Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 64




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 64

Nếu gọi công nhân tới chuyển sách, tốn thời gian công sức không nói, còn sẽ làm mọi thứ trong nhà bị xáo trộn.

Mà sử dụng Cố Dịch Tân thì không giống vậy. Anh có thể một lần cất hết sách vào trong rương toàn bộ khiêng xuống lầu, cả hành trình khuân vác không vượt quá năm phút.

Vì thế câu khen ngợi này của Lục Minh Thời xuất phát từ thật lòng, hết sức êm tai.

Cố Dịch Tân rất cảm động vì được Lục Minh Thời cổ vũ, vì thế anh lại xung phong lên lầu nhận việc, chuyển xuống thật nhiều sách.

*

Vì sao bọn họ một hai phải đem sách từ trên lầu chuyển xuống dưới lầu mới đọc được chứ?

Cái này phải nói đến vấn đề cấu tạo phòng sách của Lục gia.

Những nhà có tiền như Lục gia vậy, phòng sách hiển nhiên cũng không giống như phòng sách bình thường.

Nhà Vương Ngữ Yên có Lang hoàn phúc địa, còn nhà Mộ Dung Phục có Hoàn Thi Thuỷ Các, thì nhà Lục Minh Thời có phòng sách tự xây.

(*) Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục là 2 nhân vật trong tiểu thuyết Thiên Long bát bộ của nhà văn Kim Dung.

• Lang hoàn phúc địa: được hiểu là thư viện trên thiên đình, nơi thần tiên đọc sách. Nguyên văn:

"Lang hoàn phúc địa, nữ trung quang hoa."

• Hoàn Thi Thuỷ Các: nơi chứa đựng kinh thư võ học.

Phòng sách Lục gia, quy mô so với thư viện thành phố còn lớn hơn, sách chứa ở trong nội dung phong phú, phạm vi rộng lớn, mã hoá theo sách, ngay ngắn trên kệ.

Cũng giống rất nhiều thư viện đại học, có kho sách bình thường và kho sách phân loại dày đặc.

Sách báo thường dùng đặt ở kho sách bình thường, tùy thời lấy đọc.

Không thường dùng, sách cổ tối nghĩa, vì tiết kiệm không gian và thuận tiện sắp xếp nên được nhét vào trong kho sách dày đặc.

Giữa từng hàng kệ sách ở đây không có lấy một khe hở cho người lọt vào, cần phải lấy ra từng cuốn mới có thể đọc.

Lúc này vì cho bé con một cái tên hay, vang dội mà không mất đi lịch sự tao nhã, đường nét độc đáo mà lại tràn đầy ý nghĩa, bọn họ đều hận không thể lật tung mớ sách nhà mình lên.

Cố Dịch Tân vốn dĩ đã không thích đọc sách, nhìn thấy trên mấy cuốn sách toàn là thể chữ Khải chữ Lệ chữ Hành chữ Thảo.

Thật sự cực kỳ luống cuống.

Lục Minh Thời khép lại tập thơ mười bốn dòng phương Tây, bóp bóp giữa mày, mỏi mệt nói: "Em viết hai mươi mấy cái tên, tất cả đều không hài lòng. Không phải quá mức tối nghĩa không đủ gây ấn tượng, thì là khó viết khó nhớ."

Cố Dịch Tân lập tức nói: "Khó viết khó nhớ không thể được."

Tên không gây ấn tượng có lẽ còn có thể giảm được xác suất bị giáo viên gọi kiểm tra bài khi đi học.

Nhưng nếu khó viết, lỡ như con anh bị chép phạt tên của mình 500 lần thì làm sao bây giờ?

Có bóng ma sâu đậm với giáo viên tiểu học của mình, Cố Dịch Tân kiên quyết không nên đặt cho con một cái tên khó viết.

Anh đã từng trải qua cực khổ, tuyệt đối không thể diễn ra trên người con trai anh dù chỉ nửa phần!

