Tưởng Trạm Bạch nhíu chặt mày lại, vẻ mặt không tốt đẹp mấy, người quen biết anh nhìn thấy sẽ biết ngay anh đang trong giữa giai đoạn táo bạo và tâm tình bất ổn, cực kỳ dễ bị chọc giận.
Người đẹp trợ lý mới nhậm chức xách vali nhỏ đi theo phía sau Tưởng Trạm Bạch, Tư Minh cười cười với cô ta, như có như không mà lấy lòng nói: "Tôi giúp cô cầm hành lý cho."
Trợ lý tránh qua một chút rồi cười nói: "Không cần vất vả ngài Tư, vị nhà tôi không thích người ngoài chạm vào đồ vật của anh ấy."
Lời này thốt ra có vài phần thân mật, giọng điệu và biểu tình cũng có thâm ý khác, quả nhiên Tư Minh suy nghĩ nhiều, trong lòng lập tức yên lặng nâng cao trình độ thận trọng đối với người đẹp này.
Tư Minh lại cười cười với người đẹp trợ lý một cái rồi bước đi nhanh hơn, bên kia Tư Văn Ấn đã kéo cánh cửa chính ra.
Tiếng dương cầm réo rắt như tiếng róc rách trong khe suối vang lên.
Vẻ mặt của Tưởng Trạm Bạch bằng mắt thường có thể thấy được đã thả lỏng xuống.
Từ nhỏ anh đã được tiếp thu nền giáo dục tinh anh, có được sự bồi dưỡng âm nhạc cực cao, năng lực thưởng thức và giám định rất mạnh và cũng có sự thưởng thức hoàn mỹ. Đoạn dương cầm này được đàn rất linh hoạt dễ nghe, tình cảm trong đó chân thành tha thiết tự nhiên, là một giai điệu có thể gột rửa linh hồn.
Ngay cả tâm tình nóng nảy khó chịu trong lòng anh cũng tan biến đi không ít.
"Đây là em trai tôi, Tư Văn Ấn."
Tư Minh nhiệt tình giới thiệu.
"Chào ngài Tưởng."
Tưởng Trạm Bạch khó có được nhìn qua, gật đầu một cái: "Lịch sự tuấn tú."
"Ha ha, quá khen, thằng nhóc này còn trẻ tuổi, ăn chơi dữ lắm, nó để ý một cậu trai đã có đứa con và còn theo đuổi người ta quyết liệt, mấy hôm trước còn nói với tôi là muốn cầu hôn cậu ta nữa đấy."
Tư Minh nói tràn lan, sau đó thấy Tưởng Trạm Bạch cũng không muốn nói loại chuyện trong nhà này, vì thế dứt khoát thay đổi đề tài.
"Đi thang máy bên này đi, tôi đã sắp xếp phòng của cậu ở tầng cao nhất, có tầm nhìn cực tốt."
"Cám ơn."
Một hàng bốn người cùng với mấy người vệ sĩ cao to của Tưởng Trạm Bạch cùng nhau đi vào thang máy.
Từ góc độ này vừa lúc có thể nhìn thấy bên sườn của đài dương cầm, cùng với bóng dáng của dương cầm sư.
Bóng dáng này...
Tưởng Trạm Bạch khắc chế bàn tay đang muốn đè lại cửa thang máy, rồi mặc cho cửa thang máy từ từ đóng lại.
Sao có thể, một dương cầm sư có trình độ như thế thì làm sao là cái tên bình hoa uổng công có nhan sắc nhưng bên trong lại rỗng tuếch cơ chứ?
"Đàn rất hay." Anh chủ động đánh giá.
Hai anh em liếc nhau, vô cùng vui sướng, rõ ràng họ cảm giác được bầu không khí lúc này nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc nãy.
Hai người dẫn theo Tưởng Trạm Bạch và trợ lý của anh đi đến cửa phòng, nói khi nào tới giờ cơm trưa thì lại đến quấy rầy, sau đó tạm biệt rồi đi khỏi.
