Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão

Chương 54




"Mẹ, chắc là mẹ nhớ em gái quá rồi." Mạnh Thực quay người, nắm chặt bàn tay của bà Mạnh, "Cậu ấy là thiếu gia của Hạ gia, không liên quan gì tới em gái cả."

Mạnh Tử Căng nhỏ giọng phụ họa, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bà Manh, "Bà nội, con hiểu được bà nhớ cô như thế nào, nhưng người này không phải người chúng ta muốn tìm đâu."

Bà Mạnh thở dài một hơi, đẩy cửa xe ra, bước chân tập tễnh tiếp tục đi tới, lại nhìn biển quảng cáo của Hạ Trĩ một hồi lâu, ngữ khí nghẹn ngào: "Các con chưa từng nhìn thấy bộ dáng của con bé, không nhìn ra cũng bình thường. Nhưng con bé là con gái của ta, sao ta lại không nhận ra được chứ?"

Mạnh Tử Trì xuống xe dìu bà, "Bà nội, con vẫn còn ấn tượng, trong album ảnh nhà chúng ta, có một bức ảnh, người trong hình, dung mạo của người trong ảnh rất giống Hạ Trĩ. Có phải là cô không ạ?"

Mạnh Tử Căng nhíu mày: "Anh, nói như vậy có phải quá vội vàng rồi không? Vạn nhất không phải, bà nội sẽ thất vọng bao nhiêu chứ?"

Mạnh Tử Trì liếc mắt nhìn cậu ta, lại nhìn dánh dấp thương tâm của bà Mạnh, nhẹ giọng nói: "Là con suy nghĩ không chu đáo."

Ba người ngàn khuyên vạn khuyên, mới dìu được bà Mạnh lên xe.

Trên xe, vành mắt của bà Mạnh vẫn ửng đỏ, nếp nhăn ở đuôi mắt cũng sâu hơn.

"Sắp xếp lúc nào đó cho ta gặp đứa nhỏ được không? Nó thật sự quá giống tiểu Hân."

Nhắc tới tên của con gái, bà Mạnh không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống, "Cũng không biết con bé còn giữ tên Mạnh Hân không nữa, có lẽ đã sớm sửa tên rồi cũng nên."

Mạnh Thực ngồi ở bên cạnh ôm bà an ủi: "Con lập tức sắp xếp cho hai người gặp mặt, mẹ đừng nôn nóng mà."

Sau chuyến bay dài, sức khỏe của bà Mạnh vốn đã yếu ớt, bây giờ tâm tình lại dao động dữ dội, huyết áp tăng cao, cả người loạng choạng.

Đến Mạnh gia, Mạnh Thực cõng bà, đưa bà lên phòng ngủ, đợi bà ngủ mới rời khỏi.

Trong phòng khách, ba người ngồi vây quanh trên ghế sa lon, thảo luận chuyện này.

Mạnh Tử Căng nói thẳng: "Ba, anh, mẹ của Hạ Trĩ đã qua đời từ lâu rồi. Nếu như cậu ta thật sự là con trai của cô, hai người không sợ bà nội biết được chuyện này sẽ đau lòng sao?"

Mạnh Thực cầm chén trà, trầm mặc không nói.

Mạnh Tử Trì thấp giọng nói: "Nhưng mà, bà nội đã cảm thấy hình dáng của Hạ Trĩ và cô rất giống, nếu chúng ta không cho bà gặp Hạ Trĩ, bà cũng sẽ đau lòng"

Mạnh Tử Căng nhìn Mạnh Thực: "Ba thấy thế nào?"

Mạnh Thực đặt chén trà xuống, "Mời Hạ Trĩ tới gặp mặt một lần đi, trước tiên làm giám định ADN đã."

"Ba!" Mạnh Tử Căng bỗng dưng đứng lên, tâm tình có chút kích động, "Con nói thật. Nếu như Hạ Trĩ thật sự là con trai của cô, vậy 30% cổ phần này, cuối cùng toàn bộ đều thuộc về Hạ Trĩ, một chút chúng ta cũng không chiếm được. Qua nhiều năm như vậy, Hạ Trĩ có làm được gì cống hiến cho Mạnh gia không? Ba và anh vì Mạnh gia mà dốc sức nhiều năm, quay đầu lại muốn chia một nửa cổ phần cho Hạ Trĩ, ba cảm thấy công bằng không chứ?"

Mạnh Thực nghe xong mấy lời này, lông mày nhăn lại, rơi vào trầm tư.

Ông không phải không cân nhắc qua những việc này.

Ông càng để tâm tới Mạnh gia hơn bất cứ người nào, để tâm tới tập đoàn mình và ba chung tay dốc sức gầy dựng nên. 

Mạnh Tử Trì mím môi: "Nhưng mà, nếu như chúng ta giấu chuyện này, một chút cổ phần cũng không cho cô thì cũng chẳng công bằng đối với cô."

