Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 28




Trải qua gần hai tuần phát sóng trực tiếp, show thực tế «Bé Con Tới Rồi» rốt cuộc chân chính đứng đầu lượng truy cập, so sánh với rating ảm đạm của ba kỳ trước đây thì kỳ thứ tư này giống như ngồi trên tên lửa, vèo một phát bạo đỏ.

Mô hình tiên phong của đạo diễn Ninh là để cho người xa lạ giữ bé con nhà người khác, vốn dĩ không được ưa chuộng. Những khán giả thích xem show trẻ em, ngoại trừ muốn hít bé con thì càng muốn nhìn thấy sự ấm áp giữa cha mẹ và con cái, kiểu giáo dục gần gũi và thân mật cùng với sự mâu thuẫn chính là những điểm xem hấp dẫn lâu dài.

Nhưng nếu người lạ giữ một đứa bé xa lạ, vậy thì sự mâu thuẫn sẽ bị tăng lên vô hạn, ưu điểm của show trẻ em sẽ bị biến mất hoàn toàn. Rất nhiều người không hiểu tại sao đạo diễn Ninh lại chấp nhất như thế, là do ông ta bị sượng mặt không bỏ được hay là nằm mơ vẫn muốn mở ra một loại hình phát sóng kiểu mới?

Nhưng cũng phải thừa nhận, kỳ thứ tư này thật sự thành công, nhất là khi tuyên bố sẽ xác nhập phát sóng trực tiếp cùng với tin tức Thủy Thủy trở về. Buổi sáng thứ bảy này, đã có người xem lên đến năm con số dậy sớm chờ sẵn ở phòng phát sóng trực tiếp.

Thủy Thủy chỉ xuất hiện hai ngày trong tiết mục.

Ngày đầu tiên làm cho Tưởng Duyệt Y phải tháo xuống mặt nạ "sợ trẻ con", hình ảnh đại tiểu thư ngày thường vênh váo tự đại cao lãnh lại gần gũi thân thiết kêu Thủy Thủy ý muốn gần gũi bé con, cùng với hình ảnh cô phát sóng trực tiếp trước khi tiết mục bắt đầu nói "không thích trẻ con" "sẽ không dỗ con nít" bị trở thành bản vả mặt số đặc biệt, đã bị coi thành video ngắn hot nhất hàng đầu của show này.

Fans của Tưởng Duyệt Y hung mãnh cuồng dã, yêu ai yêu cả đường đi, đặc biệt khuôn mặt nhỏ của Thủy Thủy có lực sát thương quá lớn, hình ảnh và hình Gif "thiên thần nhỏ có đôi mắt xanh" nổi tiếng khắp trên mạng, chỉ có nói tốt, không có chê bai.

Buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm sau, đối chiếu với Mễ Mễ: Một bên là bé khổng tước nhỏ con nhà giàu có được nuôi dưỡng tỉ mỉ, một bên là một bé mèo hoang vô tư được người cha đơn thân "nghèo rớt mồng tơi" nuôi thả; Một bên lúc nào cũng quy củ làm việc gì cũng phải nhìn mặt người lớn, một bên thì ngây thơ nghịch ngợm làm theo ý mình; Một bên thì việc học hằng ngày đều được xếp đầy và thông thạo các loại kỹ năng, một bên thì dường như không biết gì nhưng luôn khiến cho ai nấy đều phải kinh ngạc.

Thủy Thủy chỉ có một người cha đơn thân, cùng với thiên kim của tập đoàn Duyệt Hiên nhẹ nhàng va vào nhau, thế nhưng chạm vào là thắng, mấu chốt là Thủy Thủy mới hơn ba tuổi, vẫn chỉ là một bé con.

Chính điều này làm cho người xem vô cùng tò mò.

Rốt cuộc cha của Thủy Thủy đã nuôi nấng bé như thế nào? Có phải bé rất giàu nhưng lại đang giả nghèo hay không? Không phải khán giả quá hợm hĩnh mà sự thật quá tàn khốc, người thường không thể nào đánh bại người giàu. Vào ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp, cuộc sống giàu sang của Mễ Mễ và Eric đã khiến cho vô số người phải hâm mộ ghen tỵ hận.

Trên mạng đã có rất nhiều người lan truyền lời đồn năm đó Văn Khê giải nghệ là do bị phú bà bao nuôi, còn thề độc nói Văn Khê tuyệt đối không phải là kẻ nghèo hèn, cậu sinh ra có gương mặt như thế, làm sao không có đường để kiếm tiền?

