Sau Khi Giả Nam Tôi Gia Nhập F4

Chương 14: Hiện trường yêu sớm bị bắt ở rừng cây nhỏ




Nhưng tính tình Tống Chi Lễ thực sự quá tốt rồi, trò chơi nhàm chán như vậy mà cậu ta cũng gật đầu đồng ý, giống như một vị phụ huynh trong một đại gia đình đang tạo điều kiện cho mấy đứa trẻ trong nhà nghịch ngợm vậy.

Vì vậy Uất Trì Diễn và Giang Ngộ thời liền hưng phấn mà tụ lại một chỗ cùng nhau bàn cách làm thế nào để phạm tiện...à không, là làm thế nào để Tống Chi Lễ tức giận.

Nhưng mãi đến thứ hai, hai người họ cũng không nghĩ ra được cách gì hay ho.

Vào tiết tự học cuối cùng của thứ hai, Uất Trì Diễn gục trên bàn thở dài một hơi, Giang Ngộ Thời cũng thở dài theo.

Hạ Uyển ngẩng đầu bọn họ, kỳ quái hỏi: "Hai người các cậu ủ dột như làm gì?"

Giang Ngộ Thời vươn bàn tay che mắt, nói: "Sầu quá."

Trì Diễn cũng làm y hệt theo động tác của Giang Ngộ Thời, hỏi: "Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể khiến Tống Chi Lễ tức giận?"

Hạ Uyển: "......"

Cô chỉ nghĩ đó là lời nói lúc thuận, cũng đã trôi qua 1 tuần, hai người này lại thật sự tưởng là thật sao?

Vì thế Hạ Uyển chân thành hỏi: "Khiến người khác tức giận không phải là bản lĩnh đặc biệt của các cậu sao?"

"Nói là như vậy cũng không sai, nhưng Tống Chi Lễ..."

Uất Trì Diễn nói được một nửa liền phản ứng lại, buông tay ngồi thẳng dậy nhìn về phía Hạ Uyển: "Cậu đang mắng tôi?"

"Không có, cậu nghĩ nhiều rồi." Hạ Uyển mỉm cười phủ nhận, lại chuyển đề tài hỏi: Kế hoạch của các cậu là gì?"

Úy Trì Diễn thao thao bất tuyệt mà nêu ví dụ: " Buổi sáng trước khi cậu ấy thức giấc hất một cốc nước để gọi cậu ấy tỉnh, trong lúc chơi game thì đẩy cậu ấy đến trụ của đối thủ rồi đầu hàng, nửa đêm lại để cậu ấy lên cáng nâng lên đỉnh núi đợi xem mặt trời mọc......"

Hạ Uyển: "......"

Các cậu là học sinh tiểu học sao? Hay là phải nói rằng nam sinh trung học thật ra còn ấu trĩ hơn học sinh tiểu học nhiều?

Tuy nghĩ vậy trong lòng, nhưng mà căn cứ vào việc vẫn cần làm bạn bè với Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời, dù sao Tống Chi Lễ cũng không có ở đây, Hạ Uyển đành làm trái lương tâm mà khen: "Những chuyện này đều rất tốt"

Giang Ngộ Thời buồn bã nói: "Nhưng hững chuyện này lúc Uất Trì Diễn tám tuổi đều đã làm với tôi và Tống Chi Lễ rồi."

Hạ Uyển: "???"

Uất Trì Diễn lúc nhỏ mà đã xấu xa như vậy rồi sao?

Uất Trì Diễn tiếp tục bổ sung: "Bởi vì Giang Ngộ Thời và tôi cũng nhau làm những việc này cũng chưa từng dừng lại, nhưng mà Tống Chi Lễ không làm gì cả, cũng không tức giạn dù chỉ một chút.

Giang Ngộ Thời nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: "Thật ra cũng không phải Tống Chi Lễ chưa từng làm gì, lần cậu hắt nước lên người Tống Chi Lễ không đầy hai ngày sau liền bị cậu ấy đưa đi học bơi, đến cả quần cũng bị trôi đi, lần chơi game rồi đầu hàng đó một mình cậu ấy giết cậu tám liền liên tiếp làm cậu ba tháng sau đó không còn chơi game nữa, lần xem mặt trời mọc đó cậu ấy còn thuận tiện đưa cậu lên lưng núi thám hiểm, tôi ở dưới núi cũng nghe được tiếng thét chói toi khi ấy của cậu."

Úy Trì Diễn giật mình, lập tức kinh ngạc: "Hả? Chẳng lẽ những chuyện này không phải trùng hợp sao?"

Giang Ngộ Thời & Hạ Uyển: "......"

Dù thế nào những chuyện này cũng không được xem là trùng hợp đâu chứ!

Nhưng vì để duy trì được tình bạn mong manh giữa mình và Trì Diến, Hạ Uyển liều mạng nhịn tiếng cười sắp phát ra, nói tổng kết lạinói: "Cho nên thực ra không phải Tống Chi Lễ sẽ không tức giận, chỉ là cậu ấy không biểu lộ ra ngoài."

"Hình như là vậy." Giang Ngộ Thời lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ngay sau đó liền kính nể nói: "Cậu ta vậy mà nhẫn nhịn như vậy! Khủng bố như vậy! Tương lai ắt hẳn sẽ thành châu báu!"

Uất Trì Diễn tiếp lời nói: "Đừng nói tương lai, bây giờ ông nội tôi đã hận không thể đem Tống Chi Lễ từ nhà họ Tống về làm cháu nội rồi."

Hạ Uyển vốn không muốn tham gia trò chơi chọc Tống Chi Lễ tức giận này, cô không nghiêm túc thì Uất Trì Diễn khẳng định sẽ không hài lòng, nhưng nếu cô nghiêm túc...... Lỡ như thành công thì làm sao? Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là kết bạn với họ, chứ không phải kết thù.

Vì thế Hạ Uyển tiếp tục nói: "Cho nên chúng ta vẫn đừng nên làm những việc không có ý nghĩa như vậy nữa, dù sao các cậu cũng là bạn bè, trêu đùa nhau rồi cũng sẽ không được tốt lắm."

Hạ Uyển nói làm Uất Trì Diễn cũng do dự.

Nhưng cũng vào lúc này, điện thoại Hạ Uyển đặt trong ngăn kéo rung lên một hồi.

Màn hình sáng lên, có một tin nhắn được gửi qua WeChat.

【 Mạnh Thanh 】: Buổi trưa ăn cơm cùng nhau không?

Ánh mắt Giang Ngộ Thời sắc lẹm thấy bèn nói "Oa."

Uất Trì Diễn cũng thò đầu tới: "Cái gì vậy? Cho tôi cùng xem với!"

Hai người liền nhanh chóng bỏ chuyện rốt cuộc có cần chọc Tống Chi Lễ tức giận hay không ra sau đầu, nháy mắt đã gia nhập đội ngũ bát quái.

