Cuối tháng mười, đa phần hoa quế đã tàn, trong không khí cũng đã tăng thêm vài phần lạnh lẽo, khoa cử đã làm náo động suốt một thời gian cuối cùng cũng có kết quả.
Vài ngày trước bên ngoài đã dán thông báo, trên giấy đỏ chữ vàng liệt kê tên hai mươi người, từ vị trí đầu tiên là Liễu Xuân Sơn, vị trí thứ hai là Uông Thành, thứ ba là Chung Nhân... cho đến vị trí thứ hai mươi.
Nội bộ hoàng tử tranh đấu khiến triều đình trống rỗng, khoa này Tiêu Tắc Tự đã lấy nhiều hơn một chút, tổng cộng chọn được hai mươi người.
Những người thấy tên mình thì vui mừng đến rơi nước mắt, còn những người không có tên thì buồn bã, xách hành lý rời khỏi kinh thành.
Trong Kim Loan Điện, Tiêu Tắc Tự mặc một bộ áo bào màu mực thêu hoa văn con mãng, đầu đội mũ quan, khí chất cao quý bức người, ngồi bên cạnh long ỷ, nhìn y như không phải là Thái tử, mà chính là chủ nhân của long ỷ kia, là chủ nhân của thiên hạ này.
Phúc Nhạc đứng bên cạnh lớn tiếng hô: "Tuyên tân khoa sĩ tử thượng điện."
Tiếng hô vang xa tận bên ngoài Kim Loan Điện, cấm quân xếp thành hai hàng, dưới bậc thang dài bằng bạch ngọc là hai mươi người đứng ngóng trông, y phục chỉnh tề, xếp theo thứ hạng, ai nấy đều hít sâu một hơi, trong lòng mồ hôi ướt đẫm.
Ngôn Nhân Nhân đứng ở vị trí thứ ba, ngẩng đầu lên không thấy được toàn bộ Kim Loan Điện, ánh nắng chói mắt chiếu trên mái ngói lưu ly, khiến mắt nàng hơi nheo lại.
Nàng đi theo hai người phía trước từng bước từng bước bước lên bậc thang bạch ngọc, mỗi bước đều đặt chân chắc chắn, vững vàng.
Cô mẫu, Nhân Nhâb cuối cùng đã thực hiện được nguyện vọng của người.
Trước đó, chưa từng có nữ nhân nào đặt chân lên bậc thang bạch ngọc này, kể cả Hoàng hậu Ngôn Tử Ninh cũng chưa từng bước qua bậc thang này để tiến vào Kim Loan Điện.
Nàng là người đầu tiên!
Người đầu tiên từ xưa đến nay.
Nàng giơ tay thẳng ngực, dưới ánh mắt chăm chú của văn võ bá quan từng bước từng bước tiến lên phía trước, không hề có chút sợ sệt.
Trong Kim Loan Điện yên ắng không một tiếng động, ngoài tiếng tim đập đầy kích động của hai mươi người tân khoa, tất cả mọi người đều trừng to mắt, không rời mắt khỏi hai mươi người này.
Đặc biệt là ba vị nữ tử trong đó, dưới bầu trời này quả thực có nữ tử có thể bước lên Kim Loan Điện này.
"Bái kiến Thái tử điện hạ."
Mọi người cùng đồng thanh quỳ xuống.
Tiêu Tắc Tự ngồi trên cao nhất, cách bậc thang dài, không ai nhìn rõ được biểu cảm trên mặt y, chỉ cảm thấy áp lực nặng nề khiến họ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, trong lòng dấy lên sự kính sợ.
"Chư khanh bình thân."
Y vừa mở miệng, giọng nói thanh thoát nhưng không mất uy nghiêm vang vào tai từng người có mặt.
Hai mươi người đó rụt rè đứng dậy, đặc biệt là một tiểu tử mập mạp quá hồi hộp, bước chân trượt một cái lại ngã xuống, tiếng cười khe khẽ xung quanh khiến mặt cậu ta đỏ bừng.
"Chư vị là tân khoa nhị thập tử của Cô, không cần đa lễ, ngẩng đầu lên, để Cô xem nào."
