Các bé con vẫy tay chào từ biệt cha mẹ tạm thời của chúng, từng người theo phụ huynh về nhà.
Tưởng Trạm Bạch không đồng ý ăn cơm, Ngải Văn Hiên không dám quấy rầy quá nhiều.
Bây giờ trong nước, hoặc là nói kinh tế toàn cầu đang trong giai đoạn phát triển mạnh, dẫn đến ngành khoa học kỹ thuật cũng phát triển mạnh theo, mà khoa học kỹ thuật phát triển mạnh dẫn đến lợi ích cho tập đoàn Vạn Cổ. Tập đoàn Vạn Cổ của Tưởng thị nắm trong tay 80% sản phẩm độc quyền, mà con số này theo các nghiên cứu không ngừng trong phòng thí nghiệm của Tưởng thị đang liên tục gia tăng.
Ông nội của Tưởng Trạm Bạch là Tưởng Yển, là thần tượng quốc dân, một tay ông đưa Hoa Quốc trở thành nền kinh kế toàn cầu cùng với trung tâm khoa học kỹ thuật. Ông không biết kinh doanh nhưng lại sinh ra ba người con kinh doanh cực giỏi, tất cả những mưu ma chước quỷ nhằm vào Tưởng thị đều bị thủ đoạn của đời thứ hai nhà họ Tưởng trừ khử không còn một mống, đến khi giao vào tay Tưởng Trạm Bạch thì Tưởng thị đã không còn kẻ địch.
Chỉ có vô số lớn nhỏ các thương gia đầu rơi máu chảy cũng muốn đáp lên con thuyền nhà họ Tưởng này.
Đương nhiên Ngải Văn Hiên cũng từng nằm mơ muốn "quan hệ tốt với Tưởng thị", Tưởng Yển cũng là thần tượng của hắn, hắn nằm mơ cũng muốn trọng sinh trở thành con cái của ông.
Cuộc sống thật là tràn đầy bất ngờ, hiện giờ gặp được cục vàng lớn Tưởng Trạm Bạch nện lên đầu của hắn, trong thời gian ngắn Ngải Văn Hiện không dám hành động thiếu suy nghĩ, rồi lại không biết làm sao bây giờ.
Hắn mang Mễ Mễ về khách sạn, để Mễ Mễ nghỉ ngơi trước rồi mới gọi điện cho bà xã.
"Alo? Văn Hiên, thấy Văn Khê chưa?"
Ngải Văn Hiên sửng sốt, hắn bỗng nhớ đến việc mà hắn và bà xã đã bàn bạc trước đó.
Ngải Văn Hiên và Đổng Điềm là vì yêu mà kết hôn, sau khi kết hôn chỉ có một đứa con gái duy nhất là Mễ Mễ.
Hai vợ chồng rất yêu thương và kỳ vọng vào con gái nhà mình, từ nhỏ đã nghiêm khắc dạy dỗ bé, Mễ Mễ rất biết cách làm cho người ta thích. Nhờ có cô bé mà mối quan hệ giữa cha hắn và hắn cũng gần gũi hơn, càng có tiếng nói hơn.
Cho Mễ Mễ tham gia phát sóng trực tiếp cũng là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, một mặt là Đổng Điềm muốn trở về showbiz, muốn dùng Mễ Mễ làm cầu nối, mặt khác là hai vợ chồng cũng muốn khoe con gái mình, bọn họ rất kiêu ngạo khi có đứa con gái vừa thông minh lại vừa nghe lời.
Kết quả lên chương trình, hiệu quả lại không quá lý tưởng.
Người xem có ấn tượng không tốt với Mễ Mễ, mặc dù sau đó có Eric thu hút tiêu cực, nhưng mỗi lần Mễ Mễ xuất hiện thì cư dân mạng luôn có thể tranh cãi với nhau trong mưa bình luận. Không giống Thủy Thủy, mỗi lần bé xuất hiện, mưa bình luận luôn là những lời khen có cánh không dứt.
Thủy Thủy mới bao nhiêu tuổi? Chỉ mới hơn ba tuổi thôi, là nhóc con chỉ biết ăn ăn chơi chơi, ba ba của bé đầu tư lên người bé bao nhiêu chứ? Đã đi học nhà trẻ chưa, học qua dương cầm, thư pháp, hội họa gì đó chưa? Có thể nói tiếng Anh thành thạo, có tiền đi du lịch khắp thế giới chưa? Dựa vào cái gì có thể so sánh với cục cưng nhà họ cơ chứ?
Người xem không thích Mễ Mễ nên Đổng Điềm chuyển sự bất mãn này lên người của Thủy Thủy được nhiều lời khen, vì thế lần đầu tiên khi hai bé con gặp nhau, Đổng Điềm đã dặn dò con gái cần phải cố gắng thể hiện, nhất định phải hiểu nhiều biết nhiều đa tài đã nghệ hơn Thủy Thủy, phải làm cho Tưởng Duyệt Y thích.
