Bên ngoài, gió đông phất qua liễu mềm, cao lầu đèn sáng, đầu phố múa sư tử náo nhiệt tưng bừng, Tiêu Tắc Tự đã rảnh rỗi thì làm sao có lý không ra ngoài ngắm nhìn hoa đăng chợ đêm chứ.
Hạ lão phu nhân không thích ra ngoài liền sớm đã quay về phòng.
Chỉ đuổi bọn họ hai người ra ngoài chơi.
Hạ Hàn Thanh lại lấy ra chiếc mặt nạ quỷ đội lên, cùng Tiêu Tắc Tự ra khỏi cửa, vừa bước ra khỏi phủ thì nghe thấy "đùng" một tiếng, bầu trời đêm đen kịt lóe lên một tia sáng.
Nhìn ra bên ngoài, pháo hoa rực rỡ như mưa ngập tràn cả ngân hà, rồi dần dần tản ra, chỉ là đóa này chưa kịp tan, đóa khác đã "đùng" một tiếng nổ tung, cứ như thế không dứt, trong tai ầm ầm đầy tiếng trẻ con đùa nghịch nhưng hoàn toàn không cảm thấy ồn ào.
"Ta muốn có đèn hoa đăng."
Tiêu Tắc Tự chỉ vào chiếc đèn thỏ treo ngoài cửa tiệm đối diện, đèn được đan bằng tre rồi dùng giấy màu vẽ tranh cắt ghép làm tai, chính giữa đặt lõi nến, rất sáng rực, phía dưới còn treo tua rua, trên cùng treo bằng một chiếc cần tre, tiện cho người cầm.
"Điện hạ, đừng để bị lạc nhé."
Hạ Hàn Thanh nắm ngược lấy tay Tiêu Tắc Tự, nắm rất chặt, sợ lại xảy ra chuyện như lần trước.
Hắn nhanh chân bước đến trước tiệm, chỉ vào chiếc đèn ấy hỏi: "Chưởng quầy, đèn này bán bao nhiêu?"
Bên trong người đông nghịt, bày rất nhiều hoa đăng đủ màu sắc, chưởng quầy bận đến tối tăm mặt mũi, trên quầy có treo một sợi dây đỏ, dán rất nhiều giấy đỏ, bên trên viết câu đố, đối chữ.
Chưởng quầy nghe tiếng gọi liền vội vàng trèo lên ghế cao, nhô đầu ra khỏi đám người, hô to: "Khách quan, đèn đó không bán, ngài đối được câu đối trên đèn của chúng ta, đèn tự nhiên là của ngài."
Nghĩ ra chiêu này là để hút khách, lúc này có rất nhiều người vây quanh nhìn câu đối trên đèn thỏ.
"Nhất hàng chinh nhạn hướng nam phi."
Tiêu Tắc Tự đang mải suy nghĩ.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cao giọng: "Cái này còn không dễ sao, một hàng nhạn bay về phương nam, hai con vịt quay chạy về phương bắc."
Giọng vừa dứt, đám đông lập tức bật cười.
Tiêu Tắc Tự: "..."
Y nhìn theo tiếng nói, muốn xem xem là người tài giỏi phương nào, bèn thấy một nam tử khoác lụa là, đeo túi thơm, đeo bảo kiếm như một con công hoa đang đứng giữa đám đông.
"Chưởng quầy, ta đối thế có được không?"
Nam nhân cười ha hả.
Chưởng quầy bên trong nhếch mép, chen ra khỏi đám đông, chắp tay cười gượng: "Khách quan, câu đối của ngài thật chẳng thể gọi là tao nhã, còn vị khách nào có cao kiến chăng?"
Tiêu Tắc Tự bóp tay Hạ Hàn Thanh một cái, "Tướng công, ta muốn có nó."
Hạ Hàn Thanh đã lâu không nghe thấy tiếng xưng hô này, nhất thời tim đập nhanh hơn, chỉ là đánh trận hắn thắng được, đối câu đối thật không phải sở trường của hắn.
Hắn từ nhỏ đã không thích đọc sách, phụ thân hắn để hắn không bị mất mặt, đã phải mạnh tay túm lấy cổ áo hắn bắt hắn học với thầy một vài thứ, chỉ là chút da lông này không thể giúp hắn đối câu đối.
Hạ Hàn Thanh có chút khó xử.