Nhiệt độ của đề tài # Văn Khê giả nghèo # vẫn luôn thu hút người xem.

Mang theo sự tò mò này, các khán giả mới hay cũ càng hy vọng Thủy Thủy có thể trở lại.

Buổi phát sóng trực tiếp dự kiến diễn ra ở Bạch thị, cạnh Hải thị, lái xe mất khoảng ba tiếng đồng hồ. Buổi sáng đúng 5 giờ, Văn Khê gọi con trai dậy rửa mặt đánh răng, ăn bữa sáng rồi ôm bé con ngồi trên chiếc xe bảo mẫu to lớn sang trọng của Tưởng Duyệt Y.

Xe bảo mẫu có ghế dài có thể để hai người đàn ông trưởng thành nằm xuống, khi ghép lại sẽ tạo thành một chiếc giường cỡ lớn, Thủy Thủy có thể tiếp tục nằm ngủ ở trên đó.

Với buổi phát sóng trực tiếp này, Văn Khê sẽ đi theo suốt hành trình, cậu sợ Thủy Thủy sẽ kháng cự với môi trường mới.

Đứa bé Eric đó thật sự quá nghịch ngợm, đến mức Văn Khê xem phát sóng cũng không nhịn được cau mày. Trọng tâm của tổ này hoàn toàn không phải Eric, mà là Đoạn Phượng Minh luôn phải dỗ dành bé, vắt giò lên cổ thu dọn sự hỗn loạn mà bé gây ra.

Còn đứa bé tên Mao Mao, tuổi còn nhỏ mà tính cách lại lạnh lùng, hơi có khuynh hướng bạo lực, sức lực lớn còn biết võ thuật. Một người có thể đánh thắng được năm sáu đứa nhóc mười mấy tuổi, lỡ bé con mềm mại nhà mình đụng một cái sẽ bị vỡ ngay rồi sao.

Không yên tâm được, vẫn nên đi theo là tốt nhất.

...

Ông quản gia tiễn phu nhân và tiểu thiếu gia đi rồi, tức khắc cảm thấy toàn bộ Tưởng trạch trở nên trống trải chưa từng có.

Quả nhiên từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu xuống nghèo khó, có điều thêm một người lớn và một đứa bé khiến cho trong nhà này náo nhiệt hơn rất nhiều.

Ông ta có chút buồn bã, đuôi xe còn trong tầm mắt mà đã bắt đầu nhớ người rồi.

Một lát sau, Tưởng Trạm Bạch thức dậy, anh quen thói đi đến phòng của Văn Khê và Thủy Thủy ở đối diện, nhưng không ngờ cửa phòng ngủ của Văn Khê đang mở, đẩy cửa phòng của Thủy Thủy thì chẳng thấy bóng dáng con trai đâu.

"Bác Cửu, người đâu?" Anh hỏi quản gia.

Ông quản gia rất ngạc nhiên: "Phu nhân và tiểu thiếu gia theo đại tiểu thư đi quay show rồi, mới vừa đi chưa bao lâu."

Tưởng Trạm Bạch lập tức rất không vui: "Đi đâu vậy?"

"Bạch thị."

"Ừm, sau này Văn Khê và Thủy Thủy đi đâu thì nhớ báo ngay cho tôi biết."

Ông quản gia không nói nên lời, trong lòng không khỏi phàn nàn, vợ con của cậu mà còn cần tôi phải báo cáo hành trình nữa sao?

Mới sáng sớm mà Tưởng Trạm Bạch đã nghe tin vợ con mình đều chạy hết, thật sự không vui.

Anh nhớ lại câu hỏi kỳ lạ của Văn Khê sau khi cơm nước xong trên đường trở về vào ngày hôm qua.

"Anh cảm thấy Lâm Thanh Ngư thế nào?"

Lúc ấy Tưởng Trạm Bạch nghĩ, dù sao Lâm Thanh Ngư cũng là bạn tốt của Văn Khê, nếu anh nói người này quá ầm ĩ ồn ào làm người ta ghét thì có phải sẽ làm Văn Khê không vui hay không?

Vì thế anh nói: "Cũng được."

Sau đó liền không có sau đó, mãi cho đến sáng nay, Văn Khê không nói với anh câu nào nữa.

Tưởng Trạm Bạch nghĩ, anh đã nói sai cái gì rồi sao? Chẳng lẽ không nên nói cho có, mà phải nên khen ngợi à?

