Sau Khi Kết Hôn Với Nhà Giàu Lắm Quyền, Tôi Bỗng Nổi Đình Nổi Đám

Chương 1: 1: Live Variety Show




EDITOR: NGỌC THUỴ

BETA: ROSALINE

- o0o-

“Rốt cuộc cậu còn ăn được nữa hay không vậy?”

Ý thức của Tạ Tỉ vừa mới về đã nghe được câu giễu cợt như vậy.

Cậu mở mắt, ánh sáng chói chang lập tức ùa vào, đồng hành cùng với nó là những ký ức xa lạ la hét xông thẳng vào não cậu.

Chờ đến khi tất cả yên tĩnh lại, thứ tiếp theo rọi vào mắt Tạ Tỉ là một màn hình lớn đang livestream và làn đạn đổi mới liên tục.

-Chắc chắn không ăn được rồi, mắc ói quá, sao lại có cái thể loại này tồn tại trên đời vậy? Liêm sỉ ra chuồng gà chơi với gia cầm hết rồi hay gì!

-Đúng á, cứ tưởng là mặt dày quấn nam thần bình thường thôi, ai dè còn là một thằng bốc phét!

-Không ăn được thì không ăn được thôi, mắc cái giống gì phải chơi hình tượng “Chàng trai ham ăn”? Cười ẻ, đầu năm nay không có hình tượng là không sống được đúng không?

-Chẹp chẹp, đây là livestream thưởng thức món ngon khắp chốn, cậu ta đến đây mần răng? Làm chúa hề à?

-Chời ơi đừng nói dị chứ, mắc công mắng người ta khóc, người khác lại bảo mình bắt nạt người ra!

-Đúng là show mà, sao có thể thiếu “show” được

(Ngọc Thụy:作精本精, 戏精本戏, đây là câu gốc nè. Thì theo mình tra google thì nó kiểu “đây là bản chất của nó”, mà kiểu chơi chữ á. Cho nên mình edit thành như trên. Chữ “show” đầu tiên là ý chỉ chương trình, còn chữ “show” tiếp theo là kiểu tình tiết dàn dựng gây tranh cãi nhằm thu hút lượt xem đặc trưng của mấy chương trình truyền hình á.)

-Mới nhìn thôi đã muốn xỉu rồi! Lớp trang điểm dày cộm với trình độ diễn xuất kia khiến tôi được mở mang tầm mắt thế nào được gọi là người đã xấu mà lòng còn xấu hơn!

Tạ Tỉ vô cảm cất hết những bình luận lướt qua trên màn hình lớn vào lòng, người khác livestream đều dùng điện thoại bình thường, nếu streamer không muốn xem, vậy có thể không xem.

Nhưng livestream của Tạ Tỉ khác, người đại diễn cố tình chơi cậu, cho tổ tiết mục dùng một cái màn hình to bằng cả mặt tường cho cậu livestream, khiến cậu nhất định phải thấy những lời chửi mắng độc ác trên làn đạn.

Tạ Tỉ đã nhận được tất cả trí nhớ của cơ thể này, rất đồng cảm, xót xa cho kẻ hèn mọn chủ nhân cũ cơ thể này.

Kiếp trước Tạ Tỉ là ảnh đế, sau đó tận thế xảy đến, ban đầu cậu không có dị năng gì, phải giãy giụa đủ kiểu, chật vật lắm mới có thể tồn tại trong thế giới tối đen ấy.

Sau đó cậu kích phát được dị năng, tinh thần lực và năng lực chữa trị, là người có song dị năng, nhưng cuối cùng lại hy sinh bản thân để cứu căn cứ.

Ai ngờ một giây cuối cùng trước khi bị cơn lũ thây ma nướt chửng, lại xuyên đến cơ thể kẻ hèn mọn đáng thương này.

Cơ thể này cũng tên là Tạ Tỉ, một minh tinh nhỏ, ba tháng trước vì vài lý do nên mắc chứng chán ăn, mà người đại diện của cậu ta cứ xây dựng hình tượng “Chàng trai ham ăn” hết lần này đến lần khác.

