Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 23: Vừa Nguy Hiểm Lại Hài Hòa




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Nếu đã đọc thì hãy để lại dấu chân ★★

Ân Tu bình tĩnh nâng tay lên vuốt ve mái tóc của bé gái, thấp giọng nói: "Anh xem trước, xem xong sẽ tổng kết lại cho em."

Bé gái không tình nguyện mà nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, nó do dự.

Vương Quảng đứng kế bên siết chặt nắm tay, lặng lẽ cỗ vũ cho bé gái trong lòng, cầu mong nó nhanh chóng nổi giận!

Nhưng sau khi xoắn xuýt một lúc thì nó nổi giận lắc mình một cái rồi miễn cưỡng đáp: "Được rồi... nghe lời anh vậy."

Khoảnh khắc bé gái vặn vẹo cơ thể trong u oán cứ như là đang làm nũng vậy...

Sự ngoan hiền quá đáng này khiến hai người bên cạnh nhìn đến trố mắt, Chung Mộ và Vương Quảng không thể tin nổi con quái vật quái dị hở tí là nổi giận, hở tí là lại uy hiếp tính mạng của họ lại có thể ngoan đến như vậy.

Ân Tu phớt lờ sự kinh ngạc của bọn họ, mở tờ giấy trong tay ra.

Tờ giấy nhắn quy tắc thứ hai của người mẹ:

Cục cưng, lúc con lấy được tờ giấy này thì có lẽ mẹ vẫn chưa về kịp, từ bây giờ trở đi, con phải tự mình đi đến nhà bà ngoại ở trong thị trấn.

Vì để con có thể đến được nhà bà ngoại một cách an toàn, mẹ đã để lại tờ quy tắc mới cho con, con không cần phải tham khảo tờ quy tắc cũ kia nữa.

Quy tắc 1: Trên đường đi đến nhà bà ngoại không được ghé vào nhà của bất cứ quái vật nào.

Quy tắc 2: Dọn dẹp sạch sẽ nhà của bà ngoại, tìm thấy nhật ký của bà.

Quy tắc 3: Đi xuống tầng hầm lấy viên thuốc màu xanh mà con thường hay uống.

Quy tắc 4: Bắt buộc phải rời khỏi thị trấn trước khi đêm đến.

Bên dưới dòng chữ màu đen bằng phẳng của tờ quy tắc còn có một đoạn chữ viết tay tao nhã, đẹp đẽ, nhìn không giống như là được cùng một người viết lên.

【Nhã Nhã, con gái ngoan của mẹ, chắc là mẹ sẽ không thể giúp con được gì, cũng không thể ở bên cạnh con nữa, nhưng mẹ vẫn hy vọng con có thể rời khỏi thị trấn, cho dù phải sống một mình thì vẫn sẽ được vui vẻ mà trưởng thành.

Con nhất định phải nhớ thật kĩ, thuốc mà con hay uống có màu mà con thích nhất, nhất định phải nhớ. - - Mẹ yêu con.】

Tờ quy tắc thứ hai còn ngắn gọn hơn cả tờ thứ nhất, chỉ có bốn dòng quy tắc, mục đích của mỗi quy tắc đều được viết rất tường tận, cụ thể, thay vì nhắc nhở tránh xa nguy hiểm thì lại giống như đang dẫn dắt bé gái đi làm gì đó vậy.

Còn về đoạn chữ viết tay khác ở bên dưới...

Ân Tu liên tục so sánh phần tự thuật ở đầu trang với dòng dặn dò bên dưới, dường như có đến hai người mẹ?

Lúc cậu nghiên cứu tờ giấy thì Chung Mộ cũng xáp qua xem, chỉ có Vương Quảng là không quá thân với hai người, hơn nữa còn có chút xa cách nên không có qua xem, đã thế mà còn không ngăn được cái miệng tía lia hối thúc: "Xem xong chưa? Xong rồi thì mau đưa cho tao xem nữa!"

Vừa giục người xong thì liền có hai ánh mắt rơi trên người gã, mang theo một tia đe dọa tàn nhẫn.

Một là của bé gái, một là của Lê Mặc đang ở trong nhà.

Hai ánh mắt này khiến gã lạnh sống lưng, nhanh chóng im miệng.

"Xem xong rồi." Ân Tu hờ hững gấp phần dặn dò bên dưới lại rồi xé theo nếp gấp, sau đó đưa cho bé gái: "Cho em, mẹ gửi cho em đó."