Giang Ngộ Thời hỏi: "Sao Mạnh Thanh lại hẹn cậu ăn trưa? Giữa hai người còn có chuyện gì mà tôi không biết sao?"

Uất Trì Diễn cũng hỏi: "Hứa Dao Dao biết không?"

Giang Ngộ Thời lại như vừa nhớ ra cái gì, tiếp tục nói: "Thực ra còn có Hàn Nguyệt, chỉ tiếc là người ta đã có người mình thích rồi."

Hạ Uyển: "......"

Hai người có phải có bệnh không vậy? Ship lung tung thế mà được à?

Uất Trì Diễn lại nói: "Nếu như lần trước......"

Giang Ngộ Thời tiếp lời: "Không bằng lần này......"

Hạ Uyển: "???"

Còn ở đâu chơi trò đánh đố người nữa?

Mà tiếng chuông kết thúc tiết học cũng vang lên vào lúc này.

Rất nhanh Hạ Uyển đã hiểu được lần trước lần này trong lời nói của Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời có nghĩa là gì.

Nhìn thấy Hạ Uyển ngồi trước mặt mình, lại nhìn thấy bàn phía sau Hạ Uyển là Giang Ngọ Thời và Uất Trì Diễn đang ngồi kia, khóe môi Mạnh Thanh điên cuồng run rấy, hỏi: Tại sao hai người họ lại ở đây?"

Lại, ý chỉ cuối tuần trước Hạ Uyển và Hàn Nguyệt gặp mặt hai người học cũng đi theo.

Uất Trì Diễn hào phóng nói: "Cậu quan tâm bọn tôi đến nhà ăn làm gì? Đương nhiên là ăn cơm rồi, chẳng lẽ lại nhìn hai người sao?"

Mạnh Thanh nghiến răng nghiến lợi mỉm cười nói: "Ăn cơm? Cậu ăn cơm mà lại ngồi quay lưng về phía bàn mình sao? Dùng gáy ăn cơm đúng không?"

Giang Ngộ Thời ngồi ở phía đối diện Uất Trì Diễn ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi đã nói là làm như vậy quá lộ liễu rồi, cậu mau quay lại đây."

Hạ Uyển không biết phải làm sao, nhìn về phía Mạnh Thanh nói: "Hay chúng ta để họ tới đây ăn chung đi, bị nhìn chằm chằm như vậy càng kỳ quái hơn."

Mạnh Thanh tuy rằng cũng không muốn ngồi cùng Úy Trì Diễn và Giang Ngộ Thời ngồi ăn cơm, nhưng mà Hạ Uyển nói cũng đúng, bị nhìn chằm chằm như vậy ăn càng không ngon không phải sao?

Vì thế Hạ Uyển quay đầu lại đi, hỏi: "Bọn tôi gọi đồ ăn hơi nhiều, các cậu có muốn cùng ăn không?"

Uất Trì Diễn và cùng Giang Ngộ Thời cùng tỏ ra biểu cảm không tình nguyện, sau đó lại lập tức nhanh chóng đi đến chỗ cô ngồi xuống, biểu cảm và hành động hoàn toàn không ăn khớp.

Uất Trì Diễn ngồi cạnh Hạ Uyển, còn Giang Ngộ Thời lại ngồi cùng Mạnh Thanh.

Mạnh Thanh nhìn về phía Hạ Uyển, hỏi: "Cậu có biết hôm nay tôi tìm cậu là có chuyện gì không?"

Hạ Uyển thành thật lắc đầu, Giang Ngộ Thời và Uất Trì Diễn cũng theo đó mà lắc đầu, nhưng hiển nhiên trong mắt hai người họ đều có vẻ hóng drama.

Mạnh thanh buông đôi đũa trong tay xuống,vươn tay ra với Hạ Uyển: "Đưa tay trái của cậu cho tôi."

Tuy rằng Hạ Uyên không hiểu vì sao, nhưng vẫn bỏ đũa xuống theo, rồi lại vươn tay ra.

Mạnh thanh kéo tay của Hạ Uyển qua, ánh mắt dừng ở tay cô nhìn vài giây.

Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời cũng nhìn theo phía họ, đương nhiên hai người họ cũng không hiểu gì lắm.

Hạ Uyển có vài phần bất an, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, hỏi: " Sao vậy?"

Mạnh Thanh nhìn vào mắt cô, hỏi: " Cậu còn nhớ không? Lúc nhỏ đi ăn sinh nhật cậu, suýt nữa tôi đã ngã ở vườn hoa, vì bảo vệ tôi mà tay trái cậu đập vào tảng đá bị thương.Việc này làm tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy, không để lại sẹo sao?"

"Việc nhỏ thôi "

Hạ Uyển vừa nói vừa thu cánh tay về,giải thích rằng:"nhà tôi cũng khá xem trọng cơ thể tôi, vết sẹo được bôi thuốc kịp thời lại được y tá chăm sóc nên sau đó nên không để lại sẹo"

Giang Ngộ Thời liền trêu ghẹo: "Hạ Mộ, không ngờ từ bé cậu đã biết ảnh hùng cứu mĩ nhân đấy"

Mạnh Thanh không nói gì, ánh mắt nhìn vào Hạ Uyển như cũ.

Bởi vì nói dối nên có hơi chột dạ, nhưng lúc này Hạ Uyển vẫn rất kiên trì hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Mạnh Thanh lắc đầu nói: "Không sao,không để lại sẹo là tốt rồi, nếu không tôi sẽ áy náy cả đời mất"

Nói xong,hai người nhìn nhau,chuyện này cũng coi như là bỏ qua.

Cúi đầu.

Hạ Uyển nhẹ nhõm thở dài một hơi,vẫn may dọa cô một trận

Dựa vào thế lực của nhà họ Hạ thì cho dù có để lại sẹo cũng sẽ tìm được bác sĩ giỏi nhất để loại bỏ sẹo, cũng không phải là việc gì to tát lắm.

Mạnh Thanh cũng nghĩ như vậy, một vết sẹo cũng không xác định được điều gì, nhiều năm như vậy rồi nên mờ đi là chuyện bình thường,nhưng mà...

Sinh nhật lúc nhỏ của Hạ Mộ, vết sẹo trên tay vốn không phải do đập vào tảng đá mà bị.

Là do cô ấy cầm giữ tinh làm bị thương.

Nhưng vì Hộ Mộ không muốn để cô ấy bị quở trách, cho nên đã nói dối là do không cẩn thận nên đập vào tảng đá.

Mà vết thương đó, rõ ràng là ở bên tay phải.*Buổi chiều.

Tiết thể dục ở Thánh Anh, đối với đại đa số học sinh đều là tự do hoạt động như cũ.

Tống Chi Lễ trở về văn phòng của Hội học shinh, xử lý một chút công việc liên quan đến trường học.

