Sau Khi Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 93




"Anh đây."

Bạc Việt Minh cúi đầu hôn lên tóc Bùi Ý, cố gắng áp chế đau lòng tràn ngập trong lòng.

Hắn nhẹ nhàng xoa gáy người yêu, không đẩy cậu ra mà nói: "Lên đây, để anh ôm em."

Bùi Ý vùi đầu vào trong ngực Bạc Việt Minh, im lặng ôm lấy cánh tay hắn, hai chân nhanh nhẹn trèo lên người hắn: "Nhị ca."

"Ừm, anh đây."

Bạc Việt Minh không quên đáp lại, ôm người yêu giống như koala đi vào phòng, hắn ôm Bùi Ý ngồi xuống trên ghế sô pha: "Mấy ngày này có phải rất mệt không? Để anh ôm một cái."

Bùi Ý hít một hơi nhỏ, vẫn dựa vào lòng ngực hắn để lấy sức. Mùi gỗ mun thoang thoảng quanh người, cuốn đi mệt mỏi của cậu trong ngày qua.

Kể từ ngày đầu tiên "kịch bản trò chơi bị rò rỉ", ấm ức, không cam lòng thậm chí nỗi chua xót khi phải níu ké thời gian để viết kịch bản mới, đã lên đến đỉnh điểm vào bây giờ.

Bùi Ý vốn không thích tỏ ra yếu đuối, nhưng bây giờ lại không thể nhịn được nữa: "Nhị ca, em mệt chết rồi."

Bạc Việt Minh cảm nhận được ẩm ướt lạnh lẽo truyền đến từ bả vai, thấp giọng đáp lại, ôm chặt cậu hơn: "Anh biết, mệt thì nghỉ ngơi đi, anh ở cùng em."

Bùi Ý dừng một chút, có ý đồ dùng tính trẻ con để giải quyết cảm xúc của mình: "... Hay anh kiếm tiền nuôi em đi."

Bạc Việt Minh nhẹ nhàng nhéo nhéo phần thịt mềm sau gáy cậu, dỗ dành nói: "Nếu em thực sự không muốn làm nữa thì nghỉ ngơi đi, anh nuôi em."

Đừng nói là đại gia nghiệp Bạc thị, cho dù Bạc Việt Minh chỉ dựa vào chính mình, tiền hắn kiếm cũng đủ để hai người sống tự do tự tại đến hết đời.

Bùi Ý lại cọ cọ trên vai Bạc Việt Minh, khi ngẩng đầu lên hốc mắt vẫn còn chút ửng hồng,

nhìn qua vừa đáng yêu vừa đáng thương: "Sao anh lại tới đây?"

Bạc Việt Minh nựng hai má cậu, là đùa giỡn cũng là cưng chiều: "Nếu anh không tới, bảo bảo nhà anh sẽ ấm ức chết mất."

Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Bùi Ý nghe thấy câu xưng hô "bảo bảo", gương mặt tức khắc đỏ bừng.

Cậu thẹn thùng dời ánh mắt, cố ý chuyển chủ đề: "Kiều Đông nói cho anh biết sao? Em đã dặn cậu ấy phải giữ bí mật, tiểu tử này vẫn không giấu được."

Bạc Việt Minh nghe cậu phun tào, bất đắc dĩ nói: "Cho dù Kiều Đông không nói gì về chuyện này, em cho rằng có thể giấu được anh sao?"

Nếu hai hoặc ba ngày đầu tiên vẫn còn tính bình thường, thì trong những ngày gọi video tiếp theo, trạng thái của Bùi Ý giảm sút rõ rệt, lại còn tìm ra nhiều lý do để kết thúc cuộc gọi video.

Thân là người yêu Bạc Việt Minh sao có thể không hề phát hiện?

Bạc Việt Minh ăn ngay nói thật: "Vốn dĩ anh muốn đến càng sớm càng tốt, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn là nhịn xuống."

