1.
Tiết Triều lần đầu tiên bò lên long sàng, lúc đầu không quá thuần thục, nên có chút khẩn trương. Cư nhiên hoàng thượng mở mắt ra, lười biếng nói: “Tiết khanh nửa đêm có việc gì sao?” Lúc đó, trong đầu hắn liền một mảnh trống rỗng, cư nhiên cứng đơ trên giường.
Hoàng thượng luôn luôn yêu dân như con, kiên nhẫn mà chờ hắn trả lời.
Hồi lâu, Tiết Triều mặt không đổi sắc nói: “Phải bảo vệ Hoàng Thượng chu toàn.”
Hoàng thượng: “……”
Hoàng thượng tỏ vẻ chính mình thực sự cảm động, sau đó bảo hắn cút đi, chính mình còn muốn ngủ.
Không gian an tĩnh hồi lâu, hoàng thượng giơ tay, trong bóng đêm sờ đến cái đầu chó đang mất mát của Tiết Triều.
Tiết Triều đem y hất ra, khổ sở mà dịch ra xa.
Hoàng thượng: “……”
Hoàng thượng nói: “Tiết Triều, lại đây.”
Không có động tĩnh gì.
Hoàng thượng nhàn nhạt nói: “Ngươi lá gan cũng thật lớn, dám không để ý tới trẫm?”
Tiết Triều không tình nguyện mà dịch lại, không nói một tiếng mà chui vào ổ chăn của hoàng thượng.
Thập phần tự giác.
Hoàng thượng: “……” Chỉ là kêu ngươi lại gần chứ không phải kêu ngươi lên giường.
Tiết Triều nằm ở trên long sàng, ý nguyện được hoàn thành, khẩn trương đến không biết đặt tay vào đâu cho tốt, liền thật cẩn thận mà đặt ở trên mông Hoàng Thượng.
…… Hoàng thượng lại muốn đem hắn đuổi xuống giường.
Tiết Triều nhanh chóng dịch tay ra, như là cái gì cũng chưa hề làm qua, an an phận phận mà đặt ở trên khăn trải giường.
“Tiết ——”
“Có.” Hắn khẩn trương đến nổi phảng phất giây tiếp theo liền phải đi thị tẩm.
“……” Hoàng thượng trong bóng tối nhìn mặt hắn, buồn bã nói: “Tiết khanh nửa đêm thật sự rất lịch sự tao nhã đi.”
“Còn tốt.” Tiết Triều bình tĩnh mà bày ra lý do: “Chiếc giường này to hơn giường ở phủ Tiết gia.”
Hoàng thượng: “……”
Tiết Triều nằm ở trên long sàng, cảm thấy vũ trụ cực kì rộng lớn, chính mình lại cực kỳ hèn mọn, muốn ngủ cùng người mình thích cũng phải lén lén lút lút.
Hoàng thượng: “Nếu lại còn đụng vào bã vai của trẫm liền lăn xuống cho ta.”
Tiết Triều dịch ra xa một chút, vành tai ửng hồng.
Hoàng thượng tiếp tục ngủ, vừa lúc sắp say giấc, liền nghe được Tiết Triều nói: “Tây Hưng trong khoảng thời gian này ngo ngoe rục rịch ——”
Hoàng thượng đến mắt cũng không thể mở to nói: “Trẫm biết.”
Tiết Triều nói: “Hoàng thượng có nghĩ muốn li hà dĩ đông*?”
*Li hà dĩ đông: Lấy một phần lãnh thổ bên phía đông sông Li
Hoàng thượng trợn mắt, nhìn hắn.
Tiết Triều biểu tình giống như một học sinh tiểu học quyết tâm biểu hiện trước mặt phu tử của mình.
Hoàng thượng nhàn nhạt nói: “Tùy khanh.”
2.
