Nghi lễ kết thúc, các khách mời lần lượt di chuyển về phía nhà hàng bên ngoài lâu đài để dùng tiệc.
Thẩm Thời Kiêu dẫn Hạ Trĩ đi thay lễ phục, sau đó mời rượu đám bạn bè.
Trong quá trình đó, Hạ Trĩ chỉ cầm một ly vang đỏ, sau khi lượn quanh một vòng thì còn lại hơn nửa ly, dường như đều là Thẩm Thời Kiêu đại diện cho hai người cụng ly với mọi người.
Hạ Trĩ thừa dịp không ai chú ý, thì thầm nói với Thẩm Thời Kiêu: "Em có thể uống một chút mà. "
Thẩm Thời Kiêu khẽ cười: "Thôi, sợ em uống say. "
Hạ Trĩ nói thầm: "Uống say cũng được, hôm nay đáng để say mà. "
Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu với ánh mắt đầy sâu kín: "Nhưng nếu uống say thì đêm nay em chẳng nhớ được gì hết. "
Hạ Trĩ hiểu rõ lời của hắn, nói nhỏ: "Lưu manh. "
Sau khi màn mời rượu kết thúc, hai người về lại chỗ ngồi.
Hạ Trĩ vội vã cắn một miếng bít tết, bà Mạnh nở một nụ cười dịu dàng: "Mệt không con? Ăn nhiều một chút nha. "
Hạ Trĩ từng nghe người ta nói, ngày kết hôn là ngày mệt mỏi vô cùng, thực tế thì cậu vẫn ổn, từ sáng sớm cho đến giờ, ngoại trừ bụng quá đói thì không cảm thấy mệt mỏi chút nào cả, cậu cũng chẳng cần làm gì cả, ngay cả việc lên hay xuống ngựa cũng là Thẩm Thời Kiêu ôm cậu.
Mọi người ngồi ở đây đều là người trong nhà, cho nên lúc Hạ Trĩ cũng không quá để ý hình tượng.
Vị trí của người quay livestream của công ty Hổ Khứu cách xa Hạ Trĩ tận mấy bàn.
Hắn và nhóm fan tương tác, "Mọi người có muốn đi tới chào hỏi Hạ tiên sinh không nào?"
[ Có thể chứ? Chẳng qua bên cạnh bé Trĩ đều là người nhà, như thế có làm phiền ảnh không dọ? ]
[ Anh trai ơi anh để máy quay gần Trĩ Trĩ một chút là được rồi. ]
Người quay phim quan sát bốn phía một lát, cuối cùng tìm được một chỗ thích hợp, sau đó dựng máy quay ở chỗ này.
Một lúc sau, hình ảnh Hạ Trĩ phồng má ăn uống xuất hiện trên màn hình livestream. Thẩm Thời Kiêu ngồi ở bên cạnh cậu, phụ trách lột tôm tùm cho cậu.
[ Người khác cưới thì lo chụp ảnh đẹp đẹp, còn bé Trĩ chỉ ăn với ăn. ]
[ Coi Thẩm tổng đút Trĩ Trĩ một miếng tôm hùm bự chà bá kìa, tui tự hỏi miệng của bé Trĩ nhỏ như vậy thì chứa kiểu gì ta? ]
[ Miệng của Trĩ Trĩ thật sự nhỏ lắm, cũng không biết có thể ngậm... ]
[ Ê ê ê! Báo cáo ở đây có người tắt đèn tối thui nè. ]
Sau khi tham gia hôn lễ thì tất cả khách mời sẽ ở lại trên đảo 3 ngày, ăn ngủ toàn bộ đều miễn phí, khu giải trí cũng có thể trực tiếp tới chơi.
Đến buổi tối, Thẩm Thời Kiêu từ chối lời mời của đám bạn bè, lấy cớ mỏi mệt, ngày mai còn phải di chuyển qua nơi khác hưởng tuần trăng mật, nên giờ phải đi nghỉ ngơi sớm.
Đám người Bạch Việt và Phương Đình Vũ tự hiểu rõ trong lòng nên thả bọn họ về, sau đó những người còn lại đi vào sảnh trò chơi trên đảo nhỏ.
