"Sao lại muốn kể cho tôi biết?" Ninh Tuy hỏi.
Ánh mắt Quý Chi Lâm dừng lại trên mặt cậu: "Có lẽ vì ôm một tia hy vọng, hy vọng sau khi em nghe được sẽ rời khỏi anh ta."
Nhưng...... hắn thấy vành mắt Ninh Tuy đỏ lên, ngón tay cầm trà sữa cũng run rẩy.
Là đau lòng sao......?
Trước kia hắn chưa bao giờ thấy cảm xúc này trên mặt Ninh Tuy cả.
Quý Chi Lâm im lặng, chua chát nghĩ có lẽ mình thua rồi.
Thật ra hắn vẫn không tin Ninh Tuy đã thích Quý Úc Trình từ ba năm trước, cứ cảm thấy đó chỉ là lời nói dối để né tránh hắn mà thôi.
Nhưng giờ Ninh Tuy lại thật sự cho hắn một ảo giác, ảo giác rằng giữa bọn họ hắn mới là người ngoài cuộc.
Chẳng biết Quý Chi Lâm đi từ lúc nào, còn Ninh Tuy vẫn ngồi thừ tại chỗ.
Sắc trời dần tối.
001 trầm ngâm nói: "Vậy là tìm ra mảnh ghép cuối cùng còn thiếu rồi. Tại sao anh ta bị tai nạn mà vẫn khác hẳn người thường, dung nạp được một hệ thống vào cơ thể. Có thể sống sót sau cuộc tra tấn đó chắc hẳn tinh thần phải vượt xa người bình thường."
Giờ phút này những điều trước kia Ninh Tuy không hiểu cũng trở nên dễ hiểu.
Quý Úc Trình là người chưa từng có được cảm giác an toàn từ bất kỳ ai, hai mươi mấy năm trước anh như kẻ cô độc đi trong sa mạc, không có được tình cảm cuồng nhiệt mạnh mẽ, vì vậy trong mấy tháng anh nằm trên giường kia, mình liên tục nói với người khác rằng mình thích anh, đủ loại hiểu lầm nên anh mới mặc định rằng hai người đã phải lòng nhau.
Có lẽ điều mình cho rằng cố chấp thì anh hoàn toàn không cảm nhận được, bởi vì nó giống như anh đang cầu cứu mình hơn.
Nhưng bản thân anh là người không hiểu gì về tình yêu nên phải nỗ lực hết sức để yêu mình. Thật ra anh là một người...... rất kiên định và dũng cảm, chỉ là trước đây bị che giấu dưới sự điên cuồng nên mình không thấy mà thôi.
Trong lòng Ninh Tuy bỗng nhiên xốn xang.
Cậu đứng dậy đi ra ngoài đón xe, nóng lòng muốn gặp Quý Úc Trình.
Ninh Tuy luôn miệng thúc giục tài xế lái nhanh một chút, cũng may lúc này đã qua giờ cao điểm.
Nửa tiếng sau, cậu về tới biệt thự nhà họ Quý.
Cậu nhìn thấy xe trợ lý Chu trong sân, xem ra Quý Úc Trình họp xong đã về nhà.
Không thấy Quý Úc Trình ở tầng trệt, Ninh Tuy vội vàng thay giày đi lên lầu.
Ninh Tuy đẩy cửa ra, trong phòng không bật đèn mà chỉ có ánh trăng le lói rọi qua khe màn.
Chàng trai cao lớn lặng lẽ ngồi ở mép giường, quay lưng về phía cậu, dáng vẻ rất cô độc.
"Sao anh không bật đèn lên?" Ninh Tuy ổn định lại cảm xúc, cố gắng để giọng mình nghe bình thường một chút.
Cậu đi tới cạnh Quý Úc Trình rồi vòng tay ôm cổ anh: "Công ty có chuyện gì à?"
"Không phải." Quý Úc Trình hơi cứng đờ, tựa như không ngờ Ninh Tuy sẽ chủ động ôm mình.
Sau khi kịp phản ứng, anh hấp tấp ôm Ninh Tuy vào lòng rồi khàn giọng hỏi: "Em đi gặp Quý Chi Lâm à?"
Ninh Tuy sững sờ.
