Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão

Chương 66




Đèn đường chiếu lên mặt Hạ Trĩ, làm cho cậu phản chiếu đặc biệt rõ ràng.

Môi của cậu khẽ nhếch lên, chẳng biết vì sao nhìn có vẻ hơi dọa người.

Cuối cùng, cậu còn cứng nhắc nghiêng đầu chào hỏi, "Xin chào nhé ~ "

Luca sợ hết hồn, nhưng sau khi gã ta quan sát người này từ trên xuống dưới, làm sao cũng nhìn không ra cậu là minh tinh trên mấy cái tin tức kia.

Thẩm Thời Kiêu giật mình, lập tức đi tới, nâng gò má của cậu lên quan sát cẩn thận.

Lúc đi đến trước mặt Hạ Trĩ hắn mới phát hiện, không riêng gì mặt, ngay cả quần áo và giày thể thao màu trắng đều dính đầy đất bùn bẩn thỉu, giống như một cái tượng đất nhỏ vậy.

Hắn hỏi: "Sao cả người của em lại bẩn như vậy?"

Hạ Trĩ: "Ngã vô bùn đó." Cậu cúi đầu nhìn quần áo của mình, vừa nhìn về phía Luca đứng bên cạnh, hỏi gã: "Anh nói xong chưa?"

Vẻ ngại ngùng chợt lóe trên gương mặt của Luca. Tuy nói là gã thích chơi, nhưng lần đầu bị vợ của đối phương bắt gặp, khó tránh khỏi bị đuối lý.

"Nói xong rồi, tôi đi trước."

"Chờ đã." Hạ Trĩ gọi gã lại, chậm rãi đi tới bên cạnh gã, "Nhìn anh sạch sẽ thế này, biết rõ ràng người ta đã kết hôn còn lượn lờ trước mặt, sao lại không biết xấu hổ thế hả?"

Luca đã quen được nâng niu từ nhỏ, chưa từng có người không biết khách sáo nói trước mặt gã ta như vậy, lẩm bẩm một câu: "Dũng cảm theo đuổi tình yêu là sai ư?"

Tay phải của Hạ Trĩ chậm rãi chà sát trên quần áo của mình, đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm gã, ý cười treo bên môi.

"Không sai."

"Nhưng hành vi của anh rất bẩn."

Nói xong, ba viên bùn hướng bay tới chỗ Luca, Luca không thấy rõ nó là cái gì, theo bản năng lui về phía sau hai bước, lúc gã xem kỹ, trên âu phục màu trắng bị dính bùn bẩn nhìn mà giật mình.

Gã nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Hạ Trĩ ra vẻ oan ức lui về phía sau hai bước, trốn sau lưng Thẩm Thời Kiêu, "Anh ơi, anh ta hung dữ quá đi."

Thẩm Thời Kiêu che chắn cho cậu, nói với Luca: "Tôi không muốn nhiều lời, xin hãy tự trọng."

Nói xong, hắn dẫn Hạ Trĩ ngồi vào xe, để lại cho Luca một ít khí thải.

Luca tức giận đến trừng mắt thổi râu mép.

Kế hoạch tối nay đi bar ngắm trai đẹp của gã thất bại, trước hết phải đi thay bộ đồ bẩn thỉu này.

Trên xe, tay bùn bé nhỏ của Hạ Trĩ víu lấy quần của Thẩm Thời Kiêu, yếu ớt hỏi: "Có phải em quấy rầy hai người rồi không?"

Thẩm Thời Kiêu nhếch miệng tạo nên một độ cong, "Lúc nãy sao không hỏi câu này ở trước mặt Luca ấy?"

Hạ Trĩ: "Òoo! Hóa ra biết luôn tên của người ta à! Quả nhiên em không nên quay về mà!"

Thẩm Thời Kiêu cầm tay lái, "Tại sao đột nhiên trở về mà không nói với anh?"

Hạ Trĩ rút tay về, ngồi yên trên ghế nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, "Đánh trống lãng, em không muốn nói chuyện với anh nữa."

Ô tô từ từ dừng ở bên đường, Thẩm Thời Kiêu tới gần ôm Hạ Trĩ từ phía sau, "Nếu như em không xuất hiện, câu nói tiếp theo của anh chính là từ chối gã."