Chưa kể tập đoàn Bạc thị còn có những dự án lớn cần đẩy mạnh, nếu không có hắn cầm lái thì thực sự không thể làm được. Nhưng theo góc độ của Bùi Ý, đối phương khẳng định sẽ không đồng ý cho hắn ném công việc xuống rồi chạy tới với cậu.

Bùi Ý lẩm bẩm: "May là anh cũng nhịn xuống không chạy tới, bằng không em sẽ cảm thấy áy náy, không thoải mái."

Bạc Việt Minh biết rõ cố hỏi: "Vì sao không thoải mái?"

"Công việc của hai chúng ta đều là công việc, trách nhiệm chúng ta nên thực hiện ở nơi làm việc cũng là trách nhiệm, không có cái nào nặng cái nào nhẹ cả."

Người trưởng thành cho phép tình yêu cuốn đi đầu óc, nhưng càng phải học cách kiềm chế và trách nhiệm.

"Nếu anh đến sớm hơn vài ngày, em khẳng định vẫn còn bận rộn với công việc, chắc chắn sẽ không có thời gian nói chuyện với anh."

Bùi Ý suy nghĩ rất kỹ, nói rất nhẹ nhàng.

"Như vậy, anh không chỉ trì hoãn công việc, còn dễ dàng sinh ra tâm lý chênh lệch, em không muốn."

Một đoạn tình cảm không thể là một mình trả giá, cũng không thể một mình làm bạn.

Bạc Việt Minh biết Bùi Ý sẽ có loại suy nghĩ như vậy, lại hỏi: "Vậy bây giờ anh tới có được không?"

"Em vừa hoàn thành xong công việc, yêu cầu cần phải sạc pin."

Bùi Ý tự mình tìm ra lý do, lại quan tâm hỏi: "Còn anh thì sao? Tạm thời chạy đến Hải Thị, thật sự sẽ không làm chậm trễ tiến độ công việc sao?"

Bạc Việt Minh lắc đầu: "Không cần, dự án quốc tế quan trọng nhất đã ký hợp đồng xong, anh có thể rảnh rỗi một chút."

Ánh mắt Bùi Ý sáng ngời: "Vậy anh ở lại đây bao lâu? Cho dù kịch bản được phê duyệt một lần nữa quay phim lại, em có thể phải ở lại Hải Thị từ một đến hai tháng rưỡi."

Bạc Việt Minh nghe ra ỷ lại ẩn trong lời nói của người yêu, liền chọc cậu: "Anh không thể ở lại lâu, chiều mai phải rời đi."

"..."

Khóe miệng cong lên của Bùi Ý ngưng lại, không tự chủ được mà thở dài: "Ài?"

Bạc Việt Minh cười nói: "Không phải em vừa thề son sắt nói chúng ta phải có trách nhiệm trong công việc sao? Em không hy vọng anh vì em làm ảnh hưởng công việc của chính mình?"

Bùi Ý cảm thấy mình bị vả mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Lý trí nghĩ như vậy, nhưng tâm tư lại ngược lại."

Trước đây Bùi Ý không có thói quen dựa dẫm vào bất kỳ ai, nhưng từ khi yêu Bạc Việt Minh——

Cậu chỉ cảm thấy độ dính người của mình bất tri bất giác đã dâng cao, dù muốn cũng không thể che giấu được.

Bạc Việt Minh nhìn thấy tâm tình buồn bực của người trong ngực, nói thật: "Theo anh tính, anh có thể ở lại bốn năm ngày, nếu tập đoàn không có chuyện gì quan trọng, thì anh có thể ở lại lâu hơn."

Dù sao thì công việc quan trọng nhất cũng đã hoàn thành, dành thời gian đến Hải Thị vài ngày, giao phần công việc còn lại cho Bạc Kiều và những người khác.

Bùi Ý lập tức nở nụ cười: "Ừm."

Bạc Việt Minh hỏi cậu: "Đói bụng chưa? Đã đến giờ ăn cơm rồi."

"Ừm, có hơi đói."

Tầm mắt Bùi Ý nhìn về phía cửa: "Kiều Đông nói, trước khi ra ngoài đã đặt dịch vụ giao đồ ăn của khách sạn, sao vẫn chưa đưa đến nhỉ?"

