Thành người thực vật nằm trên giường lâu như vậy, hơn 800 ngày đêm, thậm chí không thể nhấc tay lên được, đây là lần đầu tiên Quý Úc Trình được ôm Ninh Tuy trọn vẹn đến vậy.
Hắn chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thỏa mãn mong muốn từ lâu, tựa như tràn đầy mật ngọt ấm áp, không còn gì phải sợ hãi nữa.
Từ khi kết hôn đến nay, vợ nhỏ luôn suy tính hơn thiệt sợ mình sẽ ly hôn với em ấy, vào ngày đầu tiên ghé sát bên tai mình sợ hãi nói mình tỉnh lại sẽ không cần em ấy nữa, mình ra nước ngoài em ấy cũng muốn đi theo, thậm chí biểu lộ tình cảm vô số lần trước mặt Quý Chi Lâm và lão gia tử, vả lại mỗi ngày mỗi đêm nếu có cơ hội sẽ lập tức tiếp xúc cơ thể với mình.....
Quý đại thiếu gia nghĩ đến mấy chuyện này liền có chút đỏ mặt.
Ở một trình độ nhất định nào đó, có thể nói hắn được tình yêu của vợ nhỏ đánh thức.
Cho nên, mặc dù xấu hổ, dù biết vợ nhỏ có chút biến thái bất thường nhưng trước khi tỉnh lại hắn đã quyết định, chờ tỉnh lại rồi nhất định bất cứ giá nào đều phải cho vợ nhỏ cảm giác an toàn, để em ấy có một tình yêu không bao giờ cần phải lo nghĩ.
Bây giờ mình nhất định phải ôm chặt em ấy một chút, lại chặt thêm nữa, dùng lực nhào nặn em ấy vào trong lòng, giống như những gì em ấy làm với mình trước kia.....
Quý Úc Trình nhắm mắt, không chút dấu vết ngửi lấy mùi hương trên tóc Ninh Tuy, trong lòng tràn ngập tư vị ngọt ngào.
Cho dù đây là sảnh lớn tầng một có nhiều người qua lại nhất trong bệnh viên, xung quanh cũng có rất nhiều người, nhưng ở trong mắt hắn bọn họ dường như đều trở thành tấm bảng nền.
Mà Ninh Tuy bị Quý Úc Trình ôm trong lòng, cảm giác xương cốt sắp bị bó nát rồi, cậu kinh ngạc nhìn về phía quản gia, hoàn toàn quên đi phản ứng.
Đây là Quý Úc Trình đã tỉnh lại rồi? Quý Úc Trình tỉnh lại đang ôm cậu?
Quản gia đáp lại ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tuy: Tôi cũng không biết!
Rõ ràng vừa rồi khi ông nhắc đến Ninh Tuy trước mặt hắn, đại thiếu gia còn phản ứng thờ ơ, tại sao lúc này lại xông tới ôm người rồi?!
Ông ở Quý gia mười năm, từ khi Quý Úc Trình còn là thiếu niên cho đến hiện tại, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Quý Úc Trình thân thiết với người nào đó như vậy, không, không chỉ thân mật, sức lực hai cánh tay ôm người kia như thể muốn nhét người vào trong bụng.
Quý đại thiếu gia nào biết vợ nhỏ bị mình ôm trong lòng, ánh mắt vẫn còn giao tiếp với người khác, tràn đầy vui mừng dùng mặt cọ cọ vào má người yêu.
Rốt cuộc cũng tỉnh, tỉnh rồi có thể yêu đương với vợ nhỏ, cuối cùng cũng không cần để vợ nhỏ đợi lâu nữa.
Hắn gần như muốn ở chỗ này hôn vợ nhỏ một cái, nhưng ở tầng một quá nhiều người, hắn vẫn nên kiềm chế dục vọng của mình lại, chỉ dùng môi chạm nhẹ lên vành tai Ninh Tuy.
Không biết qua bao lâu, Quý đại thiếu gia mới miễn cưỡng mà buông Ninh Tuy, thay vào đó là đỏ mặt nắm lấy tay Ninh Tuy.