Mà ba cái người kia lại đi lên theo, bắt đầu mở tiệc trả ở cái bàn đối diện với Tống Chi Lễ.

Trên bàn bày ra một đống đồ ăn thức uống, ba người ba hàng cùng nhau chơi trò chơi.

Tống chi Lễ bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía họ hỏi: "Các cậu nhất đinh phải chơi ở đây sao?"

Giang Ngộ Thời mỉm cười đáp: "Bởi vì bọn tôi muốn chơi cùng cậu."

Uất Trì Diễn vừa gật đầu vừa chỉnh âm thanh trò chơi lên mức cao nhất, hiển nhiên là đang cố tình.

Hạ Uyển ngẩng đầu, vô tội đối diện với Tống Chi Lễ.

Cô bị bắt ép đo, việc này không có liên quan gì tới cô!

Tống Chi Lễ lật giở văn kiện trên tay, lại cúi đầu nói: "Vậy các cậu cứ chơi tiếp đi, chuyện nhỏ như thế này không đến mức làm tôi tức giận."

Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời nhìn nhau, ánh mắt hai người đều tràn đầy thất vọng.

Đúng là vậy.

Quấy rầy Tống Chi Lễ cũng là chuyện thường ngày đối với họ.

Vì vậy Uất Tri Diễn hỏi: " Vậy làm thế nào thì cậu mới tức giận? Tối muốn thắng, xin cậu nói cho tôi biết đi."

Giang Ngộ Thời: "?"

Hạ Uyển: "......"

Lý nào lại có chuyện như vậy! Cậu đang chơi xấu sao?

Vậy mà Tống Chi Lễ lại buông bút xuống, ánh mắt lúc bị hỏi đến vấn đề này thì có chút phức tạp, nhưng sau đó lại nói: "Có thể sẽ tức giận, nhưng không phải là với các cậu, chơi chán rồi thì dừng lại đi."

Lời này của Tống Chi Lễ cũng đã rất rõ ràng rồi, nhưng Uát Trì Diễn lại là người tuyệt đối không chịu thua.

Anh đứng dậy chỉ vào Tống Chi Lễ, nói: "Cứ chờ xem! Tôi sẽ làm cho cậu tức giận nhưng vẫn phải phục tôi."

Cho nên ——

8 giờ rưỡi tối đó.

Hạ Uyển mặt không biểu cảm mà duỗi tay đánh chết một con muỗi đang đậu trên cánh tay mình, hỏi:"Tại sao chúng ta phải đến từng cây vào buổi tối thế này chứ?"

Giang Ngộ Thời: "Tôi hông biết."

Giang Ngộ Thời nói xong cũng đánh chết một con muỗi nữa, dùng bộ mặt ai oán nhìn Uất Trì Diễn.

Uất Trì Diễn lộ ra nụ cười đầy thần bí, nói: " ông nội của tôi mới sắp xếp cho Tống chi lễ một nhiệm vụ là để cậu ấy phụ giúp chủ nhiệm cùng dựa vào điều luật thứ 8 để quản lý vườn trường"

Hạ Uyển tò mò hỏi; "Điều thứ 8 của nội quy trường là cái gì vậy?"

"Không được yêu sớm."Giang Ngộ Thời giành lời trước, bộ dáng quen thuộc rõ ràng là một tên đã tái phạm nhiều lần.

Uất Trì Diễn tiếp tục nói: "Căn cứ vào đi tức đáng tin cậy, buổi tối hôm nayToongs Chi Lễ và các chủ nhiệm cùng với các thầy cô khác sẽ đến khu rừng nhỏ này tìm những học sinh yêu sớm. Tống Chi Lễ vẫn luôn rất để ý đến nhiệm vụ ông nội tôi giao cho cũng như cách đánh giá của ông nội, mỗi một việc đều phải làm đến mức tốt nhất, chỉ cần bọn tôi đến đuổi những học sinh đó trước, làm cho bọn họ hụt một vố! Không bắt được ai, cậu ấy nhất định sẽ tức giận."

"Chờ một cút." Hạ Uyển càng không hiểu nổi, hỏi:"Tại sao Tống Chi Lễ lại đến ý đến ánh nhìn của ông nội cậu như vậy chứ?"

Giang Ngộ Thời lại đánh thêm được một con muỗi, không thèm đếm xỉa lên tiếng: " Bởi vì Tống Chi Lễ có một người chị gái, là người nổi bật nhất trong thế hệ này, từ trung học chị ấy đã tiếp quản trực tiếp công việc ở công ty, tuy rằng người ngoài cảm thấy rằng thứ như sản nghiệp này cuối cùng vẫn sẽ được giao cho con trai kế nhưng thật ra người nhà họ Tống đã quyết định sẽ để chị cậu ấy làm người thừa kế rồi. Còn Tống Chi Lễ, cho dù cậu ấy có ưu tú thế nào, nhà họ Tống cũng sẽ không...."

Giang Ngộ Thời nói tới đây lại dừng lại, tự nhận ra mình lỡ lời, bèn đổi chủ đề ngay, hỏi rằng: " Vậy Uất Trì Diễn, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Hạ Uyển trong lòng cũng hiểu rõ, liền cũng không hỏi thêm nữa.

Uất Trì Diễn lấy từ trong túi đeo bên người của mình ra...

Một túi đèn pin, phát cho mỗi người hai cái.

Sau đó Uất Trì Diễn lần lượt chỉ một hướng đi khác nhau cho Hạ Uyển và Giang Ngộ Thời, nói: "Hai người các cậu đi bên kia, tôi soi đèn pin ở bên này, hai người thấy tôi mở đèn thì cũng mở đèn theo, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng nơi có ánh đèn pin cũng là nơi có học sinh hẹn hè với nhau, một bên là tường, cũng tức là chỉ có một đường ra duy nhất không có đèn pin, chỉ có thể đi ra từ bên đó, chỉ cần chúng ta dọa cho bọn họ đi hết! Như vậy cchờkhi Tống Chi LỄ đến cũng chỉ bắt được không khí, một người cũng không tóm được!"

Cách nay thực ra cũng khá tốt, ít nhất tạm thời vẫn không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Vì thế Hạ Uyển và Giang Ngộ Thời liền dựa theo sự chỉ dẫn của Uất Trì Diễn mà đi về hướng khác.

Sau đó Uất Trì Diễn liền mở đèn pin lên, ánh đèn chiếu khắp cả một mảnh rừng nhỏ, cùng với đó là tiếng hét chói tai của học sinh nam nữ.

Quả nhiên, một đám người bắt đầu chạy trốn.

