Bí thư Tần đã đi theo Tưởng Trạm Bạch ba năm, hắn biết rõ Boss là người vừa có quy tắc vừa biết kiềm chế, một năm 365 ngày ngoại trừ công việc, ăn ngủ nghỉ ra thì chỉ có tập gym.
Trừ các hạng mục dẫn đầu cả nước không thể không đi, thì tất cả các buổi tiệc xã giao cũng không thèm tham dự.
Người mời được ngài Tưởng còn chưa có xuất hiện đâu.
Người lãnh đạo mới của tập đoàn Vạn Cổ này so với ông nội của anh còn chăm chỉ hơn, quả là một tên cuồng công tác, ngay cả "máy công tác" như bí thư Tần cũng phải uốn gối quỳ lạy.
Đừng nói hộp đêm, quán bar, những nơi dễ dàng tán gái và tình một đêm, ngay cả các trợ lý sinh hoạt xinh đẹp diễm lệ mà Lâm tổng không ngừng đưa tới thì ngài Tưởng cũng luôn giữ một khoảng cách với họ. Một khi họ vượt qua ranh giới thì giống như người đi trước, chỉ cần bước vào phòng nghỉ của anh một bước, muốn chạm vào đồ riêng tư cá nhân của anh thì sẽ chịu khổ bị điều đi nơi khác.
Tính hướng của Boss trở thành bí ẩn, không có sở thích gì, tuổi con trẻ mà thấy còn thảm hơn so với bí thư Tần, ít ra thỉnh thoảng bí thư Tần còn tìm một người bạn giường để giải tỏa.
Duy nhất có một chuyện khác người, đó là khi hắn vừa mới nhậm chức không bao lâu, Boss từng giao cho hắn một chiếc khăn tắm thuần trắng được phong kín, kêu hắn cầm đi phòng thí nghiệm mùi hương để phục hồi lại mùi thơm trong chiếc khăn tắm này.
Cỗ mùi thơm đó, nói như thế nào nhỉ? Nhớ mãi không quên, có một không hai, tựa như mùi hương cực phẩm quyến rũ chuyên dụ dỗ con người, vừa ngọt ngào vừa lạ lùng.
Kết quả khăn tắm gửi đi được một tháng, mùi thơm được nghiên cứu ra vẫn luôn làm cho Boss không hài lòng, vì thế Boss lại lấy khăn tắm về.
Đó là vật riêng tư của Boss, mỗi khi Boss nhìn nó thì ánh mắt rất kỳ quái, dường như là hận không thể xem nó là vết nhơ cả đời này của mình, rồi lại mâu thuẫn mang theo chút quý trọng.
Sau đó người bạn tốt duy nhất chơi được với Boss, anh ta là bạn đại học và là bạn cùng phòng với Boss – Kiều Khâm trộm nói với hắn, đó là đồ vật duy nhất của "Mối tình đầu" để lại.
Sau khi Boss biết được thì không thèm nói chuyện với Kiều Khâm suốt cả một năm trời.
Trăm triệu lần không ngờ tới, luôn luôn "án binh bất động" như Boss lại đột nhiên nhảy ra một người vợ, còn có một đứa con trai lớn chừng này nữa chứ!
Trước giờ hắn chưa bao giờ nghe Boss đề cập tới, chẳng lẽ là người đó bò lên giường của Boss, muốn phụ bằng tử quý nên mới không được Boss xem trọng?
Nhớ đến hiệp nghị hôn nhân mà Boss đã đề ra, bí thư Tần luôn thấy chỗ nào cũng kỳ lạ hết.
Nếu nói không xem trọng thì Boss lại sắp xếp cho hai cha con bọn họ trụ ở Phượng Hoàng Cư.
Biệt thự ở giữa Phượng Hoàng Cư là nơi mà Boss trụ lại ở Hải Thị, là nhà riêng của Boss, đó là một khu nhà được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, là ổ của các gia đình giàu có ở Hải Thị.
Chỉ bằng điểm này cũng đã khiến cho bí thư Tần không dám xem thường hai cha con này rồi.
