Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 45: Nhìn Một Cái, Đánh Trúng Sự Yêu Thích Của Trấn Trưởng




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Những ánh nhìn như hổ đói vồ mồi đó đều tập trung hết về phía ngôi nhà, những bóng người dày đặc đứng chờ sẵn bên ngoài gần như là đã chặn hết các lối thoát hiểm. Những người chơi vẫn đang nhàn nhã đi tìm manh mối ở bên ngoài đã sớm bị dọa cho chạy vội về căn nhà, trốn gấp vào trong phòng và khóa cửa lại.

Trời càng tối, thì khả năng bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài càng cao, cho nên mặc dù đêm nay không có việc gì liên quan đến bọn họ, nhưng những người chơi này vẫn sợ lửa sẽ bén lên thân mình.

"Đám người đó đã bắt đầu hành động rồi. "Chung Mộ đứng trên tầng hai nhìn ra ngoài, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng, bọn họ tiến vào đây đã được vài ngày, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta chứng kiến cảnh một lượng lớn npc tập trung hết ở trước mặt, tình cảnh này có chút chấn động, vừa nghĩ đến đây là thế trận dùng để vây bắt một người chơi, thì chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy phập phồng lo sợ về sau.

Cậu ta càng nhìn càng cảm thấy bất an, nhịn không được mà thở dài: "Hy vọng Ân Tu có thể chạy thoát được... nhưng theo tình huống trước mắt, nếu muốn thông quan trong đêm nay thì e rằng không có khả năng rồi, liệu anh ta có thể thoát khỏi số kiếp trở thành vật tế hay không đây? "

Những người chơi bình thường khác nếu gặp phải trường hợp này thì chắc chắn sẽ chết mà không cần phải nghi ngờ, riêng Ân Tu thì khác, cậu ta luôn cảm thấy những chuyện xảy ra trên người Ân Tu đều có thể phát triển thêm nhiều tính khả năng.

Sự rối rắm của Chung Mộ đã bị bé gái luôn im lặng nghe thấy.

Nó thẫn thờ sờ thỏ bông, nhìn xuống đám cư dân đang dần tụ tập lại bên dưới, bé gái có chút căng thẳng siết chặt cổ thỏ bông, chân mày nhăn chặt.

Trời càng lúc càng tối thì đám người tập trung bên dưới càng nhiều, nhưng bọn họ không có trực tiếp xông vào đây.

Căn nhà này là của trấn trưởng, ngoại trừ những nhân viên phục vụ đang làm việc bên trong ra, thì không một kẻ dư thừa nào có quyền hạn đi vào, đây cũng là lần đầu tiên có người chơi trong ngôi nhà này bị chọn làm vật tế, bọn họ chỉ đành đứng nhìn từ bên ngoài, chứ không dám hành động bộp chộp.

Nhưng thời gian càng trôi qua, thì bọn họ càng thêm nóng vội, cũng càng lúc đứng ngồi không yên, tiếng lầm bầm của cư dân trong trấn truyền lên từ bên dưới.

"Tại sao trấn trưởng còn chưa xuất hiện nữa? Vẫn chưa tìm thấy ông ta sao? "

"Tìm không ra, chắc trấn trưởng sẽ không có cố ý không đến đây để bao che cho cậu ta đâu nhỉ? "

"Có khả năng này đấy, bởi vì trấn trưởng thích cậu ta mà. "

"Vậy chúng ta phải làm sao đây? ! Chẳng lẽ trấn trưởng không thèm quan tâm đến sống chết của chúng ta nữa hay sao? Nếu như ả ta ra đây từ phong ấn thì phải làm sao? "

"Nếu như không dâng vật tế lên đúng lúc, thì ả nhất định sẽ ra ngoài đó, ả nhất định sẽ giết chết chúng ta! "

"Mặc kệ đi! Nếu trấn trưởng nhất mực không xuất hiện... thì vì để được sống sót, chúng ta không thể không đi vào trong. "

"Đêm nay dù nói như thế nào thì cũng phải dâng lên vật tế! "

Từng cặp mắt u oán đỏ thấu ngập tràn sát ý đó chốt chặt vào vị trí tầng hai, có vô số thân hình đứng trong bóng tối âm u, chờ đợi.