Nhưng mà——

Giang Ngộ Thời và Hạ Uyển ngơ ngác nhìn nhau, hai người cúi đầu xác nhận: "Đèn pin cậu ấy đưa cho chúng ta còn chưa được lắp pin nữa. "

Hai người đồng thời vứt đen pin đi, đối với hành vi không đáng tin cậy này của Uất Trì Diễn đều cảm thấy không còn gì để nói.

Tuy rằng Uất Trì Diễn không hiểu vì sao hai ngời họ không bật đèn lên, nhưng cậu cũng đã tự mình tìm được niềm vui, một bên vừa khua đèn pin, một bên hét lớn: " Bắt người yêu sớm! Bắt người yêu sớm đây!"

Thế nhưng tiếp theo, chuyện làm người ta không ngờ tới đươc là, trong bụi cỏ trừ những đôi yêu sớm kia ra, còn có mười tám thầy cô giáo mặc những trang phục ngụy trang chạy ra ngoài, trong đó còn có cả thầy chủ nhiệm hói đầu, ánh đèn pin chiếu lên đỉnh đầu thầy ấy còn sáng lên.

Bọn họ đã ngồi xổm ở chỗ này được một lúc lâu rồi, nghe thấy hiệu lệnh của Uất Trì Diễn, tuy rằng chưa kịp phản ứng xem người này là ai, nhưng cũng lập tức nghe theo hiệu lệnh mà đứng dậy bắt những học sinh yêu sớm.

Lúc nhìn thấy chủ nhiệm giác dục hói đầu người đầy lá cây chạy đi bắt người, cánh tay còn đang quơ đèn pin của Uất Trì Diễn cũng cứng ngắc lại.

Uất Trì Diễn: "???"

A? Đây là tình huống như thế nào?

Bởi vì Uất Trì Diễn quá lộ liễu, Tống Chi Lễ dọa tới mức giật lùi về sau một bước, sau đó cũng gật đầu.

"Bởi vf thời gian mà cậu xem được đó, vốn dĩ là do tôi để cậu xem đấy."Tống Chi Lễ mỉm cười nói:" Lần này cũng phải cám ơn cậu, nếu không nhờ ánh đèn pin sáng rực của cậu, có lẽ các thầy cô tìm người cũng không dễ dàng mấy."

Uất Trì Diễn: "......"

Mẹ nó.

LỜi thô tục mới tới bên miệng, lại không nói được ra ngoài.

Chuyện tới nước này sao Uất Trì Diễn còn chưa hiểu ra? Anh là trúng kế của Tống Chi Lễ, ngược lại còn giúp cậu ấy một việc.

"Đi thôi."Tống Chi Lễ nói xong liền vươn tay đánh một cái lên bả vai Uất Trì Diễn, lại nói thêm:" Quay về nghỉ ngơi đi, dù sao đây cũng là việc đụng chậm tới người khác, sau này cứ để thầy cô chủ nhiệm sắp xếp đi."

Uất Trì Diễn cảm thấy cực kì khó chịu, nhưng cũng vận đi cùng Tống Chi Lễ trở về ký túc xá.

Đi được một nửa, Uất Trì Diễn chợt dừng bước.

Tống Chi Lễ hỏi: " Làm sao vậy?"

"Không có gì>" Tuy rằng nói như vậy,Uất Trì Diễn vẫn gãi đầu mình, nói: "Vẫn luôn cảm thấy hình như tôi đã cái gì đó rồi."

Nhưng rốt cuộc là quên mất cài gì? Thôi vậy, không nhớ ra nữa, chuyện có thể quên đi được có lẽ cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm đâu!

Nửa tiếng sau, văn phòng của chủ nhiệm giáo dục.

Nhìn thấy một tốp nam nam nữ nữ trong phòng, chủ nhiệm giáo dục tức giận đến mức mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu cũng dự đứng hết cả lên.

Chủ nhiệm giáo dục chỉ vào những học sinh đến đầu cũng không dám ngẩng trước mắt mình: " Đều đứng nghiêm chỉnh vào cho tôi! Không phải rất thích nắm tay nhau sau?Mỗi người đều nắm tay người yêu của mình cho chặt vào!Để tôi xem xem các cô cậu có xứng đôi hay không!"

Những học sinh này đều bị cái uy của chủ nhiệm giáo dục áp bức, từng đôi một đều khó khăn mà nắm tay nhau, lại cùng cúi đâu xuống thắp hơn.

Thầy giáo dục lau qua mồ hôi lạnh trước trán, nói:"Chủ nhiệm,co tình huống đặc biệt."

"Có thể lag tình huống gì chứ? Chẳng lẽ lại có người dắt theo hai cô bạn gái tới cùng hẹn hò sao? Hay là có người bị nửa kia vứt bỏ rồi?" Chủ nhiệm giáo dục nói xong liền giơ tay đếm, đếm từng người một, sau đó nói: " Hai mươi người, cừa đủ mười dôi, không có vấn đề gì cả!"

"Không phải là tình huống như thế này."Thầy giáo nói xong liền chỉ về phía góc phòng: " Thầy xem bên kia kìa."

Chủ nhiệm giáo dục theo hứng chỉ của thầy giáo mà nhin qua bên đó, biểm cảm trên mặt đều cứng đờ.

Giang Ngộ Thời và Hạ Uyển đứng ở góc phòng, hai người không nắm tay, không hề ăn khớp với bầu không khí trong phòng.

Giờ phút này bọn họ đều xấu hổ ờ mịt lại bất lực, chỉ có thể cùng ngẳng đầu nhìn về phía chủ nhiệm mà nhe răng:"Chào chủ nhiệm ạ"

Chủ nhiệm giáo dục giơ tay ra, chỉ trước mặt Giang Ngộ Thời rồi lại đến trước mặt Hạ Uyển, run rẩy hỏi:" Hai bạn gái của các em đâu rồi?Đều chạy cả rồi?"

"Không phải." Giang Ngộ Thời giả thích: "Bọn em không có bạn gái, bọn em cùng đến ạ."

Tiếng hô kinh ngạc vang lên xung quanh.

Mấy cặp đôi vốn đang cúi đầu xấu hổ đứng bên cạnh họ lập tức ngẩng đầu không thể tin nổi mà nhìn về phía bọn họ, sau khi nhận ra hai nam sinh "dũng cảm" này vậy mà là Giang Ngộ Thời và Hạ Mọo vô cùng nổi tiếng ở trường học, từng người một đều kinh ngạc đến mức quên mất chính mình ở đâu, thậm chí còn ghé lại gần nhau thảo luận chuyện này.

Giang Ngộ Thời cũng ý thức được mình đã nói lời dễ gây hiểu lầm, ngay lập tức giải thích: " Không phải đâu chủ nhiệm! Ý em không phải là như vậy đâu! Không phải là hai bọn em cùng đến, vãn còn Uất Trì Diễn.... "

Hạ Uyển dùng khuỷu tay đập mạnh vào Giang Ngộ Thời, ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không nhìn về phía cậu ta, dùng khẩu hình nói: Im miệng.