Ban đầu người đại diện còn lo cái danh tiếng của chủ cũ cơ thể, cho nên chỉ xây hình tượng trên mạng vậy thôi chứ không cho chủ cũ cơ thể này phối hợp trước mặt công chúng.

Ai dè nửa tháng trước có nhà sản xuất phim vừa ý chủ cũ cơ thể này, nhưng cậu ta lại không muốn nguyên tắc ngầm, thế nên nhà sản xuất kia giận chó đánh mèo lên người người đại diễn.

Người đại diện bị chèn ép xong cũng nhìn ra Tạ Tỉ hoàn toàn không có chút giá trị lợi dụng nào cho nên dứt khoát nhận cho cậu ta một chương trình tạp kỹ trực tiếp, muốn hủy luôn cậu ta, thuận tay đòi một khoản tiền bồi thường hợp đồng.

Chủ cũ cơ thể này ban đầu không biết có màn livestream này, mãi đến khi nửa tiếng trước bị xác đến trước mặt ống kính livestream mới biết có chuyện gì đang diễn ra.

Cậu ta vì cơ thể và chứng chán ăn, cho nên gần đây không ăn uống tử tế bao nhiêu, nhìn mấy món ngon đến từ khắp mọi miền quê hương đất nước trên bàn, đừng nói ăn, ngửi thôi cũng là tra tấn.

Cho nên cậu ta vừa nhăn mặt một cái đã bị mấy người thích cậu, đến xem cậu thất vọng đến mức buôn lời ác ôn.

Nhưng Tạ Tỉ không phải chủ cũ của cơ thể này.

Tạ Tỉ rủ mắt, nhìn bàn đồ ăn thơm phưng phức, cố gắng lắm những vẫn không thể khiến yếu hầu không nhúc nhích.

Bánh mè Hoàng Kỳ với lớp mè vàng ươm, tiểu long bao thơm mùi thịt, bánh bột mì giòn rụm vừa nhìn đã biết chỉ cần cắn một miếng thôi thì vụn bánh sẽ rơi đầy bàn, thịt kho đông pha thơm nức mũi, dãi thịt nướng nồi đầy ụ, miếng nào miếng nấy thấm đẫm sốt ngọt…….

Đối với Tạ Tỉ giãy giụa ở tận thế mười năm, đã sớm quên mất vị thịt là gì đây, cậu chỉ cảm thấy đây là món ngon đến từ khắp nơi, đây là mỹ vị nhân gian, là hưởng thụ bậc nhất!

Đôi mắt tròn vo của Tạ Tỉ sáng như đèn pha ô tô.

-?? Lại chuyện gì nữa? Lại tính là cái gì đây?

-Đúng ấy, nãy còn mặt mày sưng sỉa lắm mà, sao giờ lại trưng cái mặt này…

-Nếu không phải mới thấy bộ dạng không muốn ăn của cậu ta xong, nhìn thấy cậu ta của vây giờ, còn tưởng rằng một phút sau cậu ta sẽ nhào vào bàn ăn ngấu nghiến.

-Đừng nói, mặc dù trang điểm đậm, nhưng Tạ-chú-hề này thật sự rất đẹp, lúc mới ra mắt còn dùng đôi mắt như nai con kia để tuyên truyền, kết quả mặt thì đẹp, mà chủ nó thì bị mù!

-Mèn đét ơi! Cậu ta ăn kìa! Đừng nói mới bỏ được một miếng vào mồm là ói hết cơm cháo ra nhé?

Toàn bộ ê-kíp quay phim bao ngồi người đại diện, tổ đạo diễn và trợ lí đang ngồi đằng sau camera.

Vốn đạo diễn sẽ không phải ngồi ở đây, nhưng ai bảo ông đụng phải diễn viên bị chứng chán ăn nhưng lại có hình tượng “Chàng Trai Ham Ăn” này.