Công tử kia hình như đã nhìn thấy bên này, lập tức phất quạt phe phẩy, bày ra dáng vẻ phong lưu tài tử, "Chà, mỹ nhân thích hoa đăng? Ta thấy cặp vịt quay của ta đối cũng khá chỉnh tề đấy chứ, chưởng quầy, ngài còn không mau tháo đèn xuống."
Chưởng quầy liên tục cười bồi: "Cái này...thực sự không tao nhã."
Công tử kia thấy bị mất mặt, sắc mặt hơi tức giận, liên tục nói: "Vậy bản công tử mua đứt cây đèn này tặng cho mỹ nhân, ngài cứ tùy tiện ra giá."
"Công tử, lão nhân ta đây là không bán."
"Ngươi ra làm ăn buôn bán sao lại không bán chứ?"
Người đứng sau công tử tiến lên một bước, nhìn đến mức chưởng quầy sợ hãi trong lòng.
Mở cửa làm ăn ai lại muốn gây họa đâu.
Tiêu Tắc Tự định lên tiếng, thì thấy công tử kia đi về phía mình, nhướng mày chớp mắt, tự cho mình là phong lưu.
"Mỹ nhân, tướng công của ngươi xem ra cũng chỉ là kẻ vô dụng, sao xứng có được mỹ nhân, không bằng ngươi theo ta, đừng nói một chiếc đèn, nguyên cả con phố đèn ta đều mua hết cho ngươi."
Tiêu Tắc Tự giơ tay ngăn lại cánh tay mà Hạ Hàn Thanh đang định giơ ra, khẽ mỉm cười.
"Công tử ngay cả một câu đối cũng đối không ra, há chẳng phải cũng là kẻ vô dụng tầm thường?"
"Chưởng quầy, ta có một câu đối, chính là lấy "Tam quân chiến mã tự bắc quy" đối lại "Nhất hàng chinh nhạn hướng nam phi", thế nào?"
Chưởng quầy sáng mắt lên.
"Ba quân chiến mã đối một hàng nhạn bay, Bắc đối Nam, về đối bay, thật là một câu đối hay, vậy chiếc đèn này là của công tử rồi."
Chưởng quầy tự tay gỡ chiếc đèn hoa thỏ ấy xuống, đưa cho Tiêu Tắc Tự. Y cầm lấy đèn, nắm tay Hạ Hàn Thanh định rời đi.
Tên công tử kia đương nhiên không chịu tha, quạt phe phẩy chặn đường y, "Lấy đèn xong rồi đi, chẳng phải là vô lễ sao?"
Tiêu Tắc Tự tiếp tục tiến tới, mỉm cười nói: "Lấy lễ đáp lễ, lấy võ đãi võ, lễ tiết quy củ tất cả tùy công tử định đoạt."
"Ngươi..."
Công tử kia thấy không nói lại được Tiêu Tắc Tự, liền ra hiệu cho người đi lên phía trước.
Tiêu Tắc Tự lùi lại một bước, "Nhị Lang!"
Một chân từ phía sau duỗi ra, "bụp" một tiếng, tên công tử kia bị một cước đá bay ra ngoài, thân mình đập mạnh vào gian hàng đối diện, ngã một cú thật đau.
Tiêu Tắc Tự cười nói: "Công tử, tướng công nhà ta tuy không giỏi đối câu đối, nhưng võ nghệ cao cường, chớ nói mấy người các ngươi, ngay cả cả con phố này cũng không là gì cả."
Tên công tử kia loạng choạng bò dậy, liếc nhìn Hạ Hàn Thanh, dưới lớp mặt nạ quỷ hắc ám, dù cách lớp mặt nạ nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, nhìn mà người ta không khỏi run sợ.
Tiêu Tắc Tự được chiếc đèn hoa, nghịch ngợm một lúc rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, bước qua đám người đó rời đi, Hạ Hàn Thanh theo sát sau y.
"Tướng công, ta cũng muốn mua một chiếc mặt nạ, cái mặt nạ thỏ này có đẹp không?"
Tiêu Tắc Tự từ sạp bán mặt nạ đủ loại màu sắc chọn lấy một chiếc thỏ trắng, rất hợp với chiếc đèn hoa trong tay y, y đưa lên mặt, cúi đầu ghé gần Hạ Hàn Thanh.