Mạnh Tử Căng há miệng, cuối cùng ngồi xuống cạnh Mạnh Thực, ngôn từ khẩn thiết: "Ba, tuy rằng lời con nói ích kỷ, nhưng cũng là vì Mạnh gia, vì ba và anh. Cổ phần trong nhà, ba chỉ cho con quyền sử dụng, còn không phải là sợ cô trở về cướp quyền lực quản lý công ty sao? Nếu như chúng ta giấu chuyện này, chờ di chúc của ông nội qua thời hạn có hiệu lực, cổ phần sẽ thuộc về chúng ta ."

Mạnh Tử Trì nghe mấy lời này, càng khiếp sợ.

Hắn không hề nghĩ tới, lời nói này phát ra từ miệng của Mạnh Tử Căng.

Mà lời này đâm thẳng vào chỗ hiểm của Mạnh Thực, gân xanh trên huyệt thái dương nháy mắt trồi lên.

Một lát sau, ông siết tay thành nắm đấm, thấp giọng nói: "Tử Căng nói đúng. Tử Trì, ba và Tử Căng làm như thế, cũng là vì muốn vị trí chủ tịch của con có thể được vững chắc." 

Mạnh Tử Trì vội vàng muốn phản biện, lại bị Mạnh Thực chặn họng.

Mạnh Tử Căng nhân cơ hội nói: "Chuyện này, chỉ có ba người chúng ta biết. Chúng ta có thể nói với bà nội rằng, chúng ta đã làm so sánh ADN với Hạ Trĩ. Kết quả biểu hiện Hạ Trĩ không có quan hệ máu mủ với bà."

Mạnh Thực gật gật đầu: "Ừ, như vậy cũng được, ngày mai ta sẽ bảo người đi làm giả báo cáo ADN."

Nói xong, ông đứng dậy nói với hai anh em: "Ba đi ngủ, các con nghỉ ngơi cho sớm."

"Ba!" Mạnh Tử Trì đứng dậy muốn đi theo ông, lại bị Mạnh Thực ngăn lại, "Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi."

"Ba! Chúng ta thật sự phải như vậy sao chứ?"

"Ba!"

Trong phòng khách, chỉ còn lại hai người Mạnh Tử Căng và Mạnh Tử Trì.

Mạnh Tử Căng nhìn Mạnh Tử Trì, chậm rãi ngồi vào bên cạnh hắn, nỗ lực đưa tay kéo cánh tay của hắn, "Anh ơi, em —— "

Chưa kịp nói hết câu, Mạnh Tử Trì lập tức làm lơ cậu ta, ngữ khí thất vọng: "Tử Căng, hôm nay anh phải nhìn nhận em bằng một con người khác đấy."

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu Mạnh Tử Trì dùng loại thái độ này đối xử với cậu ta.

Mạnh Tử Căng hoảng rồi, vội vàng đứng lên ôm lấy cánh tay của Mạnh Tử Trì, ngữ khí oan ức: "Anh ơi, em làm như vậy, cũng là vì Mạnh gia và anh mà!"

Mạnh Tử Trì mỉa mai cười một cái, nhìn cậu ta, ánh mắt phức tạp: "Vì anh?"

Mạnh Tử Căng gấp đến độ sắp khóc: "Dạ."

"Ông nội nói, năm đó trong nhà bần cùng đến chán nản, mới đưa cô cho thân thích nuôi nấng. Thân thích nhìn gia đình chúng ta quá khổ, cho một ít gạo và mì, giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn ấy. . ." Mạnh Tử Trì khó chịu mà cụp mắt, "Em luôn nói cô trở về cướp công lao của chúng ta, thế em có nghĩ tới hay không, nếu như không có cô, ba có thể đã chết đói, hai chúng ta cũng không thể sinh ra."

Mạnh Tử Căng cúi thấp đầu: "Anh, anh xử lý theo cảm tính như vậy , làm sao quản lý tốt tập đoàn được chứ?"

Mạnh Tử Trì nhìn cậu ta: "Nếu như anh không trọng tình cảm, cũng sẽ không dưỡng em thành thói quen như vậy."

Sau khi Mạnh Tử Trì rời khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Mạnh Tử Khâm. Cậu ta khịt khịt mũi, một mình đi tới phòng ngủ, mở tủ bảo hiểm lấy bức ảnh cũ bên trong.

Nhìn rất lâu, cậu ta mới đóng tủ bảo hiểm lại.

Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng cha cưng chiều cậu ta, nhưng chưa từng có ý định bồi dưỡng cậu ta thành người thừa kế, thân thích trong gia tộc cũng chỉ coi trọng anh trai cậu ta, dù sao anh trai cậu ta có tài có đức, làm việc quyết đoán, từ nhỏ đã rất thông minh.

Cậu ta vẫn luôn biết, dù cho cha có nhiều cổ phần hơn nữa cũng sẽ không cho cậu ta.

Cậu ta thường xuyên an ủi mình, làm một nhị thiếu gia không buồn không lo cũng rất tốt, có anh trai che chở, có ba cưng chiều, vĩnh viễn không cần để tâm tới chuyện làm ăn.