Hắn nắm chặt tay Ninh Tuy.
Lòng bàn tay Ninh Tuy tê dại, kinh sợ nhìn hắn.
Tại sao lão công thực vật nhà mình vừa tỉnh liền thành như vậy? Tình huống gì đây?
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Quý Úc Trình nhìn chiếc áo khoác màu trắng của Ninh Tuy.
Ninh Tuy theo bản năng theo tầm mắt hắn cúi đầu nhìn xuống.
Làm, làm sao vậy? Trên áo có hai vết mực, là vết mực trong lúc thi buổi chiều để lại.
Trình độ sạch sẽ của Quý đại thiếu gia đã.....
Còn chưa nghĩ xong, Quý đại thiếu gia "soạt" một tiếng kéo khóa áo khoác của mình xuống.
"Sẽ lạnh." Quý Úc Trình không phải một người cẩn thận, nhưng khi hắn còn là người thực vật, mỗi lần ra khỏi bệnh viện vợ nhỏ đều giúp hắn sửa quần áo, quả nhiên, tình yêu tốt nhất sẽ dạy bản thân cách yêu người kia thế nào.
Không đợi Ninh Tuy phản ứng lại, Quý Úc Trình lại cầm cặp sách của Ninh Tuy, hoàn toàn không cảm thấy có bất cứ cảm giác tương phản nào khi cầm cặp sách của một sinh viên đại học với bệnh nhân cao 1m9 mặc áo bệnh viện.
Giúp vợ cầm túi, nhất định sẽ đẹp trai lắm, vợ nhỏ nhìn chằm chằm mình không rời luôn kìa.
Ninh Tuy: "......."
Ninh Tuy đầu óc trống rỗng được Quý Úc Trình dẫn vào thang máy.
Trước khi đưa Ninh Tuy vào thang máy VIP, lông mi đen nhánh của Quý Úc Trình đột nhiên nhướng lên, hắn không chút dấu vết nhìn về phía xa, tầm mắt trấn định rồi lạnh lùng thu hồi.
Người đứng phía xa có thể không cảm nhận được động tác nhỏ của Quý Úc Trình, nhưng Ninh Tuy đang đứng bên cạnh hắn, bị hắn nắm chặt tay làm sao không nhận ra?
Ninh Tuy vô thức nhìn theo tầm mắt hắn.....
Tin tức Quý Úc Trình tỉnh lại lan truyền nhanh chóng, đã có phóng viên cầm camera cầm tay đến bệnh viện.
Ninh Tuy nhìn sang bên đó, thấy phóng viên đến gần Ninh Viễn Minh sắc mặt tái nhợt.
Ninh Tuy chợt hiểu rõ.
Cho nên vì tầng một có người, ban nãy Quý Úc Trình không muốn làm mình khó xử ở nơi này nên mới cố ý làm động tác thân mật với mình?
...... Điều này khác xa hình tượng Quý đại thiếu gia không gần người trong tưởng tượng của Ninh Tuy.
Bất quá cũng phải, một người tốt bụng thích nghe chuyện cổ tích có thể lạnh lùng đến mức nào?
Khi vào thang máy cũng là lúc đề cập đến chuyện ly hôn thôi.
Đúng như dự đoán, vừa vào thang máy, Quý Úc Trình liền buông tay cậu.
Bị bất ngờ như vậy có hơi hoảng sợ, hắn buông mình ra, Ninh Tuy ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên qua một lúc, Quý Úc Trình đột nhiên duỗi tay gãi gãi sau cổ cậu, tựa như gãi mèo nhỏ, hỏi: "Vợ à, em làm bài thi thế nào?"
Tóc gáy Ninh Tuy trực tiếp dựng đứng: "......" Ở đây không có người ngoài sao vẫn còn gọi vợ?!
Ninh Tuy: "Bài thi..... tạm ổn."
Quý Úc Trình gật đầu, thành tích của vợ nhỏ hắn biết, trong tuần ôn tập trước kỳ thi, em ấy ở bên cạnh mình soát đề, một bộ câu hỏi cũng không được mấy câu sai.
Không hổ là vợ mình.
