"Tướng công, chúng ta chơi như thế nào?"
Đôi mắt sáng ngời của tiểu ngốc tử, không nhiễm một chút tình cảm trần thế, hoàn toàn sạch sẽ thuần khiết.
Hạ Hàn Thanh không biết phải nói chuyện này với y thế nào.
Điện hạ lại thỉnh thoảng cử động, hắn chỉ có thể cắn răng khó nhọc nói: "Điện hạ, ngài trước tiên rút ra được không?"
"Rút ra thế nào?"
Tiểu ngốc tử mơ màng.
"Chính là cái đó."
Hạ Hàn Thanh chỉ chỉ vị trí hai người kết hợp, cuối cùng vẫn là tự mình vất vả bò ra.
Điện hạ sao lại cứ đúng lúc này...
Hắn duỗi tay đi nhặt áo quần.
"Tướng công, tại sao phải mặc quần áo? Không mặc quần áo mới chơi trò chơi mà?"
Tay Hạ Hàn Thanh đang cầm áo run lên, lại rụt trở về, "Thần mặc áo vào mới chơi với điện hạ."
Nụ cười trên mặt tiểu ngốc tử lập tức sụp xuống, trên mặt viết đầy không vui.
"Không được, tướng công khi dễ ta là kẻ ngốc, ta vẫn muốn tiếp tục chơi."
Hạ Hàn Thanh không lay chuyển được y, vừa định mặc quần áo lại phải cởi ra, lặng lẽ nằm xuống, nhắm mắt lại, quyết định phó mặc số phận, "Điện hạ, mời."
"Chơi như thế nào?"
Giọng nói trong trẻo lại vang lên.
Hạ Hàn Thanh lại mở mắt ra.
Không còn gì để mất—
Tiểu ngốc tử bò lên người hắn, hôn nhẹ lên má hắn, lại thân mật cọ cọ, "Tướng công, ngươi dạy ta được không? Ta không biết."
Mặc dù có lúc trên giường điện hạ thường đùa rằng y không biết làm việc này việc kia để trêu chọc hắn, nhưng lúc đó hắn hoàn toàn có thể giả ngốc lờ đi, thực tế chứng minh rằng điện hạ vẫn rất thành thạo.
Nhưng hiện tại—
Thái tử điện hạ này đúng là không biết thật!
"Hay là chúng ta chơi cái khác đi?"
Hạ Hàn Thanh thử thoái thác.
Trò này thật sự là...
Tiêu Tắc Tự lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt rơi lã chã, như những hạt sương long lanh, nóng hổi rơi xuống eo bụng Hạ Hàn Thanh, làm hắn giật mình run lên.
Hạ Hàn Thanh cuối cùng thuyết phục được bản thân, thở dài một hơi: "Điện hạ, thần dạy người là được."
"Điện hạ, người lại đưa vào đi."
"Đưa vào thế nào?"
"Là nó... vào trong đây của thần..."
Hạ Hàn Thanh nói đến mức mặt đỏ như máu, một bên cảm thấy mình thật tội lỗi không thể nào dạy điện hạ những chuyện như thế này, một bên lại có chút lưu luyến cảm giác vừa rồi.
Tiêu Tắc Tự như hiểu ra, loạn động một trận.
Nhưng chỉ là va đụng lung tung, dường như vẫn không thể chạm tới nơi mà Hạ Hàn Thanh muốn, luôn chỉ lướt nhẹ qua một cái rồi lại lệch đi nơi khác.
Hạ Hàn Thanh căng thẳng đến mức toàn thân như có dòng điện chạy qua, lòng ngứa ngáy, chỉ muốn tự mình làm.
Hắn định mở miệng, nhưng Tiêu Tắc Tự lại bất ngờ tìm được đúng chỗ, thoáng chốc như bay lên tầng mây.
"Điện hạ... ô..."
Tiêu Tắc Tự chẳng hề nhận ra Hạ Hàn Thanh đang cảm thấy thế nào, chỉ nằm trên người hắn, ngạc nhiên nói: "Tướng công, trong này thật ấm áp, thật thoải mái."
Hạ Hàn Thanh muốn chết đi cho rồi.
Đợi đến lúc điện hạ tỉnh táo lại, hắn phải đối mặt thế nào đây?