Nhưng còn Hạ Trĩ, cậu ta dựa vào cái gì có thể lấy đi nhiều cổ phần như vậy!

Cậu dựa vào cái gì có thể có được tình yêu mà cậu ta hằng mong ước!

Cậu dựa vào cái gì có thể có được đồ vật mà cậu ta không chiếm được!

Hạ Trĩ chẳng cần tranh giành gì cả, cái gì cũng đều tới tay, mà mình lại không có thứ gì.

Cậu ta sẽ không để cho Hạ Trĩ thực hiện được.

Vĩnh viễn không!  [Cút :)) ]

Một đêm này, ngoài phòng gió lớn gào thét, bà Mạnh gặp ác mộng, sợ sệt la hét, người hầu nghe thấy vội vã thông báo cho Mạnh Thực.

Mạnh Thực và Mạnh Tử Trì cùng chạy đến, mãi mới trấn an được bà Mạnh vì giật mình mà tỉnh giấc.

Bà Mạnh vừa rồi nằm mơ thấy con gái bé bỏng, khóc cực kì đau lòng, siết tay Mạnh Thực, đứt quãng nói: "Em gái con, lúc đó mới bốn tuổi. . . Con bé chạy phía sau, tê tâm liệt phế gọi ba mẹ ơi. . ."

Mạnh Thực ôm bà, cánh tay chầm chầm vỗ vỗ lưng bà, ánh mắt trộn lẵn một chút xoắn xuýt cùng khổ sở.

Bà Mạnh nói: "Mẹ và thân thích đã ước định rõ ràng, chờ bọn họ có đứa nhỏ của mình, nhà chúng ta có thể khá lên sẽ đón tiểu Hân về, thế mà bọn họ lén lút xuất ngoại, cũng không trở về nữa. Mẹ làm sao cũng không thể tha thứ cho chính mình. . . Nhiều năm nay mẹ chưa từng ngon giấc ngày nào, nếu may mắn chúng ta lập tức sẽ tìm được con bé ngay thôi."

Tóc mai của Mạnh Thực bị năm tháng nhuộm trắng, ánh mắt có chút già nua.

Ông an ủi: "Mẹ, mẹ yên tâm, ngày mai con sẽ đi tìm cậu ấy."

Bà Mạnh gật gật đầu, cuối cùng uống một ít thuốc an thần, mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tắt đèn, Mạnh Tử Trì hỏi Mạnh Thực: "Ba, ba thật sự, muốn thực hiện ý định kia sao?"

Mạnh Thực ngồi ở trước giường của bà Mạnh thật lâu nhưng không nói gì.

Ngày thứ hai, Hạ Trĩ đi tới đoàn phim như thường lệ, tham gia buổi quay phim của 《 Thí yêu lục 》.

Bộ phim này, đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, hôm nay là ngày hơ khô thẻ tre của những diễn viên phụ.

Đoàn kịch chuẩn bị bánh kem và quà tặng chúc mừng hơ khô thẻ tre cho mọi người, sau khi quay xong các cảnh quay buổi chiều, tới phòng nghỉ ngơi chúc mừng mọi người.

Lâm Yên không nỡ xa mọi người, ôm bóa hoa mà Hạ Trĩ tặng cho cô, chụp ảnh chung với cậu. Công ty quản lý của cô biết cô hơ khô thẻ tre, cố ý đưa tới rất nhiều quà tặng, phô trương rất đủ.

Mà hơ khô thẻ tre cùng cô còn có Mạnh Tử Căng, biểu hiện ngày hôm nay có chút keo kiệt, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Vì ngoại trừ đoàn phim tặng quà chúc mừng cậu ta, công ty quản lý và người nhà gần như không có, rất không phù hợp với phong cách thường ngày của cậu ta

Lúc ăn cơm, sắc mặt của Mạnh Tử Căng rất khó nhìn, mà Hạ Trĩ ngồi bên cạnh cậu ta, hoàn toàn không bị tâm tình của cậu ta ảnh hưởng, vô cùng vui vẻ gặm cánh gà.

Lương Hân ngồi ở đối diện Hạ Trĩ, trêu chọc: "Tiểu Hạ, bây giờ anh là phú ông nhỏ rồi đó nha."

Hạ Trĩ trêu chọc: "Ỏ, là cái loại phú khả địch quốc(1) đó hử."

(1) Phú khả địch quốc: nghĩa là tài sản của cá nhân có thể sánh ngang với tài sản của một đất nước

Mặc dù vai của Hạ Trĩ là nam chính, nhưng ở đoàn phim lại vô cùng bình dị gần gũi, chưa bao giờ bởi vì thân phận mà xa lánh diễn viên phụ hay diễn viên quần chúng, hòa đồng với mọi người, nhân duyên cũng rất tốt.

Giờ phút này, rất nhiều diễn viên phụ có quan hệ khá tốt với tốt ở bên cạnh phụ họa bảo hâm mộ tình cảm của cậu và Thẩm Thời Kiêu.

