Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 12: Anh Sẽ Đến Trước Giờ Đi Ngủ




Tức giận, vui buồn, cung bậc cảm xúc rõ ràng, tất cả các biểu hiện mà trẻ nhỏ cần có bé gái đều có đủ.

Nếu không phải nó vẫn còn có chút bản lĩnh gi.ết người thì trông chẳng khác gì so với một đứa trẻ bình thường.

Người chơi bên ngoài màn hình nhìn cảnh bánh bao mềm yêu kiều ngoan ngoãn ăn cơm, rồi lại nhìn sang bé gái hung hãn đang ngồi chờ cơm ở căn phòng khác, họ nhất thời hoài nghi đây là hai đứa bé khác nhau.

"Anh trai hư, em ăn xong rồi." Bé gái xử đẹp hộp cơm trong một lần rồi cười khúc khích thỏa mãn với Ân Tu: "Lau miệng nào."

Ân Tu nhìn chiếc khăn dính máu trên tay, cậu lấy giấy ăn ở bên cạnh chùi miệng cho nó, sau đó bắt đầu thu dọn hộp cơm.

Bé gái vừa ôm thỏ bông đứng ở một bên vừa nhìn Ân Tu dọn dẹp, vẻ mặt nó ngây thơ hỏi: "Anh trai hư, anh có thể đến đọc truyện cho em nghe trước khi ngủ được không?"

Không được từ chối yêu cầu mà bé gái đưa ra, Ân Tu gật đầu: "Trước lúc em ngủ, anh sẽ đến."

"Vậy em sẽ chờ anh ạ." Bé gái nở một nụ cười đơn thuần, trông nó dường như rất vui vẻ.

Cùng lúc đó, ở những căn phòng khác, bé gái ăn phải một ngụm thức ăn dở tệ, nó xụ mặt xuống, quăng đũa: "Khó ăn quá! Tôi không ăn nữa!"

Nó đã ăn một miếng cũng xem như đã ăn xong bữa rồi, hoàn thành yếu tố cần thiết trong quy tắc. Người chơi vội vàng đi đến dọn dẹp chén dĩa, không để ý cũng không dám tiếp xúc nhiều với bé gái.

"Nè." Bị phớt lờ khiến cho bé gái không vui, nó kéo lấy áo của người chơi: "Buổi tối đến phòng của tôi, ngủ cùng tôi."

Người chơi ngơ ngác, khóc không ra nước mắt: "Nhưng mà buổi tối tôi chỉ có thể ở trong phòng của mình, nếu không sẽ xảy ra nguy hiểm..."

Trên quy tắc có viết, buổi tối phải ở trong phòng của mình, không được ra ngoài phòng khách, nhưng từ phòng người chơi đi đến phòng của bé gái cần đi ngang qua phòng khách, hơn nữa còn không được để nó tìm thấy, rất hiển nhiên sẽ có một con quái vật lang thang xuất hiện gi.ết người ở phòng khách.

"Tôi mặc kệ! Cơm ăn không ngon, tối nay anh bắt buộc phải đến ngủ cùng tôi!" Bé gái không vui nhìn người chơi, gương mặt đẫm máu của nó rất lãnh đạm: "Hay là anh đang muốn từ chối yêu cầu của tôi."

Trái tim người chơi nhảy vọt: "... Được thôi."

Đến tối tùy cơ ứng biến vậy, ai kêu bé gái này lại khó hầu hạ quá...

Đạn mạc chậm rãi bay qua: "So sánh thì thấy đúng là bé gái bên phòng Ân Tu ngoan hơn nhiều..."

*Giải thích lại đạn mạc là gì nè: là cuộc hội thoại giữa hàng trăm người dùng, phủ kín video player trong khi đang phát. Càng mù mịt bởi những bình luận, nền tảng đó càng thành công. Nó được gọi là Đạn Mạc (mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận) và là tính năng hot nhất trên UI của nhiều nền tảng stream.

"Nó chỉ yêu cầu đọc truyện trước khi ngủ, chỉ cần dỗ dành tí là xong."

"Theo tôi nhớ thì tất cả bé gái đều là một thể, tại sao lại có khác biệt lớn đến như vậy nhỉ?"

"Vẫn là do Ân Tu xử lý tốt, người ta còn biết lau tay lau mặt cho em gái nhỏ nữa."

"Đúng thật, người chơi khác nấu cơm xong thì chẳng quản bé gái nữa, chẳng lẽ quỷ quái cũng có độ hảo cảm? "

"Chắc không đâu... cho dù có thì ai mà dám soát chứ."

"Dù sao thì tôi cũng không dám."

Ân Tu ra khỏi phòng, cậu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã hơn 5 giờ chiều, ánh chiều tà le lói bên ngoài cửa sổ, vẫn còn một ít thời gian trước khi đêm tối đến.