Thực ra Hạ Trĩ cũng rất muốn đi chơi cùng mọi người, lúc bị Thẩm Thời Kiêu dắt đi nhỏ giọng nói: "Thực ra chúng ta đi chơi với mọi người tý rồi về nghỉ ngơi cũng được. "
Thẩm Thời Kiêu hỏi: "Ngày đặc biệt như hôm nay, Trĩ Trĩ không muốn dành nhiều thời gian riêng với anh sao?"
Ớ... Không phải!
Cái đuôi nhỏ Hạ Trĩ dường như lập tức sáp qua: "Em không có ý đó. "
Thẩm Thời Kiêu không dẫn Hạ Trĩ về nhà mà đi tới một chỗ xa lạ.
Hạ Trĩ không hỏi, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Đường kính của đảo nhỏ không lớn, cây cối nhiệt đới mọc um tùm, một lúc sau hai người đã đi vào một chỗ bí ẩn ngoài bìa rừng.
Hạ Trĩ lo lắng hỏi: "Kiêu Kiêu, bên trong không có rắn hay là động vật nhỏ có độc chứ?"
Thẩm Thời Kiêu: "Không đâu, yên tâm đi em. "
Giẫm lên bãi cỏ ướt át, lông mày của Hạ Trĩ hơi nhíu lại, cũng không biết Thẩm Thời Kiêu muốn dẫn cậu đi đâu.
Tiếng kêu đứt quãng của chim chóc và côn trùng từ bốn phía truyền đến, đẩy một lùm cây cao tầm 1m ra, một con đường đá nhân tạo quanh co xuất hiện trước mặt hai người.
Hạ Trĩ nghiêng đầu thăm dò, nhìn thấy cảnh vật phía trước đầy ngạc nhiên thú vị.
"Đây là hồ hả anh?"
"Hồ nhân tạo. "
Nước hồ xanh thẳm, thần kỳ nhất là mặt trăng ở rất gần, tưởng chừng như đưa tay là có thể chạm đến.
Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ tạo thành ánh sáng bạc, sóng nước lấp loáng.
Hạ Trĩ nhìn mà mê mẩn: "Đẹp quá anh ơi. "
Thẩm Thời Kiêu đỡ cậu đạp lên một chiếc thuyền gỗ, mái chèo ở trên mặt nước tạo nên gợn sóng, thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển về phía trước.
Hồ nhân tạo này có hình dạng đặc biệt, bởi vì vị trí địa lý, rộng hẹp không đồng nhất, chung quanh bao phủ bởi cỏ dại nhiệt đợt sinh trưởng đặc biệt và cánh đồng hoa cỏ lau.
Bên trong thân thuyền được trải một tấm nệm êm ái, Hạ Trĩ thuận thế nằm xuống, đầu gác lên trên cánh tay, thoải mái mà lẩm bẩm nhìn.
Màn đêm sà xuống, thế giới xung quanh chỉ còn màu xanh đậm và màu bạc, màn đêm yên tĩnh bao phủ toàn bộ hồ nước, ánh trăng trên trời chiếu rọi xuống đây.
"Trong tương lai, nơi này sẽ trở thành địa điểm check-in đứng đầu, em biết tên của nó là gì không?"
Thẩm Thời Kiêu chậm rãi dừng thuyền lại, chăm chú nhìn vào Hạ Trĩ.
"Không biết. "
"Nó tên là Hạ Chí. "
Hạ Trĩ mím môi: "Được đấy. Anh đặt hả?"
"Ừm." Thẩm Thời Kiêu trả lời.
Động tác chèo thuyền của hắn vô cùng ổn định, cho dù Hạ Trĩ nằm ở chỗ nào, cũng mảy may không cảm giác được sự dao động của thân thuyền.
Lúc này, thuyền nhỏ dừng lại trước một cánh đồng thực vật thủy sinh. Hạ Trĩ ngửa đầu hỏi: "Kết thúc rồi hả?"
Thẩm Thời Kiêu tỏ vẻ thần bí lắc đầu: "Phía sau có niềm vui bất ngờ. "
Gạt thực vật thủy sinh ra hai bên, thân thuyền di chuyển về phía trước, Hạ Trĩ bị rung động khi nhìn thấy cảnh vật trước mắt.
