Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 26: Hân Hạnh




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

~~~~~~~~~

"Chào mừng các cậu đến với thị trấn." Khuôn mặt của trấn trưởng vã cả mồ hôi, một bên cười gượng một bên rút lại cánh tay đang đặt trên đầu vai Ân Tu.

Sau khi dắt bé gái qua đưa cho Ân Tu thì Lê Mặc xoay người lại vươn tay bắt lấy bàn tay vừa rồi đã chạm vào Ân Tu của trấn trưởng, trông như hai người bạn đang bắt tay nhau, anh mỉm cười nói: "Lần đầu gặp mặt, hân hạnh."

★★Hân hạnh: Vui mừng, lấy làm may mắn khi được dịp tiếp xúc, quan hệ với ai.

"Hân hạnh." Trấn trưởng nở nụ cười, trả lời qua quít một câu rồi thử rút tay mình lại, nhưng cả bàn tay dường như đã bị cố định lại trong lòng bàn tay của anh ta, rút cỡ nào cũng không ra được.

Nụ cười trên mặt ông ta trở nên cứng đờ, ngước mặt nhìn người đàn ông tuy đang mỉm cười nhưng lại để lộ ra vẻ kinh hoàng vô hình, lòng ông ta hoảng hốt.

"Anh trai!" Bé gái loạng choạng bổ nhào vào lòng Ân Tu, khóc nức nở: "Chúng ta mau rời khỏi đây đi, em ghét chỗ này!"

"Ừm." Ân Tu gật đầu, ánh mắt ôn hòa hơn mấy phần, bế bé gái lên rồi đi.

"Các người..." Chung Mộ lúng ta lúng túng nhìn sang Lê Mặc đang bắt tay với trấn trưởng, sau một hồi không biết làm sao thì cậu ta đã lựa chọn đi theo Ân Tu.

Bọn họ vừa đi thì mồ hôi lạnh trên người trấn trưởng càng đổ nhiều hơn.

Đạn mạc chăm chú nhìn hai người ở giữa màn hình đang đứng yên bất động, Lê Mặc mỉm cười nhìn trấn trưởng, còn trấn trưởng thì duy trì nụ cười cứng đờ, hai người cứ đứng nhìn nhau cười như vậy có chút nổi da gà đấy.

"Tuy rằng đã biết trấn trưởng rất có thể không phải là người bình thường, nhưng khi họ đứng đối diện nhau thế này thì tôi càng thấy bạn cùng phòng của Ân Tu có gì đó khủng bố hơn một chút."

"Còn phải nói sao, khi anh ta bật chế độ hung tàn lên là có thể ăn sống quái vật luôn đó."

"Đã từng xem qua... là chuyện của đêm hôm trước, à mà cái người kia thì ra tên là Ân Tu sao?"

"Aiyoyo, thì ra đã có người của trấn khác nhảy sang đây bình luận rồi cơ à."

"Đến nghe ngóng tin tức của đại lão, cậu ta tên là Ân Tu à? Đã thông quan mấy lần? 10 lần? 20 lần? Nhìn rất là trâu bò ấy."

"Hahaha mắt nhìn của cậu quá hạn hẹp rồi đó người anh em, cậu ta là đại lão đã thông quan toàn bộ phó bản."

"? ? ? ? Đừng cho tôi là người của trấn khác mà lừa tôi nha, không nói thì thôi!"

"Người ta thật sự đã thông quan toàn bộ mà."

"Nhảm nhí, những người thông quan toàn bộ đều đã rời đi cả rồi ai mà thèm trở về trấn nhỏ chứ, trấn nhỏ các người cũng thật là, muốn che giấu thông tin thì phải nói cái gì đó đáng tin hơn đi chứ."

"Không tin thì thôi, có ngon thì các người đừng có bắt chước cách Ân Tu làm việc."

Đạn mạc hai bên đang cãi nhau thì chợt có người lên tiếng: "Ôi thôi đừng cãi nữa! Các người mau xem kìa!"

Bên trong màn hình phát sóng trực tiếp, Lê Mặc vẫn đang bắt tay với trấn trưởng và không có ý định buông ra, trấn trưởng trầm mặc một hồi, bất lực than thở.

"Được rồi, tôi không nên nhắm vào con mồi của cậu, giờ tôi tặng cậu một cánh tay coi như quà xin lỗi có được không?" Trấn trưởng vừa lắc đầu vừa nâng cánh tay kia lên, đầu móng tay tên bàn tay bỗng trở nên sắc bén chém gọn cánh tay đang bị Lê Mặc bắt lấy.

Máu tươi phun ra nhưng ông ta lại trông bình tĩnh như thường: "Lấy đi đi."

Lê Mặc vẫn luôn giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười như cũ, anh dùng sức kéo cánh tay đã bị chém đứt, xoay người đi tìm Ân Tu, không thèm liếc nhìn ông ta một cái.

Cái thói ngạo mạn đến thành thạo này khiến khuôn mặt trấn trưởng tái mét.

Đối phương cố ý muốn lấy cái tay đã chạm vào Ân Tu là muốn cảnh cáo ông ta, nhưng ông ta cứ không nghe đấy, ở trong cái phó bản mà ông ta làm lãnh chúa thì tất cả những gì ở trong đó đều phải là của ông ta, hơn nữa cái tên lúc nãy vừa gặp thì đã thấy đó chính là tác phẩm nghệ thuật cực kỳ phù hợp với khẩu vị của ông ta.