Mạnh Tử Khâm bị lạnh nhạt ở một bên, một miếng cơm cũng không nuốt nổi.

Lúc này, Mạnh Tử Trì bỗng nhiên tới chơi.

Mọi người cũng không xa lạ gì với Mạnh Tử Trì, hắn thường xuyên đến thăm Mạnh Tử Căng, mời mọi người ăn cơm.

Sau khi Mạnh Tử Căng nhìn thấy túi quà trong tay Mạnh Tử Trì, khóe miệng rốt cục cũng lóe lên mỉm cười, đứng lên đón hắn.

Mà hành động kế tiếp của Mạnh Tử Trì, khiến tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ và hoảng sợ.

Hắn vậy mà lướt qua Mạnh Tử Căng, trực tiếp đi về phía Hạ Trĩ.

"Summer, hồi nãy tôi và Thời Kiêu có cuộc họp, nói có một vật quan trọng muốn đưa cho cậu."

Hạ Trĩ lau khô tay: "Cái gì thế?"

Mạnh Tử Trì ôn hòa cười, cầm túi quà trong tay: "Cậu ra đây một chút."

Hạ Trĩ gật gật đầu, cùng hắn sóng vai rời đi.

Mạnh Tử Căng đơ tại chỗ, từ trên xuống dưới như bị xối một thau nước lạnh trong trời đông giá rét.

"Thật ra là, không phải Thời Kiêu đưa cho cậu, là quà sinh nhật tôi tặng cậu." Mạnh Tử Trì nhìn chằm chằm bờ vai của Hạ Trĩ, cười nói: "Ngày đó quên đưa cho cậu, xin lỗi."

Hạ Trĩ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng tôi nhớ anh đưa cho tôi rồi mà."

Mạnh Tử Trì nhìn hắn, "Chưa đưa, chắc cậu nhớ lộn rồi."

"Cám ơn anh." Hạ Trĩ ôn nhu nở nụ cười, gãi đầu một cái: "Hay vào trong cùng ăn bữa cơm nha?"

Mạnh Tử Trì: "Không cần đâu, giờ tôi phải đi đây."

Ngay lúc Hạ Trĩ tạm biệt hắn xong rồi quay người đi vào, bàn tay của Mạnh Tử Trì nhanh chóng đập nhẹ lên gáy cậu, "Có con sâu nhỏ, cậu vào đi."

Hạ Trĩ long lanh nở nụ cười: "Được."

Kỳ thực, Mạnh Tử Trì tại sao lừa gạt mọi người nói là đến tặng quà thay cho Thẩm Thời Kiêu, tuy rằng Hạ Trĩ không rõ nguyên nhân là gì, nhưng cũng có thể đoán được mấy phần.

Xem tương tác vừa nãy của hai người, hẳn là anh em cãi nhau.

Hạ Trĩ đi rồi, Mạnh Tử Trì nhìn chăm chú sợi tóc trong tay, cẩn thận từng li từng tí bỏ nó vào một cái túi.

Khi Hạ Trĩ trở lại dĩ nhiên nhận được ánh mắt tò mò của mọi người, cậu giải thích: "Ông xã tặng đồ, uỷ thác anh trai Mạnh gia giao tới."

Mạnh Tử Căng quan sát túi quà trong tay cậu, rất lâu mới thu tầm mắt lại.

Bữa tiệc hơ khô thẻ tre này vẫn kéo dài đến rất muộn mới kết thúc, trước cửa địa điểm quay phim, mọi người lên xe bảo mẫu lần lượt rời đi.

Vốn là Thẩm Thời Kiêu nói muốn tới đón cậu, nhưng lúc Hạ Trĩ lên xe, phát hiện chỉ có tài xế, không khỏi có chút mất mát.

Tài xế giải thích: "Hôm nay Thẩm tổng có việc đột xuất, không đến được ."

Hạ Trĩ chậm rãi gật đầu, mở túi quà trong tay ra.

Đây là một chiếc mặt dây chuyền vàng đính ngọc, bên trên có khắc dòng chữ chúc bình an hạnh phúc.

Giống như lúc một đứa trẻ vừa ra đời, người trong nhà tặng đồ với lời chúc bình an.

Về đến nhà, Hạ Trĩ tắm xong liền trèo lên giường, vừa đọc kịch bản vừa đợi Thẩm Thời Kiêu.

Vừa nãy cậu thử gọi vài cuộc điện thoại cho Thẩm Thời Kiêu, Thẩm Thời Kiêu lại không nhận.

Trong một căn hộ cao tầng bí ẩn.

Thẩm Thời Kiêu ngồi ở trên ghế sa lon, hai vệ sĩ đứng bên người hắn.

Tần Hoàn Như ngồi dưới đất, như điên như dại.

"Mày rốt cuộc muốn làm gì hả! Hạ Hoài Sơn giao tao cho mày, mày trực tiếp đưa tao tới sở cảnh sát là xong chuyện rồi!"

