- Vợ à! Em đừng ăn nữa, em đang mang thai ăn lạnh nhiều không tốt!
Đã nửa giờ trôi qua, hiện tại Lăng Sở Dạ và Mễ Bối đang ở khu chờ vào rạp phim, bắp, nước và vé đã có đầy đủ. Chỉ còn đâu đó khoảng mười phút nữa là bắt đầu khởi chiếu.
Trong thời gian ấy, Mễ Bối đã dứt hai ly kem liền, khiến Lăng Sở Dạ không khỏi lo lắng, hết lời can ngăn khi thấy cô có ý định gọi thêm ly nữa.
- Nhưng mà...
Mễ Bối ủ rũ, ánh mắt ươn ướt ngước lên chơm chớp. Muốn dùng vẻ mặt đáng thương này để làm anh mủi lòng.
Anh kiên định trực diện nhìn cô, bưng lấy cả gương mặt ấy, chụt một miếng vào đôi môi nhỏ, dịu dàng nói:
- Nghe lời, khi khác anh lại mua cho em.
- Vâng.
Mễ Bối vui vẻ gật đầu, cô thở ra một hơi sáng khoái. Vừa vươn tay bóc lấy một hạt bỏng ngô thì nhân viên ra thông báo đã đến giờ vào rạp.
- Nào, từ từ thôi.
Lăng Sở Dạ thận trọng từng chút che chắn, đỡ lấy Mễ Bối cùng đoàn người theo đuôi nhân viên.
Càng đi, càng tối. Càng đi, càng lạnh bởi hơi gió điều hoà. Cảm nhận được từng đợt rùng lên từ Mễ Bối, anh càng ôm cô chặt hơn.
Chẳng mấy chốc đã tìm được vị trí in trên tấm vé, Lăng Sở Dạ để cô ngồi vào bên trong góc tường, rồi đặt mông ngồi sát rạt bên cạnh.
Màn hình tối đen bỗng rực sáng, máy chiếu từ phía sau rọi lên tấm phông trắng tinh. Lần đầu tiên được trải nghiệm, Mễ Bối cực kì thích thú.
Gần một tiếng sau, bộ phim hoạt hình đã đi được nửa chặn. Mễ Bối tuy rất chăm chú không bỏ sót một giây nhưng vẫn có thể cảm nhận Lăng Sở Dạ luôn nhìn mình từ đầu đến giờ.
Cô nhíu mày, quay sang hỏi:
- Anh không xem phim à?
Lăng Sở Dạ không đáp ngay mà nở một nụ cười vô tri, thản nhiên ép lấy gáy Mễ Bối kéo cô sáp gần.
Không để Mễ Bối phản kháng, anh đã thả một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mọng, còn vươn vị coca ấy. Còn liếm mép hài lòng.
Mễ Bối ngại ngùng dằng ra, đánh anh một phát, bặm môi mắng mỏ.
- Gã này... anh bị hâm à?
Thì Lăng Sở Dạ đột ngột ép cô vào góc. Ghé sát môi nhỏ thì thầm:
- Dám gọi anh là gã, còn mắng anh là đồ hâm. Bảo bối không sợ sẽ bị chồng mình phạt à?
Mễ Bối ưỡn cái bụng phẳng về phía trước, nghênh ngang đáp:
- Không sợ! Em có thần hộ mệnh ở đây nè.
- Thôi được rồi anh né ra đi, người ta đang nhìn mình chằm chằm kìa!
Nói rồi, Mễ Bối chống tay lên ngực anh, đẩy một mạch kéo dài khoảng cách.
Cô tiếp tục dán mắt vào màn hình, mặc kệ cho Lăng Sở Dạ ở bên cạnh không chịu an phận, hết vò vẫm tay cô rồi lại nắm lấy vạt áo của cô hít hà như một gã dở hơi.
Cứ như vậy cho đến lúc sau, anh bắt gặp Mễ Bối có chút khác thường, hai chân cứ rít chặt vào nhau thì liền hỏi:
- Vợ ơi! Em mắc vệ sinh à?
Gương mặt Mễ Bối méo mó, khó khăn gật đầu, Mễ Bối lúc này tự dưng hối hận vì ban nãy đã ăn quá nhiều kem, còn tu thêm cả ly nước ngọt cỡ lớn vào người.
