Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 43: Ngủ Quan Tài, Tôi Và Cậu




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Ân Tu thì ngược lại, cậu phát triển nhiều tính khả năng trên nền móng cơ sở này.

"Nếu như tôi không thể thành công trở thành vật tế, thì là người phụ nữa kia phẫn nộ đột nhiên phá vỡ được phong ấn rồi giết sạch những người trong trấn trước, hay là trấn trưởng sẽ đích thân đến giết tôi trước khi chuyện đó ập đến nhỉ?"

"Mà trong lúc này, có khi nào họ sẽ sẵn tiện giết luôn các người hay không nhỉ?"

Lời cậu nói qua loa sơ sài, nhưng lại khiến cho người nghe phát hoảng.

Cho dù là loại kết cục nào thì cũng sẽ rất tệ, là loại mà người chơi không dám tưởng tượng đến, bởi vì một khi Ân Tu phá hỏng quy tắc trước, thì điều đó rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến độ phó bản của những người chơi khác hoặc là sẽ khiến họ không thể hoàn thành được phó bản, hơn nữa, lỡ như thị trấn xảy ra vấn đề lớn, không có cách nào thu dọn, thì xác suất ngưởi chơi gặp phải nguy hiểm là rất cao, kết quả chỉ có tệ hơn chứ không có tệ nhất.

Nhìn bộ dạng thờ ơ của Ân Tu, những người khác cảm thấy bất an từ tận đáy lòng.

Chính Ân Tu là người bắt đầu lo lắng khi bản thân trở thành vật tế chứ không phải ai khác, người khác thì vẫn có khả năng không phản kháng được, và sẽ ngoan ngoãn làm vật tế cho qua một ngày, nhưng Ân Tu thì không chắc.

"Tôi cảm thấy phó bản chắc chắn có quy củ của phó bản, chắc là sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy đâu..." Có người chơi rì rầm nói, hy vọng Ân Tu sẽ bỏ được tâm lý muốn quậy một trận trong phó bản, nhưng Ân Tu chỉ cười cười.

"Tôi đi ngủ một chút trước đã."

Nói xong cậu xoay người đi lên lầu.

Ngủ một chút?

Tối nay là cậu ta sẽ bị bắt đi hiến tế, ngũ mã phanh thây đó, sao cậu ta lại có thể bình tĩnh đi ngủ một chút trong những giờ phút cuối cùng trước khi cái chết ập đến cơ chứ?

Đám người chơi nhất thời kinh hoàng, con người này nhất định là lại muốn làm ra chuyện tày trời gì rồi!

"Anh trai ngủ đi, em sẽ chơi thêm một lúc." Bé gái vui vẻ ôm thỏ bông nhỏ tung tăng đi lên lầu, còn những người khác thì đương nhiên không cần phải nhắc.

Lê Mặc thì tự nhiên sẽ đi theo Ân Tu, Chung Mộ không được những người chơi khác tiếp nhận, nên cũng đi theo lên lầu.

Những người chơi ở lại trong đại sảnh bốn mắt nhìn nhau, trong nhất thời không biết phải làm gì.

Vừa lên đến tầng hai là Ân Tu đã để ý ngay đến bức tranh vỡ nát ngay lối vào, đây là động tĩnh do Lê Mặc gây ra khi cậu đi vào nhà vệ sinh tối hôm qua.

Lúc trước, trong tranh có một người đàn ông do trấn trưởng phái đến, người đó mang theo ý xấu khuyên cậu nên lựa chọn trấn trưởng, sau đó, lúc cậu đi ra từ nhà vệ sinh, thì người đàn ông trong tranh đã biến mất, mà lớp kính trên khung tranh cũng đã vỡ nát.

Nghe âm thanh vọng đến từ trong hành lang, thì hình như đối phương đã bị Lê Mặc ăn mất rồi.

Đổi cách nói khác thì...

Ân Tu ngoái lại nhìn sang Lê Mặc đang đi theo sau mình, rồi đưa tay chỉ vào bức tranh: "Người đâu?"

Lê Mặc mỉm cười: "Ăn rồi."

Chung Mộ đang theo sau Lê Mặc bị sốc nặng, vẻ mặt tái nhợt, lấy tay bị hai tai lại, vừa lẩm bà lẩm bẩm không nghe thấy gì hết vừa vội vã lướt qua bọn họ.

Ân Tu tiếp tục hỏi: "Anh có thể kéo hắn ra khỏi khung tranh à?"

