Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 61: C61: Thẻ trải nghiệm tại căn phòng tối tăm






Lăng Vân Phàm tức giận: "Cậu quan tâm tôi đi đâu làm gì? Trả lại chứng minh thư cho tôi!"

Kỷ Thương Hải: "Không thể."

Câu trả lời của Kỷ Thương Hải khiến cơn tức giận của Lăng Vân Phàm đạt đến đỉnh điểm, Lăng Vân Phàm không nói nhảm với Kỷ Thương Hải nữa, dùng sức đẩy người ra, quay người rời đi.

Kỷ Thương Hải bị đẩy một cái khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Hắn vội vàng ổn định thân thể, lần nữa cản Lăng Vân Phàm lại: "Vân Phàm, đừng làm loạn nữa, hãy suy nghĩ kỹ, thực ra cậu không có nơi nào khác để đi, chỉ có đây mới là nhà của cậu, cậu chỉ có thể ở bên cạnh tôi, cậu đã không còn nơi nào khác để đi!"

Một từ, giống như tia lửa bay vào đống thuốc nổ khô, phát nổ ngay lập tức, thổi bay lý trí và sự bình tĩnh của Lăng Vân Phàm thành từng mảnh.

Lăng Vân Phàm lao tới, túm lấy cổ áo Kỷ Thương Hải, đẩy hắn vào tường, giọng nói xé lòng như dã thú bị dồn vào chân tường: "Tôi có nhà riêng của mình! Vốn dĩ tôi có nhà riêng! Mọi thứ cha mẹ tôi để lại đều ở đấy! Đó là nhà của tôi!!"

Sau cơn tức giận là sự kiệt sức và đau buồn, đôi mắt đỏ như máu của Lăng Vân Phàm lại trào ra nước mắt, tuy vẫn đang nắm cổ áo Kỷ Thương Hải nhưng lưng cậu như bị vật nặng đè xuống, cậu không thể không cúi xuống, cậu đổ gục và khóc nức nở: "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Buông tha cho tôi đi, tôi thực sự không còn gì nữa, tôi đã không còn gì nữa…"

Lưng hắn đập mạnh vào tường, Kỷ Thương Hải đau đớn rê.n rỉ, hắn mặc kệ đau đớn, vươn tay ôm Lăng Vân Phàm vào lòng: "Vân Phàm, không, cậu còn có tôi, tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi, phải không? Tôi sẽ bù đắp cho cậu. Tôi sẽ cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn. Đừng khóc và bình tĩnh lại, Vân Phàm, bình tĩnh, được không?"

"Không." Lăng Vân Phàm lắc đầu, cậu buông cổ áo của Kỷ Thương Hải và lùi lại hai bước, cuối cùng lộ ra vẻ tuyệt vọng và chết lặng. "Kỷ Thương Hải, tôi không còn thích cậu nữa. Chia tay đi. Nếu cậu vẫn thích tôi, hãy để tôi đi, tôi cầu xin cậu."

Lăng Vân Phàm không để ý rằng sau khi cậu nói "tôi không còn thích cậu nữa" xong, đôi mắt của Kỷ Thương Hải thay đổi ngay lập tức, đôi mắt vốn sáng như sao trở nên chết chóc và sâu thẳm như vùng đất khô cằn hoang vắng.

Sau khi Lăng Vân Phàm nói điều này với vẻ tuyệt vọng, cậu quay người bước về phía cửa.

Cánh cửa khóa mật khẩu đó đã nhốt Lăng Vân Phàm trong vài tháng, nhưng mật khẩu của nó chính là ngày cậu và Kỷ Thương Hải gặp nhau lần đầu khi họ còn nhỏ.

Lăng Vân Phàm nắm lấy tay nắm cửa và cảm thấy mình đang cầm một con dao mới mài, khiến cậu chảy máu.

Lúc này, Lăng Vân Phàm nghe thấy tiếng thì thầm từ phía sau truyền đến, âm thanh rất nhẹ, như bị một cơn gió lạnh thổi qua.

"Tôi không hề muốn làm điều này..."

