Sau Khi Giả Trang A, Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu!

Chương 2: Ngôi sao nhỏ xinh đẹp




Edit: Mèo

==========================

Tư Cẩn và An Tri Mĩ ra mắt cùng năm, một người xuất thân là thần tượng còn người kia tập trung vào đóng phim, họ đều ra mắt trong các lĩnh vực tương thích nhanh chóng.

  Đó là lý do mà họ không can thiệp vào lĩnh vực tương ứng của nhau, cứ như là trời sinh không liên quan, nhưng mà không hiểu sao hai nhà fan cứ lôi nhau ra mà xé.

  Fans của An Tri Mĩ quay sang trào phúng Tư Cẩn suốt ngày mặt lạnh giống như lão cán bộ kỳ cựu.

  Nhà fan Tư Cẩn chế giễu chiếc bình hoa ngốc nghếch An Tri Mĩ chẳng ra gì.

  Hai nhà đều dùng tài khoản mạng xã hội để Battle với nhau, lúc đầu, đoàn đội của cả hai bên còn có ý muốn cứu lại kết cục, nhưng kết quả bị fan chẳng phân biệt được địch hữu làm cho chán nản mà văng trở về.

  Dần dà, ai cũng biết rằng An Tri Mĩ và Tư Cẩn không hợp.

  Chu Nhiên không biết mình đã trả lời tin nhắn của ai, ngẩng đầu lên, hơi ngập ngừng hỏi: "Em đối với Tư Cẩn cảm thấy như thế nào?"

  An Tri Mĩ nghĩ nghĩ một lúc, "Em thấy khá thích anh ta."

  Chu Nhiên là có chút ngạc nhiên, "Tại sao? Em còn chưa bao giờ gặp qua anh ta cơ mà. "

  " Bởi vì anh ấy là thật sự, còn cá nhân em là giả dối. " Mấy giọt nước mắt sinh lí sau cơn buồn ngủ mang theo run rẩy treo trên lông mi, An Tri Mĩ không có chút tinh thần, lựa chọn nói thẳng: "Để duy trì cái gọi là tính cách thiên thần, em thường gặp ngốc bức cũng không thể nào phát hỏa, mà em đoán anh ta khác với em."

  Chu Nhiên: "... Ủy khuất cho em."

  "Bất quá thì không giống nhau thực ra là bình thường, Tư Cẩn thật sự rất giỏi." Chu Nhiên nghĩ nghĩ một lúc rồi căn dặn một câu, "Đừng có mà làm ẩu làm càn."

  " Sẽ không, em tự tin rằng em có thể giả vờ đến cùng." An Tri Mĩ thay đổi cái tư thế, "Tí nữa em sẽ giả vờ như nào? Vẫn là dịu dàng?"

An Tri Mĩ mỉm cười, "Em tốt nhất giả vờ ngoan ngoãn."

  ...

  "Tôi sẽ không đi."

  Một chiếc Bentley màu đen khác, theo chiều ngược lại đến, cùng với xe của An Tri Mĩ khoảng cách ngắn dần.

  Tư Cẩn quần tây bọc đôi chân dài thẳng tắp vừa vặn che khuất trước ghế xe, trong mắt hiện lên tia lãnh ý: "Tôi sẽ không cường điệu với tiểu minh tinh kia."

  Người đại diện Trang Vi ý đồ thuyết phục hắn: "Tôi đã điều tra qua, tiểu tử kia tuy rằng vác cái bộ dạng cao lạnh, nhưng trong lòng lại rất ôn nhu mềm mại, cho nên cậu không cần vất vả."

  Một tiểu cô nương mũm mĩm ngã bên ngoài chiếc xe, ngồi trên mặt đất, thoạt nhìn rất ngốc nghếch. Tư Cẩn không khỏi cười thành tiếng, trực tiếp phớt lờ Trang Vi.

  Trang Vi thấy hắn một bộ không có hứng thú, nhắm mắt lại, "Cậu đừng quá tùy hứng được không?"

  Tư Cẩn cười nhạo báng, "Không thể."

  Trang Vi không giấu nổi vẻ phờ phạc dưới lớp trang điểm mỏng manh của cô, "Thật sự không thương lượng?"

  Trên mặt Tư Cẩn là ý trào phúng quá mức rõ ràng.

  Trang Vi hít sâu một hơi, "Lùi lại một chút, trong các chương trình tạp kỹ không được phép hút thuốc và uống rượu, quên chuyện này đi, tôi đi câu thông."

  "Chờ đã."

  Tư Cẩn đột nhiên thu tầm mắt, không đầu không đuôi hỏi, "Cô nói, An Tri Mĩ?"

Trang Vi ngừng gọi điện thoại, "Là cái tên này, cậu không biết?"

  Tư Cẩn thật dúng là không biết, suy nghĩ một lát: "Ngoại hình cậu ta nhìn rất vừa mắt đúng không? Bên mắt có một nốt ruồi đỏ, làn da đặc biệt trắng. "

  Trang Vi kỳ quái liếc nhìn hắn," Đúng là như thế này, cậu— "

Tư Cẩn đột nhiên có hứng thú, nhưng thần sắc không nhìn ra điều gì:"Tôi cảm thấy có thể liên lạc trước rồi mới cân nhắc xem có hợp tác không. "

  Trang Vi có chút không nói nên lời:"... Còn nguyên tắc của cậu? "

  Tư Cẩn một tay kéo chiếc nơ đại diện cho sự trói buộc, đầu lưỡi áp vào răng nanh nhọn, khóe môi gợi lên ý cười hung hăng: "Ý của chị là?".

