Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 26




Đêm đó, Văn Khê ngủ với Thủy Thủy.

Mặc dù Thủy Thủy còn nhỏ nhưng đã có ý thức của một người trưởng thành, nhưng nếu được ngủ chung với ba ba thơm lừng thì Thủy Thủy cũng rất vui vẻ. Hai cha con thân thiết xì xầm với nhau, cái miệng nhỏ của Thủy Thủy bla bla không ngừng nói, kể về cô cô và bà nội, các bác và các cụ ông, đương nhiên kể nhiều nhất vẫn là về ông cụ nội của mình.

Ông cụ nội thật lợi hại! Có thể chỉ huy chiến binh người máy biến hình (Người máy thông minh AI), còn có thể biến ra rừng rậm và biển sâu (Hình chiếu mô phỏng 4D), có thể làm ra hộp báu mê cung thật lớn, còn có thể dùng con số và chữ cái biến thành chim nhỏ có thể bay lên trời để cho bé con nhận thức từng con số từng chữ cái một.

Thủy Thủy chơi điên rồi, bé con chưa bao giờ chơi vui như vậy.

Độ tuổi và tính cách của bé không quá thích bạn cùng tuổi với mình, hai bên khó nói chuyện với nhau nhưng lại chơi khá hợp với bạn lớn hơn mình.

Thủy Thủy nói nói nói đến mệt mỏi rồi ghé vào ngực ba ba ngủ mất.

Văn Khê thấy hơi ghen tỵ.

Từ nhỏ Thủy Thủy đã thể hiện khác với người bình thường, đầu óc bé giống như một bộ máy rà quét, những gì mà bé rà quét sẽ được ghi nhớ sâu trong đầu, có thể nói gặp qua là không thể quên.

Cho dù là nhóm nhỏ hay nhóm lớn, cho dù cùng lứa tuổi hay lớn hơn mình thì bé đều có thể dễ dàng trở thành người lãnh đạo.

Bây giờ bé còn nhỏ nhưng chờ đến khi bé lớn hơn chút thì những phẩm chất đặc biệt đó sẽ khó có thể che giấu, Văn Khê lo lắng cậu không thể kiểm soát và bảo vệ cho bé con được nữa.

Vì thế cậu mới nóng lòng muốn tìm một nửa kia.

Tất cả tài năng và trí tuệ của cậu đều tập trung vào nghệ thuật, chính xác là người khổng lồ trong giới nghệ thuật nhưng chỉ là chú lùn trong giới học thuật, cho nên cậu không có cách nào giúp Thủy Thủy có một nền giáo dục đủ tốt, nhưng Tưởng Trạm Bạch IQ cao bằng cấp cao lại rất thích hợp làm việc này.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Văn Khê bị ông cụ gọi riêng vào thư phòng.

"Văn Khê à, hôm nay ông muốn bàn bạc với con về việc học của Thủy Thủy." Ông cụ đi thẳng vào vấn đề, đưa cho Văn Khê một xấp thông tin về học viện Bàn Cổ.

"Cha mẹ ông đều làm về mảng giáo dục. Khi ông còn nhỏ, ông đã có một ý tưởng kỳ lạ là xây dựng một ngôi trường từ mẫu giáo cho đến trung học, sử dụng những kiến thức giáo dục đặc biệt để dạy dỗ những đứa trẻ thiên tài, sau đó ngôi trường này được xây dựng, đó là học viện Bàn Cổ."

Ông cụ Tưởng hiền lành cười: "Ai ngờ cấp bậc thiết lập quá cao, ba đứa con ruột của ông không có đứa nào vào được, nhưng mẹ của Trạm Bạch là người tốt nghiệp ở học viện này, nó cũng là học trò mà ông tự hào nhất. Đã thế còn nâng cấp gien nhà chúng ta, Trạm Bạch đã thông minh từ bé và cũng tốt nghiệp từ học viện này, rồi mới thi vào đại học A. Ông đưa con thông tin về học viện, con có thể xem chi tiết."

"Ý của ông là Thủy Thủy đạt đủ tiêu chuẩn để vào học ở học viện ạ?"

Ông cụ gật gật đầu: "Bé con thông minh y như Trạm Bạch, tính cách thì giống con, cực kỳ hợp với học viện Bàn Cổ. Hơn nữa sớm muộn gì nó cũng phải gánh vác cây đại thụ Tưởng thị này, trường học bình thường không thể dạy nó được."

