Trước những lời lẽ đầy ẩn ý của Lăng Sở Dạ, Mễ Bối hoàn toàn không hiểu được, dù đã cố vắt óc ra suy nghĩ.
Mễ Bối giữ nguyên tư thế ấy một hồi lâu, cánh tay trong vô thức đưa lên vuốt nhẹ lấy gáy anh mà trầm tư âu lo.
- Anh leo xuống coi! Nặng em quá nè.
Cho đến một lúc lâu sau, khi cơ thể truyền đến cảm giác ngột ngạt, đè nén thì Mễ Bối mới sực bừng tỉnh, ra sức đẩy cái thay nặng gần cả tạ ấy nằm ra giường.
Sau đó Mễ Bối cũng leo lên ngồi sừng sững trên bụng Lăng Sở Dạ chiếm thế thượng phong.
Từ phải trên, Mễ Bối trực diện nhìn bọng mắt khác thường của anh với cái nhíu mày đây nghi vấn nhưng không nói thêm gì.
Tự dưng chưa đầy năm giây sau, môi anh lại mếu nhẹ, gương mặt từ từ biến sắc, rồi bỗng oà lên thành tiếng khiến Mễ Bối bối rối vô cùng.
Cô vội vã cúi xuống, ôm trọn lấy đầu của Lăng Sở Dạ, vừa dỗ dành vừa chất vấn.
- Ơ... thôi mà. Mới sáng sớm mà anh bị gì vậy? Tự dưng lại đập đồ, sau đó nhào đến ôm em đến rồi lăn ra khóc nhè thế này?
- Mễ Bối... hức... anh xin lỗi, anh lại không bảo vệ được em rồi.
Nhưng Lăng Sở Dạ nhất quyết không hé răng một lời, nói cho Mễ Bối biết nguyên do thế nào, mà một lần nữa trở người, vùi mặt vào hai bầu ngực sữa ấm ức tức tưởi.
Có mấy ai hiểu được tâm trạng của Lăng Sở Dạ lúc này, vừa bất lực, vừa bế tắc trước nghịch cảnh, khó thể làm trái.
Vừa thất vọng về chính bản thân, anh cho rằng quá kém kỏi, nên lần đó mới không bảo vệ được Mễ Bối để cô rơi vào tay kẻ xấu, để rồi bị hãm hại và phải hứng chịu những lời phỉ báng đầy cay nghiệt của miệng đời.
- Sở Dạ...
Chốc chốc thấy mảnh áo mỏng tang trước ngực mình đã sũng ướt, Mễ Bối khẽ gọi tên anh thăm dò.
Lúc bấy giờ, cũng đã trôi qua được một khoảng thời gian dài, Lăng Sở Dạ cũng đã ổn định được đôi chút, anh luyến tiếc buông bỏ chiếc gối mềm ấy, ngồi lên thẳng thốm nhưng vẫn không giấu được vẻ bi thương.
Lăng Sở Dạ né tránh ánh mắt của người đối diện, hắn giọng nói:
- Anh không sao cả, anh ổn... chúng ta xuống nhà ăn sáng thôi.
Khóc thảm đến thế, mà giờ đây lại bảo mình ổn thì chỉ có kẻ ngu mới dám tin vào những lời mà anh vừa nói.
Không để Lăng Sở Dạ quay lưng đi, Mễ Bối níu giữ lấy vạt áo của anh mà cau mày.
- Anh...
- Nhanh lên, anh còn có việc.
Lăng Sở Dạ xoa đầu cô gái nhỏ, anh đã trực tiếp đánh gãy miệng cô, làm cho Mễ Bối ức chế vô cùng.
Nhưng vì nhìn thấu được tâm trạng của Lăng Sở Dạ đang không được tốt nên Mễ Bối cũng không muốn gay gỗ, làm lớn chuyện, cô xụ mặt lẽo đẽo theo sau lưng anh.
- Ui da...
Vừa đi hết đoạn cầu thang, thì Lăng Sở Dạ đột ngột ngừng lại, Mễ Bối vì không để ý, mắt nhắm mở nên liền va vào tấm lưng cứng như sắc đá của Lăng Sở Dạ.
Làm chóp mũi bị cụng đến đau đớn, nhưng vẫn thật may là không xịt máu tươi.
Kiểm tra thấy vết thương không quá nghiêm trọng, Lăng Sở Dạ kéo Mễ Bối đến trước, vừa đẩy cô nhích đi, vừa ở sau hối thúc.
- Em vào phòng ăn trước đi, anh có việc cần bàn với Nhã quản gia.
Mễ Bối luyến tiếc quay đầu, híp mắt nhìn anh mà càu nhàu:
- Chuyện gì mà bí mật thế? Tại sao không cho em nghe cùng nữa.
Lăng Sở Dạ thở hắt, đỡ trán nói:
- Được rồi, tối anh kể em nghe.
- Hứa đi.
Biết tỏng đây chỉ là một lời hứa suông, nên Mễ Bối không thấy an tâm một chút nào, cô hầm hố bước đến, giơ ngón tay muốn móc ngoéo với anh.
- Hứa!
Có được ấn định rõ ràng, minh bạch. Mễ Bối mới chịu rời đi.
Lăng Sở Dạ cũng thận trọng đợi cô khuất bóng sau vách tường, mới rảo nhanh chân đi tìm Nhã quản gia.