"Để em gọi hỏi một chút."

Bạc Việt Minh nhìn chằm chằm vào quầng thâm mắt của Bùi Ý, thả lỏng vòng tay: "Ăn xong, anh cùng em ngủ một lát? Sau giờ làm việc phải ngủ bù một giấc, ngày mai lại cùng em ăn sinh nhật."

Bùi Ý ngơ ngác: "Sinh, sinh nhật?"

Bạc Việt Minh nhắc nhở: "Ngày 16 tháng 6."

Bùi Ý bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng a, gần đây em bận quá, suýt nữa quên mất ngày hôm nay."

Bùi Ý từ nhỏ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, chưa bao giờ biết được ngày sinh thực sự của mình.

Khi còn nhỏ, cậu ở trong trại trẻ mồ côi để tổ chức sinh nhật. Sau này, khi được nhận nuôi, xin cấp chứng minh thư, chỉ đơn giản coi ngày nhận nuôi là ngày sinh nhật của mình.

Sau này, ngày sinh nhật của cậu trở thành nỗi tiếc nuối mà cậu cố tình xem nhẹ.

Bạc Việt Minh chú ý tới trạng thái của người yêu: "Sao vậy?"

"Không có gì." Bùi Ý lắc đầu, vẫn tươi cười đến thoải mái: "Nhị ca, cảm ơn anh đã vất vả đến ăn sinh nhật cùng em."

Ngày 16 tháng 6 là ngày sinh nhật của nguyên chủ.

Nhưng đối với Bùi Ý, sinh nhật của cậu chưa bao giờ là quan trọng, quan trọng là Bạc Việt Minh nhớ thương đến cậu.

Bạc Việt Minh nghe được lời cảm ơn đột ngột này, trịnh trọng giải thích: "Bùi Ý, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn."

"Ừm, em đã biết."

Bùi Ý muốn hôn hắn, nhưng chợt nhịn xuống, lanh lẹ mà đứng lên: "Em đi rửa mặt trước!"

Ánh mắt Bạc Việt Minh dịu dàng đồng ý: "Ừm."

...

Hai người đơn giản dùng qua bữa trưa, mới nắm tay nhau trở về phòng ngủ chính.

Bạc Việt Minh liếc mắt nhìn thấy chiếc áo khoác trên giường, trong mắt hiện lên ý cười: "Tiểu tiên sinh, áo khoác dùng được, hay là người dùng được?"

Bùi Ý giả vờ nghe không hiểu: "Em đi súc miệng trước khi đi ngủ."

Dù đây không phải là lần đầu tiên đi công tác mang theo áo khoác, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi ngại khi hỏi ngay tại chỗ.

Bạc Việt Minh đi theo.

Hai người chỉ đơn giản thu thập một phen, sau đó kéo rèm lại nằm xuống giường.

Bùi Ý vẫn cảm thấy cổ và bả vai có chút cứng ngắc, dứt khoát yêu cầu: "Nhị ca, anh xoa chỗ này cho em."

Bạc Việt Minh cưng chiều cậu, làm theo chỉ dẫn xoa ấn từng chút một: "Kịch bản thứ hai có vấn đề gì không?"

Bùi Ý thở dài nặng nề, khi đối mặt với người yêu, cậu đã quen buông bỏ mọi áp lực và phòng bị.

"Đại khái không thành vấn đề, hôm nay mở một cuộc hợp, sửa một chút chi tiết, ngày 17 là có thể khởi động máy."

Bạc Việt Minh hiểu rõ năng lực ưu tú của Bùi Ý, nhưng vẫn khẳng định: "Tiểu tiên sinh nhà ta thật lợi hại."

Bùi Ý mỉm cười, càng lúc càng thoải mái dựa vào lòng ngực Bạc Việt Minh, kể cho hắn nghe những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.

Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu hỏi: "Nhị ca, em cảm thấy chuyện lần này rất kỳ lạ, anh thấy thế nào?"

