Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão

Chương 47




Hạ Trĩ nhìn Mạnh Tử Căng ở xa xa, thấp giọng hỏi: "Có phải hơi xấu xa không? Dù sao cũng là em chiếm dụng hotsearch của cậu ta."

Thẩm Thời Kiêu nói thẳng: "Nói thật, giới giải trí giống như đấu trường La Mã, người thắng làm vua. Nhiệt độ hotsearch cậu ta mua hút fan kém, bị người khác chiếm hotsearch, cái này cũng không thể trách người khác. Chúng ta với cậu ấy có quen biết, nguyện ý trả tiền lại cho cậu ta, nếu gặp người khác thì sao? Dù sao hotsearch như ngôi sao này có rất nhiều, ngộ nhỡ hôm nay là một hiện tượng thiên văn lạ, cậu ta còn có thể đi trách vũ trụ sao ?"

Hạ Trĩ cân nhắc trong chốc lát: "Ừ, như vậy cũng phải." Nhớ lại thái độ vừa nãy của Mạnh Tử Căng, cũng có thể đúng là để ý tới chuyện này.

Không muốn nghĩ ngợi về chuyện rối rắm này nữa, cậu gãi gãi lòng bàn tay của Thẩm Thời Kiêu: "Được rồi, em thấy quan hệ của anh với Mạnh Tử Trì tốt như vậy, đừng bởi vì chuyện này mà tổn thương tình cảm, dù sao em thấy anh ta rất thương em trai đấy."

"Sẽ không đâu." Thẩm Thời Kiêu ngắn gọn trả lời, nhướng mắt nhìn một lúc đầy ẩn ý: "Trĩ Trĩ rất hâm mộ, Mạnh Tử Căng có anh trai sao?"

Trong mắt mang theo ý cười, Hạ Trĩ thong thả tới gần Thẩm Thời Kiêu, thấp giọng nói ở bên tai hắn: "Không hâm mộ, không phải em có một anh trai ở chỗ này rồi sao, hả?

Khóe miệng của Thẩm Thời Kiêu khẽ nhếch lên một nụ cười, nhẹ nhàng đáp lại.

Ở đối diện, Bạch Việt nhíu mày ghen tỵ thu hết màn này vào mắt.

Hai người này có buồn nôn quá không vậy.

Một lúc sau, mọi người đi tới nhà hàng ăn cơm. Hạ Trĩ phát hiện đôi mắt của Mạnh Tử Căng vẫn luôn hồng hồng, có chút ủy khuất đi theo bên người Mạnh Tử Trì.

Mạnh Tử Trì liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu vài lần, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Những người tụ hội ngày hôm nay đều là bạn lâu năm của hai anh em Mạnh gia, không có chút mất tự nhiên nào, tùy ý tán gẫu ở trên bàn.

Thẩm Thời Kiêu ít nói, cảm thấy hứng thú với chủ đề nào thì phụ họa hai tiếng, không có hứng thú thì im lặng giải quyết chuyện công ty, thời gian còn lại hơi phân nửa là tán gẫu cùng Hạ Trĩ.

Khi nhắc tới quyền thừa kế Mạnh gia, Phương Đình Vũ hỏi một câu: "Cổ phần công ty của lão gia tử nhà các cậu, phân phát xong rồi hả?"

Mạnh Tử Trì trả lời: "Chưa, 30% cổ phần công ty còn lại, là giữ lại cho cô tôi, nhưng cô tôi còn chưa được tìm thấy."

Hạ Trĩ rất tò mò về chuyện này, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cô anh đi đâu rồi?"

Mạnh Tử Trì dừng một chút, kể về chuyện xưa của cô anh ta.

Hóa ra những năm đầu ông nội của Mạnh Tử Trì làm việc ở Thượng Hải rất vất vả. Bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ, ông ấy đưa cô con gái nhỏ hai tuổi cho người họ hàng có điều kiện khá giả làm con thừa tự, dự định chờ bản thân có điều kiện hơn sẽ đón con gái về.

Nhưng người họ hàng kia bỗng nhiên ly hôn, sau đó ra nước ngoài lại mang theo cô con gái nhỏ cùng đi.

Khi đó kỹ thuật điện tử còn chưa phát triển, lão gia tử điều tra hệ thống chuyến bay, cũng không tìm được thông tin xác thực nào về cô con gái nhỏ.

Một thời gian sau đó, thế lực của Mạnh gia ở Thượng Hải dần lớn mạnh, cô con gái nhỏ bị thất lạc cũng trở thành hối hận và thống khổ cả đời của ông ấy.

Cho đến trước khi lão gia tử hấp hối, cũng không giao toàn bộ cổ phần công ty cho cha của Mạnh Tử Trì, 30% cổ phần công ty còn lại, giao cho công ty ký gửi chuyên nghiệp, đợi đến khi tìm được con gái nhỏ sẽ giao lại cổ phần cho nàng.

Hạ Trĩ nhẹ giọng thở dài: "Hy vọng anh mau chóng tìm được cô của mình."