Văn Khê lại nói: "Vậy có bị áp lực quá không, nó còn nhỏ như thế, mới chỉ đi học nhà trẻ được hai tháng thôi."

Ông cụ Tưởng có đôi mắt sắc bén, ông lập tức nhìn ra Văn Khê thật sự lo lắng việc kỳ vọng quá lớn và trách nhiệm sẽ đè nặng trên đôi vai nhỏ bé của con trẻ, mà không phải cao hứng khi bé con có thể "gánh vác Tưởng thị".

Trong vòng luẩn quẩn này, ông cụ đã từng chứng kiến đủ thứ hỗn loạn trong các gia đình giàu có quyền quý, như tình nhân hay con ngoài giá thú từ hai con số trở lên, vì tranh giành gia sản mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán chỗ nào cũng có. Xã hội này quá coi trọng tiền bạc và quyền lực, thường sẽ nhấn chìm những điều mộc mạc chất phác nhất.

Ông cụ rất vui mừng vì con cháu của ông không trải qua những chuyện này, nên cũng hy vọng thế hệ thừa kế tiếp theo sẽ ít gặp các trở ngại như thế. Bạn đời của cháu trai lớn nhà ông rất tốt, sinh ra người kế thừa này càng tốt hơn, ông cụ cực kỳ hài lòng, càng nhìn càng thấy thích.

"Để bé con thử trước xem, không vội." Ông cụ cười ha ha như cũ: "Tuyết Tuyết nói thứ bảy muốn dẫn thằng bé đi quay show đúng không?"

Văn Khê gật đầu.

"Vậy cứ để thằng bé đi chơi trước, ông đã dặn dò cấp dưới mua màn hình live riêng cho thằng bé rồi." Ông cụ nhìn rất vui vẻ: "Tạm thời đừng lo vụ đi học."

Văn Khê đồng ý, cậu vẫn nghĩ không nên nói ra việc kỳ phát sóng trực tiếp này là năm đứa trẻ cùng chơi với nhau, sợ là ông cụ sẽ mất trắng tiền mua rồi, bất quá ông cụ cũng rất vui vẻ tiêu tiền cho chắt của mình.

Tổ tiết mục đã chào hỏi trước, bây giờ tiếng kêu gọi Thủy Thủy trở về quá nhiều, hơn nữa Đường Lê phát rồ cắt nối riêng Thủy Thủy làm số đặc biệt đăng lên, làm cho Thủy Thủy trở thành người còn nổi tiếng hơn cả ba ba bé.

Vì thế vốn dự định kỳ thứ ba mới trở về quay tiết mục, rốt cuộc không thể không về trước hai ngày cuối của kỳ thứ hai, tổ tiết mục quyết định hai ngày cuối cùng này sẽ trực tiếp xác nhập mở phát sóng trực tiếp.

Như vậy thì sẽ không còn ai chửi tổ tiết mục không chia góc quay nữa!

Từ khi tiết mục bắt đầu, trên giao diện của phòng phát sóng trực tiếp app Củ Cải cũng chỉ có một màn hình duy nhất, mỗi bé con thay phiên nhau lên sóng. Ban đầu do đạo diễn Ninh không có tiền để chia nhiều phòng phát sóng, mà bây giờ gần như mỗi nền tảng trực tuyến đều đã mua quyền cắt nối biên tập, chưa kể còn tự mình tới cửa rót vốn nên đã không còn nỗi lo về tiền bạc nữa.

Nhưng đạo diễn Ninh phát hiện, kỳ quay này có vài bé con rất đặc biệt, đặc biệt nhất chính là Thủy Thủy, thứ hai chính là Mao Mao. Hai bé con đều nhờ dáng vẻ tính cách cùng với người lớn sau màn nên cực kỳ được hoan nghênh, nếu chia phòng phát sóng thì chắc chắn mọi người sẽ chỉ ngồi canh hai bé con này.

Một bé đặc biệt khác chính là Eric, hung dữ ác liệt, quậy tới mức khiến vạn người ngại, cha mẹ của Eric đã khiếu nại ông ta rất nhiều lần nhưng ông ta cũng không còn cách nào. Đây là phát sóng trực tiếp chứ không phải thu hình rồi mới chiếu, không có cách nào kiểm soát cách xuất hiện của Eric được.

Nếu chia phòng phát sóng, chắc chắn sẽ không ai thèm xem.