Một lát sau anh lại nghĩ, tự hỏi tại sao anh lại phải lo lắng những chuyện này, chẳng lẽ công việc của anh không đủ nhiều à?

Anh cứ nhảy qua nhảy lại giữa việc "Mình sai rồi phải không" cùng với "Tại sao mình phải nghĩ xem mình có sai không" mãi, và lần đầu tiên anh bị phân tâm khi làm việc.

Liên tục hai ngày không được ôm Văn Khê, Tưởng Trạm Bạch ngủ không ngon giấc.

Có lẽ anh đã sai lầm, dù anh muốn cai mùi của Văn Khê cũng vô dụng, trạng thái thỏa mãn càng vô dụng hơn.

Cô đơn ăn xong bữa sáng, Tưởng Trạm Bạch không ra ngoài ngay mà lặng lẽ thừa dịp người hầu không chú ý, quẹo vào phòng ngủ nhỏ của Văn Khê.

Mục tiêu như gối đầu ga giường gì đó quá lớn, khăn mặt khăn tắm không đủ mùi, cuối cùng anh phát hiện một chiếc quần lót tứ giác màu trắng hơi mỏng trong sọt đồ dơ ở nhà vệ sinh.

Mục tiêu nhỏ, lại đủ mùi.

Tưởng Trạm Bạch với vẻ mặt nghiêm túc cầm chiếc quần lót trong tay, anh vuốt vuốt lớp vải mềm mại mấy lần, lỗ tai từ từ đỏ lên.

Anh nhét quần lót của Văn Khê vào túi mình rồi mang đi mất.

Văn Khê thoải mái dễ chịu ngủ bù trong xe bảo mẫu rộng rãi, đánh chết cũng không thể ngờ được trong nhà lại có kẻ biến thái gàn dở trộm quần lót của mình.

Hành động trộm đồ này của Tưởng Trạm Bạch không hề đứng đắn hay lịch sự chút nào.

Ba tiếng rưỡi sau, xe bảo mẫu đến Bạch thị, hòa mình vào dòng xe cộ vào giờ cao điểm buổi sáng.

Địa điểm phát sóng trực tiếp là công viên trò chơi tư nhân trong nhà của Eric, có diện tích hơn 50.000 mét vuông bao gồm cả khu vực nghỉ ngơi và được trang bị đầy đủ các phương tiện vui chơi phù hợp với trẻ em.

Cha mẹ của Eric đã rất nỗ lực để bù đắp lại danh dự cho con trai mình, bao gồm cung cấp khách sạn cho khách quý và cung cấp cả sân chơi riêng của nhà mình. Chưa kể, vì để bọn nhỏ chơi càng vui, rất nhiều NPC đã được nhét vào sân chơi lớn, có mặc trang phục thú bông, có xe bán kem, có đóng giả làm chủ các cửa hàng..v..v..

Đầu tháng 5, thời tiết oi bức của mùa hè đã bắt đầu xuất hiện ở Bạch thị, nhiệt độ buổi sáng đã hơn hai mươi độ, 9 giờ đúng, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Gương mặt tràn đầy năng lượng của đạo diễn Ninh xuất hiện trong màn hình.

"Xin chào các quý khán giả thân mến, chào mừng các bạn đến với phòng phát sóng trực tiếp của «Bé Con Tới Rồi». Hôm nay là lần đầu tiên kết hợp phát sóng trực tiếp, tổ chương trình cũng có tổ chức một vài trò chơi và nhiệm vụ nhỏ để khách quý hoàn thành. Bây giờ có chút chuyện nhỏ, do tắc đường nên hiện tại chỉ có hai tổ Eric và Mao Mao có mặt tại hiện trường, mong mọi người đừng nên nóng lòng và kiên nhẫn chờ đợi..."

Mà lúc này, mặt đạo diễn Ninh đã bị mưa bình luận bao phủ.

[Thủy Thủy đâu? Không phải nói hôm nay đại tiểu thư và Thủy Thủy sẽ trở về sao?]

[Kêu gọi Thủy Thủy.]

[Ôi sao thiên thần nhỏ của mama không có ở đây thế?]

[Đáng ghét, đại tiểu thư đã một tuần không xuất hiện rồi.]

[Đừng đợi nữa, Thủy Thủy đã nằm trong bao tải của tui.]

[Lầu trên lấy bao tải mấy năm vậy?]