Dưới ánh trăng sáng ngời, những bụi hoa thủy sinh mọc trên mặt hồ, nhụy hoa lộ ra có màu vàng nhàn nhạt, như thể đèn hoa rải rác ở mọi ngóc ngách.
Hạ Trĩ thò người ra, vươn tay vọc nước hồ, hai xuống một đóa hoa màu trắng.
"Hoa này tên là Ottelia (*), anh đã thuê một chuyên gia trong nước mang tới đây. Mang ý nghĩa là chờ đợi tình yêu đến. " Thẩm Thời Kiêu cẩn thận từng ly từng tí đỡ eo của Hạ Trĩ, sợ cậu rớt xuống, tiếp tục nói: "Anh đợi tình yêu đến, vậy thì một hồ hoa Ottelia này sẽ vì em mà nở rộ. "
(*) QT thì để là hoa rong biển nhưng hoi mình để tên lun cho mọi người dễ tìm dễ hình dung.Hoa Ottelia mọc trên hồ Lugu, là một loài thủy sinh đặc biệt với đặc tính "sẽ nở khi nước đủ tinh khiết và sẽ tàn khi nước không còn vẹn nguyên".Tham khảo tại: https://dulichphuonghoang.vn/hoa-ottelia-tinh-khiet-tren-mat-ho-lugu-o-van-nam-trung-quoc-phtHạ Trĩ nhếch khóe môi, vụng trộm vui sướng: "Anh biết loài hoa này còn được gọi là gì không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Không biết. "
Hạ Trĩ giữ thân thuyền ổn định, nhẹ nhàng gối đầu lên đùi của Thẩm Thời Kiêu, đôi mắt hạnh hơi híp lại: "Nó còn gọi là thủy tính dương hoa (*). "
(*) Một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là dễ thay đổi như nước chảy và nhẹ như hoa dương. Còn dùng để chỉ tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất - Bạch Ngọc Sách. QT còn có nghĩa là lẳng lơ, d*m loàn:)))Mình hiểu theo kiểu anh Kiêu bảo hoa nở rộ vì tình yêu tinh khiết của hai người còn bé Trĩ lại chọc theo kiểu hoa dễ dàng thay lòng ấy. Không biết đúng hong:<Nụ cười của Thẩm Thời Kiêu vụt tắt, búng trán của cậu một cái, "Không biết lãng mạn gì cả, phá hư không khí hết rồi. "
Hạ Trĩ phát ra tiếng cười của điệu cười loài ngỗng.
Lúc này, một cơn gió nhẹ khẽ lướt trên mặt hồ, cánh hoa của Ottelia khẽ dao động, một ít nhụy hoa màu vàng bị thổi bay lên thuyền, rơi xuống quần áo của Hạ Trĩ.
"Đêm nay có mưa sao băng. "
Hạ Trĩ hào hứng hẳn lên: "Thật không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừm, mưa sao băng nhỏ thôi, nơi này là chỗ ngắm tốt nhất đấy. "
Hạ Trĩ dọn dẹp trên thuyền một phen, vỗ vỗ tấm nệm êm ái: "Cùng nằm xem nào. "
Thân thuyền rất rộng rãi, nhưng hai người cùng nằm xuống thì có vẻ hơi chật chội, Thẩm Thời Kiêu nghiêng người, dùng cánh tay chống đầu, ánh mắt dính vào khuôn mặt gần trong gang tấc.
"Người ta bảo nếu cầu nguyện dưới bầu trời sao băng sẽ rất linh, em tin không?"
"Tin. "
Hạ Trĩ nghiêng người sang, "Vậy em muốn cầu nguyện, chúng ta có thể ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, những điều này có thể chứ. "
Thẩm Thời Kiêu hơi nhướn mày: "Có thể. "
Hai người không rõ sao băng sẽ tới lúc nào, Hạ Trĩ nằm ở trên thuyền há miệng ngáp, "Có hơi chán, hay chúng ta làm chút gì nhỉ?"
Thẩm Thời Kiêu: "Chẳng hạn như?"