Hạ Trĩ: "Đừng ôm em, em bẩn."

Thẩm Thời Kiêu khẽ thở dài, kéo cậu vào trong ngực, móc khăn tay mang theo bên người ra lau mặt cho cậu, "Sao lại không cẩn thận để ngã vào bùn thế này?"

Hạ Trĩ: "Bị sasaeng fan theo đuôi, ta sốt ruột."

(Sasaeng fan: fan cuồng, có những hành động quá khích, thậm chí có thể nguy hiểm đến idol á)

Tính ra, hai người không gặp nhau một tháng rồi.

Thẩm Thời Kiêu vỗ vỗ chân của mình, điều chỉnh ghế dựa vừa vặn, "Muốn ngồi lên không?"

Hạ Trĩ liếc mắt: "Muốn."

Sau đó, Hạ Trĩ khóa ngồi ở trên đùi của hắn, cằm gối lên bả vai của hắn, vừa buồn ngủ vừa bất mãn nói: "Ngày mai là sinh nhật của anh mà, cho nên em cố ý xin nghỉ để về tổ chức sinh nhật cho anh đó."

Thẩm Thời Kiêu hôn một cái lên môi cậu, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Tốt như vậy sao? Cám ơn em."

Hạ Trĩ phát hiện âu phục sạch sẽ của Thẩm Thời Kiêu bị mình cọ lên một ít bùn bẩn, nằm ở trước ngực của hắn nhỏ giọng nói: "Hôm nay anh mặc đẹp trai như vậy chẳng trách bị hoa đào thương nhớ."

Thẩm Thời Kiêu: "Vậy anh chỉ cần đóa hoa hồng trắng là em thôi được chứ?"

Hạ Trĩ nở nụ cười: "Được."

Trên xe có hệ thống sưởi đầy đủ, Thẩm Thời Kiêu giúp Hạ Trĩ cởi áo khoác, ôm cậu hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có này.

Đã lâu không gặp, mùi hương trên người Hạ Trĩ vẫn giống như trước, gương mặt của Thẩm Thời Kiêu dựa vào trước cổ của cậu, nụ hôn trở nên đứt quãng.

"Anh không tò mò em tặng quà gì cho anh hả?"

Thẩm Thời Kiêu: "Tò mò chứ, là gì vậy?"

Hạ Trĩ cười gian xảo: "Tặng anh trinh tiết quý giá nhất của em. Trước hôm nay, em vẫn là một xử nam sạch sành sanh, từ nay về sau, anh phải phụ trách đó nha!"

Thẩm Thời Kiêu cố ý nhéo mấy cái lên eo của cậu, "Em được đó."

Hạ Trĩ nằm trong ngực hắn cười đến xán lạn, trong giọng nói mang theo một chút giọng mũi: "Sinh nhật vui vẻ, nhớ kỹ sau này mỗi một năm đều phải yêu em giống như năm nay. Đây chính là điều ước sinh nhật của anh, điều ước không thể quên."

Thẩm Thời Kiêu nở nụ cười: "Em bá đạo quá đấy."

Buổi tối sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên mà hai người làm chính là cởi quần áo ra, chuẩn bị tắm rửa.

Trong phòng tắm, Thẩm Thời Kiêu hỏi cậu, "Em ngã thế nào? Có bị thương không? Tại sao trên eo cũng có bùn?"

Hạ Trĩ chỉ cần ngồi ở bên trong, nhìn Thẩm Thời Kiêu cầm vòi xịt, lẩm bẩm nói: "Bởi vì hôm nay em mặc áo lông ngắn."

Khắp cơ thể đều là bong bóng, Hạ Trĩ thoải mái dựa vào bồn tắm, mặc cho Thẩm Thời Kiêu điều khiển.

Hạ Trĩ sau khi tắm xong liền đi ra ngoài , dựa theo tính toán của cậu, tiệm bánh gato chắc giao bánh kem tới rồi.

Quả nhiên, quản gia cầm theo bánh ngọt, chuẩn bị lên lầu.

Sau khi Thẩm Thời Kiêu ra khỏi buồng tắm, phát hiện đèn lớn trong phòng ngủ bị tắt, chỉ để lại mấy cái đèn nhỏ hình cốc màu vỏ quýt, đặt chằng chịt khắp mọi nơi trong phòng.

