Trong chớp mắt, một ngày mới đã bắt đầu.
Nằm đối diện với cửa sổ, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu soi vào mặt khiến Mễ Bối chói mắt, tờ mờ thức giấc.
- Ơ... ơ .. cái gì đây.
Ai ngờ, thứ dầu tiên mà Mễ Bối nhìn thấy được sau khi mở mắt lại chính là cơ ngực nở rộ, lấp ló sau lớp áo phong phanh của người đàn ông.
Hơn thế nữa, là tay cô trong chăn không an phận mà nắm hờ vào đũng quần của Lăng Sở Dạ.
Cách hai lớp vải, Mễ Bối dễ dàng cảm nhận được sự biến đổi của mệnh long.
Trong bất giác, Mễ Bối nuốt nước bọt. Ực một tiếng thèm thuồng.
- Không được... không được.
Mễ Bối tự chấn chỉnh bản thân, thận trọng ngước lên quan sát Lăng Sở Dạ. Xác nhận là anh ta vẫn còn ngủ, cô mới dám thở phào.
Nhất thời, Mễ Bối không nghĩ được gì nữa. Nhẹ nhàng nhấc cánh tay nặng nề trấn ngự ở vòng eo suốt đêm dài, chậm chạp bò ra, cách xa rồi bật người ngồi dậy, rón rén từng bước vào nhà vệ sinh.
Âm thanh đóng cửa vừa vọng lên, người đàn ông trên giường chậm rãi nở một nụ cười gian manh, vô liêm sỉ.
- Trời ơi... rõ ràng tối qua mình ngủ trên sô pha mà.
- Không lẽ trong tiềm thức của mình say mê anh ta quá độ đến mộng du tự bò lên giường sao?
Bên trong nhà vệ sinh, Mễ Bối nhảy dựng không yên trước tấm gương sáng bóng. Vò đầu bức tóc, suy nghĩ về tình huống vừa trải qua.
- Không phải... làm sao có thể? Mình đang ghét anh lắm, nhất định là hiểu lầm.
Mễ Bối trấn an chính mình, tâm trạng liền trở nên vui vẻ, cơ mặt cũng dãn nở rất nhiều.
Bỗng phút sau lại mất bình tĩnh, ôm đầu như muốn đập vào la bô rửa mặt tự vẫn, nhìn hình ảnh phản chiếu mà gào thét:
- Nhưng mà hiểu lầm gì đây trời?
- Mày mới ở với anh ta mấy ngày mà đã sinh hư rồi, thật là đổ đốn mà Mễ Bối.
Cô cứ ở trong tình trạng hồn lơ lửng như vậy cho đến mười lăm phút sau, khi đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ bước ra khỏi đấy vẫn không hết bàng hoàng.
- May quá, anh ta vẫn còn ngủ.
Lúc này, nhìn thấy Lăng Sở Dạ vẫn còn nằm trên giường, mi mắt nhắm liệm không có động tĩnh.
Mễ Bối như trút được một gánh nặng, hổi hả nhón chân lao xuống nhà ăn sáng trước khi quá muộn.
Mới xuống đến nơi, mùi sữa bỏ thơm phức đã xồng xộc vào mũi nhỏ của Mễ Bối. Cô hớn hở, bỏ qua hết mọi phiền muộn kéo ghế ra ngồi. Đếm từng món ăn có trong đĩa.
Vì là bữa sáng, nên phần ăn khá thanh đạm. Chỉ có một phần bánh mì kẹp trứng, một chút salad, một vài loại quả và ly sữa bò ban nãy.
Nhìn quả chuối chín vàng óng trong đĩa, đầu óc Mễ Bối lại đen tối nghĩ đến một vật khác có hình dạng tương tự, gò mà ngại ngùng phút chốc ngại ngùng ửng hồng, rất dễ dàng phát giác.
Nghe thấy tiếng bước chân của chị An rất gần, Mễ Bối ngay lập tức gục mặt xuống bàn, tránh né.
Thế nhưng, chị An đã bị thu hút với hành động này của cô, cô ấy đến gần hỏi thăm:
- Mễ Bối em làm sao vậy? Sáng nay trông em cứ lạ kì.
- Em... em không sao ạ.
- Không sao là tốt, em dùng đi, để lâu thức ăn sẽ không ngon nữa.
Bảo ban nhau vài lời, chị An cũng bận việc rời đi ra vườn. Mễ Bối bắt đầu với ly sữa bò, cầm nó lên làm một ngụm lớn.
Phụt.
Bỗng dưng Lăng Sở Dạ đột ngột xuất hiện phía sau lưng, còn vỗ nhẹ lên vai, lập tức doạ Mễ Bối đến giật nảy người, phun hết phần sữa chưa kịp nuốt.