Thang máy đột nhiên dừng lại giữa chừng, chiếc thang máy này dành riêng cho Quý thị đã rất lâu rồi chưa có người dùng, hôm nay bỗng nhiên sử dụng lại, xảy ra chút sự cố. Quản gia ấn điện thoại vô tuyến, nói bên phía bệnh viện mất câu, bên đó lập tức cử người tới kiểm tra.
Quý Úc Trình cũng không vội, tiếp tục đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ Ninh Tuy, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Ninh Tuy: "Vợ à, vừa gặp mặt anh liền hỏi, tại sao em không hỏi anh đỡ hơn chút nào chưa?"
Lẽ nào xấu hổ rồi sao?
Ninh Tuy: "...... Anh cảm thấy cơ thể thế nào rồi?"
Lượng pin được sạc đầy, bây giờ Quý Úc Trình trông có chút tiều tụy, còn lại không khác gì người bình thường.
Nhưng hắn đương nhiên không thể nói như vậy, nói rồi vợ nhỏ đâu còn đau lòng hắn nữa.
Hắn kéo tay Ninh Tuy, thở dài nói: "Đi bộ còn cần người đỡ, em cảm thấy sao?"
Ninh Tuy: "......."
"Sao em không nói chuyện?"
Quý Úc Trình lại nói: "Vừa gặp em chỉ nói với anh ba câu, cộng thêm một chữ a."
Ninh Tuy: "......" Lời này, cậu không biết nên trả lời thế nào.
Quý úc Trình mang đến cho cậu cú sốc quá lớn, bây giờ cậu thậm chí chưa thể bình tĩnh lại.
Quản gia và trợ lý Chu đều đứng trước thang máy, cho dù nghe thấy động tĩnh phía sau, trong lòng bối rối, tò mò muốn chết cũng kiên quyết không chịu quay đầu lại nhìn.
Chỉ có hai người đứng phía sau, rõ ràng không gian rất rộng rãi nhưng Quý Úc Trình lại ép Ninh Tuy vào một góc, thân thể hận không thể áp sát Ninh Tuy, cực kỳ có tính xâm lược.
Bản thân Ninh Tuy cao 1m8 đã được coi là cao trong những người bình thường, thường không cảm nhận được áp bức từ trên người ai đó, nhưng Quý đại thiếu gia bên cạnh cao 1m9, khi cúi đầu nhìn cậu, con ngươi đen nhánh khiến người không thể đoán được cảm xúc của hắn, cho người ta cảm giác như đi trong rừng rậm, bị một con sư tử với đôi tai đỏ đánh hơi được.
Ninh Tuy ở trong đầu hỏi: "Trước đây Quý Úc Trình có tính cách này sao? A thống, tin tức cậu tìm được chẳng phải nói anh ta lạnh lùng ngạo mạn, không gần người sao?"
001 cũng rất kinh ngạc: "Có phải nằm trên giường hai năm nên đầu óc xảy ra vấn đề rồi không? Anh ta chụp CT não chưa? Không chắc nữa, A Tuy, cậu xem thử xem."
Không đợi Ninh Tuy đáp lại, Quý đại thiếu gia có chút không vui, hình ảnh vợ nhỏ hạnh phúc chạy về phía mình trong tưởng tượng không xuất hiện.
Không biết tại sao nhưng cảm giác hắn tỉnh, vợ nhỏ không thích chơi với hắn, lúc nào cũng vô thanh vô thức chạm vào tay hoặc cổ hắn giống như trước kia nữa.
Đã mười phút kể từ khi gặp nhau, vẫn chưa chủ động chạm vào hắn một lần.
Nhưng cũng rất bình thường, trước đó hắn ở trong trạng thái thực vật, tùy tiện đụng chạm làm gì đó với hắn hắn đều không phản ứng, cho nên vợ nhỏ mới bạo gan như vậy.
Bây giờ đối mặt với mình khi tỉnh lại, vợ nhỏ chắc chắc sẽ có chút chùn chân.
Mấy ngày trước vợ nhỏ không ngừng thở dài, nói cái gì mà sợ con búp bê mà mình thích nhất chạy rồi?