Lục Minh Thời gật gật đầu, vô cùng đồng ý: "Em nghĩ, đặt tên mà cứ theo đuổi ý nghĩa cũng không hoàn toàn tốt, một cái tên đẹp, mấu chốt là phải thích hợp với con của chúng ta."

Phải độc nhất vô nhị, phải có liên quan đến bé con.

Hai người nhìn nhau.

"Không bằng gọi là......"

"Anh thấy không bằng......"

Hai người cuối cùng đạt thành nhất trí.

*

Buổi chiều hai người ôm bé con đi làm hộ khẩu.

Khi Lục Minh Thời thật cẩn thận mà ôm bé từ ghế sau xe xuống, vô số người giống như họ đến đây để làm thủ tục đăng ký đều sôi trào.

"Trời ạ! Kia không phải Lục tổng sao? Thân thể anh ta hoàn toàn bình thường sao? Tôi còn tưởng rằng anh ta vẫn còn ngồi xe lăn chứ, bình phục thật sự là quá tốt!"

"Đúng vậy, tháng này giá cổ phiếu tập đoàn Lục thị sẽ tăng nhanh lên đi, nếu tôi là anh ấy, cho dù có bị bệnh cũng có thể vui vẻ đến đứng lên luôn."

"Trời ơi, anh ấy ôm trong ngực Tiểu Bảo bối nhà ai vậy? Hay là cái tin đồn kia là sự thật, đứa nhỏ thật sự do Lục đại lão tự mình sinh, ở ẩn nửa năm chính là vì về nhà sinh em bé?"

"Không thể nào, ông xem đứa nhóc này trông như đã ba tháng tuổi! Như vậy tính ra thời gian không trùng khớp!"

Trong tiếng nghị luận sôi nổi của mọi người, Cố Dịch Tân cũng từ trên xe đi xuống, trong tay xách theo bọc nhỏ cho bảo bảo, nào là bình sữa tã lót sữa bột khăn chấm nước miếng vân vân các loại đồ vật.

Đám người nháy mắt tĩnh lặng.

Sau đó lại một lần nữa sôi trào!

Lúc này đây quả thực so với lần trước còn muốn sôi trào lợi hại hơn.

Đây là cái gì?

Đây là tình yêu!

Hai vị người yêu trong truyền thuyết không buông không bỏ, cầm tay nhau đến già, rốt cuộc lại lần nữa sóng vai xuất hiện trong tầm mắt công chúng!

Còn có kết tinh tình yêu của bọn họ nữa.

Giờ phút này, mọi người sâu sắc bị làm cho cảm động, đã không rảnh đi tự hỏi đứa bé rốt cuộc là do ai sinh.

Hình ảnh hài hoà như vậy, ai sinh quan trọng lắm sao?

Quần chúng nhìn theo hai người ôm đứa bé đi vào đại sảnh.

Chào đón bọn họ thế mà là nhân viên công tác lần trước giúp bọn hắn đăng ký kết hôn.

Cố Dịch Tân nghĩ thầm, cái này chủ yếu vẫn là bởi vì tác giả quá lười.

Cũng quá lười rồi, thật sự.

Nam nhân cao lớn ôm con, khí thế uy nghiêm mà ngồi ở trên băng ghế trước cửa sổ.

Bé con không tự chủ được mà lại phun ra một cái bong bóng nước miếng.

Ánh mắt cậu trai đăng ký sâu sắc mà bị bé hấp dẫn, mất hồn mất vía mà nhìn chằm chằm Tiểu Bảo bối.

"Chào ngài, ngài cần gì......"

Lục Minh Thời theo bản năng ôm bé con đến càng chặt, trong ánh mắt loé ra một tia lạnh lẽo.

Mà Cố Dịch Tân thấy ánh mắt kia của hắn, lập tức tràn ngập cảnh giác mà đem bé từ trong lòng ngực Lục Minh Thời nhận lấy.

Cố Dịch Tân sở hữu một gương mặt hết sức lừa tình.

