ đổi được thật sự có cà chua và trứng gà."
Đương nhiên, Phù Hải Thần đúng là biết nấu món này, nhưng anh ta đã sớm thua ở bước đầu tiên, anh ta không biết nhóm lửa.
Thôn nhỏ trong núi dùng bếp củi cỡ đại.
Tạ Tỉ nhìn bọn họ rồi lên tiếng: "Tôi nhóm bếp cho, thầy 7 chuẩn bị nấu trứng xào cà chua đi."
Phù Hải Thần thở phào, vỗ ngực bảo đảm: "Tuy tôi không biết nhóm loại bếp này nhưng mọi người tin tôi, trứng xào cà chua của tôi chắc chắn ngon tuyệt cú mèo! Sẽ khiến mọi người nhớ mãi không quên!"
[Rồi xong, flag cũng lập rồi, con đường đến thất bại còn xa ư?]
Ngọc Thụy: Lập flag ý chỉ mấy người tự tin thái quá, thích ra vẻ trước người khác.
[Tôi bắt đầu thấy thương đội đỏ rồi đó...... đừng nói có là nguyên liệu nấu ăn nhưng cuối cùng lại không ăn được nha?]
[Không thể nào đâu ha?]
Đương nhiên có thể thật, Tạ Tỉ có tinh thần lực, khống chế lửa dễ như trở bàn tay, mặc dù đây là lần đầu cậu dùng loại bếp này nhưng vẫn miễn cưỡng đốt được, cũng có thể điều khiển sơ sơ độ lửa.
Phù Hải Thần biết làm trứng xào cà chua thật, anh cắt nguyên liệu rồi đánh trứng, sau khi bỏ dầu vào chảo thì đổ hết trứng vào, chưa đợi trứng sệt lại đã bỏ cà chua được cắt làm bốn vào.
Tuy Đàm Giai Giai chưa từng nấu cơm nhưng cũng cảm thấy trứng này hơi kì, cô muốn nói lại thôi: "Cậu........"
Phù Hải Thần tự tin ngửa đầu: "Tin tôi."
Một phút sau, trứng xào cà chua bóng đêm ra đời.
[Ha ha ha tui biết thừa là sẽ lật xe mà, nhưng không ngờ nó lật ngửa luôn thế này!]
[Mặc dù không ngửi được mùi, nhưng tôi như cảm nhận được mùi khét xộc vào mũi mình á!]
Phù Hải Thần cũng choáng váng: "Ơ kìa....... sao lại có thể vậy?"
Tạ Tỉ cũng không biết thế nào, cậu đứng lên: "Không ấy để tôi thử chút?"
Bốn người nghe được câu này không chỉ quay ngoắc đầu lại, mà còn nhớ lại câu biết một chút khi nãy.
Đàm Giai Giai bê dĩa "màn đêm" và kéo Phù Hải Thần về phía mình: "Cực cho thầy 10 rồi!"
Đổng Ny Ny và Phó Hạc Hành cũng nói ngay: "Cực cho thầy rồi!"
Dù sao cũng không ai muốn ăn cái dĩa trứng xào cà chua bóng đêm đen thui thùi lùi không biết là cái quái gì kia.
Có thể biến món trứng xào cà chua thành thế này cũng không dễ.
[Mặc dù thầy 10 săn thú đỉnh chóp nhưng nấu ăn cần sự tỉ mỉ, thầy 10 chắc biết sương sương thôi nhỉ?]
[Nhưng mà cũng không thể làm dĩa trứng xào cà chua bóng đêm thứ hai chứ?]
[Ha ha ha trứng xào cà chua này đổ cho chó, chó cũng không ăn.]
[Không phải thầy 10 dắt thú cưng đến sao, không ấy để nó thử một chút?]
[Bạn trên nói cái quái gì vậy, bé cưng nhà thầy 10 ăn đồ hộp cao cấp đó, bé ấy chắc chắn không ăn món này đâu]
[Lỡ nhìn không ngon, nhưng lại ngon không tưởng thì sao?]