Lê Mặc gật gật đầu.

"Thì ra anh còn có loại năng lực này... không tồi..." Ân Tu như có điều suy nghĩ, cậu nhanh chóng tính toán cách sử dụng khả năng này ở trong đầu.

Hai chữ  'không tồi' thốt ra từ miệng Ân Tu đã dễ dàng khiến cho nụ cười luôn đúng khuôn mẫu của Lê Mặc nhoẻn lên một độ cong mới, trông tận hưởng vô cùng.

"Vậy còn những người khác trong tranh thì sao, anh cũng có thể kéo bọn họ ra luôn à?" Ân Tu không chú ý đến sắc mặt của anh, cậu tiếp tục thăm dò.

Lê Mặc gật đầu thêm lần nữa.

Ân Tu sửng sốt, cậu chỉ hỏi cho có vậy thôi, không ngờ là có thể thật, vậy thì phạm vị có thể chạm tới của người này cũng nghịch thiên quá rồi, cho dù có là dị quái thì cũng sẽ không phải là một con dị quái tầm thường, chỉ dựa vào việc có thể lôi người từ trong tranh ra là đã có thể đạp lên đầu trấn trưởng, cùng gã đánh một trận rồi.

Ân Tu tức tốc suy xét trong đầu về công dụng của Lê Mặc, có được sự tồn tại ngược lẽ trời này, thì suy nghĩ xuống tầng hầm của cậu cũng nhẹ nhõm hẳn.

"Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi." Ân Tu vẽ nhanh kế hoạch ở trong đầu, sau đó nhìn Lê Mặc, thành thật nói: "Tôi sẽ nói cho anh biết trước chuyện tôi định nhờ anh làm, anh cân nhắc một chút xem có làm được hay không, nếu anh đồng ý thì anh cứ tự nói ra điều kiện của mình, anh thấy sao?"

Lê Mặc gật đầu.

Ân Tu tiến đến gần, tỉ tê bên tai Lê Mặc kế hoạch của mình, rồi lùi về sau nhìn chằm chằm Lê Mặc: "Anh cảm thấy mình có làm được không?"

Lê Mặc trả lời: "Làm được."

"Vậy điều kiện của anh là gì? Nói ra để tôi xem xét thử."

Lê Mặc bắt đầu cân nhắc, dáng vẻ cúi đầu tính toán của anh nhìn như bị đứng hình, không động đậy một xíu nào.

Ân Tu cũng rất kiên nhẫn đứng ở trước mặt chờ đợi anh.

Thế là người chơi bên ngoài màn hình chỉ nhìn thấy hai người đứng mặt đối mặt, không nói gì cả, cứ đứng thế đến tận mấy phút, khi bọn họ suýt nữa thì nghĩ cảnh này là bị nghẽn hình, thì Lê Mặc bỗng ngẩng đầu.

Đôi mắt đen kịt của anh chứa đựng ý cười, thong thả nói: "Đi ngủ."

Ân Tu nghiêng nghiêng đầu: "Ngủ như thế nào?"

"Ngủ quan tài, chúng ta, cùng nhau."

Ân Tu suy xét: "Một đêm?"

"Ừm."

"Không thành vấn đề." Ân Tu gật đầu, do Lê Mặc quá mức phi nhân loại, nên cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe mấy điều kiện lọt ra từ miệng đối phương rồi, nên cũng không mấy kinh ngạc.

Nhưng người chơi bên ngoài màn hình đều đã bị làm cho mù mờ hết rồi.

"Trò gì đây? Khi nghe anh ta nói đến đi ngủ thì tôi còn cho rằng người bạn cùng phìng nghịch thiên này cuối cùng cũng ra tay rồi, kết quả lại là ngủ quan tài? Tôi không nghe lầm đó chứ?"

"Không có lầm đâu... cái mà anh ta nói thật sự là ngủ quan tài, muốn cùng Ân Tu ngủ trong quan tài, mẹ kiếp, tôi còn không theo nổi mạch não của anh ta, rốt cuộc bộ não đó chứa thứ gì vậy trời."

"Anh có thể làm cho ra trò hẳn luôn không! Làm người đi chứ! Gan dạ một chút, ngủ anh Tu của tôi luôn!"

"Người phía trước kia, ông mới là nghịch lẽ trời đấy!"