Thủy Thủy chỉ là một đứa không có bối cảnh gia đình nên không đáng sợ, bọn họ chỉ lo lắng Tưởng Duyệt Y quá thích Thủy Thủy sẽ dẫn đến khó khăn cho hành động sau này của họ.
Lúc thân phận ba ba của Thủy Thủy bị lọt ra ngoài, Đổng Điềm có vài phần cao hứng, dính đến giới giải trí thì càng dễ hành động, chỉ cần tung ra mấy tin hắc, phóng đại khuyết điểm của đối phương, hủy hoại danh dự của cậu ta, có cha thế nào thì sinh ra con cái sẽ thế đó, đều là từ bùn lầy mà ra, sao Thủy Thủy lớn lên sẽ không trở thành bông sen trắng chứ?
Ai ngờ nhóc Thủy Thủy này như có ma lực vậy, không chỉ không bị Mễ Mễ làm thấp đi, ngược lại biểu hiện còn tốt hơn so với Mễ Mễ, càng về sau lại chỉ dùng một câu là đã có thể xúi giục Mễ Mễ.
Trở về sau ngày hôm đó, Mễ Mễ không còn nghe lời giống như trước nữa, các chương trình học đã sắp xếp mà không muốn học là sẽ bắt đầu chơi xấu, cô bé từ chối nhiều hơn, yêu cầu cũng nhiều hơn.
Đổng Điềm bị tức không nhẹ, nhưng lại không nỡ đánh chửi con mình, vì thế một bồ lửa giận đập lên người hai cha con Văn Khê.
Lần này hai vợ chồng đã bàn bạc kỹ, Ngải Văn Hiên ra mặt thăm dò tính cách Văn Khê thế nào để dễ bề mướn thủy quân ra tay, dưới ngòi bút chuyên nghiệp của thủy quân thì dù cho khuyết điểm nhỏ xíu thế nào, thậm chí chỉ việc nhỏ là không chủ động chào hỏi tiền bối cũng có thể biến thành chuyện lớn làm bộ làm tịch ra vẻ minh tinh lớn.
Kết quả Ngải Văn Hiên vừa mới thăm dò thì moi ra cái dưa lớn là Tưởng Trạm Bạch, hắn lập tức nghiêm khắc nói với bà xã không được đụng vào Văn Khê và Thủy Thủy.
Ngải Văn Hiên gọi điện thoại, cả người toát mồ hôi, may mắn hôm nay là hắn tới, nếu đổi thành Đổng Điềm, Đổng Điềm không quen biết Tưởng Trạm Bạch rồi ra tay với Văn Khê và tiểu Thái Tử Tưởng thị, đến lúc đó nhà mình chết như thế nào còn không biết đâu.
Hắn kể lại chi tiết cho Đổng Điềm, Đổng Điềm cũng rất kinh ngạc, cô ta chuẩn bị muốn trở lại giới giải trí chứ không phải muốn làm tanh bành gia đình mình, may mà hết thảy vẫn chưa bắt đầu thực hiện.
Này thì hay rồi, không chỉ không thể xử lý hai cha con Văn Khê, mà còn phải nghĩ cách lấy lòng bọn họ.
Nhưng làm sao để lấy lòng đây?
Tưởng thị không thiếu thứ gì, ngay cả chó robot trong tay tiểu Thái Tử cũng là hàng công nghệ cao chưa từng xuất hiện qua, Tưởng Trạm Bạch cũng có tiếng là khó lấy lòng. Từ trước đến nay anh bàn chuyện với người khác luôn là việc nào ra việc đó, không nói lời vô nghĩa, không bao giờ thiên vị, không gần nữ sắc cũng không gần nam sắc, nhìn là biết chính là người đàn ông cực kỳ trung thành với gia đình.
Đổng Điềm có suy nghĩ rất lạ: "Không phải nhà ở Kinh Đô của Văn Khê rất nhỏ à? Hay là tặng một căn biệt thự?"
"Chẳng lẽ Tưởng thị lại thiếu biệt thự sao? Không được, để anh suy nghĩ đã, cứ để Mễ Mễ và Thủy Thủy chơi chung nhiều với nhau trước đi."
"Không cần anh nói, con gái cưng của chúng ta chỉ nhận Thủy Thủy không nhận cha mẹ rồi, sáng nay lúc đi em mới nói con bé mấy câu thôi mà đã bị con bé chê là dài dòng rồi đấy." Giọng Đổng Điềm chua lòm.
