Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 41: Anh Ơi Cho Em Một Con Dao




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Ân Tu có hơi yên lặng, cậu rũ mắt nhìn quyển nhật ký vài giây, rồi chậm rãi nói: "...Bọn họ bị nhốt lại rồi, người ta nhốt họ ở ngoài thị trấn."

"Chỉ cần em rời khỏi đây thì sẽ tìm được họ thôi."

Biểu cảm trên mặt bé gái dần thả lỏng hơn: "Thật ạ?"

Ân Tu gật gật đầu.

Khuôn mặt của bé gái cuối cùng cũng nhẹ nhõm, để lộ ra nụ cười tươi tắn: "Em tin anh trai mà."

Những người chơi xung quanh lắc đầu chậc chậc, chỉ cần nhìn ngôi nhà này thôi là đủ biết người trong nhà đã mất cả rồi, cũng chỉ có bé gái là ngốc nghếch tin tưởng tên Ân Tu kia.

Chẳng qua có Ân Tu đứng đó trừng mắt cảnh cáo, nên bọn họ không có ai dám há miệng vạch trần.

Ân Tu lại cúi đầu lật về những trang trước của nhật ký, cậu tìm thấy một số thông tin quan trọng về bức tượng điêu khức ở quảng trường trong những dòng ghi chép mơ hồ.

––

Ngày 24

Gần đây có rất nhiều cô gái trong trấn bị mất tích, đó đều là những cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp, mọi người đều lo lắng cho con gái của mình, ngay cả ban ngày cũng không dám để các cô gái ra khỏi cửa.

Có người đoán, tình huống này bắt đầu từ khi trấn trưởng mới lên nhậm chức, có khi nào có liên quan đến trấn trưởng hay không, nhưng không có ai dám nhắc đến, cũng không có ai nhìn thấy gã có qua lại với những cô gái đó.

Những người bị mất tích cứ như là đã bốc hơi khỏi thị trấn, ngay cả xác cũng không tìm thấy, rất là quái gở.

Ngày 27

Con gái nhà họ Vương có thai rồi, nhưng cô ta vẫn chưa kết hôn.

Cô gái thông minh lanh lợi và tự cường đó ít khi nào lại hồ đồ như vậy, ngay cả người nhà cũng không biết người nam kia là ai, hỏi không ra. Khoảng thời gian trước có người nhìn thấy cô ta ở cạnh trấn trưởng, mọi người đều nghi ngờ rằng cô ta đã trở thành người phụ nữ của trấn trưởng, nhưng vẫn chẳng có ai nhắc đến vấn đề này như cũ, tất cả mọi người đều xem đây là bí mật giấu kín trong lòng, hoặc là một chuyện để bàn tán sau bữa cơm.

Kể từ khi mang thai thì cảm xúc của cô gái đáng thương trở nên rất tệ, thường hay nói bản thân đã nhìn thấy có rất nhiều người chết, mọi người chỉ nghĩ rằng cô ta bị lo âu trước khi sinh nở, mà trấn trưởng bên đó vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào.

Ngày 24

Đã trôi qua mấy tháng rồi, con gái nhà họ Vương bỗng nhiên mất tích, mọi người nghi ngờ việc này có liên quan tới trấn trưởng, nhưng các hộ có thế mạnh trong trấn đều đứng lên bảo vệ trấn trưởng, khiến cho người nhà họ Vương không có chốn kêu oan, chỉ có thể rửa mặt bằng nước mắt qua ngày.

Haiz, nhớ con gái của mẹ rồi.

Ngày 8

Đã tìm thấy con gái nhà họ Vương rồi, đồng thời còn tìm được cả những xác chết của những người bị mất tích ở trong một tòa nhà bỏ hoang bên ngoài thị trấn.

Lúc được tìm thấy, thì con gái nhà họ Vương đã điên rồi, cô ta ngồi trong đống thi thể khóc lóc đòi tìm con mình.

Khi nhìn thấy trấn trưởng thì cảm xúc của cô ta trở nên kích động, xông lên đòi giết trấn trưởng, nhưng đã bị những người khác đè xuống.

Thật đáng sợ... những người mất tích đó đều bị người ta làm thành tiêu bản...

Ngày 11

Trấn trưởng nói, những người mất tích đều là bị cô con gái nhà họ Vương giết, nói người đàn bà này điên rồi, cần phải giết cô ta ở quảng trường để báo thù cho những người đã chết.