Trước đó bận rộn với việc viết lại kịch bản lần thứ hai, Bùi Ý thực sự không có thời gian để tìm người đứng sau màn.

Bây giờ có thời gian, cậu nhất định phải bù đắp những tổn thất mình đã gánh chịu!

Bạc Việt Minh nói ra phân tích của mình: "Nếu không buộc mình phải thay đổi kịch bản trước mặt quản lý cấp cao của Vi Dịch, thì người hưởng lợi lớn nhất bây giờ sẽ là Cao Bằng Phong và tổng bộ Vi Dịch."

Cái trước là danh tiếng, cái sau là lợi nhuận.

Bùi Ý ngay từ đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy kỳ quái: "Nhưng Cao Bằng Phong ở Vi Dịch 15 năm, cuối cùng bước đến chức vụ trưởng kế hoạch, đem kịch bản tiết lộ, đây là đâm sau lưng công ty——"

"Một khi sự việc đã bại lộ, chẳng phải sự nghiệp trong ngành của ông ta không phải không xong rồi sao?"

Bạc Việt Minh đã cho cậu một góc nhìn suy nghĩ mới: "Nếu ông ta có sự chấp thuận ngầm của ban lãnh đạo cấp cao thì sao?"

Bùi Ý phản ứng lại: "Ngầm đồng ý? Nhị ca, ý anh là cấp trên của Vi Dịch đã bí mật chỉ đạo ông ta làm việc này?"

Bạc Việt Minh nói: "Không phải không có loại này khả năng này."

Trong chuyện này, không phải Cao Bằng Phong đã đâm sau lưng chủ nhân nhà mình, mà là ban lãnh đạo cấp cao của Vi Dịch đã đâm sau lưng Bùi Ý và YWY Studio với tư cách là đối tác.

Từ 46 phần đến 28 phần, lần trao đổi lợi ích này rõ ràng đã được chuẩn bị từ trước.

Bùi Ý cảm thấy cơn đau đầu lại quay trở về: "Em không tiếp xúc không nhiều với ban lãnh đạo cấp cao của Vi Dịch, nhưng Cố Tiệm Thâm ở bộ phận bản quyền không phải là loại người như vậy."

"Ninh Tịnh có quyền lực cao hơn Cao Tiệm Thâm, việc thay đổi cách chia lợi nhuận là từ miệng cô ấy, nhưng em luôn cảm thấy cô ấy rất mong được hợp tác lâu dài với em."

Nếu không, Ninh Tịnh có thể tìm mọi cách để "làm khó" kịch bản của cậu trong hai tuần này, cô bật đèn xanh cho cậu, chấp nhận mọi đề xuất kịch bản của cậu, hơn nữa còn cố gắng kéo dài thời gian nhiều nhất có thể.

Bạc Việt Minh tiếp tục đẩy lên: "Đó chính là ban lãnh đạo cấp cao Ninh Tịnh."

Dù một tập đoàn hay công ty có lớn đến đâu thì cũng sẽ có những cổ đông và giám đốc ếch ngồi đáy giếng. Những người này chỉ theo đuổi lợi ích ngắn hạn mà không quan tâm đ ến lợi ích hợp tác lâu dài.

Tập đoàn Bạc thị tránh không được, nói gì đến công ty trò chơi lớn như Vi Dịch.

"Mấy ngày này, Vi Dịch đã giải thích cho em về chuyện kịch bản bị rò rỉ chưa?"

"Chưa."

Bùi Ý lắc đầu, nhịn không được ngáp một cái.

Không biết sao lại thế này, rõ ràng mới tỉnh ngủ không lâu, cậu sao lại có thể mệt như vậy.

Bạc Việt Minh có thể nhìn thấy cậu mệt mỏi: "Còn mệt sao?"

"Phỏng chừng trong khoảng thời gian này ngủ không đủ giấc, thần kinh vừa thả lỏng đã không chịu không nổi." Bùi Ý nói, liền ngửa đầu hôn lên khoé miệng Bạc Việt Minh.