Lúc này đây những người chơi ở trên lầu đã ngồi không yên rồi, bọn họ đều đang lo âu nhìn những bóng hình bên dưới và bắt đầu giao lưu với nhau.

"Nếu như lát nữa bọn người kia xông vào đây thì phải làm sao? Có khi nào sẽ giết nhầm chúng ta luôn hay không? Hay là không tìm được Ân Tu thì sẽ bắt chúng ta làm vật tế thay thế? "

"Trốn đi, chỉ có thể nhanh chóng trốn thôi, còn không thì chúng ta bắt Ân Tu trước, sau đó giao cậu ta ra ngoài. "

"... Thôi không bắt được Ân Tu đâu, bên cạnh cậu ta còn có cả bé gái nữa."

"Cũng phải, chỉ có thể trốn đi thôi, dù sao thì tối nay cậu ta cũng chết chắc rồi, chờ đêm nay qua đi thì chúng ta có thể thuận lợi vượt ải rồi. "

"Đúng đúng, mong sao đêm hôm nay qua mau, cậu ta tốt nhất cũng đừng nên phản kháng. "

Những người chơi khác lần lượt trốn trong phòng mà cầu nguyện.

Bọn họ nghiêm túc lắng nghe âm thanh bên ngoài, chờ đợi đám dân làng xông vào bắt Ân Tu, nhưng nghe mãi nghe mãi, lại chẳng nghe được tiếng động đột nhập, mà trái lại là một tràng tiếng bước chân quái gở.

Âm thanh đó rất nhẹ, nhưng lại rất dày đặc, giống như là có rất nhiều người đang đi lại trong hành lang, bọn họ tụ tập thành nhóm, chậm rãi xếp ngay hàng thẳng lối di chuyển xuống cầu thang, số lượng đông đảo khiến da đầu người ta tê dại.

Hiện tại hầu hết người chơi đều đã trốn ở trong phòng của mình, người dân trong trấn thì vẫn chưa đi vào, vậy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài ngay bây giờ là của ai cơ chứ?

Một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng người chơi, họ nín thở, cẩn thận tựa lên cánh cửa nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Trên hàng lang tăm tối, có từng đường thân hình màu u lam liên kết thành nhóm cúi đầu đi lướt qua trước cửa phòng, đôi mắt của họ nhắm chặt, đầu rũ xuống, im lìm mà lặng lẽ đi dọc theo hành lang, từng gương mặt trắng tái có nhiễm chút màu xanh tím, không hề có sức sống, đây nghiễm nhiên là khuôn mặt của người chết.

Những thân ảnh này chia một nửa đi xuống tầng 1, phân nửa còn lại thì dừng trên tầng 2, bọn họ dán chặt lên tường, xếp thành một hàng dài trên hành lang, những thân ảnh đông đảo đó gần như đã lấp đầy cả căn nhà, bên ngoài đều là tiếng động của bọn họ, dường như không có người chơi nào dám ra ngoài vào giờ phút này cả.

"Đụ mẹ? Sởn cả tóc gáy... đó là u linh sao? "

"Cái phó bản này còn có cả thứ này sao? Có còn cho người ta thông quan một cách bình thường không vậy. "

Người chơi đều bị dọa cho mặt mày tái mét, tất cả đều rúc vào trong phòng không dám ra ngoài.

Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng cũng đã sắp đến gần giờ hiến tế, người dân ngoài cửa không kìm nén được nữa, họ định xông vào đây, và trấn trưởng đã xuất hiện ngay vào lúc này.