Lăng Vân Phàm hơi giật mình, cậu còn chưa kịp ý thức được câu nói này có ý gì, miệng và mũi cậu đột nhiên bị một chiếc khăn có mùi ether nồng nặc che lại.

Lăng Vân Phàm muốn vùng vẫy, nhưng vai và cánh tay của cậu đã bị người phía sau giữ chặt, khiến cậu không thể cử động trong thời gian ngắn.


Nhưng khi không thể thoát ra, Lăng Vân Phàm cảm thấy tứ chi ngày càng nặng nề, ý thức rơi vào hỗn loạn, não phản ứng chậm chạp, cuối cùng tầm nhìn tối sầm và cậu bất tỉnh.

-

-

Khi ý thức trở lại trong cơ thể của Lăng Vân Phàm, điều đầu tiên cậu cảm nhận là cảm giác buồn nôn.

Như có một thanh sắt khuấy động trong dạ dày, nước axit dâng lên xông thẳng vào cổ họng.

Lăng Vân Phàm không khỏi buồn nôn, nhưng may mắn là cậu không phun ra thứ gì, nếu không cậu sẽ cảm thấy vô cùng khổ sở.

Sau khi nôn mửa hai lần, Lăng Vân Phàm bắt đầu ho, mí mắt nặng nề, đầu óc tê liệt mất tinh thần, bên cạnh hình như có người đang nói chuyện: “Đây là triệu chứng của việc tỉnh dậy sau khi bị gây mê bằng ether. Cậu đừng vùng vẫy, uống chút nước ấm sẽ tốt hơn."

Giọng nói quen thuộc mơ hồ xa xăm, Lăng Vân Phàm nghe không rõ, một lúc sau, cậu cảm giác được có người đỡ vai mình nâng lên, đưa một ly nước ấm vào miệng.

Lăng Vân Phàm ngơ ngác uống mấy ngụm, trong bụng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, rồi cậu dần dần tỉnh táo lại.

Nhưng người tỉnh táo thường đau khổ.

Ký ức về cuộc cãi vã trước khi hôn mê tràn vào đầu Lăng Vân Phàm, cậu cố gắng mở mắt ra và nhìn lên thì phát hiện người đang ôm mình chính là Kỷ Thương Hải.

Lăng Vân Phàm không biết mình lấy sức mạnh từ đâu để đẩy Kỷ Thương Hải ra.

Kỷ Thương Hải bị đẩy, chiếc ly trong tay rơi xuống đất, đập vào tấm thảm dày, phát ra âm thanh rất nặng nề.

Kỷ Thương Hải không nói gì, chỉ cúi người nhặt ly nuớc lên.

Khi Lăng Vân Phàm đẩy người, cậu ngã xuống đất do phản lực, đầu đau như búa bổ, tầm nhìn lại mờ đi và mơ hồ nghe thấy tiếng leng keng kỳ lạ của dây xích sắt.

Kỷ Thương Hải nhặt ly thủy tinh lên, cầm bình nước ấm bên cạnh, rót nửa ly nước, đưa cho Lăng Vân Phàm: "Uống thêm nước ấm, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu."


Lăng Vân Phàm ấn vào bên trán đang đau nhức như búa bổ, lạnh lùng nói: “Cút.”

Kỷ Thương Hải im lặng một lát, đưa ly nước lên miệng, uống một ngụm nước ấm, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên cơ thể mềm yếu của Lăng Vân Phàm, nắm chặt cằm của cậu, ép buộc cậu mở môi một chút, hôn lấy môi cậu truyền nước ấm qua.

Lăng Vân Phàm vùng vẫy, nhưng động tác không lớn hơn động tác đập con cá trên thớt, cậu buộc phải nuốt, nuốt gần hết nước ấm vào bụng.

Một lượng nhỏ nước nóng từ khóe miệng hai người tràn ra, cùng với tiếng rê. rỉ của Lăng Vân Phàm, có một ít rơi xuống cằm, sau khi cho nước ấm vào, Kỷ Thương Hải vẫn không buông Lăng Vân Phàm, hắn hôn cậu một cách mạnh mẽ với ánh mắt dịu dàng.

