Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết

Chương 29




Sau khi mẹ Ninh trở về, bà không ngừng suy nghĩ lời Ninh Tuy đã nói, nằm trên giường, nửa chiếc gối đã bị nước mắt làm ướt.

Bà về đến nhà nói với người hầu một câu ăn không ngon miệng, không cần gọi bà ăn cơm, sau đó lên lầu. Ninh Thần xem văn kiện trong thư phòng, Ninh Viễn Minh ở trong phòng nghịch điện thoại, hai đứa con bị cưng chiều đến hư hỏng chỉ cho rằng tâm trạng bà không tốt do thua bài, hỏi thăm một câu cũng không nói gì thêm.

Nếu Ninh Tuy ở đây nhất định sẽ ngồi xổm bên giường quân tâm hỏi bà rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Bà không nhúng tay vào chuyện của công ty cho nên rất rảnh rỗi, mỗi ngày chỉ có thể chơi bài và mua sắm với những phu nhân giàu có kia để giết thời gian, những chủ đề thảo luận không phải ở trong nhà thì cũng một số chuyện phiếm trong vòng.

Con cả Ninh Thần mỗi ngày đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian để ý bà.

Mặc dù Ninh Viễn Minh quan tâm bà nhưng bà cũng có thể nhìn ra, Tiểu Minh không có hứng thú với mấy chuyện phiếm của phụ nữ, thậm chí tên của mấy người bạn mà bà từng nhắc đến cũng không nhớ rõ.

Chỉ có Ninh Tuy, mỗi lần cậu đến đầu trò chuyện với bà rất lâu, còn nhỡ rõ mỗi lần bà chơi bài thua, kiểm tra tư liệu rồi cho bà lời khuyên.

Lúc đầu bà cho rằng Ninh Tuy đến từ một thị trấn nhỏ, chưa từng thấy cuộc sống ở một thành phố lớn, vì vậy mới tò mò về những chủ đề bà nói, nhưng hiện tại mới nhận ra..... Ninh Tuy chỉ nguyện ý dành thời gian và sinh lực cho bà.

Bây giờ Ninh Tuy lấy lại tình cảm đã dành cho bà, cuộc sống của bà đột nhiên trở nên trống rỗng như trước đây. Chồng quanh năm vắng nhà, hai đứa con cũng đã trưởng thành căn bản không quan tâm bà đang nghĩ gì.

Lúc ăn cơm tối Ninh Thần phát hiện mẹ Ninh không xuống, nói với người hầu bên cạnh: "Nấu chút cháo rồi bưng lên, nói bà ấy ăn nhiều chút."

Thấy Ninh Thần vội vàng ăn vài miếng cơm liền cầm áo khoác định ra ngoài, Ninh Viễn Minh bưng bát, hỏi: "Anh, tối nay anh vẫn bận sao?"

"Có cuộc đấu giá." Ninh Thần giơ cổ tay lên nhìn thời gian: "Không đi sẽ không kịp."

"Hội đấu giá?" Ninh Viễn Minh có chút nghi hoặc: "Trước kia anh chưa từng tham gia loại hoạt động này."

Không phải Ninh Thần không muốn đi, mà là những hội đấu giá từ thiện kia đều là những dịp mà những người giàu có cao cấp sẽ đến. Ninh Thần và cha Ninh làm việc chăm chỉ, quản lý công ty ở Giang thành và nước ngoài mới miễn cưỡng gia nhập vòng này, cứ như vậy hắn vẫn là nhân vật bên lề trong giới ở Nam thành, luôn bị những gia tộc lớn coi thường.

Ninh gia tài lặc không theo kịp, đi tới đó cũng là tên lâu la mất mặt, không kham nổi cũng đành chịu, đi để làm gì?

Ninh Thần mặc áo khoác đi về phía cửa, nói: "Nghe nói Lâm tổng của công ty công nghệ kia sẽ đi, nhân cơ hội này anh đi tặng hắn một chiếc thẻ chơi golf, rồi hẹn đi ăn tối."

"Lâm tổng? Lâm Mạn? Người đã mua lại công ty của cha Từ Thiên Tinh?" Ninh Viễn Minh lập tức buông bát đũa đứng dậy.

Ninh Thần đứng trước cửa kính chỉnh lại cà vạt, không để ý tới y.

Ninh Viễn Minh theo sát đi tới: "Em có thể đi không?"

"Em đi làm gì?" Ninh Thần cau mày. Đến loại hội đấu giá này đều có chút lúng túng, nếu dẫn Ninh Viễn Minh theo lỡ như xảy ra chuyện gì xấu hổ thì làm sao?

"Em quen——." Ninh Viễn Minh nói được một nửa, đột nhiên ngậm miệng.

Hắn cảm thấy gần đây Ninh Viễn Minh thần thần bí bí, nhưng tâm tư hắn vẫn đặt lên hội đấu giá cho nên lười hỏi nhiều.

Lâm Mạn có thể lập nghiệp từ hai bàn tay trắng với khoản đầu tư duy nhất, chỉ trong vài năm đã có được chỗ đứng vững trong giới Gian thành, thật sự là một người xuất chúng hiếm có.