Mà trên đất, phủ kín một lớp hoa hồng.

Một tiếng lanh lảnh dễ nghe của lục lạc vang lên, Hạ Trĩ đẩy bánh kem đi tới, trên cổ đeo một sợi dây xích bạc, bên trên có một cái lục lạc.

Nói là lục lạc, cũng có thể nói là vòng cổ

"Vội vàng quá, hi vọng anh bỏ qua nhé."

Thẩm Thời Kiêu tựa hồ cũng chẳng mấy hứng thú với bánh kem, mà là đi tới trước mặt Hạ Trĩ, tầm mắt rơi xuống cái vòng lục lạc, vừa sâu vừa nóng bỏng.

"Dây chuyền mới mua hả?" Hắn hơi cúi người, hơi nhướng mắt lên.

Hạ Trĩ: "Mới mua đó, anh à."

Cửa phòng sớm đã bị khoá, Hạ Trĩ nhẹ nhàng gỡ bỏ dây lưng của áo tắm.

"Đêm nay em sẽ nghe lời anh, anh muốn em làm gì, ta em sẽ làm cái đó."

"Meow ~ "

Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu, hầu kết lên xuống: "Đây coi như là quà sinh nhật sao?"

"Đúng vậy." Hạ Trĩ nhẹ nhàng bấm chuông trên lục lạc, từ xe đẩy nhỏ phía sau lấy ra một sợi dây thừng, dâng tặng bằng hai tay: "Cái này cũng cho anh."

Thẩm Thời Kiêu ôm lấy cậu đi tới chỗ chiếc giường, chậm rãi cúi người, cơ thể phủ lên người Hạ Trĩ.

"Dùng dây thừng có đau không?"

Hạ Trĩ nhẹ nhàng lắc đầu, xương quai xanh mảnh khảnh bại lộ dưới ánh đèn màu cam lờ mờ, lục lạc phát ra tiếng vang dễ nghe.

Thẩm Thời Kiêu thương xót hôn lên tóc Hạ Trĩ, ánh mắt đầy cưng chiều, "Học được ở đâu đó?"

Trong mắt Hạ Trĩ giống như có sương mù mờ mịt, "Internet."

Thẩm Thời Kiêu: "Dây thừng thì bỏ qua đi, ngày mai sẽ đau tay lắm, lục lạc có thể giữ lại."

"Được ~" Hạ Trĩ dùng tóc cọ cọ vai của hắn, trong ánh mắt ngập tràn sự chờ mong, "Nhanh lên, mèo nhỏ đang chờ anh đó."

Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ phụ họa: "Mèo nhỏ ơi. . ."

Đêm đó, âm thanh của lục lạc vang lên một cách đứt quãng trong phòng, không biết qua bao lâu, Hạ Trĩ ở trên giường phát ra tiếng nức nở yếu ớt: Chủ nhân ~

Thẩm Thời Kiêu ôm cậu, giọng nói dịu dàng vô cùng, "Bé cưng, món quà sinh nhật này anh rất thích."

[Họ không ngại thì người ngại là tôi đây T.T]

...

Sáng ngày hôm sau, Hạ Trĩ đấu tranh rời khỏi chiếc giường, buổi chiều chuyến bay quay về đoàn phim, hắn phải chuẩn bị trước một chút.

Lúc rửa mặt, cậu mới phát hiện lục lạc đã không còn trên cổ, nhớ lại ký ức tối qua, hẳn là bị Thẩm Thời Kiêu lấy đi rồi.

Hạ Trĩ mới vừa ngồi dậy thì Thẩm Thời Kiêu cũng tỉnh, theo âm thanh đi tìm Hạ Trĩ, từ phía sau ôm lấy cậu.

"Hôm nay phải đi rồi sao?"

"Ừm."

Hạ Trĩ rửa sạch sẽ hai má, quay đầu lại ôm hắn: "Qua một tháng nữa thôi là em quay xong rồi."

Thẩm Thời Kiêu: "Nhưng sau đó em sẽ lại phải vào đoàn phim tiếp rồi nhỉ?"

Hạ Trĩ dùng tay nặn nặn mặt Thẩm Thời Kiêu, trêu đùa: "Sao nào? Có phải là hi vọng mỗi ngày em đều ở bên cạnh anh không?"