Tư Văn Ấn thở mạnh: "Tới giờ cơm trưa thì anh đi đi, em không đi nữa, áp lực muốn chết."
Tư Minh cũng là vẻ mặt sống sót sau tai nạn: "Còn căng thẳng hơn so với báo cáo công tác cho hội đồng quản trị luôn."
Tư Văn Ấn nhịn không được hỏi: "Không phải các anh là bạn học đại học chung bốn năm à?"
Tư Minh kéo cà vạt xuống, thổn thức: "Thời đại học cậu ấy cũng nổi tiếng là nam thần cao lãnh đấy, dù cho giấu giếm thân phận nhưng cũng không ai dám đến gần cậu ấy. À không đúng, anh nhớ rõ lúc cậu ấy học nghiên cứu sinh thì được giáo thảo ở hệ biểu diễn điên cuồng theo đuổi, nhưng cậu ấy không thèm để ý tới người ta. Anh cũng đã thấy mặt cậu giáo thảo đó rồi, cực kỳ vô cùng đẹp, so với cái tên Nhạc Tâm Chiết tự xưng là thần nhan còn đẹp hơn nhiều."
Tư Văn Ấn không để bụng: "Chỉ là mấy cái chiêu trò trong giới giải trí mà thôi, cái tên Nhạc Tâm Chiết kia còn không bằng một đầu ngón tay của ba ba Thủy Thủy nữa là."
Tư Minh: "Chính là người mà em mời về làm tạm dương cầm sư đó à?"
Tư Văn Ấn: "Đúng vậy, em cảm thấy nên thêm tiền cho cậu ấy."
Tư Minh: "Thêm tiền thì có thể, cái khác thì không."
Tư Văn Ấn xì một tiếng nhưng không phản bác lại, chờ đến khi anh trai hắn đến tầng làm việc của mình thì hắn trực tiếp đi thẳng xuống lầu một để tìm Văn Khê.
Hắn yên tĩnh ngồi chờ một bên, sau khi thưởng thức xong một khúc nhạc thì mới vỗ tay: "Quá tuyệt vời, hôm nay cậu làm cho tôi nở mày nở mặt đó, anh trai tôi nói thêm tiền cho cậu."
"Cám ơn." Văn Khê xoa xoa tay mình rồi nở nụ cười thật tình.
Làm công đàn cho mấy chỗ sang quý như này quá nhẹ nhàng, chỉ cần đàn mấy khúc nhạc thì đã có thể lấy được thù lao tận năm con số.
"Đi thôi, đã giữa trưa rồi, tôi dẫn cậu đi chỗ khác ăn cơm."
Văn Khê nghĩ dù sao cũng không có chỗ để đi nên đồng ý.
"Sao không đi nhà ăn ở chỗ cậu?" Cậu tùy ý hỏi một câu, tiệc đứng ở Đông Đình thật sự ăn rất ngon.
"Đừng nhắc nữa, anh trai tôi mời ngài Tưởng của Vạn Cổ đến, một lát lại có thêm một đám tai to mặt lớn tới đây nữa, mắc công phải đi xã giao."
Cả người Văn Khê cứng đờ trong chớp mắt, sau đó cậu từ từ thả lỏng lại, giả vờ lơ đãng hỏi: "Vạn Cổ? Ngài Tưởng á?"
"Tưởng Trạm Bạch, nghe qua chưa? Hoàng đế trong giới kinh doanh, dưới trướng tập đoàn Vạn Cổ có 38 thương hiệu siêu cấp, nếu thời gian lùi lại mười năm thì chắc phải ra hầu tòa vì đã lũng đoạn tài chính bao nhiêu lần rồi ấy."
"Hình như có nghe qua." Văn Khê không chút biến sắc, cậu tiếp tục hỏi: "Còn nghe qua hoàng đế đại hôn nữa."