Sau khi hai người thống nhất điều kiện, thì Ân Tu liền kéo theo Lê Mặc bắt đầu hành động: "Đi thôi, để tôi tháo hết mấy bức tranh trong tòa nhà này xuống trước đã."

Lê Mặc gật đầu, yên lặng theo sau Ân Tu.

Ân Tu tháo xuống một bức, thì anh cầm lấy một bức, sau đó vừa đi theo sau vừa chăm chăm nhìn vào tranh.

Nhìn mãi nhìn mãi chợt miệng của anh nứt ra, dọa cho tất cả những bức tranh xung quanh đều run lẩy bẩy.

"Không được ăn." Ân Tu vừa quay đầu thì không nhịn được chau mày, cậu căn dặn: "Những bức tranh treo ban ngày một bức cũng không được ăn, muốn ăn thì hãy ăn những bức được treo vào ban đêm ấy."

Lê Mặc lại từ từ khép miệng lại, duy trì nụ cười.

Những bức tranh bị dọa, người chơi bên ngoài màn hình bị dọa, Chung Mộ vừa hay nhìn thấy một màn này cũng bị dọa sợ, chỉ có Ân Tu là tiếp tục gỡ tranh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Theo một loại ý nghĩa nào đó, thì đây quả là sự phối hợp tuyệt vời..." Chung Mộ lần đầu tiên vào phó bản đã gặp được ngay tổ đội này, nếu như không phải ở đây còn có thêm những người chơi bình thường khác, thì cậu đã cho rằng tất cả những người tiến vào phó bản này chỉ toàn là dị quái thôi.

"Có cần tôi giúp gì hay không?" Cậu ta nhanh chóng chạy sang để giúp đỡ.

Vừa hay tay của Lê Mặc cũng sắp không đựng nổi tranh nữa, Ân Tu chỉ vào đống tranh: "Giúp tôi mang chúng bỏ vào phòng."

"Được." Chung Mộ nghe lời nhận lấy tranh từ trên tay Lê Mặc, bàn tay vô ý đụng phải ngón tay lạnh lẽo của đối phương, khiến cho cậu ta rùng mình, lúc ngước lên nhìn vẻ mặt tươi cười của Lê Mặc cậu ta còn phải giả vờ như không có chuyện gì, rồi quay lại hỏi Ân Tu: "Anh thu thập mấy bức tranh này để làm gì?"

"Bây giờ vẫn chưa nói được."

"Ò." Kể từ khi đi theo Ân Tu, thì Chung Mộ đã học được cái gì không thể nhìn thì sẽ không nhìn, không nên nghe sẽ không nghe, thứ không thể biết thì không nên dò hỏi, cậu ta cứ thành thật ôm tranh và đi theo vậy thôi.

"Giúp tôi trông chừng Nhã Nhã cho tốt." Sau khi lấy xong các bức tranh trên tầng hai, lúc chuẩn bị đi xuống tầng dưới thì cậu quay lại dặn dò Chung Mộ.

"Được." Chung Mộ đồng ý, xoay đầu đi về phía phòng của Ân Tu.

Khi mở cửa, vừa hay bắt gặp Nhã Nhã đang ngồi xổm nhìn bức tranh thèm thuồng đến chảy cả dãi.

"... Không nhìn thấy gì hết không nhìn thấy gì hết." Chung Mộ hít thở thật sâu, lẩm bẩm rồi ôm mấy bức tranh đi vào phòng.

Đợi sau khi ra khỏi phó bản, cậu nhất định sẽ trở thành một đại lão bán thành phẩm không còn phải cảm thấy chấn động khi bắt gặp bất cứ thứ gì khác nữa.

Sau khi xuống tầng, vẫn còn người chơi đang thảo luận tin tức phó bản ở dưới sảnh lớn, phần lớn người chơi đều đã đi ra ngoài để điều tra thêm thông tin, chỉ còn một ít người ở lại đây. Bọn họ tức tốc cảnh giác ngay khi thấy Lê Mặc và Ân Tu đi xuống, và càng mơ màng hơn khi thấy bọn họ tháo dỡ những bức tranh.

"Hai người lấy tranh của trấn trưởng làm gì?"

Không chỉ người chơi trong phó bản hoang mang, mà người chơi bên ngoài màn hình cũng nghi hoặc, hoàn toàn không biết được Ân Tu đang nghĩ gì.

Gỡ rồi lại gỡ, đột nhiên có tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên, có người trở về rồi.

Mọi người cùng quay đầu lại xem.

Là trấn trưởng.