Sau Khi Giả Nam Tôi Gia Nhập F4

Chương 6: Vị trí thứ nhất và thứ hai từ dưới lên thì thường là bạn tốt




Sự việc này lại một lần nữa khơi lên cuộc thảo luận dữ dội trên diễn đàn Thánh Anh, người đăng tải chính là cô gái hôm nay đã đứng ra "giúp đỡ" Giang Ngộ Thời.

Cô gái tên là Mạnh Thanh, là con gái một của chủ tịch công ty truyền thông lớn nhất trong nước. Cô ấy mang dòng máu lai, thân cao 1m7, có một mái tóc xoăn màu vàng xinh đẹp với con ngươi xanh nhạt, là vẻ ngoài điển hình của ngự tỷ cao quý đầy vẻ lạnh lùng, nhưng mà... với một vẻ bề ngoài như vậy, cô ấy lại có một trái tim đặc biệt nhiệt tình thích buôn chuyện, có thể nói là sự tương phản dễ thương.

Trong cốt truyện gốc, Mạnh Thanh cảm thấy rất hứng thú với mối quan hệ giữa Hứa Dao Dao và F4, dù sao thì cốt truyện hoàng tử và cô bé lọ lem như vậy cũng không thường thấy, trong quá trình này cô ấy cũng dần dần hiểu được sự lương thiện đáng yêu của Hứa Dao Dao, hai người trở thành bạn bè tốt nhất.

Bởi vì đặc biệt nhiệt tình yêu buôn chuyện, cho nên Mạnh Thanh cũng là quản trị viên của diễn đàn Thánh Anh.

Mặc dù diễn đàn là ẩn danh, nhưng mà phía sau mỗi một tài khoản của quản trị viên sẽ có đánh dấu đặc biệt, hơn nữa tài khoản cố định của quản trị viên thì người khác đều không thể sử dụng được.

Người đăng tải: Thanh Thanh [Hạ Mộ mới chuyển đến kia thật sự rất không bình thường! Tôi tận mắt nhìn thấy! Lục Việt của Thánh Vũ ở bên cạnh đến tìm cậu ta đánh nhau, kết quả vẫn chưa kịp động thủ thì trực tiếp nhận thua! Phía bên Hạ Mộ chỉ có hai người là cậu ta và Giang Ngộ Thời, nhưng mà phía bên Lục Việt có khoảng hơn hai mươi người, một đám người bị một mình Hạ Mộ dọa sợ tới mức chạy trối chết!!!]

Lầu 2: Ối... Chủ thớt đang kể chuyện à? Tại sao không nói Hạ Mộ đã dùng nội lực khinh công đánh bại hơn hai mươi người.

Lầu 6: Chủ thớt chắc sẽ muốn, khuyến khích bạn đi viết tiểu thuyết đi.

Lầu 7: Chờ một chút... không có ai chú ý tới người đăng bài là quản trị viên Thanh Thanh sao?

Lầu 8: A? Mạnh Thanh?

Lầu 9: Đó chính là Mạnh Thanh đấy! Cô cả mê hóng hớt! Cô ấy dùng tài khoản này lên diễn đàn, tương đương với việc trực tiếp đăng bài bằng tên thật, vậy chứng minh lời cô ấy nói chính là sự thật?

Lầu 16: Từ từ, để tôi suy nghĩ một chút. Đây chính là nói khi Hạ Mộ chuyển trường đến Thánh Anh, buổi sáng ngày hôm sau đã đánh Uất Trì Diễn hôn mê, buổi chiều chưa động thủ đã khiến cho Lục Việt của Thánh Vũ sợ tới mức chạy trối chết? Hiệu suất cũng quá cao rồi đó!

Lầu 21: Má nó, kẻ mạnh khủng bố như thế.

Lầu 26: Một ngày thôi đã nhẹ nhàng chỉnh đốn hai tên nhóc ma quỷ của Thánh Anh và Thánh Vũ, đây là điều mà con người có thể làm được sao?