Đối với người trẻ tuổi có năng lực hơn mình như vậy, trong lòng Ninh Thần ít nhiều cũng có chút ghen tị nhưng ngưỡng mộ vẫn nhiều hơn.

Công ty hắn gần đây có khoản nghiệp vụ, nếu có thể giao dịch hoặc có thể đàm phán hợp tác với công ty của Lâm Mạn, vì vậy hắn muốn nhân cơ hội này để làm quen.

Nếu có thể hắn đương nhiên muốn làm quen với người đứng sau Lâm Mạn, có thể khiến Lâm Mạn tâm cam tình nguyện theo hắn, người kia cũng không phải phú nhị đại bình thường được thừa kế gia sản.

Nhưng hiện tại xem ra, không ai trong vòng biết người đó....... Nếu vậy thối nhi cầu kỳ thứ(1), làm quen Lâm Mạn trước cũng được.

(1) Thối nhi cầu kỳ thứ — 退而求其次: Mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.

Nhìn Ninh Thần ra cửa, Ninh Viễn Minh nhếch khóe miệng.

Mẹ Ninh có tình cảm sâu đậm với y nhưng Ninh Thần vẫn có chút đề phòng với y, có lẽ sợ hắn lấy gia sản của hắn, hơn nữa y đã học năm ba vẫn không cho phép y chạm vào bất kỳ công việc nào của công ty.

Nhưng sao Ninh Thần có thể ngờ tới, điều mà hắn vắt óc suy nghĩ, mình đã đạt được một cách dễ dàng chứ?

Có lẽ kiên nhẫn chờ đợi trước, chờ quan hệ giữa mình và người kia thân thiết hơn, sau đó sẽ khiến Ninh Thần kinh ngạc.

Trên đường đến buổi đấu giá, Ninh Thần mở điện thoại lại không nhịn được nhìn vài tấm ảnh dòng chảy vừa được gửi tới điện thoại của hắn — là kết quả điều tra thêm mà hắn nhận được sau khi nhờ người điều tra Ninh Tuy lần trước.

Mấy tấm ảnh đó chứng minh trước khi Ninh Tuy gả vào Quý gia, không chỉ tiêu hàng chục triệu mua tranh còn mua một số bất động sản.

Bản thân cậu không có khả năng có tiền, Ning gia cũng chưa từng cho cậu nhiều tiền như vậy, do vậy trước khi cậu gả cho Quý Úc Trình đã có quan hệ với một người giàu có nào đó.

Vạn nhất sau này mấy thứ này bị người khác mà không phải mình điều tra ra, vậy thì toang rồi.

Ninh Thần càng nhìn vàng đau đầu, hắn đối với đứa em trai đột nhiên xuất hiện này không có bao nhiêu cảm tình, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cậu hủy hoại tương lai của mình, càng không muốn khiến cậu liên lụy đến Ninh gia.

Suy nghĩ một lát, hắn không nhịn được gọi điện cho Ninh Tuy.

Bên này Ninh Tuy vừa đưa Quý Úc Trình làm kiểm tra xong, định về nhà.

Nếu bởi vì cậu tắm quá chậm khiến người thực vật cảm lạnh, vậy cậu đã phạm phải trọng tội lớn rồi.

Ninh Tuy vừa sờ mặt Quý Úc Trình, vẫn còn rất nóng, hơn nữa sắc mặt tái nhợt ửng hồng một cách dị thường, cơ hồ có thể chiên một quả trứng.

Bác sĩ cho cậu một túi đá để cậu hạ nhiệt nóng trong cơ thể người thực vật nhưng túi đá quá lạnh, trong thời tiết mùa đông nào, cho dù có hệ thống sưởi trong xem người bình thường gặp trường hợp này cũng sẽ run cầm cập, huống chi là dùng trên người người thực vật.

Ninh Tuy nghĩ một lúc, dựng thẳng người Quý Úc Trình, để người hắn dựa vào lưng ghế, đặt đầu lên vai của mình.

Sau đó, dùng túi đá làm lạnh tay mình một lúc, đợi tay cậu trở nên lạnh hơn lại đặt tay lên mặt Quý Úc Trình giúp hắn hạ nhiệt.

Ninh Tuy dùng hai bàn tay lạnh lẽo ôm cái cổ nóng hầm hập của người thực vật, nhẹ nhàng ấn từ dái tai đến lồng ngực dưới áo, vô cùng tập trung.

Quý Úc Trình: "......"

Vợ nhỏ làm chuyện này chỉ đang giúp mình hẹ nhiệt cơ thể, mà không biết chuyện này đối với mình mà nói lại là một kiểu "thúc đẩy".

Kỳ thật Quý Úc Trình không muốn khiến cơ thể mình phản ứng thêm lần nữa, nhưng vẫn luôn bị "giày vò" một cách thụ động bất lực trong suốt thời gian...... là một nam nhân đều sẽ có ham muốn cao.

Trên đường trở về Quý đại thiếu gia phải chịu được cực kỳ vất vả.

Điều cần thiết là kiểm soát cơ thể của bản thân không được đột nhiên mẫn cảm run rẩy, vừa phải loại bỏ những suy nghĩ trong đầu khiến mình trở nên thanh tâm quả dục, còn phải làm mình không được đặt chú ý lên cảm xúc trên da.