Kỳ thực nghĩ như vậy rất bình thường, ai không hy vọng có thể mỗi ngày cùng người yêu ở bên nhau dài lâu chứ?

Nhưng Hạ Trĩ là diễn viên nên ý nghĩ này không quá thực tế.

"Quay xong thì nghỉ ngơi một thời gian đi, không thì thân thể của em không chịu nổi đâu."

Hạ Trĩ: "Ừm." Nhắc tới bộ phim 《 Người canh gác 》 này, cậu lại nghĩ tới một chuyện, "Năm mới có khả năng em chỉ có thể nghỉ ngơi ba ngày mà thôi, bởi vì còn phải vào đoàn phim nữa."

Thẩm Thời Kiêu gật gật đầu: "Được."

Hai giờ chiều Hạ Trĩ sẽ lên máy bay, xế chiều hôm nay Thẩm Thời Kiêu cũng có một hội thảo tài chính, đưa Hạ Trĩ ra sân bay xong, trực tiếp đi làm việc.

Trước khi đi, Hạ Trĩ trêu hắn: "Ngày hôm nay sẽ không có hoa đào thối nào nữa chứ?"

Thẩm Thời Kiêu: "Yên tâm, nếu như gặp phải, anh sẽ bẻ gãy hết."

Hạ Trĩ xì xì nở nụ cười, cùng hắn vẫy tay từ biệt.

Việc có sasaeng fan theo đuôi nhắc nhở Thẩm Thời Kiêu, cho nên lần này đi cùng Hạ Trĩ ra nước ngoài, còn có thêm hai vệ sĩ.

Lúc về tới đoàn phim, bên kia vẫn còn đang quay phim, sau khi Tiểu Bàn nhìn thấy Hạ Trĩ, cùng mấy người trợ lý đứng bên cạnh cậu ta cằn nhằn, căn dặn cậu không được hành động một mình nữa, quá nguy hiểm.

Hạ Trĩ tốt tính gật đầu nhận sai, thuận tiện giới thiệu hai vệ sĩ của mình với mọi người.

Will thấy cậu trở về, hỏi cậu: "Thế nào? Kim chủ ba ba vui vẻ không?"

Hạ Trĩ: "Cũng được."

Tiến trình quay lại đâu vào đấy, Hạ Trĩ và Tiểu Bàn rảnh rỗi nên tám chuyện trên trời dưới đất, mới biết vụ án giết người lúc trước đã được phá án, hung thủ đã bị đưa ra công lý.

Mỗi lần trước khi ngủ, Hạ Trĩ nhìn chằm chằm cửa, đều sẽ có chút không được tự nhiên, dù sao đứng ngoài cửa là người sống sờ sờ, giống như canh cửa vậy.

Cậu nói chuyện trên trời dưới đất hỏi han về tiền lương hai vệ sĩ, bọn họ nói với cậu là ba nghìn tệ.

Lúc cậu cân nhắc về hàng đẹp giá rẻ, đôi bạn lạnh lùng nói tiếp: Đây là tiền lương một ngày.

Hạ Trĩ ngay lập tức héo queo.

Mắc quá vậy má.

Thẩm Đường ở bên cạnh khẽ thở dài một cái, khó trách vệ sĩ mà cha cậu thuê chưa bao giờ tính tiền theo tháng mà toàn tính theo ngày.

Chớp mắt một tháng đã trôi qua, ngày Hạ Trĩ về nước, cố ý chọn chuyến có thể đáp vào lúc hai giờ sáng, khoảng thời gian này fan rất ít, sẽ không tạo thành ùn tắc.

Nhưng mà Thẩm Thời Kiêu cũng không cho cậu cơ hội, trực tiếp dẫn cậu đi từ bãi đậu xe, cậu hỏi mới biết hắn đã mua lối đi VIP của sân bay cả năm. 

Tài xế đưa Thẩm Đường về nhà trước mới đưa hai người họ về nhà.

Ngày mai là tới đêm giao thừa , dựa theo thông lệ như những năm trước, Thẩm Thời Kiêu theo lẽ sẽ dẫn Hạ Trĩ quay về nhà lớn Thẩm gia.

Một buổi sáng sớm, vợ chồng son dắt nhau đi ra ngoài mua quà và đồ tết cho mẹ Thẩm.