Để cô giải thích chuyện này!

Nếu dựa vào cái miệng không đáng tin cậy này của Giang Ngộ Thời mà tiếp tục nói, hiểu lầm có lẽ sẽ từ cô và Giang Ngộ Thời mà công khai ra ngoài thành Uất Trì Diễn cùng họ thành một đôi rồi!

Mà chủ nhiệm giáo dục cũng đang nghiến răng nghiến lợi mà nhìn bọn họ.

"Im lặng, cuối cùng sẽ xử lí đến hai em. Hai em nắm tay giống như họ đi, ngay bây giờ!"

Một nơi khác.

Uất TRì Diễn vừa tắm xong còn đang ngâm nga vài câu hái nhàn nhã mà quấn khăn bông đi ra từ phòng tắm rồi đến trước gương, thưởng thức thân hình hoàn mỹ của mình.

Ánh mắt anh lướt dừng lại cơ bụng không rõ ràng của mình, chau mình lẩm bẩm: " Gần đây rõ ràng không tập luyện mấy, ngày mai phải gọi Giang Ngộ Thời cùng đến nhà mình tập luyện, Tống Chi Lễ không thích loại hoạt động này...Hạ Mộ kia cũng như vậy đi."

Nói đến đây, biểu cảm của Uất Trì Diễn đột nhiên ngừng lại.

Giang Ngộ Thời, Hạ Mộ...

Anh lập tức xông ra từ trong phòng, sau đó điên cuồng đập cửa phòng Tống Chi Lễ.

"Mẹ nó! Tống chi Lễ! Ra đay! Cậu nhanh ra đây!!!"

"Tôi nhớ ra mình quên mất cái gì rồi!!!"

"Giang Ngộ Thời cùng Hạ Mộ cũng bị chủ nhiệm giáo dục bắt đi rồi!!!"

Kế hoạch làm cho Tống Chi Lễ tức giận kia của Uất Trì Diễn, thất bại.

Bởi vì người nê tức giận lần này là Hạ Uyển và Giang Ngộ Thời.

Dưới sự đảm bảo của Tống Chi Lễ, chủ nhiệm giáo dục rốt cuộc cũng tin Hạ Uyển cùng Giang Ngộ Thời là do Tống Chi Lễ gọi tới hỗ trợ, mới đem bọn họ thả trở về.

Trên đường quay về kí túc xá, Uất Trì Diễn vừa không nhịn được cười vừa xin lỗi: "Thực xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý đâu! hahaha..."

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh vừa mới vọt vào lúc nãy, thấy Hạ Mộ và Giang Ngộ Thời bị bắt đan mười ngón tay vào nhau giống mấy cặp đôi yêu nhau kia, Uất Trì Diễn liền cảm thấy mình như bị chọc cười đến chảy cả nước mắt rồi.

Tống Chi Lễ cũng không biết làm sao, chỉ có thể nói:" Lần sau đừng nghe theo sự sắp xếp của cậu ta."

Giang Ngộ Thời cũng nghiến răng nghiến lợi nói: " Tôi không chơi nữa! Uất Trì Diễn! Cậu tự đi mà chọc Tống Chi Lễ đi! Đừng nghĩ đến chuyện kéo theo tôi!"

Hạ Uyển nhận thấy đã thành công giành được tình bạn không quá đáng giá của Uất Trì Diễn, lập tức lựa chọn thể hiện lập trường, nói:" Tôi cũng không cần làm gì cùng cậu nữa!"

Nhìn thấy hai người động tác nhất quán muốn vứt bỏ mình, thật ra Uất Trì Diễn cũng biết truyện đêm nay là mình đã đuối lý, chỉ là lén lút nghĩ trong lòng: Vốn dĩ là một cuộc thi, tự anh cũng có thể làm được!

Suy nghĩ của Hạ Uyển và Giang Ngộ Thời: Không tham gia cuộc thi chọc giận Tống Chi Lễ nữa.

Uất Trì Diễn hiểu thành: Mọi người đều tự cạnh tranh công bằng, không cần hợp tác để chọc giận Tống Chi Lễ nữa.

Ngày hôm sau.

Chuyện chủ nhiệm giáo dục nửa đêm tập kích rừng nhỏ, bắt được "mười" đôi uyên ương được lan truyền rầm rộ trên diễn đàn thảo luận của trường học.

Thánh Anh mỗi năm đều có đều sẽ có mấy lần bắt giữ như thế này, thực ra cũng không thể làm gì đối với học sinh, chỉ là giáo dục bằng lời nói, trước kia cũng không có nhiều người quan tâm đến những chuyện như vậy.

Nhưng hôm nay lại không như vậy, bởi vì trong số "mười" đôi uyên ương kia còn có cả Hạ Mộ và Giang Ngộ Thời.

Tuy rằng không có ai dám đặt điều linh tinh ở trước mặt họ, nhưng dù sao trên diễn đàn cũng là nặc danh, trên đây ai cũng dám góp vui một câu.

Cho dù là phỏng đoán ác ý hay là trêu chọc góp vui, những lời nói ra đều không phải là lời dễ nghe.

[Nguyên nhân Giang Ngộ Thời mấy tháng không tìm bạn gái mới vậy mà lại do... cậu ta!] [hình ảnh]

Chủ nhân của bài post đăng lên một bức ảnh của Hạ Uyển.

Lầu 1: Hạ Mộ dịu dàng yếu ớt như tiểu bạch kiểm vậy, không phải là thích con trai đấy chứ?

Lầu 3: Giang Ngộ Thời, hóa ra cậu ấy nam nữ đều ăn sao? (đầu chó)

Lầu 6: Thật ra cũng không phải là không được... So với việc xem đàn anh Giang Ngộ Thời không ngừng thay bạn gái mới, tôi tình nguyện nhìn anh ấy và đàn anh Hạ Mộ ở bên nhau.

Lầu 9: Hoang đường như vậy ư? Giang Ngộ Thời vì yêu mà không làm trai thẳng nữa?

Lầu 12: Không phải hai người bọn họ vừa hay là bạn cùng bàn sao? Hóa ra lại là chuyện tình yêu vườn trường à?

...

Hai người họ đương nhiên cũng xem được những lời này ở trên diễn đàn của trường.

Giang Ngộ Thời thu tay lại chống dưới cằm, cúi đầu thật lâu, nói: "Xin lỗi."

Từ trước đến này Giang Ngộ Thời luôn là tâm điểm trong đám người, mỗi ngày tan học, số học sinh nữ vì danh tiếng của cậu ấy mà đến xem cũng không ít, cậu ấy vốn đã quen với việc bị vô số ánh mắt chăm chú vào mình.

Nhưng đây là lần đầu tiên của cậu ấy, không dám ngẩng đầu nhìn vào người đối diện.