Aiz, tôi không dám đi xem, trong lòng mọi người đều biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng chẳng một ai lên tiếng. Bầu không khí trong thị trấn lúc này cũng rất cứng nhắc.

Thật là một cô gái tội nghiệp, tiếng thét thật sự rất thê thảm, hy vọng thị trấn sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như vậy nữa.

Ngày 14

Gần đây, người trong trấn vẫn tiếp tục mất tích, thậm chí đối tượng không còn chỉ là nữ nữa, một số thanh niên có dáng vẻ tốt, mặt mày sáng sủa đều mất tích cả rồi.

Vẫn chẳng có ai lên tiếng như cũ.

Ngày 18

Thị trấn bất ngờ tràn ngập sương mù, có người nói đã nhìn thấy cô con gái đã chết của nhà họ Vương ở trong màn sương đó, cô ta vẫn luôn đi tìm con của mình. Những người gặp phải cô ta đều đã chết, trấn trưởng bắt đầu cấm mọi người ra ngoài vào ban ngày.

Thị trấn càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, mọi người lũ lượt bị bệnh, trên người bắt đầu mọc ra lông đen, trấn trưởng nói, bọn họ đã bị cô con gái nhà họ Vương nguyền rủa rồi, khiến cho tất cả mọi người đều chạy đến cửa nhà cô ta gây sự.

Ngày 23

Số lượng người chết trong trấn càng lúc càng nhiều, trấn trưởng quyết định đào xác của cô con gái nhà Vương lên, kéo ra quảng trường làm phép, phong ấn cô ta vào bên trong.

Cái giá là mỗi ngày phải dâng lên một vật tế, lúc đầu không có ai đồng ý, nhưng sau khi xác định người đầu tiên bị hiến tế là người nhà họ Vương, thì bọn họ liền gật đầu.

Tạo nghiệt mà, vì để không bị cô con gái nhà họ Vương giết, thị trấn bắt đầu cố định hy sinh hiến tế, nơi này sớm muộn gì cũng xong đời.

Ngày 3

Trấn trưởng xây lên một căn nhà mới ở quảng trường, nói là dùng để trấn tà, nhưng không biết tại sao, từ khi tòa nhà đó được xây xong, thì những người mất tích trong trấn lại càng nhiều hơn.

Những người biến mất đều là những người xinh đẹp, thậm chí thỉnh thoảng còn có những người không phải dân trong trấn xuất hiện trong tòa nhà.

Có khi tôi đi ngang qua đó còn nghe thấy rất nhiều tiếng la hét vang lên, thật tà môn quá đi, tôi nghĩ tôi cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Ngày 10

E rằng tôi tạm thời không thể rời khỏi thị trấn rồi, con gái tôi muốn dắt cháu về đây ở một thời gian.

Cứ hoãn lại một thời gian đã, qua đợt này thì sẽ ổn thôi.

Hy vọng mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.

––

Những trang sau của nhật ký đều là những sinh hoạt thường ngày của Nhã Nhã khi ở thị trấn, trừ đi vài phần nguy hiểm thì trông vẫn rất hạnh phúc và ôn hòa.

Mãi cho đến khi Nhã Nhã chạm vào tế đàn vào ngày 14, thì đã không còn hạnh phúc nữa.

Sau khi xem xong nhật ký, Ân Tu cơ bản đã xác định được, tất cả những chuyện quái dị xuất hiện trong thị trấn đều bắt nguồn từ phía trấn trưởng.

Cậu lật lại vài trang, hồi tưởng cuộc đối thoại với người phụ nữ vào đêm qua, lẩm bẩm nói: "Xem ra những gì người phụ nữ đó nói là sự thật, trấn trưởng quả thật không phải là thứ tốt lành gì."

Lê Mặc đứng bên cạnh lặng lẽ gật đầu.

"Đã xem xong chưa, cho bọn tôi xem với chứ." Thấy Ân Tu cùng Chung Mộ đã xem xong nhật ký, những người khác cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn được nhanh chóng xem nhật ký.

Ân Tu bình tĩnh đưa nhật ký cho họ, sau đó quay đầu nắm lấy tay bé gái: "Tầng hầm nhà bà ngoại em ở đâu?"

Bé gái lắc đầu: "Em không biết, nhà của bà ngoại còn có tầng hầm sao?"

