Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết

Chương 48: Chương 47-2




Ninh Tuy đang ở ngoài trường ăn đồ nướng với Tào Nặc, Phương Đại Thành và mấy bạn học cùng khoa.

Mấy ngày liền nơm nớp lo sợ, bị Quý đại thiếu gia vờn như mèo vờn chuột, lúc này trong khoa mở tiệc liên hoan, cuối cùng cậu cũng thả lỏng đôi chút.

Tào Nặc nhớ lại chuyện hôm đó, muốn hỏi mà không dám, cuối cùng vẫn tới cạnh Ninh Tuy hỏi: "A Tuy, chẳng phải cậu và Quý đại thiếu gia kết hôn theo hợp đồng à, sao anh ta......"

Nửa câu sau Tào Nặc không dám nói ra.

Sao Quý đại thiếu gia cứ như chỉ hận không thể nhốt Ninh Tuy lại để một mình mình ngắm vậy, hắn và Ninh Tuy đã quen nhau hơn ba năm, chỉ đụng chạm chút xíu thôi mà......

Bình thường Ninh Tuy có bệnh sạch sẽ nên không cho người khác đụng vào, mình và Phương Đại Thành cùng lắm chỉ khoác vai Ninh Tuy để thể hiện sự thân thiết, chẳng phải nam sinh đều vậy sao? Đi một hồi sẽ khoác vai bá cổ, mặc dù Ninh Tuy thích nam nhưng hắn và Phương Đại Thành thích người khác phái nên đâu có ý gì với cậu......

Ánh mắt Quý đại thiếu gia nhìn mình hôm đó cứ như muốn làm mình biến mất khỏi thế giới này vậy.

Thay vì nói đang ghen, đúng hơn là anh chỉ muốn Ninh Tuy nhìn mình, thân cận với mình thôi.

Chuyện này Ninh Tuy biết giải thích sao đây.

Cậu cũng đâu thể nói với Tào Nặc từ ba năm trước Quý Úc Trình đã biến thái ngấp nghé mình, muốn cướp mình khỏi tay em trai anh được.

Nói ra sẽ hủy hoại thanh danh của Quý đại thiếu gia—— Mặc dù Quý Úc Trình hoàn toàn không thèm để ý mà thậm chí còn muốn tuyên bố công khai nữa.

Vả lại còn khiến người khác cảm thấy cậu rất tự luyến.

Ninh Tuy ưu sầu nói: "Cậu nhìn lầm rồi, Quý Úc Trình mới tỉnh lại, thị lực còn kém nên làm người ta có cảm giác anh ấy lạnh lùng thôi chứ thật ra anh ấy bình thường lắm."

Cậu có thể e ngại Quý Úc Trình nhưng không muốn người khác nhìn anh với ánh mắt kỳ quặc.

Nghe người khác hình dung về Quý Úc Trình bằng từ "quái vật lạnh lùng", không hiểu sao trong lòng Ninh Tuy hơi khó chịu.

Tào Nặc: "......" Bình thường dữ chưa? Rốt cuộc chỗ nào bình thường nhất vậy! Rõ ràng từ đầu đến chân đều bất thường mà!

Nhưng nghe Ninh Tuy nói vậy, hắn cũng không tiện nói thêm mà chỉ âm thầm lo lắng cho cậu.

"Thôi đừng nói chuyện này nữa." Tào Nặc giơ lon Coca lên: "Sắp nghỉ đông rồi, cạn ly nào!"

Quãng đời sinh viên chỉ còn một năm cuối cùng nên rất nhiều người không muốn để lại tiếc nuối.

Trong bữa tiệc liên tục có người tìm Ninh Tuy tỏ tình.

Sau khi biết Ninh Tuy được thừa kế di sản khổng lồ, số người tò mò về cậu ngày càng nhiều hơn.

Ninh Tuy: "......"

Đám người này đúng là không biết xã hội hiểm ác, còn dám tỏ tình với cậu nữa sao? Không sợ Quý Úc Trình sai người tìm tới tận cửa à?

Nhưng người khác mạnh dạn tỏ tình, cậu cũng chẳng phải thánh nên không thể dự báo trước, hoàn toàn không có cách nào ngăn chặn mà chỉ có thể kiên nhẫn giải thích với từng người rằng mình đã kết hôn rồi.