Lầu 31: Nhưng cậu ấy nhìn có vẻ dịu dàng, thanh tú đến mức giống như tiểu bạch kiểm, khả năng ra tay mạnh mẽ như vậy?

Lầu 34: Lầu trước không hiểu rồi, cái này gọi sự tương phản dễ thương!

Lầu 36: Bạn trai mới đã xuất hiện! Tại sao có thể chậm cháp không tiến tới? Hoan nghênh gia nhập nhóm fans Hạ Mộ của Học viện Thánh Anh! Mã số nhóm: 2020520! Hoan nghênh các vị bạn học nữ gia nhập với chúng tôi! Trong cuộc bình chọn F4 năm sau sẽ bầu một phiếu quý giá vì bạn học Hạ Mộ!

Lầu 37: Lầu trước nhanh quá rồi đó!

...



Uất Trì Diễn ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm giao diện diễn đàn trên màn hình máy tính mà lâm vào trầm tư.

Sau đó Uất Trì Diễn ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Ngộ Thời, buồn bực hỏi: "Cậu ta thật sự mạnh như vậy sao? Dùng một ánh mắt khiến cho tên chó Lục Việt kia sợ tới mức tè ra quần? Cậu ta là Ultraman trong mắt có ánh sáng có thể giết người?"

Giang Ngộ Thời nhắm mắt lại: "Tôi cũng không hiểu."

Uất Trì Diễn đứng dậy tính đi thẳng ra ngoài: "Vậy thì tôi cứ đến tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng."

"Nếu như cậu ta muốn nói thì trên đường trở về đã nói cho chúng ta biết rồi."

Một câu này của Giang Ngộ Thời liền làm Uất Trì Diễn dừng chân.

Mà giờ phút này, Tống Chi Lễ đang yên lặng ngồi một bên nghe hai người oán giận từ lúc trở về đến tận bây giờ mới mở miệng, nói: "Theo như các cậu miêu tả, Lục Việt đã bị Hạ Mộ nắm nhược điểm, nhận thua để làm cái giá thỏa hiệp, đổi lại Hạ Mộ phải giữ bí mật thay cho cậu ta."

"... Hả?" Uất Trì Diễn càng cảm thấy khó tin, nói: "Hạ Mộ mới về nước được mấy ngày? Làm sao Lục Việt và Hạ Mộ có thể có cơ hội quen biết nhau? Huống chi là nhược điểm? Tôi quen biết cậu ta mười mấy năm cũng không biết được nhược điểm của cậu ta!"

Giang Ngộ Thời buồn bã nói: "Cậu cũng giống mà, ngày đầu tiên làm quen với Hạ Mộ đã để cho cậu ta phát hiện ra cậu sợ côn trùng, chúng ta quen biết nhau mười mấy năm mà tôi cũng không biết."

Uất Trì Diễn: "..."

Hình như cũng đúng.

Nhưng Uất Trì Diễn vẫn mạnh miệng phản bác: "Như vậy không giống nhau, đó là ngoài ý muốn!"

"Cậu có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Việt cũng có khả năng tương tự." Tống Chi Lễ nâng tay lên nhìn thời gian, đứng dậy đi ra ngoài nói: "Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tống Chi Lễ đứng ở trước cửa, ném lại một câu: "Còn nữa, tôi vẫn luôn biết chuyện cậu sợ côn trùng, từ nhỏ đến lớn cậu đã lộ ra ra không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ là Giang Ngộ Thời ngu quá thôi."

Uất Trì Diễn: "...?"

Giang Ngộ Thời: "???"

Cửa đã đóng lại.

Uất Trì Diễn cảm thấy khó tin: "Cậu ấy vẫn luôn biết?"

Giang Ngộ Thời: "Người kém thông minh nhất ngoại trừ cậu chính là tôi?"

