Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 70: C70: Em có biết anh thích em không






Tiếng phanh gấp vang lên trên con đường núi vắng lặng, chiếc xe đột ngột dừng lại.

Vẻ mặt Kỷ Thương Khung kinh ngạc nhìn Dung Trạm: “Em, em nói cái gì? Kết thúc thỏa thuận? Nghĩa là sao?"

Dung Trạm đưa tay ra sau gáy mình, ấn vào tuyến thể, nhẹ giọng nói: “Em và Kỷ Thương Hải không có đánh dấu hoàn toàn, chỉ đánh dấu tạm thời thôi, bọn em không thích nhau, và ngài Kỷ Thương Hải cũng chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng với em.

Kỷ Thương Khung ngốc tại chỗ.

Điều đầu tiên dâng lên trong lòng anh là bàng hoàng như long trời lở đất, sau khi những đợt sóng lớn đi qua, thứ còn lại là niềm vui khó tả.

Nhưng Kỷ Thương Khung biết hiện tại không phải lúc vui vẻ, anh nghi hoặc hỏi Dung Trạm: "Tại sao? Tại sao em và Tiểu Hải lại làm ra chuyện như này?"

Dung Trạm mím môi, cúi đầu im lặng hồi lâu, khi nói chuyện chỉ nói: "Anh Thương Khung, chúng ta nhanh chóng đưa Kỷ Thương Hải đến bệnh viện đi."

Kỷ Thương Khung muốn hỏi thêm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Dung Trạm, anh biết dù có hỏi bao nhiêu cũng không thể moi được gì.

Anh khởi động lại xe, chợt nhớ đến chữ ký của Kỷ Phi trên hợp đồng vừa rồi.

Kỷ Thương Khung: “Tiểu Trạm, những chuyện này có liên quan đến cha anh à?”

Dung Trạm giống như một con nai sợ hãi trước những mũi tên nhọn, thân thể run rẩy, hoảng sợ nói: "Anh Thương Khung, anh đừng hỏi..."

Kỷ Thương Khung: "...Được rồi, anh không hỏi nữa."

Kỷ Thương Khung không nói gì, lái xe đến bệnh viện ngoại ô gần nhất, đưa Kỷ Thương Hải đi khám.

Giữa lúc kiểm tra, Kỷ Thương Hải tỉnh lại, hắn giống như một người đang cố gắng sống sót trong tình thế tuyệt vọng, thần kinh căng thẳng đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, hắn đưa tay rút ống truyền dịch trên người ra, giãy giụa muốn rời khỏi giường, điên cuồng nói rằng mình muốn đi tìm Lăng Vân Phàm, làm bác sĩ kinh hãi.

Mãi cho đến khi Kỷ Thương Khung đè hắn xuống, Dung Trạm mới liên tục nói với hắn: "Kỷ Thương Hải, tôi mới vừa gọi điện thoại xác nhận, cậu Lăng Vân Phàm không sao cả. Cậu ấy không có chuyện gì. Cậu ấy đã quay lại trường." Lúc này Kỷ Thương Hải mới dừng lại..

“Cậu, cậu ấy không sao chứ?" Kỷ Thương Hải run run môi hỏi.

Dung Trạm khẳng định đáp: “Cậu ấy không sao.”

Nháy mắt, Kỷ Thương Hải như không có xương cốt, lập tức ngã xuống đất.

Dường như hắn đã gặp phải một cơn ác mộng kéo dài ba tháng, dài đến mức gần như hành hạ hắn đến phát điên, mãi cho đến hôm nay, hắn mới tỉnh lại, trời đã sáng, hắn đã được cứu khỏi tình thế tuyệt vọng.

Rất nhanh, Kỷ Thương Hải lại ngất đi.


Mọi người vội vàng đưa người này đi cấp cứu và tiến hành kiểm tra toàn diện.

May mắn là không có tin xấu gì.

Kỷ Thương Hải ngất xỉu là do hạ đường huyết và suy dinh dưỡng do không ăn uống đúng cách trong thời gian dài, thuốc an thần dùng trong viện điều dưỡng tuy có một số tác dụng phụ nhưng không đáng kể, có thể chậm rãi tiêu trừ.