Bạc Việt Minh hôn lại, m út nhẹ đôi môi mỏng, lại dễ dàng cạy hàm răng ra, âm thanh dễ nghe vang lên, mang theo dịu dàng sau một thời gian dài xa cách.

Bạc Việt Minh nâng niu thân thể người yêu, nếm thử một chút liền dừng lại: "Ngoan, ngủ một lát?"

Bùi Ý nhớ lại nụ hôn đã lâu không thử, trong mắt lộ ra thỏa mãn: "Nhị ca, anh giúp em bóp vai và cổ một lát, còn đau."

"Được, mau ngủ đi."

"Vâng."

Bùi Ý nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ.

Bạc Việt Minh nghe thấy hơi thở đều đặn của cậu, trái tim mới một lần nữa hạ xuống, hắn rũ mắt nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn đang ngủ say trong lòng mình, tích tụ đau lòng lại ập đến——

Quầng thâm dưới mắt không nói, ngay cả gương mặt thịt đều gầy đi không ít, khi bước vào cửa ôm cậu vào lòng, hắn liền cảm thấy trọng lượng nhẹ hơn rất nhiều, phải mất gần một năm mới nuôi được một chút thịt, non nửa tháng đã rớt hết sạch!

Bạc Việt Minh nhớ đến người yêu bị đối xử ở Hải Thị, đáy mắt xẹt qua một tia u ám làm cho người ta sợ hãi.

Hắn ngừng xoa vai, cẩn thận cầm điện thoại đặt cạnh giường lên, bấm số của Lâm Chúng.

Lâm Chúng theo hắn cùng tới Hải Thị, lúc này đang ở dưới tầng.

Máy tính kết nối trong vòng ba giây.

"Alo, Bạc đổng."

"Tra một chút tình huống hiện tại của cổ đông Vi Dịch, khoa học kỹ thuật Tấn Á bên kia cũng chú ý một chút, ngoài ra còn có Cao Bằng Phong, hỏi thăm một chút xem ông ta thân thiết với ai."

Bạc Việt Minh rõ ràng biết Bùi Ý có khả năng tự mình chống trả, nhưng với tư cách là người yêu, hắn thực sự không có biện pháp thờ ơ.

Lâm Chúng cũng từ miệng Kiều Đông đại khái biết được những chuyện gần đây của Bùi Ý, kiên quyết đồng ý: "Được, Bạc đổng, tôi sẽ điều tra rõ ràng."

Bạc Việt Minh cúp điện thoại, một lần nữa ôm chặt người yêu, hắn vốn cố ý bắt chuyến bay sớm nhất đến đây, nên lúc này hắn có chút mệt mỏi.

Người yêu trong ngực, chính là yên ổn lớn nhất.

...

Lần này Bùi Ý ngủ một giấc đặc biệt thoải mái, khi tỉnh lại, cậu cảm thấy toàn bộ xương cốt đều tê dại. Cậu nhìn ánh sáng mờ ảo xuyên qua khe hở trên cửa sổ, đầu óc dần dần tỉnh táo.

"..."

Nhị ca anh ấy, hình như đã tới Hải Thị?

Bùi Ý đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, đột nhiên nhìn xung quanh, lại nhìn thấy bên giường trống rỗng——

Xem ra sự xuất hiện đột ngột của Bạc Việt Minh chỉ là ảo ảnh trong giấc mơ.

Trái tim Bùi Ý căng thẳng, vội vàng xuống giường gọi: "Nhị ca!"

Tiếng dép lê chạm đất vang lên.

Không đến ba giây, Bạc Việt Minh mở cửa đi vào: "Em tỉnh rồi à?"

Bùi Ý dừng lại, đứng tại chỗ thở phào nhẹ nhõm: "Anh đi đâu vậy?"

Bạc Việt Minh nhìn thấy vẻ hoảng loạn của cậu, tiến lại gần giải thích và an ủi: "Anh không đi đâu cả, gọi điện thoại sợ đánh thức em nên anh ở ngoài phòng khách."

Bùi Ý chấp nhận lời giải thích này: "Ừm."