Cuối cùng một cuộc điện thoại đã cắt ngang lòng tốt giúp hắn hạ nhiệt của vợ nhỏ.

Tay của Ninh Tuy vẫn cầm túi đá rốt cuộc không chịu được lạnh nữa, thừa dịp chuông điện thoại reo lên, buông túi đá xuống đưa tay cầm lên bắt máy: "Alo."

Không nghĩ tới người gọi lại là Ninh Thần, Ninh Tuy nhìn lại số người gọi, người anh trai này tám trăm năm chưa từng liên lạc với cậu, đột nhiên liên lạc không biết là có chuyện gì.

Giọng nói của Ninh Thần truyền đến từ bên kia: "Ninh Tuy, anh có chuyện muốn nói với em, lúc nào rảnh đến gặp anh."

Ngữ khí của Ninh Thần rất không tốt, giống như đang có chuyện gì đó buồn bực, nghe qua rất nghiêm túc.

Ninh Tuy đặt một tay lên mặt Quý Úc Trình, tiếp tục chườm đá cho lão công thực vật, nghe ngờ hỏi: "Anh có chuyện gì muốn nói với tôi, tại sao phải là tôi tới gặp anh?"

Ninh Thần: "....."

Ninh Thần nhẫn nhịn hỏi: "Vậy khi nào thì em rảnh?"

"Không có thời gian nào rảnh." Ninh Tuy nói xong liền muốn cúp máy, buổi chiều cậu đã giải thích rõ ràng với mẹ Ninh rồi, thật sự không muốn lãng phí lời nới nữa.

"Đợi chút." Ngữ khí của Ninh Thần trở nên khó nghe: "Tiền của Ninh gia và Quý gia đủ cho em tiêu xài, đừng làm loại chuyện này nữa."

"Làm chuyện gì?" Ninh Tuy bị lời hắn nói làm cho khó hiểu(2).

(2) Nguyên văn — 一头雾水: Diễn tả sự nhận thức không rõ ràng về một sự vật, hay đang trong trạng thái bối rối, không biết gì hết.

Đứa em trai này còn nhỏ, trước kia cũng chưa từng giáo dục đúng quy cách, vì muốn bám vào người giàu có, nhất thời phạm sai cũng là chuyện dễ hiểu.

Ninh Thần cố gắng kìm nén xung động muốn khiển trách cậu, làm giọng điệu bình thường hơn chút, nói: "Là anh trai của em, anh nhắc nhở em, nhanh chóng cắt đớt liên lạc với người kia, nếu không....."

Tuy nhiên hắn còn chưa nói xong dã bị Ninh Tuy cắt đứt.

"Tút tút tút——." Âm thanh ngắt kết nối truyền đến.

Ninh Thần: "....."

Lại gọi lần nữa, hắn phát hiện số điện thoại và WeChat của hắn đều bị Ninh Tuy kéo vào danh sách đen rồi.

Sắc mặt Ninh Thần lập tức tím xanh.

"Kỳ lạ...." Ninh Tuy tắt điện thoại, hoàn toàn không quan tâm Ninh Thần đang nghĩ gì.

Thời gian nghĩ về người nhà đã qua rồi, hiện tại cậu đã có vài người bạn và hai hệ thống, đã rất mãn nguyện rồi.

Người thực vật ở trong lòng cậu, trầm mặc nghe cuộc điện thoại vừa rồi.

Tiếp xúc với vợ nhỏ càng lâu hắn càng biết nhiều về chuyện nhà cậu, Ninh Tuy ở trong mắt Quý Úc Trình càng giống như chú mèo hoang bề ngoài nhìn như không quan tâm nhưng kỳ thật nội tâm mèo nhỏ cực kỳ mẫn cảm.

Yếu đuối thuần khiết cần bản thân bảo vệ.

Lúc nhỏ cậu nhất định đã ăn rất nhiều đau khổ mới bước đến trước mặt mình.

Cho nên cậu làm mấy hành động nhìn tưởng chừng điên rồi khiến 009 cảm thấy sợ hãi, không chỉ không khiến Quý Úc Trình cảm thấy sợ hãi mà còn khiến nội tâm Quý Úc Trình sinh ra khao khát muốn bảo vệ.

Đây không phải là vấn đề cảu cậu, chính bởi vì thiếu thốn tình yêu cho nên mới sinh ra cơ chế tự vệ, trạng thái tâm lý mới trở nên nguy hiểm như vậy.

Nếu như bảo vệ cậu thật tốt, giúp cậu gỡ thắt nút trong lòng, cậu nhất định có thể trở thành người bình thường.

Nghĩ đến đây, Quý đại thiếu gia nhịn không được nhìn thanh pin trên góc trái.

21%.

Quý Úc Trình: "....."

009 biết ký chủ muốn nói gì, chột dạ trốn đi trước.

Quý Úc Trình: "......"

May mắt tiếp theo là hai ngày cuối tuần, người thực vật và vợ nhỏ có thể nị oai với nhau.