Ăn điểm tâm, một số người chơi bài, một số chơi bi-a, Mạnh Tử Trì với Thẩm Thời Kiêu ngồi ở quầy bar tán gẫu chuyện dự án hợp tác.

Một mình Hạ Trĩ nhàm chán, dứt khoát chuẩn bị đến phòng bi-a chơi vài ván. Cậu biết rất ít về bi-a, ngay cả cơ thủ nghiệp dư cũng không phải.

Cầm gậy, cậu nhẹ nhàng chà lau, sau đó cúi người xuống, dùng gậy nhắm ngay lỗ bóng, chuẩn bị tự chơi tự vui một ván.

"Trĩ Trĩ, cậu biết chơi bi-a hả? Có thể dạy cho tôi không?" Mạnh Tử Căng bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau cậu, mặc một chiếc áo len trắng, bởi vì trời rét mà bờ môi nhợt nhạt, nhìn qua không quá thoải mái.

Hạ Trĩ nói: "Tôi cũng không giỏi lắm, chỉ chơi lung tung thôi."

Đôi mắt của Mạnh Tử Căng không còn đỏ như lúc nãy nữa, mím môi nói: "Trĩ Trĩ, tôi thật sự không có ý tứ trách gì anh cả, hy vọng anh đừng hiểu lầm tôi."

Hạ Trĩ trả lời: "Không có hiểu lầm cậu, yên tâm đi."

Chấm dứt chủ đề này, Hạ Trĩ vốn tưởng rằng Mạnh Tử Căng sẽ rời đi, cũng không đoán được đối phương cứ đứng ở bên người cậu, nhìn cậu chơi bóng.

Lúc này, Bạch Việt chạy lại đây, cầm hai ly nước đưa cho hai người, hỏi: "Hai người các cậu pk hả?"

Mạnh Tử Căng cười: "Không có, hai chúng tôi đều không biết chơi."

Bạch Việt: "Tôi biết nè, tôi dạy cho hai người nha."

Tiếp theo sau đó, Bạch Việt bước lên con đường làm thầy giáo, từng bước dạy hai người quy tắc, cách chơi và những điểm quan trọng, người chung quanh vây xem cũng ngày càng nhiều.

Phương Đình Vũ trêu ghẹo: "Bạch Việt? Cậu xác định cậu làm thầy giáo có thể dạy được học sinh chứ?"

Bạch Việt nhướng mày: "Dạy được hay không, cậu nhìn xem liền biết."

Khi đến phiên Hạ Trĩ và Mạnh Tử Căng thử bóng, nhân viên phục vụ bắt đầu sửa sang lại bàn bóng. Y cười giới thiệu: "Hôm nay câu lạc bộ chúng tôi có chương trình tri ân, tặng cho mỗi phòng một món quà."

Nói xong, một nhân viên phục vụ khác bưng một hộp quà đóng gói tinh xảo đi tới.

Hạ Trĩ liếc mắt nhìn, là một bộ nước hoa thương hiệu quốc tế.

Dựa vào thân phận của những người ở đây, có thể nói là mọi người chẳng để tâm tới loại đồ vật này.

Bỗng chợt lóe lên một sáng kiến, Bạch Việt đề nghị: "Trĩ Trĩ, cậu với Tử Căng pk, ai thắng thì đưa cho người đó được chứ?"

Mạnh Tử Căng vội vàng nói: "Không cần, đưa cho Trĩ Trĩ là được rồi, tôi không có thói quen xịt nước hoa."

Hạ Trĩ khẽ cười một tiếng, tùy ý cầm lơ bi-a ma xát đầu gậy.

Không có thói quen xịt nước hoa?

Ở đoàn phim, mùi hương mà cả thế giới đều có thể ngửi thấy đều xịt trên người cậu, chẳng lẽ nào là nước hoa đuổi muỗi hả?

Thật là tuyệt vời làm sao, mới tháng năm đã có muỗi rồi.

'Không cần tặng cho tôi, chúng ta cứ theo lời Bạch Việt pk một ván. Những kỹ năng vàng ngọc vừa mới học từ sư phụ, vừa lúc có thể thử xem."

Mạnh Tử Căng ngước đôi mắt đen lên, thích thú cười cười: "Được."

Khi Thẩm Thời Kiêu và Mạnh Tử Trì được thông báo Hạ Trĩ với Mạnh Tử Căng đang thi đấu, hai người họ đã bắt đầu trận đấu được 10 phút.

Nhìn tình hình hiện tại, Mạnh Tử Căng đang chiếm ưu thế.

Mới đầu, Bạch Việt đứng ở một bên còn thấy tự hào hai người họ tiến bộ nhanh như vậy.

Dần dần, gã phát hiện có điểm không thích hợp.

Đường bóng vừa rồi của Mạnh Tử Căng rất đẹp, đồng thời giành được sự tán dương của mọi người, Bạch Việt sửng sốt một chút.

Nhìn tư thế thuần thục này của Mạnh Tử Căng, gã cũng chưa dạy tới vậy mà nhỉ?

Phương pháp này thuộc loại mức độ khó.