Lúc chương trình vừa mới bắt đầu livestream, người đại diện của cậu ta tìm ông, xin lỗi ông rồi bảo gã ta cũng mới biết nghệ sĩ nhà mình mắc chứng chán ăn, đá văng hình tượng của mình bay xa tít mù khơi.

Thiếu chút nữa đạo diễn đã chết vì tức, nhưng livestream đã bắt đầu, cho dù có muốn bồi thường hay gì nữa cũng không kịp, nhưng không thể không nói, tuy nó ảnh hưởng có ảnh hưởng đến chương trình, nhưng nó cũng có thể khiến chương trình nổi tiếng hơn.

Chẳng qua là tiếc cho diễn viên nhỏ này.

Đạo diễn là tay già đời, nghĩ một chút đã đoán được mờ ám đằng sau, người đại diện sao có thể không biết? Sợ là muốn hủy hợp đồng nên cố tình phá hủy danh tiếng của diễn viên nhỏ này, lúc đó không chỉ có thể hủy hợp đồng, mà còn có thể ép diễn viên nhỏ này bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho công ty.

Lữ Phong đắc ý nhìn màn trước mặt, giọng nói ban nãy là của gã, gã muốn kích thích Tạ Tỉ.

Hiển nhiên gã nhìn thấy làn đạn, chờ livestream kết thúc, tiếng tốt thay bằng tiếng xấu, gã lập tức hủy hợp đồng với cậu ta.

Tạ Tỉ ảnh hưởng đến danh dự của công ty, đến lúc ấy còn bắt cậu ta bồi thường một mớ tiền vi phạm hợp đồng.

Lữ Phong hiểu tình trạng kinh tế của Tạ Tỉ, đừng nói bồi thường số tiền lớn như vậy, ngay cả một trăm tệ cậu ta còn không có. Tranh thủ mượn cơ hội này, ép cậu ta hầu giường nhà sản xuất phim kia.

Đến lúc ấy tạ Tì còn không ngoan ngoãn nghe lời mặc gã bắt nạt à?

Không phải tỏ ra thanh cao lắm sao? Để rồi xem sau này cậu ta còn có thể thanh cao đến nào được.

Nhưng những chuyện xảy ra sau đó vượt khỏi suy đoán của Lữ Phong, gã hoảng sợ nhìn Tạ Tỉ một phút trước còn dùng biểu cảm khó xử không muốn ăn nhìn bàn đồ ăn, một giây sau đã nhét miếng thịt kho Đông Pha mềm mại vào miệng. Vừa cắn xuống, đôi mắt thường xuyên rũ xuống vì tự ti ưu buồn híp lại, biến thành hình dạng sung sướng vì được hưởng thụ, khiến Lữ Phong không tin được.

Chứng chán ăn của cậu ta đâu? Không phải cậu ta còn đang cố chữa cái bệnh này của mình à? Bình thường không phải ăn một miếng thôi cũng như sắp chết đến nơi hả?

Chẳng qua thịt kho chỉ mới là phát súng khai mạc, tiếp theo ê-kíp đoàn phim, người xem livestream, chứng kiến khung cảnh Tạ Tỉ ăn hết dĩa này đến dĩa khác, ăn đến mức một mảnh vụn cũng không còn.



-…..Đù má, nhìn cậu ta ăn ngon đến vậy, tôi cũng đói luôn rồi!

-Hu hu hu nhìn ngon quá đi, sao tôi lại nhìn nửa tiếng luôn vậy hả?? Tôi thế mà lại nhìn thằng hề* kia ăn nửa tiếng đồng hồ? Không chỉ nhìn không, tôi còn mém nữa chảy nước miếng, là sao?

[Ngọc thụy: Chỗ từ gốc chỗ thằng hề là hí tinh, kiểu 1 đứa thích làm lố để thu hút sự chú ý á.]

-Ha ha ha mấy người ngu quá, từ lúc cậu ta bắt đầu ăn thịt kho, tôi đã lấy điện thoại đặt đồ ăn rồi, mới giao đây, cuối cùng có gì ăn cho đỡ thèm!