Tiểu khu được xanh hóa rất tốt bao quanh ở lưng chừng núi, phải chạy xe một quãng đường dài thì mới có thể nhìn thấy ngôi nhà bên cạnh, Văn Khê nhìn thấy thì có cảm giác như mình đang sống trong một tiểu bang ít dân cư ở nước M, hàng xóm ở cách nhau rất xa.
"Nhờ phúc của anh, em chưa được tới chỗ này của anh em mấy lần đâu đấy."
Thoạt nhìn Tưởng Duyệt Y rất vui vẻ.
Lúc xe rẽ vào một góc cua thì hiện ra một cái thác nước nhỏ cao chừng 5 mét, dòng nước trắng xóa bắn tung tóe tụ lại thành một vũng, từ đó hình thành một dòng suối nhỏ, róc rách chảy qua dòng sông đầy đá.
"Trên núi có đập chứa nước, gần đây không có mưa nhiều nên thác nước mới nhỏ như thế, chờ đến khi mưa nhiều thì nơi này đẹp lắm!" Tưởng Duyệt Y giới thiệu.
Có lẽ có liên quan đến cái tên của mình nên Thủy Thủy đặc biệt thích nước, cũng cực kỳ thích trời mưa, lúc này nhìn thấy thác nước nhỏ đó xong là không dời mắt được nữa.
Xe chậm rãi dừng lại cách đó không xa với thác nước.
Đợi thêm một lúc, cổng lớn ở cổng gác được mở ra, xe lập tức chạy vào, xuyên qua một bãi cỏ xanh rờn rồi sau đó dừng lại ở trước nhà chính.
Một lão quản gia tinh thần sáng láng, đầu đầy tóc bạc, mặt mày tươi rói mang theo hai dì giúp việc chờ ở cửa.
Lão quản gia tự mình mở cửa xe, Tưởng Duyệt Y xuống xe trước rồi ôm Thủy Thủy ra xe, Văn Khê là người xuống xe cuối cùng.
"Đại tiểu thư, tiểu thiếu gia, phu nhân." Lão quản gia chào hỏi từng người, sự vui vẻ trên mặt ông như sắp tràn ra không thể nào kiềm lại được.
Văn Khê đạp lên mặt đất, cậu bắt đầu hoảng hốt.
Cậu cứ như thế nghênh ngang vào nhà rồi á?
Nguyên gốc nói như thế nào nhỉ? Lão quản gia già nghiêm túc không quá thích vai chính thụ, luôn ít khi cười nói với cậu ta, cư xử việc nào ra việc đó.
Thấy thế nào cũng không giống với cái người cười đến mặt đầy nếp nhăn, các rãnh nếp nhăn đều ngập trong sự vui vẻ chân thành như người ở trước mặt này được.
Văn Khê phát hiện ánh mắt của lão quản gia liên tục nhìn về phía Thủy Thủy thì lập tức bừng tỉnh, hình như có thể sinh và không thể sinh sẽ có hai loại đãi ngộ khác nhau ấy...Nói đến cùng, cậu đã thật sự dựa vào con trai mình đánh vào bên trong nội bộ của nhà họ Tưởng rồi.
Trong nguyên gốc, vai chính thụ gả cho vai chính công 5 năm, vào năm thứ tư mới được đi theo vai chính công về nhà cũ ăn cơm tất niên một lần, những lúc khác thì không hề gặp được người lớn trong nhà họ Tưởng.
Còn cậu, lúc này vẫn còn chưa kết hôn mà cậu đã gặp luôn mẹ của vai chính công và cô mẫu của anh.
Bên cạnh còn có một đứa em gái họ dính Thủy Thủy như keo dán sắt.
Mở đầu này của cậu, nhìn chung vẫn khá hơn nhiều so với vai chính thụ.
Quả thực thuận lợi như đang ở trong mơ ấy.
Tóm lại, Văn Khê là người ở thế giới khác, cậu đối với thế giới quan này vẫn chưa có sự hiểu biết trọn vẹn, ví dụ như việc đàn ông có thể sinh con, hai bên thật sự phải có gien rất mạnh thì mới có thể có con được.