Chiếc lưỡi mềm mại, ẩm ướt và nóng bỏng liếm đi nước trên khóe miệng Lăng Vân Phàm, làm ẩm môi cậu, đưa vào trong miệng cậu, khuấy động đầu lưỡi của cậu.

Trong chốc lát, tưởng chừng đó chỉ là một nụ hôn bình thường giữa những cặp tình nhân.

Nhưng giây tiếp theo, Kỷ Thương Hải r.ên rỉ một tiếng, đột nhiên lui về phía sau.

Kỷ Thương Hải lùi lại, che miệng, hắn ngừng một lúc, sau đó thả tay xuống và mở miệng.

Trong miệng hắn, một bên lưỡi rõ ràng có vết răng, giữa môi và răng còn có những vệt máu đỏ tươi, nhìn thấy mà kinh hãi.

Kỷ Thương Hải nuốt khan, mơ hồ nói: "Anh Phàm, đau quá."

Tất nhiên là hắn không nhận được phản hồi nào.

Kỷ Thương Hải rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên một bóng đen, nhẹ nhàng nói: "Nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì thì gọi cho tôi, tôi ở phòng khách."

Nói xong Kỷ Thương Hải rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lăng Vân Phàm đau đầu muốn nổ tung, cậu không muốn nằm nhưng cũng chỉ có thể nằm thôi.

Cậu mơ màng trong giấc mơ một thời gian, khi mở mắt lên, tâm trí của cậu đã rõ ràng hơn một chút.


Lăng Vân Phàm chống tay ngồi dậy trên giường, đang định nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu thì lại nghe thấy tiếng xích sắt kêu leng keng kỳ lạ.

Lăng Vân Phàm bối rối nhìn âm thanh đó, máu trong cơ thể cậu lập tức nguội đi một nửa.

Cổ tay trái của cậu bị còng, còng tay to, không làm tay cậu bị siết chặt, vòng trong còn có một lớp bông quấn quanh để tránh làm Lăng Vân Phàm bị thương, sợi xích sắt có độ dài nhất định và một đầu của nó được khóa vào thanh chắn giường.

"A, cái quái gì thế này..." Lăng Vân Phàm đưa tay ôm đầu, cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau.

Cậu hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình bị Kỷ Thương Hải giam giữ, cậu lại ngẩng đầu nhìn chung quanh.

Đây là một căn phòng khiến Lăng Vân Phàm cảm thấy rất xa lạ, những bức tường trắng đơn giản có cảm giác cổ kính nhất định, cửa sổ duy nhất được hàn lại bằng một tấm sắt, bên ngoài không rõ là ngày hay đêm.

Trong phòng không có đồ đạc gì ngoại trừ một chiếc giường, sàn nhà trải chăn mềm dày, những chỗ lồi lõm đều được bọc bằng vải bông.

Đối diện giường là hai cánh cửa đóng kín, một cái dẫn vào phòng khách, một cái trông giống như cửa phòng tắm, chiều dài sợi xích trói Lăng Vân Phàm vừa đủ để cậu có thể chạm tới phòng tắm.

"ĐM..." Lăng Vân Phàm chửi rủa, "Cuối cùng là có bao nhiêu tài sản vậy…"

Lăng Vân Phàm chán nản nằm xuống giường, cảm thấy hiện thực vô cùng rời rạc và không chân thực.

Suy cho cùng, sự biến đổi đột ngột của một người tình hiền lành thành một kẻ điên cuồng hoang tưởng cũng giống như ánh sáng bị xoắn thành một nút thắt Trung Hoa trong cùng một môi trường thống nhất, chưa ai từng nhìn thấy!

Nhưng Lăng Vân Phàm cẩn thận nhớ lại những cảnh tượng trong quá khứ, cậu phát hiện rằng những dấu vết đã lan khắp mọi ngóc ngách, chỉ là bản thân cậu đã không để ý tới.

Đáng lẽ khi Kỷ Thương Hải nói hắn là bạn trai của cậu, cậu nên gõ vào đầu của hắn xem bên trong thực chất có cái gì!!!