Tiêu Tắc Tự cũng rất tò mò muốn biết mấy người đã vượt qua ngàn quân vạn mã để bước lên Kim Loan Điện này rốt cuộc trông như thế nào.
Đặc biệt là vị Liễu Xuân Sơn kia, y đã thích ngay từ khi nhìn thấy bài thi.
Những người bên dưới nuốt nước bọt, theo lời y ngẩng đầu lên, nhưng vẫn cụp mí mắt xuống, căn bản không dám nhìn thẳng, ánh mắt chỉ dán vào nền Kim Loan Điện.
Đứng cuối cùng là Giản Bình, vốn đã nhỏ bé lại bị mấy người phía trước che mất, nàng lặng lẽ ngẩng mắt lên, ánh mắt lướt qua người ngồi cao nhất kia.
Chỉ thấy âm thanh quen thuộc, màu mực như ngọc, thiên uy hào hùng, đáng tiếc vì khoảng cách quá xa, nàng không nhìn rõ dung mạo của Thái tử điện hạ.
"Hôm nay điện thí, do Cô thân tự ra đề."
"Liễu Xuân Sơn có mặt không?"
"Dân tại."
Người đứng đầu tiên là Liễu Xuân Sơn, chỉ mặc một bộ vải thô, nhưng khí độ phi phàm, mọi cử chỉ tuy có chút cứng nhắc nhưng không mất đi sự lễ độ.
Tiêu Tắc Tự dựa vào việc gần đây việc thông thương với Bình Châu, việc thiết lập ngân hàng, cũng như vấn đề khai khẩn đất hoang canh tác, định thuế, v.v., từng vấn đề một mà hỏi tới.
Đây là tất cả những biện pháp mà y đã thực hiện sau khi lên ngôi. Y muốn lắng nghe những ý kiến mới, đặc biệt là từ những người đã từng từ tầng lớp dưới cùng mà vươn lên. Những ý kiến của họ rất đáng quý.
"Đệ tam, Chung Nhân lên phía trước hồi đáp."
Theo tiếng gọi lớn của Phúc Nhạc, Ngôn Nhân Nhân từ hàng ngũ học sinh bước ra, từ từ tiến lên quỳ bái.
"Thì ra là cô nương nhà Chung đại nhân..."
Tiêu Tắc Tự ngồi trên cao làm ra vẻ không hề quen biết nàng, Chung Nhân cũng chỉ coi y như là một tiểu quan nữ, một hỏi một đáp, không hề sai sót.
"Thứ mười tám, Phạm Ấu Vi lên phía trước hồi đáp."
"Phạm Ấu Vi? Có phải là con gái của đại nhân Phạm Xá không? Quả nhiên là tài nữ đệ nhất Kinh thành."
"Dân nữ Phạm Ấu Vi bái kiến Thái tử điện hạ, Phạm Xá chính là gia phụ."
Phạm Ấu Vi vẫn giữ thái độ không kiêu ngạo không tự ti, lưng thẳng tắp, lễ nghi đầy đủ.
"Thứ hai mươi, Giản Bình—"
Cuối cùng cũng đến lượt Giản Bình, nàng hít một hơi thật sâu, học theo cách của những người trước, "Dân nữ Giản Bình tham kiến Thái tử điện hạ."
"Giản Bình cô nương, chúc mừng nàng đỗ cao, phụ mẫu ngươi có phản ứng ra sao?"
Tiêu Tắc Tự rất tò mò khi biết tin Giản Bình đỗ đạt cao, không biết phụ mẫu nàng sẽ phản ứng thế nào, liệu họ sẽ nghĩ con cái bất hiếu, hay sẽ cho rằng tổ tiên đã phù hộ?
"A?" Giản Bình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng không ngờ lại gặp câu hỏi như vậy, nàng giật mình ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy.
"Đại nghịch bất đạo! Dám ngước nhìn Thái tử điện hạ."
Phúc Nhạc hét lớn, khiến Giản Bình hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống.
"Dân nữ biết tội."
"Không sao, ngươi cứ đứng lên trả lời, nghe nói học vấn của ngươi là do một vị tiên sinh ở Thảo đường dạy phải không? Dám hỏi vị tiên sinh ấy tên gì?"