Hạ Trĩ cắn môi, nháy mắt với Thẩm Thời Kiêu, "Chẳng hạn như, thuyền play. "
Thẩm Thời Kiêu khẽ ngân nga: "Không ổn lắm đâu nhỉ? Chúng ta có thể bị rớt xuống thuyền. "
Hạ Trĩ chậm rãi xê dịch, nằm trên người hắn: "Anh ơi, ngươi động tác nhẹ một ít không được sao?"
Vừa nói, Hạ Trĩ vừa liếc mắt đưa tình nhìn trộm Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu: "Làm nũng đi rồi cái gì anh cũng chiều. "
Hạ Trĩ dùng mặt cọ vào lòng bàn tay của hắn như một con mèo nhỏ.
Thẩm Thời Kiêu thuận thế ôm eo của cậu, xoay người đặt cậu xuống. Làm động tác giống như giám định và thưởng thức ngọc đẹp, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên mặt cậu.
Sau đó hắn móc ra một cái hộp nhỏ trong một cái cabin trên tàu.
Hạ Trĩ lập tức hiểu.
Ai sẽ đặt bao cao su trên thuyền chứ?
Cái này chắc chắn là cố ý!
Chẳng qua khi cậu kịp phản ứng thì đã muộn rồi.
Thẩm Thời Kiêu căn bản không cho cậu cơ hội nói chuyện.
Một lúc sau, trong miệng cậu phát ra âm thanh khó nhịn: "Anh... Anh có âm mưu từ trước!"
Thẩm Thời Kiêu: "Trùng hợp có ở chỗ này thôi. "
[Tui xém quên cái tag phúc hắc của ảnh:)) ]Từng mảnh sao băng xẹt ngang qua bầu trời, theo từng tiếng gầm, trên mặt hồ gợn nên từng cơn sóng, hoa Ottelia nở rộ, cánh hoa mỏng manh cảm nhận được sự gột rửa của nước hồ, hoàn toàn nở ra...
...
Ngày đầu tiên của tuần trăng mật, đầu óc của Hạ Trĩ mơ màng, mới sáng sớm đã mặt ủ mày chau.
Thẩm Thời Kiêu nói nghỉ ngơi trong nhà một ngày rồi hãy đi chơi, nhưng Hạ Trĩ không muốn, hối thúc Thẩm Thời Kiêu sắp xếp hành lý, còn mình thì lười biếng ngồi nhìn.
Chuyến du lịch tuần trăng mật được lên kế hoạch bắt đầu từ Bắc Âu, sau đó dọc tuyến đường ghé thăm toàn bộ các quốc gia ở Bán cầu Bắc.
Địa điểm dừng chân đầu tiên là ở Norway, sau khi đi vào khách sạn đã đặt chỗ từ trước, Hạ Trĩ ngồi trên vali để Thẩm Thời Kiêu kéo đi, một bước cũng không muốn tự đi.
Thẩm Thời Kiêu mở cửa phòng, trêu chọc: "Bộ dáng này của em hệt như mang thai vậy. "
Hạ Trĩ bị hắn xách lên sô pha, nghiêm túc suy nghĩ.
Hai ngày này thật sự là cậu ăn được uống được ngủ cũng được nốt, với lại càng lúc càng lười, còn thường xuyên mệt rã rời.
Triệu chứng này thật ra còn giống với phụ nữ mang thai tới mấy phần.
Cậu nhẹ nhàng vạch áo lên, để lộ cái bụng trắng bóng, "Anh ơi, anh làm người ta lớn bụng rồi này. "
Thẩm Thời Kiêu: "Vậy xem ra anh lợi hại thật, còn có thể sửa đổi kết cấu cơ thể người nữa. "
Hạ Trĩ chua xót: "Không phải sao, hôm qua trên mặt hồ anh còn có thể bảo đảm thuyền không lật, người bình thường không có bản lĩnh này đâu. "
Thẩm Thời Kiêu đưa cho Hạ Trĩ một ly nước ấm, "Chờ bụng em to lên rồi, chúng ta phải giấu cho kỹ, bằng không em sẽ bị người khác bắt đi làm nghiên cứu đấy. "
"Ừm hửm. " Hạ Trĩ hơi híp mắt lại, chuẩn bị sắp xếp hành trình cho buổi trưa.