......

Quý Úc Trình bảo trợ lý Chu đậu xe ở góc đường, bình tĩnh nhìn nụ cười trên mặt Ninh Tuy đang liên hoan với các bạn cách đó không xa.

Anh chưa bao giờ thấy cậu cười thoải mái như vậy.

Từ khi anh tỉnh lại, Ninh Tuy chưa từng cười với anh, vừa thấy anh đã lập tức bỏ trốn.

Anh không biết mình đã làm sai điều gì, anh chỉ muốn thân mật vơi Ninh Tuy mà thôi.

Khoảng thời gian anh có tình cảm mãnh liệt nhất kể từ lúc chào đời chính là ba tháng qua, anh không hiểu tình yêu, chính cậu vợ nhỏ đã nắm tay dạy cho anh biết.

Trước khi tỉnh anh vẫn nghĩ nếu có ngày tỉnh lại nhất định phải cho cậu vợ nhỏ đủ cảm giác an toàn, anh cứ tưởng mình càng bộc lộ ý muốn bảo vệ và khát vọng độc chiếm thì cậu vợ nhỏ sẽ càng thích mình hơn.

Chẳng phải đây là cách để hai người yêu nhau khẳng định vị trí của mình trong lòng đối phương sao?

Nào ngờ anh càng muốn gần gũi cậu vợ nhỏ thì cậu càng muốn chạy trốn, thậm chí ánh mắt nhìn anh cứ như đang nhìn hồng thủy mãnh thú gì đáng sợ lắm vậy...... Giống hệt ánh mắt mọi người chung quanh nhìn anh thuở thiếu thời.

Chẳng lẽ cậu hết yêu anh thật rồi sao?

...... Quý Úc Trình mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng nghĩ mãi mà không ra.

Cảm giác không giữ được nắm cát quý giá trong tay này giống hệt một tấm lưới không kẽ hở, quấn anh chặt đến nỗi không thở được.

Hay vì anh quá suồng sã nên mới làm cậu vợ nhỏ muốn chạy trốn?



Vậy nếu anh để Ninh Tuy rời xa mình mấy ngày thì có cơ may cứu vãn được chuyện này không?

......

Từ hôm đó ở bệnh viện thấy Quý Úc Trình ôm Ninh Tuy, sau khi về nhà Ninh Viễn Minh cứ thẫn thờ mãi.

Lúc này khoa Ninh Tuy liên hoan, khoa bọn họ cũng đang ăn ở bên cạnh, Ninh Viễn Minh nhịn không được quay đầu nhìn Ninh Tuy liên tục.

Ánh mắt y quá lộ liễu, dễ gì Ninh Tuy không phát hiện ra?

Ninh Tuy nhìn y với vẻ khó hiểu—— Sao ánh mắt tên này nhìn mình vừa căm hờn vừa giống như thất tình vậy?

Một đàn anh ngồi giữa phát hiện hai người đều ăn ở đây thì cười nói: "Chẳng phải hai đứa là họ hàng à, sao cứ như người dưng vậy, không hỏi thăm nhau sao?"

Ninh Viễn Minh nói với người xung quanh rằng Ninh Tuy là họ hàng của Ninh gia, đám Từ Thiên Tinh cũng chẳng mấy kín miệng nên dần dà các bạn học ở trường đều tưởng vậy, ngoại trừ mấy phú nhị đại trong giới hào môn.

Nói dối nhiều quá kiểu gì cũng có ngày bị vạch trần.

Sắc mặt Ninh Viễn Minh lập tức trắng bệch, không để ý đàn anh kia mà vội vàng dời mắt khỏi Ninh Tuy.

Thấy hai người đều không có ý định đứng lên nói chuyện, đàn anh kia lập tức xấu hổ, tưởng quan hệ hai người không tốt mà mình còn gây khó xử nên cũng vội vã ngồi xuống.

Mặc dù Quý Úc Trình không nghe được bọn họ nói gì nhưng cũng mơ hồ đoán ra tình hình.

Sắc mặt anh lập tức trở nên hung ác nham hiểm.

