Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 100: C100: Lo lắng nhưng không ra bên ngoài được






Hai tay Lăng Vân Phàm ôm lấy khuôn mặt Kỷ Thương Hải, vì ánh sáng mờ mịt nên cậu không thể thấy rõ, cho nên tiến đến cực gần.

Môi và lưỡi của họ chỉ cách khoảng mười centimet, hơi thở đan xen, đôi mắt của Lăng Vân Phàm mở to, cậu nghiêm túc nhìn khóe miệng của Kỷ Thương Hải, nhưng Kỷ Thương Hải lại cảm thấy Lăng Vân Phàm đang quyến rũ tâm hồn hắn, và hắn chỉ muốn ngậm lấy, trêu chọc đôi môi của Lăng Vân Phàm.

Vì thế Kỷ Thương Hải lại gần, muốn hôn Lăng Vân Phàm lần nữa.

"Này, chờ đã." Xung quanh tối quá, Lăng Vân Phàm nhìn không ra trên mặt Kỷ Thương Hải có vết thương nào không, cậu cảm giác được Kỷ Thương Hải lại muốn hôn mình, liền dùng tay ngăn cản hắn lại.

Ngón tay của Lăng Vân Phàm vô tình ấn vào chỗ bầm tím trên má Kỷ Thương Hải, Kỷ Thương Hải vô thức đau đớn hít một hơi khí lạnh.

Lăng Vân Phàm vừa nghe thấy điều gì đó không ổn nên dứt khoát túm Kỷ Thương Hải đến dưới ánh đèn đường, nhìn lại mặt hắn.

Cứ vậy nhìn lên, cuối cùng Lăng Vân Phàm cũng thấy rõ ràng, khóe miệng Kỷ Thương Hải quả thực có một vết bầm tím mờ nhạt, mặc dù vết thương trên má đã được che đậy bởi kem che khuyết điểm nên không thể nhìn thấy được, nhưng nếu không đau, sao Kỷ Thương Hải có thể hít một hơi như vậy.

Đột nhiên Lăng Vân Phàm nghĩ đến điều gì đó, duỗi tay cởi áo của Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải dừng một chút, nắm lấy cổ tay Lăng Vân Phàm, cong mắt cười nhẹ: "Mặc dù tôi cũng nóng nảy, nhưng đây là ngoài trời, tôi không muốn người khác nhìn thấy cậu như vậy."

"Cậu còn tâm tình đùa giỡn nữa à?" Lăng Vân Phàm gấp đến mức miễn cưỡng cởi cúc áo của Kỷ Thương Hải, kéo áo của hắn ra nhìn xem, đồng tử đột nhiên co rút lại thành hình mũi kim.

Thắt lưng và bụng của Kỷ Thương Hải đầy những vết bầm tím đỏ, một số vết thâm như trái cây thối, chứng tỏ hắn đã phải chịu đựng một trận đòn như một cơn bão dữ dội.

Hốc mắt Lăng Vân Phàm đột nhiên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi chửi một câu tục tĩu. Sau đó quay người đi đến nhà hàng để tính sổ với Kỷ Phi.

Kỷ Thương Hải từ phía sau nhanh chóng đưa tay ôm lấy Lăng Vân Phàm, ôm chặt cậu trong lòng.


"Vân Phàm, bình tĩnh." Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng dỗ dành.

Lăng Vân Phàm nổi trận lôi đình: "Con mẹ nó, cậu muốn tôi bình tĩnh là bình tĩnh thế nào?!"

"Vân Phàm, tôi không sao, tôi thật sự không sao, vết thương này mấy ngày nữa sẽ khỏi." Giọng nói Kỷ Thương Hải ôn hòa như suối, "Không phải cậu đã tới tìm tôi rồi sao? Cậu có kế hoạch đưa tôi đi trốn, phải không?"

Nói xong, Lăng Vân Phàm bình tĩnh lại một chút, không còn la hét tìm Kỷ Phi mà xoay người vào trong lòng ngực của Kỷ Thương Hải, đối mặt với Kỷ Thương Hải rồi ôm lấy hắn, tựa như an ủi Kỷ Thương Hải, một lúc lâu không nói lời nào.