Lúc này mình càng muốn thẳng thắn tiến tới, cho em ấy nuốt xuống viên thuốc an thần, biết mình vĩnh viễn thuộc về em ấy, em ấy không cần phải có những suy nghĩ điên rồ đó.
Ninh Tuy cảm nhận được ánh mắt nhìn chòng chọc như hổ đói của Quý đại thiếu gia, ngẩng đầu nhìn hắn: "......"
Không biết tại sao có loại dự cảm không tốt......
Cậu còn chưa kịp kiểu chuyện gì, Quý đại thiếu gia đã đi tới phía sau ôm chặt lấy cậu, lần nữa vùi đầu dưới cần cổ cậu.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Quý Úc Trình có chút ửng đỏ...... da kề da với vợ nhỏ chắc vợ nhỏ sẽ thích đi, giống như em ấy vẫn luôn làm với mình trước kia.
Ninh Tuy: "........"
Ninh Tuy kinh hãi.
Quản gia và quản lý Chu ở phía trước cũng kinh sợ.
Cơ thể của Quý Úc Trình từ phía sau nghiêng tới, Ninh Tuy không thể không dùng hai tay giữ lấy cánh tay hắn.
Đầu tựa vào hõm cổ quen thuộc như ba tháng qua, Quý đại thiếu gia thỏa mãn dụi dụi.
"......."
Ninh Tuy không biết nên nhìn chỗ nào, sắc mặt nóng bừng nhìn chằm chằm thang máy đang đi lên.
Bên kia lão gia tử làm xong kiểm tra, cùng thư lý quay lại phòng bệnh mới biết Quý Úc Trình xuống lầu rồi.
"Vừa tỉnh liền chạy lung tung?" Lão gia tử nhíu màu: "Không muốn mạng nữa?"
Sau đó ông nhớ tới một chuyện, hình như Ninh Tuy cũng đang trên giường tới, nếu như tính khí ảm đạm không giữ mặt mũi cho người ta của đứa cháu nhà mình, chẳng phải sẽ sớm gặp được Ninh Tuy hay sao?
Mình không ở, Ninh Tuy chắc sẽ không bị nó bắt nạt đấy chứ?
"Dù thế nào, chuyện xung hỉ này là ta làm chủ, bây giờ Úc Trình muốn ly hôn, muốn trách ai cũng là nên trách ta....." Lão gia tử nói với thư ký.
Thư ký trầm tư, nói: "Nếu đại thiếu gia một lòng muốn ly hôn, chỉ sợ ngài không ngăn cản được cậu ấy."
Lão gia tử đương nhiên biết điều này, cháu trai nhà mình tính tình bướng bỉnh, chắc chắc muốn làm gì ai cũng không thay đổi được, những chuyện khác nó có lẽ vẫn có thể vì mình là ông nội mà nhượng bộ mình, nhưng vừa tỉnh lại phát hiện có thêm một người vợ, nó nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Lão gia tử nhịn không được thở dài.
"Nhưng đáng thương Ninh Tuy......"
Đứa nhỏ này thích Úc Trình như vậy, suốt ba tháng trời không ngại khổ mà chăm sóc Úc Trình, nếu Úc Trình vừa tỉnh liền đối xử lạnh nhạt với nó, nó khẳng định rất khó chịu.
Nghĩ như vậy, Quý lão gia tử không nhịn được đi về phía thang máy, không thể khiến Ninh Tuy mất mặt trước công chúng được.
Vừa đi tới, thang máy đúng lúc lên tới nơi, "ting" một tiếng ở trước mặt ông mở ra.
Ngàn vạn không ngờ tới, trong thang máy, đứa cháu trai lạnh như băng sơn của ông đang mặc áo bệnh nhân sọc xanh trắng, mái tóc tán loạn ở trước mặt tất cả mọi người, bộ dáng như giáo bá mới trọng sinh đang xách túi sách của Ninh Tuy, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, một tay ôm lấy Ninh Tuy đẩy Ninh Tuy vào trong góc thang máy.
Lão gia tử: "......"