Giang Ngộ Thời nói xong liền nhìn Uất Trì Diễn, trực giác nói cho bản thân cậu biết người anh em tốt này không định dừng lại.

Uất Trì Diễn vươn một bàn tay chống cằm, nói: "Vừa nãy Tống Chi Lễ nói Hạ Mộ biết được nhược điểm của Lục Việt đúng không?"

Giang Ngộ Thời sửa lại: "Chỉ là có thể thôi, cậu ấy cũng chỉ suy đoán."

Uất Trì Diễn nghiêm túc nói: "Không, Tống Chi Lễ thông minh như vậy, vậy mà cậu ta đã sớm nhìn thấu tôi sợ trùng, vậy chuyện cậu ấy đoán nhất định là đúng."

Giang Ngộ Thời hơi giật mình, nói: "Hình như cũng đúng."

Tống Chi Lễ quá thông minh, từ nhỏ đến lớn dường như không có chuyện gì mà anh phán đoán sai.

Uất Trì Diễn đột nhiên nhìn về phía Giang Ngộ Thời, nói: "Tôi quyết định rồi."

Giang Ngộ Thời cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Quyết định cái gì?"

"Hạ Mộ vẫn luôn muốn làm bạn bè với tôi, vì lợi ích là cậu ta có thể nắm được Lục Việt nên tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý với cậu ta..."

Uất Trì Diễn tạm thời ngừng nói.



Giang Ngộ Thời tiếp lời anh, nói: "Miễn cưỡng đồng ý để Hạ Mộ làm bạn bè với cậu?"

"Không." Uất Trì Diễn phủ nhận, tiếp tục nói: "Tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý để cậu ta làm đàn em số một của tôi!"

Giang Ngộ Thời: "?"

Cậu thật sự không sợ Hạ Mộ sẽ lên trên diễn đàn trường đăng một bài viết lật tẩy luôn cái bí mật này của cậu ra sao?

Mà ngày hôm sau, Uất Trì Diễn vẫn chưa kịp thu nhận Hạ Uyển làm đàn em thì kỳ thi đã đến rồi.

Lớp thi tháng và số ghế ngồi căn cứ xếp hạng thành tích, bởi vì mới chuyển đến Thánh Anh, Hạ Uyển nghiễm nhiên ngồi trên một chiếc ghế cuối cùng trong phòng thi cuối cùng.

Sau đó cô liền thấy người ngồi phía trước mình chính là —

Uất Trì Diễn.

Hai người đối diện nhau, trong không khí im lặng bỗng nhiên mang theo vài phần xấu hổ.

Hạ Uyển biết thành tích của Uất Trì Diễn kém, nhưng mà không ngờ lại kém đến như vậy.

Uất Trì Diễn ngồi vào vị trí, nửa phút sau mới quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển, nghiêm mặt nói: "Tôi là thấy kỳ thi không thú vị, bình thường chỉ tùy tiện viết viết."

Hạ Uyển: "Ồ."

Uất Trì Diễn: "?"

Uất Trì Diễn nhìn về phía cô, trên mặt mang theo vài phần tức giận khó nói nên lời: "Cậu như vậy là có ý gì? Cậu không tin tôi?"

Một tiếng này của Uất Trì Diễn, lập tức liền hấp dẫn vô số tầm mắt xung quanh, dù sao thì các bài viết có tên hai người bây giờ vẫn còn đang cùng nhau trôi nổi trên trang đầu của diễn đàn.

Hạ Uyển lập tức phủ nhận: "Tôi không có."

Cô còn chưa kịp nói thêm cái gì thì giáo viên giám thị đã đi lên bục giảng, quát lớn: "Cả hành lang đều nghe thấy lớp của các cô cậu cãi nhau ồn ào! Không im lặng thì sẽ không phát bài thi!"

Cả lớp nhanh chóng yên tĩnh lại.