"Tiên sinh tên là Đông Phương Hạc."
Tiêu Tắc Tự bỗng nhiên có hứng thú, "Lại là Đông Phương tiên sinh? Đông Phương tiên sinh từ quan du ngoạn, Cô cũng đã lâu không gặp ông, ngày nào đó còn phải phiền Giản Bình cô nương giới thiệu cho Cô một hai."
"Điện hạ nhận ra tiên sinh sao?"
Mắt Giản Bình sáng lên, hóa ra Đông Phương tiên sinh lại có lai lịch lớn đến vậy.
Tiêu Tắc Tự mỉm cười không ngừng, Đông Phương Hạc từng cùng với Tề Thăng làm sư phụ của các hoàng tử, chỉ có điều Tề Thăng là sư phụ riêng của Thái tử, còn Đông Phương Hạc phụ trách việc giảng dạy trong học đường của cung đình. Tiêu Tắc Tự cũng đã từng nghe ông giảng bài, nhưng sau sự kiện phế truất Thái tử, Đông Phương Hạc cáo bệnh xin rời khỏi cung, cũng tránh được kiếp nạn.
Nếu là Đông Phương Hạc, thì không có gì lạ, không trách được ông có thể dạy cô nương này tốt như vậy.
"Ngươi xuất thân từ nông thôn, đã có những trải nghiệm này, vậy Cô muốn hỏi ngươi, nếu Cô muốn mở trường học ở các châu huyện, tuyển sinh học từ khắp nơi không giới hạn tuổi tác và giới tính, chiêu mộ các tiên sinh từ khắp nơi, lấy ngân khố quốc gia để cung cấp học phí, việc này giao cho ngươi làm, ngươi có ý kiến gì không?"
Giản Bình nghe thấy, liền bật khóc, "Điện hạ nhân đức, việc này quả là một việc có lợi cho dân, công đức ngàn đời, chỉ là thực hiện không dễ, người dân nông thôn làm việc không kiếm đủ tiền bạc, làm sao có thể cho phép con cái của mình vào trường học phí thời gian..."
Nàng quỳ dưới đó, trật tự mạch lạc phân tích rõ ràng lợi hại của việc này, sau đó suy nghĩ thêm một chút, rồi trình bày quan điểm và chương trình của nàng về việc mở trường học.
Một buổi điện thí, Tiêu Tắc Tự đã nhìn thấu tính cách của hai mươi người này. Dựa trên tính cách và học vấn của họ, y đã chấm điểm điện thí, tổng hợp với kết quả bút thí để đưa ra thứ tự cuối cùng.
Liễu Xuân Sơn vẫn là người đứng đầu, Chung Nhân vẫn là người thứ ba, Phạm Ấu Vi đứng thứ mười bảy, Giản Bình đứng thứ mười tám.
Dựa vào đó, y đã phân bổ họ vào các bộ phận khác nhau.
Chỉ là khi đến lượt Giản Bình, y có chút do dự, y muốn giao cho nàng trách nhiệm mở trường học, nhưng Giản Bình là người có tính cách kiên định và gan dạ, Bộ Hình cũng rất phù hợp với nàng.
Phiền quá!
Tiêu Tắc Tự ném bút trong tay, rồi quay người bước ra khỏi thư phòng.
"Chuẩn bị kiệu, đi Tướng Quân phủ."
Tiêu Tắc Tự lúc này vô cùng nhớ Hạ Hàn Thanh, sớm biết như vậy y đã đưa người vào cung từ trước, mặc kệ có thích hợp hay không, dù gì họ cũng là phu thê chính thức!!
Dạo gần đây không biết vì sao Hạ Hàn Thanh cứ trốn tránh y, buổi tối cũng không lén vào cung nữa, khiến y cảm thấy rất buồn chán.
Lúc này, Hạ Hàn Thanh vẫn đang luyện thương ở Tướng Quân phủ, hôm nay doanh trại hiếm khi được nghỉ nửa ngày, hắn đã luyện thương suốt cả buổi chiều, như thể đang trút giận.
"Hàn Thanh!"