Còn có Tịnh Tịnh biểu hiện rất bình thường nên cũng không có sức hút, Mễ Mễ thì do màn mở đầu diễn hơi lố nên cái nhìn của khán giả đối với cô bé khá phức tạp, rất nhiều người không quá thích cô bé.

Đạo diễn Ninh không muốn chia màn hình nhưng lại không dám đắc tội với các nhà đầu tư đó, đặc biệt là khi Tưởng thị tìm tới ông ta, quả là làm cho ông ta vừa phấn khởi vừa sợ hãi. Vì thế ông ta dứt khoát cho các bé tụ họp trước kỳ thứ ba, thứ bảy này sẽ là cảnh tượng lần đầu tiên năm bé con gặp mặt nhau.

Nói chuyện xong xuôi, ăn xong cơm trưa, Văn Khê ôm con trai vàng nhà mình nằm liệt trên giường không muốn nhúc nhích.

Cậu xoay đầu ấn ấn vào một chỗ, eo và chân của cậu chắc chắn có cơ bắp bị thương.

Văn Khê muốn nằm liệt đến cuối đời nhưng hôm nay là ngày bà cụ nội của Thủy Thủy trở về, hơn ba giờ chiều, Tưởng Trạm Bạch mang theo vợ và con trai đi sân bay đón người.

Thủy Thủy muốn ngồi chung với cha lớn, Văn Khê cô độc một mình ngồi một bên, Tưởng Trạm Bạch vừa lên xe là đã mở ipad ra, một tay ấn màn hình xem tài liệu, một tay khác nắm tay nhỏ của Thủy Thủy, thỉnh thoảng còn đáp lại mấy câu nói trẻ con của Thủy Thủy.

Văn Khê cảm thấy Tưởng Trạm Bạch không quá muốn nói chuyện với cậu, ánh mắt nhìn cậu với vẻ rất khó hiểu.

Tưởng Trạm Bạch: Mình nhìn em ấy nhiều lần như vậy, tại sao em ấy lại thay đổi, tại sao không muốn ngủ với mình, tại sao ở trong nhà lại trốn tránh mình? Mình tức lắm nhưng mình không muốn nói.

Văn Khê mặc kệ anh.

Họ của bà cụ nội của Tưởng Trạm Bạch là Stuart, bà cụ tự đặt cho mình một cái tên tiếng Trung tên là Tưởng Miểu.

Tưởng Duyệt Y đã từng nói với cậu rằng tên của ông cụ có một chữ "YỂN" (堰), nghĩa là "con đê làm cho nước ngừng chảy, dừng lại nghỉ ngơi", vì thế bà cụ mới đặt cho mình cái tên là "MIỂU" (淼: nghĩa là lũ lụt), từ này có ba chữ "THỦY" ghép lại, là muốn dừng lại nghỉ ngơi trong lòng ngực của ông cụ.

Đây là cái tên mang theo rất nhiều sự lãng mạn.

Tưởng Duyệt Y còn nói đùa, nói tên của Văn Khê và Thủy Thủy đều có nước, đặc biệt thích hợp với nhà họ Tưởng của bọn họ.

Lúc nhìn thấy bà cụ, rốt cuộc Văn Khê đã hiểu rõ tại sao ông cụ không phải là người có bề ngoài vô cùng xuất sắc nhưng những đứa con của ông cụ đều là trai xinh gái đẹp, thì ra là có người đẹp cải tiến gien!

Bà cụ nội tóc vàng mắt xanh, nhìn bề ngoài như xêm xêm tuổi với cô mẫu nhưng thực tế đã 69 tuổi. Bà cụ cực kỳ xinh đẹp, đương nhiên cũng là học bá, bà cụ quen biết ông cụ khi ông cụ làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài, hai người chỉ kém nhau 6 tuổi.

Câu chuyện tình yêu vừa ngọt ngào vừa cam go khúc chiết giữa hai người, có nói ba ngày ba đêm cũng chưa hết.

Bà cụ đặc biệt thích Thủy Thủy, gọi bé con là cục vàng cục bạc thiên thần nhỏ nhà mình, bà cụ cũng rất thích Văn Khê, còn cho Văn Khê một chiếc điện thoại di động làm lễ gặp mặt.

"Sản phẩm mới của phòng thí nghiệm nước Y, có thêm vào công nghệ AI mới nhất, có thể mở ra màn hình rộng 15.8 inch, chắc con sẽ thích."