Bé gái không biết rõ, vậy chỉ có thể tự mình đi tìm.

Ân Tu dắt bé gái đi kiểm tra vòng quanh ngôi nhà, bọn họ trước hết đi vào phòng của người mẹ, bà ngoại rồi cuối cùng đi đến phòng bé gái.

Phòng của Nhã Nhã được bài trí rất đáng yêu, có rất nhiều búp bê vải xinh đẹp, còn có cả những món đồ trang sức xanh xanh đỏ đỏ, mở tủ quần áo ra thì sẽ thấy ngay những chiếc váy nhỏ xinh xinh với đủ loại màu sắc, nhưng chiếm nhiều nhất vẫn là màu đỏ, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, đặt ở trong góc của tủ đồ.

"Thật ra màu mà Nhã Nhã thích là màu đỏ có đúng không?" Ân Tu nghiêng đầu dò hỏi.

Mắt của bé gái chợt sáng: "Sao anh trai lại biết vậy?"

Ân Tu mỉm cười vỗ về mái tóc của nó, tiếp tục dắt tay nó đi tìm tầng hầm.

Căn nhà không lớn, rất dễ tìm ra tầng hầm, trong ngôi nhà có tuổi đời cũ kĩ này, chỉ cần có dấu vết ra vào, thì sẽ khó mà che giấu được gì.

Sau cùng, Ân Tu cũng tìm được một lối đi bí mật dưới chiếc bàn trong phòng của bà ngoại, cậu xê bàn ra và gỡ mặt sàn chỗ đó lên, cậu nhìn thấy có một cái thang ngay đó.

Để đề phòng bên dưới có những cảnh tượng không dễ nhìn, cậu để bé gái đợi ở trên, còn mình thì tự mình đi xuống xem trước.

Bà ngoại có lẽ là người luôn có chuẩn bị trước cho những tình huống có thể bất ngờ xảy ra, bên dưới tầng hầm có chứa một số vật dụng, nước đóng chai và một số loại thuốc, và vẫn còn có một số nhu yếu phẩm cần thiết để con người sinh hoạt.

Khu vực cất giữ thuốc cũng được phân loại rất tỉ mỉ, thuốc dành cho người lớn, thuốc dành cho trẻ em và thuốc dùng để trị một số loại bệnh khác, riêng thuốc của Nhã Nhã thì được đặt trên ô riêng trên tủ và có dán tên của cô bé.

Như bà ngoại đã nói trong nhật ký, thuốc của Nhã Nhã gần đây đã bị trộn lẫn với những loại thuốc khác. Trên đó không chỉ có thuốc viên màu xanh, màu đỏ, mà còn có cả màu nâu và màu trắng.

Ân Tu trầm tư vài giây, sau đó lấy đi vài viên thuốc màu xanh như trên quy tắc đã ghi, rồi lại bỏ thêm vài viên màu đỏ vào trong túi, xong việc thì mới leo lên.

Sau khi cậu trèo lên, thì đã không nhìn thấy bé gái đứng chờ ở lối vào nữa, nó đang đứng trước bàn ngơ ngác nhìn vào bức ảnh đặt trên đó.

"Đang xem gì vậy?"

"Mẹ và bà ngoại." Bé gái ngẩng đầu, chỉ vào ba người trong tấm ảnh, là ảnh chụp chung ba người của nó, mẹ và bà ngoại, bức ảnh được chụp ở trong chính ngôi nhà này, mọi thứ bên trong vẫn rất hài hòa, ai nấy đều nhìn rất hạnh phúc, hoàn toàn khác hẳn với cảnh tượng hỗn loạn bây giờ.

Ân Tu không biết phải nói gì, bé gái đột nhiên kéo kéo áo Ân Tu, ngẩng đầu chân thành nói: "Anh trai, em muốn một con dao."

Giọng nói trẻ con của nó nghe bình tĩnh đến dị thường, không có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng thứ nó muốn tìm trong lời nói lại không phải đồ vật bình thường.

Ân Tu ngơ ngác, thật sự không ngờ là nó lại đột ngột đòi món đồ này.

Quy tắc sinh tồn trong phó bản điều 4: Không được đưa cho bé gái bất kỳ loại vũ khí nào.

Nhưng...

Quy tắc sinh tồn trong phó bản điều 2: Không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào mà bé gái đã nói ra.

Ân Tu nhất thời rơi vào yên lặng.