Hạ Trĩ mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng dài đến đầu gối và một chiếc khăn quàng cổ dày quấn quanh cổ che gần nửa khuôn mặt.

Thật lâu rồi cậu chưa đi mua đồ Tết, lần gần nhất vẫn là rất nhiều năm trước.

Lúc đidạo phố, Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn nắm tay trái của Hạ Trĩ, một giây cũng chưa từng buông ra, thoạt nhìn giống như là một đôi tình nhân bình thường.

Sau khi mua đồ Tết xong, Hạ Trĩ ngồi ở ghế phụ, đang chuẩn thắt dây an toàn, bỗng nhiên nghe thấy từ xa vang lên tiếng ồn ào khá lớn.

Cậu cảm thấy bóng người kia rất quen thuộc, vì vậy khẽ hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về phía bên kia.

Người kia hình như là Hạ Minh Hiên.

Thẩm Thời Kiêu theo tầm mắt của cậu, tò mò nhìn sang, phát hiện Hạ Minh Hiên đang bị mấy tên côn đồ vây đánh, miệng liên tục xin tha. . .

Trường hợp này Thẩm Thời Kiêu có thể đoán được, đoán chừng là Hạ Minh Hiên nợ tiền người ta, bị đối phương sử dụng vũ lực để đòi nợ.

Còn là vay nợ lãi suất cao.

Hắn đóng cửa sổ bên Hạ Trĩ lại, đặt tay lên tay cậu, "Chúng ta tới chỗ mẹ thôi."

Hạ Trĩ hoàn hồn: "Được."

Lúc xe đi ngang qua Hạ Minh Hiên, Hạ Trĩ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhưng mà cậu thu hồi tầm mắt rất nhanh, trong ánh mắt cũng không có tình cảm dư thừa.

Sớm biết như vậy sao lúc trước còn làm.

Trở lại Thẩm trạch, xe ô tô của họ hàng đậu đầy bên ngoài, trong sảnh lớn rất náo nhiệt, mẹ Thẩm đang tán gẫu với thân thích.

"Trĩ Trĩ và Thời Kiêu về rồi."

"Mẹ." Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ đồng thời lên tiếng.

Sau khi hai người đến, bọn họ tự nhiên trở thành tiêu điểm.

Hạ Trĩ phát hiện, Thẩm Đường và cha mẹ cậu ấy cũng ở đây, chỉ có điều cách bọn họ rất xa, ngồi ở vị trí thân thích ở xa nhất.

Hạ Trĩ vẫy tay với cậu, nói với mẹ Thẩm: "Mẹ, lúc con đóng phim ở Hollywood có hợp tác với Đường Đường, e m ấy rất quan tâm con."

Mẹ Thẩm nhìn về phía Thẩm Đường nhiều hơn mấy phần ý cười, "Đường đường lên đại học rồi đúng không?"

Cha mẹ Thẩm Đường vội vàng cười: "Đúng ạ, cũng là học biểu diễn."

Lúc ăn cơm, mẹ Thẩm móc ra mấy cái lì xì chia cho đứa nhỏ nhà họ hàng. Theo phong tục của địa phương, năm cũ không cần phát lì xì cho đám nhỏ, nhưng Thẩm gia vào ngày năm cũ này sẽ cho bọn nhỏ một bao lì xì nhỏ, năm mới lại phát một bao lì xì lớn

Đám con nít rất vui vẻ khi nhận được bao lì xì, cầm kẹo chơi đùa trong phòng khách.

Lúc này, Thẩm Thời Kiêu cũng móc ra một bao lì xì từ trong túi, không giống với bao lì xì nhỏ, cái bao lì xì này rất dầy.

Đám con nít tưởng là cho mình, đôi mắt tròn vo nhìn sang bên này, lại bởi vì sợ hãi Thẩm Thời Kiêu, không dám đến gần.

"Cho em, bình an nhé."

Nhìn tiền lì xì, tai của Hạ Trĩ ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn đám người họ hàng, sau đó cất vào trong túi của mình.

Cậu cũng không phải con nít, cho cậu tiền lì xì gì chứ?

Ôi chao cái này làm cậu xấu hổ lắm đó!

"Cảm ơn chồng yêu!"

Hạ Trĩ lén lút nhếch khóe miệng lên.

Đám người họ hàng nói: "Hai người thật là tình cảm quá."