Chẳng lẽ là không thầy cũng tự hiểu được?

Mạnh Tử Căng biết trước rồi sao?

Ngược lại là Hạ Trĩ, có thể rõ ràng nhìn ra, tư thế và cách cầm gậy của cậu khá ngây ngô, nhưng năng lực lĩnh hội không tồi, nhiều đường bóng rất đẹp.

Bạch Việt có chút mơ hồ.

Lúc này, gã thấy Thẩm Thời Kiêu đến đây, nói với hắn: "Vợ cậu đang pk với Tử Căng nè, ai thắng có thể lấy được phần thưởng."

Thẩm Thời Kiêu gật gật đầu, sau khi hỏi đầu đuôi về trận pk này, ánh mắt dừng ở trên bờ môi của Hạ Trĩ.

Đúng là trên lưng Hạ Trĩ đổ một tầng mồ hôi mỏng, nhưng cậu không dám lơi lỏng, vẫn luôn quan sát tình thế bàn bóng trước mắt.

Trước mắt, tình thế rất không có lợi cho cậu.

Nếu cậu không bỏ túi quả bóng số 8 cho tốt, Mạnh Tử Căng sẽ thắng. Nhưng ở trong quy tắc này, cậu chỉ có thể di chuyển quả bóng số 6 cạnh quả bóng số 8 trước.

Tuy rằng cậu không hiểu bi-a, nhưng thông qua vài lần quyết đấu vừa rồi với Mạnh Tử Căng, cậu phát hiện Mạnh Tử Căng cũng không giống người mới chơi, động tác vô cùng lão luyện.

Nắm chặt gậy, Hạ Trĩ nhẹ nhàng cúi người xuống.

Có vẻ lần này cậu bị lừa thật rồi.

Nhưng trước mắt không thể quan tâm nhiều như vậy, cậu điều chỉnh tốt lực đạo, chuẩn bị bắt đầu.

Một tiếng "đông", bóng chính đụng vào quả bóng số 8, làm nó rơi xuống lỗ, cậu thua.

Mạnh Tử Căng cầm gậy, ánh mắt ôn hòa: "Trĩ Trĩ, không sao, nước hoa vẫn là tặng cho cậu đó."

Hạ Trĩ ngẩng đầu, mới phát hiện nhiều người tụ tập chung quanh như vậy, bao gồm Thẩm Thời Kiêu.

Cậu bình tĩnh nhìn Mạnh Tử Căng: "Không cần, có chơi có chịu, kỹ thuật của cậu rất tốt."

Mạnh Tử Căng lúng túng nhìn thoáng qua Thẩm Thời Kiêu, thấp giọng nói: "Cảm ơn, muốn chơi thêm ván nữa không?"

Hạ Trĩ lắc đầu: "Không chơi nữa."

Trở lại bên cạnh Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ cầm gậy vẻ mặt hiu quạnh. Cuối cùng thở dài, sau đó dùng thanh âm nhỏ nhất nói với hắn: "Thua mất rồi."

Thẩm Thời Kiêu sờ sờ đầu cậu, sủng nịnh hiện lên trong ánh mắt: "Em hôn anh một cái, anh giúp em đòi lại."

Hạ Trĩ nhận ra hắn muốn làm gì, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Như vậy có tính là khi dễ người không chứ?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không tính."

Nói xong, hắn nhận gậy từ tay Hạ Trĩ, đi về phía Mạnh Tử Căng.

So với việc giả bộ không biết chơi, bắt nạt người mới, hắn như vậy mà tính là khi dễ người à?

Hẳn là không tính.

"Tử Căng, chơi với tôi một ván chứ?" Thẩm Thời Kiêu đưa ra lời mời với Mạnh Tử Căng.

Mạnh Tử Căng nhìn Hạ Trĩ, trong khoảng thời gian ngắn có chút do dự. Cậu ta biết chính mình không đánh lại Thẩm Thời Kiêu, nhưng cậu ta lại không muốn bỏ lỡ cơ hội thi đấu với hắn.

Vì thế, cậu ta ôn nhu cười: "Anh Kiêu, để em đánh theo số thứ tự được không?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không thành vấn đề."

Trận pk này càng ngày càng thú vị, Mạnh Tử Trì đứng ở một bên hỏi Phương Đình Vũ: "Thời Kiêu chơi bi-a thế nào?"

Phương Đình Vũ: "Tám lạng nửa cân so với cậu đấy."

Mạnh Tử Trì vừa nhẹ nhàng thở ra, Phương Đình Vũ nói tiếp: "Cậu nửa cân giấy vụn, cậu ấy tám lạng vàng."

Trận đấu bắt đầu, Thẩm Thời Kiêu cúi người xuống, một đường bóng chính lưu loát dứt khoát, khiến hắn giành được quyền lợi bắt đầu bóng đầu tiên.

Sắc mặt Mạnh Tử Căng khẽ biến, nở một nụ cười: "Anh Kiêu thật lợi hại."

Nhưng kế tiếp, nụ cười của Mạnh Tử Căng càng ngày càng nhạt dần, cho đến khi biến mất.