Thẩm Thời Kiêu nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu, bồi thêm một câu: "Gần đây em ăn đồ lạnh quá nhiều rồi, ở đây nhiệt độ thấp, không thể ăn đồ lạnh nữa, đã hiểu chưa?"
"Biết rồi mà. " Hạ Trĩ lầm bầm, quay mông về phía Thẩm Thời Kiêu.
Cậu phát hiện gần đây Thẩm Thời Kiêu càng ngày càng nói nhiều.
Chẳng qua cậu thực sự rất thích đồ lạnh, còn trẻ thì không sao, đến khi có tuổi rồi thì dễ ốm lắm.
Tháng năm, tuyết khắp Norway mới dần dần tan ra, Hạ Trĩ mặc lên một chiếc áo len mỏng màu trắng với một chiếc khăn quàng cổ màu quả mơ, đi dạo xung quanh đây với Thẩm Thời Kiêu.
Livestream vlog tuần trăng mật bắt đầu, Hạ Trĩ lười, quăng điện thoại di động qua cho Thẩm Thời Kiêu, bảo rằng như vậy thuận tiện để mình xuất hiện trước ống kính hơn.
Nhóm fan nhanh chóng tràn vào.
[ Trĩ Trĩ buổi tối vui vẻ nhé, chỗ hai anh là buổi tối đúng hơm? ]
[ Cục cưng mặc áo len màu trắng rất xinh đẹp, mặt nhỏ mà khăn quàng cổ che mất hơn nửa mặt mất rồi! ]
[ ngày đầu tiên của tuần trăng mật có thể nhìn thấy bé Trĩ livestream, hạnh phúc quá. ]
[ Mí người có để ý hôm nay Thẩm tổng là người cầm điện thoại không? ]
Hạ Trĩ lên tiếng chào hỏi nhóm fan, sau đó nắm tay Thẩm Thời Kiêu, dạo bước trên trấn nhỏ.
Điểm đến của bọn họ là nhà thờ Heddal Stabkirche, để đến được đó thì phải đi bằng taxi.
Lúc đi ngang qua cửa hàng kem bên đường, Hạ Trĩ dừng bước lại, "Kiêu Kiêu, mua cho em một ly đi mà. "
Thẩm Thời Kiêu: "Trời lạnh thế này dễ bị cảm lạnh lắm, về nhà rồi ăn. "
Hạ Trĩ mạnh miệng: "Em ủ rồi mới ăn mà. "
Thẩm Thời Kiêu: "Ủ nóng rồi thì ăn thế nào? Nghe lời nha. "
Kem ly ở đây rất đẹp, bên trên được trang trí bằng một cái hoa vị caramel, Hạ Trĩ chưa ăn qua, nên là rất muốn nếm thử.
Thế là, cậu nheo đôi mắt ẩm ướt, hỏi nhỏ: "Nhưng bụng của em nói, nó muốn ăn lắm luôn. "
[ Á, cục cưng ơi, chị mua cho em nè. ]
[ Thẩm tổng ơi mua cho ảnh đi mà, cứ ăn nhân lúc còn nóng là xong ha ha. ]
[ Nhìn cục cưng gấp đến độ bắt đầu ăn nói xà lơ luôn rồi. ]
Thẩm Thời Kiêu nghe thấy thế thì phì cười: "Vậy em để nó tự nói với anh, rồi anh mua cho. "
Hạ Trĩ bịn rịn nhìn qua, thở dài một tiếng, "Nó sợ người lạ. "
Thẩm Thời Kiêu đỡ cậu lên xe: "Vậy thì không còn cách nào rồi. "
Lên xe, Hạ Trĩ không nói một lời, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, góc nghiêng khuôn mặt hiện lên sự bướng bỉnh và buồn bã khó tả.
Điện thoại ở trong tay Thẩm Thời Kiêu, hắn cúi đầu là có thể nhìn thấy cơn bão bình luận trong phòng livestream.
[ Thẩm tổng, bé Trĩ giận rồi kìa. ]
[ Ai bảo anh không mua kem ly cho Trĩ Trĩ của bọn em. ]
[ Cục cưng tức giận rồi, mau hôn hôn nào. ]
Thẩm Thời Kiêu thấy hai tay của Hạ Trĩ cào bới gì đó trên cửa xe, hắn nghiêng người qua hỏi: "Làm gì vậy?"