Thẩm Thời Kiêu hơi cúi người, bàn tay nắm lấy nhau: "Bà còn chưa nói ra tin tức tôi muốn biết, làm sao tôi có thể dễ dàng cho bà đi chứ?"

Tần Hoàn Như dùng ánh mắt căm thù nhìn hắn: "Tao nói rồi, năm đó tao bắt tay với tài xế, muốn bắt cóc Hạ Trĩ, thế nhưng kế hoạch không thành!"

Ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu lạnh như băng: "Bà có phải là cho rằng, thực tế bà không tạo thương tổn cho Hạ Trĩ, cho dù tôi báo cảnh sát, nhiều lắm bà cũng chỉ bị xử vài năm, là có thể ra ngoài?"

Tần Hoàn Như bị nói trúng tim đen, ánh mắt né tránh: "Tao không có!"

Thẩm Thời Kiêu cười lạnh một tiếng, gật đầu ra hiệu với vệ sĩ, vệ sĩ lập tức lấy ra một bức ảnh đưa cho Tần Hoàn Như xem.

Trong hình, một người bị trói chân tay, miệng bị bịt kín, đau đến không muốn sống mà khóc lóc.

Tần Hoàn Như lập tức cuống lên, gào lên một tiếng rồi xông tới, muốn cướp di động, không ngờ bị vệ sĩ khống chế, tê dại gào thét: "Mày dám động đến con trai của tao! Tao liều mạng với mày! Cái tên khốn kiếp Hạ Hoài Sơn kia! Con trai cũng không bảo vệ được!"

"Câm miệng!" Thẩm Thời Kiêu ném chén trà trong tay về phía bức tường thủy tinh phía sau Tần Hoàn Như, trong nháy mắt tiếng đổ vỡ vang lên, những mảnh thủy tinh chậm rãi rơi xuống.

"Con trai của bà là bảo bối, con trai của người khác là cỏ dại à! Hạ Trĩ khi đó còn chưa tới 20 tuổi, bà lại làm ra những chuyện kia với em ấy, đáng đời báo ứng lên người và con trai bà!"

"Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, bà có chắc là bà vẫn không muốn nói?"

Tần Hoàn Như từ từ xụi lơ, hai chân quỳ trên mặt đất: "Tôi nói. . . Tôi nói tất cả cho cậu. . . Chỉ cần cậu có thể tha Minh Hiên."

"Kế hoạch ban đầu của tôi là làm cho Hạ Hoài Sơn và mẹ của Hạ Trĩ ly hôn, nhưng mẹ của nó quá lợi hại, tôi có chút ứng phó không được, liền nảy ra ý xấu, muốn ra tay với Hạ Trĩ để phân tán tinh lực(tinh thần và thể lực) của mẹ nó."

"Tôi không muốn đẩy nó hắn vào chỗ chết, chỉ muốn bắt cóc nó mấy ngày. Lúc tôi phái người âm thầm theo dõi Hạ Trĩ được nửa tháng, tất cả đều đã được chuẩn bị kỹ càng, tôi bỗng nhiên nhận được một bức thư nặc danh. Người gửi bức thư đó nói với tôi, hắn đã biết hết kế hoạch của tôi, hắn muốn làm một cái giao dịch với tôi."

Thẩm Thời Kiêu: "Giao dịch gì?"

Tần Hoàn Như khóc thút thít nói: "Hắn nói, chỉ cần tôi nói cho hắn biết ngày đó tôi sắp xếp thời gian địa điểm cụ thể như thến nào, còn lại giao cho hắn xử lý. Lúc đó tôi cũng rất hoảng loạn, e sợ người khác biết chuyện bắt cóc này, liền đáp ứng hợp tác với người kia. Chuyện sau đó, cậu cũng biết.Đêm đó, sau khi Hạ Trĩ lên chiếc xe tôi đã sắp xếp, gặp phải tai nạn xe. Tài xế tử vong tại chỗ."

Thẩm Thời Kiêu bưng ly nước, uống một hơi cạn sạch, sau đó "Cạch" mà một tiếng, đặt lên khay trà, lớn tiếng hỏi: "Thư nặc danh gửi cho bà bằng cách nào?."

Tần Hoàn Như: "Tin nhắn điện thoại di động, hẳn là dãy số từ nước ngoài."

"Hiện tại còn giữ số đó không?"

"Không có, số điện thoại thay đổi. Nhưng tôi nhớ được dãy số kia, hình như là . . 003323. . ."

Thẩm Thời Kiêu: "0033. . . Là số điện thoại ở Paris. Còn có chuyện gì muốn nói không?"

Tần Hoàn Như: "Không còn."

Thẩm Thời Kiêu làm cái nháy mắt, bảo tiêu lập tức kéo Tần Hoàn Như xuống, thu thập chứng cứ chuẩn bị báo cảnh sát.

Đi ra khỏi căn hộ kia, một vệ sĩ hỏi Thẩm Thời Kiêu, "Người phụ nữ kia khóc rất lợi hại, luôn miệng hỏi tung tích của con trai bà ta. Có cần nói cho bà ta video bắt cóc kia là giả, chỉ là nhờ AI đổi mặt thôi không ạ?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không cần, để bà ta ngồi trong ngục giam mà lo lắng đi."