Sáng hôm sau, Ninh Tuy vừa tỉnh liền phát hiện một quả táo gấp rụt được đặt bên ngoài cửa sổ. Rõ ràng đã nói là tuần sau, nhưng sang ngày thứ hai nó đã đặt rồi.

Không biết quả táo từ đâu đến, có thể lấy trộm từ nhà bếp dưới lầu, bởi vì sáng nay dì Chu nói trong phòng bếp hình như thiếu thứ gì đó.

Ninh Tuy mở cửa sổ, lấy quả táo vừa to vừa căng mọng, không khỏi mỉm cười: "Đáng yêu."

Bên cửa sổ vừa hay đặt cuốn truyện cổ tích lần trước chưa đọc xong cho Quý đại thiếu gia, bên ngoài tuyết đầu mưa đã rơi, cảnh tượng như vậy thật sự có vài phần cảm giác giống truyện cổ tích.

Không biết ký chủ của hệ thống kia là ai, nếu chưa có ký chủ, cậu vẫn muốn để nó sống trong cơ thể mình.

001 nhận ra suy nghĩ này của cậu lập tức ho khan hai tiếng.

Ninh Tuy lập tức an ủi: "Được rồi, cũng chỉ nghĩ thế mà thôi."

Ninh Tuy đắp chăn cho người thực vật trên giường, thay quần áo rồi xoay người xuống lầu.

Sau khi cậu đi rồi, khóe miệng lạnh lùng của linh hồng Quý Úc Trình nhếch lên: "Nghe thấy chưa?"

"Cái gì?" 009 hỏi: "Chim hót ngoài cửa sổ á?"

Quý đại thiếu gia kiêu ngạo nói: "Em ấy nói tao đáng yêu."

009: "......"

Hai ngày nay đợt lạnh kéo đến, Ninh Tuy cũng không định ra ngoài, ngoại trừ ăn ba bữa một ngày với chú quản gia không thì đọc mấy cuốn sách và mát xa cho Quý Úc Trình. Sắp đến cuối năm, cũng đến lúc viết luận văn trước rồi.

Viết được một lúc, mắt cậu có chút trướng, ngẩng đầu lên nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong phòng yên tĩnh, lão công thực vật bên cạnh vẫn nhắm mắt như cũ, hạ mắt nhìn xuống bỗng sinh ra đôi chút cảm giác ấm áp.

Bỏ qua tính cách không tốt trong lời đồn, vị Quý đại thiếu gia này thật sự rất hoàn hảo.

Đặc biệt là khuôn mặt kia, bất kể nhìn bao nhiêu lần Ninh Tuy đều không cảm thấy chán.

Khi con người đối mặt với những thứ đẹp đẽ đều muốn trêu chọc, Ninh Tuy cũng không ngoại lệ, cậu không nhịn được nghiêng người qua cúi xuống ngửi mùi hương trên người Quý Úc Trình.

Mùi thật dễ chịu, mùi thảo dược này cũng mang cho cậu một loại cảm giác thân thuộc.

Cậu vuốt tóc Quý Úc Trình một hồi, xoa vàng tai Quý Úc Trình một lúc, lúc sau lại úp mặt dán lên mặt Quý Úc Trình, vòng tay qua cậu hắn, ôm hắn ngủ.

Cũng chỉ có người thực vật không có ý thức mới có thể chịu được độ dính người của cậu.

Từ nhỏ Ninh Tuy đã là trẻ mồ côi, khi còn nhỏ bời vì quá yếu nên mà bị mất đồ chơi, lớn lên nhìn người thân dùng ánh mắt xoi mói nhìn mình.

Mặc dù có bạn bè, nhưng bởi vì lý do hạn chế của hệ thống cũng không thể tiếp xúc thân mật với mọi người quá nhiều.

Vạn vật xung quanh luôn thay đổi không ngừng, chỉ có ở cùng lão công thực vật cậu mới cảm nhận được một loại tĩnh lặng không thay đổi.

"Thật tốt." Ninh Tuy vuốt ve gương mặt của Quý Úc Trình: "Nếu như không tỉnh lại thì vĩnh viễn là của tôi."

Cậu luôn có thể ôm lấy cơ thể và gương mặt đẹp trai này.

009: "......."

Câu này rõ ràng rất bình thường nhưng 009 vừa nghe đã có cảm giác quỷ dị, răng nó va vào nhau lập cập, hoàn toàn không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mặt của vợ ký chủ, thẳng thừng chui sâu vào trong cơ thể ký chú.

Vừa khoan 009 vừa nhịn không được kiểm tra não của ký chủ.

Tuy nhiên trong lòng ký chủ đang sinh ra sự dịu dàng vô hạn.

009: "........."

Dụi dụi mắt, Ninh Tuy lại tiếp túc viết luận văn, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, cậu đóng máy tính xách tay lật người nằm xuống, lấy điện thoại chơi hai ván trò chơi.

Cậu không quá mê trò chơi nhưng giống như các nam sinh đại học, máy trò chơi và trò chơi đối kháng trên thị trường cậu đều biết chơi một chút.

Vừa chơi được hai ván, vẫn đang đợi đồng đội, bỗng một cửa sổ xuất hiện trên giao diện trò chơi.