Bởi vì Thẩm Thời Kiêu căn bản không cho cậu ta cơ hội chạm bóng, dọn bàn trong một cú đánh.

Nháy mắt chung quanh vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Nhân viên phục vụ rất có mắt nhìn, vội vàng lấy một bộ nước hoa mới đưa cho Thẩm Thời Kiêu.

"Ngài rất lợi hại, nơi này của chúng tôi đã lâu không gặp được một người như ngài, dọn bàn trong một cú đánh."

Thẩm Thời Kiêu nói cảm ơn, thích thú nhìn Mạnh Tử Căng.

Mạnh Tử Trì không khỏi nhăn mày lại: "Thời Kiêu có hơi quá đáng rồi."

Bạch Việt ở một bên trong một hồi rối rắm, hỏi anh ta: "Tử Căng là lần đầu tiên chơi bi-a hả?"

Mạnh Tử Trì lắc đầu: "Không phải, trước kia em ấy ở nước ngoài cũng thường xuyên chơi."

Bạch Việt bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách."

Trên sân bóng, Thẩm Thời Kiêu buông gậy, hai tay chống trên bàn bóng cười xin lỗi: "Thật có lỗi, vừa nãy bỗng nhiên hăng hái quá, quên luôn cậu, lần sau chúng ta lại chơi."

Sắc mặt Mạnh Tử Căng hơi kém, "Không sao."

Giờ phút này, Thẩm Thời Kiêu cũng không nóng lòng đi tới chỗ Hạ Trĩ, mà là đứng tại chỗ hỏi cậu: "Không có phần thưởng gì hả?"

Những lời này không lớn không nhỏ, người ở xung quanh nghe thật rõ ràng, trong phút chốc tiếng hoan hô hò reo cả phòng.

Hạ Trĩ khẽ cười, đi tới chỗ của Thẩm Thời Kiêu.

Bảo bối nhỏ của anh đến nè!

Ôm lấy thắt lưng của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ thoải mái hôn hắn một cái, sau đó chỉ vào bộ nước hoa nói: "Đưa nó cho Tử Căng đi. Mùi hương này không tồi, là hương trà, rất thích hợp với người không bao giờ xịt nước hoa mới bắt đầu."

Mạnh Tử Căng nghe xong những lời này, môi trắng bệch không còn một tia máu, cứng ngắc nói câu cảm ơn.

Phòng bi-a không còn người chơi, mọi người dần dần tán đi, trở lại phòng riêng tán gẫu.

Hạ Trĩ thuận miệng nhắc tới hai ngày nữa sẽ đi quay show truyền hình, Mạnh Tử Trì hứng thú chạy tới, hỏi cậu rất nhiều chi tiết của show truyền hình.

Mạnh Tử Căng vẫn luôn không nói chuyện, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên người Mạnh Tử Trì, nghe mọi người tán gẫu.

Sau khi tụ hội giải tán, trên xe Hạ Trĩ dựa vào trong ngực Thẩm Thời Kiêu, giống như con sâu, xoay tới xoay lui.

Thẩm Thời Kiêu vỗ nhẹ lên mông cậu, "Được rồi, đừng nhúc nhích."

Hạ Trĩ cười ha hả ngẩng đầu: "Anh ơi, hôm nay anh quá đẹp trai luôn."

Thẩm Thời Kiêu: "Chỉ thế này mà đẹp trai? Anh còn có lúc đẹp trai hơn đấy, ví dụ như. . ." Hắn tiến đến bên tai Hạ Trĩ nhẹ giọng nói.

Hạ Trĩ cười mắng: "Lưu manh!"

Khụ khụ, bất quá bộ dáng cởi quần áo, quả thật rất đẹp trai đó.

Cùng lúc đó, trên xe Mạnh gia, Mạnh Tử Căng dựa vào cửa sổ khóc nức nở.

Mạnh Tử Trì không có biện pháp với cậu ta, đành phải lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cậu ta an ủi: "Đừng khóc, Thời Kiêu không có ý nhắm vào em đâu."

Mạnh Tử Căng ủy khuất nói: "Em không trách anh Kiêu, em chỉ là cảm thấy, chúng ta với anh Kiêu có nhiều năm cảm tình như vậy, không nên biến thành như thế này."

Mạnh Tử Trì nói thẳng: "Cậu ấy thích Summer như vậy, hôm nay quả thật là em không đúng, em rất không có phong độ."

Mạnh Tử Căng sửng sốt, rơm rớm nước mắt hỏi: "Em không đúng chỗ nào chứ?"

Mạnh Tử Trì thở dài: "Em giả vờ không biết đánh bi-a, chuyện trận đấu với Summer, anh biết cả rồi."

Lần này đến phiên Mạnh Tử Căng trầm mặc.

Thật lâu sau, cậu ta thấp giọng hỏi: "Anh, anh chán ghét em sao?"

Mạnh Tử Trì trả lời: "Không có, sẽ không chán ghét em."

Mạnh Tử Căng nhìn anh ta, nhẹ giọng nói câu thực xin lỗi.