Quý Úc Trình nói ngay: "Anh không theo dõi em đâu, sau này anh sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Trên đường về, trợ lý Chu đi ngang qua đó nên thấy thôi."
Có lẽ vì lúc trước cậu trốn tránh nên giờ anh càng cẩn thận hơn.
Trong lòng Ninh Tuy chua xót, vuốt má chàng trai trong ngực rồi nói: "Dạ, em đang định nói với anh đây, tụi em trò chuyện một lát, nhưng đây là lần cuối rồi."
Quý Úc Trình áp mặt vào eo Ninh Tuy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu dưới áo len, mím môi hỏi: "Hai người nói chuyện gì vậy?"
Ninh Tuy nói: "Em hỏi anh ta về chuyện thời niên thiếu của anh, nhiều người theo đuổi Quý đại thiếu gia quá nha."
Quý Úc Trình không tin lắm: "Sau đó thì sao, em lại bắt đầu ghét anh à?"
"Em ghét anh lúc nào chứ." Trong lòng Ninh Tuy nghẹn ứ, cúi người nâng mặt anh lên rồi hôn má anh một cái, chân thành nói: "Em có ghét anh đâu, em chưa bao giờ ghét anh hết."
Ninh Tuy chủ động...... hôn má anh.
Nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng Quý Úc Trình rốt cuộc vơi đi chút xíu.
Anh nhịn không được đứng dậy, hai cánh tay vòng qua lưng Ninh Tuy, ra sức ôm cậu vào lòng, thân hình cao gầy bao phủ Ninh Tuy, dụi mặt dụi cằm vào tóc cậu.
Ninh Tuy chợt hỏi: "Bữa tối anh ăn no chưa? Chưa no thì chúng ta xuống lầu ăn thêm nhé?"
Quý Úc Trình rầu rĩ nói: "Mấy ngày trước anh đóng vai người thực vật em còn chê anh mập mà......"
Ninh Tuy: "......" Sao thù dai quá vậy?
Quý Úc Trình nói: "Nhưng anh no rồi."
Ninh Tuy nói: "Vậy đi với em đến một nơi nhé?"
Quý Úc Trình: "Đi đâu?"
Ninh Tuy chui ra khỏi ngực anh rồi kéo tay anh nói: "Đi rồi biết."
Trợ lý Chu lái xe, Ninh Tuy dẫn Quý Úc Trình tới một viện mồ côi.
Giờ là bảy tám giờ tối, bọn trẻ đã ăn cơm xong, đang chơi đùa trong sân dưới sự trông nom của nhân viên viện mồ côi.
Có những đứa trẻ vô tư hồn nhiên chơi đùa như tất cả các bạn đồng trang lứa, khuôn mặt ửng hồng vì phấn khích, nhưng cũng có những đứa trẻ cô đơn ngồi trên bàn nhỏ phía xa, nhìn rất lạc lõng.
Ninh Tuy và Quý Úc Trình xuống xe rồi đứng ngoài hàng rào.
"Viện mồ côi mà em sống từ bé đến lớn không phải ở thành phố này mà rất xa, nhưng tòa nhà và tường rào của viện mồ côi này rất giống chỗ em ở, vì vậy em quyên góp tiền cho họ." Ninh Tuy nói.
Cậu đã biết chuyện thời niên thiếu của Quý Úc Trình, mặc dù bây giờ e ngại bệnh tình của anh nên không thể nói cho anh biết, nhưng để trao đổi cậu sẽ kể cho người trước mắt về quá khứ của mình.
Đây là...... lần đầu cậu nói những chuyện này với người khác.
"Hồi bé em giỏi toán nên viện trưởng hay nhờ em giúp ông ấy làm một vài thống kê cơ bản, ví dụ như mùa đông nhận được bao nhiêu quần áo quyên góp, bao nhiêu áo, bao nhiêu quần, bao nhiêu đồ mặc được, bao nhiêu đồ bị rách. Em có thể lập bảng viết tay mà không bao giờ sai sót. Dần dà ông ấy rất tin tưởng em, ngay cả tiền ăn thu được từ các giáo viên cũng giao cho em kiểm."