-???? Mé! Lầu trên có cần ác thế không?

-Mặc dù……nhưng mà….có vẻ tên hề này không xạo quần, cậu ta thật sự là tín đồ ăn uống! Nguyên một bàn tiệc thế này, cậu ta vua dạ dày à! Nhưng ăn vầy sao thon gọn vậy?

Tạ Tì không thỏa mãn nuốt miếng cuối cùng của món thịt nướng nồi, cả cả đồ dùng để trang trí cũng không còn miếng nào, hiển nhiên vẫn chưa ăn đủ.

Cậu miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn màn hình, đúng lúc nhìn thấy câu: Sao thon gọn vậy?

Dĩ nhiên là do mấy tháng chủ cũ cơ thể này mắc chứng chán ăn rồi. Cơ thể lâu rồi không ăn gì đột nhiên nạp một đống đồ ăn vào nhất định sẽ không chịu nổi, nhưng Tạ Tì dám ăn như vậy, dĩ nhiên là do phát hiện không chỉ linh hồn mình xuyên vào cơ thể này, mà tinh thần lực và năng lực chữa trị cũng đi theo.

Có năng lực chữ trì tu bổ cơ thể, cậu tạm thời ăn như hạm cũng sẽ không sao cả.

Nhưng sau này cần tu bổ cơ thể này lại lần nữa, tu bổ một cách cẩn thận hết mức có thể.

“Đây là người mắc chứng chán ăn?” Ngay cả đạo diễn cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, chờ đến khi lấy lại tinh thần rồi thì cười giễu nhìn người đại diện “Lão Lữ này, chúng ta biết nhau không biết bao năm rồi, cậu đấy, sau này tích đức nhiều chút đi.”

Nếu không thì mấy chuyện dơ bẩn gã từng làm, trước sau gì cũng cầm búa nện thẳng vào đầu gã.

Đạo diễn vừa nói xong đã đứng dậy rời khỏi hiện trường livestream, ông cần đi xem mấy khách mời khác thế nào.

Mặt mày Lữ Phong hết xanh rồi lại trắng nhìn Tạ Tỉ chào khách xem livestream, đến tận khi phòng livestram chuyển sang cảnh của MC, Tạ Tỉ cất nụ cười của mình, quay đầu nhìn Lữ Phong, đôi mắt thất vọng sắc bén kia, tuy cách nhau khoảng cách rất xa, nhưng lại khiến Lữ Phong run lẩy bẩy.

Cho đến khi chui vào xe bảo mẫu rồi, Lữ Phong vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lữ Phong tự an ủi bản thân bằng cách nghĩ những gì mình vừa thấy chỉ là hiện tượng sốc quá nên sinh ra ảo giác mà thôi, một tên bị đàn ông đùa bỡn có tí đã mắc bệnh chán ăn, tự biến thành thành bộ dạng người quỷ không cần này, sao có thể làm như vậy được?

Nhưng lần livestream này không được như mong đợi khiến Lữ Phong khá đau đầu.

Gã đã đồng ý với nhà sản xuất phim, chậm nhất là hai ngày nữa sẽ đưa Tạ Tỉ lên giường ông ta.

“Cậu ngon nhỉ, sao không nói tôi biết bệnh chán ăn của cậu đỡ hơn hả?” Lữ Phong lườm liếc Tạ Tỉ vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tạ Tỉ lúc này mới từ tốn mở mắt ra, lười biếng dựa người ra sau, mười năm rồi cậu mới được ăn ngon đến vậy, nhưng cơ thề này vừa ăn xong đã mệt rã rời: “Ồ, anh cho tôi tham gia chương trình tạp kỹ trực tiếp mà có thèm nói tôi biết tôi tham gia cái gì đâu, đến khi tôi đến nơi rồi, nhìn thấy ống kính mới biết, thì ra….tôi cần livestream ăn uống.”