Trong lòng Ngải Văn Hiên mềm mại, khuyên nhủ: "Chúng ta cũng nên xem lại, đúng là ngày thường yêu cầu con bé quá nghiêm khắc, Mễ Mễ không thích tâm sự với chúng ta, nếu em có thể làm con bé dỗi thì chứng tỏ con bé thân thiết với em hơn."
Đổng Điềm trong cơn giận luẩn quẩn vì cảm thấy người khác dạy hư con nhà mình cũng cẩn thận suy ngẫm lại, đúng là có chuyện như thế thật, cô ta như được khai sáng, nhớ lại từng thời điểm trưởng thành của cô bé, cô ta hoảng hốt phát hiện suýt chút nữa mình nuôi hỏng đứa con gái nhà mình rồi.
Mễ Mễ chính là con gái rượu của Ngải Văn Hiên, con bé khác hoàn toàn với cô ta. Cô ta sinh ra ở La Mã, căn bản không cần trải qua sự mài giũa mà chỉ cần tự do phóng khoáng sống theo bản năng của mình là đã có cuộc sống tốt.
Giống các tiểu thư con nhà giàu khác, vừa xinh đẹp vừa chói lóa, chỉ cần tính cách không hư hỏng tệ hại thì ai dám bắt cô ta phải thế này thế nọ chứ?
Tựa như nhà họ Tưởng dạy dỗ con cái, Thủy Thủy tuổi còn nhỏ đã biết lúc nên từ chối thì sẽ từ chối, Mễ Mễ thì câu từ chối cũng không dám nói, không đủ tự lập, đây là lỗi của ai?
Trong khoảnh khắc, Đổng Điềm cảm thấy trong lòng chua xót khôn kể, cô ta thở dài thật sâu: "Được rồi, em không nóng giận nữa, Mễ Mễ có mối quan hệ tốt với Thủy Thủy, anh cũng tranh thủ gặp ngài Tưởng nhiều hơn đi. Để em dẫn dắt Văn Khê là được, dù sao đi nữa em cũng coi như là tiền bối trong giới giải trí mà."
"Em có thể nghĩ như vậy thì quá tốt, có muốn nói chuyện với Mễ Mễ không?"
"Được, mình gọi video call đi."
Bên kia, Văn Khê hoàn toàn không biết nhờ Tưởng Trạm Bạch ra mặt mà cậu đã tránh thoát một trận tai bay vạ gió, có điều dù biết thì cậu cũng cảm thấy chả có gì. Tưởng Trạm Bạch chính là nhân vật lớn nhất trên thế giới này, cậu cũng không phải là vai chính hũ nút trong truyện ngược văn, dù bị hại cũng không dám rên một tiếng, cho nên có chống lưng đương nhiên phải hung hăng mượn rồi.
Một nhà ba người hiếm khi có thời gian ở chung với nhau, thêm cả Tưởng Duyệt Y càng khiến bầu không khí thêm hài hòa.
Bọn họ chọn ăn cơm trong một nhà hàng có tiếng trăm năm ở Bạch thị, Văn Khê để con trai ngồi bên cạnh mình rồi đeo yếm ăn cho bé, đặt đũa chén muỗng trước mặt bé.
Thức ăn ở Bạch thị thiên về thanh đạm, rất hợp với khẩu vị của Thủy Thủy, bé con ăn đến miệng dính đầy dầu, mắt cũng híp lại.
Bên cạnh Thủy Thủy là Tưởng Duyệt Y, công việc đút cơm bị cạnh tranh rất lớn, dù sao thì Tưởng Trạm Bạch cũng không tranh được.
"Em nghe nói anh chuẩn bị tham gia thử vai trong bộ phim mới của đạo diễn Công Tôn phải không?"
Ăn ăn uống uống hơn một nửa, Tưởng Duyệt Y tán gẫu với Văn Khê.
"Em nghe ai nói vậy?" Văn Khê khá tò mò.
"Lâm Thanh Ngư, bây giờ cậu ta với em chung một người đại diện, em cũng khá thích cậu ta nên có tám qua."
"Đúng là có quyết định này."
Kỳ diệu thật, mặc dù không có Tưởng Trạm Bạch nhúng tay vào, nhưng Lâm Thanh Ngư vẫn được sắp xếp vào tay Thẩm Sinh Hải người đại diện của Tưởng Duyệt Y.
"Em đoán là anh muốn cạnh tranh vai Tinh Linh Vương đúng không?"
Phim mới ⟪Fela⟫ của đạo diễn Công Tôn là tác phẩm lớn về sử thi ma huyễn đại lục, tóm gọn câu chuyện cũ rích chính là dũng sĩ loài người tập kết đội ngũ giải cứu công chúa của tộc Thiên Thần bị ác long bắt đi, đồng thời lật đổ sự cai trị của bộ tộc Thiên Thần, thống nhất đại lục Fela và trở thành vua đại lục.