Trừ Quý Úc Trình, người trong thang máy đều nhìn lão gia tử với nét mặt kỳ lạ, như thể bị bắt nạt không dám cử động.
"Ông nội." Quý Úc Trình lên tiếng chào hỏi lão gia tử, tay vẫn lên vai Ninh Tuy không buông.
"......" Lão gia tử nhất thời không biết mình nên bày ra biểu cảm gì "Vừa tỉnh liền chạy lung tung, còn không mau lên giường nằm."
Mấy người cùng nhau đi về hướng phòng bệnh.
Ngoại trừ Quý đại thiếu gia đang đi phía trước, toàn bộ đều cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, trên mặt mang theo một loại biểu cảm kỳ quái.
Sau khi vào phòng bệnh, Quý Úc TRình ngồi khoanh chân trên giường vẫn nắm chặt tay Ninh Tuy.
Kết quả Ninh Tuy không thể không ngồi xuống bên giường.
Nhìn thấy giỏ trái cây bên cạnh, hắn hỏi Ninh Tuy: "Trên đường tới nhất định rất khát, em muốn ăn gì?"
Ninh Tuy nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng vô cảm của Quý Úc Trình, nhanh chóng đoán được Quý đại thiếu gia đang nghĩ gì trong lòng.
..... Dựa vào thân thể cưng chiều của Quý Úc Trình, hiển nhiên không thể hỏi mình muốn ăn gì, sau đó cầm đưa cho mình...... chẳng lẽ muốn mình gọt hoa quả cho hắn?
Không trực tiếp đề nghị ly hôn với mình nhưng đối mặt với cuộc hôn nhân bị ép buộc, Quý đại thiếu gia không thể không tức giận..... đây là một loại gây khó khăn kiểu mới sao?
Vậy tất nhiên phải chọn một loại trái cây đơn giản, nếu vỏ táo bị đứt nói không chừng sẽ bị Quý Úc Trình chỉ ra yêu cầu gọt lại.
Cậu bi thương nói: "Quýt."
Cậu vừa nói xong, Quý Úc Trình liền cầm quả quýt, rất nhanh bóc hai quả, một quả đưa cho lão gia tử, quả còn lại đưa tới bên miệng cậu: "Há miệng."
"......"
Ninh Tuy kinh ngạc nhìn xuống ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm quả quýt của Quý Úc Trình, lại nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn.
Cậu nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.
Thật ra mình còn đang ở cổng trường, vẫn chưa đến bệnh viện đúng không, nếu không tại sao lại có chuyện Quý đại thiếu gia bóc quýt cho mình?
Do dự một lúc, Ninh Tuy mới há miệng.
Miếng quýt chua ngọt lập tức được nhét vào.
Quý Úc Trình nhìn hai gò má phồng lên của Ninh Tuy, cực kỳ hài lòng đỡ má, ngón tay thon dài gõ từng cái nhịp nhàng dưới cằm mình, hỏi: "Ngọt không?"
Ninh Tuy vô thức gật đầu.
Thấy Ninh Tuy thích, tâm tình Quý Úc Trình cũng hớn hở, hắn ngồi thẳng cúi đầu cẩn thận nhặt hết mấy quả quýt trong giỏ trái cây, toàn bộ chất thành đống bên cạnh, như thể định bóc tất cả chúng cùng một lúc rồi đưa hết cho Ninh Tuy ăn.
Ninh Tuy nhịn không được ngăn tay hắn lại, nói: "Được rồi được rồi, ăn nhiều sẽ nóng trong người."
Lúc này Quý Úc Trình mới dừng lại.
Người trong phòng bệnh nhìn thấy một màn này, chẳng khác nào bị sét đánh giữa trời xanh.
Dì Chu và quản gia không khỏi nhìn lão gia tử, bọn họ cũng tính là nhân viên hơn mười năm của Quý gia, cũng từng thấy bộ dáng trước khi xảy ra chuyện của Quý Úc Trình, vẫn là lần đầu tiên thấy Quý Úc Trình đổi xử với ai như vậy...... hầu hết đều ở một mức độ lịch sự mà thôi.