[Không thể nào là năm năm trước đâu.]

[Búp bê vải nhà tui đã gấp không chờ nổi.]

[Bé búp bê, mắt màu xanh, anh em ruột, không vấn đề gì.]

[Hôm nay đạo diễn không rửa mặt sao? Da mặt nhờn quá.]

[Đạo diễn Ninh cười đến mức muốn nứt mặt luôn, có chuyện gì vui à?]

[Móa ơi, sáng thứ bảy mà không ai ngủ nướng à, số người trong phòng phát sóng sắp lên 9 con số rồi.]

[? Hôm nay không phải Thủy Thủy trở về sao?]

[Đằng ấy ơi Thủy Thủy bị kẹt xe.]

[Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, đừng cứ luôn kêu Thủy Thủy, xem Eric và Mao Mao đi.]

[Eric đáng yêu ghê ha.]

Sau đó màn hình tràn ngập: Eric thật đáng yêu nha, Eric rất có sức sống, nhà của Eric thật sang trọng, Eric thật phóng khoáng...v..v..

Một loạt mưa bình luận [Eric] ước chừng suốt mười lăm giây sau mới có bình luận khác xuất hiện.

[Sức mạnh của tư bản thật đáng sợ.]

[Đừng cố nữa, người bình thường ai sẽ muốn xem đứa trẻ hung dữ này chứ.]

[Lý trí lên nào các bạn, hãy dịu dàng và bao dung với bọn trẻ chút đi nào.]

[...]

Đạo diễn Ninh nói vài câu xong thì nhắm ống kính vào cổng ra vào của công viên tư nhân.

Nơi đó chỉ có Eric bụ bẫm cao cỡ một mét đang đánh đá NPC mặc trang phục gấu bông, trong tay đang cầm bong bóng đứng ở cửa ra vào.

Con gấu bị đá nhiều lần, dù cách bộ đồ thú bông vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn rõ rệt, không nhịn được mà di chuyển sang bên cạnh, Eric lại giống như tìm được món đồ chơi mới và cứ liên tục đuổi theo tiếp tục đá.

"Eric, sao con lại đá người ta như thế hả?" Đoạn Phượng Minh túm lấy cánh tay bé, nhưng không dám dùng nhiều sức.

"Nó là gấu, nó không phải con người." Eric cao giọng trả lời.

"Eric, đừng đá nữa, đứng yên cho mẹ." Một giọng nói uy nghiêm bên cạnh muốn ngăn bé lại, đó chính là bà Kim, mẹ của Eric không yên tâm nên đi theo bé.

Eric coi như không nghe thấy, vẫn cứ làm theo ý mình.

Bà Kim hơi xấu hổ, cũng có chút tức giận, không khỏi lớn tiếng gọi thẳng tên bé: "Kim Thánh Ý, đừng gây chuyện nữa! Còn đánh người nữa là mẹ sẽ không cho con đi công viên trò chơi chơi đâu đấy!"

"Mẹ dám!" Eric lập tức không đá con gấu nữa mà quay đầu trừng mẹ của bé.

"Con nghĩ mẹ có dám hay không."

Eric giận dữ trừng mẹ mình, ánh mắt cực kỳ khó chịu.

Cách chỗ bọn họ hai mét, Mao Mao thẳng tắp đứng ở đó, hoàn toàn không có hứng thú gì với đứa trẻ khác, thờ ơ lạnh nhạt.

[Nắm đấm thật cứng.]

[Lên đi! Tát hai bạt tay để nó nhớ thật kỹ!]

[Mẹ ôi nếu là tui thì tui đã nhét nó lại vào bụng mình để đẻ lại rồi.]

[Nhìn đi, đó là kết quả của việc chiều con quá đó.]

Mưa bình luận nháy mắt nổ tung, tất cả đều đang lên án đứa trẻ hung hăng này.

[Đừng kích động như thế, độ tuổi này không có khái niệm thiện ác gì đâu, rất nhiều người khi còn nhỏ cũng đều như vậy mà.]

[Đúng đó, cháu trai nhà tui lúc nhỏ cũng giống vậy nè, tịch thu điện thoại của nó là nó như muốn cầm dao đâm tui vậy, bây giờ chẳng phải cũng rất hiểu chuyện sao.]

[Mới hơn bốn tuổi, đừng bỏ cuộc, dạy dỗ lại cho tốt là được.]

Ngoài ra còn rất nhiều bình luận không giống nhau.

END CHƯƠNG 28.