Bởi thế đối với những gia đình quý tộc lâu đời, họ cực kỳ tôn sùng chuyện "đàn ông sinh con" này.
Tổ tiên của nhà họ Tưởng cũng từng có đàn ông sinh con, ai cũng đều siêu cấp tài giỏi, có thể sáng tạo ra một mảnh trời dành cho riêng mình. Vì vậy, Văn Khê mang theo Thủy Thủy đi vào nhà họ Tưởng tất nhiên một đường thông suốt, không hề gặp bất cứ phiền phức nào.
Hơn nữa cậu rất đẹp, mà lại không phải đẹp bình thường, đẹp đến mức lúc trước mẹ của vai chính công cũng không nỡ gây khó dễ nhục nhã cậu.
Đẹp đến độ lão quản gia gặp cậu lần đầu tiên đã cảm thấy, rất được, đánh bại được thiếu gia nhà mình.
Văn Khê cứ như vậy mà ở lại trong nhà của Tưởng Trạm Bạch.
Tưởng Duyệt Y chơi với Thủy Thủy một ngày, ngày hôm sau thì rời đi, trong nhà chỉ còn dư lại hai cha con, một ông quản gia, hai dì giúp việc.
Sau ngày Tưởng Duyệt Y đi khỏi thì lại có thêm hai dì giúp việc và ba dì phụ trách bếp núc dọn vào ở, hai bên rất nhanh ở chung vô cùng hòa thuận, nhìn là biết đã có quen nhau từ trước.
Có lẽ tất cả người trong này đều là người đã chăm sóc cho Tưởng Trạm Bạch từ nhỏ.
Tăng thêm người vào đương nhiên là vì Thủy Thủy.
Thủy Thủy còn nhỏ tuổi nên đầy sức sống, rất hay chạy đi chơi.
Trước kia ở nhà nhỏ, bên ngoài không phải xe thì là người, không được an toàn nên Văn Khê vẫn luôn không cho bé con chạy loạn. Bây giờ chỗ ở lại quá lớn, đừng nói tới ba tầng lầu ở nhà chính, sân trước rộng mở mà sân sau còn có cả một rừng cây nhỏ, trong rừng cây nhỏ còn có thêm hai khu nhà nhỏ hai tầng lầu nữa.
Khi ở Kinh Đô, Thủy Thủy cực kỳ không muốn xa ba ba, chỉ một lúc không thấy thôi là phải chạy đi tìm rồi, đến khi dọn đến chỗ này...Ba ba là cái gì? Có chơi vui như bãi cỏ không, có chơi vui như nấm trong rừng cây không, có chơi vui như hồ chứa nước không, có chơi vui như thác nước nhỏ không, có chơi vui như dòng suối nhỏ không chứ?
Vốn dĩ bé con không sợ người lạ, sau khi đến đây thì nhanh chóng quen thuộc với lão quản gia cùng với nhóm bảy bà dì, quả là chơi đến điên rồi.
Thời gian không ưu không sầu qua ba ngày.
Ngày này tiết trời âm u, dự báo có mưa, Văn Khê không cho Thủy Thủy ra cửa mà chỉ cho bé con chơi chơi chạy chạy trên bãi cỏ.
Sau giờ ngọ thì bắt đầu nổi gió, bãi cỏ ở sân trước nhấp nhô cuộn sóng, mây đen dày đặc giăng đầy trời khiến cho bầu không khí yên tĩnh đến khó hiểu.
Bỗng nhiên Văn Khê có mong muốn biểu đạt cái gì đó một cách mãnh liệt, cậu đi lên tầng hai rồi mang đàn cello trong phòng nhạc cụ ở tầng hai xuống.
Sau đó cậu lấy một cái ghế nhỏ, ngồi ở bãi cỏ dưới bầu trời u ám đó vui sướng đàn một khúc ⟪Main Title⟫.