  Trang Vi nửa ngày mới nghẹn ra một câu——

  "Cậu không được phép đụng đến các minh tinh trong chương trình lần này!"

  ...

  Xe trực tiếp lái đến sân bay.

Rất nhanh đã tới nơi, Chu Nhiên mang theo An Tri Mĩ xoay người cúi người, bước vào một gian phòng nghỉ.

  Đây là một căn phòng cực kỳ rộng rãi với những chiếc đèn pha lê sang trọng treo trên trần nhà, người ngồi trước chiếc bàn gỗ rắn chắc dưới ánh đèn mạnh, nét mặt chỉ ẩn hiện trong bóng tối phía sau ánh đèn, khiến người ta khó nhìn ra dáng vẻ gì.

  Áo sơ mi trắng với quần tây âu đen, áo sơ mi phẳng phiu, không có một chút nếp nhăn, tỷ lệ hoàn hảo, trông càng thêm rắn rỏi.

  Khí chất vô cùng đặc biệt và lạnh lùng, làm cho An Tri Mĩ một cảm giác kính sợ theo bản năng.

  Không hiểu vì sao, An Tri Mĩ đột nhiên có chút khẩn trương.

  Nhưng sự cải trang của cậu hơn hai năm qua cũng không vô ích, cho dù là hoảng hốt, trên mặt vậy mà lộ ra nụ cười ôn nhu, lông mi dài khẽ rung động vài cái. Nam nhân hướng đến chỗ phát ra ánh sáng mà lại gần.  

  "Giới thiệu một chút, đây là An An nhà chúng ta. Tính cách đặc biệt ôn nhu, không nói năng khó nghe, điều rất nhát gan, còn phải mong Tư ca chiếu cố." Còn chưa đến gần, Chu Nhiên mang theo ý cười giới thiệu người.

  Bên kia, Trang Vi nhìn An Tri Mĩ thuần khiết như thiên thần bước vào, mỉm cười che đậy: "Đây là Tư Cẩn, kết giao với cậu ấy cũng chán. May mà cậu ấy có một thói quen sống tốt. Không hút thuốc, không uống rượu, hay yêu đương, nhất định sẽ không phá hư An An nhà mấy người."

  An Tri Mĩ đến gần chút, bị ánh nắng ngoài của sổ làm cho lóa mắt đôi chút. Khống chế cái ham muốn giơ tay để chặn ánh sáng, mỉm cười vô hại với Tư Cẩn: "Xin chào, tôi là An Tri Mĩ."

Bóng dáng kiêu ngạo tựa hồ đang tự hỏi điều gì đó, nghe thấy tiếng động, hắn từ từ ngẩng đầu lên. Những viên kim cương của khuy măng sét phản chiếu ánh sáng huyền ảo dưới ánh đèn, chậm rãi hướng đến An Tri Mĩ mà lộ ra thực dung của ảnh đế bí ẩn.

  Hiện tại hai ánh mắt va chạm, bụi trong không khí dường như đều không động tĩnh.

  Nhìn rõ khuôn mặt vừa quen vừa lạ này, não An Tri Mĩ nổ một cái oanh đầy vang dội.

  Những lời nói từ người hâm mộ nhiệt thành đêm qua cứ văng vẳng bên tai không ngừng ——

  "Anh bạn, mượn bật lửa được chứ."

  "Tôi thực sự thích cậu ấy, vậy phiền cậu thay cậu ấy kí tên cho tôi được chứ?"

  "Rất vui khi gặp cậu, tạm biệt. "

  "... "

  An Tri Mĩ mang một mặt đầy vẻ kính sợ và kích động kia cho chó ăn, cậu rút tay ra một cách vô hồn, khuôn mặt thật vốn đã lạnh lùng của cậu lại bộc lộ ra trước Tư Cẩn.

  "Người hâm mộ? Không thú vị? Không hút thuốc?" An Tri Mĩ lạnh lùng nói.

  Tư Cẩn nhướng mày, thích thú nhìn người thanh niên trước mặt.

  An Tri Mĩ có nước da trắng như sữa, nốt ruồi ở mắt dưới mắt thêm chút ngây thơ, trên người lộ ra những dòng chữ sạch sẽ và vô hại. Đáng tiếc là sự ôn nhu giả tạo như là phù dung sớm nở tối tàn, trong chớp mắt gai góc lộ ra.

  Hắn nghiêng đầu, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt mang theo ý cười.

  "Ôn nhu? Nói dối? Nhát gan?"

  Tư Cẩn cúi người lại gần, hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người lập tức chiếm hết mọi giác quan của An Tri Mĩ, bên tai truyền đến một giọng nói mơ hồ, "Bạn nhỏ, đừng quên là cậu đã nói dối tôi trước. "

An Tri Mĩ choáng váng trong giây lát vì mùi hương kỳ lạ thoáng qua nơi chóp mũi.

____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Trước khi gặp mặt ——

An Tri Mĩ: Tôi tốt nhất giả vờ ngoan ngoãn.

Sau khi gặp mặt ——

An Tri Mĩ: Súng!

================================

Mèo: Ưi trừi, An An nhà mị ~.~