Trên đường về nhà, hắn liên tục châm vài điếu thuốc lá, mỏi mệt xoa xoa vùng giữa chân mày, đầu vô cùng đau đớn.

Vụ tai nạn xe của Hạ Trĩ, thật sự là hành vi cố ý.

Ngoại trừ Tần Hoàn Như, rốt cuộc là còn ai hận em ấy đến tận xương?

Nếu như hiện tại người này còn lởn vởn bên người Hạ Trĩ, mà Hạ Trĩ lại không hề có phòng bị đối với người này.

Đó là một chuyện đáng sợ đến nhường nào chứ.

Hiện tại trong đầu Thẩm Thời Kiêu rất loạn, chỉ muốn mau chóng về nhà tới nhà để gặp Hạ Trĩ.

Kẻ hại hắn và Hạ Trĩ xa nhau ba năm, suýt chút nữa âm dương cách biệt, rốt cục cũng sắp trồi lên mặt nước.

Về đến nhà, đã là mười một giờ tối, sau khi hắn xuống xe liền phát hiện một tia sáng yếu ớt thắp sáng lầu hai.

Dừng ở lầu một trong chốc lát, hắn cởi bộ âu phục đầy mùi thuốc lá, sau khi tắm rửa xong ở lầu một mới đi lên.

Hạ Trĩ hơi buồn ngủ, lúc này cầm kịch bản, như có như không ngủ gà ngủ gật.

Nghe thấy cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra, cậu đi chân trần nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy tới trước mặt Thẩm Thời Kiêu.

Nhẹ nhàng nhảy lên một cái, lập tức ôm lấy cổ của hắn, hai chân đu lên eo của hắn.

Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng ôm lấy hôn cậu một cái, ôm cậu về giường.

Mũi của Hạ Trĩ rất thính, ngửi vài cái ở trước cổ hắn, nói: "Anh tắm à?"

Thẩm Thời Kiêu: "Ừ."

Hạ Trĩ như một cảnh sát nhỏ, nheo mắt lại: "Vừa về đến nhà liền đi tắm? Không phải dính nước hoa ở bên ngoài, muốn tiêu hủy chứng cứ đúng không?"

Thẩm Thời Kiêu cười cười: "Không có mà, hôm nay anh thật sự không có đi gặp phụ nữ."

"Thiệt hay giả đó." Hạ Trĩ vẫn ngồi ở trên người hắn, lầm bầm: "Đi gặp người nào?"

Thẩm Thời Kiêu: "Tần Hoàn Như."

Hạ Trĩ cau mày: "Gặp bà ta làm gì?"

Thẩm Thời Kiêu than nhẹ: "Liên quan với vụ tai nạn của em, anh có vài chuyện muốn hỏi bà ta."

Hạ Trĩ rất nhạy cảm, lập tức nhận ra vụ tai nạn này nhất định có vấn đề, nếu không phải thì Thẩm Thời Kiêu nhất định sẽ không đi điều tra.

"Có người sắp xếp vụ tai nạn xe đó hả ?"

Thẩm Thời Kiêu xoa xoa đầu cậu, "Vụ tai nạn xe quả thật có điểm kỳ lạ, manh mối đã có, anh đang tìm hung thủ."

Diễn tinh Hạ Trĩ rụt cơ thể, yếu ớt nói: "Kiêu Kiêu, có người muốn hại em thì làm sao bây giờ? Anh phải bảo vệ em nha~ "

Thẩm Thời Kiêu ôm cậu lăn trên giường, ngửi mùi hương trên người cậu, tâm trạng mới yên tĩnh lại.

Hắn chầm chậm nhắm mắt lại: "Ngoan, anh sẽ bảo vệ em."

. . .

Bà nội Mạnh gia về nước, mấy nhà giàu có quan hệ tốt với Mạnh gia dĩ nhiên phải đi thăm hỏi bà, Mạnh Tử Căng phụ trách một loạt danh sách khách mời.

Lúc hỉnh lý danh sách, cậu ta cố ý không mời Thẩm gia.

Hai ngày nay, bà Mạnh thường xuyên lải nhải, dò hỏi Mạnh Tử Căng lúc nào mới sắp xếp cho mình và Hạ Trĩ gặp mặt.

Mạnh Tử Căng trả lời bà: "Để tránh gây ra chuyện chuyện ầm ĩ, con muốn lấy tóc của Hạ Trĩ với tóc của con đưa tới trung tâm giám định trước, có kết quả sẽ báo cho bà."

Bà Mạnh yên lòng gật gật đầu, tán thưởng cậu ta làm việc chu đáo.

Bữa tiệc đêm nay của Mạnh gia, bà Mạnh đặc biệt lấy ra bộ sườn xám yêu thích nhất, muốn cùng hội chị em tụ họp một chút.

Cùng lúc đó, Mạnh Tử Trì đã nhận được kết quả của trung tâm.