Việc đánh giặc này, Hoàng thượng vốn là giao cho Lăng tướng quân. Lăng tướng quân hiện tại bị bỏ lỡ cơ hội luyện binh, trong người bực bội, ở sau lưng mắng Tiết Triều là con chó lòng đầy dã tâm còn biểu hiện đến quá rõ ràng đi.
Ninh Vương điện hạ nghe hắn càu nhàu, an ủi nói: “Được rồi được rồi, bớt giận đi.”
Ninh Vương điện hạ, sống ở nơi phàm trần nhưng lại có thói quen ăn uống như thần tiên, lớn lên cũng có ngoại hình như thần tiên, là một mỹ thiếu niên ốm yếu. (Ninh Vương điện hạ buông xuống thanh đao trong tay).
“Ở hoàng thành chẳng lẽ không tốt sao? Chúng ta gọi đó là nghỉ ngơi dưỡng sức.” Tiêu Linh Miên miệng gặm cà rốt: “Hơn nữa ngươi cũng biết, hoàng huynh luôn không thích Tiết Triều. Ngươi đã gặp qua hai người bọn họ quấn quýt bên nhau chưa? Không khí kia phải gọi là cực kỳ quỷ dị. Ngươi muốn đơn độc ở đó mà nói chuyện sao?”
Lăng tướng quân nghĩ nghĩ, rùng mình một cái, lập tức lắc đầu.
Tiêu Linh Miên nghiêm túc nói: “Ngươi có muốn hơn nữa đêm canh ba bị lôi đầu dậy không?”
Lăng tướng quân điên cuồng lắc đầu.
“Ngươi biết không?” Tiêu Linh Miên lặng lẽ nói: “Mấy ngày hôm trước, Tiết Triều lại bị hoàng huynh ta nhắm vào, tuy rằng hắn hóa trang rất khá, nhưng không thể gạt được bổn vương.”
“Ồ?” Lăng tướng quân bắt đầu nảy sinh tâm hóng hớt.
Tiêu Linh Miên sớm đã nhìn thấu hết thảy, cơ trí nói: “Lúc ấy hắn mới từ Ngự Thư Phòng ra tới, ta thấy hắn vành tai ửng hồng, không biết là bị nhục nhã đến như thế nào.”
Lăng tướng quân trong lòng dâng lên một chút đồng tình.
Tiêu Linh Miên thở dài, kỳ thật chính mình vẫn là thực sự thích Tiết Triều: “Hắn đã bị thảm thành như vậy rồi, ngươi còn muốn chán ghét hắn sao?”
Lăng tướng quân lập tức lắc đầu, không còn chán ghét nữa, thậm chí còn muốn cùng hắn làm hảo bằng hữu.
Tiêu Linh Miên: “Tốt, mau ăn cơm cho bổn vương xem, bổn vương muốn ăn đùi gà.”
Lăng tướng quân bắt đầu gặm đùi gà, qua một lát, nhìn thấy Ninh Vương điện hạ gặm cà rốt đến thỏa mãn: “Cà rốt ăn ngon không?”
Ninh Vương điện hạ khóc lóc nói: “Lăn.”
3.
Dạ Vũ đối ngoại quốc sách là cái loại không tranh không cướp nhưng quốc thổ có diện tích rất lớn, là một nước có sức mạnh rất nghịch thiên.
Tây Hưng nghe nói Dạ Vũ quốc xây được nhiều năm, tức đến ngứa cả răng, nhưng đánh không lại. Ngủ đông nhiều năm, gần đây nó cảm thấy bây giờ đã chính là lúc thích hợp rồi.
Đương nhiên Dạ Vũ đem nó đánh đến khóc như mong muốn, khóc lóc đòi đền tiền, lại còn phải bù thêm đất.