"Đẹp."
Đứng cùng nhau như thế này, Hạ Hàn Thanh mới phát hiện ra rằng hóa ra điện hạ còn cao hơn hắn.
Hắn nhớ lần đầu điện hạ vào phủ, chiều cao chỉ xấp xỉ hắn thôi, đây là lại cao lên rồi?
Chắc cũng phải tám thước hai tấc dư?
"Điện hạ, thử cái con hồ ly này xem."
Hạ Hàn Thanh chọn một chiếc mặt nạ hồ ly đưa cho y đeo vào, luôn cảm thấy cái này thích hợp hơn.
Điện hạ giống như một con hồ ly nhỏ khoác da thỏ vậy.
"Thật sao? Vậy mua cái này đi, Nhị Lang, ta muốn cái này."
Nhị Lang?!
Tay trả tiền của Hạ Hàn Thanh run lên.
Không khỏi nhớ lại nỗi sợ hãi bị nấm độc chi phối.
"Điện hạ đừng tự tiện đổi xưng hô."
"Nhưng hôm nay ta thích gọi huynh là Nhị Lang."
Tiêu Tắc Tự đeo mặt nạ lên, cười khúc khích nắm lấy tay hắn, xoay người nghiêng đầu hôn nhẹ lên khóe môi hắn.
"Nhị Lang."
Hạ Hàn Thanh chỉ có thể đỏ mặt bất đắc dĩ nói: "Thần nghe theo điện hạ."
"Nhị Lang?"
"Thần có mặt."
"Nhị Lang!"
"Có."
Tiêu Tắc Tự cười ha hả, gọi thêm mấy tiếng, lúc này mới hài lòng.
Khắp phố tràn ngập mùi hoa quế thơm ngát, trên cầu không ít nam nữ trẻ tuổi cầm đèn hoa, nói cười vui vẻ, trong tai toàn là tiếng cười vui.
Bọn họ đi qua đám đông, góc phố có một tòa hí lâu, bên trong đang hát chuyện Thần Tướng Thạch Chấn cứu mẹ, bên trong người ngồi đông nghịt, đã đến chỗ này, Nhị Lang tất nhiên phải gặp Nhị Lang.
"Đi thôi, nghe cháu ngoại huynh cứu mẹ nào."
"Điện hạ."
Hạ Hàn Thanh dở khóc dở cười, "Đừng nhắc lại chuyện đó nữa."
"Đừng gọi điện hạ."
Tiêu Tắc Tự kéo hắn vào hí trường, ngồi xuống, gọi một ấm trà và một đĩa điểm tâm, trên đài Nhị Lang Thần và Thạch Chấn đánh nhau kịch liệt.
Thạch Chấn tuổi trẻ anh dũng, không biết sợ.
Vừa ra mắt đã dám thách thức uy thế của Thiên đình.
Tiêu Tắc Tự đột nhiên đặt chén trà xuống, mắt sáng rực nhìn Hạ Hàn Thanh, "Huynh năm mười bảy tuổi là thế nào?"
"Thần mười bảy tuổi chém giết nơi chiến trường."
Hắn từ tám tuổi đã theo cha vào quân doanh, luôn đóng quân huấn luyện ở bên ngoài, lúc ấy cuộc chiến Đông Di và Yến Vân kéo dài suốt sáu năm, hắn đã dồn hết tâm tư vào việc giết giặc.
"Huynh lúc ấy cũng ít nói như vậy sao? Ta hồi bé mới vào triều đường ngày đầu tiên đã nghe danh huynh, thật tiếc là mãi không có duyên gặp mặt."
Tiêu Tắc Tự nhớ lại năm tám tuổi nhập triều, ngày đầu tiên vào Kim Loan Điện đã nghe đến tin biên cương đại thắng, tiểu tướng quân Hạ gia dẫn theo một đội kỵ binh ba ngàn người thiêu hủy trại địch, thu phục lại vùng đất bị chiếm đóng, thật là vui lòng.
Khi ấy y đã có ý muốn gặp tiểu tướng quân Hạ gia, tiếc rằng người ở ngoài kinh thành, gần như không có cơ hội gặp.
"Không phải."
Hạ Hàn Thanh trầm mặc một lát, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Thần năm mười bảy tuổi phụ thân còn sống, trời sập xuống có cha đỡ, thần lại lớn lên từ nhỏ ở bên ngoài, tính tình bướng bỉnh, kiêu ngạo, nóng nảy."