Tiêu Tắc Tự vừa bước vào đã thấy hắn thân pháp dẻo dai, một cây thương múa đến xuất thần nhập hóa, liền vỗ tay tán thưởng.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh cuối cùng cũng thu thương lại, rồi vội vàng đi sang bên lấy một chiếc áo choàng khoác lên người mình.
"Sao vậy?"
Tiêu Tắc Tự ngay lập tức nhận ra động tác nhỏ của hắn, sao nhìn hắn lại mập lên một chút?
"Thần béo rồi."
Hạ Hàn Thanh cúi đầu, thất thần ngồi trên bậc thềm, cây thương đỏ thắm bị hắn tùy tiện ném xuống đất, tay đặt lên bụng bóp nắn chút mỡ.
Dạo này hắn ngày ngày cố gắng rèn luyện, thậm chí còn ăn ít hơn, không ngờ lại không giảm mà còn béo lên, thực sự kỳ lạ.
"Không béo, không béo..."
Tiêu Tắc Tự tùy tiện ngồi xuống bậc thềm, vừa đưa tay tới gần, Hạ Hàn Thanh liền né tránh.
"Thần dạo gần đây vẫn không nên gặp điện hạ, thần béo lên nhiều quá."
"Thật sự không béo."
Tiêu Tắc Tự kéo người lại, cố gắng an ủi.
Y nói thật lòng, Hạ Hàn Thanh dù có thêm chút thịt mềm ở eo nhưng trông vẫn không có gì thay đổi, mặc quần áo vào thì càng không thể nhìn ra.
"Nhưng nghe Giang Lăng nói dạo này huynh ăn ít hơn, lại ngày ngày tập luyện, quả là kỳ lạ."
Ánh mắt y dừng lại trên bụng của Hạ Hàn Thanh, chẳng lẽ là bị người ta hạ chú?
Nghĩ đến khả năng này, y bất chợt rùng mình, nghiêm giọng nói: "Thính Lan, đi gọi đại phu tới."
"Điện hạ? Đại phu không thể chữa được chứng tích thực đâu?"
Hạ Hàn Thanh chớp chớp mắt.
Sắc mặt Tiêu Tắc Tự dần trở nên lạnh lẽo, "Huynh không thấy lạ sao? Lỡ như có người hạ độc huynh, muốn huynh phồng lên mà chết..."
Hạ Hàn Thanh:!!!
Lúc này hắn mới nhận ra quả thật có điều không ổn, hắn sống hơn hai mươi năm nay ngày ngày luyện võ làm sao có thể đột nhiên béo lên.
Hai người nhìn nhau với sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, thức ăn trong phủ Tướng Quân đều do Bách Nhận tự tay làm, chẳng lẽ trong phủ có nội gián?
Hạ Hàn Thanh nghiêm sắc mặt, chỉ là hắn đã chinh chiến bao năm, đi khắp nam bắc, chưa từng nghe qua loại độc dược nào khiến người trương phình mà chết như vậy.
"Điện hạ đừng lo lắng, có lẽ là chứng tích thực. Nghe nói chứng này cũng có thể khiến người mắc phải xuất hiện triệu chứng như thế."
"Không sao, thiên hạ danh y nào thiếu đâu."
Tiêu Tắc Tự nắm chặt tay hắn, nhưng lòng lại không ngừng run rẩy.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, khiến tâm tình của Hạ Hàn Thanh bỗng chốc nhẹ nhàng đi rất nhiều. Hắn đã nhận được ân tình lớn lao của điện hạ, phu thê một hồi, dù có chết cũng cam lòng.
Chẳng bao lâu sau, một vị lão đại phu nhiều kinh nghiệm đã được Thính Lan dẫn đến, ông ta quỳ xuống trước Tiêu Tắc Tự.
"Miễn lễ, mau đến xem cho tướng quân."
Tiêu Tắc Tự nắm chặt nắm tay, đôi mắt chăm chú nhìn vào cổ tay Hạ Hàn Thanh đang lộ ra, cổ tay hắn dường như không có gì thay đổi, nhưng vùng bụng lại có thêm ít thịt mềm, cơ bụng cũng không rõ ràng như trước.
Lão đại phu với đôi tay hành y bao năm của mình, bắt mạch hồi lâu, rồi quay sang nhìn Tiêu Tắc Tự, vẻ mặt đầy lưỡng lự.