Cậu vừa bỏ chiếc khăn mặt xuống thì liền phát hiện cơm canh đã được bày ra bàn ở phòng khách, còn Lê Mặc thì đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn ăn, anh vẫn nở một nụ cười như thường lệ, ngồi đó chờ đợi Ân Tu.

Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, Ân Tu ăn cơm rất yên tĩnh nhưng âm thanh phát ra từ bên phía Lê Mặc thì lại không nhỏ.

Cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi đưa thức ăn vào miệng thì có thể nghe thấy tiếng từng vòng răng nhai nuốt rất rõ ràng, xem ra Lê Mặc cũng rất thích mùi vị của những món ăn này y như bé gái.

Ân Tu chỉ nhìn thoáng qua môi của Lê Mặc trong phút chốc nhưng hàm răng dày đặc bên trong đó khiến cho da đầu cậu cú chút tê dại.

Phát giác ra Ân Tu có vẻ để ý đến vấn đề này, Lê Mặc mím môi cười: "Nếu như cậu không thích thì tôi có thể biến thành bộ dạng của người bình thường."

Anh bặm bặm môi, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, lần nữa mở miệng ra thì cấu tạo bên trong khoang miệng đã trở nên gần giống với con người hơn, nhưng vẫn có chỗ khác biệt, chẳng hạn như chiếc lưỡi dài quá đáng và sự phân bố của hàm răng.

"Hiện tại mới bắt đầu che đi cảm giác phi nhân loại của bản thân có phải là đã muộn quá rồi không?" Ân Tu tùy ý gắp một đũa thức ăn cho vào miệng.

Cậu có thể nhìn ra được Lê Mặc đang mô phỏng hình dạng của con người, tuy nhiên cho dù vẻ ngoài có hoàn hảo đến mức tìm không ra được khuyết điểm gì, nhưng từng cử chỉ và lời nói đều khá quái gở, ngay cả tướng đứng, dáng ngồi hay cả nụ cười đều rất tiêu chuẩn, không có cá tính riêng, nhìn y như một tiêu bản từ a đến z.

"Tôi không thường quan sát cấu tạo trong khoang miệng nên không có cách nào tham khảo được." Lê Mặc hơi mỉm cười: "Nếu cậu để ý thì tôi sẽ sửa."

"Tôi không để ý." Ân Tu không quan tâm, đối với cậu việc đối phương là con người hay là thứ gì khác thì đều không liên quan đến cậu, chỉ cần sau khi thông quan phó bản này cứ cút ra khỏi phòng của cậu là được.

Còn về việc người chơi khác có để ý hay không thì cậu càng không quan tâm. Nếu như sự hiện diện của quỷ quái này gây ra nguy hiểm cho Ân Tu thì cậu sẽ không do dự mà gi.ết ngược lại, trước lúc đó cậu sẽ không ra tay làm gì.

"Cậu không để ý thì tôi sẽ khôi phục lại như thường, như vậy việc ăn uống sẽ thuận tiện hơn." Lê Mặc cúi đầu gắp thức ăn, âm thanh nhai nuốt rả rích đó lại vang lên.

Màn đêm dần buông, sắc trời bên ngoài cũng trở nên u ám. Ân Tu đã thử bật đèn nhưng không có cái nào hoạt động cả, cho nên khi đêm đến sẽ không thể nhìn thấy gì, điều này cũng có nghĩa là khi bầu trời bên ngoài tối đen như mực thì buổi đêm trong phó bản mới chính thức bắt đầu.

Trước khi trời hoàn toàn sụp tối, Ân Tu dắt bé gái đi đến phòng tắm để nó rửa sạch những vết máu trên người, sau đó tìm một chiếc váy mới cho nó thay.

"Anh trai hư, kể chuyện cho em nghe đi!" Bé gái nằm trên chiếc giường hồng phấn nhỏ đang cực kỳ phấn khích, một chút buồn ngủ cũng không có.

Ân Tu ngồi ở trước giường, lật qua lật lại một quyển truyện cổ tích: "Chẳng phải em muốn anh đọc truyện cho em nghe sao?"

"Đừng đọc mấy quyển đó nữa, em nghe đến chán cả rồi! Em muốn nghe anh trai hư kể chuyện!" Bé gái đầy mong đợi mà rúc vào trong chăn.

Ân Tu nghĩ, xem ra nếu không dỗ nó ngủ trước khi trời tối hẳn thì cậu khó mà tránh khỏi việc phải đi ngang qua phòng khách vào đêm nay.

Cậu vươn tay vỗ vỗ ổ chăn của bé gái, mi mắt ôn hòa, giọng nói dịu nhẹ, dường như cậu đã thật sự trở thành anh trai thân thiết của nó vậy: "Em muốn nghe gì?"