"Có gì đáng để xin lỗi đâu? Người nên xin lỗi cũng không phải là cậu."

Hạ Uyển nói xong bèn cúi đầu lấy từ ngăn kéo ra một quyển tài liệu mới, mở ra đặt lên trên bàn.

Uất Trì Diễn cảm nhận được hàm ý bèn tiến lên phía trước dò xét, hiếm có khi ngoan ngoãn mà nói: "Xin lỗi, lần này là lỗi của tôi."

Không ai để ý đến anh.

Uất Trì Diễn vươn hai tay ra, cứ đẩy đẩy bả vai của Giang Ngộ Thời và Hạ Mộ.

Cho đến khi Tô Khải đột nhiên đi vào phòng học, rồi trực tiếp đi lên bục giảng.

Đáy mắt Tô Khải có chút bất mãn, hiển nhiên cũng rất không tình nguyện tới đây làm việc này, trong tay cậu ta cầm một bản văn kiện, nói: "Chắc chắn mọi người cũng đã nghe về chuyện đã xảy ra tối hôm qua."

Hạ Uyển nhìn về phía Giang Ngộ Thời, hỏi: "Đây là thông báo trừng phạt sao?"

Giang Ngộ Thời: "Không phải."

Uất Trì Diễn nói thẳng: "Đây là thư của hiệu trưởng, quen dần rồi sẽ tốt thôi."

Quả nhiên, Tô Khải đọc: "Đây là bức thư thứ ba mươi lăm trong năm nay của hiệu trưởng Uất Trì kính yêu của chúng ta, tiếp theo đây tôi sẽ đọc cho mọi người nghe một chút, thay mặt hiệu trưởng truyền đạt tình cảm mong nhớ tới mọi người."

Hạ Uyển: "..."

Bức thứ ba mươi lăm của năm nay? Xem ra mọi người cũng đều quen với chuyện này rồi.

Tô Khải đọc diễn cảm phong thư, ông nội Uất Trì tự tay viết, biểu đạt sự quan tâm và mong nhớ đối với học sinh lớp 12.

Trong thư, ông ấy cổ vũ học sinh lớp 12 chăm chỉ học tập, để khi thi đại học sẽ đạt được thành tích khiến Thánh Anh đạt được sự huy hoàng mới, cũng đưa ra một ít quy định quản lý vườn trường.

Ở cuối thư, ông nội Uất Trì nhắc tới câu chuyện xảy ra tối qua, cũng nhắc đến việc ông ấy không hề phản đối yêu sớm, hy vọng thanh xuân của mỗi học sinh đều có thể thêm phần phong phú, có một đoạn tình yêu đẹp cũng là một hồi ức quan trọng trong cuộc đời mỗi con người.

Nhưng với tình huống của học sinh cuối cấp, vẫn hy vọng mọi người đều không lãng phí quá nhiều thời gian vào việc yêu đương, trọng điểm vẫn nên tập trung vào việc học, cho nên mỗi học kỳ có hai lần đột kích chờ bắt những cặp đôi hẹn hò ở sân thể dục khu rừng nhỏ vẫn sẽ không ít đi. Sau đó khen ngợi bốn bạn học sinh Tống Chi Lễ, Uất Trì Diễn, Giang Ngộ Thời, Hạ Mộ tối qua đã giúp đỡ chủ nhiệm giáo dục cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này.

Sự tình cũng được làm sáng tỏ, sở dĩ Hạ Uyển và Giang Ngộ Thời xuất hiện ở đó là vì giúp đỡ công việc của các vị thầy cô giáo, chứ không phải như mọi người nghĩ.

Có học sinh nam tức tối: Sao lại để bọn họ đi bắt? Việc Giang Ngộ Thời yêu đương cho đến nay vẫn chưa từng dừng lại được đâu!

Có người giải thích: Nhưng Giang Ngộ Thời chia tay cũng rất nhanh mà, căn bản là chưa kịp bắt cậu ấy đã chia tay rồi.

Chuyện này cũng coi như cho qua rồi, về phần trên diễn đàn có những ID công kích cá nhân, tất cả đều bị Mạnh Thanh xử lý.

Mà sau khi cảm nhận được chiến tranh lạnh của Hạ Uyển và Giang Ngộ Thời, Uất Trì Diễn cũng đã hoàn toàn nhận ra làm người khác giận dỗi mình cũng không có chuyện gì tốt đẹp.

Ngay cả Giang Ngộ Thời thường cùng anh nghịch ngợm tức giận cũng cần mất mấy ngày mới tốt lại, nếu đến cả người chưa bao giờ tức giận như Tống Chi Lễ thật sự tức giận, vậy thì có thể đoạn tình bạn này sẽ dừng lại ở đây mất.

Cho nên mới nói đừng dễ dàng khiên chiến với giới hạn của người khác.

Bởi vì không tìm đường chết thì cũng sẽ không phải chết.

Lại một tuần nữa, ông nội Uất Trì lần nữa đến trường học, vẫn như lần trước mời bốn người họ đi ăn cơm.

Vô cùng hiểu về ông nội của nhà mình, Uất Trì Diễn cảnh giác nói: "Tôi cảm giác không có việc gì tốt cả, không có việc thì ông ấy sẽ không bao giờ đến tìm chúng ta như vậy."

Tống Chi Lễ nói thẳng: "Sắp tới tháng 11 rồi."

Uất Trì Diễn không hiểu ra sao: "Đổi mùa nên mua quần áo mới sao?"

Giang Ngộ Thời phát hiện ra trước một bước: "Là thời điểm các trường trung học trong thủ đô trao đổi học sinh hằng năm!"

Uất Trì Diễn không thể hiểu nổi: "Dù sao cũng là hai trường ngẫu nhiên trao đổi học sinh, tùy tiện chọn vài người qua đó là được rồi, đến tìm chúng ta làm gì chứ?"

Hạ Uyển nói: "Đói rồi, trước tiên qua đó ăn đã."

Bọn họ đều cảm thấy lời này có lý, bèn cùng nhau đi qua đó.

Mà trên bàn ăn hôm nay, ông nội Uất Trì lại có vẻ cực kỳ phẫn nộ, ông ấy đập bàn: "Thật xui xẻo! Năm nay lại rút được sẽ trao đổi học sinh với học viện Thánh Vũ! Ông không muốn phải để bất kỳ học sinh bảo bối nào của mình bị đưa tới cái trường học đó!"

Chắc hẳn bên Thánh Vũ đã biết sẽ phải trao đổi học sinh với Thánh Anh, cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Cũng may bởi vì hai trường đều là tư thục quý tộc, cho nên danh sách học sinh trao đổi cũng rất ít.

Tống Chi Lễ an ủi nói: "Không sao đâu ông ơi, biết người biết ta mới lấy thừa bù thiếu, hai năm gần đây Thánh Vũ có tiến bộ, mắt thường cũng có thể nhận ra, vừa lúc chúng ta có thể mượn cơ hội lần này tiến hành so sánh về phương thức giáo dục."