Nhưng Tiêu Tắc Tự muốn chơi, hắn lại không có cách nào từ chối, chỉ đành tay cầm tay dạy y.
Việc này có lẽ suốt đời này hắn cũng khó lòng quên được, thật sự chứng kiến cái gọi là xấu hổ đến chết—
"Điện hạ, người làm thế này trước, rồi..."
Hạ Hàn Thanh thực sự không nói nổi nữa.
Cầu xin điện hạ mau tỉnh lại đi!
Chuyện này hắn không thể nói quá chi tiết, mà nói bóng gió thì điện hạ lại không hiểu.
Thật sự quá dằn vặt.
Cho đến khi Tiêu Tắc Tự chơi chán rồi, hai người mới rốt cuộc dừng lại, Hạ Hàn Thanh mệt mỏi nằm dài trên đất, hai tay che mặt, mặt đỏ bừng, chán nản.
Hắn thực sự đã dạy điện hạ những việc như thế này.
Tiêu Tắc Tự sớm đã mặc lại y phục, ngồi chồm hỗm bên phiến đá, ngón tay nghịch nước trong vũng, bất chợt những gợn nước dừng lại, trên trời mưa đã tạnh.
Tiêu Tắc Tự ngẩng đầu nhìn: "Tướng công, mưa tạnh rồi!"
"Ta đói."
Y xoa cái bụng lép kẹp, có chút không vui, vừa quay đầu lại thì thấy Hạ Hàn Thanh cách y ba thước.
"Tướng công, chàng không thích ta nữa phải không?"
Hạ Hàn Thanh như đứng trước kẻ địch lớn, vội vàng nói: "Không có, thần sao có thể không thích điện hạ được?"
"Vậy sao chàng lại tránh xa ta như vậy?"
Tiêu Tắc Tự rất nhanh đã chạy đến trước mặt hắn, tức giận trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng cúi người cắn vào môi Hạ Hàn Thanh, tiếp tục trừng mắt nhìn.
"Thần..."
Hạ Hàn Thanh bị y cắn đến đỏ bừng mặt: "Thần biết sai rồi, thần không nên cách điện hạ xa như vậy, điện hạ mau buông ra đi."
Tiêu Tắc Tự lúc này mới buông hắn ra: "Muốn hôn hôn."
Hạ Hàn Thanh nín thở hôn nhẹ lên má y một cái.
"Không được, hôn ở đây."
Tiêu Tắc Tự chỉ vào môi mình.
Hạ Hàn Thanh chỉ còn cách cắn răng mà hôn nhẹ lên môi y một cái.
Tiêu Tắc Tự lúc này mới hài lòng: "Tướng công, ta đói rồi, chúng ta xuống núi đi."
Hạ Hàn Thanh nhìn ra ngoài, chỉ còn lại một vài sợi mưa thưa thớt nghiêng nghiêng.
Nhưng nhìn trời như vậy, có lẽ một lát nữa sẽ lại có một trận mưa nữa, đợi không kịp bọn họ xuống núi thì trận mưa thứ hai sẽ tới.
"Điện hạ chờ ở đây, thần nhớ trong sông có cá, thần đi bắt một con cá lên nướng cho điện hạ ăn."
Vẫn là đợi trận mưa thứ hai qua đi rồi hãy xuống núi thì hơn.
"Ta muốn đi cùng tướng công."
Tiêu Tắc Tự rất ham chơi lại bám người, Hạ Hàn Thanh không thể cãi lại y, đành cùng nhau quay về bờ sông khi nãy, sau mưa, trong bùn có rất nhiều giun đất, Hạ Hàn Thanh bắt lấy mấy con, rồi tìm cành cây ngồi ở bờ sông, ném giun xuống làm mồi, đợi cá bơi tới, mắt tinh tay nhanh, một gậy đâm xuống liền xuyên qua được một con cá chép béo mập.
"Tướng công, giỏi quá."
Tiêu Tắc Tự vỗ tay, lại hôn lên má Hạ Hàn Thanh một cái: "Tướng công thật tuyệt."
Hạ Hàn Thanh được y khen ngợi sĩ khí dâng cao, một hơi bắt thêm được mấy con nữa.