"Nhưng có một lần bị thiếu mười tệ, em đứng ngoài cửa văn phòng nghe họ nói thiếu mười tệ nên bối rối không dám vào, mặc dù không phải em lấy nhưng hôm đó chỉ có em và mấy giáo viên kia thôi. Một giáo viên hỏi viện trưởng có khi nào Tiểu Tuy lấy đi mua kẹo ăn rồi không, viện trưởng nói Tiểu Tuy không phải người như vậy, nhưng...... em biết bọn họ vẫn sẽ nghi ngờ. Lần đó Tiểu Vũ bỗng nhiên xông vào ra mặt giùm em, nói không phải em lấy, từ đó tụi em thành bạn thân......"
Quý Úc Trình cầm tay Ninh Tuy, bỗng nhiên nắm thật chặt.
"Học hết cấp một, tụi em được cơ quan phúc lợi giúp đỡ học tiếp cấp hai ở trường bình thường." Ninh Tuy nói: "Em rất sợ người khác biết mình là trẻ mồ côi sẽ bắt nạt hoặc thương hại, nhưng chuyện này không thể nào tránh khỏi vì em và Tiểu Vũ, Lâm Mãn đều rất nghèo, quần áo hoặc là rộng hoặc là chật, giày hoặc là nhả keo hoặc là lỗi mốt, mỗi lần họp phụ huynh chỉ có phụ huynh tụi em là không tới, mỗi lần mưa to cũng chỉ có tụi em không được ai đón...... Học sinh kỳ quái như vậy người chung quanh vừa nhìn đã biết ngay chuyện gì xảy ra......"
"Tiểu Vũ bảo em nếu có tiền thì tụi em có thể mời hai người giả làm cha mẹ mình, cậu ấy nghe nói một lần thuê là hai trăm tệ. Nhưng vét hết tiền trong túi tụi em cũng chỉ có mấy xu lẻ. Đó là lần đầu tiên em nảy ra ý muốn có tiền, em nghĩ có tiền tốt thật, ngay cả cha mẹ cũng mua được......"
Quý Úc Trình đưa ngón cái lau khóe mắt Ninh Tuy, mặc dù cậu vô cùng bình tĩnh, cứ như đang kể chuyện người khác chứ không hề liên quan gì đến mình.
"Em và Tiểu Vũ bắt đầu để dành tiền, vì còn nhỏ quá nên không chỗ nào chịu thuê tụi em làm, vì vậy rất khó để dành tiền, mấy tháng sau mới để dành được hai trăm tệ. Em và cậu ấy lên kế hoạch, rốt cuộc học kỳ sau họp phụ huynh cũng đã có cha mẹ...... Chuyện sau đó chắc anh biết rồi, cậu ấy ngã bệnh, hai trăm tệ còn không đủ tiền thuốc một ngày nữa. Viện trưởng rất tốt bụng, xin tài trợ cho cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn......"
Rốt cuộc Quý Úc Trình nhịn không được ôm Ninh Tuy vào lòng.
Từng chuyện từng chuyện, Ninh Tuy không muốn nhắc lại nữa.
Hồi bé mỗi ngày Ninh Tuy đều sống trong giày vò, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào cậu tin rằng tiền có thể giải quyết mọi khó khăn của mình, bắt đầu cố chấp theo đuổi tiền bạc.
Ninh Tuy nói trong ngực anh: "Giờ anh biết rồi đó, em cũng không phải người tốt gì đâu."
Quý Úc Trình: "Ừ, chẳng lẽ em cảm thấy anh là người tốt sao?"
Ninh Tuy do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Nhìn em đối xử với người khác rất tốt nhưng không dành quá nhiều tình cảm cho họ. Ai đối xử tệ với em thì em sẽ không dây dưa mà từ bỏ ngay lập tức. Em tham lam, còn ích kỷ nữa, có thể vẫn còn rất nhiều ý đồ mà anh không biết......"
Nếu một ngày nào đó Quý Úc Trình biết ngay từ đầu mình tiếp cận anh không phải vì thân thể như lúc trước đã nói mà chỉ vì mục đích thấp kém là tiền —— Tiếp cận Quý Chi Lâm và tiếp cận anh đều có chung mục đích.