Sau khi Kỷ Thương Hải chịu buông Lăng Vân Phàm ra, Lăng Vân Phàm liền đưa tay buộc lại từng cúc áo sơ mi của Kỷ Thương Hải, từ trên xuống dưới, khiến vết sẹo kinh người một lần nữa bị áo sơ mi trắng che đi.

Hốc mắt của Lăng Vân Phàm nhuộm một màu đỏ tươi, rất lâu vẫn không biến mất.

Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm, cảm thấy mình bị đánh cũng rất đáng giá.

Ánh trăng chiếu rọi nước mắt ở khóe mắt Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải nhìn cậu, nhịn không được nói: "Vân Phàm, tôi yêu cậu."

Lăng Vân Phàm chỉnh lại cổ áo cho hắn, kiên quyết nói: "Đừng lo lắng, Hoắc lão gia đã hứa với tôi là sẽ cứu cậu ra ngoài rồi."

Kỷ Thương Hải hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình: "Sao cậu lại mời được Hoắc lão gia?"

Lăng Vân Phàm nói ngắn gọn về mối quan hệ giữa Hoắc lão gia và mẹ mình.

Kỷ Thương Hải như có điều suy nghĩ: "Tôi hiểu rồi. À, Vân Phàm, cậu có mang điện thoại theo không?"


"Có." Lăng Vân Phàm lấy điện thoại ra, đưa cho Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải cầm điện thoại bấm số của Trang Quỳnh Hoa, thấp giọng hỏi cô điều gì đó.

Lăng Vân Phàm chỉ nghe thấy Kỷ Thương Hải hỏi ở đầu bên kia của điện thoại: "Cô đã tìm thấy chưa? Vất vả rồi, ừ đúng, làm theo như tôi đã nói trước đó". Sau đó Kỷ Thương Hải cúp máy, đưa lại điện thoại cho Lăng Vân Phàm.

Tâm tình của Kỷ Thương Hải rất tốt, ánh mắt cũng bình tĩnh hơn một chút.

Hắn mỉm cười và nói với Lăng Vân Phàm, "Mọi chuyện sắp kết thúc rồi."

Nửa giờ sau, Trang Quỳnh Hoa xuất hiện ở căn hộ của Kỷ Thương Khung.

Cô ngồi trên sô pha, từ trong túi xách nhỏ lấy ra một chiếc USB flash đặt lên bàn trà, cô nói với Kỷ Thương Khung đang ngồi đối diện nình: "Trong đó có bằng chứng phạm tội của Kỷ Phi. Sau khi tôi rời khỏi đây thì sẽ lập tức giao cho cảnh sát. Kỷ Phi sẽ phải ngồi tù, Tập đoàn Tung Hoành sẽ gặp phải biến cố lớn nhất trong lịch sử. Cuối cùng khó có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra."

Trang Quỳnh Hoa nhìn sắc mặt tái nhợt như quỷ của Kỷ Thương Khung: "Tôi định trực tiếp đem cái USB này giao cho cảnh sát, nhưng Kỷ Thương Hải nói, phải nói cho cậu biết hết mọi chuyện."

Kỷ Thương Khung đợi một lúc mới nói, giọng khàn khàn hỏi Trang Quỳnh Hoa: "Trong USB có bằng chứng tội ác gì của cha tôi?"

Trang Quỳnh Hoa: "Bao gồm nhưng không giới hạn đến tội ác như cố gắng cưỡng hi.ếp, cưỡng ép đánh dấu Omega, dụ dỗ sử dụng các loại thuốc cấm để khống chế người khác."

Kỷ Thương Khung kinh hãi: "Dùng thuốc cấm để khống chế người? Ông ấy khống chế ai?"

Trang Khung Hoa trả lời: "Mẹ ruột của Kỷ Thương Hải."


Kỷ Thương Khung: "..."

"Tôi hiểu được..." Kỷ Thương Khung cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe được, "Cứ làm việc phải làm đi..."

Trang Quỳnh Hoa gật đầu, đứng dậy sải bước ra khỏi căn hộ của Kỷ Thương Khung.

Kỷ Thương Khung đưa tay ôm đầu, ngón tay luồn vào phần tóc bên trán, dùng sức nắm lấy.

Có người lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, đưa tay chạm vào lưng Kỷ Thương Khung.

Kỷ Thương Khung quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt lo lắng của Dung Trạm.