Tiêu Tắc Tự nhìn hắn bắt cá, nước ào ào, dưới gốc cây bên cạnh không biết từ lúc nào mọc ra rất nhiều nấm, y tránh khỏi vũng nước, ngồi xổm dưới gốc cây.
Dùng một chút sức liền nhổ cả mớ nấm đó lên.
[Đây là nấm, ăn được! Lại còn rất đẹp nữa.]
Tiêu Tắc Tự theo dọc cây đi vào rừng, nhặt được không ít nấm đẹp mắt ôm vào lòng, dùng y bào đựng.
Hạ Hàn Thanh đi sát theo sau y, không dám rời nửa bước.
"Tướng công, ta muốn ăn nấm."
"Được..."
Hạ Hàn Thanh cười cưng chiều, hắn mãi mãi không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của điện hạ.
Hạ Hàn Thanh xử lý hai con cá nướng trên lửa, thỉnh thoảng lại trở mặt.
Tiêu Tắc Tự bên cạnh bới mớ nấm của y, đập một cái vào trán, dần dần y đã tỉnh táo trở lại, không ngờ lần này lại ngốc rồi.
Hơn nữa lại ngốc đúng lúc đang làm chuyện đó.
Tiêu Tắc Tự liếc nhìn Hạ Hàn Thanh.
Có điều phản ứng của Hạ Hàn Thanh quả thật rất thú vị, tay cầm tay dạy kẻ ngốc trèo lên mình.
Y ngầm nghĩ lần sau có nên lấy cớ này cố tình bắt nạt Hạ Hàn Thanh thêm một chút hay không.
Bên ngoài ào ào đổ xuống một trận mưa thứ hai.
Tiêu Tắc Tự xiên nấm lên cành cây quay vòng vòng nướng một lúc, y ngửi thấy mùi thơm, cắn một miếng, đã chín rồi.
"Tướng công, ngươi muốn ăn nấm không?"
Tiêu Tắc Tự trước tiên đưa cho Hạ Hàn Thanh một xiên, còn mình thì lại cắn một miếng, khô khan chẳng có vị gì, không ngon bằng canh nấm của Bách Nhận nấu.
Thái tử điện hạ có chút kén ăn, quay đầu liền nhổ ra.
Dù có chết đói cũng không ăn cái thứ khó nuốt này.
Hạ Hàn Thanh không kén chọn như y, nấm do điện hạ đích thân nướng, hắn dĩ nhiên phải ăn hết sạch sẽ, từng miếng một.
Kết quả là sau khi Hạ Hàn Thanh ăn xong chuỗi nấm này, vừa nhìn đống nấm chưa nướng dưới chân Tiêu Tắc Tự, màu sắc tươi sáng đến mức làm người ta phải ngỡ ngàng.
Hắn liền đứng đờ người tại chỗ.
Bước tiếp theo, hắn dựa vào xe lăn tìm một chỗ, bắt đầu nhét tay vào cổ họng, cố gắng nôn hết chỗ nấm đó ra ngoài.
"Tướng công, ngươi làm sao vậy?"
Tiêu Tắc Tự liếc nhìn mấy cây nấm trên giá nướng, quả thực rất khó ăn, nhưng cũng không đến mức khó ăn đến mức phải nôn mửa như vậy chứ.
Y thử cắn một miếng, nhai nhai.
"Điện hạ, đừng ăn, có độc đấy."
Hạ Hàn Thanh đã cố hết sức để nôn hết những gì đã ăn ra ngoài được bảy, tám phần, nhưng vẫn còn chút dư lại.
"Mấy cây nấm này có thể làm cho người ta tay chân bủn rủn, mê sảng, hoa mắt..."
Mặc dù không chết người, nhưng mỗi khi hắn nói một câu liền cảm thấy mình bắt đầu đầu váng mắt hoa, toàn thân vô lực, cảnh vật trước mắt cũng dần mờ đi.
Nửa canh giờ sau.
Tiêu Tắc Tự nhìn Hạ Hàn Thanh đang trong tình trạng lơ mơ nhảy múa lăng xăng, chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Hạ Hàn Thanh tay cầm một cành củi múa qua múa lại, mặc dù người ngồi trên xe lăn nhưng vẫn uy phong lẫm liệt.