Vấn đề lớn nhất hiện tại của Kỷ Thương Hải là tình trạng tâm lý của hắn.

Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là khi Kỷ Thương Hải tỉnh lại lại không hề làm ầm ĩ, sau nhiều lần xác nhận với Dung Trạm rằng Lăng Vân Phàm không sao, hắn khàn giọng hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"

Dung Trạm đáp: “Hôm nay là ngày 11 tháng 10.”

“Thật sao?” Kỷ Thương Hải lẩm bẩm nói: “Đã ba tháng rồi.”

Nói xong, Kỷ Thương Hải không nói nữa, nhắm mắt lại, lặng lẽ ngồi ở bên giường bệnh nhân truyền dịch.

Kỷ Thương Khung hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng Kỷ Thương Hải không nói gì, chỉ lắc đầu.

Thấy Kỷ Thương Hải không muốn nói chuyện, Kỷ Thương Khung cũng không hỏi thêm, anh và Dung Trạm chăm sóc Kỷ Thương Hải nửa ngày, được bệnh viện thông báo hắn có thể xuất viện.

Ba người trở lại xe, Kỷ Thương Khung muốn đưa Kỷ Thương Hải về căn hộ của mình, nhưng Kỷ Thương Hải lại nói: “Không được, em không thể đến căn hộ của anh.”

"A? Tại sao?" Kỷ Thương Khung cảm thấy trong ngày hôm nay, điều anh nói nhiều nhất là "tại sao", mười vạn lần tại sao khi gặp anh cũng đều phải hổ thẹn.

Dung Trạm nói: "Kỷ Thương Hải, cậu đến ở nhà tôi trước đi."

Kỷ Thương Hải suy nghĩ một chút và nói: "Được.”

Kỷ Thương Khung trực tiếp hét lên: "Tại sao?! Không phải hai người đã chia tay rồi à?”

Dung Trạm: "..."

Kỷ Thương Hải hỏi Dung Trạm: “Cậu nói cho anh tôi biết rồi à?”

Dung Trạm vội vàng lắc đầu: “Tôi chỉ nói chúng ta đánh dấu giả, là quan hệ hợp tác, cũng không nói thêm gì nữa.”

“Ra là vậy." Kỷ Thương Hải nói xong, hắn nhắm mắt lại, dựa vào ghế sau xe, tựa hồ không quan tâm, để hai người tự mình giải quyết vấn đề.


Dung Trạm gặp khó khăn, nhìn Kỷ Thương Khung đang muốn đập vỡ nồi hỏi chân tướng, lúng túng gọi anh: "Anh Thương Khung..."

Kỷ Thương Khung đè nén bất bình, trong lòng tràn đầy phẫn uất: “Hai người các em như đang chơi đố chữ vậy, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao không thể nói cho anh biết? Vụ việc ở viện điều dưỡng được giấu kín trước mặt anh, việc hai người ký kết thỏa thuận cũng được giữ bí mật trước mắt anh. Tiểu Trạm, em có biết anh…”

Anh đột ngột ngừng nói, mím môi dưới và nuốt lại những lời sắp thốt ra.

Dung Trạm bất an nhấc tay, suy đi nghĩ lại vẫn không nói gì, chỉ rụt rè xin lỗi: “Anh Thương Khung, em xin lỗi…”

Kỷ Thương Khung nhìn bộ dáng rụt rè của y, dù có tức giận nữa cũng không muốn nổi giận, thở dài một hơi: “Anh hiểu rồi, chúng ta về căn hộ ở trung tâm thành phố nhé?”

“À, không.” Dung Trạm lắc đầu, đưa địa chỉ nhà cũ của mình ra.

"Hả?" Kỷ Thương Khung khó hiểu, "Đây không phải nơi em từng ở cùng cha mẹ sao? Tại sao em lại về nhà cũ?"

Dung Trạm thấp giọng nói: “Em sẽ không bị phát hiện.”

Kỷ Thương Khung: "Phát hiện? Bị ai phát hiện? Phát hiện cái gì?"

Dung Trạm cúi đầu không nói gì.