Kỷ Thương Khung muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng, nước mắt đã trào ra trước.

Bến cảng ấm áp từng được gọi là nhà cuối cùng đã bị gió và sóng mạnh đánh tan, không còn chỗ để phục hồi.

Dung Trạm duỗi tay ôm chầm Kỷ Thương Khung, để anh khóc ướt áo mình, Dung Trạm xót xa trong lòng nặng trĩu, y nói những lời an ủi không biết có tác dụng gì không: "Anh Thương Khung, sẽ không sao đâu, anh còn có em, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh."

-

-

Ngay khi Trang Quỳnh Hoa bước vào đồn cảnh sát, Kỷ Phi liền dẫn Kỷ Thương Hải đến tạm biệt Hoắc lão gia và Hoắc Hàn Học, lên xe chạy về phía biệt thự ngoại ô.

Kỷ Phi và Kỷ Thương Hải ngồi ở ghế sau xe, Kỷ Phi châm một điếu xì gà hỏi: "Vừa rồi trong nhà hàng, anh và cháu trai của Hoắc lão gia ở trong vườn làm gì vậy?"

Kỷ Thương Hải nói một câu: "Cậu ta mê tôi."

Kỷ Phi cười lạnh hỏi: "Cậu ta là Omega à?"


Kỷ Thương Hải gật đầu.

Kỷ Phi rít một hơi xì gà, cảm nhận được hương thơm nồng nàn nhảy múa trên đầu lưỡi: "Không có gì lạ."

Kỷ Thương Hải im lặng.

Kỷ Phi liếc nhìn Kỷ Thương Hải nói: "Cứ vậy đi, nếu như anh có thể đồng ý kết thân với nhà họ Hoắc, tôi sẽ trả toàn bộ tài sản lại cho anh, sau này tiếp tục để anh quản lý tập đoàn Tung Hoành. Thế nào? Đây là một giao dịch không lỗ đâu."

Kỷ Thương Hải nhanh chóng đồng ý: "Được."

Kỷ Phi cười nói: "Tôi biết anh sẽ không cự tuyệt."

Kỷ Phi cũng nói: "Con trai, tôi hiểu anh. Tôi và anh từ trước đến nay đều giống nhau. Tôi biết anh sẽ không từ bỏ tên Alpha kia. Anh chỉ đang chờ cơ hội. Chờ một ngày nào đó, anh lấy lại được quyền lực và tài chính và không còn bị hạn chế bởi bất cứ thứ gì, anh nhất định sẽ giam tên Alpha kia lại, bao vây cậu ta và theo dõi cậu ta liên tục."

Tuy rằng biết hiện tại mình nên nghe theo lời của Kỷ Phi, nhưng Kỷ Thương Hải vẫn không nhịn được phản bác: "Tôi không định làm loại chuyện đó nữa."

"Không, anh sẽ làm vậy." Kỷ Phi kiên quyết nói: "Đây là bản chất của anh, đây là bản chất của Alpha."

Lời nói của Kỷ Phi mang tính giễu cợt, ác độc như lời nguyền: "Vì anh mãi mãi không thể đánh dấu cậu ta, anh sẽ mãi mãi lo lắng, mãi mãi lạc lõng, mãi mãi sợ cậu ta ở bên Omega, anh nghĩ mình sẽ không còn bắt giam cậu ta nữa, chỉ vì hiện tại anh không có khả năng làm vậy, bởi vì anh biết mình phải khiêm tốn ở bên cạnh cậu ta, vì vậy anh giả vờ đáng thương, giả vờ tủi thân và giả vờ như đã được chữa lành."

"Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh."

"Một khi anh có khả năng giữ cậu ta lại, anh sẽ bắt đầu nghĩ lại về điều này, ngày ngày đêm đêm, từng giây từng phút."

Kỷ Phi tựa hồ nhìn thấy trò hay, nụ cười càng lúc càng đùa cợt: "Dù sao anh cũng biết, khi Alpha trong thời kỳ nhạy cảm gặp một Omega trong trạng thái phát t/ình sẽ xảy ra chuyện gì, cậu ta sẽ quên anh ngay lập tức, bị kiểm soát bởi bản năng, chỉ cần anh không ở trong tầm mắt của cậu ta thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện này."

"Mà anh, tuyệt đối không thể chấp nhận được khả năng này."