Trông vợ nhỏ quằn quại đến thế, Lăng Sở Dạ chỉ tay ra khe sáng ngoài kia, hạ giọng:
- Anh đưa em đi nhé?
Mễ Bối ngó ra hướng ấy, thoáng thấy không xa lắm thì nói:
- Em tự đi được.
- Anh không an tâm cho lắm!.
- Em không phải em bé, rất gần mà anh đừng lo mà.
- Ừm, vậy em đi nhanh rồi về với anh nhé!
Hết lời, Lăng Sở Dạ mới đồng ý. Mễ Bối tháo gỡ tay anh, không nhanh không chậm rảo bước, phút sau đã mất hút, ra khỏi tầm mắt của Lăng Sở Dạ.
Vào đến nhà vệ sinh, Mễ Bối tùy tiện chọn lấy một phòng trống, cẩn thận chốt của.
Cơn bứt rứt qua đi khi thành công xả lũ. Mễ Bối thoải mái trở ra, đến trước dãy lavabo gần đấy rửa tay.
Mễ Bối lom khom cúi mặt, đến mức cánh cửa phòng khác bật ra, cũng không đề phòng, tới khi ngước lên, đã nhìn thấy bên trong tấm gương xuất hiện một đám gã đàn ông lạ, với vẻ mặt hầm hầm cực kì đáng sợ, kì quái.
Dù Mễ Bối đã gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không kiềm được mà lắp bắp:
- Đây... đây là nhà vệ sinh nữ. Hình như ông... là ông đi nhầm rồi.
Gã đàn ông đứng đầu nở nụ cười gian, rút ra tấm ảnh trong túi, liếc nhìn đối chiếu, rồi cất lên giọng nói khàn đặc:
- Không nhầm...
Nguy hiểm cần kề, Mễ Bối kinh hãi, trong vô thức ôm bụng lùi về sau, nhưng rất nhanh thắt lưng đã chạm vào vách thành.
- Tôi... tôi không quen các người... áaa.
[...]
- Mễ Bối...
Năm phút sau, bên trong rạp chiếu phim. Lăng Sở Dạ đứng ngồi không yên, ruột gan như lộn nhào khi Mễ Bối vẫn chưa quay trở về.
Cuối cùng vì không còn đủ kiên nhẫn, anh không đợi được nữa, đã quyết định ra bên ngoài đấy tìm kiếm Mễ Bối.
- Biến thái...
Mặc kệ mặc mũi, anh xông thẳng vào nhà vệ sinh nữ, khiến những cô gái khác hoảng hốt mà hét toáng lên.
Lăng Sở Dạ không quan tâm, vừa gõ cửa từng phòng, vừa cất tiếng gọi tên cô.
- Mễ Bối phải em không?
- Không phải.
- Vợ ơi! Em có trong này không?
- Không phải tôi.
Nhưng đáp lại anh chỉ toàn là giọng nói xa lạ. Bất quá, Lăng Sở Dạ nắm lấy một cô gái bên ngoài, rút điện thoại mở lên tấm ảnh về Mễ Bối, khẩn thiết tra hỏi, nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi.
- Vợ tôi... vợ tôi, có... có thấy không?
Cô ta không trả lời ngay, mà đăm đăm vào màn hình điện thoại.
Trước trạng thái ấy, Lăng Sở Dạ như tìm được vệt sáng giữa cả một bầu trời tăm tối, nhưng tất cả đều vụt tắt khi cô ta chậm rãi lắc đầu.
- Tôi không thấy.
Anh nén bi thương, vụt chạy ra khỏi phòng. Đến cửa thì cô ta bỗng hô lớn.
- Tôi nhớ ra rồi, ban nãy tôi vừa lướt qua vợ anh ở tầng dưới.
Không kịp nán lại để cảm ơn. Sau khi có được manh mối, anh cấp tốc chạy thật nhanh, thật nhanh ra, sải chân thật dài để rút ngắn khoảng cách của mình và vợ.
Thế nhưng theo phán đoán của Lăng Sở Dạ, nếu cứ chạy theo lối chính, chắn chắc sẽ không tài nào đuổi kịp đám người ấy.
Vì thế, anh quyết định làm liều. Mặc xác đây là tầng bảy, anh phóng một phát ra khỏi lan can trước hàng trăm con ngươi ngỡ ngàng.