"Ngô là Quán Giang Khẩu Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, các hạ là ai?"
[1]Nhị lang thần (二郎神), còn được biết đến với nhiều danh hiệu như Hiển thánh Nhị lang chân quân (顯聖二郎真君), Quán Khẩu nhị lang (灌口二郎) hay Dương Nhị Lang (楊二郎), là một vị thần quan trọng trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc và Đạo giáo. Ông thường được khắc họa là một chàng trai trẻ tuấn tú, sở hữu con mắt thứ ba trên trán có khả năng nhìn thấu sự thật. Nhị lang thần mang bên mình một cây thương ba mũi, được gọi là "Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao", và thường có chú chó trung thành Hao Thiên Khuyển đồng hành. Nhị Lang Thần nổi tiếng với sức mạnh kiểm soát lũ lụt, diệt trừ yêu ma và đại diện cho công lý.
Nhánh cây đó đặt ngay trước cổ Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Tắc Tự giật giật khóe miệng, cố nhịn cười, may mà y không ăn phải đống nấm khó ăn kia.
Nếu không thì lúc này sẽ có hai kẻ điên phát cuồng, cảnh tượng nghĩ tới thôi đã thấy hoành tráng rồi.
Bên ngoài vẫn còn mưa, Hạ Hàn Thanh bị thương ở chân, không thể chạm nước, may mà nấm chỉ gây mê sảng chứ không gây chết người.
"Ngô là sư phụ của ngươi, Ngọc Đỉnh Chân Nhân."
[2] Ngọc Đỉnh chân nhân (玉鼎真人) ở động Kim Hà, núi Ngọc Tuyền, là sư phụ của Dương Tiễn theo nguyên tác Phong Thần Diễn Nghĩa.
"Sư phụ!"
Hạ Hàn Thanh thu lại "Ngân Tiêm Bảo Kích" chắp tay bái Tiêu Tắc Tự một cái, "Đồ nhi bái kiến sư phụ."
Tiêu Tắc Tự khẽ hắng giọng định nói câu [Đồ nhi bình thân], thì thấy Ngân Tiêm Bảo Kích lại đặt trước cổ y, tiến thêm một chút nữa là có thể xuyên thủng cổ y.
"Ta có Hỏa Nhãn Kim Tinh, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu ngươi không phải là sư phụ, ngươi là ai?"
Tiêu Tắc Tự lại nói: "Ta là nương tử của ngươi, Tây Hải Tam Công Chúa."
[3] Ngao Thốn Tâm, Tây Hải Long cung Tam công chúa, cô công chúa theo duổi Nhị Lang chân quân và được gả cho hắn, cuộc hôn nhân chỉ kéo dài 1000 năm cho đến khi Dương Tiễn lên Thiên Đình.
Hạ Hàn Thanh lại đẩy nhánh cây lên một chút, nghiêm túc nói: "Ngươi nói bậy, ta chưa từng cưới vợ, yêu nghiệt, ăn một gậy của lão Tôn đây."
Khoan đã——
Ngươi không phải là Nhị Lang Thần sao?
Hạ Hàn Thanh rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu vở kịch rồi?
Tiêu Tắc Tự lượn qua lượn lại tránh né bảo khí của Hạ Hàn Thanh, nhảy lên một cái liền vòng ra phía sau Hạ Hàn Thanh.
Nhưng Hạ Hàn Thanh thấy y thân thủ nhanh nhẹn, lập tức ném bỏ cành củi, chắp tay ôm quyền trước Tiêu Tắc Tự nói: "Ngươi là Như Lai? Đa tạ Phật Tổ đã đến giúp, con khỉ kia làm loạn thiên đình của ta, đáng bị trọng phạt."
Tiêu Tắc Tự:...
Y có nên cảm ơn Hạ Hàn Thanh đã không nhận nhầm y thành Hao Thiên Khuyển không?
[4] Hao Thiên Khuyển (哮天犬) hay Thạch Thiên Khuyển (嘯天犬) là một con chó mực của Nhị lang thần Dương Tiễn trong thần thoại Trung Hoa, đây là một trong những sinh vật huyền thoại Trung Hoa.