Hì hục một đỗi, mới phát hiện ra bà ấy đang nhổ cỏ cho các luống hoa ở ngoài vườn.
Nghe thấy tiếng dẫm lá xào xạc, Nhã quản gia liền nhận ra là anh, bà ấy vội quay sang rửa tay sạch rồi chào hỏi.
- Cậu tìm tôi à? Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao?
Lăng Sở Dạ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Không phải, tôi có chuyện cần nhờ.
- Quý hóa quá, nhờ vả cái gì, đây là trách nhiệm của tôi mà!
- Một lát nữa, sau khi tôi rời đi. Bà nhớ canh chừng Mễ Bối, có chuyện gì bất thường thì gọi cho tôi, rõ không?
- Vâng! Tôi đã hiểu.
[...]
Mười hai giờ trưa.
Sau khi rời khỏi vườn hoa, Lăng Sở Dạ đã đến ngay nơi ở của Chu Tiết ngay sau đó, để điều tra kẻ gây ra chuyện này bằng cách thông qua địa chỉ IP của tài khoản gốc phát tán thông tin.
Vì để giải oan cho Angel, mà Chu Tiết đã chi ra một số tiền rất lớn để mời hacker đến giải quyết nhưng tính đến hiện tại, cũng đã là năm tiếng hơn vậy mà trên màn hình máy tính cũng chỉ hiện là đang load, không có thêm tiến triển nào khác.
Đợi chờ lâu như vậy, Lăng Sở Dạ có chút nóng ruột, anh bắt đưa không tin tưởng vào người hacker này.
Khi đã mất hết kiêng nhẫn, định bỏ đi đến Đô Đốc Phủ để làm việc khác quan trọng hơn thì hack bất ngờ lại hô to lý lịch của người ấy.
- Tên Như Sương, sống ở khu ổ chuột.
- Tuổi hai mươi bốn, ba mẹ đều mất vì tai nạn cách đây hai năm.
- Nghề nghiệp y tá trực thuộc bệnh viện thành phố.
Như Sương?
Nghe thấy cái tên này, Lăng Sở Dạ liền sinh ra cảm giác quen thuộc. Như thế từng nghe thoáng qua nhưng không tài nhớ ra là khi nào.
Để xác thực hơn, Lăng Sở Dạ liền trở về, nhìn kĩ những tấm ảnh hiện trong máy tính. Kí ức ùa về, Lăng Sở Dạ rất nhanh đã nhớ ra người này chính là cô y tá băng bó cho anh lúc trước.
Nhưng tại sao Như Sương lại làm như vậy?
Cô ta không sợ chết sao?
Hay là vì phía sau có kẻ chống lưng, nên cô ta mới dám lộng hành đến như vậy?
Lăng Sở Dạ càng nghĩ, càng tìm ra giải đáp.
Vì đối với một thường dân, sẽ không dại dột mà rước hoạ vào thân, động chạm đến Lăng Sở Dạ.
Chỉ có thể là có kẻ nào đó ghét anh, có quyền hành không nhỏ. Muốn bài trừ, loại bỏ anh nên mới dùng cách đê tiện, bỉ ổi như thế này.
Nhưng kẻ đó... rốt cuộc là ai?
Đến đây, thì Lăng Sở Dạ không thể suy đoán được nữa. Bởi kể từ cuối lên nắm giữ chức vụ này, anh chưa từng gây thù, chuốc oán với ai.
Thông qua những chiến tích mà anh lập được thì mọi người đa phần đều cho rằng anh hoàn toàn xứng đáng ngồi lên chiếc ghế này.
Đang lâng lâng trong đống hỗn độn, thì Chu Tiết bắt vai anh, hếch mũi tự cao.
- Thống đốc thấy chưa! Tôi đã bảo không phải Angel rồi mà.
- Bây giờ đã rõ, thống đốc có định xin lỗi cô ấy không?
Thì liền bị Lăng Sở Dạ lườm cho một ánh mắt sắc lạnh đến rét người.
- Nghiêm túc đi.
Ở đây, không phải vì Lăng Sở Dạ là kẻ không thấu tình đạt lý, một kẻ cố chấp mà dù ở cương vị nào thì anh sai! Anh vẫn sẽ xin lỗi, nhưng không phải là bây giờ.
Lăng Sở Dạ bực dọc hất tay Chu Tiết, chỉnh áo rồi rời đi. Nhưng vừa bước được một đoạn thì điện thoại trong túi quần reo lên in ỏi.
Reng... Reng... Reng...
- Alo!
Anh lấy ra xem, nhìn thấy dãy số của Nhã quản gia thì không chần chừ mà bắt máy, giọng nói hoảng loạng của bà ấy liền truyền qua.
- Cậu Lăng mau về đi, ở nhà đang vô cùng náo loạn, phóng viên đã bao phủ toàn bộ nơi này.
- Còn có... còn có...
Đến đây, thì quản gia tự dưng bị ngắt quãng. Lăng Sở Dạ lo lắng gào lên hỏi lại:
- Còn có cái gì?
- Mễ... Mễ tiểu thư đang rất sợ hãi...
Thì quản gia cũng chỉ đáp lại qua loa rồi trực tiếp cúp đi như thế đã có chuyện xảy ra.
Ruột gan như lộn nhào cả lên, Lăng Sở Dạ vội chạy vụt đi ra khỏi ấy, lái xe với tốc độ cao nhất trở về Lăng Phủ.