Kha Hách: "Học đệ cũng đang chơi game này sao? Muốn anh mang em đi không?"

Quý Úc Trình đang xem vợ nhỏ chơi game qua màn hình trong não ở bên cạnh:?

Sao lại tới nữa?

Lần trước bị đạp vào trong nước vẫn chưa dọn sạch?

Ninh Tuy ít nhiều cũng đoán được tâm tư của Kha Hách, cậu rất biết ơn vì có người thích cậu, nhưng cậu không có thời gian đối phó với người như vậy.

"Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi thích chơi một mình."

Kha Hách: "Chỉ cùng nhau tăng điểm mà thôi, Ninh Tuy, em đừng nghĩ nhiều."

Lời này khiến Ninh Tuy không biết nên trả lời thế nào.

Ninh Tuy lễ phép trả lời: "Tôi không muốn tăng điểm cùng anh, lão công sẽ ghen."

Kha Hách: "......."

Kha Hách: "Nhưng đi một mình chán lắm."

Ninh Tuy: "Xin lỗi, tôi cùng chồng tôi."

"Nhưng...... lão công em chẳng phải là người thực vật sao? Sao em có thể chơi game cùng anh ta được? Anh không có ý gì khác, cũng nghe nói từ người trong đội bóng rổ thôi, anh thật sự rất thích em, từ khi em vừa vào đại học vào lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã bắt đầu thích rồi..... Nếu em có thể cho anh một cơ hội thì thật tốt."

Kha Hách lại gửi thêm một tin: "Đúng là nhà anh không giàu bằng Quý gia nhưng cũng được coi là khá giả, nếu em thích tiền, anh sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi em."

Lời này nghe như rất chân thành, nhưng lại gây ra rắc rối cho Ninh Tuy.

Lựa chọn của Ninh Tuy là.... chặn hắn.

Dù sao trong danh sách đen đã có hai người khác, thêm một người cũng không sao.

Mặc dù Quý đại thiếu gia là người thực vật, không thể quản được mình. Cho dù quản được nhưng dựa vào tính cách lạnh lùng của hắn có lẽ cũng không thèm để ý đến một công cụ như mình ở ngoài sẽ làm cái gì.

Nhưng Ninh Tuy không có sở thích cằm sừng cho người khác, huống chi người này còn là cây rung tiền của cậu.

Bên kia, Kha Hách có vài phần thần hồn lạc phách đặt điện thoại xuống.

Không ngờ đến một cơ hội Ninh Tuy cũng không muốn cho hắn.

Nhưng..... chính vì vậy, hắn mới càng lúc càng trở nên dũng cảm hơn không phải sao?

Trước đó hắn đã đợi ba năm rồi, khó khăn lắm mới đợi đến lúc Ninh Tuy và Quý Chi Lâm chia tay, mới có một chút hy vọng, kết quả gặp phải trở ngại như vậy liền bỏ cuộc, còn có tư cách nói thích sao?

Huống chi, mấy ngày nay hắn cũng đã thăm dò qua, quan hệ giữa Ninh Tuy và vị Quý đại thiếu gia kia chỉ là mục đích xung hỉ, thời hạn là một năm. Nếu qua một năm vị Quý đại thiếu gia kia vẫn không tỉnh lại, rất có khả năng Ninh Tuy sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này với anh ta.

Mình theo đuổi trước thời hạn, đến khi đó chẳng phải sẽ ở hàng phía trên hay sao?

Kha Hách là người tin tưởng câu nói nếu thành tâm(3) thì thủy trích thạch xuyên(4).

(3) Nguyên văn — 精诚所至: Có nghĩa là lòng thành của một người có thể chuyển động trời đất và tạo ra vàng và đá nứt. Đó là một phép ẩn dụ rằng chỉ cần bạn tập trung thực hiện nó một cách chân thành, thì bất kỳ vấn đề khó khăn nào cũng có thể được giải quyết.

(4) Thủy trích thạch xuyên 水滴石穿: Nước chảy đá môn, có công mài sắt có ngày nên kim, bền bỉ quyết tâm thì dù khó khăn mấy cũng làm được.

.........

Cả Quý Úc Trình và Ninh Tuy đều cho rằng Kha Hách cứ thể mà bỏ cuộc nhưng không nghĩ tới, sang ngày hôm sau Ninh Tuy vừa xách túi đến ký túc xá, Kha Hách liền cầm bình giữ nhiệt dựa lưng trên tường ngồi bên ngoài phòng 402.

Thấy Ninh Tuy đi tới, hắn vội vàng đứng dậy: "Anh thuê một căn phòng ngoài trường, hầm một ít canh gà, vừa vặn đang mua đông có thể bồi dưỡng dạ dày."

Nói xong, hắn mở bình giữ nhiệt ra, mùi hương canh gà lập tức tỏa ra.

Nhất thời Ninh Tuy không biết nên nói cái gì.

"Xin lỗi, tôi không uống, anh cầm về đi."

Thấy Kha Hách vẫn muốn nói gì đó, Ninh Tuy đau đầu mở cửa phòng ký túc xá rồi vội vàng đóng cửa.

