Đạo diễn bên này vui như nhặt được báu vật, còn Cảnh Dật đứng ở Phật đường nói chuyện với Khương Văn Văn.
"Nữ thí chủ có việc gì sao? Ngài vốn mang bệnh cũ trong người, tức giận vô cớ, dễ gây tổn thương cho thân thể."
Khương Văn Văn vốn đang khó chịu vì tiểu xảo không thành, nghe Cảnh Dật nói như vậy, tức đến thở không ra hơi, nàng cắn răng mở miệng: "Ngươi dám rủa ta?!"
"Những điều bần tăng là thật, đâu ra cái nguyền rủa mà ngài nói." Cảnh Dật chắp tay trước ngực hành lễ, "Nữ thí chủ, bần tăng còn phải tiếp tục quét Phật đường, thỉnh tự túc."
Một tên đạm nhiên, một tên tức không thở ra hơi.
Tình huống này, vừa vặn có thể chuyển cảnh luôn.
Đạo diễn hô cắt, vẫy tay kêu Cảnh Dật lại đây.
Cảnh Dật lại gần đạo diễn, nhìn thấy đoạn vừa rồi trong máy theo dõi.
"Mấy động tác này, cậu luyện lâu rồi sao?" Đạo diễn hỏi, chỉnh đoạn quay động tác kia chậm lại, "Nước chảy mây trôi, bắt rất tốt."
"Cảm ơn đạo diễn đã khen." Cảnh Dật chân thành nói, " Đã luyện lâu rồi." Còn bị sư huynh và các sư thúc ở La Hán đường khi dễ rất lâu nha!
Vẻ mặt Cảnh Dật thẳng thắn thành thật không tự ti không kiêu ngạo, khiến đạo diễn cười rộ lên.
Ông ta nhìn Khương Văn Văn đứng phía xa, thu hồi tầm mắt, cười tủm tỉm bảo Cảnh Dật đi nghỉ ngơi.
Nhân viên công tác biết phân cảnh tiếp theo không quay ở đây, đã sửa sang di chuyển thiết bị.
Đạo diễn không động đậy, một mình một người xem lại cảnh vừa nãy.
Quá tin người cũng không tốt, xem tin tức trên mạng, toàn nói kỹ thuật diễn xuất của Cảnh Dật nát đến độ nuốt không trôi, nổi lên nhờ phốt, còn Khương Văn Văn đóng vài bộ web drama có chút danh tiếng, nhưng lúc đóng phim lại bị Cảnh Dật dẫn dắt kéo cảm xúc.
Chậc chậc, có tâm tư thủ đoạn mà không có thực lực, còn lâu mới có chỗ đứng trong giới giải trí!
Đạo diễn đứng dậy, dọn đồ vật rời đi cùng đoàn phim.
Bối cảnh của《 Dụ Tăng 》 trừ Phật đường, còn có chùa miếu, rừng cây. Huyền Không phải kiểm tra rừng, phải hái thuốc trong rừng, còn gặp tu sĩ tà ác muốn bắt Thuỷ Nhi đi luyện đan.
Huyền Không đấu với tu sĩ, tu sĩ đánh không lại, lúc sau dùng quỷ kế mới chạy trốn được, uy hiếp thôn dân ép Huyền Không giao hồ yêu Thủy Nhi ra. truyện tiên hiệp hay
Theo kịch bản ban đầu, lúc này Huyền Không chưa nhận ra mình có tình cảm với Thủy Nhi, cho nên khi thôn dân trên núi bị uy hiếp y mới do dự.
Nhưng theo kịch bản cải biên, Huyền Không vẫn chưa biết tin của thôn dân, mà là đến thôn điều tra cùng Thủy Nhi. Nếu thuận lợi, đạo diễn muốn quay cảnh này vào ban ngày tại đây.
Mấu chốt là cảnh Huyền Không đi hái thuốc gặp tu sĩ tà ác không nói hai lời lập tức lao vào đánh.
Đoạn đánh võ này cần treo dây cáp.