Y hắng giọng một chút, "Không sai, ngô nãi Linh Sơn Phật Tổ, đến đây để giúp ngươi một tay, yêu hầu đang ở dưới núi, ngươi và ta mau mau xuống núi bắt giữ nó quy án."
Mưa mãi mới ngớt, bọn họ phải nhanh chóng xuống núi, tìm đại phu chữa trị cho Hạ Hàn Thanh, dù sao nấm này cũng không phải thứ tốt.
Y đẩy xe lăn của Hạ Hàn Thanh xuống núi.
Tiêu Tắc Tự cất bước thật nhanh.
Không ngờ Hạ Hàn Thanh đột nhiên cười lạnh một tiếng, không biết từ đâu lại rút ra một cây củi đốt.
"Lão Tôn ta đã biết các ngươi lừa ta, Như Lai tiểu tử, ăn một chiêu của ta!"
May mà Tiêu Tắc Tự nhanh mắt nhanh tay, nếu không thật sự không đỡ nổi một chiêu này của Hạ Hàn Thanh, y kéo mạnh cái gậy qua.
"Đại sư huynh, sư phụ bị yêu tinh bắt đi rồi, ngươi và ta mau mau xuống núi cứu người."
Mấy ngày trước còn gõ mõ cầu Phật Tổ tha thứ, giờ đây lại mở miệng đầy "Như Lai tiểu tử", mấy ngày gõ mõ đó coi như uổng phí rồi.
"Ngươi là... Bát Giới?"
Hạ Hàn Thanh thu lại cây gậy của hắn.
"Đúng đúng đúng, ta là Bát Giới."
Tiêu Tắc Tự nín cười không nhịn nổi.
Không biết Hạ Hàn Thanh tỉnh lại sau này có nhớ được chuyện mình phát điên này không, nếu nhớ được, y có thể chọc cười hắn suốt một năm.
"Hỏa Diệm Tam Muội Chân Hỏa của Hồng Hài Nhi quả thật lợi hại, lão Tôn ta không phải là đối thủ của hắn, Bát Giới, ngươi chờ đã, để ta đi thỉnh Quan Âm Bồ Tát tới."
"Hầu ca, ta vẫn là đi cùng ngươi đi."
Đi được hai bước, Hạ Hàn Thanh lại bắt đầu phát điên, "Ngươi không phải là Bát Giới, ngươi là ai? Dám hóa thành bộ dạng của Bát Giới."
Tiêu Tắc Tự bấm mạnh huyệt nhân trung của hắn, suýt chút nữa không thở nổi, "Ngô nãi Na Tra Tam Thái Tử, hạ phàm giúp ngươi một tay."
"Nguyên lai là Na Tra, Hỗn Thiên Lăng của ngươi đâu?"
[5] Hỗn Thiên Lăng là cái dải lụa đỏ đỏ của Na Tra á
"Không cẩn thận rơi xuống Cao Lão Trang rồi."
Tiêu Tắc Tự vừa cố gắng đùa với Hạ Hàn Thanh, bước chân lại nhanh thêm vài phần, vất vả lắm mới nhìn thấy một thôn xóm.
Y gõ cửa một nhà nông.
Cửa chỉ hé ra một khe hở, mở cửa là một đại thẩm, nhìn họ qua khe cửa.
"Xin hỏi đại thẩm, tướng công của ta ăn phải nấm độc, trong thôn có đại phu nào không?"
Vị đại thẩm đó vốn thấy họ là người lạ còn hơi sợ hãi, nhưng ánh mắt di chuyển đến người ngồi xe lăn phía sau.
Người nó lập tức nói: "Tẩu tử, năm đó Ngưu đại ca cùng ta kết nghĩa, hôm nay hài tử của ngươi lại hại ta thảm thế này, cái Ba Tiêu Phiến này..."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Tắc Tự che miệng lại, người sau ngượng ngùng cười cười với đại thẩm.
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc hai chương cập nhật đôi rồi ~ Mệt chết tôi rồi, ngày mai trở lại với một chương vào buổi tối nhé.
Tiện thể, về chuyện "Tây Du Ký", cứ giả như đây là triều đại hư cấu nhé ~
Kally: Quê quá chời ơi chời ơi =)))) muốn đội quần dùm luôn á.