Hắn và Hạ Trĩ có quan hệ máu mủ, 28%, thuộc về loại quan hệ huyết thống họ hàng.

Trong phòng làm việc, Mạnh Tử Trì cầm giấy giám định, nội tâm ngũ vị tạp trần, suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn nên nói kết quả này cho Mạnh Thực.

Mạnh Thực nhận được kết quả, cũng không quá kinh ngạc, bởi vì từ đầu tới cuối ông đều tin tưởng bà Mạnh không có nhìn lầm người. Hai người giống nhau như vậy, trên thế giới có thể có được bao nhiêu chứ?

Thanh âm của Mạnh Tử Trì khàn khàn: "Ba, ba thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Chẳng lẽ ba định lừa gạt bà nội đến hết đời, mãi cho đến khi bà qua đời, cũng không nói chuyện này cho bà sao?"

Mạnh Thực trầm mặc rất lâu, mới truyền đến vài chữ ngắn gọn, "Tùy con sắp xếp, dù sao công ty cũng là của con."

Mạnh Tử Trì vui mừng mà cười: "Cảm ơn ba."

Cúp điện thoại, trợ lý bỗng nhiên gõ cửa tiến vào, đưa cho hắn một danh sách chỉnh lý năm đó, là danh sách tất cả khoa biểu diễn của các trường đại học ở Pháp.

"Mạnh tổng, tôi vừa mới tìm được trong lịch sử hòm thư, hẳn là văn kiện mà ngài muốn tìm."

Mạnh Tử Trì gật đầu: "Cực khổ rồi."

Đơn giản xem lướt qua danh sách một chút, hắn gọi điện thoại cho Thẩm Thời Kiêu: "Hôm nay cậu và Summer có bận chuyện gì không? Đến công ty tôi một chuyến, danh sách mà cậu muốn tìm có rồi, tôi cũng có một việc chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

Thẩm Thời Kiêu ở bên kia trả lời: "Được, bây giờ tôi đi đón Hạ Trĩ, sau đó đi tìm cậu."

...

Tại Mạnh gia, các khách mời cơ bản đến đông đủ, Mạnh Tử Căng mặc một bộ âu phục màu trắng, nho nhã lễ độ, đối mặt với thăm hỏi của mọi người, trả lời khéo léo chu đáo, được tất cả mọi người khen ngợi.

Bà Mạnh cầm tay Mạnh Tử Căng khen cậu ta: "Thực sự là bé ngoan, cục cưng nhà ta cũng có thể một mình gánh vác một trời rồi ."

Mạnh Tử Căng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, kỳ quái tại sao tới giờ này rồi, cha và anh trai vẫn chưa về. Bất quá nhớ tới ước định ngày hôm trước, đoán chừng báo cáo giảm định giả cũng đã làm được rồi."

Bà Mạnh ngồi ở trung tâm bữa tiệc, nói hai câu không ngừng: "Cũng không biết, kết quả giám định huyết thống đã có chưa, nếu như có sớm một chút thì tốt quá, ta không cần lúc nào cũng lo lắng nữa."

Tâm lý của Mạnh Tử Căng có chút không thoải mái, rõ ràng tiệc rượu ngày hôm nay, đều là cậu ta một tay xử lý, bà nội lại chỉ nghĩ đến Hạ Trĩ.

Tâm lý không thoải mái càng tích càng nhiều, cậu ta nói thẳng: "Nghe ba con nói, giám định huyết thống hình như có kết quả rồi, Hạ Trĩ và con không có quan hệ máu mủ."

Nụ cười trên mặt bà Mạnh từ từ biến mất, đôi đũa "ba" một tiếng mà rơi trên mặt đất, hô hấp càng lúc càng khó nhọc.

"Sao lại thế. . . Tại sao lại không phải. . ." Bà Mạnh bất thường, khiến tất cả mọi người kinh hãi, vội vã gọi người hầu, mời bác sĩ gia đình đến xem một chút.

Nước mắt của bà Mạnh rơi xuống, như một đứa bé luống cuống, "Nếu như thằng bé không phải, vậy cô của con đang ở đâu chú? Khi nào ta mới tìm được con bé chứ?"

Ngực quặn đau từng trận, mặt của bà Mạnh trắng bệch như tờ giấy.

Mạnh Tử Căng sợ hãi.

Lúc này, ngoài cửa vang lên vài tiếng bước chân.

Mạnh Tử Trì đẩy cửa vào, hô lên với bà Mạnh: "Bà nội, con dẫn em họ về rồi đây!"

Bà Mạnh che ngực, nhìn ra ngoài cửa, liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Trĩ.

Mạnh Tử Căng căng thẳng, có chút không thể tin. Cậu ta sốt ruột, đang muốn trách Mạnh Tử Trì tự tiện chủ trương, nhưng khi cậu ta nhìn thấy Mạnh Thực ở phía sau Mạnh Tử Trì, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Mạnh Tử Trì mang theo Hạ Trĩ nhanh chóng đi tới bên người bà Mạnh, nắm lấy ta bà nói: "Bà nội, kết quả giám định huyết thống có rồi, Trĩ Trĩ là em trai của con, cũng là cháu ngoại của bà."