Đạo diễn cho người đóng tu sĩ tập làm quen với dây cáp trước, sau đó bảo Cảnh Dật quay cảnh hái thuốc luôn.
Hiện tại là mùa hè, cành cây khô trong rừng không nhiều lắm. Nhưng vì hiệu quả quay chụp, nhân viên công tác đã thả cả đống cành khô vào.
Cảnh Dật đeo sọt trên lưng, khom người nhặt củi gỗ trên đất như đã làm vô số lần trong chùa.
Màn ảnh di chuyển theo động tác của Cảnh Dật.
Bóng cây loang lổ, Huyền Không một thân tăng y màu xanh lá đứng dậy quan sát xem chỗ nào có cành khô, dáng người đĩnh bạt thon dài. Tùy ý chọn đại một cái, cũng có thể tạo thành một bức họa xuyên không gian và thời gian.
Có lẽ Cảnh Dật trời sinh nên diễn hòa thượng, cảm giác màn ảnh cũng quá toẹt!
Camera quay rất sảng, trên mặt luôn mang ý cười.
Nhặt xong gỗ, tiếp theo là hái thuốc.
Lần này, Khương Văn Văn cũng diễn cùng. Nàng sắm vai Thủy Nhi, nhân lúc Huyền Không hái thuốc cố tình bỏ một ít cỏ dại vào giỏ. Nhưng cuối cùng lại bị Huyền Không giảng dạy tẩy não, đi hái thuốc cùng y luôn.
Cảnh Dật thay giỏ thuốc, vừa đi vừa cúi đầu nhìn khắp xung quanh.
Khương Văn Văn áp cảm giác khó chịu trong lòng xuống, tung tăng nhảy nhót đến cạnh Cảnh Dật. Nàng tùy tiện vơ một nắm thảo mộc màu xanh lục trên mặt đất, ném vào giỏ Cảnh Dật.
"Hòa thượng ngốc, ta tới giúp ngươi cho nhanh ~ ha ha ~"
"Đa tạ nữ thí chủ." Cảnh Dật nhìn mắt bị Khương Văn Văn xả đoạn thảo diệp, mỉm cười nói, "Cái thí chủ hái vừa rồi là thương nhĩ diệp, có thể trị hành tý(?)."
Thương nhĩ là một loại thảo dược thường thấy, thương cái tai(?) cùng thương nhĩ diệp có dược hiệu như nhau. Nhưng lời thoại của Cảnh Dật vốn dĩ là: "Nữ thí chủ vừa hay hái được thảo dược có thể trị tận gốc bệnh trên người ngài."
Khương Văn Văn chưa tìm hiểu về phương diện này bao giờ, chỉ biết Cảnh Dật nói sai rồi, còn tùy tiện bịa đại cái tên, kìm không được cười rộ lên.
Biểu cảm thay đổi quá đột ngột.
Đạo diễn nhăn mày: "Này, Khương Văn Văn cô lại sao thế?"
"Đạo diễn, cậu lại sửa thoại." Khương Văn Văn oán trách nói, "Lần này NG không thể trách tôi được, là cậu ta sai."
"Ha hả." Đạo diễn cười cười, "Người sửa kịch bản trước là cô, nhưng Cảnh Dật không vì cô sửa kịch bản mà NG. Hơn nữa, Cảnh Dật nói không sai, cái đó đúng là thương nhĩ."
Những lời này nói có sách mách có chứng, nhưng ý tứ rõ ràng là đang bao che Cảnh Dật.
Khương Văn Văn nhắm mắt hô hấp nặng thêm mấy phần, ngực lại ẩn ẩn đau. Ngẫm lại mạng lưới quan hệ sau lưng đạo diễn, cô ta cố bày ra gương mặt tươi cười nói: "Rất xin lỗi đạo diễn, là tôi sai...... Nhưng cậu ta tự nhiên sửa lời thoại, tôi diễn tiếp thế nào?"
"Biết trọng điểm cảnh này là chỗ nào không? Hồ yêu Thủy Nhi vốn dĩ muốn đi phá đám, nhưng yêu thú trời sinh có tính hiếu kỳ, cho nên nghe Huyền Không nói về dược lý lại nảy sinh hứng thú, không hề quấy rối nữa. Cho cô hai phút cẩn thận ngẫm nghĩ quá trình thay đổi tâm lý của Thủy Nhi."