Câu này của Tống Chi Lễ đã dỗ ngọt được ông cụ Uất Trì.

Ông nội Uất Trì đột nhiên thẳng sống lưng, lẩm bẩm nói: "Có vẻ cũng thật là một cơ hội tốt."

Uất Trì Diễn gắp một miếng bít tết, nói với Hạ Uyển: "Cậu xem ông nội tôi tâm tư cũng thật nhiều, làm gì có ông già nào thắng được ông ấy."

"Cháu hiểu cái gì chứ?" Ông nội Uất Trì tức giận mà nhìn về phái cháu trai của mình, nói: "Ông đây là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!"

Uất Trì Diễn cực kỳ qua loa mà gật đầu.

Tống Chi Lễ lại hỏi: "Ông nội, vậy danh sách mười học sinh trao đổi này ông định sẽ sắp xếp như thế nào ạ?"

Ông nội Uất Trì uống một ngụm trà rồi nói: "Đều chọn lớp 12, đưa những người ưu tú nhất đưa qua đó, để người bên Thánh Vũ xem xem trình độ của học viện chúng ta là như thế nào, cho bọn họ tự thẹn với lòng! Cháu sắp xếp một chút, kết hợp với thành tích lần khảo sát tháng này xem xem có những người nào thích hợp, trực tiếp báo danh sách cho bên chủ nhiệm."

Tống Chi Lễ đồng ý: "Vâng ạ."

Mà từ trước đến nay Uất Trì Diễn luôn thích làm ngược lại với ông nội nhà mình, nói: "Chúng ta đưa hết những người ưu tú sang đó, nếu như bọn họ bị chúng ta khích lệ, một năm nay ngậm đắng nuốt cay mà cố gắng, tiến bộ vượt bậc thì phải làm sao? Nếu là cháu, cháu sẽ để người kém sang đó, để bọn họ buông lỏng cảnh giác!"

Hiển nhiên là Uất Trì Diễn chỉ đang thuận mồm nói bậy.

Vậy mà ông nội Uất Trì lại rơi vào trầm tư vì câu nói của anh, lập tức nói: "Cũng có lý."

Uất Trì Diễn đang cắm đầu ăn thịt, nghe thấy lời này suýt chút nữa đã bị sặc, nhưng vẫn bất chấp nói: "Lời cháu nói đương nhiên là có lý rồi."

Vậy là ông nội Uất Trì liền nhìn về phía Tống Chi Lễ, nói: "Chi Lễ à, cháu rất ưu tú, đây là một chuyện rõ như ban ngày, chuyện này là chuyện không giấu được, vậy nên cháu phụ trách dẫn đầu, chọn vài đứa trẻ ưu tú qua đó thể hiện ra phong thái của trường chúng ta."

Tống Chi Lễ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Ông nội Uất Trì tiếp tục nói: "Nhưng mà lời của Tiểu Diễn cũng có lý, không thể chỉ nhìn cái tốt, cũng nên nhìn thấy một vài người kém để họ giảm bớt phòng bị."

Uất Trì Diễn kiêu ngạo nhếch cằm.

Ông nội Uất Trì chỉ về Uất Trì Diễn, nói: "Cho nên cháu cũng đi đi, không tìm được ai kém hơn cháu đâu. Ở lại Thánh Anh chỉ chọc tức ông, không bằng sang đó chọc tức người khác thì hơn."

Uất Trì Diễn: "?"

Uất Trì Diễn cực kỳ bất mãn: "Sao lại không tìm được ai kém hơn cháu chứ? Kia không phải là có người sẵn đó rồi sao?"

Dưới ánh nhìn nghi hoặc của ông nội Uất Trì, Uất Trì Diễn vỗ vỗ bả vai của Hạ Uyển, kiêu ngạo nói: "Cậu ấy mới là người xếp bét nhất! Cháu là xếp bét thứ hai!"

Hạ Uyển đang ăn cơm lại còn bị công kích: "?"

Vì sao lại muốn kéo theo cô? Còn nữa, cậu được xếp hạng hai từ dưới lên thì đắc ý cái gì chứ?

Tống Chi Lễ giải thích thay Hạ Uyển: "Lúc Hạ Mộ tham gia thi có chút ngoài ý muốn, thành tích của cậu ấy khá tốt đấy ạ."

Trong lòng của ông nội Uất Trì thì không có ai còn có thể kém hơn cháu nội Uất Trì Diễn của mình nữa, cũng không có ai có thể có thành tích tốt hơn Tống Chi Lễ và Hứa Dao Dao của Thánh Vũ, những người khác thi như thế nào ông cũng không quá để ý lắm.

Vì muốn nhanh làm đứa cháu ồn ào của mình trật tự lại, ông nội Uất Trì nói thẳng: "Mấy người các cháu quan hệ đều không tồi đúng không? Vậy bốn người cùng đi đi, cứ quyết định như vậy đi!"

Ông nội Uất Trì vừa nói còn thở dài một hơi, nói: "Đáng tiếc đứa trẻ kia của nhà họ Tạ không còn ở đây, nếu không các cháu cùng đi thì tốt rồi."

Tống Chi Lễ an ủi nói: "Cháu liên hệ với cậu ấy rồi, năm nay cậu ấy sẽ về nước ạ."

Vị này của nhà họ Tạ cũng chính là thành viên nguyên bản của F4, chỉ tồn tại trong lời của người khác, đến ngay cả tên đầy đủ cũng tạm thời chưa xuất hiện.

Uất Trì Diễn đang vì ông nội Uất Trì cảm thấy anh là tệ nhất mà có chút bất mãn, Giang Ngộ Thời thì buồn bã khi tự dưng mình lại phải cùng đi đến đó, cảnh tượng vô cùng ầm ĩ.

Chỉ có Hạ Uyển...

Cô ngước 45 độ bi thương nhìn lên không trung, không muốn để nước mắt của mình rơi xuống.

Hạ Uyển không thể nhịn được nữa trong nội tâm cảnh cáo hệ thống: Không được khóc! Không được khóc!

Mà hệ thống lại khóc không thể dừng lại được.

[Huhuhu đây là hào quang của nhân vật chính hấp dẫn lẫn nhau ư? Nếu nữ chính đã không nguyện ý đến Thánh Anh, vậy thì để mọi người cùng qua đó ư? Đây chính là tình yêu! Vì yêu có thể vượt qua mọi khó khăn chướng ngại! Thời tới rồi!]

Thấy hệ thống dù thế nào cũng không định ngừng khóc thút thít xúc động, Hạ Uyển chỉ có thể nói: "Đừng sắp xếp để nước mắt mày rơi xuống hốc mắt tao nữa, đổi nơi khác đi."