Bạc Việt Minh kéo người yêu vào lòng, hỏi: "Ngủ đủ chưa? Anh có chuyện muốn hỏi em."

Vừa nói, hắn vừa kéo đối phương đến bàn máy tính, mở ngăn kéo lấy thuốc lá và bật lửa ra.

"Giải thích, em hút thuốc khi nào? Trong hộp có hai mươi điếu, hiện tại chỉ còn lại một điếu."

"..."

Bùi Ý giống như mèo con làm chuyện xấu, cậy mạnh nói sang chuyện khác: "Sao anh lại lục lọi ngăn kéo của em?"

"Được, anh xin lỗi trước." Bạc Việt Minh chặn cậu lại giữa mình và mép bàn: "Là lỗi của anh khi lục lọi ngăn kéo của em mà không có sự cho phép, nguyên nhân chỉ vì anh muốn tìm một cái bút hoặc giấy nhớ."

Không ngờ ngay khi mở ngăn kéo ra, hắn lại nhận được thêm một "bất ngờ".

Bùi Ý thực sự không có ý trách Bạc Việt Minh, vừa nghe thấy hắn xin lỗi, tức khắc chột dạ đến lợi hại: "Em không trách anh, em...cũng không hút thuốc."

Bạc Việt Minh nghe thấy Bùi Ý nói lắp, tay hắn từ thắt lưng đi xuống, đánh "bốp" vào mông cậu.

Lực tác động hơi nặng nhưng không đau.

"Sao... sao anh lại đánh em!"

Bùi Ý đột nhiên trừng lớn đôi mắt, mặt đỏ mà cố gắng né tránh, nhưng không may lưng cậu bị ép vào bàn không thể trốn thoát.

Bạc Việt Minh càng tiến thêm một bước mà lấp kín cậu: "Nói thật, bắt đầu hút thuốc từ khi nào? Hút nhiều hay ít?"

Bùi Ý mạnh miệng: "Lúc trước vì giả vờ giả vịt, nên em mới lấy ở chỗ Lê Viên, thời điểm cậu ấy cho em cũng chỉ dư lại một ít."

Bạc Việt Minh tức giận đến ngứa răng: "Vẫn không muốn nói thật?"

Bốp, lại thêm một phát nữa!

"..."

Bùi Ý hít một hơi thật sâu nói: "Chỉ một bao thôi! Gần đây công việc của em gặp rất nhiều áp lực, có khi làm việc đến tận khuya nên rất mệt!"

"Anh không phải không biết, em vừa uống rượu đã say, không thể tiếp tục làm việc, cho nên mới hút vài điếu để thả lỏng!"

Sau khi giải thích, cậu tránh ánh mắt của Bạc Việt Minh, không phục mà lên án: "Anh nói anh sẽ không đánh em, sao lại không giữ lời?"

Bạc Việt Minh sao có thể không biết trong khoảng thời gian này Bùi Ý chịu bao nhiêu ấm ức?  Hắn nhẹ nhàng ôm người yêu đang giận dỗi lên bàn, rồi hỏi: "Đánh đau không?"

"..."

Có đau hay không là vấn đề sao?

Lần này đánh tận hai lần! Hắn rốt cuộc còn muốn cho cậu mặt mũi không!

Bùi Ý mang thù, không để ý tới hắn, không nói lời nào.

"Được, là anh sai."

Bạc Việt Minh dứt khoát nhận sai, lại khuyên nhủ: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, chúng ta có thể cố gắng hết sức không hút thuốc, được không?"

Bùi Ý vẫn giả vờ thành người câm không nói lời nào.

Bạc Việt Minh không có lựa chọn nào khác, thái độ càng lúc càng mềm xuống: "Tiểu tiên sinh, để ý tới anh đi?"

"..."

"Mèo con?"

"..."

"Bảo bảo?"

Xưng hô thân mật, một tiếng so một tiếng càng có sức nặng hơn.

Bùi Ý cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trong nửa phút, sau đó tai và gương mặt đỏ bừng, đầu hàng nhận sai.

"Em biết sai rồi, lần sau không hút nữa."