Kỷ Thương Khung cảm thấy đầu óc rối bời anh lo lắng nhéo lông mày, hít vào thở ra, đè nén mọi nghi ngờ, nói: "Được rồi, không hỏi nữa, hai người thắt dây an toàn rồi đi thôi."

Suốt chặng đường đều im lặng, Kỷ Thương Khung chở hai người đến khu nhà cũ nơi Dung Trạm ở, đồng thời giúp Kỷ Thương Hải vẫn còn yếu lên tầng năm.

Kỷ Thương Hải: "Cảm ơn."

Lúc này đã là hai giờ đêm, Kỷ Thương Khung nhìn Kỷ Thương Hải ngồi trên sô pha, lại nhìn Dung Trạm đứng ở một bên, do dự: "Ừm... vậy thì anh…anh... đi trước."? Hai người... hai người... ừ..."

Kỷ Thương Hải thẳng thắn nói: "Nếu anh không yên tâm, anh có thể ở lại đây."

Vừa dứt lời, hai má Dung Trạm và Kỷ Thương Khung đều đỏ lên.

Ánh mắt Kỷ Thương Khung lướt qua, lúng túng nói: "Khụ, anh, anh nhớ ra ở đây chỉ có hai phòng thôi phải không?"

Hai má Dung Trạm như bị bút đỏ chà xát, y gật đầu, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, ước gì mình có thể khoét một lỗ trên đó.


"Có hơi bất tiện, chỉ có hai gian phòng, ba người sao có thể ở lại được." Kỷ Thương Khung cười gượng.

Kỷ Thương Hải: "Sao lại bất tiện? Em ở một phòng, hai người ở một phòng."

Kỷ Thương Khung: "..."

Dung Trạm: "..."

Kỷ Thương Hải: "Buổi tối có động tĩnh cũng không sao, em không sợ ồn ào."

"Khụ khụ!!!" Kỷ Thương Khung ho kịch liệt, dường như sắp lòi phổi ra, "Tiểu Hải, em nói gì vậy?! Anh, anh, anh về. Đã muộn rồi, ngày mai anh sẽ đến thăm em.”

Nói xong, Kỷ Thương Khung xoay người đi về phía cửa.

“Anh Thương Khung!” Dung Trạm nhìn thấy Kỷ Thương Khung rời đi, vội vàng đuổi theo: “Để em tiễn anh.”

"Không cần tiễn đâu, muộn vậy rồi, cả ngày hôm nay em cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút nghỉ đi."

Mặc dù Kỷ Thương Khung đã nói như vậy, nhưng Dung Trạm vẫn nhất quyết đưa anh xuống lầu khu tập thể.

Đêm yên tĩnh, sao rơi, hai người nhìn nhau.

"Vậy anh về đây, em nhanh lên lầu đi." Kỷ Thương Khung sờ sờ một bên mặt, nhưng vừa nói xong, thân thể anh giống như bị đổ xi măng, không hề nhúc nhích.

“Dạ, được rồi, anh Thương Khung, trên đường nhớ cẩn thận." Giọng nói của Dung Trạm như muỗi kêu, nói xong liền đứng yên tại chỗ.

“Anh… anh đi đây." Kỷ Thương Khung bước nửa bước.

Dung Trạm ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy không cam lòng: "Được..."

"Mau quay lại đi, gió lớn lắm" Kỷ Thương Khung lại bước thêm nửa bước nữa.

"Ừm..." Dung Trạm thấp giọng nói, không nhúc nhích.

"Có chuyện gì thì gọi cho anh." Kỷ Thương Khung như bị con lười bám vào người, chậm rãi bước tiếp.

Dung Trạm: "Được..."

Kỷ Thương Khung cũng nhận ra nếu rời khỏi đây với tốc độ như vậy thì trời sẽ sáng, anh cắn răng, vẫy tay chào Dung Trạm rồi quay người sải bước rời đi.

Anh đi về phía trước vài chục mét rồi miễn cưỡng quay đầu nhìn lại.

Điều Kỷ Thương Khung không ngờ tới là Dung Trạm vẫn đứng đó nhìn anh.


Trên bầu trời sáng có một vầng trăng cô độc, gió đêm lạnh lẽo, Dung Trạm mặc quần áo mỏng manh, nửa người ẩn trong bóng tối, như thể đang mắc kẹt trong vũng bùn hoặc đầm lầy.