Hành động này của cậu khiến cho Vương Quảng kinh hãi hét to: "Mày làm gì đó! Tìm chết hả?! Không được cho nó xem!"

Gã muốn đưa tay ra giật lấy tờ giấy nhưng bị Chung Mộ đứng kế bên đá ra: "Tránh ra! Đại lão làm việc mà còn cần anh nhắc nhở à!"

"Mày!" Vương Quảng tức đến đôi mắt đỏ au, vừa định đứng dậy mở miệng chửi thì cảm nhận được có một ánh nhìn như kim châm nhìn sang đây, gã lập tức câm mồm.

"Hừ!" Chung Mộ nghênh ngang hừ hừ, lần trước Vương Quảng đá cậu ta một cái, bây giờ cậu ta đá lại, đúng là sướng dễ sợ.

"Yên tâm đi, đó không phải là quy tắc, xác thực là thư mà người mẹ gửi cho nó." Ân Tu từ tốn giải thích, một tay đưa tờ giấy dặn dò cho bé gái, một ta đưa tờ quy tắc cho Vương Quảng: "Đây mới là quy tắc, tự xem đi."

Vương Quảng hậm hực bò dậy từ dưới đất, bị hai người bên cạnh nhìn bằng ánh mắt nguy hiểm lạ kỳ khiến gã bực bội cũng chẳng dám nhiều lời.

"Thật sự là chữ của mẹ nè!" Bé gái nhận lấy tờ giấy, mừng rỡ đưa lên xoay một vòng, sau đó ngoan ngoãn cầm chặt tờ giấy mà đọc.

Ân Tu trầm tư nhìn bé gái.

Quy tắc và dòng dặn dò bên dưới rõ ràng là nét chữ của hai người, bây giờ từ miệng bé gái có thể xác nhận được dòng dặn dò mới đúng là do người mẹ viết, còn những quy tắc bên trên thì không phải.

Bé gái nhận biết được chữ của người mẹ.

Quy tắc sinh tồn trong phó bản điều một có ghi không được để bé gái đọc được quy tắc, bao gồm cả quy tắc trên giấy nhắn của mẹ.

Nếu như bé gái nhìn thấy tờ quy tắc rồi nhận ra không phải nét chữ của mẹ thì nói không chừng hướng phát triển của tình huống sẽ thay đổi long trời lở đất cũng nên.Wattpad: tuyetnhi0753

Chỉ có người chơi mới có thể phát hiện tờ giấy quy tắc không phải là của người mẹ để lại, chỉ có người chơi mới có thể hỗ trợ bé gái hoàn thành những điều ghi trên tờ giấy, nói trắng ra thì kết quả của bé gái ra sao sẽ do người chơi quyết định.

Ân Tu nhớ lại quy tắc thông quan trong phó bản.

Điều thứ hai có ghi để cho bé gái hoàn thành tất cả những điều ghi trên giấy nhắn của mẹ, ý là ít nhất phải hoàn thành những thứ ghi trên mặt chữ.

Nhưng điều thứ nhất lại là đem thi thể của quái vật đặt lên tế đàn của thị trấn.

Rất rõ ràng, xác ch.ết của quái vật chính là kết quả của tử vong, nếu như con quái vật này dùng để chỉ bé gái thì...

Ân Tu rũ mắt chăm chú nhìn bé gái đang xem xét những gì người mẹ dặn dò, tờ giấy của người mẹ có viết bé gái bắt buộc phải rời khỏi thị trấn khi đêm đến, quy tắc thông quan lại không nhắc đến việc phải để nó sống sót rời khỏi, cũng là nói, cái ch.ết của nó không ảnh hưởng đến việc vượt ải, cho dù là mang xác chết rời đi thì cũng được tính là rời đi.

Chỉ có một thứ duy nhất hy vọng nó sống sót, chính là lời dặn dò của người mẹ, nhưng nó lại không có trong quy tắc, không cần bắt buộc phải làm.

"Xem ra quy tắc thứ hai cũng đơn giản thôi mà." Khác với sự lo nghĩ lâu dài của Ân Tu, Vương Quảng xem xong liền thở phào một hơi: "Quả nhiên vẫn là phó bản dành cho người mới, không hề khó khăn như trong tưởng tượng của tao."