. . . . . .

Tập ba của show truyền hình sẽ phát sóng tối nay, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu vừa vặn có thời gian, một bên thu thập hành lý một bên ngồi xem.

Không hề ngoài ý muốn, rating của show truyền hình tối nay lần thứ hai đạt mức cao mới, internet bị Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu thống trị, rất nhiều người qua đường bị thu hút bởi giỏ hoa nhỏ của Hạ Trĩ, khen ngợi cậu linh hoạt, cái gì cũng biết.

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều cửa hàng trên internet tung ra sản phẩm mới tương tự của Hạ Trĩ -- giỏ hoa nhỏ.

Cũng có vài fan trêu ghẹo, giỏ hoa nhỏ có thể trở thành món đồ hot nhất mùa hè này.

Làm việc ở đoàn phim liên tục ba ngày, Hạ Trĩ cùng Thẩm Thời Kiêu lên chuyến bay đi tới Nhật Bản, chuẩn bị quay tập mới của show truyền hình.

Lần này có thêm nhiều fan đến đón tại sân bay. Hạ Trĩ nhìn thấy một fan giơ banner, bên trên viết mấy chữ to rất chói lọi: Bé Trĩ Trĩ, đừng nhận sai chồng nữa nha.

Hạ Trĩ vội vàng cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

Xem ra chuyện lần trước nhận sai người ở sân bay bị nhóm fan biết rồi.

Quá mất mặt!

Chuyến bay chỉ mất vài giờ đã tới nơu cần tới, tổ chương trình dẫn khách mời đi xuống chân núi Phú Sĩ, bắt đầu ghi hình trong vòng một tuần.

Dựa theo lẽ thường, tập này hẳn là sẽ có khách mời phi hành.

Vào mùa này, chỉ có thể bắt gặp đuôi hoa anh đào, lại tới muộn một chút, có thể không còn nhìn thấy hoa anh đào nữa.

Dưới tàn cây hoa anh đào, mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn thấp làm từ gỗ, nhấm nháp trà bánh ở địa phương.

Gần nửa tháng không gặp mặt, Hứa Vân hỏi Hạ Trĩ: "Tiểu Hạ, phim của Đoạn đạo vẫn quay thuận lợi chứ?"

Miệng Hạ Trĩ cắn bánh giòn, phồng má trả lời: "Vâng, còn rất thuận lợi nữa. Trình độ của Đoạn đạo rất chuyên nghiệp, tuyệt lắm luôn."

Vụn bánh giòn rơi trước ngực Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu phủi sạch sẽ rồi lau khóe miệng cho cậu.

"Lôi thôi quá."

Hạ Trĩ lập tức nhíu mày: "Anh ghét bỏ em."

Thẩm Thời Kiêu: "Không, giúp em chú ý vệ sinh cá nhân mà thôi."

Hạ Trĩ cười lạnh một tiếng, sau đó bưng bánh giòn với trà di chuyển qua chỗ khác, cố ý đưa lưng về phía Thẩm Thời Kiêu.

Ha ha, còn chưa hoàn toàn có được cậu đâu.

Thế mà bắt đầu ghét bỏ rồi đấy?

Vậy khi hoàn toàn có được cậu rồi, Thẩm Thời Kiêu còn không phải lên trời luôn sao!

Cậu quyết định, chiến tranh lạnh với Thẩm Thời Kiêu mười phút.

Mới vừa đưa ra quyết định này, cách đó không xa nghênh đón một trận tiếng bước chân hỗn loạn.

Một con hưu đực trưởng thành đeo chiếc chuông trên cổ, chở những khách mời mới tới chậm rãi đi về phía mọi người.

Nhất thời bánh giòn trong miệng Hạ Trĩ không thơm tho gì nữa.

Chiến tranh lạnh với Thẩm Thời Kiêu cũng bị cưỡng chế tạm dừng.

"Giới thiệu với mọi người một chút, đây là khách mời phi hành mới tới tập này của chúng ta, Mạnh Tử Căng."

"Mạnh Tử Căng? Chính là Mạnh gia ở Thượng Hải kia hả?"

"Không phải thiết lập hình tượng thiếu gia nhà giàu sao? Không nghĩ tới thế mà lại tham gia chương trình của chúng ta."

"Quả thật đủ tự phụ, cậu xem tổ đạo diễn, chỉ thiếu lo cậu ta trên hươu té xuống."

Hôm nay Mạnh Tử Căng mặc một bộ ki-mô-nô màu lam, trên trán vươn vài sợi tóc đen, hơn nữa vốn là khí chất thanh tú sạch sẽ, nháy mắt bắt được trái tim của Hứa Vân.

Cô dùng sức vỗ Lâm Tư Luật: "Em trai này đáng yêu y như Hạ Trĩ vậy!"

Cơ hồ tất cả khách mời đều đứng lên chào hỏi với cậu ta, chỉ có Thẩm Thời Kiêu, một cảm xúc không bình thường hiện lên giữa hai chân mày, sau đó khôi phục như thường.