"Szi..." Sau khi anh rời đi, vẻ mặt trấn trưởng mới lộ ra sự đau đớn, ông ta cắn răng nhìn theo bóng lưng của Lê Mặc: "Dựa vào đâu mà mày nhắm đến thì là của mày, phó bản của tao, chẳng lẽ tao lại nhường cho dị quái khác hay sao, tao cứ phải có cho bằng được đấy."

Vẻ mặt ông ta trầm xuống, ôm cánh tay xoay người rời đi.Wattpad: tuyetnhi0753

Chưa được bao lâu thì Lê Mặc đã đuổi theo kịp bước chân của Ân Tu, anh lặng lẽ chen vào, đẩy Chung Mộ ra rồi đi cạnh Ân Tu.

Sau khi theo kịp thì miệng anh vẫn luôn đang nhai cái gì đó, rồi tiếp tục đi cạnh  Ân Tu, sự tồn tại của âm thanh này nghe cũng rõ lắm.

Ân Tu liếc nhìn một cái liền hiểu anh lại lén lút đi tìm đồ ăn rồi, hơn nữa đây còn không phải là loại thức ăn bình thường, cậu cũng lười hỏi.

Mặt Chung Mộ đi đằng sau tái xanh, vừa nãy cậu ta thấy rất rõ trên khóe miệng của Lê Mặc có một vệt dịch thể màu đỏ giống như là máu vậy đó! Là cậu ta nhìn nhầm rồi đúng không?! Nếu không thì tại sao Ân Tu lại chẳng có phản ứng gì hết!

"Người chơi kia sao rồi?"

"Ăn rồi."

"Tốt."

Cuộc đối thoại nhàn nhã của hai người khiến Chung Mộ bịt cả hai tai, không nghe thấy không nghe thấy! Chắc chắn mọi chuyện không như cậu ta đã nghĩ đâu!

"Em muốn đến nhà bà ngoại trước hay nghỉ ngơi trước?" Ân Tu nghiêng đầu hỏi bé gái.

"Hay là nghỉ một chút nha?" Bé gái mệt mỏi tựa lên vai Ân Tu, lẩm bà lẩm bẩm: "Anh trai nhất định phải đi cùng em đến nhà bà ngoại."

"Ừm." Ân Tu gật đầu rồi như nhớ đến gì đó mà nhìn sang Lê Mặc: "Tờ giấy quy tắc trên người của người chơi kia đâu? Anh cũng ăn luôn rồi hả?"

Lê Mặc ngừng nhai, sau khi yên lặng vài giây thì cổ họng anh chuyển động lên xuống, tiếp đó anh cúi đầu nhả ra một tờ giấy dính đầy máu, cười nói: "Ăn rồi, nhưng có thể nhả ra."

Ân Tu nhìn tờ giấy dính nhớp dịch thể cùng máu me, cậu có chút không muốn đụng vào mà chỉ sang Chung Mộ: "Đưa cho cậu ta đi."

"Hả?" Chung Mộ đang hoang mang thì bị điểm danh, cậu ta vì không muốn phải nghe thấy cuộc trò chuyện quái gở của hai người bọn họ nên luôn bịt chặt tai mà đi đường, vừa ngẩng đầu thì thấy Lê Mặc nhét cho một tờ giấy.

Cậu ta run rẩy nhìn tờ giấy đẫm máu đang nằm trong lòng bàn tay, không muốn đụng vào nhưng lại không thể không đụng, đây là thứ quan trọng đó.

Bốn người cùng nhau quay trở lại nhà của trấn trưởng và gõ cửa, chưa được bao lâu thì cửa đã được mở, một người chơi thò đầu ra khe cửa xem thử thì đập vào mắt là hình ảnh Ân Tu máu me đầy người đang bồng bé gái, anh ta bị dọa, đóng cửa lại rồi hét to lên: "Bên ngoài có quái vật!"

"Quái vật cái gì mà quái vật!" Chung Mộ nhảy sang đập cửa sổ: "Nhìn cho rõ đi! Là chúng tôi nè!"

Trương Tư tiến lên nhìn, sau khi xác nhận đó là Chung Mộ người mà Vương Quảng ghét thì liền bước ra mở cửa.

"Anh Quảng của tôi đâu?" Trương Tư vừa mở cửa thì liền tìm kiếm bóng hình của Vương Quảng ngay lập tức.

Ân Tu lạnh nhạt phớt lờ, đi vào nhà, Lê Mặc cũng mặc kệ theo vào trong nhà, nhưng Chung Mộ thì ngược lại, cậu ta nhét tờ giấy dính máu cho hắn ta rồi nói: "Chết rồi, đây là di vật của anh ta."

Trương Tư phút chốc sửng sốt, đờ đẫn nhìn tờ giấy trong tay, mất khoảng mấy giây mà vẫn không thể nào chấp nhận được, đại lão duy nhất trong phó bản đã ch.ết rồi, hắn ta phải làm sao đây.

"Chờ đã!" Như nghĩ đến gì đó, hắn ta quay đầu trừng mắt với đám Ân Tu: "Tại sao chỉ có một mình anh ta chết, còn các người thì lại nguyên vẹn trở về?"

Ánh mắt nghi ngờ của anh ta đảo quanh đám người, rồi nói ra một khả năng: "Các người đã bán đứng anh ta vào thời điểm nguy hiểm nhất ư?"

Chứ không thôi thì hắn ta nghĩ không ra tại sao một đại lão như Vương Quảng lại ch.ết, còn mấy người này thì lại sống sót, không hợp lý!

Vừa nghe tin người dẫn đội của mình bị bán đứng, ánh mắt của những người trong nhà bỗng trở nên sắc bén.