"Sao vậy?" Tiêu Tắc Tự cảm thấy lòng mình như thắt lại.
"Để lão phu xem thêm lần nữa, xem thêm lần nữa."
Lão đại phu mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, mạch tượng này...
Cũng không phải là chưa từng gặp qua, nhưng đây là chuyện hiếm có vô cùng, hơn nữa người trước mặt lại là một đại tướng quân với chiến công hiển hách, sao có thể... là mạch hỉ được?
Lão đại phu nghĩ mãi vẫn không thể lý giải nổi.
Ông ta liếc nhìn sang bên cạnh, ngoài Tiêu Tắc Tự và Hạ Hàn Thanh, chỉ có một vị công tử áo xanh đang ôm kiếm, và một thiếu niên ngốc nghếch.
Thật là đáng sợ.
"Chẳng lẽ là chứng tích thực? Dạo gần đây ta quả thật ăn uống có phần nhiều hơn." Hạ Hàn Thanh nghi hoặc.
"Bất kể là chứng gì, ngươi cứ nói thật, Cô sẽ miễn tội cho ngươi." Tiêu Tắc Tự căng thẳng toát mồ hôi lạnh.
"Dạ, dạ..."
Lão đại phu lấy lại bình tĩnh, bỗng dưng quỳ rạp xuống, "Chúc mừng điện hạ, chúc mừng tướng quân."
Điện hạ và tướng quân đã thành thân được nửa năm, có con cũng là điều bình thường, huống chi điện hạ không có phi tần, Hoàng thượng cũng chưa có cháu trai nào khác.
Đây chắc hẳn là một tin mừng lớn...
Chỉ là mẫu thân của đứa trẻ lại là một nam nhân...
"Chúc mừng cái gì?"
Tiêu Tắc Tự ngơ ngác, y đang lo lắng đến phát điên, vậy mà lão già này lại nói bóng nói gió.
Lão đại phu xúc động đến rơi lệ: "Tướng quân... tướng quân đây là... mạch hỉ!"
"Gì cơ?" Tiêu Tắc Tự đứng bật dậy, gần như không thể tin vào tai mình.
"Mạch hỉ? Nhưng huynh ấy là một nam nhân mà."
Tiêu Tắc Tự hoàn toàn sững sờ.
Tuy nhiên, ngay lập tức y nhớ đến chuyện ở Yến Vân Quốc, nơi mà nam nhân và nam nhân cũng có thể thành thân và có thai, dù chuyện này cực kỳ hiếm hoi, y không ngờ rằng chuyện này lại xảy ra với mình.
Hạ Hàn Thanh vốn dũng mãnh, anh hùng vô địch, y cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Hàn Thanh lại có thể mang thai.
"Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng này!"
Hạ Hàn Thanh nhất quyết không tin, bàn tay hắn đặt lên bụng, sao hắn có thể mang thai được? Chẳng lẽ trong này thật sự đang nuôi dưỡng con của điện hạ?
"Ngươi kiểm tra kỹ lại xem."
Tiêu Tắc Tự hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự xúc động của mình, rồi gọi Thính Lan đến, lúc này Thính Lan cũng bàng hoàng không kém.
"Thính Lan, ngươi mau đi gọi Dung Tuyết đến đây, đừng nói cho hắn biết chuyện này."
"Vâng."
Thính Lan chạy như bay, chẳng lẽ điện hạ sắp có con nối dõi rồi?
Bọn họ sắp có tiểu chủ tử rồi?
"Đúng là mạch hỉ, lão phu hành y bao năm, cũng từng gặp qua mạch tượng thế này, xin hỏi tướng quân trước đây có từng buồn nôn, nôn khan, mất ngủ không?"
"Phải, phải, phải."
Tiêu Tắc Tự tranh lời đáp ngay.
Nếu thật sự có hỉ, vậy thì những biểu hiện kỳ lạ trước đó cũng có thể lý giải, đáng hận là đến giờ y mới mời đại phu đến xem.
"Hàn Thanh, chúng ta sắp có con rồi."
Y xúc động đến mức môi cũng khẽ run rẩy, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Hạ Hàn Thanh, trong này là con của họ...