"Vâng, cảm ơn đạo diễn chỉ bảo." Khương Văn Văn tâm không cam tình không nguyện, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng bày ra biểu cảm đã hiểu.
Thư ký trường quay đánh bảng.
Khương Văn Văn nhổ một nắm thương nhĩ, ném vào giỏ thuốc Cảnh Dật, diễn lại cảnh vừa rồi lần nữa.
Lần này, nàng tỏ vẻ tò mò gãi đúng chỗ ngứa.
Chỉ là, Khương Văn Văn nhịn không được, cũng muốn Cảnh Dật bị đạo diễn mắng.
Vì thế, nàng tùy tay bốc đám rêu phong thấp nhất trên mặt đất, ném vào giỏ thuốc: "Hoà thượng ngốc, thứ này lại là thảo dược gì?"
Cảnh Dật tháo giỏ thuốc trên lưng xuống, nhặt cỏ dại ra xem.
"Nữ thí chủ, đây không phải dược liệu, chỉ là cỏ dại bình thường."
Diễn lại cùng một cảnh, giỏ thuốc bị ném không ít bùn đất.
Cảnh Dật đau lòng nhìn dược liệu y hái được, mày nhíu lại.
Khương Văn Văn thấy Cảnh Dật rốt cuộc cũng có biểu tình tức giận, thầm đắc ý trong lòng, chạy khắp nơi tìm kiếm mục tiêu tiếp theo tùy tiện ném vào giỏ thuốc.
Trong màn ảnh, thiếu nữ mặc cổ trang đi trước vài bước, muốn hái cây bìm bìm quấn quanh trên một thân cây. Nàng mới vừa duỗi tay ra, không ngờ cách đó không xa xuất hiện một con hổ già!
Đôi thú đồng của nó nhìn chằm chằm thiếu nữ, đè thấp cơ thể đi tới, đầu hổ, chân trước, eo bụng, dần dần tiến vào màn ảnh.
Đôi tay cameraman run rẩy, nhóm nhân viên công tác gần đó cũng mở to hai mắt nhìn...... Hổ, phim trường có hổ thật?!
Lực chú ý của Khương Văn Văn vốn đặt trên cây bìm bìm, lúc này cũng thấy được con quái vật khổng lồ vòng ra từ sau một thân cây.
Cô ta ngã ngồi dưới đất, há miệng lớn tiếng thét chói tai.
Mắt thấy lão hổ há miệng nâng vuốt vồ đến, Khương Văn Văn kịch liệt thở dốc, muốn chạy thì phát hiện chân cô đã mềm nhũn không động đậy nổi. Cô nhắm mắt lại, chờ đau đớn ập đến.
"Cảnh Dật! Đừng!" Lúc này tiếng kêu sợ hãi của Tiết An vang lên.
Khương Văn Văn mở mắt ra.
Thân ảnh mặc tăng y màu xanh lá không biết đã chắn trước mặt cô từ khi nào, cậu sống lưng sau này uốn lượn, đôi tay bắt lấy chân trước của hổ già, chỉ dùng sức mạnh của bản thân, trực tiếp ngăn cản động tác của con hổ!
Sống sót sau tai nạn, khoé mắt Khương Văn Văn chảy nước mắt, cắn tay không dám phát ra âm thanh.
Bình thường cô toàn muốn khó dễ Cảnh Dật, kết quả lúc gặp nguy hiểm, Cảnh Dật lại che chắn trước người cô! Nhưng Cảnh Dật phải làm sao bây giờ? Một con hổ thành niên thể trọng tận 150 kg!
Những người ở đây cũng có cùng suy nghĩ với Khương Văn Văn.
Chỉ cần là người có chút hiểu biết, mặt đều bị dọa trắng bệch.
Trọng lượng trung bình của hổ thành niên đúng là 150 kg, nhưng áp lực mà Cảnh Dật phải chịu không chỉ có vậy. Khi con hổ vồ tới, trên người nó còn mang theo sức lực.