Thế giới này không có các bộ phim điện ảnh trong thế giới của cậu nên dĩ nhiên cũng không có các khúc nhạc giống thế giới cũ, nhưng thật ra có một ít người nổi tiếng và lịch sử văn hóa lại giống y hệt.
Khi tiếng đàn vang lên, lão quản gia, nhóm dì giúp việc đang bận rộn bên trong bên ngoài không hẹn mà cùng dừng lại tất cả công việc trong tay mình, mọi người đều tập trung trong bãi cỏ nghiêm túc lắng nghe.
Trong khúc nhạc u buồn này mang theo sự ngang ngược, phối hợp với kỹ xảo và tình cảm đong đầy của Văn Khê khiến cho người nghe có cảm giác dâng trào, ước gì có thể cầm thanh kiếm điện quang trong tay bay lên đâm thủng trời mây!
Đến cả khi có một chiếc xe từ ngoài cửa chạy vào cũng không biết.
Tưởng Trạm Bạch vừa xuống xe thì thấy được Văn Khê đang dồn hết tình cảm kéo đàn.
Anh ngẩn ngơ một lúc, tính thẩm mỹ hoàn hảo chiếm trước tâm trí, vừa nghe được giai điệu này thì nháy mắt đã nổi hết da gà.
Anh lặng lẽ đến gần hơn một chút để lắng nghe, cùng lúc quan sát Văn Khê đang chơi đàn.
Cậu thật sự khác biệt rất lớn, giữa màn trời đầy âm u tản ra ánh sáng chói mắt.
Tưởng Trạm Bạch không phải kẻ mù, từ lâu anh đã biết Văn Khê thật sự vô cùng xinh đẹp.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng uổng có túi da nhưng bên trong lại chả có gì, anh từng xem cậu biểu diễn trên sân khấu trong ngày kỷ niệm thành lập trường. Kỹ thuật diễn thô thiển, thẩm mỹ đáng lo ngại, khóa học thể hình chắc chắn chưa từng đạt tiêu chuẩn, vô cùng đối lập với bạn diễn chung với cậu là đàn em Lâm Thanh Ngư.
Vì thế anh nhịn không được mà khen Lâm Thanh Ngư một câu.
Trên thực tế, Tưởng Trạm Bạch có thuộc tính "nhan khống" được che giấu cực sâu, anh nhan khống không chỉ xem bề ngoài mà càng chú trọng nội tâm bên trong. Bởi vậy anh ghét nhất là "người đẹp bình hoa", anh luôn cảm thấy bọn họ lãng phí có được túi da tốt nhưng lại không thèm làm phong phú thêm cho nó, mà chỉ một lòng một dạ muốn đi con đường tình dục yêu yêu đương đương tầm thường.
Nhưng một người đã có được trình độ đàn cello đến bậc này, thật sự chỉ là cái bình hoa thôi sao?
Tưởng Trạm Bạch chìm vào suy nghĩ, bỗng nhiên trên đùi anh bị thứ gì đó đụng vào, anh cúi đầu xuống thì thấy vật nhỏ xinh đẹp tinh xảo đó cũng đang nỗ lực ngưỡng đầu nhìn anh.
Cái miệng nhỏ hình thoi phấn hồng giương thật to, vật nhỏ vươn một ngón tay nhỏ chỉ vào anh "A" một tiếng.
Tưởng Trạm Bạch lạnh mặt trừng bé con.
"Mẹ ơi...mẹ." Thủy Thủy tiếp tục kêu.
Tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Mọi người như bừng tỉnh từ trong giấc mộng thì thấy Tưởng Trạm Bạch đã xuất hiện từ bao giờ, ngoại trừ lão quản gia thì những người còn lại đều có vẻ mặt căng thẳng, im ắng như ve sầu mùa đông, sau đó nhanh chóng tản ra tiếp tục công việc của mình.
Tưởng Trạm Bạch thấy thế thì lại mím môi thành một đường thẳng tắp.
Lão quản gia cười ha ha kéo lấy tay của Thủy Thủy: "Cục cưng à, đây là cha mới đúng."