Đơn giản hàn huyên vài câu, tổ chương trình lại nghênh đón vị khách mời phi hành thứ hai, tiểu hoa đang hot Dương Chân.

Nhóm khách mời đã đến đủ, đạo diễn tuyên bố quy tắc tập này.

Buổi ghi hình hôm nay rất đơn giản, buổi sáng nhóm khách mời có thể tự do chơi đùa ở Nara và các nơi khác, buổi chiều trở lại địa điểm ghi hình, tiến hành chơi trò chơi để chia phòng.

Nhóm khách mời rất vừa lòng với sắp xếp này, dù sao trong mấy tập trước, mọi người không phải mặt xám mày trò hoàn thành nhiệm vụ thì cũng là tính toán ăn dùng tiết kiệm.

Mang theo số tiền còn lại ở những tập trước, các tổ tự do xuất phát.

Phòng phát sóng trực tiếp được mở ra, không ít cư dân mạng trước tiên chú ý tới gương mặt mới của tập này.

Khi bọn họ phát hiện có Mạnh Tử Căng, phản ứng lại rất thản nhiên.

「Quả nhiên, gia tộc có tiền chính là trâu bò, tài nguyên tùy tiện trong tay tiểu vương tử lại là hy vọng đã lâu của minh tinh khác.」

「Không có cách nào, ai bảo người ta là tiểu thiếu gia Mạnh gia, xuất phát điểm là kết cục của người khác.」

「Tò mò, Thẩm gia với Mạnh gia ai có thế lực lớn hơn?」

「Tôi xem bảng xếp hạng của Forbes, Thẩm gia cao hơn Mạnh gia hai bậc, bất quá cái này có liên quan gì đến chúng ta đâu?」

Từ lúc phòng trực tiếp mở ra, Mạnh Tử Căng vẫn luôn duy trì nụ cười, đi theo phía sau Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ, thậm chí chủ động lấy nước lấy túi cho khách mời khác.

Người đại diện dặn dò cậu ta, với thân phận của cậu ta, tham gia loại thiết lập tính cách thân dân bình dị gần gũi này có thể làm hài lòng mọi người.

Hạ Trĩ chú ý tới Mạnh Tử Căng đi theo phía sau, hỏi cậu ta: "Cậu có chỗ nào muốn đi không?"

Mạnh Tử Căng nở nụ cười ngọt ngào: "Không có, tôi có thể đi theo các anh không?"

"Đương nhiên có thể." Khi quay đầu lại trong lòng Hạ Trĩ yên lặng xem thường, cậu còn có thể cự tuyệt sao?

Từ đầu tới cuối Thẩm Thời Kiêu chưa từng quay đầu lại nhìn cậu ta, tâm tư một mực giúp Hạ Trĩ tìm hươu.

「Mạnh Tử Căng rất quen thuộc với bọn Trĩ Trĩ sao?」

「Hẳn là vậy, dù sao hai người cũng đóng chung phim của Đoạn đạo, nhà giàu như Mạnh gia với Thẩm gia chắc cũng có quan hệ.」

「Chị em ơi, không biết có phải tôi bị mắc chứng vọng tưởng bị hại không, tôi cảm thấy Mạnh Tử Căng nhìn chằm chằm phía sau lưng Thẩm tổng, điều này làm tui rất không thoải mái á.」

「Fan Hạ Trĩ có bệnh à? Mạnh Tử Căng người ta đi phía sau hai người, không cần ngẩng đầu lên cũng có thể thấy lưng của hai người trước mặt mà?」

Bên này, bọn Hạ Trĩ đi vào công viên Nara, mua rất nhiều bánh hươu ở cửa, chuẩn bị đi cho hươu con ăn.

Hươu con nơi này rất đáng yêu, muốn nhóm du khách cho bánh hươu thì sẽ cúi chào du khách. Sau khi nhận được bánh hươu, thậm chí còn nở nụ cười, nuốt nó xuống, tiếp tục đi đeo bám du khách khác.

Toàn bộ bánh hươu chất đống trong ngực Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ phụ trách cho hươu con ăn, càng đi sâu vào công viên, càng gặp rất nhiều người quen.

"Kiêu Kiêu, anh nói xem buổi sáng chúng ta thật sự chỉ có vui chơi giải trí thôi hả? Xác định là không có nhiệm vụ thật chứ?"

Thẩm Thời Kiêu suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Anh cảm thấy là có thể có, nhưng nhiệm vụ cụ thể có lẽ ẩn giấu trong mấy trò mà chúng ta chơi."

Hạ Trĩ: "Anh nói có đạo lý đấy. Hươu yêu của trẫm muốn ăn bánh hươu, phiền ngươi lại xé mở gói nữa."

Thẩm Thời Kiêu nở nụ cười: "Thần tuân chỉ."

「Da mặt bé Trĩ Trĩ có dày quá không vậy cà.」

「Trong đầu tui tự dưng lóe lên hình ảnh Hoàng Thượng vs Nhiếp chính vương nè.」

「Chỉ có một từ cho Thẩm tổng, sủng.」

Túi đựng bánh hươu có chút sắc bén, khi xé nó Thẩm Thời Kiêu bị cứa một vết không sâu, chảy một chút máu.