Người qua đường hãi hùng tột độ, không dám thở một khắc cho đến khi Lăng Sở Dạ bắt được trụ sắt dài cố định tầng lầu.
Cứ như thế mà Lăng Sở Dạ tụt dần xuống dưới. Đôi mắt tinh ánh không nghỉ một giây, đảo tứ hướng, cuối cùng cũng bắt gặp được bóng dáng Mễ Bối ở tầng ba.
Bọn người đó đã đánh ngất Mễ Bối, để cô lên xe lăn đẩy đi như kẻ bệnh.
- Mễ Bối!
Anh gào thét gọi lấy tên cô, giây sau đã trèo vào được bên trong hành lang. Chặn đường đám người.
- Bọn mày là ai?
- Thả vợ tao ra! Nếu không thì đừng trách.
Lời anh cất lên, khiến người dùng quanh e dè mà lùi về, di tản ra xa.
Thế nhưng đám người bắt cóc Mễ Bối vẫn rất hiên ngang, ánh mắt đầy khiêu khích.
Tên cầm đầu cúi thấp, vỗ nhẹ lên gò má Mễ Bối, nói:
- Mày đùa à?
Hành động ấy khiến Lăng Sở Dạ tức đến xì khói đầu. Anh siết chặt nắm tay, định vồ đến thì gã ta rút ra một con dao kề vào cổ Mễ Bối.
Lăng Sở Dạ nuốt xuống một ngụm khí lạnh, anh bình ổn trở lại.
- Ra một cái giá!
- Tao không cần tiền.
- Vậy ông cần gì? Chỉ cần thả cô ấy ra, tôi đều có thể đáp ứng.
- Cần mạng của mày.
- Được, tôi thế chỗ cô ấy.
Lăng Sở Dạ chủ động tiến đến, được hai bước thì gã ấy lại bảo:
- Tao quên mất, người kia yêu cầu tao giết cả hai vợ chồng mày.
Người kia? Sự chú ý của Lăng Sở Dạ đổ dồn vào cụm từ ấy. Không cần nghĩ, anh cũng đoán ra được kẻ đứng sau.
Nhưng ngay lúc này, Mễ Bối mới là quan trọng nhất. Làm sao để cứu lấy Mễ Bối mà không làm tổn hại đến cô, anh thật sự không nghĩ ra được.
Cứ ngỡ bế tắc cụt đường, thì đội bảo an đã đến, họ âm thầm từ sau ám sát bọn cướp ngày, chuẩn bị đánh úp.
Lăng Sở Dạ nhanh nhạy, luyên thuyên cau kéo thời gian.
- Ông không có gia đình sao?
Gã đàn ông sững sờ, tận sâu thâm tâm dáy lên nỗi khổ khó diễn tả.
- Có chứ... tao đến đây giết mày cũng vì họ. Nếu mày không chết... thì người chết sẽ là gia đình tao.
Nói rồi, gã ta rút thêm một con dao gâm, quăng về phía Lăng Sở Dạ.
- Tự sát đi, còn con bé này tao sẽ niệm tình để nó chết nhẹ nhàng nhất có thể.
Lăng Sở Dạ vờ gật đầu, nhặt lấy con dao, kề hờ vào cổ tay. Con ngươi dán chặt vào Mễ Bối. Vành mi đỏ âu, nước mắt ứa như thật.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Vào phút chót, khi vở kịch sắp sửa thành sự thật. Bốn phát súng liên hoàng nổ lên. Ghim sâu vào bắp chân của mỗi gã đấy làm họ ngã khụy.
- Khốn khiếp. Mày dám...
Thừa cơ hội đám người ngã ngựa, thất thủ. Lăng Sở Dạ vồ đến, vung tay đẩy xe lăn trượt đi một đoạn, phối hợp cùng bảo an bắt sống bọn họ.
Mười phút trôi qua, mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, khi chứng kiến phim hành động ngoài đời thực.
Ổn thỏa tất thảy, đảm bảo mấy gã không thể trốn thoát. Lăng Sở Dạ vội vã tìm đến xe lăn, điên cuồng lay người Mễ Bối. Còn mượn tạm một chai nước lọc, búng lên mặt cô.
- Mễ Bối... em yêu, vợ ơi... tỉnh lại đi mà.