Y quỳ xuống trước mặt Hạ Hàn Thanh, thậm chí còn muốn áp tai vào bụng, xem có cảm nhận được gì không.
"Điện hạ... sao thần có thể?"
Hạ Hàn Thanh vẫn không dám tin.
Chẳng bao lâu sau, Dung Tuyết bị Thính Lan kéo đến, miệng hắn càu nhàu không ngớt.
"Chậm lại, ngươi chậm lại."
"Dung Tuyết, mau xem cho tướng quân."
Hạ Hàn Thanh thở ra một hơi nặng nề, tim gần như nhảy lên tận cuống họng.
Dung Tuyết liếc nhìn lão đại phu đang quỳ dưới đất, lòng đầy nghi hoặc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì lớn?
Hắn nín thở, đặt ngón tay lên mạch của Hạ Hàn Thanh, sau đó biểu cảm càng trở nên kỳ lạ hơn.
"Sao rồi?"
Tiêu Tắc Tự sốt ruột hỏi.
"Ờ... để ta xem lại."
Biểu cảm của Dung Tuyết cũng không khác gì lão đại phu kia.
Cứ như thể gặp phải ma quỷ.
"Chắc chắn là chứng tích thực, Dung Tuyết cô... công tử."
Hạ Hàn Thanh mong chờ nhìn hắn, hy vọng có thể nghe được bốn chữ đó.
"Là... mạch hỉ!"
Dung Tuyết trợn tròn mắt, đột nhiên hắn đã hiểu tại sao lão đại phu lại quỳ dưới kia.
"Không thể nào..."
Hạ Hàn Thanh vẫn không tin nổi, lời chưa dứt hắn đã bị ôm chặt vào lòng, Tiêu Tắc Tự khẽ véo má hắn, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi.
"Huynh gọi con của Cô là chứng tích thực sao? Đó là biệt danh mà ngươi dành cho nó à?"
Hạ Hàn Thanh bị ôm chặt, hắn ngồi trên đùi Tiêu Tắc Tự, đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, "Điện hạ, thần sao có thể..."
"Huynh không thích nó sao?"
Tiêu Tắc Tự để hắn dựa vào vai mình.
Hạ Hàn Thanh vội đáp: "Thần đương nhiên thích! Nó là con của điện hạ và thần, chỉ là thần..."
Hạ Hàn Thanh đến giờ vẫn không dám tin.
Tiêu Tắc Tự xoa hai tay vào nhau cho nóng rồi mới dám đặt lên bụng Hạ Hàn Thanh, bây giờ y cũng không dám sờ loạn nữa, chỉ cẩn thận bảo vệ, hỏi người dưới: "Được mấy tháng rồi?"
"Gần ba tháng rồi."
Lão đại phu khẳng định:
"Đúng vậy."
Dung Tuyết vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
Hạ tướng quân đã có con của điện hạ...
Trời ơi! Bọn họ sắp có tiểu chủ tử rồi!
"Ba tháng?"
Tiêu Tắc Tự nhíu mày, vậy chẳng phải là vào cuối tháng bảy, khi y và Hạ Hàn Thanh lần đầu tiên...
Hạ Hàn Thanh cũng rõ ràng đã tính được ngày tháng, điện hạ lần đầu tiên đã...
Hắn hai tay ôm mặt, tai đỏ bừng, cảm thấy có chút xấu hổ không dám đối mặt với ai.
Thính Lan là người thu dọn sau mỗi lần, gò má cũng có chút nóng lên.
Không phải thật sự là lần đó chứ?
"Thái tượng thế nào? Có ổn định không? Cô nghe nói ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, Cô lại không biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này, cho nên..."
Cho nên y đã cùng Hạ Hàn Thanh đùa giỡn không ít lần.
Nếu vì thế mà làm hại đến đứa nhỏ...
Y bây giờ chỉ muốn mặc lại quần và tự đạp mình vài cái.
Lão đại phu đột ngột quỳ xuống dập đầu, "Thái tượng vẫn ổn định, tướng quân thân thể khỏe mạnh, đứa nhỏ cũng khỏe mạnh, tiểu nhân sẽ kê vài thang thuốc an thai, đứa nhỏ này nhất định sẽ được sinh ra an toàn."
