Lăng Sở Dạ! Đúng là anh rồi!
Mễ Bối lao nhanh về phía Lăng Sở Dạ, nhảy phốc lên giường ôm chặt lấy anh mà oà khóc thành tiếng. Mặc kệ Lăng Sở Dạ đang bê một bát cháo nỏng hổi chưa dùng.
Đột ngột bị đè nặng, lại thêm giọng nói thân thuộc bên tai, Lăng Sở Dạ sững sờ, nhất thời bất động, không dám tin Mễ Bối đã chủ động tìm đến anh.
Nhã Huân loay hoay bên cạnh giường, nhưng mãi một lúc sau cô ta mới phát giác.
Trông thấy Lăng Sở Dạ để yên cho người phụ nữ lạ động chạm, Nhã Huân ganh tị đến nổ máu mắt.
- Này! Cô cút đi... thật bất lịch sự, ai cho cô vào trong này.
Cô ta hừng hực bước tới, từ phía sau nắm lấy bả vai Mễ Bối giật mạnh, muốn tách biệt hai người.
Cũng may Mễ Bối ôm đủ chặt, Lăng Sở Dạ kịp thời ghì lấy eo vợ nhỏ, nên Mễ Bối mới không bị bật ngửa, ngã lăn ra sàn nhà.
Mễ Bối trừng mắt nhìn Nhã Huân, buông bỏ cần cổ Lăng Sở Dạ. Cô thận trọng bước xuống giường.
Cùng lúc đấy, bà của Vân Miên trở về, cô bé chạy vào thì nét mặt của Mễ Bối liền dịu đi.
- Tạm biệt chị xinh đẹp.
- Bye bye em nhé! Miên Miên gày quá, sau này em phải ăn nhiều vào nhé!
- Dạ, tạm biệt chị Nhã Huân.
Tiếng đóng cửa vừa vọng lên, Mễ Bối lại đâu vào đó. Ánh mắt hững hờ lạnh nhạt, từng bước tiến đến đẩy lùi Nhã Huân.
Cho đến khi tấm lưng của cô ta va vào vách tường thì...
- Cô... cô muốn làm gì?
Chát.
Một bạt tai giáng xuống má trái của Nhã Huân, âm thanh vọng lên khiến Lăng Sở Dạ cũng phải khiếp hồn.
Lăng Sở Dạ ôm gối trong lo sợ. Anh muốn đến với cô, nhưng cái chân què quặc không cho phép.
- Cô dám đánh tôi?
Nhã Huân vung tay muốn đánh trả, nhưng liền bị Mễ Bối bắt lấy, vứt đi.
- Đánh cô? Đánh cô là quá nhẹ. Nói xem cô đang làm gì anh ấy vậy?
- Không liên quan đến cô! Chuyện giữa tôi và Sở Dạ, người ngoài như cô không có quyền xen vào.
- Người ngoài? Tôi cũng khá thắc mắc cô và anh ấy có quan hệ gì?
- Tôi cứu mạng anh ấy, cho nên anh ấy thuộc về Nhã Huân tôi!
Mễ Bối phì cười đầy khinh thường, sắc thái ngông cuồng vừa nói vừa uyển chuyển đến trước mặt Lăng Sở Dạ, nhẹ nhàng cướp lấy bát cháo trên tay anh, đổ tất cả vào sọt rác.
Sau đó, Mễ Bối bày ra vẻ dụ hoặc, lẳng lơ. Ngón trỏ nâng lấy cằm người đàn ông, kề sát đôi môi hững hờ quyến rũ nhưng tuyệt đối không hôn.
- Em... em quá đáng!
Lăng Sở Dạ vốn đã thèm khát cái miệng nhỏ thơm tho này từ rất lâu, anh chủ động sấng đến thì Mễ Bối lại nhẫn tâm rời đi khiến anh ấm ức đến muốn khóc, hốc mắt đã đỏ hoe.
Mễ Bối phũ phàng phớt lờ, cô nhẹ nhàng đặt tay lên đũng quần của Lăng Sở Dạ, vừa chạm mệnh long đã ngẩn cao, cô liếc xéo anh rồi quay sang khiêu khích Nhã Huân.
- Chồng à! Mấy nay anh hơi hư rồi thì phải.
- Chồng? Lăng Sở Dạ chuyện này là sao?
Lăng Sở Dạ đang cực kì khổ sở với trò nghịch của Mễ Bối, bàn tay linh hoạt cách hai lớp quần không ngừng vuốt ve, động chạm. Anh hoàn toàn không để tâm đến Nhã Huân.
Nhưng thần sắc khó chịu, bứt rứt ấy trong mắt Mễ Bối lại hoá ấp úng, ngập ngừng không dám đối diện.
Hiểu lầm anh và Nhã Huân có trách ẩn, Mễ Bối thất vọng, không chọn bỏ đi mà dùng móng tay véo mạnh vào bắp đùi anh nhắc nhở.
- Nhã Huân hỏi kìa chồng ơi?
- Hả... hỏi, hỏi gì?
Nghe vậy, Mễ Bối như trút được gánh nặng trong lòng, cô nở một nụ cười đầy tự tin, hỏi:
- Em là gì của anh?
- Là vợ!
- Thế còn Nhã Huân thì sao?