Lăng Vân Phàm thở dài.

So với sợ hãi và lo lắng, tâm trạng hiện tại của cậu đầy sự bối rối và đau thương.

Trong phòng tối om, Lăng Vân Phàm nhìn lên trần nhà, tập tài liệu chứa đựng vô số chứng cứ phạm tội của Kỷ Thương Hải hiện ra trước mắt, cậu cảm thấy tim mình thắt lại vì đau đớn.

Cậu cuộn tròn, vùi mặt vào chiếc chăn mỏng.

Không biết đã qua bao lâu nhưng cậu nghe thấy tiếng cọt kẹt, cánh cửa được mở ra.


Kỷ Thương Hải cầm một khay gỗ bước vào phòng, trên đó đặt cháo thịt nạc với trứng Bắc Thảo, cộng thêm nhân tố gãi đúng chỗ ngứa - gỏi cuốn.

Kỷ Thương Hải đi tới bên giường, nhỏ giọng nói với người đang ngủ: "Vân Phàm, đã đến giờ ăn cơm rồi."

Lăng Vân Phàm ngồi dậy và hỏi: "Kỷ Thương Hải, cậu có nghĩ tôi có thể ăn chúng không?"

Kỷ Thương Hải bình tĩnh nói: "Nếu cậu tuyệt thực, tôi sẽ tiêm tĩnh mạch dinh dưỡng cho cậu. Tốt nhất không nên làm như vậy, không tốt cho dạ dày của cậu."

"Con mej cậu..." Lăng Vân Phàm tức giận xoa xoa tóc, "Kỷ Thương Hải, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Kỷ Thương Hải nói: "Tôi thích cậu."

Lăng Vân Phàm hoàn toàn không thể hiểu được mạch não của Kỷ Thương Hải: "Vậy sao? Thích tôi rồi làm tổn thương những người xung quanh tôi, trói tôi, giam cầm tôi, khiến tôi càng ghét cậu hơn?"

Kỷ Thương Hải trầm mặc hồi lâu mới mỉm cười, trong nụ cười tuyệt vọng lộ ra vẻ bình tĩnh mà hắn đã sớm lĩnh hội được, hắn nói: "Dù sao, nếu tôi không làm như vậy, một ngày nào đó nếu cậu chọn Omega hoặc người khác, cậu cũng sẽ rời bỏ và ghét tôi. Tình yêu không phải là thứ mà tôi có thể sở hữu mãi mãi."

Lăng Vân Phàm: "???"

Việc chọn Omega hay người khác vào một ngày nào đó có ý gì?

Lăng Vân Phàm luôn luôn trung thành và từ đầu đến cuối chỉ yêu duy nhất Kỷ Thương Hải, nhưng khi nghe những lời nói đó, cậu như là một người phụ tình vậy.

Kỷ Thương Hải: "Vân Phàm, ăn chút gì đi, đừng để đói."

Lăng Vân Phàm: "Tôi sẽ ăn thịt cậu! Kỷ Thương Hải, Đm cậu thả tôi ra! Đừng để tôi đánh cậu!!" Cậu tức giận kéo dây xích, cả căn phòng vang lên âm thanh leng keng của dây xích.

Cậu thực sự đã hết lời chửi bới trong nửa năm trước chỉ trong hai ngày.

Kỷ Thương Hải thở dài một hơi, đặt khay gỗ xuống trên thảm cách giường khoảng một mét, nói với Lăng Vân Phàm: "Nếu đói thì ăn đi."

Sau đó Kỷ Thương Hải đi ra khỏi phòng.

"Kỷ Thương Hải!" Lăng Vân Phàm vội vàng bò xuống giường, đuổi theo Kỷ Thương Hải: "Đm, tôi bảo cậu thả tôi ra! Làm như vậy có ích lợi gì chứ?! Cậu có thể giam tôi cả đời à?!"

Nhưng Lăng Vân Phàm không bắt được Kỷ Thương Hải, sợi xích sắt vướng khiến cậu trượt chân, Lăng Vân Phàm nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt.

Căn phòng lại chìm vào bóng tối.