Nói đến sinh nở, Tiêu Tắc Tự vẫn có chút đau đầu.
"Nam nhân sinh con có hại cho thân thể không?"
Nếu là việc trị quốc, thi cử y còn có chút hiểu biết, nhưng đối với việc mang thai sinh con, y thật sự chưa từng tiếp xúc, hoàn toàn không thông thạo chút nào.
"Không đâu, tiểu nhân trước đây từng đỡ đẻ, mẫu tử... không, phụ tử bình an, chỉ là phải lưu ý ba tháng đầu và ba tháng cuối, phải cẩn thận, ngay cả việc phòng the cũng phải cẩn thận."
"Đúng, ngươi nói rất đúng."
Tiêu Tắc Tự liên tục gật đầu, bây giờ y cảm thấy mặt mình nóng rát, như thể có một cái tát vô hình đang đánh vào mặt y.
"Ngươi có kinh nghiệm phong phú, vậy thì ở lại trong phủ, Dung Tuyết cũng sẽ ở lại, mỗi ngày xem mạch cho tướng quân, đối ngoại việc này không được tiết lộ dù chỉ một chút."
"Dạ, tiểu nhân tuân chỉ, chỉ là ở nhà..."
Lão đại phu lau một tay mồ hôi lạnh, may mà không phải là giết người diệt khẩu.
"Thính Lan, đi đến nhà của lão đại phu truyền lời, nói rằng tướng quân không khỏe, để lão đại phu ở nhà chăm sóc, đồng thời mang theo năm trăm lượng bạc lo liệu."
"Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ."
Lão đại phu vội vàng tạ ơn.
Ông hành nghề nhiều năm cũng không kiếm được năm trăm lượng bạc.
"Đừng vội cảm ơn, nếu tướng quân có chuyện gì, các ngươi sẽ phải bồi táng theo."
Tiêu Tắc Tự nói với giọng nói cao hơn, mang theo vài phần sát khí.
Y vốn dĩ luôn áp dụng nguyên tắc vừa đánh vừa cho kẹo, y đối xử tử tế với người dưới quyền, nhưng nếu những người này vì tính cách hiền hòa của y mà dám lơ là, y cũng sẽ không nương tay.
"Ra ngoài đi, Giang Lăng, đi thông báo cho lão phu nhân, bà ấy rất thích cháu, lần này chắc chắn sẽ rất vui."
Tiêu Tắc Tự nhìn về phía Giang Lăng đang đứng ngốc bên cạnh, khẽ hắng giọng và ho một tiếng.
Giang Lăng lúc này mới bừng tỉnh, chạy loạng choạng bay đến viện của lão phu nhân, trong đầu vẫn chưa hết kinh ngạc, nói năng lắp bắp.
"Lão phu nhân, có rồi, có rồi."
"Có cái gì?"
Hạ lão phu nhân tức giận đến mức muốn cho hắn một gậy.
Nói năng không đâu vào đâu.
"Có hỉ rồi, ngài sắp có cháu rồi."
Giang Lăng khóc lóc, nước mũi nước mắt đầy mặt.
Tách một tiếng, tách trà trong tay Hạ lão phu nhân rơi xuống đất vỡ tan, nước trà nóng bắn lên vạt áo của bà, "Ngươi nói bậy cái gì vậy?"
"Là thật đấy, ngài mau qua xem."
Hạ lão phu nhân không còn để ý đến vết trà trên áo, vội vã kéo vạt váy lên, chạy như bay, hận không thể mọc ra đôi cánh.
Điện hạ có hỉ rồi?
Trong sảnh chính, Tiêu Tắc Tự vẫn đang ôm lấy khuôn mặt của Hạ Hàn Thanh mà hôn liên tục, vui mừng đến mức không thể nói nên lời.
Y sắp làm cha rồi!
Hạ Hàn Thanh cũng cuối cùng đã dần dần chấp nhận sự thật này, trên mặt nở một nụ cười.
"Đợi khi nó sinh ra, ta sẽ tự mình dạy dỗ, nó nhất định sẽ là thái tử giỏi nhất."