"Không có đi." Tư Văn Ấn suy tư nói: "Trong ấn tượng của tôi thì không có nhận được thiệp mời đám cưới của anh ta mà."
"Hơn nữa." Tư Văn Ấn bỗng nhiên ghé sát vào tai cậu, nhỏ giọng nói: "Bây giờ khắp nơi đều truyền ra chỗ đó của người thừa kế nhà họ Tưởng không được, ngay cả chút tin tức tình yêu linh tinh cũng chả có nữa, cậu hiểu mà đúng không?"
Văn Khê không hiểu, Văn Khê rất muốn nói phương diện đó của anh ta rất được, thật sự rất được luôn ấy.
Nhiều năm như vậy, đây là lần mà cậu cách gần với vai chính công nhất, cùng thở chung một bầu không khí với anh, gần như có thể xem như là gặp thoáng qua.
Rất khó nói trong lòng cậu là cảm giác gì, dù sao một đêm kia, Tưởng Trạm Bạch để lại cho cậu ấn tượng quá mức sâu sắc.
Bỏ lỡ qua Văn Khê nhưng không tự biết – Tưởng Trạm Bạch đã đi vào phòng ngủ, trong phòng đã được treo đầy quần áo cùng kích cỡ và phù hợp với sở thích của anh.
Anh dứt khoát thay một bộ đồ Tây đơn giản để ứng đối với bữa cơm trưa trong chốc lát nữa.
Người đẹp trợ lý kéo vali đựng đồ vật cá nhân của anh tới, dáng người của cô ta uyển chuyển đi vào phòng ngủ của Tưởng Trạm Bạch rồi đặt chiếc vali nhỏ ở dưới chân giường, cô ta vừa định mở vali ra thì phía sau đã vang lên giọng nói lạnh băng: "Thả xuống, ai cho cô vào đây?"
Thân hình trợ lý cứng đờ, cô ta xoay người ấp úng: "Xin lỗi ngài, tôi muốn..."
Tưởng Trạm Bạch: "Cút đi."
Sắc mặt của anh rất khó coi, trợ lý bị khí thế của anh dọa đến mức khóc òa, cô ta chỉ kịp nói xin lỗi rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Tưởng Trạm Bạch xoa xoa trán mình, mỗi tháng luôn có mấy ngày như thế, cảm xúc của anh sẽ cực kỳ táo bạo.
Tựa như núi lửa đã yên lặng nhiều năm, dung nham sôi trào bên trong nóng lòng muốn tìm một lỗ hỏng để thoát ra ngoài, đáng tiếc thân thể giam cầm dung nham này đã hưởng qua mỹ vị cực hạn nên không chịu phối hợp với bất kỳ thứ dung chi tục phấn nào.
Mấy ngày nay, Tưởng Trạm Bạch không chỉ táo bạo dễ giận mà còn bị mất ngủ, mất ngủ thì càng dẫn đến táo bạo, quả thật là một vòng tuần hoàn ác tính.
Chuyện này đối với người phải thường xuyên bận rộn vì công việc như anh cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Trưởng Trạm Bạch gọi điện cho bí thư của mình, giọng nói âm trầm phân phó: "Trợ lý mới đi theo tôi ngày hôm nay là do ai sắp xếp? Chuyển đi đi, lập tức sắp xếp lại cho tôi một người thành thật trung thực lại đây."
Bí thư bình tĩnh ghi nhận.
"Với lại, đi hỏi thăm xem dương cầm sư được mời tới khách sạn mà tôi đang ở này là ai."
Anh vẫn có chút để ý đến.
Bí thư cũng ghi lại yêu cầu kỳ lạ này của anh mà không có bất kỳ thắc mắc nào, Tưởng Trạm Bạch cúp máy rồi mở vali nhỏ cá nhân của mình, anh lấy một cái túi trong suốt được đóng gói và phong kín từ bên trong ra, đó là một chiếc khăn tắm thuần màu trắng.