Kha Hách có chút thất vọng, nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Ninh Tuy trông có vẻ ấm áp bình dị gần gũi, kỳ thực ngoài nóng trong lạnh.

Bạn cùng của hắn đang đợi hắn ở hành lang, thấy hắn cầm chiếc bình giữ ấm còn nguyên vẹn đi xuống, lắc đầu: "Căn bản không thể theo đuổi được, nếu có thể theo đuổi được, vào năm nhất đã theo đuổi được rồi, tôi thấy Ninh Tuy chỉ thích người có tiền......"

"Còn nói như vậy nữa thì tuyệt giao." Kha Hách nhíu mày: "Đây mới là ngày đầu tiên theo đuổi, gấp gáp cái gì."

Vẫn còn theo đuổi nữa?

Lẽ nào định tiếp tục làm phiền không ngừng?

Quý Úc Trình sắc mặt âm trầm nhìn thanh pin phía bên góc phải, 27%.

009 có thể cảm nhận được nỗi niềm bất an và phiền não của Quý Úc Trình, đừng nhìn ký chủ luôn nói vợ nhỏ của hắn suy hơn tính thiệt, nhưng người thật sự bất an tự ti mới là hắn! Với tư cách là một người thực vật nằm trên giường hai năm, làm sao có thể so được với người sống? Thậm chí chuyện cầm bình giữ nhiệt đưa canh gà cũng không làm được.

009 cảm thấy áp suất không khí quan thân Quý Úc Trình càng ngày càng thấp, nó không nhịn nổi nữa, không chịu được nói: "Ký chủ, nấu không anh lại đấm hắn một cái đi?"

Thật ra không được thì cứ dùng vũ lực mà giải quyết, cho đến khi làm thằng nhóc kia khóc thì thôi.

"Vừa nãy cậu ta còn định nói được câu nhân tính." Quý Úc Trình lạnh lùng nói.

Nhìn thằng nhóc này đứng ra bênh vực vợ nhỏ trước mặt vợ nhỏ, lần này không đánh hắn.

Cho dù là vậy, tâm tình của Quý Úc Trình vẫn có chút âm u và buồn phiền.

Hơn nữa, trong lòng nổi lên một tia ghen tị khó hình dung, khi vào lần đầu tiên hắn vẫn còn cẩn thận chào hỏi vợ nhỏ, người khác lại có thể quang minh chính đại theo đuổi vợ nhỏ, vô từ bày tỏ tình cảm.

Mà hắn vẫn là một người thực vật nằm trên giường mọi việc đều chỉ có thể nhờ vào vợ nhỏ và quản gia làm giúp, nói hay hơn chút là người thực vật, nói khó nghe thì chính là nửa sống nửa chết.

Quý đại thiếu gia từng có quá khứ huy hoàng, chưa từng có loại cảm giác bị cướp đi thứ quan trong trước mặt như vậy, thậm chí khiến người tức đến ngứa ngáy.

Hơn nữa, hắn và 009 vẫn luôn hy vọng điện lượng tăng tới 100% là có thể tỉnh lại, nhưng đây chỉ là phỏng đoán của hắn và 009 mà thôi, tới khi đó có thể tỉnh lại hay không vẫn chưa thể chắc chắn.

Lỡ như, lỡ như thằng nhóc kia dùng thủ đoạn gì thu hút được vợ mình thì làm sao?

Quý đại thiếu gia không muốn thừa nhận, tuy nhiên nội tâm hắn thực sự rất bất an.

Mà loại bất an này tiếp tục đạt tới đỉnh điểm.

Ninh Tuy ở trong ký túc xá ngồi một lúc, WeChat liên tục nhận được lời nhắc Kha Hách yêu cầu xin làm bạn tốt.

"Làm sao bây giờ?" Cậu ở trong não hỏi 001: "Vị đàn anh này cũng quá cố chấp rồi, nhưng anh ta lại không có ác ý gì, có biện pháp nào có thể khiến anh ta tự động từ bỏ không?"

001 khổ não nói: "Tôi thật sự không giỏi trong vấn đề tình cảm."

Ninh Tuy trầm tư một hồi, chấp nhận lời mời bạn tốt của Kha Hách.

Bên kia Kha Hách còn chưa kịp vui mừng liền nhận được tin WeChat Ninh Tuy gửi tới: "Hôm nay tan học đến nhà tôi, tôi gửi địa chỉ cho anh."

Kha Hách vừa xuống tòa ký túc xá liền nhận được lời mời này, ngay lập tức vui mừng cầm bình giữ nhiệt.

Ninh Tuy thay đổi tâm ý rồi sao?

"Là một mình anh hay là còn mang theo bạn nữa?"

"Tùy anh." Ninh Tuy trả lời.

Ninh Tuy lại gọi điện hỏi quản gia: "Có thể mời bạn bè tới nhà không?"

Quản gia nói: "Đương nhiên có thể, lão gia từng nói, nói ngài coi Quý gia như nhà của mình."

Quý Úc Trình ở trong đầu nhìn sự tình phát triển đến bước này: "......."

009: "......."