Đúng lúc này, Mạnh Tử Căng vẻ mặt khẩn trương chạy tới, vội nói: "Anh chảy máu rồi, tôi có băng dán y tế."

Nhìn sắc mặt và ngữ khí lo lắng của Mạnh Tử Căng, Hạ Trĩ giật mình: "Được, vậy cậu cho anh ấy mượn dùng một cái nha."

Mạnh Tử Căng vội vàng tháo ba lô xuống, lấy băng dán y tế và bông khử trùng từ bên trong ra, giúp Thẩm Thời Kiêu khử trùng.

「Không phải tui nói rồi sao, Mạnh Tử Căng có điểm không thích hợp.」

「Cậu ta rất quan tâm Thẩm tổng, mọi người có phát hiện vậy không?」

「Ewww, Mạnh Tử Căng sẽ không. . .」

Đối với quan tâm của Mạnh Tử Căng, Thẩm Thời Kiêu cự tuyệt nói: "Cảm ơn, để Hạ Trĩ làm là được rồi."

Cho đến lúc này, Mạnh Tử Căng mới chú ý rằng đang phát sóng trực tiếp, bản thân thất thố, cậu ta rất nhanh giao lại đồ vật này nọ cho Hạ Trĩ.

"Trước đây có một lần tay tôi bị thương, cũng là anh Kiêu giúp tôi xử lý." Sau khi Mạnh Tử Căng thì thào nói câu sau, cười cười nhìn về phía màn hình trực tiếp.

「Òa, người ta là bạn thân từ nhỏ, lúc còn nhỏ đã quen biết rồi.」

「Trách không được quan hệ lại tốt như vậy, phá án.」

Xử lý vết thương cho Thẩm Thời Kiêu xong, Hạ Trĩ không còn tâm tư cho hươu con ăn nữa, có chút không yên lòng.

Mạnh Tử Căng giống như là thích Thẩm Thời Kiêu.

Nhìn lại đủ loại tình huống sau khi gặp mặt Mạnh Tử Căng, đối phương tuy che dấu rất khá, nhưng trong một vài hành vi vẫn có sơ hở.

Ví dụ như, Mạnh Tử Căng rất để ý cái nhìn của Thẩm Thời Kiêu đối với mình. Lại ví dụ như, ánh mắt khi Mạnh Tử Căng nói chuyện với Thẩm Thời Kiêu so với lúc nói chuyện với người khác không quá giống nhau.

Hơn nữa vừa rồi còn thêm bản nhạc đệm kia, cậu càng có thể chắc chắn, Mạnh Tử Căng có ý với Thẩm Thời Kiêu.

Ghi hình buổi sáng kết thúc, nhóm khách mời cùng nhau trở lại nơi dừng chân, nghỉ ngơi đơn giản, chuẩn bị chơi trò chơi để phân phòng.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Hạ Trĩ không nuốt nổi, chỉ đơn giản ăn hai miếng.

Thẩm Thời Kiêu cắt lươn thành từng miến, bọc trong cơm rồi đưa đến bên miệng Hạ Trĩ, "Sao hôm nay lại ăn ít vậy em? Ngày thường ăn như một bé heo mà."

Hạ Trĩ than thở một câu: "Anh mới là bé heo đó."

Bất quá, cậu vẫn nuốt xuống một mồm to cơm với lươn một cách chính trực.

Cậu bỗng nhiên thông suốt.

Người khác nhớ thương Thẩm Thời Kiêu thế nào cũng vô dụng, dù sao Thẩm Thời Kiêu thích cũng là mình.

Hạ - bạch nguyệt quang - Trĩ lại ăn hai bát cơm lớn.

Trò chơi chia phòng rất đơn giản, vì muốn nói lên đặc sắc địa phương, trò chơi lần này là so kiếm đạo.

Đội có điểm số nhiều nhất, có thể giành được quyền ưu tiên sử dụng phòng.

Tổ chương trình cố ý mời bậc thầy kiếm đạo tới đây, làm mẫu giảng giải cho mọi người một tiếng, sau đó nhóm khách mời bắt đầu luyện tập đơn giản.

Ở Nhật Bản, trang phục truyền thống của kiếm đạo là màu đen, khi đi lên pk, cần chân trần, mặc đồ bảo hộ, cầm kiếm tre.

Thắng thua của trận đấu, dựa theo vị trí đánh dấu trên người đối thủ, trọng tài đưa ra phán quyết thắng bại, cũng không giống đấu kiếm phương Tây trực tiếp dùng kỹ thuật khoa học điện tử để tính toán.

Trận đấu bắt đầu, mỗi đội lựa chọn một người lên nghênh chiến.

Mạnh Tử Căng từng học đấu kiếm, nghĩ rằng vốn đã thành thạo môn vận động này, cậu ta cũng biết một ít về nó, dứt khoát tiến lên nghênh chiến.

Cậu ta nhìn về phía Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ, khiến cậu ta ngoài ý muốn chính là, Hạ Trĩ đi ra sân đấu.