Chiếc khăn tắm này là kiểu dáng khăn tắm rất thường thấy ở tất cả khách sạn, không có chỗ đặc biệt nào khác, Tưởng Trạm Bạch mở túi đã phong kín rồi úp mặt vào khăn hít sâu một cái.
Chiếc khăn tắm được phong kín này đối với Tưởng Trạm Bạch là một chuyện vô cùng hổ thẹn, là vật vô cùng riêng tư nhất.
Một đêm kia, một bên Tưởng Trạm Bạch cười nhạo Văn Khê phun nước như thế nào, một bên đi vào phòng tắm rồi lấy khăn tắm lót ở dưới mông cậu.
Nước dâm của Văn Khê có chứa một cỗ mùi thơm nồng đậm lạ lùng, sau khi cậu biến mất, Tưởng Trạm Bạch bị ma xui quỷ khiến giữ lại chiếc khăn tắm này. Sau đó lại biến thành thứ có thể an ủi được cảm xúc của anh, giúp anh đi vào giấc ngủ trong mấy ngày không được thoải mái này.
Nếu như để Văn Khê biết được, cậu nhất định sẽ xỉa xói loại hành vi biến thái này có khác gì với loại si mê cuồng của nguyên chủ đâu chứ!
Đã qua bốn năm, tuy rằng đã được cẩn thận phong kín nhưng dù mùi vị có nồng hơn thế nào thì cũng vẫn sẽ tan dần sạch sẽ.
Nhưng Tưởng Trạm Bạch mang theo nó đã mang thành thói quen, bây giờ ngửi nó cũng đã căn cứ theo ký ức cùng với tưởng tượng mà tự phục hồi ra hương thơm như cũ.
Mười phút sau, bí thư gọi điện thoại tới, anh nghe được tên của dương cầm sư, là một cái tên cực kỳ xa lạ.
Tưởng Trạm Bạch ừ một tiếng rồi cúp máy, không vui cũng không buồn.
Văn Khê lên xe của Tư Văn Ấn, hắn dẫn cậu đến một nhà hàng cao cấp nhưng có tính bảo mật rất cao để ăn cơm trưa.
Trên xe, Văn Khê vẫn tiếp tục mở phát sóng trực tiếp để xem Thủy Thủy.
"Có phải Thủy Thủy của tôi được hoan nghênh lắm không?" Tư Văn Ấn hỏi.
Văn Khê gật đầu, không do dự nói: "Là rất được chào đón, hiện giờ bình luận trong livestream nhắc tới cao nhất chính là nó, ngay cả người mẹ tay mới cũng bị nó tóm gọn, lúc này đang nói muốn ăn bánh bí đỏ bánh kem đây này, tôi nhìn Tưởng Duyệt Y gọi cơm hộp mà sầu muốn chết."
Thủy Thủy cũng giống như các bạn nhỏ khác, đặc biệt thích ăn đồ ngọt.
Văn Khê cũng giống như đa số phụ huynh, nghiêm cấm khống chế đồ ngọt.
Thủy Thủy không được đến bánh kem nhỏ mà bé thích ở chỗ ba ba thì sẽ đi tìm người khác, thậm chí đã từng tự tay làm một cái rổ nhỏ cột thêm dây thun thật dài để thả xuống dưới lầu nhận bánh Tiramisu mà mẹ của bạn học cho bé, sau đó trốn trong ổ chăn ăn làm cho Văn Khê dở khóc dở cười.
Văn Khê chăm con luôn nói lý lẽ, cậu luôn rất bình đẳng thành lập quy tắc với bé con, nhưng Thủy Thủy vẫn còn quá nhỏ tuổi nên không thể chống lại sự dụ dỗ, mọi người bên cạnh Thủy Thủy đều là chướng ngại vật trên con đường dạy con của Văn Khê.