"Đạo diễn, bây, bây giờ nên làm gì?"
Có người lắp bắp hỏi đạo diễn tìm cách giải quyết.
Đạo diễn đứng lên, không trả lời câu hỏi của người này, mà lại quát vọng sang bên kia: "Khương Văn Văn, còn chờ cái gì, chạy mau!"
Mắt có vấn đề à, không thấy cameraman đã khiêng máy quay chạy rồi sao?[Anh giai phản ứng rất nhanh?]
Rống xong, đạo diễn lấy điện thoại ra: "Còn làm gì được, tôi gọi cứu hộ, cậu gọi 120."
Bằng cánh tay mảnh khảnh kia của Cảnh Dật, có thể chống đỡ bao lâu? Đặc biệt là lúc này con hổ đã bắt đầu lùi về phía sau, há to cái miệng đầy răng nhọn chuẩn bị lao đến cắn bất cứ lúc nào.
Mọi người đang hoảng loạn không thôi, bên tai đột nhiên lại truyền đến người nói chuyện: "Chỗ này chỗ này, mau mau, chuẩn bị nổ súng!"
Cảnh Dật nghe được từ "Thương", nhìn thoáng qua rừng cây bên kia.
Cậu chau mày, buông chi trước lão hổ ra, thay đổi vị trí.
Nhân viên cầm súng vừa tới thấy vuốt hổ, vội vàng kêu lớn: "Diễn viên kia, đừng đứng hướng tôi ngắm bắn, nguy hiểm!"
Cảnh Dật không đáp lại hắn.
Cậu vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hổ màu đen cũng có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vốn dĩ ánh mắt Cảnh Dật ôn hòa vô hại, không hề có lực công kích, nhưng hiện tại ánh mắt cậu trở nên đáng sợ rất có cảm giác uy hiếp.
Đồng tử con hổ thu lại, lỗ tai chuyển thành trạng thái cụp xuống, chậm rãi lùi lại.
Nó lui về phía sau, Cảnh Dật bước về phía nó.
Một bước lại một bước.
Cảnh Dật chậm rãi thu công kích trong mắt, chờ đến khi đứng trước mặt lão hổ, hơi thở cậu trở nên vô hại.
Lão hổ hạ thấp đầu, động vật ăn thịt trời sinh nhạy bén, nó hiểu được nhân loại trước mặt không dễ chọc.
Nó không dám động đậy, vẫn đè thấp thân thể, lỗ tai dựng lên.
Thấy lão hổ thần phục nhanh như vậy, Cảnh Dật thu nội lực trong tay lại, giơ tay sờ đầu lão hổ.
Lúc đầu con hổ không dám nhúc nhích, đến khi xác định Cảnh Dật thật sự chỉ muốn sờ nó, hơn nữa chỗ được xoa cực kỳ thoải mái, cổ họng chậm rãi phát ra âm thanh gầm gừ.
Cảnh Dật mỉm cười nhẹ.
Cậu lại sờ sờ cằm lão hổ, làm lão hổ thả lỏng hoàn toàn mới xoay người.
"Đã ổn rồi, không cần nổ súng."
Lục Ngự Chi đứng cách đó rất xa nhìn, hai mắt hơi nheo lại.
Diễn viên trẻ thân thân mật mật vuốt ve lão hổ, ngũ quan tinh xảo ngũ quan tạo thành một cảm giác thanh thuần nhu hòa. Anh rũ mắt chăm chú nhìn con hổ thuần phục bên người cậu, khoé môi cong lên một độ cung cực đẹp.
Mãnh thú hình thể khổng lồ đứng cùng tăng nhân dáng người thon gầy tuấn mỹ...... Một tổ hợp như vậy thật là làm người chấn động......
"Cậu là Cảnh Dật?" Lục Ngự Chi nghe thấy bản thân hỏi ra một câu như vậy.