009 nói: "Ký chủ, bình tĩnh, theo tính cách của vợ nhỏ, nhất định không phải bởi vì có hứng thú với tên nhóc kia mới mời cậu ta đến nhà, mà giống như muốn đưa cậu ta đến một nơi để chặt xác, lại nói, nhà anh có tầng hầm không? Nếu không có tầng hầm vậy có hầm đá hoặc hầm rượu không?"

Quý Úc Trình: "......"

Đầu óc Quý Úc Trình ong ong, đen mặt: "Im miệng."

Mặc dù tin người vợ nhỏ thích là mình, dù sao vợ nhỏ luôn có thể khiến mình từ hoàn toàn bất động khôi phục một chút năng lực cử động, đây chính là chân ái. Nhưng Quý Úc Trình vẫn không thể chịu được khi Ninh Tuy nói chuyện tán gẫu và gửi lời mời giống như hẹn hò như vậy cùng người khác.

Mất thứ này đều là chuyện hắn sẽ không làm trước khi cơ thể trở thành trạng thái thực vật.

Càng so sáng hai bên, hắn càng chán ghét cơ thể không thể cử động của mình.

Hắn cảm thấy bản thân có lẽ đã bị vợ nhỏ đồng hóa rồi, tính chiếm hữu đạt đến trình độ bệnh hoạn rồi, đừng nói nhìn vợ nhỏ có tiếp xúc cơ thể cùng người khác, thậm chí nhìn thấy vợ nhỏ nói hơn hai câu với tình địch, hắn đều muốn là tình địch biến mất trên thế giới này, hay là khiến vợ nhỏ trở về trên giường của mình, chỉ nhìn mỗi mình........

Quý đại thiếu gia trên giường nỗ lực đè nén những suy nghĩ đen tối trong lòng mình, nhưng phiền não vẫn khiến hắn thở không nổi.

........

Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, Ninh Tuy lên xe Quý gia về nhà.

Chuyện đầu tiên khi về tới nhà là lên lầu, hao công tốn sức khó khăn ôm lão công thực vật của nhà mình lên xe lăn.

Không biết tại sao, bình thường khi ôm Quý đại thiếu gia từ trên giường xuống, vành tai và đầu ngón tay của người thực vật đều sẽ hơi ửng hồng, nhưng hôm nay lại không có.

Sắc mặt của lão công thực vật ngày hôm nay tái nhợt, không có chút huyết sắc nào. Nếu không phải khuôn mặt vô cảm nhắm chặt như thường lệ, Ninh Tuy còn cho rằng người thực vật đang tức giận.

Khi ôm lên cũng có chút phí sức lực, giống như nặng hơn bình thường.

Ninh Tuy: "......."?

Quý Úc Trình ở trong lòng tức giận nghĩ, mời học trưởng tới nhà, sao còn ôm hắn lên xe lăn.

Chẳng phải nên giấu hắn đi không để học trưởng nhìn thấy hay sao?

Làm sao, bọn họ cùng nhau chơi, còn muốn để hắn ở bên cạnh làm vật trang trí à?

Bởi vì trong lòng khó chịu nên thân thể của Quý Úc Trình cực kỳ cứng ngắc, không nghe lời Ninh Tuy giống thường ngày.

Ninh Tuy không biết nội tâm của người thực vật, cho nên sau khi ôm Quý Úc Trình lên xe, lại ôm Quý đại thiếu gia lên cân: "Hử, lẽ nào uống nhiều dịch dinh dưỡng quá nên mập lên rồi?"

Quý Úc Trình: "......"

Tình yêu của vợ nhỏ đối với mình quả nhiên giảm đi rồi, đã bắt đầu chê hắn béo rồi?

Nội tâm Quý Úc Trình đắng chát.

"Xin chào xin chào, cháu là học trưởng của Ninh Tuy, học năm bốn khoa thể chất, đây là bạn của cháu."

Dưới lầu, Kha Hách và bạn đã tiến vào biệt thự.

"Là bạn của Ninh Tuy à, vào đi." Quản gia nhận lấy giỏ trái cây trong tay Kha Hách, mỉm cười: "Không cần mang quà, Ninh Tuy rất ít khi mời bạn bè của cậu ấy tới nhà, các cậu nhất định là bạn rất thân của cậu ấy đúng không."

Kha Hách gãi gãi đầu, có chút xấu hổ: "Không tặng món quà quá đắt tiền đâu."

Người mà Ninh Tuy kết hôn với chính là chủ nhân của căn biệt thự này.

Một người thực vật có quyền có thế, nhưng không thể hưởng thụ tất cả.

Ở trước mặt một người thực vật không có nhận thức theo đuổi Ninh Tuy, trong lòng Kha Hách càng thêm sinh ra một chút khoái cảm khích lệ.

Mặc dù khi ở trường đã biết trong nhà Quý Chi Lầm giàu có nhưng bỗng nhiên đến Quý trạch, nhìn thấy hoa viên bị tuyết trắng bao phủ, lại nhìn các loại tác phẩm nghệ thuật được trưng bày bên trong, Kha Hách và bạn vẫn có chút kinh hãi.

Nơi này và nơi bọn họ đang sinh sống...... hoàn toàn là hai thế giới.