Cậu vợ nhỏ có vẻ không mấy quan tâm, nhưng anh vẫn để bụng những lời hôm đó mẹ Ninh nói với cậu ở cổng trường.

Thậm chí bạn học trường này vẫn không biết tên kia mới là tu hú chiếm tổ chim khách.

Đó vốn là thứ thuộc về Ninh Tuy, một nửa tài sản Ninh gia là của cậu, mặc dù Ninh Tuy không thèm nhưng đồ của cậu ai cũng đừng hòng cướp đi.

Ninh Tuy có thể vứt rác hoặc là ném cho chó hoang ven đường.

......

Ăn xong đồ nướng, Ninh Tuy và Tào Nặc về ký túc, không hiểu sao trên đường có người bắt đầu nhắc tới Ninh Viễn Minh.

"Đù, có đàn anh nói riêng với tớ Ninh Viễn Minh không phải con ruột Ninh gia đâu...... Có thật không vậy? Sao nghe nói Ninh Tuy mới là con ruột nhỉ? Ba năm trước kẻ đánh tráo hai người đã bị Ninh gia kiện vào tù. Kỳ quái hơn là sao chuyện này lại do ban giám hiệu trường mình tiết lộ nhỉ?"

"Có đàn em cũng nhắn cho tớ giống vậy...... Cơ mà không đúng, chẳng phải Ninh Viễn Minh nói Ninh Tuy là họ hàng Ninh gia sao?"

"...... Giờ mới nhớ mỗi lần nói vậy Ninh Viễn Minh đều có vẻ chột dạ, cứ như đang che giấu chuyện gì vậy."

"Người đánh tráo là ai thế, do sơ suất hay cố ý, để tớ nghe ngóng tin tức thử xem."

Sự thật lan truyền nhanh như gió.

Chỉ chốc lát sau, Ninh Viễn Minh còn đang ăn liên hoan chợt phát hiện có người âm thầm nhìn mình, trong tiếng bàn tán xen lẫn những câu như "tu hú chiếm tổ chim khách".

Y chợt vỡ lẽ ra điều gì nên sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đúng vậy, điều y sợ nhất đã xảy ra.

Hôm đó rời khỏi bệnh viện, y không còn dám chủ động khiêu khích Ninh Tuy là vì nguyên nhân này.

Nếu Quý Úc Trình thật sự thích Ninh Tuy thì nhất định sẽ trừng trị những kẻ từng bắt nạt cậu.

Con người Quý Úc Trình không bao giờ chừa đường lui cho ai nên còn lâu mới thương hại y hoặc Ninh gia.

Ánh mắt Ninh Viễn Minh lướt qua chiếc xe màu đen ở góc đường, tim đập thình thịch, có cảm giác như bị thần chết để mắt tới.

Y hấp tấp đứng dậy, cơm cũng không ăn mà vội vã quay người bỏ đi, giờ chỉ có Quý Chi Lâm mới giúp được y mà thôi.

Bên này, Ninh Tuy và Tào Nặc nghe đám người đi ngang qua xôn xao bàn tán Ninh Viễn Minh là tu hú chiếm tổ chim khách, Ninh Tuy thắc mắc: "Cậu và Phương Đại Thành nói à?"

Tào Nặc vội vàng giơ cả hai tay lên: "Không phải tớ đâu, nếu muốn nói thì đã nói từ ba năm trước rồi. Huống chi mấy người kia giống như đột nhiên biết chuyện vậy, chắc có ai vừa mới tung tin thôi."

Phương Đại Thành vội nói: "Cũng không phải tớ đâu."

Ninh Tuy hơi bồn chồn, tiếp tục đi về ký túc xá.



Trên đường đi gặp mười mấy người, một nửa bọn họ đều khiếp sợ bàn tán chuyện này.

Chắc không phải Ninh Viễn Minh lỡ miệng nói hớ đấy chứ?

Chuyện này đối với Ninh Tuy cũng không đau không ngứa, dù sao trong lòng cậu đã vạch rõ giới hạn với Ninh gia, trong trường có tam sao thất bản cậu cũng không quan tâm lắm.

Lúc trước nói cậu là họ hàng Ninh gia, cậu không buồn giải thích, giờ sự thật bỗng nhiên truyền ra, cậu cũng chẳng đoái hoài gì.