Hạ Trĩ liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu ở phía sau, Thẩm Thời Kiêu gật gật đầu, cổ vũ cậu tới.

Cậu chậm rãi đi tới bên cạnh bà Mạnh, từ từ ngồi xổm xuống.

Cậu mím khóe môi, tiếng bà ngoại kia kẹt ở cuống họng, hồi lâu cũng không phát ra âm thanh.

Bàn tay già nua của bà Mạnh run lên, vuốt ve tóc của Hạ Trĩ, nước mắt tràn mi.

"Cục cưng, mẹ của con đâu?"

Hạ Trĩ đỏ vành mắt, ngột ngạt hồi lâu nước mắt mới theo khóe mắt chảy xuống.

"Mẹ con. . . Mẹ con bà ấy. . ."

"Bà ấy lên thiên đường rồi. . . đi gặp ông ngoại rồi . ."

Bà Mạnh nghe được câu này, trong nháy mắt hô hấp dồn dập, há hốc mồm sau đó hôn mê.

Mạnh Thực dùi bà Mạnh, sốt ruột mà nói: "Nhanh chóng gọi xe cứu thương!"

Bác sĩ gia đình cấp cứu cho bà Mạnh, oán giận: "Vừa nãy bà cụ đã sắp không chịu nổi, lúc này không nên nói cho bà ấy biết tin tức này."

Mạnh Thực hỏi: "Vừa nãy mẹ tôi làm sao vậy?"

Bác sĩ gia đình trả lời: "Ngài hỏi tiểu thiếu gia đi, cụ thể tôi cũng không rõ ràng, chỉ nghe bà cụ nói cái gì, vĩnh viễn cũng không tìm được con gái."

Mạnh Thực liếc nhìn Mạnh Tử Căng, đưa bà Mạnh nằm lên ghế sôpha, đợi xe cứu thương đến.

Sau mười phút, Hạ Trĩ và Mạnh Thực, Mạnh Tử Trì, cùng leo lên xe cứu thương. Mạnh Tử Căng cũng muốn cùng đi lên, nhưng bị Mạnh Tử Trì đẩy xuống.

"Em tốt nhất nên suy nghĩ cho tốt, chờ chúng ta lo cho bà nội xong xuôi, chuyện mà em làm, phải giải thích rõ ràng cho mọi người!"

Mạnh Tử Căng bị vứt ở sân, giống như một xác chết biết di chuyển, leo lên từng bậc thang.

Lúc này, sảnh lớn Mạnh gia loạn thành một đoàn, có rất nhiều khách mời, ánh mắt của Mạnh Tử Căng thẳng tắp nhìn mọi người, chuẩn bị xử lý chuyện tiếp theo.

Ngay lúc này, cậu ta ỗng nhiên bị Thẩm Thời Kiêu kéo, tàn nhẫn mà vứt lên ghế salong ở phòng khách.

Mạnh Tử Căng luống cuống nói: "Anh Kiêu, anh muốn làm gì?"

Mặt của Thẩm Thời Kiêu không có một chút cảm xúc, lấy ra danh sách đại học năm đó ném vào mặt Mạnh Tử Căng.

"Giải thích, tại sao năm đó trong danh sách anh trai cậu chỉnh lý, có trường đại học mà Hạ Trĩ theo học. Nhưng danh sách này sau khi qua tay cậu rồi sau đó giao cho tôi, lại không có trường học của Hạ Trĩ?"

Mạnh Tử Căng chật vật nhìn ánh mắt đến từ bốn phía, thấp giọng nói: "Tôi không biết."

"Cậu không biết?" Thẩm Thời Kiêu dễ như ăn cháo mà nắm cổ áo cậu ta lên, gào thét: "Cậu không biết! Mạnh Tử Căng? Cậu cảm thấy là, tôi và Hạ Trĩ bỏ lỡ nhau mấy năm qua, dùng một câu cậu không biết là có thể nhẹ nhàng bỏ qua sao?"

Vài khách mời nam, can đảm bước lên khuyên can, "Thẩm tổng, bà nội Mạnh gia sinh bệnh rồi, ngài ở đây đối xử với tiểu thiếu gia Mạnh gia như thế, không hay lắm đâu?"

Thẩm Thời Kiêu lạnh như băng liếc mắt nhìn những người khác, đẩy ngã Mạnh Tử Căng xuống đất.

"Cậu làm chuyện kinh tởm gì! Trong lòng của cậu rõ ràng! Cậu thật sự cho rằng không ai biết chuyện dơ bẩn của cậu sao?"

-------

Hầy, lúc Mạnh Tử Căng xuất hiện tui nghĩ có lẽ ổng sẽ là người tìm lại gia đình cho Trĩ Trĩ, không ngờ lại là diễn biến này. Sau này mọi chuyện sẽ còn lên men hơn nữa ó :