Mẹ Thẩm: "Còn không phải sao."

Ăn cơm xong, nhóm đàn ông trong nhà ngồi trên ghế sô pha tán gẫu chút chuyện trong lĩnh vực kinh doanh. Không giống lúc nãy, vị trí của cha Thẩm Đường rất gần Thẩm Thời Kiêu, dự định hợp tác trong một dự án có triển vọng đầy hứa hẹn.

Cha của Thẩm Đường được sủng mà sợ, nhưng nhìn quan hệ của Thẩm Đường và Hạ Trĩ, cũng hiểu rõ mấy phần.

Buổi tối, mọi người cùng nhau ăn sủi cảo.

Tâm trạng của Hạ Trĩ rất tốt, một hơi ăn hơn bốn mươi cái sủi cảo, cuối cùng no đến mức đau dạ dày, sắc mặt không tốt lắm.

Mẹ Thẩm sợ cậu không thoải mái, bảo Thẩm Thời Kiêu dẫn Hạ Trĩ đi tản bộ.

Hạ Trĩ thật sự thất rất mất mặt, cũng không phải xã hội cũ, ăn sủi cảo để no bụng(?), phỏng chừng đám người họ hàng cũng kinh ngạc không kém.

Thế nhưng sủi cảo nhân thịt bò và rau thơm ngon quá xá!

Cậu ăn rồi nhưng vẫn thèm.

Ngoài sân, dọc theo con đường bốn phía Thẩm trạch, Thẩm Thời Kiêu nắm tay Hạ Trĩ đi tản bộ.

Hắn biết Hạ Trĩ đang cảm thấy mất mặt nên cũng không đề cập đến chuyện này.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Hạ Trĩ mới thoải mái một chút. Nhưng Thẩm Thời Kiêu không yên lòng, sau khi về đến nhà, đút chi cậu hai viên thuốc hạ tiêu.

Tối nay bọn họ sẽ ở tại Thẩm trạch, Thẩm Thời Kiêu ngồi ở phòng khách bàn bạc một ít chuyện của công ty với mẹ Thẩm, một mình Hạ Trĩ một mình lên lầu tắm rửa.

Căn phòng ngủ này hẳn là đã làm bạn với toàn bộ thanh xuân của Thẩm Thời Kiêu, có thể nhìn thấy rất nhiều dấu vết lúc xưa của Thẩm Thời Kiêu.

Hạ Trĩ không mục đích mà đi dạo một chút, chuẩn bị đi xem thử Thẩm Thời Kiêu xong việc chưa, vì vậy vịn rào chắn cầu thang, đứng ở lầu hai nhìn bọn họ.

Mẹ Thẩm đang muốn đứng dậy đi lấy đồ, vừa khéo nhìn thấy Hạ Trĩ đứng đó, ngẩng đầu hỏi: "Trĩ Trĩ, có thể giúp lấy giúp mẹ cái hợp đồng công trình trong thư phòng tới đây không?"

Hạ Trĩ: "Chỗ nào ạ?"

Thẩm mẫu: "Con xem ở trên bàn thử nhé."

Hạ Trĩ ngoan ngoãn làm động tác tuân lệnh, đẩy cửa phòng ngủ của mẹ Thẩm ra, sau đó đi tới bàn làm việc tìm hợp đồng công trình.

Nhưng cậu tìm rất lâu, cũng không tìm được ở bên ngoài.

Nghĩ đến mẹ Thẩm đã lớn tuổi, khả năng là nhớ sai chỗ, Hạ Trĩ mở ngăn kéo, ngồi xổm xuống tìm kiếm thật kỹ.

Đúng như dự đoán, hợp đồng ở trong ngăn kéo thứ hai, lúc Hạ Trĩ cầm lên, bỗng nhiên thoáng nhìn tài liệu nằm dưới cùng, trên đó in vài chữ " bệnh án của Thẩm Thời Kiêu".

Cậu nhìn chằm chằm tập hồ sơ bệnh án trong chốc lát, đưa tay lấy nó ra.

Hồ sơ bệnh án này rất dày, hẳn là tất cả tài liệu khi điều trị năm đó.

Hạ Trĩ biết tình trạng bệnh năm đó của Thẩm Thời Kiêu nghiêm trọng đến mức nào, nhưng cậu không biết sau khi mình biến mất, tình trạng bệnh của Thẩm Thời Kiêu lại càng nặng hơn.