Hạ lão tướng quân qua đời đã được bảy năm.
Sau khi Hạ lão tướng quân qua đời, Hạ Hàn Thanh là người thừa kế duy nhất, trong triều trọng văn khinh võ, đại tướng hiếm hoi, người có thể gánh vác lại càng hiếm như lông phượng sừng lân, Hạ Hàn Thanh lâm nguy chịu mệnh, tiếp nhận chức vụ của phụ thân.
"Bướng bỉnh nóng nảy, kiêu ngạo..."
Tiêu Tắc Tự cẩn thận nghiền ngẫm những từ này trên đầu lưỡi, mỗi từ y đều hiểu, nhưng từng chữ lại chẳng hề liên quan đến Hạ Hàn Thanh trước mắt.
Đêm nay trăng sáng đặc biệt tròn, trà nóng ấm, tiếng hát và tiếng hò reo trong tai hòa quyện thành một khúc, Hạ Hàn Thanh mím môi, nâng chén trà trước mặt uống cạn.
"Thần năm mười lăm tuổi, Đông Di nổi dậy, phụ thân hành sự thận trọng không dám mạo hiểm, thần tuổi trẻ nông nổi, nhìn thấy đầy trại không ai dám mở miệng, liền vỗ bàn lập quân lệnh trạng, dẫn ba vạn binh đối đầu với mười vạn đại quân Đông Di."
Trận chiến ấy Hạ Hàn Thanh hoàn toàn nổi danh.
"Trận chiến ấy thần thắng, bệ hạ phong thần làm Phiêu Kỵ Tướng Quân, phụ thân vì sợ thần kiêu căng tự mãn, giữa chốn đông người đánh thần ba mươi quân côn, thần lòng không phục, nửa đêm giận dỗi dẫn theo một đội nhỏ đi đốt trại Đông Di."
"Phụ thân biết được lại đánh thần một trận nữa, thần vẫn không phục."
"Hahaha..."
Tiêu Tắc Tự chống tay lên bàn cúi đầu cười rộ, thì ra mười năm trước Hạ Hàn Thanh còn bướng bỉnh hơn y.
"Thần mười bảy tuổi đối chiến Bình Châu, chưa từng bại trận, năm hai mươi tuổi trong nước loạn lạc bốn bề, dân chúng không yên, thần phụng chỉ dẫn binh tiêu diệt, phụ thân ở tiền tuyến bị quân địch hại chết, thần không gặp được ông lần cuối, chỉ nhìn thấy vải trắng về kinh."
"Bệ hạ cảm niệm công lao của phụ thân, lại lo không ai gánh vác được trọng trách, thần liền kế nhiệm phụ thân, được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân."
Hạ Hàn Thanh càng nói giọng càng trầm xuống, cúi đầu không nhìn đến màn đấu võ trên đài nữa.
Từ đó về sau không còn ai có thể đánh hắn ba mươi quân côn, hắn hành quân đánh giặc ngày càng thận trọng giống phụ thân mình, dần dần cũng hiểu ra dụng ý.
Vị tiểu tướng năm nào khí thế ngút trời, chẳng sợ trời đất cuối cùng cũng phải trở thành một đại tướng kinh qua trăm trận, hành sự cẩn trọng.
Tiêu Tắc Tự vươn tay nắm lấy hắn, kéo hắn đến gần mình hơn, giọng nói nhẹ đi nhiều, "Là lỗi của ta."
Y không nên nhắc đến chuyện khiến Hạ Hàn Thanh thương tâm vào ngày Tết Trung Thu.
"Hạ thần, chỗ về của tướng sĩ chính là chết trận sa trường, thần sớm đã chuẩn bị sẵn sàng."
Cho dù là phụ thân hắn chết nơi chiến trường, hay chính hắn ngã xuống tại đó, tất cả đều đã thấy trước được.
"Không đúng, chỗ về của tướng sĩ là trở về nhà."
Tiêu Tắc Tự vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Hạ Hàn Thanh, "Đi thôi, không nghe hát nữa."
Nghe đến lòng có chút phiền muộn.
Y kéo Hạ Hàn Thanh ra khỏi hí lâu, cười nói: "Hôm nay Trung Thu, không làm đại tướng quân nữa, ta cho phép ngươi làm tiểu tướng quân tuổi trẻ khí thịnh."