Tiêu Tắc Tự nhìn chằm chằm vào bụng, hận không thể bây giờ sinh ra ngay đứa nhỏ này.
"Thái tử?"
Hạ Hàn Thanh có chút ngạc nhiên, đứa trẻ này sẽ là thái tử tương lai?
"Đó là điều đương nhiên."
Tiêu Tắc Tự đắc ý, hận không thể tuyên bố cho cả thiên hạ biết rằng y sắp có một đứa con. Y vui mừng đến mức mắt cũng ngấn đầy ý cười.
Hạ Hàn Thanh nghe y đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc giáo dục của đứa trẻ này, nhẹ nhàng tựa vào người y.
"Điện hạ thích nam nhi hay nữ nhi?"
Hắn đặt tay lên bụng, thậm chí đã bắt đầu mong chờ đứa nhỏ này.
"Chỉ cần là con của huynh sinh ra, ta đều thích. Ta nhất định phải nhanh chóng dẹp yên thiên hạ này, để lại cho con của chúng ta một thời thái bình thịnh thế."
Tiêu Tắc Tự vốn dĩ không nghĩ sẽ hành động sớm như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, y có con rồi, y phải vì đứa nhỏ này mà dọn sạch tất cả những trở ngại trước mắt, y phải chuẩn bị trước.
Đang suy nghĩ, bên ngoài Hạ lão phu nhân vội vàng chạy vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Hạ Hàn Thanh đang ngồi trên đùi Tiêu Tắc Tự, ngay lập tức bà hoảng sợ đến hồn vía lên mây.
"Có... có rồi?"
Tiêu Tắc Tự mỉm cười gật đầu.
"Có rồi."
"Trời ơi, đã có rồi, nhi tử, ngươi sao lại còn dám ngồi trên đùi điện hạ, mau đứng lên, mau đứng lên."
Hạ lão phu nhân lập tức kéo Hạ Hàn Thanh đứng dậy, quay đầu lại mỉm cười với Tiêu Tắc Tự, ánh mắt đầy yêu thương nhìn vào bụng y.
Mặc dù bụng phẳng lì, nhưng bà vẫn có thể nhìn ra có một hạt giống đang bắt đầu bén rễ và nảy mầm.
"Có thể sờ được không?"
Hạ lão phu nhân tràn đầy hân hoan.
Tiêu Tắc Tự bưng tách trà bên cạnh, cười đậm, "Tất nhiên."
Sau đó y thấy tay của Hạ lão phu nhân đặt lên bụng y, y cầm tách trà lên, nhất thời không biết nên nói gì.
Y nên ngăn lại động tác của lão phu nhân trước, hay nên giải thích rõ ràng đứa nhỏ này rốt cuộc nằm trong bụng ai?
"Mẫu thân..."
"Đứa nhỏ ở chỗ nhi tử của mẫu thân."
Hạ Hàn Thanh đúng lúc lên tiếng giải thoát y khỏi tình huống khó xử.
"Cái gì?"
Lão phu nhân chưa kịp hiểu rõ.
"Mẫu thân, là Hàn Thanh có rồi."
Oong——
Hạ lão phu nhân nhanh tay nắm lấy nha hoàn bên cạnh mới không ngất xỉu.
Ai có rồi?!
Rốt cuộc là ai có rồi?!
Có cái gì rồi? Có hài tử rồi? Nhi tử ta sắp sinh hài tử rồi?
Đứng ngược rồi sao?!
Bà nhất thời cũng không biết nên tìm hiểu rõ chân tướng trước hay là đi sờ sờ đứa cháu nội tương lai của mình.
Hạ lão phu nhân suýt chút nữa thì nghẹn thở, nhìn bụng của Hạ Hàn Thanh đã hơi nhô lên, bà cố gắng nói từng chữ một, như muốn từ kẽ răng nhả ra, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
"Là ngươi, có rồi?"
Giọng nói vang lên như sấm rền, khiến một bầy chim nhạn đang bay về phương Nam giật mình.
Hạ Hàn Thanh cúi đầu khẽ gật đầu.
Tay hắn vuốt qua bụng, cúi đầu nhìn xuống đầu ngón chân.