Dựa theo tuyến thời gian, mấy tờ bệnh án bên trên đều là chuẩn đoán trước khi Thẩm Thời Kiêu gặp Hạ Trĩ.

Trầm cảm cấp độ nặng.

Khi cậu lật tới những trang ở giữa hồ sơ, đồng tử đột nhiên co lại.

Đó là sổ khám bệnh lúc Thẩm Thời Kiêu bị tai nạn xe.

Cơ thể bị gãy xương nhiều chỗ, nội tạng xuất huyết nhẹ, xương sườn bị gãy.

Hóa ra Thẩm Thời Kiêu bị thương nghiêm trọng như thế.

Tay của Hạ Trĩ dần run rẩy, tiếp tục lật giấy. Phía sau là sổ bệnh án, bên trong có ghi chép chi tiết tình trạng bệnh của bác sĩ.

Cậu chầm chậm xem lướt qua.

Ghi chép tình trạng bệnh: Bệnh nhân xuất hiện ảo giác nghiêm trọng, buổi trưa khi tỉnh lại nhìn thấy bạn trai ở bên người, sau đó đuổi theo bạn trai ra khỏi bệnh viện, bị xe đụng ở lối đi bộ dẫn đến tai nạn xe cộ.

Hô hấp của Hạ Trĩ dần trở nên khó khăn, máu khắp cơ thể như muốn dồn về mắt, chằng chịt tia máu.

Cậu đã sắp không còn dũng khí xem tiếp.

Ghi chép tình trạng bệnh: Bệnh nhân bị rối loạn cảm xúc và thể chất, để tránh xảy ra xu hướng tự làm hại mình, cần phải kịp thời để ý.

Ghi chép tình trạng bệnh: Bệnh nhân không chịu ăn uống, lo âu cấp độ nặng.

Ghi chép tình trạng bệnh: Bệnh nhân ăn uống giảm sút, không ngủ được, cần kê thuốc an thần.

Bản ghi chép tình trạng bệnh từ từ bị nước mắt làm thấm ướt, Hạ Trĩ đột nhiên khép lại, dùng sức xoa xoa hai mắt đỏ bừng, nỗ lực điều chỉnh hô hấp rối loạn.

Trái tim của cậu rất đau rất đau. . .

Hóa ra nhiều năm như vậy. . .

Cậu che miệng khóc thành tiếng.

CHuyện nhiều như vậy, Thẩm Thời Kiêu chưa bao giờ đề cập với cậu, lúc trước cũng chỉ nhẹ nhàng mà giải thích một câu.

Cậu không nghĩ tới nguồn cơn của trận tai nạn xe đó là như vậy.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một đôi chân xuất hiện ở cửa.

Sau khi Hạ Trĩ phát hiện  vội vàng thả bệnh án lại ngăn kéo, tay phải không kiềm chế được run rẩy.

"Trĩ Trĩ, không tìm thấy hả? Anh có chuyện muốn nói với em."

Thẩm Thời Kiêu nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Hạ Trĩ, bỗng nhiên nghi hoặc mà dừng lại.

Hạ Trĩ cười gượng hai tiếng, chỉ vào ngoài cửa sổ: "Gió bên ngoài thổi vào mạnh quá, anh muốn nói gì với em thế?"

Trong lúc vô tình Thẩm Thời Kiêu thoáng nhìn dưới chân bàn làm việc rơi ra một tờ hóa đơn viện phí, dựa vào khung cửa khẽ cười.

"Trĩ Trĩ, anh yêu em."

"Từ lúc anh gặp được em đã không ngừng yêu em, cũng chưa từng hối hận."

----------------------------------------

Có lẽ người mà mình không thể tha thứ nhất trong bộ truyện này là Mạnh Tử Căng, vì sự yêu thích ích kỷ của mình mà làm hại đến nhiều người. Yêu ai thì hãy dũng cảm theo đuổi còn không thì phải chấp nhận buông tay, cậu ta chưa từng ở trước mặt Kiêu nói ra tình cảm của mình mà lại chơi trò sau lưng hại hai người yêu nhau cách xa ngần ấy năm, hại người mẹ già không thể gặp con gái mình lần cuối T.T