Bao gồm cả cái tên Tư Văn Ấn đang lái xe này, đúng là làm cho người ta hói cả đầu.
"Tưởng Duyệt Y?" Không ngờ Tư Văn Ấn nghe được tên này thì hưng phấn lên: "Người giữ Thủy Thủy thế mà là Tưởng Duyệt Y sao?"
"Cậu biết cô ấy?"
"Trùng hợp thật, Tưởng Duyệt Y là em họ của Tưởng Trạm Bạch, là con gái của tổng giám đốc giải trí Đường Lê, tên thật là Tưởng Thâm Tuyết đấy."
Hay rồi, Văn Khê hoàn toàn cứng đờ.
Tưởng Thâm Tuyết, cậu đương nhiên biết người này!
Lúc cái tên này xuất hiện thì cô ấy đã có một tay trong công ty giải trí Đường Lê, vì vai chính thụ hộ tống hộ giá tung hoành trong giới giải trí, không ngờ cô ấy đã từng làm minh tinh, còn dùng nghệ danh nữa chứ!
Văn Khê nghĩ cậu có cái vận khí nghịch thiên gì vậy? Mới xuất hiện lại thì chưa gì Thủy Thủy đã gặp phải Tưởng Duyệt Y, cậu thì suýt gặp Tưởng Trạm Bạch, qua một hồi nữa sẽ không phải đụng tới luôn vai chính thụ Lâm Thanh Ngư đó chứ?
Cậu có chút hoảng hốt, đến khi tới nhà hàng chọn thức ăn xong mà vẫn còn thất thần.
Thức ăn rất nhanh được mang lên, hai người vừa ăn vừa xem phát sóng trực tiếp.
Vừa lúc đến phiên Thủy Thủy, cả màn hình toàn là mưa bình luận, số lượng khán giả vào xem đã đạt tới năm con số, không ít người còn kêu gọi bạn bè tới xem đứa bé loài người chất lượng cao – Thiên thần nhỏ Thủy Thủy này.
Tư Văn Ấn tắt bình luận đi, hắn nghiêm túc nhìn đứa nhỏ đã lâu không thấy, ngay cả cơm cũng không ăn, nhìn dáng vẻ cứ như hận không thể xuyên qua màn hình để hôn bé con một cái.
Nhìn nhìn, hắn bỗng nhiên nói: "Tôi thật sự quá thích Thủy Thủy, hay là chúng ta kết hôn đi thế nào, hai chúng ta cùng nhau nuôi bé con nhé."
Văn Khê sững sờ, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thiếu gia con nhà giàu luôn cà lơ phất phơ nhưng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, trong khoảng thời gian ngắn Văn Khê không phân biệt được hắn nói đùa hay là nói thật.
"Không được, không thể vì Thủy Thủy mà hy sinh tình cảm và hạnh phúc cá nhân của cậu được." Văn Khê đáp lại bằng một câu vui đùa.
Tư Văn Ấn nhún nhún vai, hắn tiếp tục ăn cơm, chỉ là bàn tay cầm đũa của hắn hơi hơi run rẩy.
"Điện thoại để ở đây trước, tôi đi toilet đã." Văn Khê săn sóc tránh đi một lúc, cho hắn một cơ hội để hồi phục tâm trạng.
Tình bạn này làm thế nào mà tự dưng biến chất rồi? Văn Khê tiếc nuối nghĩ, nhưng mà cậu cũng không cao bằng tôi, không đẹp hơn tôi, cũng không có cơ bắp lại còn nhỏ hơn tôi nữa, thật sự không phải gu của tôi mà.
Văn Khê đi WC xong thì ra rửa tay.
"Anh?"
Phía sau vang lên một giọng nói không dám xác định.
Văn Khê quay đầu lại nhìn, cậu lập tức bất lực rủa xả, thật là nghĩ cái gì thì tới cái đó, vai chính thụ Lâm Thanh Ngư thật sự tới rồi đây này.