Dạ Vũ luôn luôn phồn hậu, lần này hắn cũng như một phụ thân tha thứ cho con mà tha cho nó, đối ngoại bày ra hình tượng một nước bị hại trong sạch, vô tội, khoan dung, rộng lượng. Nhưng sứ thần bên kia miệng đầy ác ý, bên miệng đột nhiên đề ra bọn họ có một công chúa lớn lên khuynh quốc khuynh thành, lời nói còn chưa nói xong liền cảm giác nhiệt độ chung quanh đột nhiên bị giảm mạnh.
Kết quả lại “Tự nguyện” cắt một mảnh khu vực giao cho Dạ Vũ “thống trị thay”.
Hoàng thượng không nghĩ tới có thể nhanh như vậy, cũng thật không muốn nhìn thấy Tiết Triều, liền nghĩ như thế nào làm hắn ở bên kia nhiều hơn mấy ngày cảm nhận phong tục.
“Đúng vậy.” Tiêu Linh Miên khát khao nói: “Nói không chừng là có thể gặp được người mình thích, thứ duyên phận này ai có thể nói được cho chuẩn chứ?”
“Bang” một tiếng, cây bút trong tay hoàng thượng bị bẻ gãy.
Tiêu Linh Miên hoảng sợ, cà rốt trong tay đều thiếu chút nữa bị rớt hết trên mặt đất.
Hoàng thượng thuận tay tiếp được, nhướng mày nói: “Thỏ tinh?”
Tiêu Linh Miên ở trong lòng phản bác, ta là thỏ tinh còn ngươi là cái gì, đại thỏ tinh hả?
Hoàng thượng nhàn nhạt nói: “Tịch thu.”
Tiêu Linh Miên: “???”
Được rồi vì cái gì mà tịch thu đồ của ta? Tiểu vương gia thiệt tình cảm thấy ca ca của hắn tâm tình bất định, vô cớ gây rối mà.
Hoàng thượng: “Mỗi ngày ngươi ăn đều là ăn thứ này? Khó trách mấy ngày nay sắc mặt đều chuyển vàng.”
Tiểu vương gia: “……”
Hoàng thượng: “Nghe nói ngươi mỗi ngày đều đi với người khác trong phủ tác oai tác oái kêu người khác ăn cơm cho ngươi xem?”
Tiểu vương gia chột dạ nói: “Cũng không phải ——”
Hoàng thượng: “Cấm túc một tuần.”
Tiểu vương gia: “……”
Tiêu Linh Miên rưng rưng đến phát run, thật là đáng sợ, quả nhiên gần vua như gần cọp mà.
4,
Vị tướng quân kia tâm tình không được tốt, cáu kỉnh bực bội trong người, nên đi chọc Anh Vũ*.
*Anh Vũ: theo nguyên tác là tên con vẹt, nên từ giờ mình sẽ dùng Anh Vũ làm tên riêng luôn nha.
Anh Vũ là con vẹt Tiết Triều tặng cho hắn, nó cùng Tiết Triều giống nhau đều vô pháp vô thiên. Mỗi khi Hoàng thượng phê tấu chương, Tiểu Anh Vũ liền sẽ cảm thấy chính mình đã bị bỏ mặc, ở một bên kỉ kỉ kỉ kỉ* mà kháng nghị.
*Mình không biết vẹt nó kêu như nào, nên kỉ kỉ nhoa mấy tình yêu.
Sau đó công công liền sẽ cung cung kính kính mà đem nó thỉnh đi ra ngoài.
Tiểu Anh Vũ nhảy nhót, thanh âm thanh thúy: “Tiết Triều rời đi ngày đầu tiên, nhớ hắn quá đi.”
Hoàng thượng: “……”
Tiểu Anh Vũ thực kiêu ngạo mà ưỡn ngực, giọng trong miệng chảy ra giống như ngâm thơ: “Ngày hôm sau nhớ hắn nhớ hắn.”
Hoàng thượng mặt vô biểu tình.
Tiểu Anh Vũ vui sướng mà nhảy đến trước mặt hắn, thực đáng yêu mà nghiêng đầu, đầy nhịp điệu nói: “Ngày thứ ba nhớ hắn nhớ hắn nhớ hắn —— đánh tiểu hài tử kìa đánh tiểu hài tử kìa!”