Đừng nói bọn họ, lão gia tử cũng rất kinh ngạc.
Hay là nói, tính tình cháu trai nhà mình nắng mưa thất thường, đang muốn gây khó dễ cho Ninh Tuy?
Thừa kịp ở đây không có người ngoài, lão gia tử trực tiếp mở miệng nói: "Úc Trình, quản gia lẽ ra nên nói cho con biết, con hôn mê hai năm không tỉnh, ta nhờ pháp sư tính bát tự cho con mới tìm đến Ninh Tuy xung hỉ. Con chống cự cũng rất bình thường, nhưng con vừa tỉnh, nếu vừa tỉnh liền muốn ly hôn người ngoài sẽ cười nhạo Ninh Tuy, mấy tháng này nó chăm sóc con không có công lao thì cũng có khổ cực...... trước tiên nghỉ ngơi dưỡng thể rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn."
Lão gia tử vừa mới dứt lời, Quý Úc Trình liền nói: "Con không định ly hôn."
Trên đỉnh đầu người trong phòng bệnh đột nhiên lại thêm một dấu hỏi chấm.
Thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn mình, Quý Úc Trình định nhân cơ hội này cho vợ nhỏ một cảm giác an toàn, tránh em ấy sợ mình bỏ rơi, muốn mình biến mình thành người thực vật.
Quý Úc Trình lại ngữ bất kinh nhân tử bất hưu(1) nói: "Con thích Ninh Tuy, cho nên không định ly hôn."
(1) Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu 语不惊人死不休: Thơ chưa làm kinh động lòng người thì chết chưa yên.
Lão gia tử không nhịn được hỏi: "Còn vừa mới tỉnh, sao có thể thích nó được?"
Mặc dù lão gia tử có ấn tượng tốt với Ninh Tuy trong ba tháng qua, trước kia từng ở bệnh viện giao Úc Trình cho Ninh Tuy, nhưng phản ứng của Quý Úc Trình trước chuyện này thật ra khác xa so với những gì ông cho rằng sẽ xảy ra.
Nếu không phải Quý Úc Trình mới tỉnh lại một giờ trước, cùng hắn nói đến chuyện hai năm này, vẫn lạnh lùng bình tĩnh, rõ ràng vẫn là loại tính cách của hai năm trước, lão gia tử còn nghi ngờ có phải Quý Úc Trình nằm quá lâu, đầu óc xảy ra vấn đề gì rồi chăng.
Quý Úc Trình: "Không thể sao?"
Lão gia tử nói: "Không phải không thể, nhưng......"
Hiển nhiên không thể nói khi mình còn trong trạng thái thực vật luôn có ý thức, nếu không vợ nhỏ khẳng định sẽ xấu hổ đến mức muốn bay sang tinh cầu khác ở.
Quý Úc Trình nói: "Em ấy rất phù hợp về nửa kia của con."
Dựa trên sự hiểu biết về cháu trai nhà mình, trước đó Quý Úc Trình căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện nửa kia.
Lão gia tử cổ quái nói: "..... Con có yêu cầu gì về nửa kia?"
Quý Úc Trình trầm tư, dùng ánh mắt trộm nhìn Ninh Tuy, nói: "Tóc đen, sống mũi hơi cao, đáng yêu, môi đầy đặn, mặt nhỏ."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Tuy — Yêu cầu này chẳng phải đang nói Ninh Tuy sao?!
Ninh Tuy đỏ mặt: "......"
Thấy vợ nhỏ đứng bên cạnh bị ánh mắt của mọi người làm cho luống cuống, Quý Úc Trình đổi chủ đề: "Đúng rồi, lúc vừa tỉnh lại đã dọa đến người rồi, xin lỗi."
Nói xong lại đề cập đến vài chuyện của công ty.
Tin tức Quý Úc Trình tỉnh lại vừa truyền ra, cổ phiếu của Quý thị xảy ra tình trạng không ổn định, lúc này toàn bộ cổ đông cùng kéo đến công ty muốn biết tình huống thế nào, lão gia tử vừa để thư ký đến công ty giải quyết trước.
