- Em sai rồi... em sai rồi!
Ngồi trên xe, đôi tay nhỏ của Mễ Bối luôn bị anh ghì chặt, đến mức làn da xung quanh đều đã ửng đỏ nhưng Lăng Sở Dạ nhất quyết không buông ra.
Nghĩ lại ban nãy, khi anh chỉ vừa lơ là, không quan sát cô một chút thì đã có kẻ muốn đào góc tường nhà anh.
Còn Mễ Bối lại còn ùa theo, bày ra cái vẻ ngại ngùng, thẹn thùng của thiếu nữ trước mặt hắn ta thật khiến anh bực mình!
- Ngừng xe.
Chịu hết nổi rồi, không thể đợi đến lúc về nhà. Lăng Sở Dạ lệnh cho người tài xế đỗ xe bên lững vách đá, phía dưới kia là sóng biển ồ ạt, cuộn trào đánh tới như một con quỷ dữ muốn xé xác con mồi.
- Ra ngoài đợi.
- Đừng có đi, đừng có đi mà.
Mễ Bối hoảng loạng níu kéo người tài xế trẻ, tuy rằng rất không nỡ trước sự cầu xin ấy, nhưng quyền uy của Lăng Sở Dạ là quá lớn, khiến anh ta không thể không nghe theo.
Rèm xe được hạ màn, không gian riêng tư được trả lại. Ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, vỗ vỗ lên phần đũng quần, lạnh giọng nói:
- Ngồi lên đây.
Mễ Bối ra sức lắc đầu, không chịu khuất phục, Lăng Sở Dạ dường như đã mất kiên nhẫn.
Không đợi Mễ Bối tự nguyện, Lăng Sở Dạ trực tiếp ôm nách, bồng cô ngồi lên đũng quần, để đôi chân thon dài ấy quấn quanh hông của mình, sau lưng ghì chặt không cho cô trốn tránh.
Ực.
Lăng Sở Dạ nuốt nước bọt, yết hầu nam tính chuyển động trước bầu ngực no đủ, căng tròn vừa vặn với tầm môi.
Dục vọng dâng cao, đôi bàn tay hư hỏng của Lăng Sở Dạ không làm chủ được mà tự chuyển động, vuốt ve lên xuống tấm mông của Mễ Bối, lại còn bóp một phát rất mạnh.
Bép.
Bất thình lình, Mễ Bối vung tay vả vào mặt anh, mỏ hỗn vảnh lên mẳng nhiếc:
- Đại biến thái!
Cái tát này khiến Lăng Sở Dạ sững sờ, ngoài mẹ ra thì chưa một người phụ nữ nào dám chạm đến ngưỡng cửa này cả. Vậy mà Mễ Bối thật to gan.
- Đừng...
Hơi thở dồn dập, Lăng Sở Dạ trấn ngự tay cô ra sau lưng, mạnh bạo kéo váy, vạch trần đôi bầu ngực trắng nõn, ẩn nấu sau lớp vải ren đen.
- Ưm ưm... đau.
Kế tiếp, Lăng Sở Dạ như phát điên, đôi mắt đỏ ngầu, hâu hấu đăm đăm vào nơi mềm mại, trực tiếp cắn mạnh vào phần ngực bị áo lót đẩy nhô lên cao.
Máu ứa ra, mùi tanh nồng xộc đến khoang mũi, thế nhưng Lăng Sở Dạ vẫn một mực đay nghiến.
- Thống đốc cẩn thận!
Bỗng dưng, tiếng gào thét bất lực của người tài xế bên ngoài vọng đến, thu hút sự chú ý của cả hai người.
Anh và cô đồng loạt nhìn ra cửa kính, chưa kịp vén màn thì...
Rầmmmm...
Một âm thanh lớn xuất hiện, làm chao đảo cả đất trời.
Chiếc xe bị một lực vô cùng mạnh mẽ đâm vào hất tung, xoay vài vòng trên không trung rồi rơi hẳn xuống vực nước.
Chiếc xe chìm dần, nước biển chẳng mấy chốc đã len lỏi, tràn vào khoang xe.
Muối biển mặn chát, xồng xộc vào cuống thở làm cho người con gái vừa mơ hồ, mê sảng chưa đầy năm phút đã bừng mở mắt.
- Ưm... ưm... Dạ... Dạ...
Mễ Bối hốt hoảng, kinh hãi khi màu nước thấm đẫm màu máu đáng sợ.
Tay chân cô luống cuống, quơ quào tìm kiếm thân thể của Lăng Sở Dạ. Điên cuồng đập vào người anh, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng bọt nước bên tai. Lăng Sở Dạ đã hoàn toàn bất tỉnh.
Hết cách, Mễ Bối chỉ có thể tự lực, vượt qua nỗi sợ. Vì nếu không cả hai người sẽ phải chết thảm ở nơi này, làm mồi cho cá.