Hạ Trĩ: "Vẽ tranh. "
Thẩm Thời Kiêu cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện Hạ Trĩ dùng hơi nước trong xe, vẽ một cái kem ốc quế lên cửa sổ.
Hắn thở dài: "Về khách sạn sẽ mua cho em mà. "
Hạ Trĩ bắt đầu văn vẻ: "Không được. Lúc em muốn ăn thì anh không mua cho em, đến khi em không muốn nữa mới mua thì còn ý nghĩa gì chứ?"
Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh: "Nhớ kỹ lời em vừa mới nói nhé. "
Bả vai của Hạ Trĩ run lên, ngay lập tức trở nên sợ sệt.
Làm gì đấy? Đe dọa cậu hả?
Thứ cậu không sợ nhất chính là đe dọa đấy!
Sau đó, cậu vẽ một hình trái tim bên cạnh cây kem ốc quế, ngoan ngoãn gõ cửa xe: "Chồng ơi, nhìn đây này. "
Lúc Thẩm Thời Kiêu quay đầu lại, Hạ Trĩ cười toe toét, làm hình trái tim để ngực: "Cho anh tình yêu của em để làm vơi sự khó chịu này. Tình yêu của em, đừng quên mua kem ly nhé. "
Thẩm Thời Kiêu nín cười: "Ngốc quá. "
[ Cười chết tui, giờ tui mới phát hiện bé Trĩ khờ thế đấy. ]
[ Sung sướng quá, bé Trĩ đáng yêu nhất vũ trụ, cấm phản bác nhé. ]
[ Sợ quá Trĩ Trĩ ơi. ]
Chiếc xe dừng lại, một toà kiến trúc ba tầng làm bằng gỗ hiện ra trước mặt, vẻ ngoài tựa như ngôi nhà tam giác của phù thủy trong truyện cổ tích.
Sau khi mua vé và qua cổng kiểm tra an ninh, nhìn vào những bích họa và tác phẩm nghệ thuật bằng gỗ được điêu khắc đã trải qua 1300 năm trước mặt, Hạ Trĩ nhìn rồi than thở.
Cậu cầm tay Thẩm Thời Kiêu: "Kiêu Kiêu, bích họa này rất giống với tác phẩm của anh, đều vẽ rất đẹp. "
Thẩm Thời Kiêu: "Đừng nói lung tung, cái này là báu vật của nghệ thuật, không thể đánh đồng với anh được. "
Hạ Trĩ lời âu yếm há mồm liền đến: "Bích hoạ là báu vật của dân tộc, còn anh là báu vật của riêng em. "
Thẩm Thời Kiêu: "Chỉ biết dẻo miệng thôi. "
[ Coi cái miệng của Trĩ Trĩ kìa, đúng là quỷ lừa người. ]
[ Cục cưng khi ở chung với Thẩm tổng thoải mái hơn nhiều ha, còn đùa nữa, hoạt bát hơn trên màn ảnh nhiều. ]
Xung quanh nhà thờ còn một số điểm tham quan nhỏ, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đi dạo một lúc, sau đó thuận tiện đi vào một cửa hàng nhỏ để giải quyết bữa trưa.
Hai người ăn sáng muộn, cho nên lúc ăn cơm trưa đã qua giờ chiều.
Món ăn đặc sản của nơi đây khá ổn, Thẩm Thời Kiêu dựng điện thoại xong, đeo găng tay dùng một lần vào, sau đó bóc vỏ tôm sạch sẽ, thêm với cá hồi, cuốn cho Hạ Trĩ một gỏi cuốn hải sản.
Gần đây sức ăn của Hạ Trĩ tăng mạnh, ăn hết mấy cuốn hải sản cũng chẳng thấm béo gì.
Vùng giữa chân mày của Thẩm Thời Kiêu hiện lên vẻ sầu lo, "Ngày mai anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé, chứ sao ăn nhiều vậy mà lại không no?"