Thủy Thủy không rõ nguyên nhân, bé con quay đầu nhìn ba ba của mình.
Ba ba nói: "Thủy Thủy tự mình chơi đi."
Văn Khê dọn dẹp đàn, cậu gật gật đầu với Tưởng Trạm Bạch.
Không hổ là bá tổng lạnh nhạt vai chính công, nhìn cái mặt thúi chưa này, ngay cả con trai mình mà cũng đối xử như thế, vậy thì nhất định không thể để cho bé con tùy tiện gọi rồi.
Chỉ chốc lát sau, hai người cùng bước vào thư phòng, Tưởng Trạm Bạch cũng không vòng vo tam quốc mà trực tiếp nói ra mục đích của mình: "Cậu xem phần hiệp nghị này trước đi."
Văn Khê tự nhủ, trong truyền thuyết mỗi tên bá tổng kết hôn đều sẽ ký hiệp nghị trước khi kết hôn, khẳng định sẽ có mấy cái điều kiện như "không được công khai", "không can thiệp vào chuyện của nhau", "đến thời gian nào đó thì sẽ ly hôn" gì đó.
Văn Khê vớt tờ giấy qua xem, quả nhiên tìm được mấy cái nội dung đó ngay ở trang đầu tiên, ánh mắt cậu ngừng ở câu "chờ Thủy Thủy hiểu chuyện rồi thì sẽ ly hôn", cậu lập tức cảm thấy cạn lời.
Đúng là diễn như cuộc đời, cuộc đời như diễn mà.
Nhiều chữ quá nên cậu không thích xem mấy, vì thế cậu đặt phần hiệp nghị xuống, hỏi một câu: "Phí nuôi nấng của Thủy Thủy tính như thế nào?"
Tưởng Trạm Bạch đặt tay lên bàn, cánh tay đầy cơ bắp chỗ nào ra chỗ đó làm cho áo sơ mi màu đen của anh bị căng đầy.
Anh im lặng đặt phần hiệp nghị ngay ngắn lại rồi đáp: "Tôi sẽ ra hết, khoản phí trước đó cũng sẽ bồi thường cho cậu."
Văn Khê suy nghĩ thì lại nhớ đến một thứ cần phải có trong cuộc hôn nhân với một tên bá tổng: "Tôi có phí sinh hoạt không?"
Tưởng Trạm Bạch đưa một cái thẻ qua: "Mỗi tháng 5 triệu, phí nuôi nấng của Thủy Thủy tính riêng."
Văn Khê nhận lấy thẻ, trong lòng nói quả nhiên là thế.
Cũng khá tốt, một cuộc hôn nhân không can thiệp vào chuyện của nhau nhưng có thể giúp cậu nuôi con, đây không phải là cuộc hôn nhân trong mơ của cậu à?
Văn Khê nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy nếu tôi có nhu cầu cần giải quyết, muốn tìm người khác..."
Tưởng Trạm Bạch nhướng mày: "Ngoại tình thì con trai thuộc về tôi, lập tức ly hôn."
Văn Khê trợn to mắt, lòng nói không phải chứ, cậu lại phải về với những năm tháng dựa vào năm ngón tay đáng iu à?
Việc này làm cho cậu hơi do dự.
Tưởng Trạm Bạch lạnh lùng hỏi: "Cậu có người thích rồi?"
Văn Khê lắc lắc đầu, lắc trái lắc phải một cái, lòng nói: Thôi kệ vậy, dù sao cậu cũng chướng mắt người khác, đợi đến khi có đối tượng rồi hẵng nói sau, đời này có thể tìm được người khác hợp ý hay không còn chưa biết được đâu.
Cậu cầm phần hiệp nghị lên rồi trực tiếp lật đến trang cuối cùng, sau đó ký xuống tên của chính mình.
Ký xong thì nhìn thoáng qua Tưởng Trạm Bạch như đang suy tư gì đó, là ảo giác sao? Sao cậu lại thấy cảm xúc của người trước mặt mình có vẻ đã dễ chịu hơn một chút nhỉ?
END CHƯƠNG 16.