Quý Úc Trình sẽ nghĩ về cậu thế nào đây.
Mới đầu Ninh Tuy không để ý lắm, một khi Quý Úc Trình phát hiện thì cậu sẽ trốn.
Nhưng cậu nhận ra khi mình bắt đầu quan tâm Quý Úc Trình thì sẽ bắt đầu để ý cách nhìn của anh về mình.
Thậm chí bắt đầu sợ bị phát hiện.
001 thở dài trong đầu cậu: "Yêu rõ là phiền phức mà, làm người ta bó tay bó chân......"
Quý Úc Trình lại nói: "Ngay từ đầu anh thích em cũng chưa bao giờ nghĩ em là người tốt cả."
Đâu phải anh chưa từng chứng kiến.
Anh đã thấy Ninh Tuy dọa người.
Thấy Ninh Tuy chẳng chút do dự cắt đứt quan hệ khi đối mặt với mẹ Ninh.
Cũng từng thấy Ninh Tuy đánh trả Ninh Viễn Minh, chọc đối phương tức điên...... Tóm lại không phải là người mềm yếu.
Chẳng lẽ vì Ninh Tuy là người lương thiện chính trực không có bất kỳ khuyết điểm nào nên anh mới thích sao?
Ninh Tuy sửng sốt, bỗng nhiên tựa đầu vào vai Quý Úc Trình rồi nở nụ cười.
Đúng vậy, làm người thực vật quan sát cậu ba tháng, có lẽ Quý Úc Trình còn hiểu rõ cậu hơn chính mình nữa.
Nội tâm vẩn đục, bộ dạng khiếp đảm, cảnh tượng xấu hổ, tình huống tồi tệ, toan tính sâu xa, có gì mà Quý đại thiếu gia chưa thấy chứ?
Khi Quý đại thiếu gia nói yêu cậu, trong mắt anh cậu vốn cũng chẳng phải là hình dạng vuông vức mà là hình thù kỳ quái, thậm chí còn hơi biến thái và có đam mê đặc biệt......
Nếu vậy cậu đã biết đáp án rồi.
"Em muốn nói anh biết câu trả lời của em, anh về với em đi."
Ninh Tuy kéo Quý Úc Trình lên xe.
Lần này đến lượt Quý Úc Trình hồi hộp.
Ninh Tuy hạ cửa xe xuống rồi nhìn ra ngoài, ánh đèn neon hai bên đường lướt qua vùn vụt.
Tiếc thật, thời tiết khô ráo chứ không có tuyết rơi.
Nếu không cậu sẽ lãng mạn đắp một người tuyết cho Quý Úc Trình. Sau đó đứng trong mưa tuyết lớn tiếng nói với anh: "Lần đầu đắp người tuyết anh là 008, lần thứ hai đắp người tuyết là Quý Úc Trình mà em chưa yêu, lần thứ ba em đắp người tuyết cho anh, anh đã là Quý Úc Trình mà em muốn bảo vệ."
Tiếc là ông trời dị ứng với lãng mạn nên không cho cậu cơ hội này.
Ninh Tuy thở dài nâng cửa xe lên.
Quý Úc Trình cũng không biết Ninh Tuy đang nghĩ gì, thân thể nãy giờ vẫn luôn căng cứng.
Sao cậu vợ nhỏ lại thở dài? Chắc không phải cảm thấy lúc nãy mình trả lời không tốt nên muốn ly hôn đấy chứ.
Quý Úc Trình nắm tay Ninh Tuy càng lúc càng chặt, gần như siết khớp ngón tay cậu trắng bệch.
Anh nôn nóng hỏi: "Nhất định phải về nhà mới nói với anh được sao, không thể nói ngay bây giờ sao?"
Ninh Tuy lắc lắc tay anh: "Không được."
Ánh mắt Quý Úc Trình quét qua mặt Ninh Tuy một vòng, tiếp tục sốt ruột chờ đợi.
Tốt nhất là đáp án mà anh muốn nghe, nếu không...... dù cậu muốn rời xa anh thì anh cũng kiên quyết không cho.
Rốt cuộc xe dừng lại trước biệt thự, Quý Úc Trình đẩy cửa xe ra với tốc độ không kịp chờ đợi, vội vã kéo Ninh Tuy lên lầu.