"Đi thôi! Phía trước có sông Thất Lý, nghe nói có người đang thả đèn hoa đăng."
Tiêu Tắc Tự quay đầu lại nở nụ cười, rồi chạy lên phía trước, len qua dòng người, tiếng gió xào xạc bên tai.
Trên sông Thất Lý trôi nổi hàng trăm đèn hoa sen sáng rực, ánh đèn chiếu xuống mặt sông lấp lánh, phản chiếu ánh trăng tròn.
Hạ Hàn Thanh bị y kéo chạy đến tim đập thình thịch, lại nhìn thấy y cười rạng rỡ tựa hoa nở, bỗng nhiên cũng dâng lên một ý cười.
Tiêu Tắc Tự đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười đầy tinh ranh nói: "Vậy hôm nay huynh mười bảy, ta mười tám, huynh chẳng phải nên gọi ta một tiếng ca ca?"
Hạ Hàn Thanh nghiêm mặt, "Điện hạ, thần gọi không ra miệng."
Nơi đây người đông mắt tạp, lại thêm xưng hô này nghe không giống như gọi huynh trưởng, mà lại giống tình ca ca hơn, hắn lại lớn hơn điện hạ mấy tuổi.
"Gọi một tiếng đi."
"Để ta dạy huynh, Hàn Thanh ca ca? Ca ca? Thanh ca ca..." Tiêu Tắc Tự cười tủm tỉm tiến lại gần, Hạ Hàn Thanh bị ép lùi từng bước.
Phía sau chính là lan can cầu Thất Lý, hắn không thể lùi nữa, đột nhiên nhớ lại hôm nay mình nếu là mười bảy tuổi, trời không sợ đất không sợ, nhất định sẽ chặn miệng người này lại, để y không thể hô loạn thêm một tiếng nào nữa.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hạ Hàn Thanh khẽ động—
Tiêu Tắc Tự đang chìm đắm trong bầu không khí trêu chọc Hạ Hàn Thanh, bỗng dưng có thêm một đôi tay vòng qua eo, bị đôi tay này mạnh mẽ kéo lại, khuôn mặt anh tuấn phóng đại ngay trước mắt.
Ngay sau đó, Tiêu Tắc Tự chưa kịp phản ứng, môi đã bị người ta chặn lại, hơi thở ấm nóng phả lên hai má.
Tiêu Tắc Tự ngẩn người.
Y thực sự không nghĩ đến với tính tình thuần khiết của Hạ Hàn Thanh lại dám cưỡng hôn nơi phố xá?
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh thở gấp vài cái, "Điện hạ thứ cho thần vô lễ lỗ mãng, thần hôm nay mười bảy tuổi."
Tiêu Tắc Tự khẽ cong môi, lại hôn một cái lên khóe môi Hạ Hàn Thanh, "Cho phép huynh vô lễ, cho phép huynh lỗ mãng."
Y xoay người cầm lấy chiếc đèn hoa đăng hình thỏ, chậm rãi đi đến chỗ bán đèn hoa đăng bên bờ sông, bên cạnh còn đặt bút mực và giấy đỏ để có thể viết điều ước rồi đặt vào đèn hoa đăng.
"Huynh muốn viết điều gì?"
Tiêu Tắc Tự xắn tay áo lên.
"Thần nguyện mẫu thân và điện hạ bình an trường lạc."
Tiêu Tắc Tự nhấc bút viết bốn chữ "Bình an trường lạc."
"Điện hạ muốn viết gì?"
Hạ Hàn Thanh kiễng cổ lên muốn nhìn, nhưng lại bị một bàn tay che mắt lại, chẳng nhìn thấy được gì.
"Viết xong rồi hãy xem."
Tiêu Tắc Tự thoăn thoắt viết vài chữ, gấp lại đặt vào trong đèn hoa đăng.
"Thần muốn xem."
Hạ Hàn Thanh mắt sáng rực nhìn đèn hoa đăng kia, đáng tiếc lại bị người ta che mất.
Cuối cùng hắn nghĩ hôm nay mình mười bảy, dứt khoát trực tiếp vươn tay giành lấy, mở tờ giấy ra.
[Đại tướng quân đời này tuổi trẻ mãi mãi]