So sánh với Lục Minh Thời, tư thế Cố Dịch Tân ôm bé con tuy rằng không được thuần thục, nhưng nhóc con mềm mụp đặt cạnh gương mặt xinh đẹp đến cực điểm này của anh, trên cơ bản nhìn một cái là có thể làm người hát vang thánh mẫu Maria.

Nhưng mà ánh mắt vị Maria này quá mức không có thiện chí, hung tàn giống như đang nói "Xem thêm cái nữa lập tức xẻo sống nhà mi".

So sánh với nhau, Lục Minh Thời đã rất nhân từ.

Nhớ lại lần trước, mỹ thiếu niên trước mặt một tay nâng lên chiếc nôi phần thưởng, cậu trai nơm nớp lo sợ mà lùi về sau. Gã cùng một người khác cả hai đều nâng đến thở hồng hộc, mà Cố Dịch Tân ngay cả một giọt mồ hôi cũng không đổ......

Bàn tay Lục Minh Thời tràn đầy uy hiếp mà nện ở trên cạnh bàn.

"Làm hộ khẩu."

"Vâng, vâng......"

Tiếp nhận giấy tờ, câu trai nhanh chóng ghi vào.

Khi gã đăng ký xong toàn bộ thông tin khác, đến phiên điền vào tên Tiểu Bảo bối, cậu ta đối với tấm giấy viết ít nhất 25 cái tên mà lâm vào mê mang.

Giấy, là giấy tốt.

Chữ, là chữ đẹp.

Lục Minh Thời tự tay viết chữ, làm sao mà kém ai.

Mỗi một chữ gã đều nhận thức được.

Vấn đề là......

"Hai, hai vị tiên sinh." Cậu trai mở tờ giấy ra dựng về phía Cố Dịch Tân và Lục Minh Thời, run rẩy hỏi, "Rốt cuộc cái nào mới là tên bảo bảo các anh vậy?"

Lục Minh Thời nhìn thoáng qua, khẳng định nói: "Ngại quá, một trang này đều là nhũ danh của nó, tên thật viết ở mặt trái."

Nhũ danh.

25 cái nhũ danh sao?

Cố Dịch Tân giải thích nói: "Tất cả cái tên này đều là chúng tôi thu thập từ bạn bè trên Internet, là một phần tâm ý của họ, tuy rằng cũng không chọn dùng, nhưng mà vì cảm ơn bọn họ, chúng tôi quyết định toàn bộ dùng làm nhũ danh cho bé con."

Cậu trai có chút cảm động: "Thật là tri kỷ."

Cậu trai tự nhiên mà lật mặt tờ giấy.

Sau đó thần sắc gã lại suy sụp.

"Hai vị, hai vị tiên sinh." Cậu trai u buồn mà lại lặp lại một lần động tác vừa rồi, hỏi, "Tên thật của con hai người cũng có hai cái sao?"

Giấy trắng mực đen thình lình mà viết sáu cái chữ to.

*

Lục Cửu Tân,

Cố Chương Đình.

*

Lục Minh Thời thần sắc trấn định.

"Đúng vậy." Hắn nói.

Cậu ta giãy giụa giải thích nói: "Nhưng mà, ờm, trên hệ thống chỉ có thể lưu một cái cái tên, các anh bằng không vẫn là nên bàn bạc lại một chút......"

Lục Minh Thời kiên quyết nói: "Không được, hai cái tên này cái nào cũng không thể bỏ, chúng nó thật sự là quá dễ nghe."

"......"

Cố Dịch Tân tự hỏi một chút, nói: "Thật ra anh cảm thấy......"

Cậu trai cũng thành khẩn nói: "Thật ra tôi cảm thấy, hai người không bằng lại sinh thêm một đứa nữa, như vậy hai cái tên đều có thể dùng tới."

Lục Minh Thời cứng đờ một chút.

Hắn suýt nữa nắm cổ áo đăng ký viên rống to: "Cậu có biết sinh một đứa nhỏ khó biết chừng nào không???"

Nhưng mà như vậy sẽ lộ chuyện đứa bé là do hắn sinh.

Cho nên hắn nhịn xuống.

