- Hic, đau quá.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời vẫn chưa ló dạng, không gian khu rừng vẫn còn một màu u ám thì Lăng Sở Dạ đã bị đánh thức bởi tiếng thút thít của cô gái bên cạnh.
Đầu đau như búa bổ, Lăng Sở Dạ ôm trán, xoa mi tâm. Một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh táo và trông thấy Mễ Bối đang ngồi quay lưng với mình.
- Em bị làm sao vậy?
Lăng Sở Dạ với tay, kéo lấy vai Mễ Bối. Khi cô quay lại thì nước mắt đã dàn dụa, biến cả gương mặt trở nên ửng đỏ.
- Nè... đau, đau lắm.
Mễ Bối nức nở, đưa chân mình đến trước mặt anh, lúc đó Lăng Sở Dạ mới biết rằng Mễ Bối đang dùng kiến Siafu, hay còn gọi là kiến quân đội để khâu miệng của vết rách trên chân.
Quá trình này cực kì đau đớn, vì Mễ Bối phải để cho những con kiến thợ, có càng to nhất trong bầy cắn vào hai bên của vết thương, sau đó ngắt bỏ phần thân của nó.
Chưa dừng lại ở đó, kiến Siafu còn tiết ra vài giọt chất lỏng gây cảm giác phỏng da, rát rạt cho người bị cắn.
Nhưng hết cách rồi, trong rừng thì Mễ Bối kiếm đâu ra kim chỉ y tế, hay thứ khác nên chỉ có thể làm như thế mà thôi, vì nếu cứ để vết thương trần trụi, dính đầy bụi đất thì còn tệ hơn.
Không để Mễ Bối phải nếm trải cảm giác ấy một mình. Lăng Sở Dạ quyết tâm muốn thử, anh kéo cô vào lòng, vừa dỗ dành vừa ngỏ ý:
- Mễ Bối! Thiệt cho em rồi. Đừng khóc nữa... anh thương.
- À... hình như vết thương sau lưng anh bung chỉ rồi, em cũng dùng kiến khâu lại cho anh đi.
Mễ Bối cảm động, nước mắt lưng tròng, ngược lên nhìn anh.
- Hic... được thôi.
- À mà hôm qua em hái được rất nhiều lá thuốc cho anh, có cả táo nữa...
Lăng Sở mỉm cười, hiền hòa hỏi:
- Vậy nó đâu?
- Em... em vứt cả rồi. Anh quay lưng ra đây đi!
Mễ Bối ấp úng, xấu hổ di chuyển tầm mắt. Từ phía trên, trông bộ dạng ngại ngùng, đáng yêu vô đối của Mễ Bối, yết hầu nam tính của Lăng Sở Dạ bất giác rục rịch.
Càng nhìn càng cuốn, cuối cùng vì không kiềm được nữa, Lăng Sở Dạ cúi đầu, chậm rãi, nhẹ nhàng mút mát hưởng thụ đôi môi đang hé mở như thưởng thức bữa sáng của riêng mình.
- Ưm...
Lần này kĩ thật hôn của Lăng Sở Dạ thật sự rất tốt, dẫn dắt Mễ Bối, khiến cô chủ động đôi phần, không còn là cô bé rụt rè chỉ chờ anh như trước nữa.
Chồng già vợ trẻ ngọt ngào, say đắm quấn quýt không rời, rất lâu, rất lâu sau mới luyến tiếc buông môi, mang theo một sợi chỉ bạc óng ánh, ám mụi kéo dài.
Mễ Bối ngây ngô chớp mi liên tục, lúc này người con gái ấy mới cảm thấy ngại ngùng, cô đánh nhẹ vào lòng ngực Lăng Sở Dạ rồi bưng mặt ỏng ẹo.
- Anh... anh kì cục ghê!
- Tự nhiên hôn... hôn người ta à!
Đáng yêu chồng chất, nhân đôi. Lăng Sở Dạ vồ lên, chụp lấy Mễ Bối đẩy cô ngã ra đất, muốn cùng cô hòa hợp, thử cảm giác lạ giữa nơi hoang dã.
Thì lại bị cái chân què quặc, khốn khiếp kia cản trở, nó truyền đến cơn đau thấu trời, Lăng Sở Dạ chỉ đành ngậm ngùi lui về sau.
Thấy vậy, Mễ Bổi làm ra vẻ mặt đắc ý, bụm miệng vô tư cười khúc khích.
- Đợi đó... sau này anh tính sổ với em.
Cùng lúc ấy, tiếng dẫm lá xào xạc, xào xạc một lần nữa vọng lên từ phía xa. Dường như đám thổ dân của cô gái tên Usan vẫn chưa buông bỏ cho hai người mà ráo riết truy tìm xuyên đêm.
Lăng Sở Dạ lật đật suỵt môi, chống đỡ ngồi thẳng dậy, rồi kéo lấy Mễ Bối ôm chặt vào lòng. Đợi chờ đến khi âm thanh ấy kết thúc.
Nhưng không! Nó mỗi lúc một gần, mỗi lúc một to, chậm rãi chứ không hề dồn dập như ban tối, như thế đám thổ dân ấy đang vạch lá tìm sâu, kiểm tra kĩ càng hơn, không bỏ qua ngóc ngách nào.
- Tản ra!
Giọng nói của Usan rất nhanh đã vọng lên thanh thoát, Mễ Bối giật mình nhổm người quan sát, thì trông thấy cô ta cùng ba bốn người thổ dân khác đã hướng mũi giáo về nơi này.
Trái tim nhỏ hồi hộp đến thắt lại, ánh mắt cũng có chút khác thường, Mễ Bối siết chặt nắm đấm, gục đầu trong lòng Lăng Sở Dạ mà thỏ thẻ:
- Nếu anh chết... thì sẽ như thế nào?
Trước câu hỏi của Mễ Bối, Lăng Sở Dạ có hơi bất ngờ, không rõ được ý tứ trong lời cô, đơ ra một lúc sau mới trả lời:
- Mọi chuyện sẽ rất tệ!
Mễ Bối nôn nóng hỏi lại:
- Thật sự sẽ rất tệ sao?
Lăng Sở Dạ khẽ hắn giọng cổ, rồi gật đầu.
Mễ Bối phút chốc rơi vào trầm tư, trong lòng ắt hẳn đã có sẵn tính toán.
Vậy mà đến hiện tại, trong ánh mắt của Mễ Bối đã hiện rõ hai từ "không nỡ". Cô thực sự đã đắn đo trước quyết định của chính mình.
Nhưng Mễ Bối không muốn bản thân mình trở thành con người ích kỷ, chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình.
Mễ Bối mím môi, cụp mi mắt kìm nén cảm xúc đau thương đang dâng trào, không dám nhìn thẳng vào Lăng Sở Dạ, vì cô không giỏi che giấu, nên sợ rằng anh sẽ đọc được suy nghĩ mất.
Cuối cùng, sau một lúc không lâu. Mễ Bối một lần nữa ngước lên, nhún người hôn phớt qua cánh môi của Lăng Sở Dạ, nước mắt trực trào, nghẹn ngào nói:
- Sau này... tìm một cô gái khác và quên em đi!