Ông ta vẫn mang một gương mặt tươi cười gần gũi như trước, giẫm lên bóng tối, xuất hiện một cách ưu nhã trước mặt người dân, nhìn từng ánh mắt đỏ tươi đẫm màu giết chóc của đám cư dân, ông ta điềm tĩnh nói: "Mọi người à, sắp đến thời gian hiến tế rồi, mãi cho đến lúc này tôi mới nhớ ra vật tế hôm nay ở trong nhà của mình, nên mới chậm chạp đến trễ, để mọi người phải đợi lâu rồi. "

Đám cư dân không hề để ý đến lý do mà ông ta thuận miệng bịa ra, chỉ lăm lăm nắm chặt vũ khí trong tay, nhìn chằm chằm vào trấn trưởng: "Trấn trưởng, chúng tôi có thể vào trong rồi chứ? "

"Chắc ông không có ý định lấp liếm cho vật tế kia đâu nhỉ? "

"Người đề xuất ra quy tắc hiến tế là ông, chuyện đến nước này chắc ông sẽ không tự ý phá vỡ nó chứ? "

Đối diện với những ánh mắt tựa hổ đói của cư dân, trấn trưởng không hề để tâm gì mà gật đầu: "Ừm, các người cứ vào đi, vì nghi thức hiến tế, đương nhiên mọi người có thể đi vào nhà tôi để bắt cái người đó rồi. "

Ông ta nói lời nhẹ nhàng như bông, không hề có vẻ luyến tiếc gì như người dân đã nghĩ, tuy đám cư dân có nghi hoặc, nhưng thời gian gấp gáp, nên khi vừa được phép, thì họ liền vội vã nhào đến phía cửa lớn của căn nhà.

Trấn trưởng mỉm cười mà trầm mặc đứng bên cạnh nhìn bọn họ, tròng mắt cũng dần trở nên âm trầm.

Đám điêu dân này đã phải sinh sống dưới hoàn cảnh bị chèn ép quá lâu rồi, rốt cuộc vẫn có chút phát rồ, không ngờ thời gian càng qua lâu thì họ lại càng chẳng để ông ta vào mắt nữa, dám quên mất ai mới là người thống trị cả cái thị trấn nhỏ nhoi này.

Muốn giết Ân Tu?

Đêm nay cho dù thị trấn có lâm vào cảnh thương vong vô số thì tuyệt đối cũng chẳng có ai có thể giết được Ân Tu, mấy cái mạng tiện đó cho dù có mất đi thì cũng chẳng sánh bằng một góc trân bảo mà ông ta vừa phát hiện được.

Chỉ có điều, vì để thị trấn này không sụp đổ quá nhanh, cho nên những việc cần phải làm trên bề mặt thì ông ta vẫn phải biểu hiện ra một chút, vì việc này mà ông ta đã bận rộn cả một buổi chiều để thiết kế riêng một khung tranh với kích cỡ riêng biệt dành cho Ân Tu.

Chỉ cần sau khi Ân Tu bị bắt, ông ta lén lút nhét cậu vào trong khung tranh, vậy thì sẽ không có ai có thể cướp đi sự tồn tại hiếm hoi độc đáo này từ trong tay ông ta nữa.

Nghĩ đến đó, ông ta thỏa mãn nở nụ cười, đợi đám người kia xông vào bắt món bảo bối đó hộ ông ta, nhưng khi ông ta liếc nhìn vào trong đám hỗn loạn, thì chợt liếc thấy trên cửa sổ tầng 2, mảnh trân bảo quý giá mà ông ta rất muốn mang đi đang lười nhác tựa bên cửa sổ, chống cằm nhìn xuống dưới tầng.

Ánh sáng yếu ớt bên cửa sổ phác họa thân hình trắng nõn của cậu, gió đêm khẽ lướt, lay động đuôi tóc, cậu cúi đầu nhìn trấn trưởng, đôi con ngươi đen láy như ngọc bích chứa đựng sự chán chường và hờ hững, lạnh lẽo tột cùng.

Một ánh nhìn đơn thuần đánh thẳng vào đầu quả tim của trấn trưởng.

*** Ê cúp bồ tà đạo tự nhiên thấy cũng keo keo...

Mô tả khái niệm tầng, tầng 1 = trệt