Ninh Tuy yên lặng lắng nghe Quý Úc Trình và lão gia tử nói chuyện, không nhịn được giương mắt nhìn Quý Úc Trình, đối với tính cách của lão công thực vật mới tỉnh lại có chút hiểu biết sơ bộ.
Người đàn ông điềm tĩnh lạnh nhạt, đối mặt với bất cứ người nào đều có vài phần xa cách, giống như tự mang một luồng khí tức cách ly mọi người một mét, cho dù đối mặt với ông nội gần nhất, giọng điệu của hắn cũng chỉ có cung kính, mà không có cảm giác ỷ lại.
Vốn dĩ theo đạo lý, nằm hai năm mới tỉnh sẽ làm nũng với người thân cận, biểu thị mình nằm rất không thoải mái, rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi...... nhưng hắn không có ý định tỏ ra yếu đuối ngay cả trước mặt lão gia tử.
Khi lão gia tử nói đến chuyện công ty với hắn, trong câu nói nghe như Quý Úc Trình người vừa mới tỉnh lại mới là người nắm quyền, còn lão gia tử chỉ đang hỏi ý kiến của hắn.
——— Nói chuyện với lão gia tử trông rất bình thường mà! Sao đối mặt với mình lại không bình thường thế!
Ninh Tuy đang suy nghĩ mông lung, viện trưởng đẩy cửa đi vào nói: "Báo cáo kiểm tra của Quý tiên sinh đã có rồi."
Lão gia tử kết thúc cuộc trò chuyện với Quý Úc Trình, định đến văn phòng của viện trưởng xem thử báo cáo kiểm tra thể chất của Quý Úc Trình.
Nghĩ một lát, ông nói với Ninh Tuy: "Ninh Tuy, cùng ta đi."
Ông không yên tâm với cháu trai nhà mình, Úc Trình không phải người tùy tiện vừa gặp đã yêu, nếu chuyện dị thường xảy ra ắt có quỷ.
Sợ Ninh Tuy ở lại phòng bệnh một mình sẽ bị bắt nạt, ông định đưa Ninh Tuy theo bên người trong mấy ngày này.
Ninh Tuy gật đầu, chuyển động chân.
Quý Úc Trình có chút không vui, kéo tay cậu lại, cau mày nói: "Muốn Ninh Tuy đi theo làm gì?"
Hắn mới gặp được vợ nhỏ chưa đến hai mươi phút, thậm chí có cảm giác như lão gia tử nóng lòng muốn chia cắt bọn họ.
Lão gia tử nói: "Ninh Tuy là một thành viên trong gia đình chúng ta, đương nhiên phải tham gia."
Ninh Tuy cũng ở bên cạnh gật đầu: "Đúng đúng."
Quý Úc Trình rốt cuộc vẫn buông tay Ninh Tuy, nhìn chằm chằm bọn họ ra cửa, còn nói với Ninh Tuy: "Xem xong rồi thì quay lại sớm chút."
Ninh Tuy và lão gia tử đến văn phòng viện trưởng, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của viện trưởng, lão gia tử không khỏi căng thẳng, hỏi: "Kết quả kiểm tra xảy ra chuyện sao?"
Viện trưởng lấy bản CT não của Quý Úc Trình ra, dùng cây gậy nhỏ chỉ vào một chỗ, nhíu mày: "Ở đây có mật độ bóng cao, không biết tình huống thế nào, mấy ngày nữa vẫn cần kiểm tra thêm..... nhưng bóng đen trong đầu nghiêm trọng như vậy chỉ sợ rằng nghĩ ảnh hưởng đến Quý tiên sinh."
Lão gia tử gần như đứng không vững, môi bắt đầu run rẩy.
Vốn tưởng rằng Quý Úc Trình đã khôi phục, không ngờ tới vẫn xảy ra di chứng.
001 đột nhiên nói: "Không đúng, đây là năng lượng thể của hệ thống bọn tôi, đây không phải là chân của hệ thống nhỏ bị bắt ngày đó sao, sao lại ở trong đầu của Quý Úc Trình."
Ninh Tuy:?