Lữ Phong luôn cảm thấy người trước mặt đã thay đổi, gã cau mày, gã không thích ánh mắt Tạ Tỉ dùng để nhìn gã, cứ như gã chỉ là một con kiến bé tí: ‘Thái độ gì đây? Công ty sắp xếp công việc cho cậu còn ý kiến?”

Tạ Tỉ vẫn trưng biểu cảm lười biếng trên mặt: “Không sai. Nhưng trước khi tôi kịp đăng tin về Nghiêm Văn Đình thì không phải anh đã phát tán tin tức đó trước rồi sao. Weibo của tôi không phải do anh quản? Ngay cả mật khẩu tôi còn chẳng biết.”

Lữ Phong quan sát Tạ Tỉ một hồi: “Thì sao? Cậu còn trách tôi lật lại chuyện cũ à? Cậu thật sự cho rằng dùng hình tượng ham ăn này thì có thể nổi tiếng à? Tôi nói cho cậu biết, chưa đến lượt cậu “hot” đâu! Để cậu ăn vạ Nghiêm ảnh đế cũng vì muốn cậu nổi thôi, nổi từ scandal thì cũng là nổi mà? Ai ngờ cái thứ bùn nát không trát nổi tường như cậu chẳng làm nên trò trống gì hết!”

“Nhưng chẳng nhẽ anh không biết chuyện của tôi và Nghiêm Văn Đình? Tôi không hề muốn dính líu gì với anh ta. Một tên bạn trai cũ lòng lang dạ sói như vậy, tôi ghét còn không kịp.” Cuối cùng Tạ Tỉ cũng ngồi dậy, khinh bỉ nói, cố ý kích thích Lữ Phong.

Nghiêm Văn Đình là người trẻ nhất trong tay Lữ Phong, nhưng lại là thần tài của gã ta.

Lữ Phong nghe Tạ Tỉ, một tên tuyến mười tám mà dám khịa kháy cây rụng tiền của mình, phút chốc mất kiểm soát: “Người ta nước cao chảy xuống chỗ thấp, ai bảo cậu không đủ bản lĩnh giữ Nghiêm Văn Đình lại? Hơn nữa, cậu nhắm cậu nói chuyện cậu từng hẹn hò với Nghiêm Văn Đình ra thì ai tin cậu?”

Lữ Phong nói xong mới ý thức được mình đang nói cái gì, vừa mới định rút lại khúc đầu, nhưng người đối diện đã nở nụ cười.



Chú thích:

Ăn vạ: Từ gốc là (碰瓷). Bản QT dịch ra là “người giả bị đụng”. Nó là một thuật ngữ bắt nguồn từ Bắc Kinh, ý chỉ hành vi gian dối của mấy người cố tình cho người phá hàng giả để đòi bồi thường bằng hàng thật giá cao. Sau này còn mở rộng lên thành tai nạn ô tô giả để tống tiền. Tai nạn xe ô tô này có hai hình thức là ô tô và ô tô, thứ hai là người với ô tô. Cái thứ nhất lừa tiền bảo hiểm, cái thứ hai là để tống tiền bảo hiểm chi phí y tế hay tiền chia buồn (nguồn Wikipedia). Nói chung mọi người có thể hiểu cái này kiểu có người cố tìn bày đổ giả hay đồ đắt tiền ra đường chờ người ta đụng trúng rồi đòi tiền bồi thường á. Tuy ăn vạ không diễn tả được đúng tầng nghĩa lắm. Nhưng nếu xét theo một nghĩa nào đó thì nó là ăn vạ thật.



Ngọc Thụy: Hello mọi người, mình lại ôm thêm một bộ về đây. Thì lần trước mình cũng có nói trên wattpad là kiếm thêm một bộ nữa làm cho bớt chán á. Giờ tìm được rồi nè. Mình cũng chưa đọc trước nữa, nhưng thấy cmt mọi người có vẻ hay nên mình quyết định làm. Mong mọi người sẽ ủng hộ nheeeeeeeeeee.