Đang nghĩ vậy thì Tào Nặc nói: "Hay là cậu ở lại trường vài ngày đi, sắp nghỉ đông rồi không gặp nhau được nữa, cậu ở trường mấy ngày rồi tụi mình cùng đi chơi."

Ninh Tuy cũng muốn vậy nhưng chẳng biết Quý Úc Trình có chịu cho mình đi không nữa.

Buổi tối Ninh Tuy về nhà thì Quý Úc Trình đã đến công ty.

Quản gia bảo cậu: "Bệnh tình của đại thiếu gia đã khá hơn nhiều, công ty có một số việc phải xử lý nên ngài ấy tới đó rồi, bảo ngài cứ ngủ trước đi ạ."

Điều này khiến Ninh Tuy hơi bất ngờ.

Mới tỉnh lại bao lâu mà đã tới công ty rồi chứ?

Giống hệt người cuồng việc trong truyền thuyết vậy.

Nhưng Ninh Tuy lại thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra Quý Úc Trình không đến nỗi cố chấp như cậu tưởng tượng, không phải lúc nào cũng chú ý đến mình.

Gặp nhau ít đi khiến lòng nhiệt tình của anh biến mất cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Ninh Tuy dứt khoát không về biệt thự ban ngày nữa mà nghỉ trưa ở trường, cố gắng giảm bớt thời gian gặp mặt Quý đại thiếu gia.

Nào ngờ sang ngày thứ ba, cậu và hai bạn cùng phòng ăn trưa xong về ký túc xá thì chăn đệm trong phòng đã bị lấy đi.

Ngoài ra sách vở, giày chơi bóng, quần áo và mấy vật dụng linh tinh của cậu cũng biến mất sạch.

Nếu không phải đồ đạc của hai người kia còn y nguyên thì cậu đã tưởng phòng mình bị trộm viếng.

Ninh Tuy tìm một vòng khắp phòng: "Đồ của tớ đâu rồi?"

Tào Nặc và Phương Đại Thành hết sức kinh ngạc: "Ơ, ai dọn sạch đồ của cậu thế?"

Ngay cả ga giường cũng biến mất, cứ như không muốn cho cậu về lại đây nữa.

Trong chiếc xe màu đen cách ký túc xá không xa, Quý Úc Trình ngồi nhìn Ninh Tuy và hai bạn cùng phòng đi vào ký túc.

Anh nhìn chằm chằm cánh tay hai bạn cùng phòng khoác trên vai Ninh Tuy, ý nghĩ đen tối trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Nếu trên đời không có những người khác thì tốt quá, nếu chỉ còn lại mình và cậu, cậu chỉ có thể nhìn mình, thân cận với mình mà thôi.

Chỉ khi vuốt ve sợi dây đỏ mà Ninh Tuy đeo cho anh, rũ mắt nhìn sợi dây đỏ rực quấn quanh cổ tay tái nhợt của mình thì anh mới thoáng bình tĩnh lại.

Thật không ngờ anh muốn để Ninh Tuy thoải mái mà cậu lại dành phần lớn thời gian ở trường, cứ như chỉ hận không thể cao chạy xa bay khỏi anh.

Thì ra hoàn toàn vô ích, dù là nắm chặt hay thả lỏng thì Ninh Tuy cũng chỉ muốn chạy.

Vấn đề không còn nằm ở đây nữa.

Cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ mất Ninh Tuy.

Ninh Tuy đang loay hoay tìm đồ của mình dưới gầm giường, bỗng dưng nhận được điện thoại của Quý Úc Trình.

Khi anh không nũng nịu, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra vẻ uy hiếp: "Tuy Tuy, xuống đây."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Có kẻ điều tra được sở dĩ Quý đại thiếu gia thích Ninh Tuy là vì cậu điên tình bệnh hoạn, thì ra Quý đại thiếu gia thích khẩu vị này.

Thế là thừa dịp Cá Diếc Cam đang phục hồi chức năng ở bệnh viện, người kia đi tới gần, hai mắt đỏ ngầu, bộ dạng điên loạn: "Em thật sự thích anh lắm đó......"

Cá Diếc Cam trầm tư một lát rồi báo cảnh sát.