- Anh... anh trong sạch, anh xin thề giữa anh và cô ta không là gì hết. Mấy ngày qua anh nhớ em nhiều lắm.
Mễ Bối cực kì hài lòng, cô kiêu ngạo bước đến trước đối diện Nhã Huân, ghé sát vào vành tai cô ấy mà thì thầm:
- Cô đã nghe rõ chưa Nhã Huân?
- Cô...
- Về chuyện cô cứu Sở Dạ, tôi rất cảm kích. Nhưng tốt nhất là cô nên bỏ ý đồ xấu với chồng tôi đi.
- Cô thì biết gì?
- Đúng là tôi không biết gì cả, chỉ biết cô thông đồng với y tá trộm thuốc của bệnh viện mà thôi, chuyện này mà đến tai cảnh sát, cô cũng phải bóc vài cuốn lịch đấy!
- Nhưng... nhưng tôi cứu anh ấy.
- Tôi cũng không phải kẻ vong ơn, không biết lý lẽ. Bây giờ cô cầm tiền hậu tạ và dứt khoát rời khỏi cuộc sống của Sở Dạ thì tôi xem như không có chuyện gì xảy ra. Còn nếu như cô cứng đầu đeo bám thì đừng trách Mễ Bối này tuyệt tình.
Nhã Huân trầm ngâm, ánh mắt tiếc nuối, không nỡ nhìn về phía Lăng Sở Dạ. Cô thích anh, muốn ở bên anh, không cần thân phận.
Nhưng lại vô tình để Mễ Bối nắm thóp, giữa tình cảm cá nhân và cả chặn tương lai phía trước, Nhã Huân chỉ có một lựa chọn.
- Được... nhưng tôi có thể ôm tạm biệt Sở Dạ được không?
Mễ Bối khoanh tay, híp mắt không hài lòng. Vỗ vai Nhã Huân, nói:
- Có thể.
- Vậy thì tốt quá.
- Này cô đi đâu vậy?
Nhã Huân hớn hở bước đến, liền bị cánh tay Mễ Bối kéo về.
- Không... không phải đã đồng ý rồi.
- Đứng yên đấy!
Mễ Bối nhíu mày, cô thở ra một hơi dài. Cô tới ôm lấy Lăng Sở Dạ một lúc thật lâu, khi cả cơ thể đã ám mùi của anh mới ngừng.
Sau đó trở về, giang rộng vòng tay ôm lấy Nhã Huân. Thành công tạo ra một cái ôm gián tiếp.
Nhã Huân tức xì khói đầu, mắng mỏ:
- Cô lừa đảo.
Mễ Bối cười nhạt không đáp, cô đánh mắt về hướng cửa phòng. Nhã Huân hiểu ý buồn bã, lủi thủi rời đi.
Cô hếch mũi, vẻ mặt đầy tự đắc.
Muốn đụng chồng bà đâu có dễ!
Từ phía sau, Lăng Sở Dạ trầm giọng gọi:
- Vợ... vợ ơi, anh đói. Lúc nãy sao em lại đổ thức ăn của anh vậy?
Mễ Bối hùng hổ, nắm đấm cuộn tròn giơ cao hù doạ.
- Ăn ăn ăn! Anh có biết suýt nữa thì...
- Thì sao?
- À không có gì!
Mễ Bối mém tí lại nhỡ mồm, có lẽ bí mật này không nên kể với Lăng Sở Dạ. Giữ một chút hình tượng tốt đẹp của Nhã Huân trong mắt anh.
Cô cởi dép, lại trèo lên giường. Sỗ sàng vạch quần của Lăng Sở Dạ ra kiểm tra.
Nhìn mệnh long dựng đứng như cột đình, cô bụm miệng phì cười, mặc kệ da mặt anh đã trở nên đỏ tía.
- Hahaha... thứ ấy của anh thật nhạy cảm. Có phải với ai nó cũng như vậy không hả?
Lăng Sở Dạ giãy đành đạch ra giường, la hét ăn vạ.
- Tại em cả, tại em hết. Nó chỉ ngổng khi em chạm vào. Giờ của anh không xuống được, khó chịu lắm, em mau làm gì đi.
Mễ Bối: "..." Chồng tôi bị chập mạch rồi sao?
Chỉ vài ngày tách biệt, Lăng Sở Dạ như trở thành con người khác. Anh trẻ con cực kì, không giống với vẻ điềm đạm, lạnh lùng vốn có.
Mễ Bối nhổm lên, tỉ mỉ quan sát vết thương ở đầu Lăng Sở Dạ, bộ ngực nảy lửa vô tình chạm vào môi lạnh của người đàn ông.
- Anh có bị đứt cọng dây điện nào trong đây không Sở Dạ?
Lăng Sở Dạ không đáp, lợi dụng lúc cô phân tâm, anh vén hẳn áo Mễ Bối lên cao, ra sức dụi dụi đầu mũi vào khe ngực sâu hút mà hít hà.
Chưa được bao lâu, đã bị Mễ Bối phát vào bả vai, cô đẩy anh ngã ra giường, rồi vùng leo xuống, kéo mắt lêu lêu.
- Biến thái vừa thôi cha nội! Không chơi với anh nữa. Bây giờ em phải đi báo việc này với Angel mới được.