Quản gia cảm thấy một cơn gió vút qua, lập tức ngẩn người, đây là diễn xong cưới trước yêu sau, giờ đến cưỡng đoạt ép cưới sao?
"Giờ em nói được rồi đó." Quý Úc Trình kéo Ninh Tuy đến trước giường.
Trong phòng vẫn không bật đèn, ánh trăng rọi qua khe màn đủ để họ nhìn thấy cảm xúc trong mắt nhau.
Vì ông trời bất hợp tác nên Ninh Tuy không thể nói ra lời thoại chuẩn bị sẵn, giờ phải suy nghĩ câu khác.
Cậu buồn rầu thấp thỏm suy tư.
Quý Úc Trình càng lúc càng nôn nóng, đáy mắt như có một con thú hoang bị kìm hãm, tràn ngập dục vọng mãnh liệt.
Ninh Tuy quyết định thẳng thắn một chút vẫn tốt hơn: "...... Em thừa nhận em thích anh nhưng có lẽ vì thời gian quá ngắn, em lại rất chậm nhiệt nên chưa thích nhiều bằng anh, em sẽ cố gắng đến khi nào tình cảm của em nhiều bằng anh mới thôi...... Cho em cơ hội được không?"
Còn chưa dứt lời thì Quý đại thiếu gia đã ôm chầm cậu vào lòng, những nụ hôn rơi xuống như mưa, mang theo khát vọng và bá đạo kiềm chế suốt bao lâu nay, môi lưỡi nóng rực cạy mở miệng cậu, bóp cằm cậu, quyết tâm ngậm lấy môi cậu, lưỡi anh hung hăng khuấy đảo trong miệng cậu.
Quý Úc Trình tiến lên một bước, đỏ ngầu mắt đẩy Ninh Tuy xuống giường, tay đỡ sau gáy cậu.
Dù cùng ngã xuống giường nhưng môi hai người vẫn không rời nhau, Quý Úc Trình nằm đè trên người Ninh Tuy, anh đã tưởng tượng ra cảnh này một vạn lần, thật không ngờ lại được toại nguyện.
Dục vọng mãnh liệt nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Tay Quý Úc Trình vuốt ve vành tai Ninh Tuy, dòng điện hối hả chạy khắp người cậu, Ninh Tuy khó nhịn ưỡn người lên, cảm giác đầu lưỡi mình đã hoàn toàn biến thành đồ chơi của Quý Úc Trình.
Đây chính là lý do cậu không thể nói cho Quý Úc Trình biết đáp án trên xe.
Cậu biết có thể sẽ như vậy mà......
Quý Úc Trình cuồng nhiệt hôn môi, má, mắt, mũi, cổ, cuối cùng lại về tới lưỡi Ninh Tuy.
Nhưng giường quá êm nên anh gần như không ôm được cậu.
Anh bỗng nhiên đứng dậy nâng đầu gối và lưng Ninh Tuy, bế cậu lên rồi vừa đi vừa hôn.
Cuối cùng thở hổn hển đặt người trên bồn rửa tay rồi đè người vào gương, vuốt ve hôn hít hết lần này đến lần khác.
Khi hai đôi môi tách ra, anh thở dồn dập, cảm nhận được Ninh Tuy cũng thở dốc, hơi thở hai người quấn nhau, trán tựa trán, mũi tựa mũi, hai cái bóng cũng hòa làm một thể.
Mắt Quý Úc Trình đỏ lên, đáy mắt lộ ra tính chiếm hữu kinh người, tựa như muốn nuốt chửng Ninh Tuy vào bụng.
Ngốc quá, đã thừa nhận thích anh thì làm sao anh có thể buông tay được chứ.
Ngừng hai giây để lấy hơi, Quý Úc Trình lại hôn cậu cuồng nhiệt say đắm, không biết mệt mỏi là gì.
Ninh Tuy ôm cổ Quý Úc Trình, khó nhịn thở hổn hển, chỉ cảm thấy phòng tắm hệt như lồng hấp khiến toàn thân nóng bừng, một ý nghĩ lướt qua trong đầu, giờ khắc này, rốt cuộc họ đã chính thức kết hôn rồi.