Bé gái chớp chớp mắt suy nghĩ, rồi nhìn thẳng vào Ân Tu: "Em không có anh trai, cho nên em muốn biết câu chuyện của anh trai hư."https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

"Câu chuyện của anh..." Ân Tu rũ mắt suy tư, góc nghiêng nửa khuôn mặt cậu rất nhu hòa: "Nhưng những chuyện trước kia anh không nhớ rõ lắm, hai năm gần đây ký ức của anh ngày càng mơ hồ, ngay cả việc đã sống trong thị trấn được bao lâu anh cũng quên rồi."

Đạn mạc phút chốc bay đầy những tin nhắn phẫn nộ.

"Sáu năm! Đã sáu năm rồi đó! Cậu quên nhưng chúng tôi vẫn còn nhớ đó!"

"Cậu có biết bọn tôi đã trải qua sáu năm này như thế nào không hả?"

"Ngày ngày thong thả đánh cá phơi nắng thì thôi không nói đi, bây giờ ngay cả việc buổi tối cậu đi chém ai cậu cũng quên luôn rồi có phải không?!"

"Hahahaha, mấy dòng trên gõ đến kích động như vậy, đừng nói là do lũ quỷ quái trong trấn nhỏ nhắn đó nha!"

"Cười ch.ết mất, chẳng lẽ bọn quỷ quái từng bị Ân Tu chém đã tìm đến tận nơi rồi? Hahahahaha."

"Có phải hay không chờ lát nữa mày sẽ biết thôi, mày còn cười nữa thì bây giờ tao sẽ qua tìm mày ngay."

"Hahaha mày cứ việc đến đây, tao còn lâu mới tin mày là quỷ quái."

"Nói mày ở đâu đi rồi sẽ biết tao có đến thật hay không."

"Tao sợ mày quá! Nửa đêm nửa hôm còn giả vờ làm quỷ quái, hẻm d nhà 101, có gan thì mày cứ đến."

"A ha, lát nữa nhớ mở cửa."

"Người anh em đừng tự rước họa vào thân nữa, lỡ như những tin đó thật sự là do lũ quỷ quái nhắn thì sao?"

"Không phải đâu, tôi đã ở trấn nhỏ được một năm rồi, căn bản chưa hề nghe qua chuyện này, chắc chắn là người anh em nào đó đang đùa giỡn thôi... ể, có tiếng gõ cửa, tôi đi xem sao đây."

"Đừng có đi!"

"Huynh đệ lên đường mạnh giỏi!"

"Người anh em còn đó không? Trả lời đi?"

"Cái người hồi nãy sao không nói gì nữa vậy? Tôi hơi sợ."

"Tôi cũng sợ."

Bên dưới màn hình phát sóng trực tiếp ở quảng trường trấn nhỏ, có vô số bóng đen đang ngồi bên cạnh Dạ Nương Nương, bọn chúng đang cố nén lại cơn kích động muốn trả lời mấy dòng bình luận gây phẫn nộ kia.

"Anh trai bị mất trí nhớ hả? Giống như cái loại ở trên tivi hay chiếu ấy?" Bên trong phó bản, bé gái đã bị chủ đề này của Ân Tu khơi dậy hứng thú.

Ân Tu lắc đầu: "Không phải mất trí nhớ, anh có thể nhớ được nguyên nhân tại sao mình lại đến nơi này, nhưng có rất nhiều ký ức đang dần dần phai mờ theo năm tháng anh sinh sống tại trấn nhỏ."

Vẻ mặt bé gái lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng nó không dám can thiệp quá mức đến nơi mà Ân Tu ở nên đã chuyển đề tài: "Vậy tại sao anh trai lại đến nơi này? "

Ân Tu do dự, cậu nhìn bé gái rồi chậm rãi nói: "Để tìm người, trên đường tìm người anh đã đến đây, người mà anh tìm là một đứa bé lớn cỡ em vậy..."

Ánh mắt bé gái trở nên long lanh: "Tìm ai? Em gái của anh sao?"

Ân Tu gật đầu.

"Nhưng đã qua sáu năm rồi, anh vẫn chưa tìm ra sao?" Bé gái nghiêng đầu, sau khi hỏi xong nó liền ngơ ra rồi rúc hẳn vào trong chăn.

Đạn mạc lại bay qua một dòng tin nhắn.

"Tôi còn nhớ rất rõ một chuyện luôn! Năm đó Ân Tu 16 tuổi, cậu ta cầm đao đi loanh quanh khắp trấn nhỏ, gặp người hay quỷ quái cậu ta đều hỏi xem có gặp em gái mình hay không, dọa tôi sợ đến nỗi vẫn còn ám ảnh đây."

"Hahahahaha thật hả? Cậu nói làm tôi muốn xem thử cảnh tượng đó quá."

"Xem cái đếch ấy! Cậu thử bị người ta cầm đao chĩa vào người xem như thế nào."

"... Làm phiền rồi."

*Hành trình vượt phó bản, ở lại trấn nhỏ tìm em gái hmu hmu hmu hmu