Đột nhiên, máu nóng dồn lên đầu Kỷ Thương Khung, anh đột nhiên quay người lại.

"Hả?" Dung Trạm bối rối khi nhìn thấy Kỷ Thương Khung đột nhiên bước nhanh về phía mình, "Anh Thương Khung, anh quên gì à?"

Kỷ Thương Khung lắc đầu, không đầu không đuôi hỏi: “Chuyện của em và Tiểu Hải chỉ là thỏa thuận thôi phải không?”

Dung Trạm sửng sốt, gật đầu.

Kỷ Thương Khung: “Cho nên, em chưa bao giờ thích Tiểu Hải, cũng chưa từng có ý định bị đánh dầu hoàn toàn?”

Dung Trạm lại gật đầu.

"Vậy em..." Kỷ Thương Khung hít sâu một hơi, "Vậy em có biết anh thích em không?"

Ánh nắng ấm áp tràn ngập phòng vẽ tranh mấy năm trước lan tỏa khắp các vì sao trong vũ trụ, bây giờ hóa thành ánh trăng sáng, chiếu vào đôi mắt bỗng nhiên mở to của Dung Trạm.

Kỷ Thương Khung nói: “Tiểu Trạm, anh thích em, anh đã thích em nhiều năm rồi, không biết cảm giác này bắt đầu từ đâu, nhưng anh thật sự đã thích em từ rất lâu rồi. Anh biết mình chỉ là một Beta và không thể đánh dấu được Omega. Cũng không có pheromone, nhưng ngoài điều đó ra, anh cảm thấy mình không hề thua kém Alpha, vậy em có thể xem xét anh một chút không?

"Anh Thương Khung..." Đôi mắt Dung Trạm rưng rưng, ​​y nghẹn ngào gọi tên Kỷ Thương Khung, nhất thời không nói được lời nào.

Kỷ Thương Khung gãi đầu: “Làm em khó xử rồi sao? Không có việc gì, từ chối anh cũng chẳng sao, cũng đã muộn rồi, em mau lên lầu đi. Ở đây gió mạnh lắm, rất dễ bị cảm lạnh. Anh…anh về trước đây.”

Kỷ Thương Khung xoay người rời đi như muốn chạy trốn, lại bị người phía sau ôm lại.

Dung Trạm siết chặt vòng tay, bật khóc, làm ướt quần áo trên lưng Kỷ Thương Khung.

Kỷ Thương Khung sững sờ hồi lâu, mới chậm rãi quay người nhìn Dung Trạm đang khóc không nói nên lời.

Kỷ Thương Khung không hề chậm chạp trong vấn đề tình cảm, anh phát hiện ra thiếu niên đang dọn dẹp phòng vẽ tranh luôn nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng và vui mừng, anh luôn nghĩ rằng họ đang yêu nhau, vì vậy Kỷ Thương Khung đã bắt đầu lên kế hoạch từ rất sớm, dự định sẽ dành cho Dung Trạm một lời tỏ tình khó quên nhất sau khi y tốt nghiệp trung học.

Nhưng mọi chuyện đột ngột kết thúc sau khi Dung Trạm bị Kỷ Thương Hải đánh dấu.

Bây giờ chuyện đã xảy ra, Dung Trạm ôm chặt lấy cánh tay anh, khóc không nói một lời, thật mâu thuẫn.

Vậy cái gì đã bóp chặt cổ Dung Trạm? Điều gì đang ngăn cản em ấy bước về phía mình?

"Được rồi, Tiêu Trạm, em đừng khóc." Kỷ Thương Khung mở hai tay ra ôm lấy Dung Trạm.

Sau khi người trong ngực bình tĩnh lại một chút, Kỷ Thương Khung nhẹ nhàng chạm vào đầu Dung Trạm, nói: "Không sao, bây giờ không cần trả lời anh ngay cũng được. Anh có thể chờ, chờ đến ngày mà em sẵn lòng trả lời anh.”

"Tiểu Trạm, bởi vì là em, anh nguyện đợi bao lâu cũng được.”