Lục Minh Thời hít sâu một hơi, bảo trì sắc mặt hòa ái: "Chúng tôi sẽ suy xét một chút."

Cậu trai nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục mỉm cười phục vụ.

Cuối cùng đã chốt xong tên của bảo bảo: Lục Cửu Tân.

Lục Minh Thời trông có vẻ hơi hoảng hốt.

Cố Dịch Tân ôm bé Cửu Tân mới ra lò, hỏi hắn làm sao vậy.

Lục Minh Thời nói: "Em vốn cho rằng đã hoàn thành nhiệm vụ."

Cố Dịch Tân nhướng mày: "Như vậy không phải đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"

Lục Minh Thời trầm giọng: "Anh không hiểu."

Làm một chuyện phải có thủy có chung, tên cho con đều đã nổi lên, lại không có bé con nào để đặt tên này, sao được?

Trong lòng Lục Minh Thời có quyết định.

Mà lúc này Cố Dịch Tân ôn nhu dỗ dành bé con, đối với thế giới nội tâm của Lục Minh Thời hoàn toàn không biết gì cả.

*

Hai người từ trong đại sảnh đi ra, lại là một đám phóng viên vây chụp.

Cố Dịch Tân phản xạ có điều kiện chắn đôi mắt bảo bảo.

Nhưng anh nhanh chóng phát hiện, lúc này phóng viên ở đây đều rất ăn ý mà tắt đi đèn flash.

Lục Minh Thời đối với loại hành vi đột kích này thật tức giận, nhưng mà hắn vẫn không thể phát giận.

Suy xét ảnh hưởng đến hình tượng công chúng, đối với hình tượng công ty, cũng như sự nghiệp của hai người, hắn chỉ là tiến lên một bước, nhàn nhạt mà ngăn phía sau ôm bé con và chồng mình.

Các phóng viên đều vì khí tràng của hắn doạ sợ, đám người ngo ngoe rục rịch hơi hơi khựng lại, không dám đi tiếp về phía trước.

Lục Minh Thời nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào một tên phóng viên có vài phần quen mắt, đối phương lập tức hiểu ý đi lên trước.

Tên phóng viên kia đã từng làm phỏng vấn cho Lục Minh Thời một hai lần, Lục Minh Thời quen biết hắn ta.

Lục Minh Thời không chờ hắn ta đặt vấn đề, vươn tay ra, đó là một tư thế không cho phép nghi ngờ.

Phóng viên chỉ phải đem microphone đưa cho hắn.

Lục Minh Thời tay trái cầm microphone, tay phải về duỗi về sau, muốn nắm lấy tay Cố Dịch Tân, sau đó nhanh chóng ý thức được hai tay anh vẫn còn đang bế bé con.

Vì thế hắn chỉ phải đưa bàn tay không chỗ đặt tay cắm vào trong túi áo gió.

Sau đó chính là thời gian Lục Minh Thời Lục đại tổng tài diễn thuyết.

"Nhờ phúc mọi người, thân thể của tôi hiện tại vô cùng khỏe mạnh, cảm tạ mọi người đã quan tâm."

Hắn dừng một chút, điều chỉnh thanh tuyến, giọng nói trầm thấp để lộ ra chút khàn khàn, biểu hiện sự xin lỗi cùng với mỏi mệt.

"Về nhiều lời đồn đãi trên mạng, hy vọng mọi người có thể dùng ánh mắt lý trí để quan sát. Lời đồn đãi thường thường thật thật giả giả, giả giả thật thật, mới khiến người ta mơ màng."

"Tôi chỉ có thể ở đây nói với mọi người, đúng vậy, Lục thị đích xác sẽ chào đón thêm một thành viên mới, mấy ngày nữa tôi sẽ chính thức thông báo tin......"

Giọng nói hắn hơi hơi dừng một nhịp, mà ở tại cái khoảng tạm dừng này, bé con bẹp miệng một cái, lớn tiếng khóc lên.