Dáng vẻ thả lỏng của gã khiến cho Chung Mộ khó chịu: "Một người lần đầu tiên vào phó bản như tôi còn hiểu giai đoạn hai chắc chắn sẽ khó hơn giai đoạn một, lúc trước đã hung tàn đến như vậy rồi, làm gì có chuyện về sau sẽ dễ dàng hơn chứ!"

"Tao chính là đã trải qua phó bản mà giai đoạn hai dễ hơn giai đoạn một đấy! Một người mới như mày mà còn dám dạy bảo tao? Kiến thức nông cạn thì đừng nói nữa!" Vương Quảng dữ tợn mắng chửi cậu ta.

Chung Mộ rất ghét việc mỗi lần cãi không lại thì gã lại mang kinh nghiệm vượt ải ra mà nói, nhưng quả thật cậu ta không có kinh nghiệm gì nên chẳng thể phản bác lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn gã ta.

"Đã xem xong chưa?" Trước giờ Ân Tu đều không tham gia vào những cuộc tranh luận của họ, cậu ngồi xổm xuống hỏi bé gái.

"Xong rồi ạ, nhưng mà... xem không hiểu mẹ muốn nói gì cả, mẹ không nói khi nào sẽ trở về hay sao ạ?" Bé gái buồn rầu nhìn tờ giấy.

"Chờ em lớn lên rồi xem thì sẽ hiểu thôi." Ân Tu đưa tay sang lấy tờ giấy của bé gái rồi gấp thành một chiếc máy bay nhỏ, nhét vào chiếc túi của con thỏ bông.

"Vậy khi nào thì em mới lớn lên?" Bé gái vui vẻ hỏi, không có chút đề phòng nào với Ân Tu, lúc bị lấy mất tờ giấy cũng không quậy không khóc, nhìn thấy máy bay nhỏ thì phấn khích không thôi.

"Mỗi ngày đều sẽ lớn lên một chút, đợi sang ngày mai là em lại lớn hơn hôm nay rồi." Ân Tu dỗ ngọt bé gái, cậu đứng lên nhìn một lượt những người xung quanh rồi vẫy tay với Lê Mặc: "Qua đây."

Lê Mặc bị điểm danh liền đi ra từ trong nhà.

Lúc trước, anh đã giữ một khoảng cách với mấy người này nên chỉ toát ra một chút quỷ dị chứ không mang lại cảm giác không thích hợp.

Nhưng khi anh bước ra, đứng cạnh Vương Quảng và Chung Mộ thì hai người họ liền cảm thấy không ổn.

Cái người này, tiếng bước chân rất cố định, rất cứng nhắc, xung quanh còn không ngừng tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, quái gở. Càng quan trọng hơn đó chính là khuôn mặt của anh ta, đôi mắt u tối, không hề có nét cười nhưng khuôn miệng lúc nào cũng cong lên, cái loại da cười thịt không cười này luôn mang cho người ta chút cảm giác kinh dị.

★★Da cười thịt không cười: ý chỉ nụ cười giả tạo chứ không phải do vui vẻ mà cười.

Anh vừa đứng cạnh thì Vương Quảng và Chung Mộ liền trở nên nhỏ bé, không chỉ do sự khác biệt về chiều cao mà còn nằm ở khí chất.

Đối phương vừa đi qua thì liền áp sát Ân Tu khiến Chung Mộ phải lùi sang bên cạnh, anh cười híp mắt, chăm chú nhìn Ân Tu: "Cần tôi làm gì sao?"

"Cởi áo khoác ra đưa tôi."

"Chỉ có vậy?"

"Ừm."

Cho dù là người quái đản như vậy nhưng Ân Tu mở lời thì anh liền làm theo, nghe lời y như bé gái vậy.

Biểu cảm của Chung Mộ phức tạp, cậu ta nhìn hai người đứng bên Ân Tu, một bên là bé gái mặc váy đỏ ngây thơ nhưng lại biết gi.ết người, bên còn lại là bạn cùng phòng thần bí mặc đồ đen mang lại cảm giác kinh hoàng.

Điểm mấu chốt ở đây chính là, hai người này còn nhân lúc Ân Tu không để ý mà cảnh giác lẫn nhau.

Ừm... nói sao nhỉ, ba người này đứng chung một chỗ, trông nguy hiểm mà lại hài hòa.