Sau đó nó liền bị dọa đến bay loạn khắp phòng, lông mao rụng đầy đất.
5.
Đồ vật Tiết Triều đưa cùng Tiết Triều điều ngốc giống nhau.
Mấy năm trước, Tiết Triều mua được nó ở chỗ một người thương nhân Ả Rập trên thân toàn châu báu, người nọ dùng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo ủa mình nói đây là một con chim nhỏ có thể nói tên Thần Điểu*.
*Thần Điểu: https://dembuon.vn/threads/nhung-loai-than-dieu-thuong-co-con-ghi-chep-lai-ben-trong-son-hai-kinh.108086/
Đây ạ! Nó hình như được tác giả lấy trong bộ Tây Du Ký ra á! Em không chắc lắm, vì seach nhiều nguồn nhưng nó điều ra về Phim Tây Du Ký.
Khi mới vừa mua trở về, toàn thân nó trắng như tuyết, không trộn lẫn một chút tạp chất, nhìn qua chính xác có bộ dáng giống Thần Điểu một chút. Sau lại gặp mưa liền phai màu, biến thành một con vẹt rất lòe loẹt vô cùng bình thường.
Tiểu Anh Vũ còn không biết nói, hoàng thượng cùng Tiết Triều cả ngày quay quanh nó, thay phiên dạy nó nói chuyện.
Tiểu Anh Vũ vẻ mặt bất lực.
Hoàng thượng: “Nói chuyện đi ta cho ngươi ăn.”
Tiểu Anh Vũ nghiêng đầu, nghe không hiểu.
Hoàng thượng hướng dẫn từng bước một.
“Kỉ kỉ.” Tiểu Anh Vũ thực nghiêm túc mà nói chuyện.
Hoàng thượng: “……”
Hoàng thượng: “Tiết Triều ngốc.”
Tiểu Anh Vũ: “Kỉ kỉ.”
Hoàng thượng từ ái mà đưa qua miếng thịt khô: “Ăn đi.”
Tiểu Anh Vũ há mồm ăn.
Hoàng thượng bình tĩnh mà thu hồi lại thức ăn.
“Kỉ kỉ.” Tiểu Anh Vũ sốt ruột mà mổ vào tay y.
Hoàng thượng nói: “Tiết Triều ngốc.”
Tiểu Anh Vũ buột miệng thốt ra: “Tiết Triều ngốc!”
Hoàng thượng tán thưởng mà đút cho nó miếng thịt khô, hoàn toàn không ý thức được mình dạy hài tử nói câu đầu tiên chính là mắng chửi người khác.
Có một lần, Tiểu Anh Vũ đơn phương mâu thuẫn với y, xuất cung trốn đi, đến cậy nhờ Tiết Triều. Sau khi ở Tiết phủ chơi vài ngày, lại dơ hề hề mà bay trở về.
Tiểu Anh Vũ lúc này đã hết giận, tha thứ cho Hoàng thượng, ngẫng mặt, chờ cho ăn.
Hoàng thượng: “……”
Tiểu Anh Vũ: “Tiết Triều ngốc.”
Hoàng thượng xụ mặt.
Tiểu Anh Vũ cho rằng khẩu lệnh ăn cơm đã thay đổi, cơ trí mà nói ra khẩu lệnh mới học được ở chỗ Tiết Triều mấy ngày qua: “Người trong lòng Tiết Triều thật ngốc.”
Hoàng thượng sắc mặt nháy mắt tốt lên.
Hoàng thượng nhàn nhạt nói: “Lặp lại lần nữa.”
Tiểu Anh Vũ kiêu ngạo nói: “Người trong lòng Tiết Triều thật ngốc.”
Hoàng thượng: “……”
Trẫm thật ra là người như vậy?