Hệ thống: [Đổi đi đâu?]

Hạ Uyển lựa chọn: "Mũi."

Lúc Uất Trì Diễn và ông nội Uất Trì đang ầm ĩ không thể giải quyết, đột nhiên lại bị âm thanh lau nước mũi của Hạ Uyển làm gián đoạn.

Nhìn thấy Hạ Uyển giờ phút này hốc mắt đỏ bừng, Uất Trì Diễn cùng không cãi nhau với ông nội nữa, mà là một lần nữa trở lại bên cạnh cô, nói: "Tôi biết là sắp sửa được gặp Hứa Dao Dao gì đó khiến cậu rất vui vẻ, nhưng vừa mới bắt xong mấy cặp yêu sớm nên cậu cũng cần giữ ý tứ một chút, ông nội tôi còn đang nhìn kìa."

Xem ra với Uất Trì Diễn...

Sao Hạ Mộ vui vẻ cũng khóc mà buồn cũng khóc vậy? Toàn là nước mắt nước mũi, cũng không biết để ý hình tượng một chút à?

Hứa Dao Dao kia tốt như vậy sao?

Thôi bỏ đi, anh không quan tâm, tình yêu đúng là một thứ kỳ lạ.

Thế là người nhiệt tình như Uất Trì Diễn đây còn lấy điện thoại ra, vì Hạ Uyển mà bật một bài.

Với bài hát ăn mừng đột ngột này, Tống Chi Lễ cũng lại đưa một cái khăn tay qua, tương đương với sự bầu bạn âm thầm.

Ngay cả Giang Ngộ Thời cũng an ủi cô, nói: "Chủ nhật chúng ta xuất phát đi đến Thánh Vũ, rất nhanh là các cậu có thể gặp được nhau rồi."

Chỉ có ông nội Uất Trì cả đầu mù mịt, không hiểu mấy tiểu bối này đang bày trò bí hiểm gì.

Hạ Uyển thật sự cũng có một chút muốn khóc rồi.

Giờ là tình hình gì vậy? Lẽ nào mọi người đều nhất quyết không đổi cho rằng cô thích Hứa Dao Dao ư? Đến cả người thông minh như Tống Chi Lễ cũng hiểu lầm được à?

Lẽ nào lần này cô không lấy được kịch bản của thứ nữ ác độc, mà lại là...

Kịch bản nam chính sao?

Đột nhiên, ánh mắt của Hạ Uyển sáng lên.

Tiếng của hệ thống vang lên mang theo tiếng khóc nức nở, vô tình gián đoạn ảo tưởng của cô.

[Huhuhu... Ký chủ đừng nằm mơ nữa!]

Cho nên cuối cùng, chuyện này vẫn được quyết định như vậy, ngoài bốn người họ ra, Tống Chi Lễ cũng rất nhanh chọn ra được những người còn lại.

Cuối tuần trở về thu dọn hành lý, bố Hạ nghe thấy con gái bị chọn đi chương trình trao đổi học sinh kia thì rất kiêu ngạo, còn để cho bảo mẫu trong nhà hỗ trợ thu thập ra tròn trĩnh tám vali, chỉ sợ để quên cái gì đó.

Hạ Uyển cũng không thể xấu hổ nói mình là bởi vì học kém nên mới bị Uất Trì Diễn kéo đi theo làm lót đường, kỳ kèo một phen với bố Hạ, cuối cùng cũng giảm tám vali hành lý kia xuống còn ba cái.

Sáng hôm sau, một vài thầy cô giáo và mười học sinh cùng ngồi trên xe của Thánh Anh mà xuất phát.

Bốn người Hạ Uyển ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe, bởi vì trong nhóm người hôm nay còn có Tô Khải, cho nên khoảng cách giữa hai bên đều rất xa.

Giang Ngộ Thời ngồi bên cạnh Hạ Uyển, nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi cảm thấy hôm nay cậu có gì đó kỳ lạ."

Hạ Uyển rầu rĩ không vui hỏi: "Đẹp trai kỳ lạ?"

"Không phải." Giang Ngộ Thời duỗi tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Cảm giác thất thần kỳ lạ, có phải cậu cảm thấy không vui không?"

Hạ Uyển phủ nhận: "Không có, cậu nghĩ nhiều rồi."

Cũng không đến mức không vui, chỉ là nghĩ đến việc phải đến Thánh Vũ, cô luôn lo lắng không biết có xảy ra một số chuyện gì đó không.

"Đi đến nơi xui xẻo như Thánh Vũ mà còn có thể vui vẻ được sao?" Uất Trì Diễn chen vào nói: "Nhưng cũng không sao, hôm qua tôi đã đến khu gần Thánh Vũ mua một nhà trọ, 4 phòng ngủ 2 phòng ngoài, không phải ở ký túc bên đó rồi."

Hạ Uyển: "..."

Vì nửa tháng làm học sinh trao đổi mà phải cố ý mua nhà ở gần đó sao? Không đến mức đấy chứ.

Từ từ, không được.

Tính lại ngày tháng, cô sắp tới kỳ rồi, nếu ở chung với nhiều người như vậy thì rất dễ bị phát hiện.

Vì thế Hạ Uyển tìm lý do từ chối, nói: "Lần này đến đây cũng không phải chỉ có vài người chúng ta, ở tách biệt như vậy không tốt lắm, chúng ta vẫn nên ở ký túc xá thì hơn."

"Đúng." Giang Ngộ Thời nhìn thoáng qua Tô Khải cách đó không xa, nói: "Bằng không cũng không biết được thằng nhãi kia còn sắp đặt gì ở sau lưng chúng ta nữa."

Nói cũng có lý.

Vì thế Uất Trì Diễn cũng không kiên trì nữa, trực tiếp thỏa hiệp, đồng ý ở ký túc xá.

Chuyện này cũng chỉ đến đó mới biết thôi.

Chỉ là...

Lúc nhìn thấy ký túc xá, não của Hạ Uyển lại trống không.

Bởi vì trường Thánh Vũ sắp xếp cho bọn họ đều là phòng đôi.

Hạ Uyển hít sâu một hơi, nhìn về phía Uất Trì Diễn nói: "Hiện tại còn kịp đi mua nhà giống của cậu không?"

"Không được."

Uất Trì Diễn còn chưa kịp trả lời lại, lần này là tiếng ngăn cản của Tống Chi Lễ.

Tống Chi Lễ giải thích cho Hạ Uyển: "Chúng tôi đã tới xem ký túc xá rồi, nếu bây giờ bỏ đi thì sẽ bị hiểu lầm là ghét ở đây đấy."

Hạ Uyển gật đầu, cũng tỏ vẻ có thể hiểu được.

Tống Chi Lễ cúi đầu nhìn nhìn cái chìa khóa trong tay mình: "Vậy thì phân chia phòng ký túc xá thôi."