[ha ha ha bạn trên cảm thấy người nấu ra nó có tin không?]
Mười phút sau, Tạ Tỉ bỏ hành gừng tỏi vào trong dầu nóng, rõ ràng chỉ tùy ý đảo hai cái mà thôi nhưng căn bếp đã bị mùi thơm bao trùm.
Phù Hải Thần đang cầm trứng xào cà chua của mình, mũi giần giật, nháy mắt bỏ dĩa xuống xó xỉnh nào đó, thậm chí anh còn cảm thấy không yên tâm, đẩy nó vào sâu hơn.
Nửa tiếng sau, không chỉ mình bốn người Phó Hạc Hành không tin vào mắt mình mà cả ê-kíp chương trình cũng vây lại, dù sao thì..... thơm đến vậy mà!
Ê-kíp chương trình tối nay ăn cơm vịt quay, bên trong vừa có chân vịt vừa có trứng, vốn đã có người núp góc ăn, nhưng vừa nghe mùi này đã cảm thấy vịt quay trong tay mình như không còn thơm nữa!
Một tiếng sau, Tạ Tỉ một mình ba chảo, không loạn không rối, lát sau, gà hầm khoai tây, gà hầm nấm hương, gà xắt hạt lựu xào, đậu hũ Tứ Xuyên, cà tím nướng tỏi, địa tam tiên, khoai lang ngào đường, khoai tây xào chua ngọt, cuối cùng là một tô súp chua cay.
Một bàn đồ ăn đầy ú ụ, thơm đến mức không ai nhúc nhích được.
Mấy người Đàm Giai Giai cảm thấy mình như đang mơ, rõ ràng đây chỉ là mấy món ăn gia đình bình thường mà thôi, nhưng lúc này họ lại hận không thể nhào qua gắp ăn thử ngay lập tức.
Máy quay thậm chí còn quay một vòng bàn, quên luôn mấy khách mời đang đứng đó.
"Ực!" Không biết ai là người nuốt nước miếng, Đàm Giai Giai không nhịn được mở miệng: "Trễ thế này rồi, ăn thôi nào, lát nữa đồ ăn nguội mất......." Lạnh thì tiếc lắm, tranh thủ ăn lúc nóng đi.
[Nhìn một bàn này, gà hầm khoai tây của mình không tài nào sánh được với anh số 10 mà, cứ như trời với đất á, thấy là không thơm bằng rồi á!]
[Bạn trên ơi bạn ăn một tiếng rồi vẫn chưa xong hả?]
[Tui tính là ăn từ từ chờ họ dọn bữa tôi luôn, ai dè....... tui hối hận quá!]
[Í, mọi người có nghe tiếng gì không?]
[Có hả? Hình như là tiếng cửa, chẳng lẽ đội xanh về rồi?]
[Không giống, hình như kêu bên trong ấy.........]
[A a a a tui biết tiếng gì nà! Ha ha ha mau nhìn căn phòng đầu tiên bên phải đằng sau đi, ha ha tui mới nhìn thấy hai cái tai nhọn á, mặc dù chui vô lại rất nhanh nhưng trắng bóc à, nhìn là biết sờ siêu sướng!]
[Ha ha ha chẳng lẽ mùi đồ ăn thầy 10 nấu thơm quá nên cún cũng phải thò đầu ra nhìn?]
Tạ Tỉ rửa tay về đã thấy mọi người vây quanh bàn, tai cậu thính, nghe tiếng cửa nên quay đầu sang nhìn, quả nhiên thấy nhóc con rụt đầu vào bằng vận tốc ánh sáng khiến cậu mỉm cười.
Bởi vì đeo mặt nạ bất tiện với lại không để lộ thân phận được, nên cậu chỉ có thể nấu số lượng đồ ăn bình thường, chắc chắc ăn không no, nhưng nếu mớ này của cậu có thể đổi được chút phúc lợi của nhóc con, cũng không thiệt thòi mấy.