Chuông chuẩn bị vang lên, giáo viên giám thị đọc những việc cần chú ý trong kỳ thi, sau đó liền bắt đầu phát đề.

Môn thi đầu tiên chính là ngữ văn.

Hạ Uyển ngáp một cái với bài thi, sau đó liền bắt đầu nằm bò ra ngủ.

Hệ thống cảm thấy kỳ lạ hỏi [Ký chủ, cô đang làm gì vậy?]

Hạ Uyển đúng lý hợp tình trả lời: "Tao đang để mọi chuyện muốn đến đâu thì đến đó."

[???]

Hạ Uyển giải thích: "Vị trí đầu tiên và thứ hai trong lớp thường là đối thủ cạnh tranh, vị trí thứ nhất và thứ hai từ dưới lên thì thường là bạn tốt."

Cho nên cô phải giành vị trí thứ nhất từ dưới lên trong kỳ thi, để kéo tình "hữu nghị" với Uất Trì Diễn.

Hệ thống đã hiểu, nhưng lại không hiểu hoàn toàn.

[Vậy cô cũng không thể không làm một câu nào chứ?]

Hạ Uyển nhìn thoáng qua người có vẻ như rõ ràng đang làm bài nhưng lại thi được thứ nhất từ dưới lên - Uất Trì Diễn, nói: "Tôi thật sự không dám động bút."



Thành tích của Uất Trì Diễn thật sự quá kém, lỡ đâu cô chỉ viết bừa mà điểm thi vẫn cao hơn so với Uất Trì Diễn thì phải làm sao?

Hệ thống kinh ngạc cảm thán: [Ký chủ suy nghĩ thật chu đáo!]

Vì vậy trong những bài thi tiếp theo, Hạ Uyển đều lựa chọn một phương thức tương tự là không viết một chữ nào, mặc kệ mọi chuyện.

Mãi đến bài thi Tiếng Anh cuối cùng vào buổi chiều.

Uất Trì Diễn cũng sống ở nước ngoài hơn mấy năm, cho nên đây cũng là môn sở trường duy nhất của anh.

Sau khi Uất Trì Diễn làm xong bài thi đang chuẩn bị nộp bài thi trước, thì đột nhiên nhớ tới người ngồi phía sau mình chính là Hạ Uyển, lười biếng quay đầu lại nhìn lướt qua, nhưng nét mặt lại đột nhiên cứng đờ.

Gần như là giấy trắng.

Phiếu điền đáp án nguệch ngoạc rõ ràng: aaaaa, bbbbb, ccccc, ddddd.

Thấy Uất Trì Diễn quay đầu lại, Hạ Uyển cũng ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt mang theo vẻ nghi ngờ.

Kỳ thi kết thúc êm đẹp rồi, anh đột nhiên nhìn chằm chằm cô làm gì?

Nghi ngờ trong trong đáy mắt của Hạ Uyển vào trong mắt của Uất Trì Diễn liền biến thành một ý tứ khác.

Hoá ra thành tích của Hạ Mộ kém như vậy sao?

Thôi đi, nào có đạo lý đại ca không che chở cho đàn em.

Giáo viên giám thị đương nhiên chú ý tới động tĩnh bên này, nhưng mà không có ai dám quản cậu chủ nhỏ của nhà họ Uất Trì này.

Đừng nói là lúc đang thi quay đầu lại, cho dù Uất Trì Diễn có trực tiếp sao chép phiếu đáp án của người khác thì bọn họ cũng chỉ có thể coi như nhìn không thấy...

Đợi đã, đây là đang làm gì?

Trong ánh mắt nghi ngờ của giáo viên giám thị và cả Hạ Uyển, Uất Trì Diễn hào phóng đập phiếu đáp án của chính mình lên trên bàn của Hạ Uyển, vừa thấp giọng vừa ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Chép nhanh lên, tôi đang vội."

Hạ Uyển: "..."

Cô lại cảm ơn anh ghê:)