Lăng Sở Dạ cũng kéo ghế ngồi gần Mễ Bối, trước mặt nhanh chóng xuất hiện một phần ăn y như vậy, nhưng thức uống được thay bằng cà phê.
Thâm tâm cồn cào, đứng ngồi không yên nhưng Mễ Bối buộc lòng phải tỏ ra bình tĩnh, cười trừ rồi lại cắm mặt tiếp tục chuyện dang dở.
- Đêm qua em ngủ ngon không?
Phụt.
Có tật giật mình, một lần nữa Mễ Bối lại nôn sữa. Cô quay ra trừng liếc Lăng Sở Dạ, thầm nghi vấn.
Anh ta đột nhiên hỏi như thế là có ý gì?
- Ngon... ngon lắm, em dễ ngủ, ở đâu cũng có thể ngủ được.
Mễ Bối gượng cười đáp trả.
- Tôi nhai... tôi nuốt...
Sau đó tưởng tượng Lăng Sở Dạ là cái bánh mì kẹp mà điên cuồng thồn nhét vào họng ngấu nghiến đến nghẹn.
- Nước... nước.
- Em báo quá.
Lăng Sở Dạ lắc đầu ngán ngẫm, anh chỉ mới hỏi vu vơ mà Mễ Bối đã có thái độ như vậy, không biết khi bị anh chọc quê thì cô sẽ ra sao nữa.
Thật may rằng trên bàn có đặt sẵn bình nước lọc, Lăng Sở Dạ nhổm người rót nước đưa đến.
Anh tốt bụng, vừa bón nước, vừa vỗ lưng giúp Mễ Bối không bị sặc.
- Cảm ơn.
Đợi mọi chuyện ổn thỏa, Lăng Sở Dạ lẳng lặng mang khẩu súng có một không hai ấy ra, đặt lên bàn, hắn giọng:
- Cho em.
Mễ Bối nhìn nó mà phút chốc đen mặt, hạn hán lời, rất giống với biểu cảm của Lăng Sở Dạ vào lần đầu thấy súng.
- Em không phải con nít mà cần...
Tùn... tùn.
Choang.
- Ôi không!
Mễ Bối nghĩ rằng Lăng Sở Dạ đang trêu ngươi việc hôm qua mà tặng cô một khẩu súng đồ chơi làm kỉ niệm.
Không ngờ, Mễ Bối cầm súng lên định đối lý với anh, ngón tay trong vô thức bóp cò minh chứng, thì hai âm thanh kì lạ phát ra, kế tiếp là hai bình hoa trên tường liền vỡ tan thành nhiều mảnh.
Rất may mắn, là vào thời điểm ấy không có chị giúp việc nào ngang qua cả, nếu không thì Mễ Bối đã gây ra tội tày trời, ân hận suốt đời.
Mễ Bối sợ sệt, cầm không vững nữa, run run đặt súng về chỗ cũ. Môi mộc trắng bệnh quay ra lắp bắp:
- Súng... súng thật hả?
Lăng Sở Dạ gật đầu.
- Nhỏ gọn, âm thanh dịu tai, và độ giật không làm em bị thương. Xem ra nó rất phù hợp với em.
- Anh... anh cho em thật à?
- Ừm.
Mễ Bối vui sướng nhảy cẩn lên, quấn quýt cảm ơn Lăng Sở Dạ.
Tuy vẫn còn rất sợ, và không thích cái màu sáng chói này, nhưng mong muốn được sở hữu một món vũ khí mà cô ao ước đã thành sự thật.
- Cảm ơn nhiều, cảm ơn...
Mọi hiềm khích giữa hai người vào hôm qua dường như đã xoá nhoà tất cả kể từ giây phút hạnh phúc này.
- Em muốn được gặp bạch hổ.
Nhưng kéo dài chẳng được bao lâu, thì không khí thân mật, ngọt ngào ấy đã chợt mất đi sau một câu nói của Mễ Bối.
Lăng Sở Dạ rất nhanh đã trầm ngâm, không đáp.
Thầm nghĩ Tiểu Mễ Bối quả thật tâm cơ quá đi mất. Suýt tí nữa là anh theo quán tính gật đầu đồng ý với cô luôn rồi.
Đợi mãi không thấy anh phản hồi, Mễ Bối nũng nịu nắm lấy ống tay áo Lăng Sở Dạ mà lắc lư.
- Có được không? Đồng ý nha!
- Chỉ năm phút thôi, chỉ cần xác nhận là em ấy vẫn an toàn là em sẽ đi mà.