Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy
Cố Dịch Tân không thích chơi đạo cụ, nên ra tay cũng không có gì đáng nói.
Lâm Thụy gào gào khóc.
Ngoài cửa người giúp việc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bên trong, trao nhau ánh mắt đồng tình.
Lần này thiếu gia chơi thật tận hứng. Chỉ thương thay thiếu niên xinh đẹp bị mang về. Trông có vẻ mong manh yếu đuối thế kia, sao có thể chịu nổi bị đại thiếu gia chà đạp!
Trong phòng, Lâm Thụy kêu đến nghẹn ngào, cuối cùng chỉ còn biết khóc lóc cầu Cố Dịch Tân:
"Nai Con, không, Nai đại gia! Tôi sai rồi, sai rồi, xin ngài thương xót......"
Cố Dịch Tân buông roi, hỏi: "Sai chỗ nào? "
Lâm Thụy nghẹn một chốc, bèn vừa khóc thút thít vừa thú tội.
Không nên bỏ thuốc.
Không nên nói dối mình là 0.
Cố Dịch Tân nghe.
Tức cũng tức xong rồi. Anh bây giờ tâm bình khí hoà.
Nói lời thấm thía:
"Làm người thì phải chân thành, không phải 0 thì không phải 0. Tôi cũng không nhất thiết một hai phải nện cậu cho bằng được. Sao lại không chịu nói thật?"
Lâm Thụy khóc chít chít ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt đầy mê hoặc của Cố Dịch Tân, đôi mắt xém tí thì lại bị đầu độc. Vừa khóc vừa hỏi mình còn được nện anh nữa không.
Cố Dịch Tân vỗ gương mặt tinh xảo hơn phụ nữ của Lâm Thụy, chậc một tiếng cảm thán: "Khuôn mặt như vầy không thể làm 1 được đâu."
Lâm Thụy gắng sức ngửa đầu nhìn gương mặt kinh diễm động lòng người của Cố Dịch Tân.
Khóc rồi cười, cười rồi lại khóc.
Anh hai, anh đang nói chính bản thân mình sao?
——————😭😃—😃😭——————
•
•
•
Lúc sau, Lục Minh Thời ói dữ dội, cũng dần tỉnh táo lại.
Cái này chắc không phải bệnh nan y đâu nhỉ.
Mình không có đời sau cũng chẳng có anh em. Nếu xuống lỗ sớm chẳng phải Lục gia sẽ rơi vào trong tay kẻ khác!
Lục Minh Thời tưởng tượng thôi mà thấy thương cảm.
Mà khi đã thương cảm, hắn sẽ thấy không đúng lắm.
Muốn ói.
Muốn khóc.
Muốn ăn một bữa no nê.
Thậm chí còn cảm thấy khổ tình.
Lục Minh Thời nện bước trầm ra khỏi cửa. Vẫn luôn đứng bên cạnh chờ - thuộc hạ A nhạy bén theo lại, vẻ mặt trung tâm: "Ông chủ có điều gì cần dặn dò ạ?"
Lục Minh Thời khoát tay, giọng trầm thấp: "...... Gọi tài xế, đi một chuyến đến chỗ bác sĩ An."
Để kiểm tra thân thể.
Trên xe, tài xế dựa theo thói quen của ông chủ mở nhạc mạnh. Lục Minh Thời vừa nghe, tim cồn cào.
Hắn lạnh giọng ra lệnh: "Đổi."
Nghe ông chủ nói xong tài xế kính cẩn hỏi: "Ngài muốn nghe gì ạ?"
"Radio đi."
Tài xế vặn radio, chuyển từng kênh. Mỗi kênh dừng hình ảnh khoảng hai mươi giây chờ ông chủ quyết định nghe cái nào.
"Tạm biệt mỡ bụng nhanh nhất v........." Pass.
"Nếu như em bằng lòng bóc từng lớp từng lớp trái tim anh..........." Được mười giây. Không thích. Pass.
Nhạc nhẹ, pass.
"......"
🎶🎵🎶
"Khoan."
Lục Minh Thời vẫn luôn nhắm mắt không tỏ vẻ đột nhiên nói.
Tài xế ngừng lại.
Âm thanh mặc dù kỳ lạ không rõ nghĩa nhưng Lục Minh Thời lại thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Không riêng sự thoải mái trên tâm lý thậm chí cơn buồn nôn cũng dần ổn định lại.
Lục Minh Thời dựa vào sau ghế thở một hơi dài, tò mò hỏi: "Đây là kênh nào?"
Trái lại tài xế rất quen thuộc đối với loại nhạc này. Bởi vì suốt 2 năm nay, vợ và má vợ ông không có việc gì làm sẽ mở ra nghe.
Tài xế liếc mắt nhìn người đang bệ vệ ngồi đằng sau. Cả người đượm hơi thở bá đạo tổng tài, sắc mặt toát lên sự thoải mái. Ông nơm nớp lo sợ, trả lời:
"Thưa ông chủ, là kê-..kênh......mẹ và bé."
Hết chương 8