Cảnh Dật mở to hai mắt, tiến lên trước che cho lão hổ, ngửa đầu đáp lại: "Hả? Sao thí chủ biết tên họ tôi...... Xin hỏi anh là?"[Đổi xưng hô chút nè]
Trong mắt Lục Ngự Chi lộ ra chút cảm giác mềm mại.
"Tôi là Lục Ngự Chi." Anh chăm chú nhìn mắt Cảnh Dật, trong ánh mắt lão hổ tràn đầy cảnh giác, "Cậu làm rất tốt, hiện tại tôi đang vội. Giúp tôi đưa Lục Nghị về lồng sắt được không?"
Cảnh Dật lắc đầu.
"Lục tiên sinh, chỉ sợ bây giờ chưa được, có thể nhờ anh...... Chuẩn bị ít băng vải và thuốc trị thương?"
Người xung quanh xa xa nghe thấy Cảnh Dật bình an, một đám xem xét Cảnh Dật từ trên xuống dưới.
Bọn họ cho rằng Cảnh Dật bị thương ở đâu đó.
"Cậu bị thương?" Lục Ngự Chi hỏi.
Cảnh Dật lại lắc đầu, chỉ vào chi trước bên trái của lão hổ.
"Là nó bị thương."
"Ngao." Lão hổ nâng móng vuốt trái lên, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Lục Ngự Chi.
Lục Ngự Chi thấy trên đệm thịt của lão hổ có một cây đinh, vẻ âm trầm xẹt qua mắt. Anh sờ sờ đầu hổ, quay đầu gọi người chuẩn bị băng vải, thuốc trắng Vân Nam.
Hai loại thuốc này đoàn phim nào cũng chuẩn bị sẵn, phòng ngừa bất cứ tình huống nào.
"Cảm ơn." Cảnh Dật cảm ơn Lục Ngự Chi, xoay người chỉ xuống mặt đất, "Ngồi xuống."
Lão hổ nghiêng đầu, nhìn Lục Ngự Chi xong, mới chậm rãi ngồi xuống đất.
Cảnh Dật nâng chân trước của lão hổ lên, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Thì ra ngươi tên Lục Nghị, ngươi là bạn của Lục tiên sinh? Bần tăng từng có một người bạn giống ngươi."
Cậu nhẹ nhàng xoa móng vuốt lão hổ, xoa xoa, nghe thấy có người nói đưa đồ đến, đột nhiên duỗi tay nắm lấy đầu cây đinh, dùng sức lôi ra.
Lục Nghị ăn đau lớn tiếng tru lên, đau đớn khiến thú tính bùng nổ, cúi đầu muốn cắn Cảnh Dật.
Nhưng một bàn tay duỗi lại đây, giữ lấy đầu nó.
Lục Nghị cảm nhận được hương vị quen thuộc, hô hấp nó nặng thêm, rốt cuộc cũng không giãy giụa loạn nữa.
Người xem khiếp sợ không biết nên nói gì cho tốt, đặc biệt là Tiết An. Khóe mắt hắn phiếm nước, biểu tình thậm chí còn bắt đầu vặn vẹo.
Đó là kích động!
Nghệ sĩ nhà mình thuần phục lão hổ, hoàn toàn không bị xây xát, hắn kích động! Nghệ sĩ nhà mình có thể đứng chung với ảnh đế Lục Ngự Chi, hắn càng kích động!
Lục Ngự Chi là đương kim ảnh đế giới giải trí, giành giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhiều năm liền.
Từ khi xuất đạo đến nay, đã đóng rất nhiều bộ điện ảnh làm người ta nhớ mãi không quên. Chỉ cần là đề tài liên quan đến anh chắc chắn sẽ nổi trên Weibo, fans nam nữ già trẻ đều có.
Có nhiệt độ như vậy, không chỉ vì kỹ năng diễn xuất như thần gần như thần, còn bởi anh là người chính trực.
Xuất đạo tới nay không dính tai tiếng, chính hướng dẫn đường fans, đoàn đội quyên tiền làm từ thiện trong suốt thời gian hoạt động......
Tiết An nhịn không được tiến lên vài bước, muốn xem nghệ sĩ nhà mình gần gũi với ảnh đế.