Phát hiện vẻ mặt hắn có chút căng thẳng, quản gia ân cần nói: "Không sao, thả lỏng, thay giày vào tìm Ninh Tuy đi, cậu ấy đang ở thư phòng tầng một."

Kha Hách cố gắng để bản thân không rụt rè, mỉm cười: "Được, cháu đi rửa chút hoa quả mang vào tìm em ấy."

Đúng là hắn không giày nhưng ưu điểm của hắn là sức khỏa tốt, cẩn thận, có thể chăm sóc Ninh Tuy.

Cho nên ở tước mặt Ninh Tuy, hắn muốn thể hiện điều này càng nhiều càng tốt.

"Phòng bếp bên kia, cậu tùy tiện." Quản gia chỉ.

Kha Hách kéo bạn vào phòng bếp, rửa sạch trái cây, cắt chúng ra đĩa rồi chạm khắc tinh xảo thành hai con thỏ.

"Không nhìn ra mày còn có tài hoa này?" Bạn hắn trêu chọc, vừa nhìn xung quanh vừa chạm vào chiếc đèn trên bàn.

Luôn cảm thấy chiếc đèn này có giá mấy trăm vạn......

Kha Hách bĩu môi: "Tối qua học của đêm đấy."

Tốn nửa giờ cuối cũng cũng cắt xong, phòng bếp cũng bị hắn làm cho loạn tung lên. Hắn bưng đĩa hoa quả đi về phía thư phòng mà quản gia đã chỉ.

"Thật lớn." Bạn hắn đi theo bên cạnh, vẫn đang cảm thán.

Cửa thư phòng không đóng, chỉ hé ra một khe nhỏ.

Xuất phát từ lịch sự, Kha Hách gõ cửa hai tiếng: "Ninh Tuy, có thể vào không?"

Bên trong truyền tới âm thanh của trò chơi, có thể âm thanh mở quá lớn cho nên Ninh Tuy không nghe thấy.

Bất quá, Ninh Tuy đang chơi game?

Kha Hách hai mắt sáng lên, đây lại là sở trường của mình, có thể là nơi mình biểu hiện.

Kha Hách nhịn không được đẩy cửa bước vào.

Sau đó liền nhìn thấy, trước màn hình trò chơi LCD không lổ trên thảm không chỉ có một mình Ninh Tuy.

Trên thảm trải đặt một chiếc chăn bông kẻ ô vuông, Ninh Tuy đắp chăn thân mật ôm một người đàn ông vào trong lòng, để phần lưng trên của người đàn ông hoàn toàn dựa vào trước ngực cậu.

Sau đó cầm lấy hai tay người đàn ông, dùng mười ngón tay của người đàn ông cầm bộ điều khiển trò chơi.

Đứng ở cửa thư phòng có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng của người đàn ông kia, dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo không tì vết.

Chỉ là hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt có chút tái nhợt ốm yếu, môi cũng có chút trắng, rõ ràng là một người thực vật không có ý thức!

Thân hình của người kia tương đối cao, hai chân được Ninh Tuy đặt trên mặt đất, chỉ có nửa thân trên rơi vào trong lòng Ninh Tuy.

Nếu không phải lồng ngực vẫn đang phập phồng, vẫn có thể nhìn ra là người sống, bộ dáng này thậm chí giống như một con búp bê hoặc xác chết được Ninh Tuy ôm.......

Mà Ninh Tuy cũng không cảm thấy hành động này của cậu có bao nhiêu kỳ quái, thỉnh thoảng lại cọ môi vào tóc người đàn ông trong ngực, qua một cửa lại còn nhéo cằm người đàn ông: "Quý Úc Trình, anh thật giỏi."

Không biết có phải do Kha Hách bị ảo giác hay không, người thực vật cao lãnh chi hoa kia rõ ràng nhắm mắt, mặt không biết cảm nhưng cho người ta một loại cảm giác thẹn thùng, thoải mái đến mức muốn chết.......

Dường như nghe thấy tiếng động ở cửa thư phòng, Ninh Tuy quay đầu nhìn hai người.

"Tới rồi, mau vào ngồi đi, tôi đang chơi game cùng lão công."

Kha Hách: "......."

Bạn của Kha Hách: "......."

Sắc mặt Kha Hách dần dần tái nhợt, tựa như vừa xem một bộ phim ma gì đó, đĩa trái cây trong tay đột nhiên rơi xuống đất, kéo bạn hắn mau chóng chạy đi.

Ninh Tuy: "......"

Tiếng vật lộn từ cửa biệt thự truyền đến, quản gia hỏi: "Không sao chứ?"

Kha Hách và bạn hắn không trả lời mà chạy ra, sợ hãi chạy như điên.

...........

Ninh Tuy nghe động tĩnh bên ngoài, phủi phủi vết bẩn không tồn tại trên ông quần, cảm nhận được vô địch có bao nhiêu yên tĩnh.

"Chỉ vậy thôi?"

Vừa dọa một cái liền chạy mất.

Thì ra vợ nhỏ gợi người tới là vì muốn tên nhóc kia biết khó mà lui?

Nỗi phiền muộn cả một ngày của Quý đại thiếu gia đột nhiên biết mất, cơ thể không còn cứng ngắc, vành tai chậm rãi ửng hồng.