Hạ Trĩ: "Không cần đâu, em ăn được nhiều là vì anh đẹp đó. "
Thẩm Thời Kiêu: "Đừng nghịch, ngày mai dẫn em đi bệnh viện. "
Hạ Trĩ nghe thấy hai chữ bệnh viện, ngay lập tức trên mặt hiện lên hai chữ buồn bực.
Từ khi cậu bị tai nạn giao thông thì trở nên ghét bệnh viện vô cùng.
Bằng không thì lần trước sau khi bị bệnh cũng chẳng kiên quyết về nhà điều dưỡng cơ thể như thế.
Thẩm Thời Kiêu dỗ dành cậu: "Không có chuyện gì lớn đâu, có thể là vấn đề về dạ dày thôi mà. "
Hạ Trĩ nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
[ Bé Trĩ cứ đi kiểm tra thử xem sao, lúc nãy ăn tận mấy cuốn hải sản, khoai tây chiên, còn đùi gà nữa, sức ăn thực sự quá lớn rồi. ]
[ Yên tâm, không châm cứu đâu, đừng sợ. ]
Về đến khách sạn, Thẩm Thời Kiêu mua cho Hạ Trĩ một ly kem, chẳng qua cũng không đưa ngay cho cậu ăn, mà là nói về phòng đợi cơ thể ấm hơn rồi mới được ăn.
"Phòng hơi bừa, mọi người thông cảm chút nhé. " Hạ Trĩ ôm ly kem, giải thích với nhóm fan qua màn hình.
Phòng hai người ở là phòng tổng thống, có ba phòng ngủ và hai phòng tắm, còn có phòng tập thể thao và phòng giải trí.
Hôm nay đi dạo cả ngày nên hơi mệt, Hạ Trĩ như không có xương tựa vào vai Thẩm Thời Kiêu, cầm ly kem ngồi ăn.
Thẩm Thời Kiêu nhỏ giọng nhắc nhở: "Mọi người nhìn kìa. "
Hạ Trĩ: "Không sao, đều là người nhà cả. Người nhà cố lên, double-click đi nào. "
Thẩm Thời Kiêu cười một tiếng chịu thua, massage đầu cho cậu.
[ Kiểu bình yên theo năm tháng thế này thật hạnh phúc. ]
[ Thẩm tổng cưng chiều bé Trĩ như thế, tui cũng yên tâm rồi. ]
[ Thật vậy, trong số tất cả các fan CP, fan CP Thời Hạ là hạnh phúc nhất, không phải lo lắng bị lật thuyền. ]
Ăn xong kem ly, Thẩm Thời Kiêu thúc giục Hạ Trĩ đi tắm nước nóng để giảm mệt mỏi.
Hạ Trĩ liếc nhìn thời gian livestream, "Kiêu Kiêu, anh trò chuyện với các bạn xíu nhé, mười phút nữa là tắt được rồi. "
Thẩm Thời Kiêu: "Được. "
Hạ Trĩ cầm lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm, phát hiện trong bồn tắm đã chuẩn bị xong nước nóng.
Cậu thả một viên bathbomb thơm mát vào bồn tắm, sau đó cởi đồ ngủ ra rồi nằm vào trong bồn.
Thực sự gần đây cơ thể cậu không được bình thường lắm, cơm nước xong xuôi lại buồn ngủ.
Mí mắt của Hạ Trĩ càng ngày càng nặng, dần dần ngủ thiếp đi.
Cậu mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cậu mang thai 10 năm, bác sĩ cho hay 80% trong bụng cậu là một quái thai.
Thẩm Thời Kiêu không có ý định giết chết đứa nhỏ, chuẩn bị dẫn gia đình rời khỏi Trái Đất để kiếm chỗ sinh sống ngoài vũ trụ.
Na Tra, à không phải, một quái thai được sinh ra.
Cuối cùng, một nhà ba người bọn họ sống một cuộc sống hạnh phúc ở Sao Hỏa.
Ở bên ngoài, hai chân của Thẩm Thời Kiêu hơi gập lại, trên tay cầm một quyển sách, thỉnh thoảng nhìn một chút vào màn hình livestream.
Thẩm Thời Kiêu lúc ở cùng Hạ Trĩ sẽ nói nhiều hơn, nhưng lúc bình thường hắn không thích nói chuyện với người khác.