"Hu oa ——"

Tiếng khóc thanh thúy to lớn vang dội, trải qua microphone ở gần phóng đại, chuẩn xác không có sai lệch mà bị phóng viên có mặt nghe thấy hết.

"...... Tin tốt này."

Lục Minh Thời có chút đau đầu, hai đường gân xanh trên trán nổi lên, tùy tay ném microphone lại cho người khác, cũng mặc kệ người chụp có phải là phóng viên kia hay không, vội vàng quay đầu dỗ dành bé con.

Lục đại tổng tài mới vừa rồi còn ở tứ phía phóng thích uy nghiêm, xoay người một cái lập tức biến thân thành chuyên gia dỗ trẻ, độ thuần thục có thể so với mẹ dạy con.

Chỉ thấy hắn không coi ai ra gì mà ôm bé con từ trong lòng ngực Cố Dịch Tân, bàn tay dịu dàng mà hơi hơi vỗ về tiểu bảo bối, một bên ở trên trán bé con hôn "Chụt" một cái, một bên lo lắng sốt ruột hỏi Cố Dịch Tân:

"Có phải anh ôm con cao quá nên doạ nó rồi không?"

Bộ dạng mẹ hiền tràn lan như vậy, thật sự là khiến mọi người có mặt ở đây nghẹn họng nhìn trân trối.

Cũng may đang lúc mọi người ở đây đều hết sức trầm trồ.

Tài xế Lục gia, rốt cuộc dưới sự mở đường của tám gã vệ sĩ cao to cường tráng, lái xe chạy đến cửa.

Vừa lúc người nhiều, cũng không cần tài xế ra mở cửa, hai vệ sĩ một người mở cửa, một người khoanh tay trước ngực, đối với quần chúng vây xem như hổ rình mồi.

Lúc này tâm tình thả lỏng lại, Lục Minh Thời thế mà ngữ khí hòa ái nói.

"Không cần dữ như vậy, mỉm cười đi."

Đại ca vệ sĩ chưa từng nghe thấy mệnh lệnh như vậy.

Nhưng mà bọn họ nhận của ông chủ rất nhiều tiền, nhiều đến mức đủ để bọn họ động thân mà đi chắn đạn thay.

Dưới mị lực của đồng tiền, tất cả mệnh lệnh của ông chủ, bọn họ đều phải kiên quyết hoàn thành.

Vì thế quần chúng nhân dân thấy, tám anh giai vệ sĩ hung thần ác sát vừa nãy đối diện bốn phương tám hướng, cùng lộ ra một nụ cười tươi mỹ lệ giống như bị ai rút gân.

Nụ cười này có lực rung động cực lớn, có thể ngay tại chỗ doạ cho bọn trẻ con phát khóc, trốn vào trong lòng ngực ma ma.

Lục Minh Thời ôm nhóc con, đang chuẩn bị lên xe.

Lúc này, có một phóng viên cực kỳ dũng cảm, bỏ qua nụ cười mỉm hung ác của bọn vệ sĩ, không muốn sống mà lớn tiếng hỏi ra vấn đề mọi người đều muốn hỏi:

"Lục tổng, chúng tôi đều muốn biết, nếu không thể tiết lộ mẹ ruột của đứa bé này là ai, vậy rốt cuộc Cố thiếu và nó có quan hệ gì!"

Hết chương 64

(*) Thể chữ Khải chữ Lệ chữ Hành chữ Thảo và thể chữ Triện là các thể chữ thư pháp của TQ.[Edit] Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy - Chương 64

Các kiểu viết chữ minh 明: đại triện, tiểu triện, lệ, khải, hành, thảo (thư pháp Triệu Mạnh Phủ đời Nguyên) _ Nguồn: Wikipedia

(*) Thơ 14 dòng: Theo mình tra được thì đó là loại Thơ Sonnet. Bắt nguồn từ tiếng Ý, Sonetto với ý nghĩa là bài hát nhỏ, là bài thơ có vần ngắn chủ yếu gồm 14 dòng.[Edit] Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy - Chương 64

Đây là bài Sonnet số 116 của nhà văn William Shakespeare