Văn Khê được thương mà sợ, nhận lấy quà rồi nói tiếng cám ơn.

Trên đường đi về, Thủy Thủy ngồi ở hàng phía trước cùng với bà cụ nội mới quen biết, Văn Khê và Tưởng Trạm Bạch thì ngồi ở dãy ghế sau.

Văn Khê ngồi nghịch điện thoại mới, yêu thích không buông tay.

Tưởng Trạm Bạch nhìn cậu vài lần, phát hiện xác thật Văn Khê không ngó ngàng gì đến anh, anh mím chặt môi, tiếp tục lấy ipad ra làm việc.

Về đến nhà, Văn Khê và Thủy Thủy lại gặp được hai người em của ông cụ Tưởng là ông cụ hai và ông cụ ba.

Lúc này cậu mới biết hóa ra mỗi năm đều sẽ có buổi họp mặt gia đình lớn, bởi vì ông cụ say mê nghiên cứu khoa học, tựa như võ lâm cao thủ thường xuyên bế quan, không phải muốn gặp là có thể gặp. Vì thế khó có được cơ hội như vầy nên mọi người từ bốn phương tám hướng đổ về, cùng lúc tụ tập tại nhà cũ ở Hải Thị.

Văn Khê trùng hợp đúng lúc có mặt.

Trong nguyên tác không có đoạn này, bởi vì trước nay Tưởng Trạm Bạch chưa hề dẫn vai chính thụ tới buổi họp mặt gia đình bao giờ.

Đúng là tra nam.

Văn Khê và Thủy Thủy làm thành viên mới trong nhà, cực kỳ được chào đón trong buổi họp mặt gia đình, cả nhà trên dưới không ai không thích bọn họ, nhận lễ vật nhận đến mỏi tay. Sau khi ăn cơm chiều lại ngây người thêm hai tiếng, buổi tối 10 giờ, một nhà ba người rời khỏi nhà cũ, Văn Khê cũng kết thúc phân đoạn gặp mặt người lớn trong nhà trước khi kết hôn.

Thật là một ngày dài đăng đẳng, nhưng cũng rất đáng giá!

Văn Khê ôm điện thoại chức năng đỉnh cao, Thủy Thủy ôm con chó robot do bà cụ nội cho và hộp báu bằng gỗ hình lập phương mà mình thích nhất của ông cụ nội tặng, hai cha con vội đến mức không ai thèm ngó ngàng gì đến Tưởng Trạm Bạch.

Sau khi về nhà, Tưởng Trạm Bạch tự mở cửa bước xuống xe, anh cúi người ôm Thủy Thủy đã ngủ ra.

Bé con ngủ rồi nhưng vẫn ôm chặt hộp báu không buông tay.

Tưởng Trạm Bạch tự mình bế con trai vào phòng của bé, Văn Khê đứng ngoài cửa thăm dò nhìn vào, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Cởi quần áo nó ra, dùng khăn lông ấm lau tay lau chân cho nó rồi để nó ngủ vậy là được."

Tưởng Trạm Bạch xoay đầu nhìn cậu một cái.

Văn Khê thấy con trai ngủ rất sâu, cậu hướng dẫn một câu rồi cầm điện thoại đi về phòng ngủ của mình ở cách vách.

Tưởng Trạm Bạch hầu hạ con trai xong rồi mới trở về phòng ngủ lớn của mình.

Trong phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, ga giường, thảm và khăn tắm dơ bẩn đều bị đem đi giặt, gối đầu trên giường lớn bị thiếu một cái, tất cả đều trở về dáng vẻ mà anh quen thuộc.

Tưởng Trạm Bạch lại cảm thấy rất khó chịu, giống như có một loại ngứa ngáy tận trong xương cốt, làm cho cơ thể này đã được hưởng qua cực lạc thế gian một lần nữa trở nên vô cùng cơ khát.

Giống như có một sợi chỉ mọc ra từ trong thân thể của anh xuyên qua tường nối liền với Văn Khê, từ thể xác đến tâm hồn đều gào thét khao khát muốn gần gũi cậu.

Chẳng lẽ Văn Khê không có cảm giác như thế này sao? Ở chung với anh, Văn Khê không vui vẻ à?

Anh lẻ loi đứng ở trong phòng, giống như một con cún lớn vô cớ bị bỏ rơi.

END CHƯƠNG 26.