Đơn giản rút thăm xong, Hạ Trĩ đối chiến với Lâm Tư Luật, mà Mạnh Tử Căng đối chiến Trâu Thành.

Mạnh Tử Căng và Trâu Thành là cặp đầu tiên ra thi đấu, tuy rằng chiều cao và hình thể của Trâu Thành chiếm ưu thế, nhưng hắn đối với loại vận động như kiếm thì dốt đặc cán mai, rất nhanh đã thua trận.

Một đội khác là Lương Tư Việt và Tần Nghiệp, Lương Tư Việt giành chiến thắng.

Đội cuối cùng, là Hạ Trĩ và Lâm Tư Luật.

Mặc một bộ quần áo đen rất đẹp trai, Hạ Trĩ kéo thật chặt đai lưng, cúi đầu với Lâm Tư Luật.

Lâm Tư Luật cười cười, học theo.

Nhóm fan đều biết đấu kiếm của Hạ Trĩ rất lợi hại, không nghĩ tới cậu chơi kiếm đạo cũng không tồi, không quá mười phút, tốc độ xuất kiếm cực nhanh và khả năng né tránh nhanh nhẹn của Hạ Trĩ khiến cậu nhanh chóng giành được điểm số cao, tư thế cúi thắt lưng xoay ngược lại cuối cùng khiến tất cả khách mời trong sân phải hít sâu một hơi.

Cho dù kiếm thuật xoay ngang của Hạ Trĩ cao tới đâu, Lâm Tư Luật khi quyết đấu cùng cậu cũng không quá chật vật, vẫn duy trì được thể diện.

「Trâu bò quá á á, bé Trĩ Trĩ thiệt lợi hại quá xá!」

「Không thể tưởng tượng được tế bào vận động của Hạ Trĩ phát triển đến vậy, người qua đường chuyển fan.」

Khách mời ở đây chủ động vỗ tay, Mạnh Tử Căng hơi lay động.

Kiếm đạo của Hạ Trĩ thế mà lợi hại như vậy sao?

Kết thúc hiệp 1, ba người thắng trận tiếp tục pk.

Bọn họ tiếp tục dùng phương thức rút thăm, một người trực tiếp thăng cấp, hai người khác tiếp tục pk.

Lương Tư Việt rất may mắn, rút thăm ngẫu nhiên trực tiếp thăng cấp.

Hạ Trĩ mỉm cười nhìn Mạnh Tử Căng: "Đúng là có duyên nhỉ, lại là trận đấu của hai ta."

Mạnh Tử Căng ảm đạm cười: "Đúng vậy."

Trọng tài ra hiệu, có thể bắt đầu.

Một tia sắc bén lóe lên trong mắt Hạ Trĩ.

Thích Thẩm Thời Kiêu đúng không?

Ha ha.

Mạnh Tử Căng không phản ứng nhanh bằng Hạ Trĩ, cậu ta còn chưa cầm chắc kiếm tre, Hạ Trĩ đã bắt đầu tiến công mạnh mẽ về phía cậu ta, suýt nữa làm cậu ta ném kiếm tre xuống.

Mạnh Tử Căng lảo đảo lui về sau từng bước, đôi mắt lập tức hồng hồng, theo bản năng nhìn về phía khán giả, có chút vô thố.

Vẻ mặt Hạ Trĩ lãnh đạm, sử dụng kiếm chỉ vào cậu ta: "Có thể tới tiếp không?"

Mạnh Tử Căng: "Có thể."

Hai chữ này còn chưa thốt ra xong, kiếm của Hạ Trĩ ở đối diện đã đi tới, một nước xoay người đẹp mắt, mũi kiếm vẽ lên một vòng cung sắc bén và đẹp đẽ trên không trung, khiến Mạnh Tử Căng không chịu nỗi mà ngã về phía sau.

Số điểm của Hạ Trĩ đã sớm phá kỷ lục của trò chơi này, nhưng cậu cũng không có dự định dừng lại, ngược lại càng đánh càng hăng, lập tức ép Mạnh Tử Căng đến góc tường.

Lúc này, hai kiếm tre giao chiến, Hạ Trĩ tiến đến bên tai Mạnh Tử Căng, thấp giọng hỏi: "Thích Thẩm Thời Kiêu?"

Mạnh Tử Căng vô tội nhìn cậu, không nói gì.

Hạ Trĩ dùng sức ra đòn, Mạnh Tử Căng nhắm chặt mắt lại, dùng sức chống cự. Nhưng tiến công trong tưởng tượng cũng không có thuận theo mà đến.

Đến khi cậu ta mở mắt, cậu ta mới phát hiện không biết vì sao Hạ Trĩ lại té ngã trên mặt đất.

Tất cả khách mời đều thấy một màn vừa rồi.

Mạnh Tử Căng dùng sức đánh bại Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ sụt sịt cái mũi, ủy khuất vô tội quay đầu lại nhìn Thẩm Thời Kiêu, thanh âm khàn khàn: "Kiêu Kiêu. . .Đỡ em với. . ."