Cô nhớ lại những lần anh mở cửa xe cho mình. Sau một lúc mày mò, cuối cùng cũng thành công bật được chốt, nhưng sức nước đè nén quá mạnh không dễ dàng để mở được.
Mễ Bối phải gồng người đạp cửa rất nhiều lần nó mới chịu bật ra. Cô quay lại ôm lấy Lăng Sở Dạ, khó khăn lắm mới đưa được anh ra khỏi chiếc hộp chật hẹp ấy.
Thoát được một nửa cửa tử thì đột nhiên cô không hành động nữa, ánh mắt lạ kì ngắm nhìn Lăng Sở Dạ thoi thóp giữa dòng nước.
Vào lúc này, ý định bỏ mặc Lăng Sở Dạ đã le lói trong tâm trí Mễ Bối, trong thâm tâm phần thiện và ác đang đấu tranh mãnh liệt thì cô vô tình chạm phải vật gì đó rất bén phía sau anh.
Con ngươi Mễ Bối không kìm được mà trợn tròn, khi phát giác ra đó là một mảnh kính vỡ rất lớn ghim thẳng vào tấm lưng của Lăng Sở Dạ.
Chẳng còn nghĩ được gì nữa, chỉ biết cô nguyên vẹn, không một vết xước như vầy đều là nhờ anh, anh đã lấy cả thân mình để bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.
Vậy mà trong chốc lát, cô đã có suy nghĩ dồn anh vào chỗ chết. Mễ Bối hối hận rồi, thật sự rất hồi hận. Cô vừa mếu máo, vừa quẫy đạp đưa anh ra khỏi mặt nước lạnh lẽo.
- Dạ... Dạ, anh tỉnh lại đi. Em xin lỗi, em không nên làm vậy! Anh nói gì đi mà.
Khi cả hai đã trồi lên được, Mễ Bối không kịp hít thở đã ội vã bưng lấy khuôn mặt anh, khóc lóc. Nhưng đáp lại cô chỉ một mảng im lặng mà thôi.
- Mễ tiểu thư, cô cố giữ ngài ấy một chút.
Phía trên cao, Chu Tiết nói vọng xuống động viên cô.
Sau khi được tài xế báo tin, anh ta đã sốt ruột đến mức không màng nguy hiểm, hết ga hết số chạy đến khi vực này cùng đội cứu trợ.
Anh ta đã đứng tim khi không thể nhìn thấy được bất kì vết tích nào của hai người, thời khắc Mễ Bối và Sở Dạ nhô lên, cả đám mới buông bỏ được cục tạ đè nặng trong lòng.
Chu Tiết dùng đai bảo hộ và dây thừng đu xuống bên dưới, khi đã tiếp cận được hai người, thì vươn tay ra, nói:
- Đưa ngài ấy cho tôi.
Dù đã mệt lả người, có thể chìm bất cứ lúc nào nhưng Mễ Bối đã dùng chút sức cuối cùng để đẩy Lăng Sở Dạ cho Chu Tiết.
Nhưng bỗng dưng, giọng nói thều thào của Lăng Sở Dạ cất lên:
- Cả hai, hoặc... cô ấy trước.
Nghe vậy, Mễ Bối vừa cảm động vừa áy náy vô cùng, cô xấu hổ cúi đầu oà lơn thừa nhận tất cả ý đồ mưu sát anh.
- Hức... anh không nên đối tốt với em như vậy. Ban nãy em muốn giết anh đó.
- Ngốc!
Lăng Sở Dạ khẽ mắng cô gái nhỏ, rồi lại rơi vào cơn mê.
Tuy không còn nhận thức, nhưng vòng tay anh vẫn giữ lấy Mễ Bối rất chặt chẽ, như sợ Chu Tiết sẽ làm trái lời mình.
Đây cũng không phải là lúc suy nghĩ nên cứu ai trước, Lăng Sở Dạ muốn sao thì sẽ như vậy. Chu Tiết huýt sáo ra hiệu để đội người điều thêm một nhân lực nữa hộ trợ anh ta mang cả hai vợ chồng này lên bờ cùng một lúc.
Lăng Sở Dạ được đặt nằm sấp trên băng ca, đoàn người cấp tốc khiêng anh vào trong xe cứu thương đã chực chờ sẵn. Mễ Bối loạng choạng, rảo bước chạy theo thì bị Chu Tiết ngăn lại.
- Tránh ra, mấy người đưa anh ấy đi đâu... cho tôi theo với mà! Tôi muốn giúp anh ấy... huhu.
Kể từ khi biết Mễ Bối có ý đồ xâu, lấy oán báo ơn với Sở Dạ, Chu Tiết đã có cái nhìn khác về cô, đến ngữ điệu cũng hiện rõ đôi phần chán ghét.
- Mễ tiểu thư bình tĩnh đi, cô theo người của tôi về Lăng Phủ, ở đó sẽ có bác sĩ đến kiểm tra cho cô.
- Tạm thời cô đừng làm phiền đến ngài ấy nữa là đã giúp rất nhiều rồi!