Trong đó có đề cập tới Nhân tộc, tộc Người Lùn, tộc Tinh Linh, Vong Linh tộc, tộc Cự Ma, tộc Thiên Thần và hơn mười chủng tộc yêu hận tình thù, trong truyện gốc thì giá trị nhan sắc cao nhất chính là vai Tinh Linh Vương.
Văn Khê gật gật đầu, dõng dạc: "Anh rất tự tin với vai này."
"Nếu Công Tôn Anh Hào không bị mù thì nhất định vai Tinh Linh Vương là của anh."
"Còn em, em định làm gì tiếp theo?"
Tưởng Duyệt Y lắc lắc đầu: "Cha em hối em dữ lắm rồi, sắp tới em không thể tiếp tục đóng phim nữa, sau khi hoàn tất tất cả lịch trình thì em sẽ giải nghệ."
Cô vào giới giải trí đơn giản là để trải nghiệm cuộc sống, sau khi trải nghiệm cảm thấy không có tính khiêu chiến gì nhiều nên lập tức giống với nguyên tác về nhà tiếp nhận công ty giải trí Tưởng thị.
"Nếu anh đi đóng phim, vậy Thủy Thủy phải làm sao đây?" Cô lại hỏi, vẻ mặt chờ mong cậu nhờ cô hỗ trợ trông con.
"Thủy Thủy phải đi học, còn bình thường thì anh sẽ trông nó." Tưởng Trạm Bạch ngồi một bên xen vào nói.
"Đi học? Chẳng lẽ là đi học viện Bàn Cổ à?"
Văn Khê và Tưởng Trạm Bạch đều gật đầu.
Tưởng Duyệt Y cũng không cảm thấy kinh ngạc: "Đúng là đầu vào của học viện rất cao. Thủy Thủy, nếu con có thể tốt nghiệp ở trường đó, vậy thì các trường cấp cao khắp thế giới đều muốn nhận con đó nha."
Thủy Thủy ngước mặt nhỏ lên để cho ba ba chùi miệng mình, chùi xong bé con nghiêm túc nói: "Yên tâm đi cô cô, con nhất định là giỏi nhất."
Tưởng Duyệt Y nhéo nhéo má sữa của bé: "Đừng học cha lớn của con, cô chỉ có hai tuần này là có thể dẫn con đi chơi thôi, Thủy Thủy nỡ bỏ rơi cô à?"
Thủy Thủy nhìn ba ba, lại nhìn cha lớn, lại nhìn cô cô, bé con buồn rầu nhăn chặt mày, làm sao bây giờ, người bé không nỡ nhiều quá rồi.
Trong khoảng thời gian này, Thủy Thủy có một người cha khác, lúc đi ra ngoài không cần phải nói mình chỉ có một người cha. Bé còn có ông nội bà nội luôn lén cho bé đồ ăn vặt đồ chơi, có ông cố bà cố vừa hiền vừa vô cùng lợi hại, còn có rất nhiều người lớn yêu thương bé.
Bé chưa bao giờ vui vẻ như vậy, mỗi ngày tỉnh dậy đều cảm thấy thời gian không đủ, không biết nên gọi điện cho ông cố trước hay là nên gọi điện cho ông nội trước.
Có điều bé thích nhất vẫn là ba ba và cha lớn, cũng thích cha lớn bế bé nhất.
Văn Khê có thể nhìn ra cảm xúc của con trai mình, thật sự giống như một bé ong mật đột nhiên có nhiều thức ăn ăn không hết, vui đến mức không còn biết phương hướng.
Trước đây khi chỉ có một mình cậu với con trai, bé luôn tỏ ra rất hiểu chuyện, có mấy câu cậu chỉ tùy tiện nói cũng làm bé nhớ rất kỹ rất lâu, ví dụ như câu "không có tiền" để dỗ dành bé.
Việc này khiến cho Thủy Thủy bé nhỏ sầu thúi ruột, không giống với mấy đứa nhỏ khác muốn thứ gì là sẽ giãy đành đạch đòi cho bằng được, nếu bé muốn ăn bánh kem, bé sẽ hỏi ba ba trước là còn có tiền hay không.
Ngoan đến mức làm cho người ta đau lòng.
Bây giờ bé có cha lớn, biết cha lớn có cực kỳ cực kỳ nhiều tiền lại còn có nhiều người yêu thương vây quanh bé, có rất nhiều thứ bé không chủ động muốn nhưng luôn có người hoặc lén lút hoặc trước mặt đưa vào tay bé.
Thủy Thủy không còn ưu sầu nữa.
Văn Khê cảm thấy rất may mắn, đưa bé con đã sớm hiểu chuyện trở về là quyết định vô cùng đúng đắn của cậu.
END CHƯƠNG 33.