Nhóm fan và hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc lâu, bão bình luận dần dần thay đổi phong cách
[ Anh cảm thấy bé Trĩ đáng yêu chỗ nào ạ? ]
[ Có thể kể về câu chuyện yêu đương hồi đại học của hai anh một chút hông? ]
Nhắc tới Hạ Trĩ, con ngươi bình tĩnh của Thẩm Thời Kiêu mới xuất hiện thay đổi.
Hắn kiên nhẫn nói: "Trĩ Trĩ rất nghịch ngợm, như mèo con vậy, ba ngày không đánh là muốn leo lên nóc nhà dỡ ngói. "
[ Vậy thì Thẩm tổng từng đánh Trĩ Trĩ chưa? ]
[ Quào, Thẩm tổng Trĩ Trĩ thế nào. ]
Thẩm Thời Kiêu: "Nào dám đánh. Em ấy là diễn viên tài năng, còn chưa đụng vào thì em ấy đã lăn ra đất ăn vạ rồi. "
[Hahaha, không nghĩ bé Trĩ lại trẻ con như vậy. ]
[ Thẩm tổng, nói nhiều hơn đi mà, chúng em thích nghe. ]
Thẩm Thời Kiêu: "Em ấy đáng yêu lắm, nhiều năm như vậy mà chẳng thay đổi gì cả, tính cách nhìn thì tùy tiện, nhưng bên trong nhạy cảm cực kỳ, chỉ cần không chú ý chút thôi là trái tim thủy tinh vỡ tan rơi đầy đất. "
[ Ố? Bé Trĩ như thế mà trái tim thủy tinh á? ]
[ Không nghĩ tới bé Trĩ nhạy cảm như vậy. ]
[ Nếu đúng như ảnh nói, bọn anti kia chẳng phải là làm cho Trĩ Trĩ đau lòng lắm sao? ]
Thẩm Thời Kiêu: "Thế thì không đến mức, em ấy sẽ chỉ vì người mà em ấy để ý mới trái tim thủy tinh thôi. "
[ □□ Khoe khoang trắng trợn luôn nè trời. ]
[ Bị đập cơm chó vô mặt. ]
Thẩm Thời Kiêu hiếm khi nói đùa: "Hãy gọi tôi là đại đội trưởng đội nhặt mảnh vỡ thủy tinh nhé. "
[ Ha ha ha, Thẩm tổng cũng hài hước quá. ]
[ Đại đội trưởng nhặt mảnh vỡ thủy tinh ha ha. ]
Qua nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy Hạ Trĩ đi ra, Thẩm Thời Kiêu nói với nhóm fan: "Tôi đi xem Trĩ Trĩ một chút, livestream hôm nay kết thúc tại đây nha. Mọi người ngủ ngon. "
[ Được, bye bye Thẩm tổng. ]
[ Mai gặp nhé ~]
Thẩm Thời Kiêu đang muốn tắt livestream, cửa phòng khách đột nhiên bị vặn ra, Hạ Trĩ ướt mem ngượng ngùng khoác áo choàng tắm đứng ở đó, tâm trạng lạ thường.
Hiện tại Hạ Trĩ có chút không phân biệt được đâu là trong mơ đâu là hiện thực, bị giấc mơ làm cho thức giấc.
Thẩm Thời Kiêu ngừng tay lại, nhìn dáng vẻ lúng túng vô tội của cậu, vội vàng đi qua hỏi: "Làm sao vậy em?"
Hạ Trĩ ngẩng đầu, trong đôi mắt chứa đầy sầu lo: "Kiêu Kiêu, anh có yêu em không?"
Thẩm Thời Kiêu không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Yêu chứ. "
Hạ Trĩ thở hổn hển, ôm lấy hắn lẩm bẩm nói: "Anh có biết, vì sao gần đây em tham ăn tham ngủ lại lười không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện khám thử được không? Không có chuyện gì đâu. "
Hạ Trĩ lo lắng không yên: "Em không đi bệnh viện đâu. "
Thẩm Thời Kiêu: "Vì sao?"
Hạ Trĩ: "Bởi vì em... Trong bụng em mang thai Na Tra. "
3
Thẩm Thời Kiêu:???
Fan trong phòng livestream:!!!